• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 190

Lý Hi Lan lúc này mới nhìn về phía hai mẹ con vừa rời đi. Đúng lúc trông thấy Hoàng Minh Dạ đi ra, Lý Hi Lan vội vàng ngó xung quanh rồi lách mình vào cạnh một phòng bệnh.



Cô ta đã đổi họ vào vài ngày trước là đích thân Hoàng Quang Nghị dẫn cô ta đi nên bây giờ cô ta là Lý Hi Lan không còn là Thiên kim Đại tiểu thư của nhà họ Hoàng nữa.



Cô ta cứ đứng như thế cho đến khi Hoàng Minh Dạ đi xa thì mới bước ra. Nghĩ đến sự xuất hiện của Hoàng Minh Dạ, cô ta cảm thấy hơi kì lạ.



Cô ta lấy kính râm trong túi xách ra, đeo lên để che đi nửa gương mặt rồi đi về phía cô y tá đang đứng: “Chào cô, cụ Hoàng Nguyên Dịch đang nằm ở phòng nào vậy?” Hoàng Nguyên Dịch là tên của Hoàng lão gia.



Cô y tá đứng quan sát cô ta một lúc, ngờ vực hỏi: “Cô là?”



Lý Hi Lan mỉm cười: “Tôi là cháu của bạn thân Hoàng lão gia, ông nội tôi nghe nói Hoàng lão gia bệnh, nên bảo tôi đến thăm.” Dứt lời, cô ta giơ giỏ trái cây lên, để cho y tá thấy rõ. Hôm nay, cô ta tới bệnh viện thăm một người bạn, có ghé mua một giỏ trái cây ở cổng bệnh viện, không ngờ lúc này lại dùng tới. Lý Hi Lan thầm cảm thán vận may của mình.



Y tá nở nụ cười, lật sổ ghi chép: “Hoàng lão gia ở phòng B102. Có điều, bây giờ không phải là thời gian thăm bệnh, nên tạm thời cô không thể vào được.”



“Tôi có thể hỏi ông ấy bị bệnh gì không? Ông nội tôi vừa nhận được tin Hoàng lão gia bị bệnh, nhưng cũng không biết là bệnh gì, mà tôi thì chạy tới đây quá vội, nên…”



Y tá hiểu ý cười cười: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của bệnh nhân, tôi không tiện tiết lộ. Nếu cô muốn thăm ông ấy thì hãy đăng ký, đến giờ thăm bệnh là cô có thể vào.”



Lý Hi Lan lắc đầu: “Cảm ơn cô, lát nữa tôi quay lại, bây giờ tôi đi mua thêm một bó hoa, nếu chỉ mang một giỏ trái cây thì nhìn thất lễ quá.”



Y tá cũng không nghĩ gì, cô ta biết người có tiền hay bày vẽ.



“Yến Chi, cả đêm qua em không ngủ rồi, em đi nghỉ trước đi, ở đây có chị là được rồi.” Hạ Yên Nhi dịu dàng nói.



Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Em không mệt, chị Yên Nhi nếu chị có việc thì cứ đi trước đi.”



Nói đến Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi thì kể lại vài hôm trước.



Khi nhận được lời mời tham gia dạ tiệc của Hạ Yên Nhi thì Hoàng Minh Dạ đã rất ngạc nhiên.



“Làm bạn trai tham gia buổi tiệc với cô?” Hoàng Minh Dạ nhướng mày, đặt cây bút trong tay xuống, lưng tựa vào ghế.



“Đúng vậy, bữa tiệc tối này rất quan trọng, nhưng tôi lại không có bạn đi cùng, dù sao cũng không nên để tôi đi dự tiệc một mình chứ. Chẳng hay Tổng Giám đốc Hoàng có thời gian không?”



“Mấy giờ?” Đây coi như là đồng ý rồi.



Hạ Yên Nhi cười cười: “Bảy rưỡi tối nay, ở Hoàng Đình.”



“Được, năm giờ tôi sang đón cô.”



Hạ Yên Nhi đồng ý rồi cúp điện thoại, sau đó nhìn sang thư ký nói: “Hội nghị chiều nay giao cho Phó tổng, tôi đi trước.”



Thư ký gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hạ Yên Nhi xử lý văn kiện cuối cùng xong thì rời khỏi văn phòng.



Lúc Hoàng Minh Dạ tới đón Hạ Yên Nhi thì phát hiện hình như tâm trạng của cô không tốt lắm, anh nhướng mày hỏi: “Đây là nhìn thấy tôi thì mất hứng sao?”



Hạ Yên Nhi đang trang điểm, nhìn Hoàng Minh Dạ qua gương, thấy anh ấy mặc một bộ âu phục xanh đậm. Trùng hợp thay, trên người cô cũng là một bộ lễ phục dạ hội màu xanh đậm. Cô liền không nhịn được bật cười, có nên khen ngợi rằng hai người họ rất ăn ý với nhau không?



“Anh nói đùa không buồn cười chút nào.” Hạ Yên Nhi trả lời.



Hoàng Minh Dạ ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên lật xem, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Khoảng chừng một tiếng sau, Hạ Yên Nhi mới trang điểm xong. Hoàng Minh Dạ đứng lên, đặt tạp chí sang một bên: “Đi thôi.”



Hạ Yên Nhi nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Anh đối với phụ nữ luôn kiên nhẫn như vậy sao?”



Hoàng Minh Dạ nhếch môi: “Để đề phòng một số người nói tôi không ga lăng thôi.”



Hạ Yên Nhi bĩu môi, người đàn ông này sao lại so đo từng tí như thế chứ?



“Đúng rồi, đúng lúc cuối tuần này là sinh nhật của Yến Chi, tôi muốn tổ chức cho em ấy một party sinh nhật. Cô có thời gian tham dự không?”



“Sinh nhật Yến Chi là cuối tuần này sao?” Hạ Yên Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối tuần này chẳng phải là ngày quốc tế thiếu nhi sao?”



Hoàng Minh Dạ cười: “Ừ, sinh nhật của con bé đúng vào ngày quốc tế thiếu nhi. Thuở bé nó còn từng than thở với mẹ rằng mình thật thiệt thòi, người khác đều có ngày sinh nhật và ngày quốc tế thiếu nhi riêng, còn con bé lại bị trùng một ngày, không công bằng gì cả.”



Hạ Yên Nhi không nhịn cười được, không ngờ Hoàng Yến Chi khi còn bé lại đáng yêu như vậy: “Sinh nhật Yến Chi thì tất nhiên tôi phải đi rồi.”



Thấy nụ cười trên mặt cô, chân mày Hoàng Minh Dạ cuối cùng cũng giãn ra, trong mắt ánh lên nụ cười mà chính bản thân anh cũng không nhận ra.



“Vậy đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô.”



“Tổ chức lớn thế cơ à? Tôi tưởng rằng chỉ là một buổi party riêng tư thôi chứ.”



“Cũng không phải lớn gì, đến tham sự đều là một số thân thích với bạn bè thôi. Có điều, đây coi như là sinh nhật gần đây nhất mà con bé tổ chức ở nhà mẹ đẻ, nên tôi muốn làm long trọng một chút.” Ngày cử hành hôn lễ của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng đã được định, đúng vào mùng chín tháng chín, chỉ còn có ba tháng. Hai nhà đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị mọi thứ, Hoàng lão gia và Quân lão gia còn thường xuyên tụ tập bàn bạc chi tiết hôn lễ. Nhưng hai đương sự lại vẫn nhàn nhã tận hưởng cuộc sống êm ả của họ, cứ như người kết hôn không phải là bọn họ vậy.



“Được, tôi nhất định sẽ đến tham dự đúng giờ, tuyệt đối không đến muộn.”



Đã đến nơi, Hoàng Minh Dạ bước xuống xe trước, sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Hạ Yên Nhi, mấy thứ như phong độ ga lăng gì đó đều thể hiện ra hết. Khóe môi Hạ Yên Nhi cong lên khẽ cười, cô khoác tay Hoàng Minh Dạ đi vào hội trường buổi tiệc.



Đây chỉ là một tiệc rượu rất bình thường, dù không tham gia cũng không sao. Hoàng Minh Dạ cũng nhận được thiệp mời, nhưng lại không định tham gia, lần này đến là chỉ vì đi cùng Hạ Yên Nhi.



Hạ Yên Nhi mới nhậm chức Tổng Giám đốc ở tập đoàn quốc tế Tân Hòa, ở thủ đô vẫn còn rất nhiều người không biết đến cô. Vì thế trong thời điểm hiện tại, cô vẫn phải tham dự những trường hợp như thế này nhiều hơn.



Lúc trò chuyện một vòng với đám cáo già trên thương trường kia, Hạ Yên Nhi cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.



Đám cáo già này trò chuyện với cô chỉ là bề ngoài, thăm hỏi quan hệ của cô với Hoàng Minh Dạ mới là thật, chỉ có một số ít người thực sự quan tâm đến vị tổng giám đốc mới này, dù sao sự xuất hiện của cô cũng khá là bất ngờ.



Hạ Yên Nhi không phải mới lăn lộn trên thương trường ngày một ngày hai, ăn nói rất cẩn thận. Đám cáo già này thấy không moi được tin gì, tất nhiên cũng đành phải từ bỏ, cuối cùng Hạ Yên Nhi cũng có thể thở phào.



Cô tìm một góc mà người khác không chú ý đến, len lén xoa xoa gò má của mình. Tối nay cứ phải cười liên tục, mặt cô cũng cứng đơ luôn rồi.



Tối nay, Hạ Yên Nhi quả thật uống không ít, nhưng tửu lượng của cô không tệ, chỉ có khuôn mặt hơi hồng hồng mà thôi, trông cô lại càng có nét xinh đẹp khác thường.



“Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.” Hoàng Minh Dạ đề nghị.



Hạ Yên Nhi gật đầu, xã giao thì cũng xã giao rồi, bây giờ về cũng được rồi. Cô đứng thẳng người, rời khỏi hội trường buổi tiệc cùng anh.



“Cô đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy xe.” Hoàng Yến Chi ôn hòa nói.



Hạ Yên Nhi không phản đối.



Hoàng Minh Dạ lái xe tới. Hạ Yên Nhi ngồi vào ghế phó lái. Vừa cài dây an toàn xong, Hạ Yên Nhi đã thấy Hoàng Minh Dạ khom người, cầm chân cô lên, khiến cô giật mình: “Anh làm gì vậy?”



Hoàng Minh Dạ nâng chân cô lên, cởi đôi giày trên chân cô ra: “Nhiều khi, tôi thật sự không hiểu nổi phụ nữ các cô. Một đôi giày rõ ràng là không vừa chân nhưng các cô vẫn mang nó chỉ vì đẹp, cuối cùng chẳng phải người chịu tội vẫn là các cô thôi sao.”



“Anh thì biết cái gì, phụ nữ muốn đẹp thì cần phải hy sinh gì đấy.” Hạ Yên Nhi lí nhí đáp.



Gót chân của cô đã bị cọ rách một mảng da, còn chảy máu. Hoàng Minh Dạ cau mày, dán một miếng băng cá nhân lên: “Trên xe tạm thời chỉ có thế thôi, dán tạm cái này vậy.”



Hạ Yên Nhi lặng lẽ nhìn anh ấy dán vết thương giúp cô, sau đó lại bỏ chiếc giày còn lại ra, dán rất cẩn thận.



Không gian trong xe chật hẹp, Hoàng Minh Dạ cách cô hơi gần. Cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi sữa tắm trên người anh, không biết đó là hương gì, thoang thoảng, nhưng lại rất dễ chịu.



Hoàng Minh Dạ dán thật kỹ vết thương cho Hạ Yên Nhi rồi mới nhìn cô. Thấy cô chỉ nhìn anh không nói lời nào, anh liền quơ quơ tay trước mắt cô ấy: “Ngốc luôn rồi sao?”



Hạ Yên Nhi hoàn hồn, nhìn Hoàng Minh Dạ bằng ánh mắt quái dị: “Với người phụ nữ nào anh cũng dịu dàng chu đáo như vậy sao?”



Hoàng Minh Dạ đưa mắt nhìn cô rồi buột miệng hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”



“Nếu không thì sao trên xe của anh lại có mấy thứ này?” Lại còn biết gót chân của cô bị giày cao gót cọ xước nữa chứ.



“Chỉ là quen chuẩn bị sẵn một vài thứ trên xe thôi.” Hoàng Minh Dạ đáp.



Hạ Yên Nhi không nói gì nữa. Hoàng Minh Dạ lái xe được nửa đường thì dừng lại: “Cô ở đây chờ tôi, tôi vào trong mua ít đồ.”



Hạ Yên Nhi gật đầu, thấy Hoàng Minh Dạ đi về phía một cửa hàng thì cũng không để ý nữa. Cô cầm điện thoại lên xem tin tức, thấy không có gì thú vị thì lại bỏ điện thoại di động xuống, buồn chán nhìn xung quanh, thấy trước mặt có một tấm ảnh chụp bèn cầm lên xem.



“Không ngờ anh còn là một người anh trai tốt như vậy.” Hạ Yên Nhi nhìn kỹ Hoàng Minh Dạ trong tấm ảnh, nhẹ giọng nói một câu.



Thấy Hoàng Minh Dạ ra khỏi cửa hàng, cô vội trả tấm ảnh về chỗ cũ rồi cầm điện thoại lên xem. Hoàng Minh Dạ lên xe, đưa cái túi trong tay cho cô.



Hạ Yên Nhi thắc mắc nhận lấy: “Cho tôi à?”



Cô mở ra xem, trong túi là một đôi dép lê, còn có cả cồn i-ốt và bông băng.



“Khử trùng vết thương đi, đừng để nhiễm trùng. Mấy ngày tới, cô cố gắng đừng mang giày cao gót, ở trong phòng làm việc vẫn nên đi dép lê đi.” Hoàng Minh Dạ ôn hòa nói.



Trong mắt của Hạ Yên Nhi hiện lên vẻ ấm áp, cô nhẹ giọng nói cảm ơn.



Hoàng Minh Dạ cười cười không nói gì, sau đó đưa Hạ Yên Nhi về dưới công ty của cô, nhìn cô mang dép mình mua đi vào công ty rồi mới rời đi.



Hạ Yên Nhi trở lại văn phòng, nhìn đôi dép dưới chân mình, nở một nụ cười nhẹ, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.



Ngày hôm sau



Hoàng Minh Dạ nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mắt: “Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”



Người phụ nữ mỉm cười: “Em cố ý đến tìm anh đấy Minh Dạ, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, anh không ngại ăn với em một bữa cơm trưa chứ?”



Hoàng Minh Dạ nhún vai, đứng lên, cầm lấy áo vest: “Đương nhiên không ngại rồi. Đi thôi.” .



Người phụ nữ kia đi theo sau Hoàng Minh Dạ, si mê nhìn người đàn ông trước mặt. Hoàng Minh Dạ, em đã trở về rồi, lần này em nhất định sẽ không buông tay anh nữa đâu.



“Trần Tố, thật không ngờ em lại về nước.” Trong phòng ăn, Hoàng Minh Dạ nhìn người phụ nữ trước mắt, hòa nhã hỏi.



Trần Tố cười cười: “Ở nước ngoài mãi cũng chán, hơn nữa người quan trọng nhất của em ở đây, đương nhiên em phải về rồi.”



Hoàng Minh Dạ không tiếp lời câu này mà lại hỏi: “Lần này về nước, em dự định sẽ làm gì?”



“Em vừa tiếp xúc với một công ty, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ làm việc ở đấy.”



Hoàng Minh Dạ gật đầu: “Không tồi.”



Trần Tố rất muốn hỏi Hoàng Minh Dạ mấy năm qua sống có tốt không, nhưng câu hỏi đã đến môi vẫn không thể thốt nên lời: “Bao nhiêu năm không gặp, chắc là anh đã kết hôn rồi nhỉ?”



Trần Tố ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng đôi tay cầm dao nĩa lại siết chặt. Hoàng Minh Dạ ăn xong miếng bít tết trong miệng rồi mới trả lời: “Vẫn chưa.”



Trần Tố thả lỏng tay ra, xiên một miếng bít tết đưa lên miệng, cười dịu dàng: “Cũng phải, hầu hết đàn ông đều chuyên tâm lo sự nghiệp, kết hôn muộn cũng là chuyện rất bình thường. Thật ra bây giờ em cũng đang độc thân.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom