Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Tìm kiếm (2)
Nhà họ Cẩn ở Nam Thành.
Hôm nay Cẩn Giai Thuỵ hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, đang ăn cơm thì thấy Triệu Hiểu Khê chạy vào. Mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức xụ xuống: “Bà tới đây làm gì? Không phải đã nói bà đừng tới đây rồi sao?”
Triệu Hiểu Khê không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Cẩn Giai Thuỵ, chỉ gấp gáp hỏi: “Cẩn Mai đâu?”
“Không phải Cẩn Mai đi cùng bà sao?”
“Cẩn Mai mất tích rồi.” Triệu Hiểu Khê nói.
Cẩn Giai Thuỵ biến sắc: “Sao lại mất tích?”
Cẩn Giai Thuỵ đi tới nắm vai bà: “Triệu Hiểu Khê bà nói rõ ràng cho tôi, Cẩn Mai đi đâu rồi?”
“Ông bỏ tôi ra, tôi còn phải đi tìm Cẩn Mai.” Triệu Hiểu Khê giãy giụa. Hôm nay bà mới phát hiện có điều gì đó không ổn, hôm trước Cẩn Tử Văn nói muốn đi đón Cẩn Mai, nhưng sau đó lại trở về một mình, hỏi nó thì nó chỉ nói Cẩn Mai đi du lịch với bạn, muốn ra ngoài chơi mấy ngày, ở đó là vùng núi, tín hiệu không tốt lắm nên không dễ dàng liên lạc được, là do nó đích thân đưa Cẩn Mai lên xe.
Cẩn Tử Văn làm việc luôn ổn thỏa, Triệu Hiểu Khê rất tin tưởng anh ta. Con trai bà đã nói như vậy thì bà cũng không nghi ngờ gì, lại nhớ trước đó Cẩn Mai vẫn luôn mồm nói muốn đến nước D chơi, bà còn định chờ Cẩn Mai trở về bà sẽ dẫn nó ra nước ngoài chơi mấy ngày.
Hôm qua, Triệu Hiểu Khê thấy Cẩn Tử Văn không yên lòng, tra hỏi nó thì nó chỉ nói là công việc nhiều nên hơi mệt. Nên đến hôm nay, Triệu Hiểu Khê đã cảm thấy Cẩn Tử Văn có chuyện giấu bà. Bà liên tục tra hỏi mãi mới biết được Cẩn Mai đã mất tích ba bốn ngày rồi.
Lúc đó hai mắt Triệu Hiểu Khê tối sầm lại, suýt ngất.
“Triệu Hiểu Khê, rốt cuộc bà đã chăm sóc con gái thế nào hả? Một người sống sờ sờ như thế mà bà cũng không trông coi được.” Khuôn mặt Cẩn Giai Thuỵ vô cùng tức giận. Triệu Hiểu Khê đang nóng lòng vì chuyện của con gái, đâu rảnh rỗi cãi nhau với ông ta. Bà đã liên lạc với bạn bè của Cẩn Mai rồi, họ đều nói không nhìn thấy Cẩn Mai đâu, nên bà mới đến Nam Thành thử vận may.
“Triệu Hiểu Khê, tốt nhất bà nên cầu nguyện Cẩn Mai không sao, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu.” Cẩn Giai Thuỵ hăm dọa.
“Cẩn Giai Thuỵ, Cẩn Mai cũng là con gái của tôi, tôi còn lo lắng an nguy của nó hơn ông.” Triệu Hiểu Khê nói xong liền lập tức bỏ đi.
Cẩn Giai Thụy đang định ra ngoài thì lại gặp Diệp Dung. Thấy ông ta tức giận, bà ta bèn hỏi: “Sao vậy Giai Thụy?”
Cẩn Giai Thụy nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt dịu lại: “Cẩn Mai mất tích rồi.”
Diệp Dung biến sắc: “Có phải đi chơi với bạn không?”
Cẩn Giai Thụy lắc đầu, bây giờ ông ta hoàn toàn không biết tình hình thế nào, rốt cuộc Cẩn Mai mất tích ra sao Triệu Hiểu Khê cũng không hề nói đến.
Diệp Dung an ủi ông ta: “Bây giờ anh đừng nôn nóng, có lẽ con bé chỉ đi chơi với bạn học thôi. Trẻ con mà, ham chơi quên liên lạc với người nhà cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Ừm, anh đi tìm hiểu tình hình một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Cẩn Giai Thụy cho rằng Cẩn Mai và Triệu Hiểu Khê cãi nhau, nên con bé đã bỏ nhà đi, lần trước cũng thế.
“Có lẽ là trốn ở khách sạn nào đó rồi. Con bé Cẩn Mai này bị mẹ nó chiều hư nên rất tùy tiện, động một chút là bỏ nhà đi, lần trước còn một mình chạy đến thủ đô cơ mà.” Cẩn Giai Thụy thở dài một hơi, vốn định đi ra ngoài, nhưng Diệp Dung đến nên ông ta lại quay vào nhà.
Diệp Dung an ủi ông ta: “Cẩn Mai còn nhỏ, tùy hứng một chút cũng là chuyện bình thường, chờ nó lớn hơn thì sẽ khác. Anh đừng lo lắng quá, gọi điện cho Cẩn Mai thử xem.”
Mắt Cẩn Giai Thụy sáng lên, vừa rồi chỉ mải lo lắng mà quên mất chuyện này.
Ông ta cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Cẩn Mai, nhưng thấy điện thoại lại báo tắt máy thì nhíu mày: “Tắt máy rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được một tin nhắn. Ông ta ấn mở ra xem, thì lại thấy là tấm hình Cẩn Mai bị người ta trói lại.
Có tất cả hai tấm hình, một tấm là Cẩn Mai bị người ta trói lại, hai mắt hoảng sợ, tấm thứ hai là hình Cẩn Mai bị giam trong căn phòng tối chỉ mờ mờ.
Vẻ mặt Cẩn Giai Thụy lập tức khó coi, ông ta trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Là ai, là ai làm?”
Diệp Dung nhíu mày: “Sao vậy Giai Thụy, đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩn Giai Thụy đưa điện thoại cho bà ta. Diệp Dung xem xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch: “Tại sao có thể như vậy? Cẩn Mai con bé... Đây là ai gửi tới?”
Cẩn Giai Thụy cũng muốn biết là ai gửi, bèn cầm điện thoại di động, gọi một dãy số, đến lúc cúp máy rồi mà vẻ mặt ông ta cũng không hề dịu đi.
“Dung Dung, em về nhà trước đi, anh có chút việc cần phải xử lý.”
“Được, nếu có tin tức của Cẩn Mai thì nhớ báo cho em biết, nếu không em sẽ lo lắng.”
“Được.” Cẩn Giai Thụy gật đầu, lập tức lái xe rời đi. Ông ta đã điều tra thử, biết được số điện thoại gửi tin nhắn cho mình là từ một sim mạng, hoàn toàn không thể tra được chút thông tin nào.
Ông ta không biết những người này bắt cóc Cẩn Mai làm gì, là nhắc nhở hay cảnh cáo, hay là... trả thù.
Bởi vì Hoàng Yến Chi xảy ra chuyện, nên nhóm Hely rời khỏi thủ đô rất vội vàng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vu Băng. Cô ả bị giam trong tầng hầm biệt thự, vết thương chằng chịt, không có thức ăn, cũng không có nước. Cô ta mấy lần thử ra ngoài, nhưng cửa ở đây được khoá bằng chức năng cảm ứng võng mạc, nên cô ta không thể ra ngoài được.
Sau khi thử rất nhiều lần, cuối cùng Vu Băng đành từ bỏ. Cô ta nằm dưới đất, hoàn toàn từ bỏ hy vọng sống sót. Nhìn tầng hầm lạnh lẽo này, ả nở nụ cười châm chọc. Cô ta đã từng nghĩ có thể mình sẽ chết trong một lần làm nhiệm vụ nào đó, nhưng lại không ngờ mình lại chết uất ức thế này.
Thời gian dần dần trôi qua, Vu Băng có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang từ từ biến mất. Cô ta nhắm mắt lại, ý thức mông lung, bên tai chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân vang lên. Cô ta mở to mắt, nhìn về phía cửa, cố gắng muốn nhìn rõ người đến là ai.
Ánh đèn sáng lên, cô ta vô thức nhắm mắt lại rồi mở ra, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ngược sáng. Trong mắt cô ta xuất hiện một tia sáng, khóe miệng nhếch khẽ lên: “Thật tốt quá, James, không ngờ trước khi chết tôi lại có thể nhìn thấy ngài.” Mặc dù chỉ là một cái bóng, nhưng như vậy với cô ta cũng đã đủ rồi.
“Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu.” Giọng đàn ông khàn khàn khó nghe truyền vào tai Vu Băng.
Nụ cười trên mặt Vu Băng càng tươi: “Không ngờ ảo giác mà cũng chân thật như thế.”
James nhìn cô ả dưới đất, vẻ mặt âm trầm: “Đưa cô ta đi.”
Hai gã đàn ông đứng sau đi lên, kéo Vu Băng từ dưới đất dậy. Cuối cùng Vu Băng cũng phát hiện thì ra tất cả không phải là ảo giác, mà James thật sự đã tới cứu cô ta.
“Ngài... Chủ nhân, thật sự là ngài sao?” Đôi mắt Vu Băng long lanh.
Nhưng James lại nhìn cô ta như đang nhìn một người chết, hắn quay người đi ra ngoài trước.
James mang Vu Băng rời khỏi biệt thự, sau đó lên chiếc xe chờ ở bên ngoài. Vu Băng bị ném vào một chiếc xe khác, chỗ ngồi phía sau là Peter.
“Đừng để cô ta chết.” James lạnh lùng nói. Mắt Vu Băng sáng lên, cô ta chưa từng nghĩ James lại cứu mình, điều này có phải nói lên trong lòng James thật ra cũng có tình cảm với cô ta không?
Peter đồng cảm nhìn Vu Băng, nếu anh ta là Vu Băng, anh ta thà tình nguyện chết ngay bây giờ.
James không ở lại thủ đô mà chạy thẳng đến sân bay, máy bay tư nhân của hắn đã đỗ ở đó. Vu Băng và một đoàn người theo hắn rời khỏi thủ đô, trở về trang viên ở nước ngoài của hắn.
Peter lập tức xử lý vết thương trên người Vu Băng, tiêm dịch dinh dưỡng cho cô ta, cuối cùng cũng giành lại được tính mạng của Vu Băng từ quỷ môn quan về.
Máy bay hạ xuống nơi muốn đến, một gã đàn ông kéo Vu Băng xuống máy bay. James nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ném cô ta vào lồng thú.”
Trong mắt gã đàn ông đang đỡ Vu Băng hiện lên vẻ hoảng sợ, khuôn mặt Vu Băng vốn không có nhiều màu máu lại trở nên trắng bệt: “Chủ nhân, tôi đã làm sai điều gì?”
“Tôi đã nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, cô không được tự tiện hành động. Cô đã làm trái mệnh lệnh của tôi, nên phải trả giá thật xứng đáng?”
Bây giờ Vu Băng mới biết, James đã biết hết mọi chuyện cô ta làm: “Chủ nhân, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ chấp nhận hết bất cứ hình phạt nào. Cầu xin ngài đừng đưa tôi vào lồng thú.” Vu Băng vội xin tha.
Lồng thú là nơi có thể so với địa ngục, trong đó nhốt hổ, sư tử, chó ngao Tây Tạng đã được cho dùng thuốc kích dục cực mạnh. Người bị đưa vào đó cũng phải dùng thuốc như vậy, rồi nhốt chung trong một cái lồng.
Đây là sự trừng phạt tàn bạo và khủng khiếp nhất trong căn cứ ma quỷ. Vu Băng đã từng tận mắt nhìn thấy một người phạm sai lầm bị James ném vào lồng thú, bị dã thú cưỡng bức rồi lại bị chúng xé xác. Cái chết đó cực kỳ bi thảm, khiến mỗi lần cô ta nhớ lại đều cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân.
Cô ta thà bị một phát súng bắn chết, chứ cũng không muốn lựa chọn cái chết như thế.
“Nhốt cô ta vào đó, nếu một con không đủ thì hai con.” James thờ ơ trước lời cầu xin của Vu Băng, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, tôi cầu xin ngài, đừng mà.” Vu Băng giằng co, nhưng cô ta đang bị thương nặng, lại bị bỏ đói mấy ngày nay, có thể sống sót đã là một chuyện may mắn lắm rồi, sao có thể thoát được.
“Chờ đã.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Một người phụ nữ bước xuống xe. Bà ta vừa kịp lúc đuổi tới thì nhìn thấy cảnh tượng James muốn đưa Vu Băng vào lồng thú.
“James, lần này là Vu Băng tự tiện hành động, nhưng hãy nể tình tôi mà tha cho nó một lần đi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Bà ta đi đến bên cạnh James, nói.
James lạnh lùng nhìn khuôn mặt được chăm chút cẩn thận của bà ta đang gượng cười dịu dàng: “Nể tình bà? Ha ha, sao tôi không biết bà có máu mặt như vậy từ bao giờ nhỉ.”
“James, cậu đừng quên ba cậu chết như thế nào. Cứ coi như Vu Băng tự tiện hành động, nhưng nó chỉ đối phó với con gái của kẻ thù mà thôi, thế thì có lỗi gì chứ?”
“Ba tôi chết như thế nào, tôi chưa từng quên, nhưng bà cũng đừng quên Vu Băng là người của tôi. Tôi muốn trừng phạt cô ta thế nào, còn chưa tới phiên bà khoa tay múa chân ở đây.”
“Vu Băng cũng là con gái tôi.”
“Để tôi nhắc nhở bà một câu, ngay từ cái ngày mà bà đưa Vu Băng đã đến chỗ tôi thì cô ta đã không còn là con gái của bà nữa rồi. Tôi muốn cô ta sống hay chết, đều là tự do của tôi, bà không có quyền can thiệp vào. Đừng tưởng là tôi không biết bà mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, nể mặt bà từng là người đàn bà của ba tôi, nên lần này tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng nếu như còn có lần sau thì bà có thể đi theo ba tôi được rồi đấy.”
Người phụ nữ kia tức giận: “James, nếu cậu cứ nhất quyết làm thế thì tôi sẽ gọi điện thoại cho KING ngay bây giờ, bảo hắn giết Hoàng Yến Chi ngay lập tức.”
“Bà dám!” James giật một khẩu súng đeo ở hông người bên cạnh, chĩa thẳng vào bà ta.
“James, cậu có thể thử xem rốt cuộc tôi có dám hay không.”
James đúng là không dám thử, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mà tên kia còn điên hơn bà ta. Trước kia hắn có thể chống lại KING, cũng từng có tư cách đàm phán với gã, nhưng mà bây giờ, hắn không thể làm liều được. Thế lực sau lưng người phụ nữ này rất phức tạp, mấy năm nay, bà ta lại còn thường xuyên qua lại với KING.
“Tôi có thể nể mặt bà một chút, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” James buông súng xuống, lạnh lùng nhìn Vu Băng rồi đi vào biệt thự.
Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn James rời đi, rồi quay đầu nhìn Vu Băng, ánh mắt lạnh lẽo: “Vô dụng, có chút chuyện này cũng làm không xong.”
Vu Băng mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
“Đây là lần cuối cùng tao cứu mày.”
Vu Băng bị mang đi, về phần hình phạt mà cô ta phải nhận thì người phụ nữ kia hoàn toàn không hỏi đến. Hôm nay bà ta đã chọc giận James rồi, nếu lại can thiệp vào, chỉ sợ với tính tình của James, Vu Băng khó thoát khỏi cái chết.
Người phụ nữ kia lấy điện thoại di động ra gọi cho KING: “KING, là tôi. Hoàng Yến Chi còn sống không?”
KING nở nụ cười: “Kim phu nhân, bà yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với bà thì tôi nhất định sẽ làm được. Hoàng Yến Chi không sống qua nổi ngày mai.”
“Không, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn Hoàng Yến Chi chết, tôi muốn để cô ta phát điên. Mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì chỉ cần ép cô ta điên là được.” Bà ta chỉ đồng ý với James là không để Hoàng Yến Chi chết, nhưng cũng không nói là sẽ không làm gì.
KING cười cười: “Được.”
Trước khi tắt điện thoại, người phụ nữ kia còn dặn dò thêm: “Hoàng Yến Chi này không đơn giản, anh không nên khinh thường cô ta, nếu phải chịu thiệt thòi cũng đừng trách tôi sao không nhắc nhở anh.”
KING hoàn toàn không để tâm. Cúp điện thoại, gã nhìn vào màn hình, trong đó là hình ảnh Hoàng Yến Chi bị nhốt trong phòng tối.
“Cô gái này thật thú vị.” KING sờ cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hôm nay Cẩn Giai Thuỵ hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, đang ăn cơm thì thấy Triệu Hiểu Khê chạy vào. Mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức xụ xuống: “Bà tới đây làm gì? Không phải đã nói bà đừng tới đây rồi sao?”
Triệu Hiểu Khê không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Cẩn Giai Thuỵ, chỉ gấp gáp hỏi: “Cẩn Mai đâu?”
“Không phải Cẩn Mai đi cùng bà sao?”
“Cẩn Mai mất tích rồi.” Triệu Hiểu Khê nói.
Cẩn Giai Thuỵ biến sắc: “Sao lại mất tích?”
Cẩn Giai Thuỵ đi tới nắm vai bà: “Triệu Hiểu Khê bà nói rõ ràng cho tôi, Cẩn Mai đi đâu rồi?”
“Ông bỏ tôi ra, tôi còn phải đi tìm Cẩn Mai.” Triệu Hiểu Khê giãy giụa. Hôm nay bà mới phát hiện có điều gì đó không ổn, hôm trước Cẩn Tử Văn nói muốn đi đón Cẩn Mai, nhưng sau đó lại trở về một mình, hỏi nó thì nó chỉ nói Cẩn Mai đi du lịch với bạn, muốn ra ngoài chơi mấy ngày, ở đó là vùng núi, tín hiệu không tốt lắm nên không dễ dàng liên lạc được, là do nó đích thân đưa Cẩn Mai lên xe.
Cẩn Tử Văn làm việc luôn ổn thỏa, Triệu Hiểu Khê rất tin tưởng anh ta. Con trai bà đã nói như vậy thì bà cũng không nghi ngờ gì, lại nhớ trước đó Cẩn Mai vẫn luôn mồm nói muốn đến nước D chơi, bà còn định chờ Cẩn Mai trở về bà sẽ dẫn nó ra nước ngoài chơi mấy ngày.
Hôm qua, Triệu Hiểu Khê thấy Cẩn Tử Văn không yên lòng, tra hỏi nó thì nó chỉ nói là công việc nhiều nên hơi mệt. Nên đến hôm nay, Triệu Hiểu Khê đã cảm thấy Cẩn Tử Văn có chuyện giấu bà. Bà liên tục tra hỏi mãi mới biết được Cẩn Mai đã mất tích ba bốn ngày rồi.
Lúc đó hai mắt Triệu Hiểu Khê tối sầm lại, suýt ngất.
“Triệu Hiểu Khê, rốt cuộc bà đã chăm sóc con gái thế nào hả? Một người sống sờ sờ như thế mà bà cũng không trông coi được.” Khuôn mặt Cẩn Giai Thuỵ vô cùng tức giận. Triệu Hiểu Khê đang nóng lòng vì chuyện của con gái, đâu rảnh rỗi cãi nhau với ông ta. Bà đã liên lạc với bạn bè của Cẩn Mai rồi, họ đều nói không nhìn thấy Cẩn Mai đâu, nên bà mới đến Nam Thành thử vận may.
“Triệu Hiểu Khê, tốt nhất bà nên cầu nguyện Cẩn Mai không sao, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu.” Cẩn Giai Thuỵ hăm dọa.
“Cẩn Giai Thuỵ, Cẩn Mai cũng là con gái của tôi, tôi còn lo lắng an nguy của nó hơn ông.” Triệu Hiểu Khê nói xong liền lập tức bỏ đi.
Cẩn Giai Thụy đang định ra ngoài thì lại gặp Diệp Dung. Thấy ông ta tức giận, bà ta bèn hỏi: “Sao vậy Giai Thụy?”
Cẩn Giai Thụy nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt dịu lại: “Cẩn Mai mất tích rồi.”
Diệp Dung biến sắc: “Có phải đi chơi với bạn không?”
Cẩn Giai Thụy lắc đầu, bây giờ ông ta hoàn toàn không biết tình hình thế nào, rốt cuộc Cẩn Mai mất tích ra sao Triệu Hiểu Khê cũng không hề nói đến.
Diệp Dung an ủi ông ta: “Bây giờ anh đừng nôn nóng, có lẽ con bé chỉ đi chơi với bạn học thôi. Trẻ con mà, ham chơi quên liên lạc với người nhà cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Ừm, anh đi tìm hiểu tình hình một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Cẩn Giai Thụy cho rằng Cẩn Mai và Triệu Hiểu Khê cãi nhau, nên con bé đã bỏ nhà đi, lần trước cũng thế.
“Có lẽ là trốn ở khách sạn nào đó rồi. Con bé Cẩn Mai này bị mẹ nó chiều hư nên rất tùy tiện, động một chút là bỏ nhà đi, lần trước còn một mình chạy đến thủ đô cơ mà.” Cẩn Giai Thụy thở dài một hơi, vốn định đi ra ngoài, nhưng Diệp Dung đến nên ông ta lại quay vào nhà.
Diệp Dung an ủi ông ta: “Cẩn Mai còn nhỏ, tùy hứng một chút cũng là chuyện bình thường, chờ nó lớn hơn thì sẽ khác. Anh đừng lo lắng quá, gọi điện cho Cẩn Mai thử xem.”
Mắt Cẩn Giai Thụy sáng lên, vừa rồi chỉ mải lo lắng mà quên mất chuyện này.
Ông ta cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Cẩn Mai, nhưng thấy điện thoại lại báo tắt máy thì nhíu mày: “Tắt máy rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được một tin nhắn. Ông ta ấn mở ra xem, thì lại thấy là tấm hình Cẩn Mai bị người ta trói lại.
Có tất cả hai tấm hình, một tấm là Cẩn Mai bị người ta trói lại, hai mắt hoảng sợ, tấm thứ hai là hình Cẩn Mai bị giam trong căn phòng tối chỉ mờ mờ.
Vẻ mặt Cẩn Giai Thụy lập tức khó coi, ông ta trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Là ai, là ai làm?”
Diệp Dung nhíu mày: “Sao vậy Giai Thụy, đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩn Giai Thụy đưa điện thoại cho bà ta. Diệp Dung xem xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch: “Tại sao có thể như vậy? Cẩn Mai con bé... Đây là ai gửi tới?”
Cẩn Giai Thụy cũng muốn biết là ai gửi, bèn cầm điện thoại di động, gọi một dãy số, đến lúc cúp máy rồi mà vẻ mặt ông ta cũng không hề dịu đi.
“Dung Dung, em về nhà trước đi, anh có chút việc cần phải xử lý.”
“Được, nếu có tin tức của Cẩn Mai thì nhớ báo cho em biết, nếu không em sẽ lo lắng.”
“Được.” Cẩn Giai Thụy gật đầu, lập tức lái xe rời đi. Ông ta đã điều tra thử, biết được số điện thoại gửi tin nhắn cho mình là từ một sim mạng, hoàn toàn không thể tra được chút thông tin nào.
Ông ta không biết những người này bắt cóc Cẩn Mai làm gì, là nhắc nhở hay cảnh cáo, hay là... trả thù.
Bởi vì Hoàng Yến Chi xảy ra chuyện, nên nhóm Hely rời khỏi thủ đô rất vội vàng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vu Băng. Cô ả bị giam trong tầng hầm biệt thự, vết thương chằng chịt, không có thức ăn, cũng không có nước. Cô ta mấy lần thử ra ngoài, nhưng cửa ở đây được khoá bằng chức năng cảm ứng võng mạc, nên cô ta không thể ra ngoài được.
Sau khi thử rất nhiều lần, cuối cùng Vu Băng đành từ bỏ. Cô ta nằm dưới đất, hoàn toàn từ bỏ hy vọng sống sót. Nhìn tầng hầm lạnh lẽo này, ả nở nụ cười châm chọc. Cô ta đã từng nghĩ có thể mình sẽ chết trong một lần làm nhiệm vụ nào đó, nhưng lại không ngờ mình lại chết uất ức thế này.
Thời gian dần dần trôi qua, Vu Băng có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang từ từ biến mất. Cô ta nhắm mắt lại, ý thức mông lung, bên tai chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân vang lên. Cô ta mở to mắt, nhìn về phía cửa, cố gắng muốn nhìn rõ người đến là ai.
Ánh đèn sáng lên, cô ta vô thức nhắm mắt lại rồi mở ra, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ngược sáng. Trong mắt cô ta xuất hiện một tia sáng, khóe miệng nhếch khẽ lên: “Thật tốt quá, James, không ngờ trước khi chết tôi lại có thể nhìn thấy ngài.” Mặc dù chỉ là một cái bóng, nhưng như vậy với cô ta cũng đã đủ rồi.
“Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu.” Giọng đàn ông khàn khàn khó nghe truyền vào tai Vu Băng.
Nụ cười trên mặt Vu Băng càng tươi: “Không ngờ ảo giác mà cũng chân thật như thế.”
James nhìn cô ả dưới đất, vẻ mặt âm trầm: “Đưa cô ta đi.”
Hai gã đàn ông đứng sau đi lên, kéo Vu Băng từ dưới đất dậy. Cuối cùng Vu Băng cũng phát hiện thì ra tất cả không phải là ảo giác, mà James thật sự đã tới cứu cô ta.
“Ngài... Chủ nhân, thật sự là ngài sao?” Đôi mắt Vu Băng long lanh.
Nhưng James lại nhìn cô ta như đang nhìn một người chết, hắn quay người đi ra ngoài trước.
James mang Vu Băng rời khỏi biệt thự, sau đó lên chiếc xe chờ ở bên ngoài. Vu Băng bị ném vào một chiếc xe khác, chỗ ngồi phía sau là Peter.
“Đừng để cô ta chết.” James lạnh lùng nói. Mắt Vu Băng sáng lên, cô ta chưa từng nghĩ James lại cứu mình, điều này có phải nói lên trong lòng James thật ra cũng có tình cảm với cô ta không?
Peter đồng cảm nhìn Vu Băng, nếu anh ta là Vu Băng, anh ta thà tình nguyện chết ngay bây giờ.
James không ở lại thủ đô mà chạy thẳng đến sân bay, máy bay tư nhân của hắn đã đỗ ở đó. Vu Băng và một đoàn người theo hắn rời khỏi thủ đô, trở về trang viên ở nước ngoài của hắn.
Peter lập tức xử lý vết thương trên người Vu Băng, tiêm dịch dinh dưỡng cho cô ta, cuối cùng cũng giành lại được tính mạng của Vu Băng từ quỷ môn quan về.
Máy bay hạ xuống nơi muốn đến, một gã đàn ông kéo Vu Băng xuống máy bay. James nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Ném cô ta vào lồng thú.”
Trong mắt gã đàn ông đang đỡ Vu Băng hiện lên vẻ hoảng sợ, khuôn mặt Vu Băng vốn không có nhiều màu máu lại trở nên trắng bệt: “Chủ nhân, tôi đã làm sai điều gì?”
“Tôi đã nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, cô không được tự tiện hành động. Cô đã làm trái mệnh lệnh của tôi, nên phải trả giá thật xứng đáng?”
Bây giờ Vu Băng mới biết, James đã biết hết mọi chuyện cô ta làm: “Chủ nhân, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ chấp nhận hết bất cứ hình phạt nào. Cầu xin ngài đừng đưa tôi vào lồng thú.” Vu Băng vội xin tha.
Lồng thú là nơi có thể so với địa ngục, trong đó nhốt hổ, sư tử, chó ngao Tây Tạng đã được cho dùng thuốc kích dục cực mạnh. Người bị đưa vào đó cũng phải dùng thuốc như vậy, rồi nhốt chung trong một cái lồng.
Đây là sự trừng phạt tàn bạo và khủng khiếp nhất trong căn cứ ma quỷ. Vu Băng đã từng tận mắt nhìn thấy một người phạm sai lầm bị James ném vào lồng thú, bị dã thú cưỡng bức rồi lại bị chúng xé xác. Cái chết đó cực kỳ bi thảm, khiến mỗi lần cô ta nhớ lại đều cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân.
Cô ta thà bị một phát súng bắn chết, chứ cũng không muốn lựa chọn cái chết như thế.
“Nhốt cô ta vào đó, nếu một con không đủ thì hai con.” James thờ ơ trước lời cầu xin của Vu Băng, lạnh lùng nói.
“Chủ nhân, tôi cầu xin ngài, đừng mà.” Vu Băng giằng co, nhưng cô ta đang bị thương nặng, lại bị bỏ đói mấy ngày nay, có thể sống sót đã là một chuyện may mắn lắm rồi, sao có thể thoát được.
“Chờ đã.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Một người phụ nữ bước xuống xe. Bà ta vừa kịp lúc đuổi tới thì nhìn thấy cảnh tượng James muốn đưa Vu Băng vào lồng thú.
“James, lần này là Vu Băng tự tiện hành động, nhưng hãy nể tình tôi mà tha cho nó một lần đi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Bà ta đi đến bên cạnh James, nói.
James lạnh lùng nhìn khuôn mặt được chăm chút cẩn thận của bà ta đang gượng cười dịu dàng: “Nể tình bà? Ha ha, sao tôi không biết bà có máu mặt như vậy từ bao giờ nhỉ.”
“James, cậu đừng quên ba cậu chết như thế nào. Cứ coi như Vu Băng tự tiện hành động, nhưng nó chỉ đối phó với con gái của kẻ thù mà thôi, thế thì có lỗi gì chứ?”
“Ba tôi chết như thế nào, tôi chưa từng quên, nhưng bà cũng đừng quên Vu Băng là người của tôi. Tôi muốn trừng phạt cô ta thế nào, còn chưa tới phiên bà khoa tay múa chân ở đây.”
“Vu Băng cũng là con gái tôi.”
“Để tôi nhắc nhở bà một câu, ngay từ cái ngày mà bà đưa Vu Băng đã đến chỗ tôi thì cô ta đã không còn là con gái của bà nữa rồi. Tôi muốn cô ta sống hay chết, đều là tự do của tôi, bà không có quyền can thiệp vào. Đừng tưởng là tôi không biết bà mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, nể mặt bà từng là người đàn bà của ba tôi, nên lần này tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng nếu như còn có lần sau thì bà có thể đi theo ba tôi được rồi đấy.”
Người phụ nữ kia tức giận: “James, nếu cậu cứ nhất quyết làm thế thì tôi sẽ gọi điện thoại cho KING ngay bây giờ, bảo hắn giết Hoàng Yến Chi ngay lập tức.”
“Bà dám!” James giật một khẩu súng đeo ở hông người bên cạnh, chĩa thẳng vào bà ta.
“James, cậu có thể thử xem rốt cuộc tôi có dám hay không.”
James đúng là không dám thử, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mà tên kia còn điên hơn bà ta. Trước kia hắn có thể chống lại KING, cũng từng có tư cách đàm phán với gã, nhưng mà bây giờ, hắn không thể làm liều được. Thế lực sau lưng người phụ nữ này rất phức tạp, mấy năm nay, bà ta lại còn thường xuyên qua lại với KING.
“Tôi có thể nể mặt bà một chút, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” James buông súng xuống, lạnh lùng nhìn Vu Băng rồi đi vào biệt thự.
Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn James rời đi, rồi quay đầu nhìn Vu Băng, ánh mắt lạnh lẽo: “Vô dụng, có chút chuyện này cũng làm không xong.”
Vu Băng mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
“Đây là lần cuối cùng tao cứu mày.”
Vu Băng bị mang đi, về phần hình phạt mà cô ta phải nhận thì người phụ nữ kia hoàn toàn không hỏi đến. Hôm nay bà ta đã chọc giận James rồi, nếu lại can thiệp vào, chỉ sợ với tính tình của James, Vu Băng khó thoát khỏi cái chết.
Người phụ nữ kia lấy điện thoại di động ra gọi cho KING: “KING, là tôi. Hoàng Yến Chi còn sống không?”
KING nở nụ cười: “Kim phu nhân, bà yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với bà thì tôi nhất định sẽ làm được. Hoàng Yến Chi không sống qua nổi ngày mai.”
“Không, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn Hoàng Yến Chi chết, tôi muốn để cô ta phát điên. Mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì chỉ cần ép cô ta điên là được.” Bà ta chỉ đồng ý với James là không để Hoàng Yến Chi chết, nhưng cũng không nói là sẽ không làm gì.
KING cười cười: “Được.”
Trước khi tắt điện thoại, người phụ nữ kia còn dặn dò thêm: “Hoàng Yến Chi này không đơn giản, anh không nên khinh thường cô ta, nếu phải chịu thiệt thòi cũng đừng trách tôi sao không nhắc nhở anh.”
KING hoàn toàn không để tâm. Cúp điện thoại, gã nhìn vào màn hình, trong đó là hình ảnh Hoàng Yến Chi bị nhốt trong phòng tối.
“Cô gái này thật thú vị.” KING sờ cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bình luận facebook