Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213: Tìm thấy người
Trong một khách sạn ở thủ đô, một người phụ nữ nhận được tin tức, lần này không chỉ có Trương Linh mà còn có Cẩn Mai bị bắt, nên bà ta lập tức nở nụ cười vui vẻ.
“Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà trò chơi này lại càng ngày càng thú vị.” Bà ta lắc ly rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Triệu Hiểu Khê thấy con gái đã muộn rồi mà vẫn chưa trở về, điện thoại lại không gọi được, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường. Bà liền gọi điện thoại bảo Cẩn Tử Văn về, nhưng con trai cũng ấp a ấp úng.
“Tử Văn con nói thật cho mẹ biết, Tiểu Mai đã gặp chuyện gì rồi đúng không?”
Cẩn Tử Văn hơi nghiêng mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, vừa nãy con mới gọi điện thoại cho Tiểu Mai, nó mải chơi quá nên muốn ở nhà bạn chơi vài ngày, hai ngày nữa sẽ về thôi.”
“Nếu thế thì tại sao mẹ không gọi điện thoại cho Cẩn Mai được?”
“Bây giờ cũng đã muộn nên chắc nó đã ngủ rồi, đâu phải mẹ không biết nó hay tắt máy khi ngủ.”
Triệu Hiểu Khê nghĩ lại thấy cũng phải, do vậy mới dằn sự bất an xuống đáy lòng, căn dặn: “Ngày mai con gọi điện thoại cho Tiểu Mai, bảo con bé mau chóng về nhà. Đã lớn như vậy rồi mà động một chút lại đến nhà người ta ở, như vậy còn ra thể thống gì.”
“Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đi đón nó về, bây giờ đã thi đại học xong, nó ham chơi một chút cũng là chuyện bình thường mà mẹ.” Cẩn Tử Văn ôm lấy vai Triệu Hiểu Khê, kéo bà vào phòng: “Mẹ, đã muộn rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Được. Con nhớ ngày mai phải đi đón con bé về đấy.”
“Được rồi mà mẹ.” Cẩn Tử Văn trấn an mẹ xong, sau khi ra khỏi phòng thì sự ung dung trên mặt liền biến mất. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi nhưng không gọi được, cô chỉ nhắn lại cho anh một tin, nói là nhất định sẽ đưa Cẩn Mai trở về.
Câu nói này có ý thế nào, Cẩn Tử Văn tất nhiên hiểu rõ.
Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi, hai người nhất định phải bình an đấy.
**************
Xe Hoàng Yến Chi phóng như bay trên đường, chạy một mạch về phía thành phố Tân La.
Ba tiếng rưỡi sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy trạm xăng của thành phố Tân La, bèn gọi điện thoại cho người kia. Cô vốn tưởng sẽ không liên lạc được, không ngờ lại có người bắt máy.
“Tôi đã đến trạm thu phí của Tân La, tiếp theo tôi phải đi hướng nào?”
“Cô Hoàng quả nhiên thật đúng giờ, chúng tôi ở trấn Thanh Giang, thành phố Tân La, cô đến đây đi."
Người đàn ông vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ: “Cho cô một tiếng.”
“Được.”
Thành phố Tân La nằm gần biên giới LG, trấn Thanh Giang lại càng gần biên giới nước T. Hoàng Yến Chi nhớ trước kia cô từng xem một quyển sách địa lý, nếu cô nhớ không nhầm thì trấn Thanh Giang là một thị trấn nhỏ sát vùng biên giới, dân số ít, kinh tế lạc hậu, nhưng vì nơi này sát bên LG nên hoạt động mua bán ma túy cực kỳ nhiều.
Lúc xe chạy vào trấn, Hoàng Yến Chi xem giờ, đã hai giờ hai mươi phút chiều, vẫn còn cách thời gian bọn họ định ra mười phút.
Điện thoại lại đổ chuông, Hoàng Yến Chi lập tức bắt máy.
“Bây giờ cô xuống xe, đi về phía trước năm trăm mét.”
Hoàng Yến Chi làm theo lời người đàn ông nói, xuống xe, bỏ xe ở lại, đi về phía trước. Vừa đi, Hoàng Yến Chi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Ở đây bốn phía đều là rừng núi nên tầm nhìn khá hẹp, thậm chí còn không có nhiều người dân sinh sống. Hoàng Yến Chi đi một lúc lâu mà chỉ mới gặp một bà lão lưng đã còng, chống một cây gậy.
Sau khi đi về phía trước năm trăm mét thì trước mắt Hoàng Yến Chi xuất hiện một ngôi nhà gỗ, cũng giống như kiến trúc đặc trưng của nơi này, không nhìn ra có bất kỳ sự khác biệt nào. Cửa mở ra, Hoàng Yến Chi đi vào, sau đó liền nhìn thấy Cẩn Mai và Trương Linh bị trói chặt đang nằm dưới đất.
Hoàng Yến Chi quan sát hai người họ trước, thấy bọn họ ngoài chuyện tinh thần hơi sa sút ra thì trên người không có bất kỳ thương tích nào. Trong ba gã đàn ông đứng ở đó, có một người là người phương Đông, hai người còn lại là người phương Tây, Hoàng Yến Chi chú ý tới ngay trên cánh tay của bọn chúng có một hình xăm.
Kí hiệu kia, chính là người của BK.
Gã đàn ông phương Đông thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức nhìn ra sau lưng cô, không thấy có bất kỳ ai mới vỗ tay: “Cô Hoàng, quả nhiên thật gan dạ.”
Trương Linh và Cẩn Mai thấy Hoàng Yến Chi thì ánh mắt lập tức sáng lên. Thậm chí Cẩn Mai còn bật khóc.
Hoàng Yến Chi mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai gã đàn ông phương Tây thấy Hoàng Yến Chi xuất hiện, liền rút khẩu súng sau thắt lưng ra, nhắm ngay vào đầu của Cẩn Mai và Trương Linh. Hai người họ liền hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Mặc dù lúc đóng phim Trương Linh đã nhìn thấy súng đạo cụ, nhưng lúc này đây cô không nghĩ rằng thứ đang chĩa vào đầu cô là giả.
“Tôi đã tới, các anh có thể thả bọn họ đi rồi.” Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh và Cẩn Mai rồi nói.
Gã đàn ông kia cười một tiếng: “Nếu đã tới thì đi gấp như vậy làm gì.” Thấy tay Hoàng Yến Chi đặt ngang lưng, gã xua tay: “Cô Hoàng, cô tuyệt đối đừng lấy thứ gì ra đấy. Bạn của tôi rất nhát gan, nếu làm chúng nó sợ, run tay một cái, ấn nhầm chỗ nào thì...”
Hoàng Yến Chi bỏ tay xuống: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Cô Hoàng, chúng tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn mời cô đến chỗ chúng tôi chơi chút thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh và Cẩn Mai đang bị trói chặt, mỉa mai: “Đây chính là cách tiếp đãi khách của các anh đấy à?”
“Ai bảo cô Hoàng khó mời như vậy, chúng tôi chỉ có thể dùng cách này, mong cô Hoàng bỏ quá cho.”
Hoàng Yến Chi nhìn bọn chúng, bình tĩnh nói: “Tôi có thể đi với các anh, nhưng các anh phải thả hai người bạn của tôi ra trước đã.”
Đừng, đừng mà Yến Chi.
Trương Linh nghe vậy liền ra sức lắc đầu, Cẩn Mai cũng lắc đầu không ngừng. Đám người này rõ ràng nhắm vào Hoàng Yến Chi, lại còn có súng, nếu cô đi theo bọn họ thì sao còn mạng trở về?
Hoàng Yến Chi liếc nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng.
“Cô Hoàng, tôi tin tưởng thành ý của cô, thế nhưng lại rất lo lắng với bản lĩnh của cô. Hay thế này, để tôi được yên tâm, cô hãy uống thứ này đi. Yên tâm, trong này ngoài một ít thuốc ngủ ra thì không có gì khác đâu.” Gã đàn ông kia đưa một cái ly tới trước mặt Hoàng Yến Chi.
Trương Linh càng lắc đầu kịch liệt hơn, giãy giụa đứng lên, muốn ngăn cản Hoàng Yến Chi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Trở về từ tiệc rượu với đối tác, Vệ Huy gọi điện thoại cho Trương Linh nhưng không ai bắt máy. Anh cũng không quá để ý, chỉ nghĩ cô đang bận, nhưng một lúc sau, anh lại nhận được điện thoại của Linda, nói là không liên lạc được với Trương Linh, đến nhà cô tìm cũng không có ai.
Vệ Huy nhớ đến cuộc gọi của Hoàng Yến Chi hỏi về chuyện Trương Linh, trong lòng liền thấy bất an. Sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại cho cô, vẫn không ai bắt máy, gọi cho Hoàng Yến Chi thì máy báo bận.
Mười phút sau anh gọi lại lần nữa, nhưng máy vẫn bận, trực giác Vệ Huy vang lên một ý nghĩ rằng có gì đó không ổn. Vì vậy, anh lập tức mua vé máy bay bay về nước, ngay cả hạng mục hợp tác tiếp đó cũng không bàn nữa.
Việc đầu tiên Vệ Huy làm sau khi về nước là về nhà tìm Trương Linh. Không có ai, ngay cả xe cũng không thấy đâu. Anh lại tiếp tục gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, vẫn không được. Vệ Huy không thể làm gì khác hơn là gọi cho Quân Hạo Kiện.
“Cậu nói Trương Linh cũng mất tích?”
“Cũng là sao? Còn ai mất tích nữa?”
Quân Hạo Kiện mím chặt môi: “Cẩn Mai.”
“Không chỉ vậy, tôi còn không liên lạc được với em dâu. Hạo Kiện, tôi lo ba người họ đã xảy ra chuyện rồi.” Vệ Huy trầm giọng nói.
Quân Hạo Kiện cũng nghĩ đến khả năng này, nghiêm mặt: “Trước tiên cậu hãy đến những nơi Trương Linh thường đến để tìm thử xem.”
Vệ Huy ừ một tiếng, đang định xuất phát thì nhận được điện thoại của thư ký, báo đã tìm thấy xe của Trương Linh ở phía Bắc nội thành, đồng thời còn phát hiện một xác chết nữ.
Vệ Huy biến sắc, đạp phanh gấp: “Xác chết nữ đó là ai?”
“Không rõ ạ, cảnh sát đang điều tra ở bên trong, tôi vào không được, nhưng nhìn quần áo và thân hình thì có vẻ không phải là cô Trương.”
Vệ Huy nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trợ lý nói lại một tin làm tim Vệ Huy lại một lần nữa lơ lửng trên cao.
“Cảnh sát tìm thấy đồ của cô Trương ở hiện trường, nên tôi đoán là cô ấy đã từng tới đây.” Trợ lý nói.
Sắc mặt của Vệ Huy rất nặng nề, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Sau đó, cảnh sát tiến hành điều tra người dân xung quanh, kết quả thật sự có người nói là đã thấy Lê Tuyền dẫn hai cô gái về nhà, cách ăn mặc, trang điểm đều phù hợp với Trương Linh và Cẩn Mai.
Nhưng lại không có ai nhìn thấy Trương Linh và Cẩn Mai rời đi lúc nào.
Sau đó có một bà lão nói, nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy có ba gã đàn ông đưa hai cô gái đi. Nghe bà ấy miêu tả thì có vẻ đó chính là Trương Linh và Cẩn Mai, chẳng qua lúc đó trời quá tối, bà ấy cũng đang mơ mơ màng màng nên không thấy rõ ba người kia, ngay cả chuyện họ đi về phía nào bà cũng không để ý.
Nghe thư ký báo cáo xong, Vệ Huy liền đánh rơi điện thoại xuống đất, tim anh rơi xuống đáy vực, máu trong toàn thân đều đông cứng lại, tay run run. Anh khom lưng muốn nhặt điện thoại lên, nhưng thử nhiều lần vẫn không được, đành chán nản tựa vào vô lăng.
“Trương Linh, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Anh chỉ vừa đi hai ngày mà em đã chạy lung tung bên ngoài! Có phải anh nên buộc vào em vào thắt lung để mang theo mọi lúc mọi nơi không?”
“Linh Linh, em nhất định phải bình an.”
Vệ Huy lái xe lang thang vô định trên đường, hy vọng bóng dáng quen thuộc kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh, mỉm cười hỏi anh: “Vệ Huy, anh đang tìm em sao?”
Lúc Vệ Huy về nhà đã là rạng sáng. Anh mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống ngủ chưa được bốn tiếng thì đã thức dậy, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
****************
Hoàng Yến Chi nhìn ly nước trước mắt, nghĩ xem nếu bây giờ đánh nhau thì cô nắm chắc bao nhiêu phần. Cô nhìn súng trong tay hai gã đàn ông phương Tây kia một giây, sau đó lập tức bỏ qua ý định này.
Trên bàn tay của bọn chúng đều có vết chai rất dày, chứng tỏ chúng thường xuyên dùng súng, nên dù cô có mạnh thì cũng không chắc có thể giết chết hai người cùng một lúc. Huống hồ, bên cạnh bọn chúng còn có một gã vẫn đang nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
“Thế nào, cô Hoàng, suy nghĩ kỹ chưa? Sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.” Gã đàn ông kia thúc giục.
“Làm sao tôi biết được sau khi tôi uống rồi thì các người chắc sẽ thả bọn họ đi? Quyền chủ động không nằm trong tay tôi, chẳng phải sao?” Hoàng Yến Chi bình thản nói.
“Cô Hoàng, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin chúng tôi thôi. Dĩ nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng cô sẽ nhanh chóng biết được hậu quả thôi.”
Gã nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho hai gã kia, một trong hai gã đó liền mở băng dính trên miệng Trương Linh ra.
Sau khi miệng Trương Linh được tự do, cô lập tức hét lên với Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu mau đi đi, đừng lo cho bọn tớ. Mục tiêu của bọn chúng là cậu, chỉ cần cậu đi thì bọn tớ sẽ không sao đâu.”
Hoàng Yến Chi không thể đi, cô vẫn chưa quên dáng vẻ chết không nhắm mắt của Lê Tuyền. Nếu cô bỏ đi, Trương Linh và Cẩn Mai nhất định sẽ mất mạng, không có chuyện gì mà đám người của BK không dám làm cả.
Gã đàn ông kia tát Trương Linh một cái, rồi nắm lấy tóc cô, rót ly nước kia vào miệng cô, khiến cô ho sặc sụa.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi trở nên khó coi: “Dừng tay.”
“Không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà trò chơi này lại càng ngày càng thú vị.” Bà ta lắc ly rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Triệu Hiểu Khê thấy con gái đã muộn rồi mà vẫn chưa trở về, điện thoại lại không gọi được, cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường. Bà liền gọi điện thoại bảo Cẩn Tử Văn về, nhưng con trai cũng ấp a ấp úng.
“Tử Văn con nói thật cho mẹ biết, Tiểu Mai đã gặp chuyện gì rồi đúng không?”
Cẩn Tử Văn hơi nghiêng mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Hiểu Khê: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, vừa nãy con mới gọi điện thoại cho Tiểu Mai, nó mải chơi quá nên muốn ở nhà bạn chơi vài ngày, hai ngày nữa sẽ về thôi.”
“Nếu thế thì tại sao mẹ không gọi điện thoại cho Cẩn Mai được?”
“Bây giờ cũng đã muộn nên chắc nó đã ngủ rồi, đâu phải mẹ không biết nó hay tắt máy khi ngủ.”
Triệu Hiểu Khê nghĩ lại thấy cũng phải, do vậy mới dằn sự bất an xuống đáy lòng, căn dặn: “Ngày mai con gọi điện thoại cho Tiểu Mai, bảo con bé mau chóng về nhà. Đã lớn như vậy rồi mà động một chút lại đến nhà người ta ở, như vậy còn ra thể thống gì.”
“Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ đi đón nó về, bây giờ đã thi đại học xong, nó ham chơi một chút cũng là chuyện bình thường mà mẹ.” Cẩn Tử Văn ôm lấy vai Triệu Hiểu Khê, kéo bà vào phòng: “Mẹ, đã muộn rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Được. Con nhớ ngày mai phải đi đón con bé về đấy.”
“Được rồi mà mẹ.” Cẩn Tử Văn trấn an mẹ xong, sau khi ra khỏi phòng thì sự ung dung trên mặt liền biến mất. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi nhưng không gọi được, cô chỉ nhắn lại cho anh một tin, nói là nhất định sẽ đưa Cẩn Mai trở về.
Câu nói này có ý thế nào, Cẩn Tử Văn tất nhiên hiểu rõ.
Cẩn Mai, Hoàng Yến Chi, hai người nhất định phải bình an đấy.
**************
Xe Hoàng Yến Chi phóng như bay trên đường, chạy một mạch về phía thành phố Tân La.
Ba tiếng rưỡi sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy trạm xăng của thành phố Tân La, bèn gọi điện thoại cho người kia. Cô vốn tưởng sẽ không liên lạc được, không ngờ lại có người bắt máy.
“Tôi đã đến trạm thu phí của Tân La, tiếp theo tôi phải đi hướng nào?”
“Cô Hoàng quả nhiên thật đúng giờ, chúng tôi ở trấn Thanh Giang, thành phố Tân La, cô đến đây đi."
Người đàn ông vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ: “Cho cô một tiếng.”
“Được.”
Thành phố Tân La nằm gần biên giới LG, trấn Thanh Giang lại càng gần biên giới nước T. Hoàng Yến Chi nhớ trước kia cô từng xem một quyển sách địa lý, nếu cô nhớ không nhầm thì trấn Thanh Giang là một thị trấn nhỏ sát vùng biên giới, dân số ít, kinh tế lạc hậu, nhưng vì nơi này sát bên LG nên hoạt động mua bán ma túy cực kỳ nhiều.
Lúc xe chạy vào trấn, Hoàng Yến Chi xem giờ, đã hai giờ hai mươi phút chiều, vẫn còn cách thời gian bọn họ định ra mười phút.
Điện thoại lại đổ chuông, Hoàng Yến Chi lập tức bắt máy.
“Bây giờ cô xuống xe, đi về phía trước năm trăm mét.”
Hoàng Yến Chi làm theo lời người đàn ông nói, xuống xe, bỏ xe ở lại, đi về phía trước. Vừa đi, Hoàng Yến Chi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Ở đây bốn phía đều là rừng núi nên tầm nhìn khá hẹp, thậm chí còn không có nhiều người dân sinh sống. Hoàng Yến Chi đi một lúc lâu mà chỉ mới gặp một bà lão lưng đã còng, chống một cây gậy.
Sau khi đi về phía trước năm trăm mét thì trước mắt Hoàng Yến Chi xuất hiện một ngôi nhà gỗ, cũng giống như kiến trúc đặc trưng của nơi này, không nhìn ra có bất kỳ sự khác biệt nào. Cửa mở ra, Hoàng Yến Chi đi vào, sau đó liền nhìn thấy Cẩn Mai và Trương Linh bị trói chặt đang nằm dưới đất.
Hoàng Yến Chi quan sát hai người họ trước, thấy bọn họ ngoài chuyện tinh thần hơi sa sút ra thì trên người không có bất kỳ thương tích nào. Trong ba gã đàn ông đứng ở đó, có một người là người phương Đông, hai người còn lại là người phương Tây, Hoàng Yến Chi chú ý tới ngay trên cánh tay của bọn chúng có một hình xăm.
Kí hiệu kia, chính là người của BK.
Gã đàn ông phương Đông thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức nhìn ra sau lưng cô, không thấy có bất kỳ ai mới vỗ tay: “Cô Hoàng, quả nhiên thật gan dạ.”
Trương Linh và Cẩn Mai thấy Hoàng Yến Chi thì ánh mắt lập tức sáng lên. Thậm chí Cẩn Mai còn bật khóc.
Hoàng Yến Chi mỉm cười trấn an bọn họ.
Hai gã đàn ông phương Tây thấy Hoàng Yến Chi xuất hiện, liền rút khẩu súng sau thắt lưng ra, nhắm ngay vào đầu của Cẩn Mai và Trương Linh. Hai người họ liền hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Mặc dù lúc đóng phim Trương Linh đã nhìn thấy súng đạo cụ, nhưng lúc này đây cô không nghĩ rằng thứ đang chĩa vào đầu cô là giả.
“Tôi đã tới, các anh có thể thả bọn họ đi rồi.” Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh và Cẩn Mai rồi nói.
Gã đàn ông kia cười một tiếng: “Nếu đã tới thì đi gấp như vậy làm gì.” Thấy tay Hoàng Yến Chi đặt ngang lưng, gã xua tay: “Cô Hoàng, cô tuyệt đối đừng lấy thứ gì ra đấy. Bạn của tôi rất nhát gan, nếu làm chúng nó sợ, run tay một cái, ấn nhầm chỗ nào thì...”
Hoàng Yến Chi bỏ tay xuống: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Cô Hoàng, chúng tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn mời cô đến chỗ chúng tôi chơi chút thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh và Cẩn Mai đang bị trói chặt, mỉa mai: “Đây chính là cách tiếp đãi khách của các anh đấy à?”
“Ai bảo cô Hoàng khó mời như vậy, chúng tôi chỉ có thể dùng cách này, mong cô Hoàng bỏ quá cho.”
Hoàng Yến Chi nhìn bọn chúng, bình tĩnh nói: “Tôi có thể đi với các anh, nhưng các anh phải thả hai người bạn của tôi ra trước đã.”
Đừng, đừng mà Yến Chi.
Trương Linh nghe vậy liền ra sức lắc đầu, Cẩn Mai cũng lắc đầu không ngừng. Đám người này rõ ràng nhắm vào Hoàng Yến Chi, lại còn có súng, nếu cô đi theo bọn họ thì sao còn mạng trở về?
Hoàng Yến Chi liếc nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng.
“Cô Hoàng, tôi tin tưởng thành ý của cô, thế nhưng lại rất lo lắng với bản lĩnh của cô. Hay thế này, để tôi được yên tâm, cô hãy uống thứ này đi. Yên tâm, trong này ngoài một ít thuốc ngủ ra thì không có gì khác đâu.” Gã đàn ông kia đưa một cái ly tới trước mặt Hoàng Yến Chi.
Trương Linh càng lắc đầu kịch liệt hơn, giãy giụa đứng lên, muốn ngăn cản Hoàng Yến Chi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Trở về từ tiệc rượu với đối tác, Vệ Huy gọi điện thoại cho Trương Linh nhưng không ai bắt máy. Anh cũng không quá để ý, chỉ nghĩ cô đang bận, nhưng một lúc sau, anh lại nhận được điện thoại của Linda, nói là không liên lạc được với Trương Linh, đến nhà cô tìm cũng không có ai.
Vệ Huy nhớ đến cuộc gọi của Hoàng Yến Chi hỏi về chuyện Trương Linh, trong lòng liền thấy bất an. Sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại cho cô, vẫn không ai bắt máy, gọi cho Hoàng Yến Chi thì máy báo bận.
Mười phút sau anh gọi lại lần nữa, nhưng máy vẫn bận, trực giác Vệ Huy vang lên một ý nghĩ rằng có gì đó không ổn. Vì vậy, anh lập tức mua vé máy bay bay về nước, ngay cả hạng mục hợp tác tiếp đó cũng không bàn nữa.
Việc đầu tiên Vệ Huy làm sau khi về nước là về nhà tìm Trương Linh. Không có ai, ngay cả xe cũng không thấy đâu. Anh lại tiếp tục gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, vẫn không được. Vệ Huy không thể làm gì khác hơn là gọi cho Quân Hạo Kiện.
“Cậu nói Trương Linh cũng mất tích?”
“Cũng là sao? Còn ai mất tích nữa?”
Quân Hạo Kiện mím chặt môi: “Cẩn Mai.”
“Không chỉ vậy, tôi còn không liên lạc được với em dâu. Hạo Kiện, tôi lo ba người họ đã xảy ra chuyện rồi.” Vệ Huy trầm giọng nói.
Quân Hạo Kiện cũng nghĩ đến khả năng này, nghiêm mặt: “Trước tiên cậu hãy đến những nơi Trương Linh thường đến để tìm thử xem.”
Vệ Huy ừ một tiếng, đang định xuất phát thì nhận được điện thoại của thư ký, báo đã tìm thấy xe của Trương Linh ở phía Bắc nội thành, đồng thời còn phát hiện một xác chết nữ.
Vệ Huy biến sắc, đạp phanh gấp: “Xác chết nữ đó là ai?”
“Không rõ ạ, cảnh sát đang điều tra ở bên trong, tôi vào không được, nhưng nhìn quần áo và thân hình thì có vẻ không phải là cô Trương.”
Vệ Huy nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trợ lý nói lại một tin làm tim Vệ Huy lại một lần nữa lơ lửng trên cao.
“Cảnh sát tìm thấy đồ của cô Trương ở hiện trường, nên tôi đoán là cô ấy đã từng tới đây.” Trợ lý nói.
Sắc mặt của Vệ Huy rất nặng nề, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Sau đó, cảnh sát tiến hành điều tra người dân xung quanh, kết quả thật sự có người nói là đã thấy Lê Tuyền dẫn hai cô gái về nhà, cách ăn mặc, trang điểm đều phù hợp với Trương Linh và Cẩn Mai.
Nhưng lại không có ai nhìn thấy Trương Linh và Cẩn Mai rời đi lúc nào.
Sau đó có một bà lão nói, nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh thì nhìn thấy có ba gã đàn ông đưa hai cô gái đi. Nghe bà ấy miêu tả thì có vẻ đó chính là Trương Linh và Cẩn Mai, chẳng qua lúc đó trời quá tối, bà ấy cũng đang mơ mơ màng màng nên không thấy rõ ba người kia, ngay cả chuyện họ đi về phía nào bà cũng không để ý.
Nghe thư ký báo cáo xong, Vệ Huy liền đánh rơi điện thoại xuống đất, tim anh rơi xuống đáy vực, máu trong toàn thân đều đông cứng lại, tay run run. Anh khom lưng muốn nhặt điện thoại lên, nhưng thử nhiều lần vẫn không được, đành chán nản tựa vào vô lăng.
“Trương Linh, rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu? Anh chỉ vừa đi hai ngày mà em đã chạy lung tung bên ngoài! Có phải anh nên buộc vào em vào thắt lung để mang theo mọi lúc mọi nơi không?”
“Linh Linh, em nhất định phải bình an.”
Vệ Huy lái xe lang thang vô định trên đường, hy vọng bóng dáng quen thuộc kia bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh, mỉm cười hỏi anh: “Vệ Huy, anh đang tìm em sao?”
Lúc Vệ Huy về nhà đã là rạng sáng. Anh mệt mỏi vô cùng, vừa nằm xuống ngủ chưa được bốn tiếng thì đã thức dậy, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
****************
Hoàng Yến Chi nhìn ly nước trước mắt, nghĩ xem nếu bây giờ đánh nhau thì cô nắm chắc bao nhiêu phần. Cô nhìn súng trong tay hai gã đàn ông phương Tây kia một giây, sau đó lập tức bỏ qua ý định này.
Trên bàn tay của bọn chúng đều có vết chai rất dày, chứng tỏ chúng thường xuyên dùng súng, nên dù cô có mạnh thì cũng không chắc có thể giết chết hai người cùng một lúc. Huống hồ, bên cạnh bọn chúng còn có một gã vẫn đang nhìn cô chằm chằm như hổ đói.
“Thế nào, cô Hoàng, suy nghĩ kỹ chưa? Sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.” Gã đàn ông kia thúc giục.
“Làm sao tôi biết được sau khi tôi uống rồi thì các người chắc sẽ thả bọn họ đi? Quyền chủ động không nằm trong tay tôi, chẳng phải sao?” Hoàng Yến Chi bình thản nói.
“Cô Hoàng, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin chúng tôi thôi. Dĩ nhiên cô cũng có thể không tin, nhưng cô sẽ nhanh chóng biết được hậu quả thôi.”
Gã nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho hai gã kia, một trong hai gã đó liền mở băng dính trên miệng Trương Linh ra.
Sau khi miệng Trương Linh được tự do, cô lập tức hét lên với Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu mau đi đi, đừng lo cho bọn tớ. Mục tiêu của bọn chúng là cậu, chỉ cần cậu đi thì bọn tớ sẽ không sao đâu.”
Hoàng Yến Chi không thể đi, cô vẫn chưa quên dáng vẻ chết không nhắm mắt của Lê Tuyền. Nếu cô bỏ đi, Trương Linh và Cẩn Mai nhất định sẽ mất mạng, không có chuyện gì mà đám người của BK không dám làm cả.
Gã đàn ông kia tát Trương Linh một cái, rồi nắm lấy tóc cô, rót ly nước kia vào miệng cô, khiến cô ho sặc sụa.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi trở nên khó coi: “Dừng tay.”
Bình luận facebook