• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (2 Viewers)

  • Chương 231: Gặp lại Cẩn Mai

Từ xa, mọi người đã thấy một hồ nước xanh thẳm, mặt nước mênh mông, rất có tầm nhìn. Trên mặt hồ có mấy con thuyền nhỏ, rừng núi bao quanh hồ, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.



“Yến Chi, ở đây thật là đẹp!” Trương Linh xuống xe, nhìn hồ nước, hít một hơi thật sâu, ngay cả không khí cũng tỏa ra vị ngọt.



Hoàng Yến Chi gật đầu, trong mắt có ý cười.



Gần đó có một thảm cỏ lớn, có rất nhiều con chuột túi đang nhảy nhót ở đấy, Trương Linh ngạc nhiên: “Yến Chi, đây là lần đầu tiên tớ được thấy chuột túi sống sờ sờ trước mặt mình đó.”



“Cô đứng nhìn từ xa là được rồi. Bọn chuột túi đó đều là chuột túi hoang dã, tuy nó thường xuyên tiếp xúc với con người, nhưng cũng có một số con hoang dã khó thuần, sẽ làm cô bị thương đấy.” Hely thấy Trương Linh định đi lên thì ngăn cô lại.



Trương Linh dừng bước, tiếc nuối nhìn đám chuột túi: “Ôi, tôi còn muốn chụp ảnh chung với bọn nó mà!”



“Chụp với con đó kìa!” Hely chỉ một con chuột túi cách đó không xa.



Trương Linh không hiểu hỏi lại: “Vì sao?”



Hely giải thích: “Con chuột túi đó tính tình ôn hòa, vừa rồi người kia lại gần nó mà nó cũng không chạy, còn cho người ta nựng nữa.”



Hai mắt Trương Linh sáng lên: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!” Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu đi không?”



Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ giúp các cậu chụp ảnh.”



“Ok!” Trương Linh biết cô không thích chụp ảnh, nên không rủ rê cô nữa, mà vui vẻ kéo Hely đi.



Trước khi ra ngoài, bọn họ đã chuẩn bị thức ăn. Hoàng Yến Chi tìm một nơi ở cạnh hồ có ánh nắng mặt trời, trải một tấm vải trên mặt đất, bày thức ăn ra. Cô ngồi trên vải, ánh mặt trời chiếu vào người cô, mang đến cảm giác ấm áp, Hoàng Yến Chi hơi híp mắt lại.



Thừa dịp Trương Linh và Hely chưa quay lại, Hoàng Yến Chi chụp một tấm hình của mình gửi cho Quân Hạo Kiện.



Ban đêm, Quân Hạo Kiện huấn luyện trở về, thấy tấm ảnh cô gửi, thì nở nụ cười.



“Yến Chi, cậu xem ảnh tớ chụp này, có đẹp không?” Trương Linh đưa điện thoại cho Hoàng Yến Chi.



Hoàng Yến Chi cầm điện thoại, chậm rãi nói: “Quả nhiên, phong cảnh đẹp thì chụp như thế nào cũng đẹp.”



Trương Linh: “…”



Cậu không thể nói là do tớ chụp đẹp à?



Lúc ba người đang ăn, Hoàng Yến Chi tùy ý nhìn sang một hướng khác, ánh mắt cô chợt khựng lại. Thấy bóng dáng quen thuộc, thấy nụ cười trên mặt người đó, chóp mũi Hoàng Yến Chi hơi chua xót.



Hely nhìn theo ánh mắt của Hoàng Yến Chi, cũng thấy bóng dáng của Cẩn Mai.



“Yến Chi, hình như là Cẩn Mai.” Trương Linh nói. Hồi tháng Sáu, Cẩn Mai theo mẹ cô ấy ra nước ngoài, Trương Linh không biết bọn họ đi đâu, không ngờ bọn họ tới Sydney.



Hoàng Yến Chi không để ý đến lời Trương Linh nói. Cô đứng lên, đi về phía Cẩn Mai. Trương Linh và Hely hiểu ý đứng đợi tại chỗ.



Cẩn Mai đang chơi đùa cùng chuột túi, thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.



“Chị cũng đến tìm Tiểu Khôi sao?” Cẩn Mai tò mò hỏi Hoàng Yến Chi bằng tiếng Anh



“Nó tên là Tiểu Khôi?” Hoàng Yến Chi hỏi lại bằng tiếng nước T.



Hai mắt Cẩn Mai sáng lên: “Chị là người nước T sao?”



Hoàng Yến Chi gật đầu, nhìn Cẩn Mai: “Em cũng vậy hả?”



“Vâng, em là người Nam Thành, bây giờ em ở đây học đại học.”



“Em tới đây một mình sao?”



“Không phải, em đi cùng mẹ, mẹ vừa đi mua đồ cho em rồi. Chị tới đây du lịch ạ?”



“Ừ, chị đi du lịch.”



Cẩn Mai nở nụ cười: “Vậy là chị đi đúng nơi rồi. Ở Australia có rất nhiều cảnh đẹp.”



Dứt lời, Cẩn Mai nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc: “Chị, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Em luôn cảm thấy chị quen quen.”



Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có lẽ là chị giống một người quen nào đó của em thôi.”



“Vậy sao?” Cẩn Mai cũng không nghĩ nhiều, người với người giống nhau là chuyện thường: “Chị thật là đẹp!”



Hoàng Yến Chi: “Em cũng rất xinh. Em học ngành gì?”



“Em học thiết kế thời trang, nhưng em lại thích chụp ảnh hơn. Bình thường, em sẽ cùng bạn hoặc mẹ ra ngoài tìm hiểu văn hóa. Sydney có rất nhiều chỗ đẹp. Chị dự định ở đây bao lâu? Nếu có thể thì em sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho chị.”



“Mấy ngày nữa là chị về rồi. Học thiết kế thời trang cũng tốt, em cố gắng học, sau này em trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng rồi, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại.”



Trên mặt Cẩn Mai có chút tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc! Có điều, em sẽ cố gắng trở thành một nhà thiết kế thời trang ưu tú. Sau này, em sẽ thiết kế cho chị một bộ trang phục, trên thế giới chỉ có một mình chị có.”



Cẩn Mai cười tủm tỉm, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy người trước mặt rất thân thiết.



Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Ok.”



“Chị, bên đó là bạn chị sao?” Cẩn Mai chỉ vào bọn Trương Linh, hỏi.



Hoàng Yến Chi quay lại nhìn qua: “Đúng vậy.”



“Vì bọn họ luôn nhìn chị, nên em đoán bọn họ là bạn của chị.” Cẩn Mai nói.



Thật ra, Trương Linh và Hely không phải nhìn Hoàng Yến Chi, mà là nhìn Cẩn Mai.



“Cẩn Mai thật sự quên hết tất cả rồi sao?” Trương Linh hỏi Hely, bởi vì Hely vừa mới nói cho cô biết chuyện của Cẩn Mai.



Hely gật đầu: “Quên rồi cũng tốt. Ác mộng như vậy, vĩnh viễn không cần nhớ lại. Đối với cô ấy mà nói, quên hết đi cũng là để quãng đời còn lại sống vui vẻ hơn.” Lúc nói những lời này, sâu trong mắt Hely dấy lên tia ước ao. Nếu có thể, cô nguyện quên hết những gì đã trải qua trong căn cứ. Mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng thỉnh thoảng, cô vẫn còn bị ác mộng hành hạ.



Không chỉ có cô, mà cả những người khác cũng vậy. Những cuộc huấn luyện giết người không có hồi kết, những lần mũi dao liếm máu, những khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, tất cả hợp thành ký ức nửa đời trước. Nếu quên hết đi, thì bọn họ sẽ trở thành một người không có ký ức. Đây là nguyên nhân bọn họ đều muốn quên, nhưng lại không lựa chọn quên đi.



Hely thầm thở dài.



Trương Linh thấy vẻ mặt đầy ý cười của Cẩn Mai, phảng phất như thấy được Cẩn Mai của lúc mới quen: “Thật ra, quên rồi cũng tốt, ít nhất… bây giờ em ấy rất hạnh phúc!”



“Ừ.” Hely lên tiếng. Có thể hạnh phúc thì cứ sống hạnh phúc đi. Ai biết có thể giữ được hạnh phúc bao lâu.



Cẩn Mai giơ máy ảnh lên, hỏi: “Chị có thể chụp chung với em một tấm ảnh không?”



Hoàng Yến Chi đồng ý, nhưng chưa kịp chụp thì Triệu Hiểu Khê đã trở về.



“Cẩn Mai, con đang làm gì vậy?” Triệu Hiểu Khê hô to, trong giọng nói đầy khẩn trương.



Cẩn Mai sửng sốt, nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ quay lại rồi hả? Con đang định chụp chung với chị xinh đẹp một tấm ảnh.”



Triệu Hiểu Khê kiềm chế vẻ mặt, cố gắng tỏ ra bình thường, đi lại chỗ Cẩn Mai: “Cẩn Mai, không được tùy ý làm phiền người khác, biết chưa?” Sau đó, bà ta nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Thật xin lỗi, con gái của tôi rất thích chụp ảnh. Nếu có làm phiền cô, thì xin cô hãy bỏ qua.”



Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói: “Không sao, con gái của dì rất đáng yêu. Bạn cháu đang đợi, cháu xin phép đi trước.”



“Chị, hẹn gặp lại!” Cẩn Mai nói với cô bằng giọng điệu luyến tiếc.



Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Ừ, hẹn găp lại!”



Thấy Hoàng Yến Chi đi rồi, Triệu Hiểu Khê mới nhìn con gái của mình: “Con đó, mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta về nhà.”



Cẩn Mai trề môi: “Mẹ, không phải nói cả ngày hôm nay sẽ ở đây sao? Con vừa mới tới mà mẹ đã kêu con đi rồi.”



“Không phải con chụp xong rồi sao?”



“Chưa, khi nãy con trò chuyện với Tiểu Khôi, sau đó lại nói chuyện phiếm với chị xinh đẹp, nên chưa chụp ảnh. Hơn nữa, con còn muốn du hồ.” Cẩn Mai chờ mong nhìn mặt hồ.



Triệu Hiểu Khê hoàn toàn không thể từ chối ý muốn của con gái được. Bây giờ đối với bà mà nói, con gái còn quan trọng hơn cả đứa con trai là Cẩn Tử Văn. Bà suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, buổi chiều chúng ta du hồ, nhưng du hồ xong là phải về nhà.”



Cẩn Mai nghịch ngợm lè lưỡi: “Vâng, thưa mẹ.”



“Mẹ để bữa trưa trên xe, con đi lấy lại đây đi.” Triệu Hiểu Khê nói.



Cẩn Mai gật đầu, đi về hướng bãi đỗ xe.



“Cô Hoàng, chúng ta có thể tâm sự không?” Đợi Cẩn Mai đi rồi, Triệu Hiểu Khê mới đi lại chỗ bọn Hoàng Yến Chi đang đứng, hỏi cô.



Hoàng Yến Chi đứng lên, cùng Triệu Hiểu Khê đi ra một chỗ khác.



Triệu Hiểu Khê nhìn mặt hồ, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Môi trường ở đây rất tốt, từ khi đến đây, Cẩn Mai chưa từng tái phát bệnh hen suyễn. Mỗi ngày, ngoại trừ học ở trường thì con bé sẽ ra ngoài chạy khắp nơi, chụp rất nhiều ảnh. Lúc đầu con bé chụp không đẹp. Sau đó, tôi đã mời một chuyên gia chụp ảnh hướng dẫn con bé, nên bây giờ kỹ thuật chụp ảnh của con bé tiến bộ rất nhiều.”



“Con bé rất thích bạn cùng lớp đại học, quen rất nhiều bạn mới. Cuối tuần, con bé sẽ mời bạn học đến nhà chơi, hoặc là đến nhà bạn chơi. Con bé của bây giờ, hoạt bát hơn xưa nhiều.”



Triệu Hiểu Khê kể lại chi tiết tình hình của Cẩn Mai hiện tại. Tuy Hoàng Yến Chi không nói gì, nhưng cô nghe rất chăm chú, trong mắt tràn đầy vui mừng.



Triệu Hiểu Khê nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Bây giờ Cẩn Mai sống rất tốt. Cho nên, cô Hoàng, xin cô sau này đừng đến tìm con bé nữa, đây là yêu cầu nhỏ nhoi của một người mẹ vì muốn tốt cho con mình.”



Giọng nói của bà mang theo cầu xin. Trải qua chuyện như vậy, bà hy vọng Cẩn Mai có thể vĩnh viễn quên đi, vĩnh viễn sống vui vẻ như bây giờ.



Hoàng Yến Chi không tỏ ra có chút không vui nào. Cô nhìn Triệu Hiểu Khê rồi nói: “Dì, lần này cháu đến Sydney tham gia lễ hội nghệ thuật. Hôm nay, bạn cháu muốn đến đây chơi, vô tình gặp được Cẩn Mai. Cháu đã hứa sẽ không làm phiền em ấy, cháu hứa được làm được.”



“Cảm ơn.”



“Thấy Cẩn Mai vui vẻ như vậy, cháu cũng yên tâm. Dì, buổi chiều cháu còn có việc, cháu đi trước đi, hai người… bảo trọng.”



Triệu Hiểu Khê thấy Hoàng Yến Chi đi tới chỗ hai người kia nói gì đó, sau đó bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh liền đi. Trong lòng của bà có chút áy náy, nhưng đối với bà mà nói, con gái mới là quan trọng nhất. Vì Cẩn Mai, bà tình nguyện làm người xấu.



Bà nhìn theo bóng lưng Hoàng Yến Chi, trong mắt là cảm xúc phức tạp. Bà biết ơn Hoàng Yến Chi đã làm rất nhiều cho Cẩn Mai, nhưng bà không thể nào quên được tất cả những gì Cẩn Mai gặp phải là do cô.



ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ



Hôm sau nữa, khai mạc lễ hội nghệ thuật. Hoàng Yến Chi dậy sớm nhất, cô gọi Trương Linh dậy. Ăn sáng xong, bọn họ xuất phát.



Lễ hội nghệ thuật của Sydney là một trong ba lễ hội nghệ thuật nổi tiếng thế giới, cũng là một triển lãm hội họa có tiếng trong giới, có hơn 500 tác phẩm nghệ thuật từ hơn 40 quốc gia khắp nơi trên thế giới được trưng bày tại đây.



Chủ đề lễ hội nghệ thuật năm nay là nghèo khổ, tự do và quyền lợi. Các tác phẩm triển lãm được bày ở bảy phòng khác nhau. Hôm nay, nhóm Hoàng Yến Chi sẽ đến phòng trưng bày tác phẩm mỹ thuật đương đại.



Đại diện của nước T đến tham gia lễ hội nghệ thuật không chỉ có một mình Hoàng Yến Chi, nhưng nhóm cô không đi cùng bọn họ.



Vừa đến nơi, ban tổ chức liền nhìn về phía bọn họ.



Daniel thân là một người đại diện vàng, không chỉ rất nổi tiếng ở nước T mà còn rất nổi tiếng trên thế giới. Tuy anh không phải là hoạ sĩ, nhưng lại rất có mắt thường thức hội họa, về mặt này của anh lại ít ai sánh bằng, do vậy cũng có thể coi anh là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Trước đây anh còn thường xuất hiện ở một số buổi triển lãm hội họa quốc tế nổi tiếng, nhưng bây giờ rất ít đánh giá tác phẩm cho người khác.



“Daniel, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy.” Người của ban tổ chức bước đến chào đón Daniel.



“Tôi đến hơi muộn, xin lỗi xin lỗi. Đây chính là Y Trân Hoàng mà tôi đã nói với ngài.” Daniel áy náy cười, giới thiệu Hoàng Yến Chi với người của ban tổ chức.



“Thì ra cô là Y Trân Hoàng, không ngờ lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy, tài năng hội họa của cô quả thật là đáng ngưỡng mộ.”



Hoàng Yến Chi bắt tay với người kia: “Chào ngài.”



Người bên ban tổ chức tất nhiên biết mỗi hoạ sĩ đều có một cá tính riêng, nên cũng không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt: “Cô Y Trân, rất vui vì cô có thể đích thân đến tham gia buổi triển lãm này.” Ban đầu ông ta đã biết Y Trân Hoàng vô cùng kín tiếng, nên khi gửi thiệp mời cũng không quá hy vọng sẽ có hồi âm, nhưng không ngờ Y Trân Hoàng lại thật sự đồng ý tham dự.



Từ sau khi tác phẩm “Cứu rỗi” của Hoàng Yến Chi đạt giải quốc tế, cái tên Y Trân Hoàng cũng có được một danh tiếng nhất định ở trong và ngoài nước.



“Ngài khách sáo rồi, trong giới hội họa này, tôi vẫn chỉ là người mới, còn cần phải học hỏi rất nhiều điều từ những người đi trước.” Hoàng Yến Chi khiêm tốn đáp.



Lời nói này dù chỉ là lời khách sáo, nhưng người bên ban tổ chức và một ông cụ vừa bước đến nghe thấy vẫn vô cùng thoải mái: “Người trẻ tuổi bây giờ thật ưu tú, nếu giới hội họa có được nhiều nhân tài trẻ tuổi như cô Y Trân đây thì tương lai nhất định sẽ vô cùng phát triển.” Ông cụ hiền hòa nói.



Hoàng Yến Chi nhìn về phía ông cụ, là người cô không quen. Daniel bước đến, giới thiệu với cô: “Yến Chi, vị này là chủ tịch của Hiệp hội mỹ thuật thành phố Sydney, cũng là người tổ chức buổi triển lãm này - ông Frank Boyle.”



“Ông Frank, hân hạnh được gặp mặt ông.”



Frank Boyle khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng ánh mắt ông nhìn Hoàng Yến Chi lại đầy vẻ tán thưởng. Ông đã từng gặp rất nhiều họa sĩ trẻ tuổi vì nổi tiếng quá sớm nên thái độ rất tự cao, không tôn trọng người đi trước. Vừa rồi nghe được lời nói của Hoàng Yến Chi, ông liền có ấn tượng vô cùng tốt với cô.



“Lời vừa rồi của cô Hoàng nói rất đúng, con đường nghệ thuật là không giới hạn, nên chúng ta phải liên tục tìm tòi và thực hành. Nhưng lớp người trẻ tuổi bây giờ lại quá xốc nổi, người hiểu lý lẽ như cô Hoàng thật sự rất hiếm thấy.” Frank cũng biết tên thật của Hoàng Yến Chi, nên liền gọi cô là “cô Hoàng.”



Đi theo sau lưng Frank là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nghe thấy lời nói của ông thì vẻ mặt liền không được tự nhiên.



“Cô Hoàng, hai người này là học trò của tôi, đây là Catherine Boyle, còn đây là Brody.”



Catherine là một cô gái da trắng, tóc vàng mắt xanh, mũi cao thẳng, dáng người nóng bỏng, cũng là một cô gái xinh đẹp, nếu như bỏ qua ánh mắt kiêu căng của cô ta.



Brody khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn rất chín chắn và trưởng thành. Sau khi nghe thầy giáo giới thiệu về mình, anh ta mỉm cười chào hỏi Hoàng Yến Chi: “Cô Hoàng, chào cô.”



Hoàng Yến Chi gật đầu chào lại.



“Cô Hoàng, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khai mạc, cô có cần nghỉ ngơi một lúc hay không?” Frank cười híp mắt nói với cô.



Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Tôi định vào trong phòng trưng bày xem trước, không vấn đề gì chứ?”



“Tất nhiên rồi. Mấy ngày tới, những phòng trưng bày đều mở cửa miễn phí cho các họa sĩ, cô có thể tham quan tự do.” Nói rồi, ông nhìn sang người đàn ông đã đón bọn họ lúc bọn họ vừa đến. Người kia thấy thế liền nhanh chóng lấy một tấm thẻ trong túi áo ra đưa cho Hoàng Yến Chi, trên đó có viết tên của cô, Daniel cũng có một cái.



“Cô Hoàng, thành thật xin lỗi, vì không biết trước bạn cô sẽ đi cùng nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị bảng tên cho bạn cô.” Người đàn ông kia áy náy nói.



Hoàng Yến Chi trả lời: “Anh đừng khách sáo, bạn tôi chỉ theo tôi sang đây để du lịch thôi, đừng quá bận tâm.”



Frank Boyle còn có việc nên bèn nói: “Cô Hoàng, vậy một lúc nữa chúng ta gặp lại nhé.”



“Vâng thưa ông Frank.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom