Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
“Được rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật chiến hữu cũ của ông, có mời người nhà tới dự, anh có rảnh không?” Hoàng Yến Chi nhớ hôm qua ông nội Quân gọi nói cho cô, lúc đó Quân Hạo Kiện không ở thành phố thì không sao, giờ về rồi mà còn ở lâu như vậy, đương nhiên phải hỏi anh một tiếng.
“Cuối tuần này sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Vậy đi thôi, cuối tuần này anh không bận.”
Buổi tối khi hai người về nhà, vẫn lên thăm Hoàng lão gia trước, tiệc mừng thọ cuối tuần này Hoàng lão gia cũng sẽ tham dự, thấy Quân Hạo Kiện về, ông rất vui.
Ăn tối ở nhà họ Hoàng xông thủ Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi về nhà họ Quân.
“Không nỡ rời xa ông nội?” Rời khỏi nhà họ Hoàng, Quân Hạo Kiện thấy tâm trạng Hoàng Yến Chi hơi kém, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, không phải không nỡ: “Chỉ là thấy hình như ông lại già đi rồi.”Vừa nãy thấy ông nội, phát hiện tóc của ông đã bạc nhiều hơn, nếp nhăn cũng sâu hơn một chút.
“Sau này thường xuyên về thăm ông, ăn cơm với ông, anh đi cùng em.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh, nắm chặt tay anh: “Hạo Kiện, ông nội nhớ bà.” Sau khi bà nội qua đời, tuy ông cũng không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Hoàng Yến Chi ở cùng hai ông bà lão lâu nhất, có thể thấy ông nhớ bà nhiều lắm.
“Hạo Kiện, anh nói xem chúng ta có thể trải qua cả đời như ông bà nội không?” Giọng của Hoàng Yến Chi rất nhẹ, mang theo sự sợ hãi mà cô không nhận ra.
Quân Hạo Kiện dừng bước, cúi đầu nhìn mắt cô: “Yến Chi, chúng ta sẽ như ông bà nội, cùng trải qua cả đoạn đường này. Anh hứa với em, nhất định sẽ không để em đi trước.”
Ánh mắt anh dịu dàng, Hoàng Yến Chi nhìn, chợt có chút sợ hãi nhắm mắt lại: “Hạo Kiện, sao anh không hỏi em chuyện ngày hôm đó? Nếu anh muốn biết thì em sẽ nói.” Chỉ cần anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết, không giấu giếm chuyện gì.
Cô nhắm mắt nên không nhìn thấy nét yêu thương thoáng qua trong mắt Quân Hạo Kiện. Anh nhìn người con gái trước mặt, dù cô vẫn mang gương mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Anh đi tới ôm cô vào lòng: “Yến Chi, đừng sợ anh, anh cũng sẽ không hỏi em, chờ cho em chuẩn bị xong, em hẵng nói cho anh biết cũng được. Anh sẽ luôn ở bên em.” Cho nên em đừng sợ, bất kể thời gian sau này có ra sao, anh vẫn sẽ cùng em đối mặt.
Hoàng Yến Chi xúc động, rúc vào lòng anh: “Hạo Kiện, anh sẽ làm em hư mất.”
Quân Hạo Kiện cười: “Hư thì cứ hư đi, chúng ta đã kết hôn rồi, không cưng chiều em thì anh còn thấy trời đất không dung đấy.”
Hoàng Yến Chi cười, ánh mắt ý cười dịu dàng, lòng bỗng bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, thấy xung quanh không có ai thì nhón chân lên, hôn vào môi anh một cái.
Quân Hạo Kiện cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Yến Chi, Hạo Kiện, hai đứa tới rồi à.” Lúc tới cửa, hai người bắt gặp dì Triệu đang đi đổ rác: “Vừa nãy ông nội còn hỏi nhiều lần sao hai đứa chưa tới đấy, nhưng lại không muốn gọi điện cho hai đứa, bây giờ ông đang ở một mình trong phòng khách càm ràm kia kìa.”
Quân Hạo Kiện buồn cười, nắm tay Hoàng Yến Chi nhanh chóng vào nhà.
Quân lão gia ngồi trong phòng khách làu bàu: “Thằng nhóc thối này, về nhà cũng không đến thăm ông nội trước mà đã đưa vợ về nhà thông gia. Đúng là cưới vợ là quên luôn ông già này, còn không bằng nuôi cháu gái...”
Đang mải cằn nhằn thì đã nhìn thấy hai vợ chồng đi vào, ông không nói nữa mà nhìn thẳng vào màn hình ti vi, làm bộ “tôi đang tập trung xem ti vi, mấy người đừng làm phiền.”
Hoàng Yến Chi buồn cười nhìn Quân lão gia, rồi lại đắc ý nhìn sang anh. Cô thả tay anh ra rồi tới chỗ ông: “Ông nội, xem gì mà chăm chú thế ạ?”
Quân lão gia nào có xem ti vi, thấy Yến Chi nói chuyện với mình thì dời tầm nhìn sang cô, cười từ ái: “Chỉ là chương trình dưỡng sinh thôi, già rồi, phải xem mấy thứ có lợi. Cháu đi thăm ông cháu về đấy à?”
Hoàng Yến Chi cười: “Dạ, còn nói chuyện với mẹ một lúc nên tới đây muộn, xin lỗi ông nội ạ.”
Quân lão gia xua tay: “Có gì mà xin lỗi chứ, ông bình thường cũng không có việc gì gấp, muộn một chút cũng đâu có sao. Ông nội cháu ở một mình, cô đơn, cháu có thời gian thì nên qua đó chơi với ông ấy.”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Gần đây bận chuyện quán trà nên không có thời gian ở cùng hai ông, bây giờ công việc sắp hoàn tất rồi, cháu và Hạo Kiện sẽ thường xuyên về. Chắc ông nội chưa biết Hạo Kiện sắp ở lại quân khu thủ đô nửa năm đúng không ạ?”
Quân lão gia nghe thế thì vui vẻ, nhìn anh: “Vợ cháu nói thật sao? Cháu ở lại quân khu thủ đô?”
Quân Hạo Kiện chỉ mới nói với Hoàng lão gia, còn chưa báo cho ông nội mình biết, anh gật đầu.
“Tốt, tốt, vừa hay có thể ở cạnh vợ cháu nhiều hơn, quân khu thủ đô gần nhà, đi về cũng tiện.” Quân lão gia vừa cười vừa nói rất vui vẻ, tuy không phải được điều trực tiếp về ở lại quân khu thủ đô, nhưng ít gì cũng là dấu hiệu tốt. Hơn nữa cháu trai đã về rồi, ông còn lo không có chắt sao?
Quân lão gia biết sẽ không nhanh như vậy, nhưng vẫn mong mỏi không thôi.
“Yến Chi, tối nay ông bảo tiểu Triệu sắc cho cháu thang thuốc bổ, phải uống hết đó. Thuốc này có tác dụng dưỡng da cực tốt, con gái còn trẻ như cháu thì phải uống nhiều vào, không chỉ đẹp mà còn bồi bổ cơ thể.”
Hoàng Yến Chi im lặng ngồi nghe, cuối cùng không nói gì, chỉ nhìn Quân Hạo Kiện, ông nội vội muốn ôm chắt lắm rồi.
Quân Hạo Kiện liếc cô, ý bảo đừng để ý tới ông.
Hoàng Yến Chi:... Anh như vậy mà cũng được sao? Tốt xấu gì cũng là ông nội ruột của anh đấy.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, cô tình nguyện có muộn một chút cũng được, chẳng phải người xưa thường nói xuất giá tòng phu sao? Tuy là tư tưởng phong kiến, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe theo một chút.
Quân lão gia nào biết suy nghĩ của đôi vợ chồng, chỉ tự tính toán để dì Triệu nấu canh cho hai người uống mỗi ngày, tranh thủ lúc còn sớm thì sinh cho ông đứa chắt trắng trẻo mập mạp.
Hôm sau, Quân Hạo Kiện phải tới quân khu báo danh còn Hoàng Yến Chi đi cùng Vũ Ân Nguyệt đi mua sắm để cuối tuần tham gia tiệc cưới.
................
“Gần đây bà cảm thấy thế nào?” Bác sĩ tâm lý Chu hỏi Vũ Ân Nguyệt, đây là lần thứ ba bà đến đây trị liệu tâm lý.
Vũ Ân Nguyệt ngồi trên ghế nhắm mắt lại, môi nở nụ cười, đang trong trạng thái bị thôi miên: “Quan hệ của tôi và nó đã tốt hơn, con bé cũng đã bằng lòng nói chuyện với tôi, hôm nay còn đi dạo phố với tôi nữa.”
Bác sĩ Chu cười, giọng nhỏ nhẹ: “Chứng tỏ quan hệ của hai người đã được cải thiện. Hiện tại, khi ở riêng một mình với cô ấy bà có còn thấy đau khổ không?”
Nghe vậy, nụ cười của Vũ Ân Nguyệt nhạt đi phần nào: “Đến giờ tôi vẫn thấy hổ thẹn với con bé, chỉ cần nhớ tới là tôi sẽ đau khổ. Năm đó, nếu không phải do tôi sơ suất thì con gái sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy. Bác sĩ Chu, cô không biết đâu, lúc nhỏ Yến Chi rất đáng yêu, rất hay cười, người con bé thích nhất cũng là tôi. Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh mà con bé cũng đòi đi theo.”
Nói đến Yến Chi lúc bé, nụ cười của Vũ Ân Nguyệt tươi hơn. Bà chưa từng nói những chuyện này với ai, ngay cả với Hoàng Quang Nghị. Nếu không bị thôi miên, có lẽ bà sẽ không bao giờ nói ra.
Bác sĩ Chu yên lặng lắng nghe, sắc mặt dịu dàng, không hề mất kiên nhẫn.
“Lúc nhỏ, con bé rất nghe lời, rất ít khóc. Có đôi khi tôi đi biểu diễn, để nó ở nhà với ông bà, lúc nhớ thì con bé gọi cho tôi, nghe thấy tiếng của tôi rồi mới chịu đi ngủ. Vốn là hôm đó tôi không định đưa con bé ra ngoài, nhưng nó cứ quấn lấy tôi mãi, nó chẳng khóc cũng chẳng quấy, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Tôi mềm lòng nên đưa con bé đi cùng, cũng không cho bảo mẫu theo. Nếu ngày đó tôi có thể cứng rắn một chút, hoặc để bảo mẫu đi theo, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Nước mắt Vũ Ân Nguyệt lại rơi, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bà vẫn nhớ rất rõ.
“Tôi nắm tay con bé, nắm rất chặt, nhưng hôm đó người đi đường rất nhiều, tôi không biết sao lại đông như thế. Đúng lúc đó xe bus dừng lại, một nhóm người đi xuống. Tôi chỉ lơ đễnh một chút thôi mà đã không thấy con bé đâu, tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy.” Tâm trạng của bà rất kích động, cơ thể khẽ run.
Bác sĩ Chu thấy thế thì khẽ nói, giọng dịu dàng: “Đừng kích động, con gái bà đã về rồi, cô ấy đã trở về với bà, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã kết hôn, có một người chồng yêu thương mình, cô ấy rất hạnh phúc.”
Nước mắt Vũ Ân Nguyệt càng rơi nhiều hơn, bà lắc đầu: “Không như trước nữa, con bé không còn thích quấn lấy tôi như trước nữa. Cô không biết lần đầu nhìn thấy tôi, ánh mắt nó tựa như người xa lạ vậy. Thậm chí đã nhiều năm như thế mà nó vẫn luôn khách sáo với tôi, tôi biết mình đã làm nó tổn thương.”
“Vì sao bà lại nghĩ mình làm tổn thương cô ấy?” Bác sĩ Chu dịu dàng hỏi.
“Vì lúc đó tôi không tìm được con bé, khiến cho con bé chịu khổ nhiều, đã thế tôi còn nhận nuôi một cô nhi, đem hết tất cả tình yêu thương đối với con gái ruột cho nó. Nếu tôi biết có ngày như thế thì trước đây tôi cũng sẽ không nhận đứa trẻ kia về nuôi.”
“Tôi biết mọi người đều nói tôi thiên vị con nuôi, con ruột trở về mà không đối xử tốt như đối với con nuôi. Thật ra không phải thế, tôi chỉ không biết phải đối mặt với Yến Chi thế nào. Hơn nữa Hi Lan rất giống Yến Chi lúc nhỏ, rất bám tôi, tôi…” Bà không nói nổi nữa, thật ra bà rất yêu con gái, Yến Chi là mạng của bà, nếu Yến Chi gặp nguy hiểm, bảo bà thế mạng cho cô thì bà cũng bằng lòng. Bà không phải như những gì người ta nói, chỉ thích con nuôi không thích con ruột, không phải như vậy.
“Nghe bà kể, thì tôi thấy hình như bà thân thiết với con gái nuôi hơn, vì sao vậy?” Bác sĩ Chu là bác sĩ mà Hoàng Quang Nghị tìm cho vợ mình. Vũ Ân Nguyệt đã tiếp xúc với bà một thời gian, biết bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, không chỉ bị trầm cảm, mà còn bị tâm thần phân liệt nhẹ. Mấy lần điều trị trước, Vũ Ân Nguyệt lại đều không bằng lòng phối hợp, vậy mà hôm nay thì ngược lại, cho nên bác sĩ Chu muốn tìm hiểu nhiều hơn, nắm được nguyên do để dễ dàng điều trị.
“Hi Lan rất thích thân thiết với tôi, còn ỷ lại vào tôi, giống hệt Yến Chi hồi nhỏ. Mỗi lần nhìn Yến Chi, chỉ cần thấy ánh mắt của con bé là tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, trái tim như bị người ta bóp nát.” Vũ Ân Nguyệt chầm chậm nói, hai mắt đang nhắm run run đầy vẻ khổ sở, cả giọng nói cũng run rẩy.
Bác sĩ Chu thở dài một hơi. Thật ra rào cản giữa Vũ Ân Nguyệt và con gái không phải là mâu thuẫn, mà chỉ là khúc mắc trong lòng Vũ Ân Nguyệt chưa giải được thôi. Bà đắm chìm trong quá khứ, lại không muốn thoát khỏi nó, thỉnh thoảng dằn vặt mình, cũng dằn vặt cả con gái.
Đã được nghe cụ thể từ Hoàng Quang Nghị, bác sĩ Chu biết chuyện này không phải lỗi của một mình Vũ Ân Nguyệt, dù sao bà cũng từng nhiều lần bị…
Mà qua vài lời nói của Vũ Ân Nguyệt, bác sĩ Chu biết Hoàng Yến Chi là một người có trái tim mềm mại, chỉ cần Vũ Ân Nguyệt bằng lòng gỡ bỏ khúc mắc, dũng cảm đối mặt, nói rõ tình yêu của mình với con gái, thì mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ dù không thể thân thiết cũng sẽ không lạnh nhạt như hiện giờ.
Bác sĩ Chu tiếp tục trò chuyện với bà bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tốc độ nói cũng chậm, như một cơn gió nhẹ thổi vào tim Vũ Ân Nguyệt.
Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt dần dần thả lỏng, chân mày giãn ra.
Bác sĩ Chu búng tay một cái, Vũ Ân Nguyệt từ từ mở mắt, ánh mắt mơ màng, một lúc sau mới lấy lại được thần sắc. Bà nhìn bác sĩ Chu, khóe môi hơi nở nụ cười, “Bác sĩ Chu, cám ơn cô.”
Bác sĩ Chu cười khẽ, “Đây là việc tôi nên làm. Gần đây bà ngủ không ngon, tôi sẽ viết một đơn thuốc, bà nhớ uống đúng giờ. Ngày thường, khi ở chung với con gái, bà hãy cố gắng thả lỏng tinh thần, đừng suy nghĩ nhiều. Hãy nhớ kỹ một điều, Hoàng Yến Chi là con gái ruột của bà, giữa mẹ con sẽ không có khoảng cách thù hận.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu.
“Cuối tuần này sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
“Vậy đi thôi, cuối tuần này anh không bận.”
Buổi tối khi hai người về nhà, vẫn lên thăm Hoàng lão gia trước, tiệc mừng thọ cuối tuần này Hoàng lão gia cũng sẽ tham dự, thấy Quân Hạo Kiện về, ông rất vui.
Ăn tối ở nhà họ Hoàng xông thủ Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi về nhà họ Quân.
“Không nỡ rời xa ông nội?” Rời khỏi nhà họ Hoàng, Quân Hạo Kiện thấy tâm trạng Hoàng Yến Chi hơi kém, dịu dàng hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, không phải không nỡ: “Chỉ là thấy hình như ông lại già đi rồi.”Vừa nãy thấy ông nội, phát hiện tóc của ông đã bạc nhiều hơn, nếp nhăn cũng sâu hơn một chút.
“Sau này thường xuyên về thăm ông, ăn cơm với ông, anh đi cùng em.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh, nắm chặt tay anh: “Hạo Kiện, ông nội nhớ bà.” Sau khi bà nội qua đời, tuy ông cũng không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Hoàng Yến Chi ở cùng hai ông bà lão lâu nhất, có thể thấy ông nhớ bà nhiều lắm.
“Hạo Kiện, anh nói xem chúng ta có thể trải qua cả đời như ông bà nội không?” Giọng của Hoàng Yến Chi rất nhẹ, mang theo sự sợ hãi mà cô không nhận ra.
Quân Hạo Kiện dừng bước, cúi đầu nhìn mắt cô: “Yến Chi, chúng ta sẽ như ông bà nội, cùng trải qua cả đoạn đường này. Anh hứa với em, nhất định sẽ không để em đi trước.”
Ánh mắt anh dịu dàng, Hoàng Yến Chi nhìn, chợt có chút sợ hãi nhắm mắt lại: “Hạo Kiện, sao anh không hỏi em chuyện ngày hôm đó? Nếu anh muốn biết thì em sẽ nói.” Chỉ cần anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết, không giấu giếm chuyện gì.
Cô nhắm mắt nên không nhìn thấy nét yêu thương thoáng qua trong mắt Quân Hạo Kiện. Anh nhìn người con gái trước mặt, dù cô vẫn mang gương mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Anh đi tới ôm cô vào lòng: “Yến Chi, đừng sợ anh, anh cũng sẽ không hỏi em, chờ cho em chuẩn bị xong, em hẵng nói cho anh biết cũng được. Anh sẽ luôn ở bên em.” Cho nên em đừng sợ, bất kể thời gian sau này có ra sao, anh vẫn sẽ cùng em đối mặt.
Hoàng Yến Chi xúc động, rúc vào lòng anh: “Hạo Kiện, anh sẽ làm em hư mất.”
Quân Hạo Kiện cười: “Hư thì cứ hư đi, chúng ta đã kết hôn rồi, không cưng chiều em thì anh còn thấy trời đất không dung đấy.”
Hoàng Yến Chi cười, ánh mắt ý cười dịu dàng, lòng bỗng bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, thấy xung quanh không có ai thì nhón chân lên, hôn vào môi anh một cái.
Quân Hạo Kiện cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Yến Chi, Hạo Kiện, hai đứa tới rồi à.” Lúc tới cửa, hai người bắt gặp dì Triệu đang đi đổ rác: “Vừa nãy ông nội còn hỏi nhiều lần sao hai đứa chưa tới đấy, nhưng lại không muốn gọi điện cho hai đứa, bây giờ ông đang ở một mình trong phòng khách càm ràm kia kìa.”
Quân Hạo Kiện buồn cười, nắm tay Hoàng Yến Chi nhanh chóng vào nhà.
Quân lão gia ngồi trong phòng khách làu bàu: “Thằng nhóc thối này, về nhà cũng không đến thăm ông nội trước mà đã đưa vợ về nhà thông gia. Đúng là cưới vợ là quên luôn ông già này, còn không bằng nuôi cháu gái...”
Đang mải cằn nhằn thì đã nhìn thấy hai vợ chồng đi vào, ông không nói nữa mà nhìn thẳng vào màn hình ti vi, làm bộ “tôi đang tập trung xem ti vi, mấy người đừng làm phiền.”
Hoàng Yến Chi buồn cười nhìn Quân lão gia, rồi lại đắc ý nhìn sang anh. Cô thả tay anh ra rồi tới chỗ ông: “Ông nội, xem gì mà chăm chú thế ạ?”
Quân lão gia nào có xem ti vi, thấy Yến Chi nói chuyện với mình thì dời tầm nhìn sang cô, cười từ ái: “Chỉ là chương trình dưỡng sinh thôi, già rồi, phải xem mấy thứ có lợi. Cháu đi thăm ông cháu về đấy à?”
Hoàng Yến Chi cười: “Dạ, còn nói chuyện với mẹ một lúc nên tới đây muộn, xin lỗi ông nội ạ.”
Quân lão gia xua tay: “Có gì mà xin lỗi chứ, ông bình thường cũng không có việc gì gấp, muộn một chút cũng đâu có sao. Ông nội cháu ở một mình, cô đơn, cháu có thời gian thì nên qua đó chơi với ông ấy.”
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Gần đây bận chuyện quán trà nên không có thời gian ở cùng hai ông, bây giờ công việc sắp hoàn tất rồi, cháu và Hạo Kiện sẽ thường xuyên về. Chắc ông nội chưa biết Hạo Kiện sắp ở lại quân khu thủ đô nửa năm đúng không ạ?”
Quân lão gia nghe thế thì vui vẻ, nhìn anh: “Vợ cháu nói thật sao? Cháu ở lại quân khu thủ đô?”
Quân Hạo Kiện chỉ mới nói với Hoàng lão gia, còn chưa báo cho ông nội mình biết, anh gật đầu.
“Tốt, tốt, vừa hay có thể ở cạnh vợ cháu nhiều hơn, quân khu thủ đô gần nhà, đi về cũng tiện.” Quân lão gia vừa cười vừa nói rất vui vẻ, tuy không phải được điều trực tiếp về ở lại quân khu thủ đô, nhưng ít gì cũng là dấu hiệu tốt. Hơn nữa cháu trai đã về rồi, ông còn lo không có chắt sao?
Quân lão gia biết sẽ không nhanh như vậy, nhưng vẫn mong mỏi không thôi.
“Yến Chi, tối nay ông bảo tiểu Triệu sắc cho cháu thang thuốc bổ, phải uống hết đó. Thuốc này có tác dụng dưỡng da cực tốt, con gái còn trẻ như cháu thì phải uống nhiều vào, không chỉ đẹp mà còn bồi bổ cơ thể.”
Hoàng Yến Chi im lặng ngồi nghe, cuối cùng không nói gì, chỉ nhìn Quân Hạo Kiện, ông nội vội muốn ôm chắt lắm rồi.
Quân Hạo Kiện liếc cô, ý bảo đừng để ý tới ông.
Hoàng Yến Chi:... Anh như vậy mà cũng được sao? Tốt xấu gì cũng là ông nội ruột của anh đấy.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để làm mẹ, cô tình nguyện có muộn một chút cũng được, chẳng phải người xưa thường nói xuất giá tòng phu sao? Tuy là tư tưởng phong kiến, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nghe theo một chút.
Quân lão gia nào biết suy nghĩ của đôi vợ chồng, chỉ tự tính toán để dì Triệu nấu canh cho hai người uống mỗi ngày, tranh thủ lúc còn sớm thì sinh cho ông đứa chắt trắng trẻo mập mạp.
Hôm sau, Quân Hạo Kiện phải tới quân khu báo danh còn Hoàng Yến Chi đi cùng Vũ Ân Nguyệt đi mua sắm để cuối tuần tham gia tiệc cưới.
................
“Gần đây bà cảm thấy thế nào?” Bác sĩ tâm lý Chu hỏi Vũ Ân Nguyệt, đây là lần thứ ba bà đến đây trị liệu tâm lý.
Vũ Ân Nguyệt ngồi trên ghế nhắm mắt lại, môi nở nụ cười, đang trong trạng thái bị thôi miên: “Quan hệ của tôi và nó đã tốt hơn, con bé cũng đã bằng lòng nói chuyện với tôi, hôm nay còn đi dạo phố với tôi nữa.”
Bác sĩ Chu cười, giọng nhỏ nhẹ: “Chứng tỏ quan hệ của hai người đã được cải thiện. Hiện tại, khi ở riêng một mình với cô ấy bà có còn thấy đau khổ không?”
Nghe vậy, nụ cười của Vũ Ân Nguyệt nhạt đi phần nào: “Đến giờ tôi vẫn thấy hổ thẹn với con bé, chỉ cần nhớ tới là tôi sẽ đau khổ. Năm đó, nếu không phải do tôi sơ suất thì con gái sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy. Bác sĩ Chu, cô không biết đâu, lúc nhỏ Yến Chi rất đáng yêu, rất hay cười, người con bé thích nhất cũng là tôi. Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh mà con bé cũng đòi đi theo.”
Nói đến Yến Chi lúc bé, nụ cười của Vũ Ân Nguyệt tươi hơn. Bà chưa từng nói những chuyện này với ai, ngay cả với Hoàng Quang Nghị. Nếu không bị thôi miên, có lẽ bà sẽ không bao giờ nói ra.
Bác sĩ Chu yên lặng lắng nghe, sắc mặt dịu dàng, không hề mất kiên nhẫn.
“Lúc nhỏ, con bé rất nghe lời, rất ít khóc. Có đôi khi tôi đi biểu diễn, để nó ở nhà với ông bà, lúc nhớ thì con bé gọi cho tôi, nghe thấy tiếng của tôi rồi mới chịu đi ngủ. Vốn là hôm đó tôi không định đưa con bé ra ngoài, nhưng nó cứ quấn lấy tôi mãi, nó chẳng khóc cũng chẳng quấy, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Tôi mềm lòng nên đưa con bé đi cùng, cũng không cho bảo mẫu theo. Nếu ngày đó tôi có thể cứng rắn một chút, hoặc để bảo mẫu đi theo, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Nước mắt Vũ Ân Nguyệt lại rơi, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng bà vẫn nhớ rất rõ.
“Tôi nắm tay con bé, nắm rất chặt, nhưng hôm đó người đi đường rất nhiều, tôi không biết sao lại đông như thế. Đúng lúc đó xe bus dừng lại, một nhóm người đi xuống. Tôi chỉ lơ đễnh một chút thôi mà đã không thấy con bé đâu, tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy.” Tâm trạng của bà rất kích động, cơ thể khẽ run.
Bác sĩ Chu thấy thế thì khẽ nói, giọng dịu dàng: “Đừng kích động, con gái bà đã về rồi, cô ấy đã trở về với bà, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã kết hôn, có một người chồng yêu thương mình, cô ấy rất hạnh phúc.”
Nước mắt Vũ Ân Nguyệt càng rơi nhiều hơn, bà lắc đầu: “Không như trước nữa, con bé không còn thích quấn lấy tôi như trước nữa. Cô không biết lần đầu nhìn thấy tôi, ánh mắt nó tựa như người xa lạ vậy. Thậm chí đã nhiều năm như thế mà nó vẫn luôn khách sáo với tôi, tôi biết mình đã làm nó tổn thương.”
“Vì sao bà lại nghĩ mình làm tổn thương cô ấy?” Bác sĩ Chu dịu dàng hỏi.
“Vì lúc đó tôi không tìm được con bé, khiến cho con bé chịu khổ nhiều, đã thế tôi còn nhận nuôi một cô nhi, đem hết tất cả tình yêu thương đối với con gái ruột cho nó. Nếu tôi biết có ngày như thế thì trước đây tôi cũng sẽ không nhận đứa trẻ kia về nuôi.”
“Tôi biết mọi người đều nói tôi thiên vị con nuôi, con ruột trở về mà không đối xử tốt như đối với con nuôi. Thật ra không phải thế, tôi chỉ không biết phải đối mặt với Yến Chi thế nào. Hơn nữa Hi Lan rất giống Yến Chi lúc nhỏ, rất bám tôi, tôi…” Bà không nói nổi nữa, thật ra bà rất yêu con gái, Yến Chi là mạng của bà, nếu Yến Chi gặp nguy hiểm, bảo bà thế mạng cho cô thì bà cũng bằng lòng. Bà không phải như những gì người ta nói, chỉ thích con nuôi không thích con ruột, không phải như vậy.
“Nghe bà kể, thì tôi thấy hình như bà thân thiết với con gái nuôi hơn, vì sao vậy?” Bác sĩ Chu là bác sĩ mà Hoàng Quang Nghị tìm cho vợ mình. Vũ Ân Nguyệt đã tiếp xúc với bà một thời gian, biết bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, không chỉ bị trầm cảm, mà còn bị tâm thần phân liệt nhẹ. Mấy lần điều trị trước, Vũ Ân Nguyệt lại đều không bằng lòng phối hợp, vậy mà hôm nay thì ngược lại, cho nên bác sĩ Chu muốn tìm hiểu nhiều hơn, nắm được nguyên do để dễ dàng điều trị.
“Hi Lan rất thích thân thiết với tôi, còn ỷ lại vào tôi, giống hệt Yến Chi hồi nhỏ. Mỗi lần nhìn Yến Chi, chỉ cần thấy ánh mắt của con bé là tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, trái tim như bị người ta bóp nát.” Vũ Ân Nguyệt chầm chậm nói, hai mắt đang nhắm run run đầy vẻ khổ sở, cả giọng nói cũng run rẩy.
Bác sĩ Chu thở dài một hơi. Thật ra rào cản giữa Vũ Ân Nguyệt và con gái không phải là mâu thuẫn, mà chỉ là khúc mắc trong lòng Vũ Ân Nguyệt chưa giải được thôi. Bà đắm chìm trong quá khứ, lại không muốn thoát khỏi nó, thỉnh thoảng dằn vặt mình, cũng dằn vặt cả con gái.
Đã được nghe cụ thể từ Hoàng Quang Nghị, bác sĩ Chu biết chuyện này không phải lỗi của một mình Vũ Ân Nguyệt, dù sao bà cũng từng nhiều lần bị…
Mà qua vài lời nói của Vũ Ân Nguyệt, bác sĩ Chu biết Hoàng Yến Chi là một người có trái tim mềm mại, chỉ cần Vũ Ân Nguyệt bằng lòng gỡ bỏ khúc mắc, dũng cảm đối mặt, nói rõ tình yêu của mình với con gái, thì mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ dù không thể thân thiết cũng sẽ không lạnh nhạt như hiện giờ.
Bác sĩ Chu tiếp tục trò chuyện với bà bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tốc độ nói cũng chậm, như một cơn gió nhẹ thổi vào tim Vũ Ân Nguyệt.
Sắc mặt Vũ Ân Nguyệt dần dần thả lỏng, chân mày giãn ra.
Bác sĩ Chu búng tay một cái, Vũ Ân Nguyệt từ từ mở mắt, ánh mắt mơ màng, một lúc sau mới lấy lại được thần sắc. Bà nhìn bác sĩ Chu, khóe môi hơi nở nụ cười, “Bác sĩ Chu, cám ơn cô.”
Bác sĩ Chu cười khẽ, “Đây là việc tôi nên làm. Gần đây bà ngủ không ngon, tôi sẽ viết một đơn thuốc, bà nhớ uống đúng giờ. Ngày thường, khi ở chung với con gái, bà hãy cố gắng thả lỏng tinh thần, đừng suy nghĩ nhiều. Hãy nhớ kỹ một điều, Hoàng Yến Chi là con gái ruột của bà, giữa mẹ con sẽ không có khoảng cách thù hận.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu.
Bình luận facebook