Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223: Triệu Hiểu Khê tìm đến
Một lúc lâu sau, Cẩn Mai mới yên tĩnh lại, khôi phục trạng thái ngơ ngác, tùy ý Aldan nắm tay, đứng cạnh anh ta, nhưng vẫn không cho bất cứ ai đến gần.
Cẩn Tử Văn khiếp sợ nhìn tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, vẫn không hiểu tại sao chuyện lại thành thế này, đứa em gái hoạt bát đáng yêu của mình…
“ Hoàng Yến Chi cô nói cho tôi biết, sao em gái tôi lại thành thế này?” Cẩn Tử Văn nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi, siết chặt hai tay, khiến người ta nghĩ anh ta sẽ tung ra một nắm đấm.
“Xin lỗi!” Hoàng Yến Chi nói.
“Hoàng Yến Chi, cô nói cô sẽ đưa em gái tôi an toàn trở về. Đây là an toàn ư?”
Quân Hạo Kiện che trước mặt cô: “Yến Chi cũng không hề muốn xảy ra chuyện thế này. Bây giờ Cẩn Mai đã như vậy, chuyện quan trọng trước mắt là điều trị tốt cho cô ấy chứ không phải ở đây chỉ trích lỗi của ai.”
Cẩn Mai sợ hãi nhìn Cẩn Tử Văn, thấy anh ta nhìn lại mình, cúi đầu rụt người vào lòng người đàn ông kia. Cẩn Tử Văn đau xót, cố gắng giữ tỉnh táo, bước lại gần Cẩn Mai: “Cẩn Mai, anh là anh trai em đây mà.”
Cẩn Mai không nhìn anh ta mà cúi đầu, kéo tay áo của Aldan.
“Cẩn Mai.” Cẩn Tử Văn tiến một bước, Cẩn Mai liền rụt ra sau một bước. Hely ngăn anh ta lại: “Bây giờ em ấy đã như thế rồi, anh đừng kích động em ấy nữa.”
Cẩn Tử Văn dừng bước, nhìn kỹ Cẩn Mai, trong mắt nổi lên sự khủng hoảng tột bậc.
“Hoàng Yến Chi, tôi hy vọng cô sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”
“Tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng.” Hoàng Yến Chi nói. Cô nhìn Cẩn Mai với ánh mắt dịu dàng. Cẩn Mai, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em.
Cẩn Tử Văn không dẫn Cẩn Mai về nhà mà dẫn Cẩn Mai tới bệnh viện. Anh ta cần phải biết em gái mình rốt cuộc đã trải qua những gì.
Đến bệnh viện, Cẩn Mai nhìn thấy người nhiều như vậy, lại bắt đầu trở nên kích động. Cuối cùng bác sĩ phải tiêm một mũi an thần, cô mới yên tĩnh lại. Cẩn Tử Văn cầm kết quả kiểm tra, vành mắt đỏ lên.
Anh ta nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt như muốn giết người, nhưng còn chưa kịp nói gì thì trong hành lang bệnh viện đã vang lên một loạt tiếng bước chân.
Triệu Hiểu Khê chạy tới: “Tử Văn, Tiểu Mai đâu?”
Cẩn Tử Văn nghẹn lời, không biết phải nói với Triệu Hiểu Khê như thế nào: “Cẩn Mai, đang ngủ, mẹ, mẹ đừng vào làm thức em ấy.”
“Chí ít cũng phải để mẹ nhìn em con một cái chứ.” Triệu Hiểu Khê đẩy Cẩn Tử Văn ra, đi vào phòng bệnh. Thấy con gái đang nằm ngủ trên giường, Triệu Hiểu Khê cũng bớt lo.
Bà bước nhẹ chân đến ngồi cạnh giường, nắm tay Cẩn Mai, thấy gò má con gái gầy đi rất nhiều, trong mắt bà đều là nét đau lòng: “Tiểu Mai.”
Cẩn Mai không tỉnh dậy, vừa tiêm thuốc an thần tất nhiên sẽ không tỉnh lại nhanh đến thế.
Cẩn Tử Văn đi tới: “Mẹ, để con chăm sóc Tiểu Mai cho. Mấy ngày nay, mẹ đã không được nghỉ ngơi nhiều, mẹ về ngủ một giấc đi. Khi nào Tiểu Mai tỉnh, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Triệu Hiểu Khê lắc đầu: “Không cần, mẹ ở đây cùng em con.” Khó khăn lắm mới gặp lại con gái, sao bà có thể nỡ lòng đi về được.
Hoàng Minh Dạ nghe tin Hoàng Yến Chi về nước thì cùng Hạ Yên Nhi chạy tới bệnh viện: “Chi Chi.”
Hoàng Minh Dạ nhìn Hoàng Yến Chi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thấy cánh tay cô bị băng bó, sắc mặt liền biến: “Em bị thương sao? Vết thương nghiêm trọng không?”
Hoàng Yến Chi nói: “Anh, em không sao, một vết thương nhỏ mà thôi. Do Hạo Kiện quá lo lắng, nên mới băng bó dày như thế thôi.”
Hoàng Minh Dạ hỏi Quân Hạo Kiện: “Thật sao?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh gật đầu: “Thật, chỉ là một vết xước, băng dày để không bị nhiễm trùng.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, Hạ Yên Nhi thấy Hoàng Yến Chi không sao thì yên lòng: “Yến Chi, rốt cuộc là ai làm?”
“Về nhà rỗi hẵng nói.” Bây giờ Hoàng Yến Chi không muốn nhiều lời. Dù Hoàng Minh Dạ có sốt ruột nhưng cũng không hỏi nữa. Ở đây là hành lang bệnh viện, không thích hợp để nói những chuyện này.
“Hoàng Yến Chi mấy người đi đi.” Cẩn Tử Văn từ trong phòng bệnh đi ra, lạnh giọng nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc Cẩn Mai.”
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Để Aldan ở lại đây đi, anh ấy là chuyên gia tâm lý giỏi, hơn nữa cũng hiểu rõ bệnh tình của Cẩn Mai nhất.”
“Chúng tôi sẽ tự tìm bác sĩ, không làm phiền mấy người. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mấy người, đi đi.” Cẩn Tử Văn đuổi người.
Giọng điệu lạnh băng đó làm cho Hoàng Minh Dạ nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị cô kéo lại: “Được, có chuyện gì cần thì anh cứ gọi cho tôi.”
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Hoàng Minh Dạ rất khó coi: “Chi Chi, đó là thằng nhóc nhà họ Cẩn à? Sao lại nói chuyện khó nghe như thế?”
“Anh, chuyện này là lỗi của em. Nếu không phải vì em thì Cẩn Mai cũng sẽ không…”
Nhưng Hạ Yên Nhi lại không cho là như vậy: “Yến Chi, chị thấy Cẩn Mai bị bắt không phải là vì một mình em, Trương Linh và Cẩn Mai đều bị bắt, nhưng đám người đó lại thả Trương Linh chỉ dẫn Cẩn Mai đi. Em không thấy kỳ lạ hay sao?”
Lời của Hạ Yên Nhi vừa nói ra y như khiến người còn đang trong mộng thức tỉnh. Đúng vậy, đám người đó nhắm vào Hoàng Yến Chi, điểm này là không thể nghi ngờ. Nhưng sau khi bắt Trương Linh và Cẩn Mai, lại chỉ có Cẩn Mai bị mang đi?
Tất nhiên là Hoàng Yến Chi biết phía sau màn có người giật dây, nhưng cô không biết người đó là ai. Lúc nhìn thấy bộ dáng đó của Cẩn Mai, lý trí của cô gần như biến mất, đâu còn nhớ đến chuyện đi truy hỏi.
“Chị Yên Nhi, Cẩn Mai vì em nên mới bị bắt, là em không bảo vệ tốt Cẩn Mai, là em có lỗi với nhà họ Cẩn. Trương Linh thế nào rồi ạ?”
“Em ấy không sao, có người đưa em ấy đến bệnh viện, nhưng không để lại tên.”
“Cậu ấy không bị thương chứ?”
“Không, chỉ bị dùng thuốc ngủ quá liều, rửa ruột xong thì không sao. Nhưng em ấy vẫn luôn lo cho em, cứ luôn hỏi xem em về chưa.”
Đang nói chuyện, một người chợt nhào vào lòng Hoàng Yến Chi. Thấy rõ người đến là ai, Hoàng Yến Chi cũng không tránh: “Yến Chi, cậu làm tớ sợ muốn chết, hu hu hu…”
Người vừa đến chính là Trương Linh.
“Tớ không sao, đừng lo lắng.” Hoàng Yến Chi vỗ vai Trương Linh, nhẹ giọng an ủi.
“Hu hu hu hu, cậu không biết tớ lo cho cậu nhiều như thế nào đâu. Thấy cậu không sao, thật sự là quá tốt.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, tớ không sao rồi mà.” Hoàng Yến Chi tiếp tục dỗ.
Vệ Huy từ trên xe bước xuống, thấy Hoàng Yến Chi bình an thì cũng yên tâm. Nhìn bộ dáng của Trương Linh, anh cười trêu chọc: “Lớn rồi mà còn khóc đến thế này, có mất mặt không hả?”
Trương Linh ngẩng đầu lên, lau nước mắt: “Ghét em mất mặt thì anh đi tìm người khác đi.”
Vệ Huy lập tức làm dáng đầu hàng: “Ôi, bà cô của anh ơi, anh sai rồi. Em không mất mặt, người mất mặt là anh, được chưa?”
“Hừ!” Trương Linh hừ một tiếng. Nhìn một lượt, không thấy Cẩn Mai: “Cẩn Mai đâu? Sao không thấy em ấy?”
Nụ cười trên mặt Yến Chi nhạt đi: “Em ấy còn ở trong bệnh viện.”
“Cẩn Mai bị thương sao? Tớ đi thăm em ấy.”
“Đừng đi.” Hoàng Yến Chi kéo Trương Linh lại: " Bây giờ em ấy đang ở với người thân, hôm khác chúng ta hãy đến thăm.”
Trương Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, xem cậu gầy đi bao nhiêu rồi kìa.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, theo Quân Hạo Kiện lên xe của Hoàng Minh Dạ. Trương Linh thấy xe đã đủ người liền trề môi, vể mặt rất miễn cưỡng lên xe Vệ Huy.
Trở lại nhà họ Hoàng, xe còn chưa dừng lại thì đã thấy Vũ Ân Nguyệt ra đón: “Yến Chi, con sao rồi?” Vũ Ân Nguyệt nắm tay Hoàng Yến Chi, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó ôm chặt cô: “Yến Chi, con làm mẹ sợ quá.”
Bị Vũ Ân Nguyệt ôm, Hoàng Yến Chi vẫn còn cảm thấy chưa quen, nhưng cô cũng không đẩy bà ra, chỉ vỗ nhẹ vai bà: “Mẹ, con không sao.”
“Bị người ta bắt cóc mà còn nói không sao. Vậy thì cái gì mới gọi là có sao hả?” Vũ Ân Nguyệt khóc lên.
Ba ngày trước, bà vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi thì mới biết được Hoàng Yến Chi lại bị bắt cóc, chuyện này khiến bà suýt nữa thì hôn mê.
Bà hỏi Hoàng Minh Dạ mới biết con gái bà bị bắt cóc không phải vì tiền, mà là vì trả thù. Lúc đó, sắc mặt Vũ Ân Nguyệt trắng bệch, toàn thân chao đảo chỉ chực ngã. Bà chợt nhớ tới chuyện năm xưa Hoàng Yến Chi bị bắt cóc. Khi đó, Hoàng Yến Chi bị người ta bắt đi rồi không về được nữa.
“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút, đừng để ông nội biết.” Hoàng Minh Dạ ở bên cạnh nhắc một câu.
Vũ Ân Nguyệt hạ thấp giọng: “Yến Chi, tay con bị sao vậy?” Thấy cánh tay băng bó của Hoàng Yến Chi, Vũ Ân Nguyệt vừa mới yên lòng lại thấy căng thẳng.
Hoàng Yến Chi chỉ nói qua loa: “Một vết xước nhỏ thôi ạ. Hạo Kiện sợ bị nhiễm trùng nên mới băng bó dày một chút.”
Vũ Ân Nguyệt vẫn không yên lòng, muốn kiểm tra kỹ lại. Đúng lúc này, Hoàng lão gia bước ra, thấy Hoàng Yến Chi, vừa cười vừa nói: “Chi Chi, cháu và Hạo Kiện đi du lịch về rồi sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Cháu vừa về ạ, ông có khỏe không?”
Hoàng lão gia cười híp mắt, gật đầu: “Du lịch mệt lắm sao? Ông thấy cháu gầy đi đấy.”
“Không phải đâu ạ, chỉ là lâu rồi ông mới gặp cháu nên mới có cảm giác cháu gầy hơn thôi.” Hoàng Yến Chi bước tới cạnh Hoàng lão gia.
Thấy Hoàng lão gia chú ý tới cánh tay của cô, cô lặp lại lời giải thích.
“Sao cháu lại không cẩn thận như vậy? Tối nay bảo chị Tống nấu món ngon cho cháu và Hạo Kiện, để hai đứa bồi bổ.”
Hoàng Yến Chi cười híp mắt gật đầu, đỡ ông vào phòng.
Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, Hạ Yên Nhi biết ý liền ôm lấy cánh tay Vũ Ân Nguyệt: “Dì, chúng ta đến nhà bếp nấu ăn cho Yến Chi đi. Trong khoảng thời gian này em ấy phải chịu khổ rồi, phải bồi bổ lại mới được.”
Vũ Ân Nguyệt vội gật đầu, theo Hạ Yên Nhi vào nhà bếp.
Trong vườn hoa chỉ còn lại Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Hoàng Minh Dạ trầm giọng hỏi.
“Là BK. Trước đây tôi và bọn chúng có chút ân oán, lần này bọn chúng nhắm vào tôi.” Quân Hạo Kiện nói rõ mọi việc, không hề có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt sâu xa.
“Lần này là tôi sơ sót, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Hoàng Minh Dạ yên lặng nhìn anh: “Hy vọng cậu nói được làm được.”
Quân Hạo Kiện trịnh trọng gật đầu, anh sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra lần thứ hai.
“BK là ai?” Hoàng Minh Dạ hỏi.
“Bọn lính đánh thuê khét tiếng thế giới, thực lực rất mạnh, nhất là thủ lĩnh KING. Tôi từng chạm trán với hắn nhiều lần. Trong nhiệm vụ năm ngoái của tôi đã khiến người của bọn chúng chết không ít, nên lần này bọn chúng mới trả thù.”
“Thực lực bọn chúng mạnh đến mức nào? Nếu bỏ tiền thuê người khác đối phó chúng thì sao?” Hoàng Minh Dạ hỏi.
“Rất nhiều tổ chức đánh thuê đều không muốn
chọc vào BK. Bởi vì thủ đoạn của chúng rất thâm độc, làm việc không hề có nguyên tắc. Chuyện này giao cho tôi, tôi tự có tính toán.” Quân Hạo Kiện gạt bỏ ý định của Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ không nói gì nữa, chỉ nghe Quân Hạo Kiện kể một vài chuyện về BK, đến khi Vũ Ân Nguyệt gọi ăn cơm thì bọn họ mới vào nhà.
Cơm nước xong, Hoàng Yến Chi trò chuyện với Hoàng lão gia, đợi ông ngủ mới đi ra ngoài.
Quân Hạo Kiện đã về nước, tất nhiên là phải báo cáo với lãnh đạo quân khu. Cho nên, sau bữa trưa, anh đã quay lại quân khu.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, tuyệt đối không được tự mình gánh. Cũng không được giống như lần này, cái gì cũng không nói, biết chưa?” Trước khi đi, Quân Hạo Kiện kéo Hoàng Yến Chi qua một bên, thấp giọng căn dặn: “Chuyện của KING giao cho anh xử lý, em không thể nhúng tay vào, càng không được đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nếu không... anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hoàng Yến Chi nhón chân hôn lên môi anh một cái: “Hạo Kiện, anh yên tâm, sau này em sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến anh phải lo lắng.”
“Mấy ngày tới, hãy để Hely ở cùng em, vết thương trên người của em cần có người giúp em thay thuốc.”
Quân Hạo Kiện nói gì Hoàng Yến Chi cũng gật đầu.
“Hạo Kiện, chuyện lần này không sao chứ?” Hoàng Yến Chi nghĩ đến chuyện Quân Hạo Kiện tự ý rời khỏi quân đội thì lo lắng hỏi.
Quân Hạo Kiện chỉ cười cười: “Em thật sự cho rằng bên trên không biết sao? Yên tâm đi, bên trên ngầm đồng ý rồi, anh trở lại cùng lắm cũng chỉ viết một bản kiểm điểm mà thôi, đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không hoàn toàn yên tâm được. Cô nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi anh đã đi xa, rời khỏi tầm mắt mình thì cô mới xoay người quay trở lại nhà.
“Hoàng Yến Chi, cô đứng lại cho tôi!” Một giọng nữ lớn tiếng mắng.
Hoàng Yến Chi dừng bước, xoay người lại, liền thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, một người phụ nữ bước xuống xe. Lúc thấy mặt người phụ nữ, cô liền hiểu là chuyện gì.
“Hoàng Yến Chi, cô trả lại đứa con gái khỏe mạnh cho tôi!” Triệu Hiểu Khê nhào lên đánh Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi không tránh, không né.
Quân Hạo Kiện vốn đã ra khỏi Đại Viện, nhưng lúc đến cổng Đại Viện anh nhìn thấy Triệu Hiểu Khê đăng ký để đi vào, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Có điều, xe chạy không tới hai phút, anh chợt nhớ người phụ nữ đó là mẹ của Cẩn Mai thì vội quay đầu xe trở lại.
Đúng lúc thấy Hoàng Yến Chi không tránh không né mặc cho người ta đánh, đáy mắt anh lóe lên sự tức giận. Quân Hạo Kiện nhanh chóng xuống xe, ngăn Triệu Hiểu Khê lại, sau đó đẩy cô ra sau lưng: "Bà làm gì đấy?”
Cẩn Tử Văn khiếp sợ nhìn tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, vẫn không hiểu tại sao chuyện lại thành thế này, đứa em gái hoạt bát đáng yêu của mình…
“ Hoàng Yến Chi cô nói cho tôi biết, sao em gái tôi lại thành thế này?” Cẩn Tử Văn nhìn chằm chằm Hoàng Yến Chi, siết chặt hai tay, khiến người ta nghĩ anh ta sẽ tung ra một nắm đấm.
“Xin lỗi!” Hoàng Yến Chi nói.
“Hoàng Yến Chi, cô nói cô sẽ đưa em gái tôi an toàn trở về. Đây là an toàn ư?”
Quân Hạo Kiện che trước mặt cô: “Yến Chi cũng không hề muốn xảy ra chuyện thế này. Bây giờ Cẩn Mai đã như vậy, chuyện quan trọng trước mắt là điều trị tốt cho cô ấy chứ không phải ở đây chỉ trích lỗi của ai.”
Cẩn Mai sợ hãi nhìn Cẩn Tử Văn, thấy anh ta nhìn lại mình, cúi đầu rụt người vào lòng người đàn ông kia. Cẩn Tử Văn đau xót, cố gắng giữ tỉnh táo, bước lại gần Cẩn Mai: “Cẩn Mai, anh là anh trai em đây mà.”
Cẩn Mai không nhìn anh ta mà cúi đầu, kéo tay áo của Aldan.
“Cẩn Mai.” Cẩn Tử Văn tiến một bước, Cẩn Mai liền rụt ra sau một bước. Hely ngăn anh ta lại: “Bây giờ em ấy đã như thế rồi, anh đừng kích động em ấy nữa.”
Cẩn Tử Văn dừng bước, nhìn kỹ Cẩn Mai, trong mắt nổi lên sự khủng hoảng tột bậc.
“Hoàng Yến Chi, tôi hy vọng cô sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng.”
“Tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng.” Hoàng Yến Chi nói. Cô nhìn Cẩn Mai với ánh mắt dịu dàng. Cẩn Mai, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em.
Cẩn Tử Văn không dẫn Cẩn Mai về nhà mà dẫn Cẩn Mai tới bệnh viện. Anh ta cần phải biết em gái mình rốt cuộc đã trải qua những gì.
Đến bệnh viện, Cẩn Mai nhìn thấy người nhiều như vậy, lại bắt đầu trở nên kích động. Cuối cùng bác sĩ phải tiêm một mũi an thần, cô mới yên tĩnh lại. Cẩn Tử Văn cầm kết quả kiểm tra, vành mắt đỏ lên.
Anh ta nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt như muốn giết người, nhưng còn chưa kịp nói gì thì trong hành lang bệnh viện đã vang lên một loạt tiếng bước chân.
Triệu Hiểu Khê chạy tới: “Tử Văn, Tiểu Mai đâu?”
Cẩn Tử Văn nghẹn lời, không biết phải nói với Triệu Hiểu Khê như thế nào: “Cẩn Mai, đang ngủ, mẹ, mẹ đừng vào làm thức em ấy.”
“Chí ít cũng phải để mẹ nhìn em con một cái chứ.” Triệu Hiểu Khê đẩy Cẩn Tử Văn ra, đi vào phòng bệnh. Thấy con gái đang nằm ngủ trên giường, Triệu Hiểu Khê cũng bớt lo.
Bà bước nhẹ chân đến ngồi cạnh giường, nắm tay Cẩn Mai, thấy gò má con gái gầy đi rất nhiều, trong mắt bà đều là nét đau lòng: “Tiểu Mai.”
Cẩn Mai không tỉnh dậy, vừa tiêm thuốc an thần tất nhiên sẽ không tỉnh lại nhanh đến thế.
Cẩn Tử Văn đi tới: “Mẹ, để con chăm sóc Tiểu Mai cho. Mấy ngày nay, mẹ đã không được nghỉ ngơi nhiều, mẹ về ngủ một giấc đi. Khi nào Tiểu Mai tỉnh, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Triệu Hiểu Khê lắc đầu: “Không cần, mẹ ở đây cùng em con.” Khó khăn lắm mới gặp lại con gái, sao bà có thể nỡ lòng đi về được.
Hoàng Minh Dạ nghe tin Hoàng Yến Chi về nước thì cùng Hạ Yên Nhi chạy tới bệnh viện: “Chi Chi.”
Hoàng Minh Dạ nhìn Hoàng Yến Chi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thấy cánh tay cô bị băng bó, sắc mặt liền biến: “Em bị thương sao? Vết thương nghiêm trọng không?”
Hoàng Yến Chi nói: “Anh, em không sao, một vết thương nhỏ mà thôi. Do Hạo Kiện quá lo lắng, nên mới băng bó dày như thế thôi.”
Hoàng Minh Dạ hỏi Quân Hạo Kiện: “Thật sao?”
Quân Hạo Kiện bình tĩnh gật đầu: “Thật, chỉ là một vết xước, băng dày để không bị nhiễm trùng.”
Hoàng Minh Dạ gật đầu, Hạ Yên Nhi thấy Hoàng Yến Chi không sao thì yên lòng: “Yến Chi, rốt cuộc là ai làm?”
“Về nhà rỗi hẵng nói.” Bây giờ Hoàng Yến Chi không muốn nhiều lời. Dù Hoàng Minh Dạ có sốt ruột nhưng cũng không hỏi nữa. Ở đây là hành lang bệnh viện, không thích hợp để nói những chuyện này.
“Hoàng Yến Chi mấy người đi đi.” Cẩn Tử Văn từ trong phòng bệnh đi ra, lạnh giọng nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc Cẩn Mai.”
Hoàng Yến Chi hơi khựng lại: “Để Aldan ở lại đây đi, anh ấy là chuyên gia tâm lý giỏi, hơn nữa cũng hiểu rõ bệnh tình của Cẩn Mai nhất.”
“Chúng tôi sẽ tự tìm bác sĩ, không làm phiền mấy người. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mấy người, đi đi.” Cẩn Tử Văn đuổi người.
Giọng điệu lạnh băng đó làm cho Hoàng Minh Dạ nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị cô kéo lại: “Được, có chuyện gì cần thì anh cứ gọi cho tôi.”
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Hoàng Minh Dạ rất khó coi: “Chi Chi, đó là thằng nhóc nhà họ Cẩn à? Sao lại nói chuyện khó nghe như thế?”
“Anh, chuyện này là lỗi của em. Nếu không phải vì em thì Cẩn Mai cũng sẽ không…”
Nhưng Hạ Yên Nhi lại không cho là như vậy: “Yến Chi, chị thấy Cẩn Mai bị bắt không phải là vì một mình em, Trương Linh và Cẩn Mai đều bị bắt, nhưng đám người đó lại thả Trương Linh chỉ dẫn Cẩn Mai đi. Em không thấy kỳ lạ hay sao?”
Lời của Hạ Yên Nhi vừa nói ra y như khiến người còn đang trong mộng thức tỉnh. Đúng vậy, đám người đó nhắm vào Hoàng Yến Chi, điểm này là không thể nghi ngờ. Nhưng sau khi bắt Trương Linh và Cẩn Mai, lại chỉ có Cẩn Mai bị mang đi?
Tất nhiên là Hoàng Yến Chi biết phía sau màn có người giật dây, nhưng cô không biết người đó là ai. Lúc nhìn thấy bộ dáng đó của Cẩn Mai, lý trí của cô gần như biến mất, đâu còn nhớ đến chuyện đi truy hỏi.
“Chị Yên Nhi, Cẩn Mai vì em nên mới bị bắt, là em không bảo vệ tốt Cẩn Mai, là em có lỗi với nhà họ Cẩn. Trương Linh thế nào rồi ạ?”
“Em ấy không sao, có người đưa em ấy đến bệnh viện, nhưng không để lại tên.”
“Cậu ấy không bị thương chứ?”
“Không, chỉ bị dùng thuốc ngủ quá liều, rửa ruột xong thì không sao. Nhưng em ấy vẫn luôn lo cho em, cứ luôn hỏi xem em về chưa.”
Đang nói chuyện, một người chợt nhào vào lòng Hoàng Yến Chi. Thấy rõ người đến là ai, Hoàng Yến Chi cũng không tránh: “Yến Chi, cậu làm tớ sợ muốn chết, hu hu hu…”
Người vừa đến chính là Trương Linh.
“Tớ không sao, đừng lo lắng.” Hoàng Yến Chi vỗ vai Trương Linh, nhẹ giọng an ủi.
“Hu hu hu hu, cậu không biết tớ lo cho cậu nhiều như thế nào đâu. Thấy cậu không sao, thật sự là quá tốt.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, tớ không sao rồi mà.” Hoàng Yến Chi tiếp tục dỗ.
Vệ Huy từ trên xe bước xuống, thấy Hoàng Yến Chi bình an thì cũng yên tâm. Nhìn bộ dáng của Trương Linh, anh cười trêu chọc: “Lớn rồi mà còn khóc đến thế này, có mất mặt không hả?”
Trương Linh ngẩng đầu lên, lau nước mắt: “Ghét em mất mặt thì anh đi tìm người khác đi.”
Vệ Huy lập tức làm dáng đầu hàng: “Ôi, bà cô của anh ơi, anh sai rồi. Em không mất mặt, người mất mặt là anh, được chưa?”
“Hừ!” Trương Linh hừ một tiếng. Nhìn một lượt, không thấy Cẩn Mai: “Cẩn Mai đâu? Sao không thấy em ấy?”
Nụ cười trên mặt Yến Chi nhạt đi: “Em ấy còn ở trong bệnh viện.”
“Cẩn Mai bị thương sao? Tớ đi thăm em ấy.”
“Đừng đi.” Hoàng Yến Chi kéo Trương Linh lại: " Bây giờ em ấy đang ở với người thân, hôm khác chúng ta hãy đến thăm.”
Trương Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, xem cậu gầy đi bao nhiêu rồi kìa.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, theo Quân Hạo Kiện lên xe của Hoàng Minh Dạ. Trương Linh thấy xe đã đủ người liền trề môi, vể mặt rất miễn cưỡng lên xe Vệ Huy.
Trở lại nhà họ Hoàng, xe còn chưa dừng lại thì đã thấy Vũ Ân Nguyệt ra đón: “Yến Chi, con sao rồi?” Vũ Ân Nguyệt nắm tay Hoàng Yến Chi, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó ôm chặt cô: “Yến Chi, con làm mẹ sợ quá.”
Bị Vũ Ân Nguyệt ôm, Hoàng Yến Chi vẫn còn cảm thấy chưa quen, nhưng cô cũng không đẩy bà ra, chỉ vỗ nhẹ vai bà: “Mẹ, con không sao.”
“Bị người ta bắt cóc mà còn nói không sao. Vậy thì cái gì mới gọi là có sao hả?” Vũ Ân Nguyệt khóc lên.
Ba ngày trước, bà vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi thì mới biết được Hoàng Yến Chi lại bị bắt cóc, chuyện này khiến bà suýt nữa thì hôn mê.
Bà hỏi Hoàng Minh Dạ mới biết con gái bà bị bắt cóc không phải vì tiền, mà là vì trả thù. Lúc đó, sắc mặt Vũ Ân Nguyệt trắng bệch, toàn thân chao đảo chỉ chực ngã. Bà chợt nhớ tới chuyện năm xưa Hoàng Yến Chi bị bắt cóc. Khi đó, Hoàng Yến Chi bị người ta bắt đi rồi không về được nữa.
“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút, đừng để ông nội biết.” Hoàng Minh Dạ ở bên cạnh nhắc một câu.
Vũ Ân Nguyệt hạ thấp giọng: “Yến Chi, tay con bị sao vậy?” Thấy cánh tay băng bó của Hoàng Yến Chi, Vũ Ân Nguyệt vừa mới yên lòng lại thấy căng thẳng.
Hoàng Yến Chi chỉ nói qua loa: “Một vết xước nhỏ thôi ạ. Hạo Kiện sợ bị nhiễm trùng nên mới băng bó dày một chút.”
Vũ Ân Nguyệt vẫn không yên lòng, muốn kiểm tra kỹ lại. Đúng lúc này, Hoàng lão gia bước ra, thấy Hoàng Yến Chi, vừa cười vừa nói: “Chi Chi, cháu và Hạo Kiện đi du lịch về rồi sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Cháu vừa về ạ, ông có khỏe không?”
Hoàng lão gia cười híp mắt, gật đầu: “Du lịch mệt lắm sao? Ông thấy cháu gầy đi đấy.”
“Không phải đâu ạ, chỉ là lâu rồi ông mới gặp cháu nên mới có cảm giác cháu gầy hơn thôi.” Hoàng Yến Chi bước tới cạnh Hoàng lão gia.
Thấy Hoàng lão gia chú ý tới cánh tay của cô, cô lặp lại lời giải thích.
“Sao cháu lại không cẩn thận như vậy? Tối nay bảo chị Tống nấu món ngon cho cháu và Hạo Kiện, để hai đứa bồi bổ.”
Hoàng Yến Chi cười híp mắt gật đầu, đỡ ông vào phòng.
Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, Hạ Yên Nhi biết ý liền ôm lấy cánh tay Vũ Ân Nguyệt: “Dì, chúng ta đến nhà bếp nấu ăn cho Yến Chi đi. Trong khoảng thời gian này em ấy phải chịu khổ rồi, phải bồi bổ lại mới được.”
Vũ Ân Nguyệt vội gật đầu, theo Hạ Yên Nhi vào nhà bếp.
Trong vườn hoa chỉ còn lại Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Hoàng Minh Dạ trầm giọng hỏi.
“Là BK. Trước đây tôi và bọn chúng có chút ân oán, lần này bọn chúng nhắm vào tôi.” Quân Hạo Kiện nói rõ mọi việc, không hề có ý đùn đẩy trách nhiệm.
Hoàng Minh Dạ nhìn Quân Hạo Kiện với ánh mắt sâu xa.
“Lần này là tôi sơ sót, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Hoàng Minh Dạ yên lặng nhìn anh: “Hy vọng cậu nói được làm được.”
Quân Hạo Kiện trịnh trọng gật đầu, anh sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra lần thứ hai.
“BK là ai?” Hoàng Minh Dạ hỏi.
“Bọn lính đánh thuê khét tiếng thế giới, thực lực rất mạnh, nhất là thủ lĩnh KING. Tôi từng chạm trán với hắn nhiều lần. Trong nhiệm vụ năm ngoái của tôi đã khiến người của bọn chúng chết không ít, nên lần này bọn chúng mới trả thù.”
“Thực lực bọn chúng mạnh đến mức nào? Nếu bỏ tiền thuê người khác đối phó chúng thì sao?” Hoàng Minh Dạ hỏi.
“Rất nhiều tổ chức đánh thuê đều không muốn
chọc vào BK. Bởi vì thủ đoạn của chúng rất thâm độc, làm việc không hề có nguyên tắc. Chuyện này giao cho tôi, tôi tự có tính toán.” Quân Hạo Kiện gạt bỏ ý định của Hoàng Minh Dạ.
Hoàng Minh Dạ không nói gì nữa, chỉ nghe Quân Hạo Kiện kể một vài chuyện về BK, đến khi Vũ Ân Nguyệt gọi ăn cơm thì bọn họ mới vào nhà.
Cơm nước xong, Hoàng Yến Chi trò chuyện với Hoàng lão gia, đợi ông ngủ mới đi ra ngoài.
Quân Hạo Kiện đã về nước, tất nhiên là phải báo cáo với lãnh đạo quân khu. Cho nên, sau bữa trưa, anh đã quay lại quân khu.
“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, tuyệt đối không được tự mình gánh. Cũng không được giống như lần này, cái gì cũng không nói, biết chưa?” Trước khi đi, Quân Hạo Kiện kéo Hoàng Yến Chi qua một bên, thấp giọng căn dặn: “Chuyện của KING giao cho anh xử lý, em không thể nhúng tay vào, càng không được đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nếu không... anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hoàng Yến Chi nhón chân hôn lên môi anh một cái: “Hạo Kiện, anh yên tâm, sau này em sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến anh phải lo lắng.”
“Mấy ngày tới, hãy để Hely ở cùng em, vết thương trên người của em cần có người giúp em thay thuốc.”
Quân Hạo Kiện nói gì Hoàng Yến Chi cũng gật đầu.
“Hạo Kiện, chuyện lần này không sao chứ?” Hoàng Yến Chi nghĩ đến chuyện Quân Hạo Kiện tự ý rời khỏi quân đội thì lo lắng hỏi.
Quân Hạo Kiện chỉ cười cười: “Em thật sự cho rằng bên trên không biết sao? Yên tâm đi, bên trên ngầm đồng ý rồi, anh trở lại cùng lắm cũng chỉ viết một bản kiểm điểm mà thôi, đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không hoàn toàn yên tâm được. Cô nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi anh đã đi xa, rời khỏi tầm mắt mình thì cô mới xoay người quay trở lại nhà.
“Hoàng Yến Chi, cô đứng lại cho tôi!” Một giọng nữ lớn tiếng mắng.
Hoàng Yến Chi dừng bước, xoay người lại, liền thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, một người phụ nữ bước xuống xe. Lúc thấy mặt người phụ nữ, cô liền hiểu là chuyện gì.
“Hoàng Yến Chi, cô trả lại đứa con gái khỏe mạnh cho tôi!” Triệu Hiểu Khê nhào lên đánh Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi không tránh, không né.
Quân Hạo Kiện vốn đã ra khỏi Đại Viện, nhưng lúc đến cổng Đại Viện anh nhìn thấy Triệu Hiểu Khê đăng ký để đi vào, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Có điều, xe chạy không tới hai phút, anh chợt nhớ người phụ nữ đó là mẹ của Cẩn Mai thì vội quay đầu xe trở lại.
Đúng lúc thấy Hoàng Yến Chi không tránh không né mặc cho người ta đánh, đáy mắt anh lóe lên sự tức giận. Quân Hạo Kiện nhanh chóng xuống xe, ngăn Triệu Hiểu Khê lại, sau đó đẩy cô ra sau lưng: "Bà làm gì đấy?”
Bình luận facebook