Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
Mặt Cẩn Giai Thụy sa sầm: “Ba không hỏi ý kiến của con, mà chỉ thông báo cho con biết thôi. Con có đồng ý hay không cũng không sao cả.”
Diệp Dung kéo tay áo ông ta: “Giai Thuỵ, anh bình tĩnh nói chuyện với Tử Văn đi. Tử Văn, hiện giờ dì và ba cháu vẫn chưa kết hôn. Nếu như cháu không muốn dì kết hôn với ông ấy vậy thì dì và ba cháu sẽ không đăng ký kết hôn.”
“Diệp Dung, em đang nói nhảm gì đó. Ngày mai, không, ngay chiều nay anh sẽ đi đăng ký kết hôn với em. Sau này em chính là vợ của Cẩn Giai Thụy anh.”
“Ha ha.” Cẩn Tử Văn cười lạnh: “Bà ta là vợ ông, vậy còn mẹ tôi là gì? Tôi và Cẩn Mai là gì hả?”
“Cẩn Tử Văn, tao là ba mày, chú ý thái độ nói chuyện của mày đấy. Tao và mẹ mày đã ly hôn từ lâu rồi. Bây giờ tao là người độc thân, muốn ở với ai là tự do của tao.”
“Đúng vậy, chuyện này là quyền tự do của ông. Nếu tôi nói, ông mà kết hôn với bà ta thì cả đời này tôi sẽ không nhận ông là ba nữa, ông vẫn muốn kiên trì muốn sống cùng bà ta sao?” Cẩn Tử Văn bình tĩnh hỏi.
Mặt Cẩn Giai Thụy cứng đờ, nhìn Cẩn Tử Văn: “Cẩn Tử Văn, mày có biết mày đang nói gì không?”
“Vậy ông biết ông đang làm cái gì không? Ba yêu quý của tôi?” Mấy chữ cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh, ý châm biếm rõ ràng.
Cẩn Giai Thụy tức giận, Diệp Dung vội vàng đè tay ông ta lại, rồi nở nụ cười lấy lòng: “ Tử Văn, cháu đừng tức giận, vừa rồi ba cháu chỉ đang đùa thôi. Bây giờ dì đã ly hôn rồi nên tạm thời không có chỗ ở. Ba cháu nhớ đến tình cảm trước đây nên cho dì ở tạm mấy ngày, hai ngày nữa, dì tìm được nhà sẽ dọn đi ngay.”
“Dung Dung, không cần giải thích, anh muốn kết hôn với em, sớm muộn gì nó cũng biết chuyện này, không cần phải giấu giếm. Cẩn Tử Văn, nếu mày nhận người ba này thì hãy tôn trọng dì Diệp một chút. Còn nếu mày không nhận, từ nay về sau cũng đừng bước vào cửa nhà này, tao coi như không có đứa con trai này.”
Cẩn Tử Văn nhìn ông, trong mắt ngập tràn vẻ tổn thương và thất vọng: “Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi. Diệp Dung muốn kéo anh ta lại nhưng bị Cẩn Giai Thụy ngăn cản: “Đừng đi, anh hiểu tính nó, mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá nên nó chưa nghĩ kỹ thôi, chờ nó nghĩ thông suốt là được rồi.”
Diệp Dung bất đắc dĩ nhìn Cẩn Giai Thụy: “Tử Văn chỉ là trẻ con thôi, anh cần gì phải tức giận với nó chứ? Nói chuyện bình thường với nó không được sao? Bây giờ Triệu Hiểu Khê và Cẩn Mai đã đi nước ngoài, chỉ còn một mình Tử Văn ở đây. Anh lại có thái độ thế này, chẳng phải là đẩy thằng bé ra xa sao?”
Cẩn Giai Thụy cười cười: “Không sao đâu, nó có hiểu lầm với em, dù em có giải thích thì nó cũng không nghe đâu, chi bằng buộc nó phải chấp nhận sự thật này, chờ sau này quen là được rồi. Chắc em cũng mệt rồi, em nghỉ ngơi trước đi, để hôm nào anh sẽ gọi điện thoại cho nó.”
“Tử Văn thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao đâu, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Diệp Dung cũng đang mệt mỏi, không nghĩ thêm nữa mà đi lên lầu trước.
Cẩn Giai Thụy đứng im, nhớ tới lời mình vừa nói trong lòng cảm thấy hơi hối hận. Thật ra ông ta cũng không muốn mọi chuyện trở nên thế này, nhưng lời đã nói ra rồi, muốn rút lại cũng không được. Nhìn đồ mà Cẩn Tử Văn ném xuống đất, hình như là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, còn có hai bộ quần áo nam, ông ta càng hối hận hơn, bèn gọi điện thoại cho Cẩn Tử Văn, nhưng lại bị ngắt máy.
Cẩn Tử Văn rời khỏi nhà họ Cẩn thì liền chạy thẳng tới sân bay, mua một vé tới thành phố Sydney.
Triệu Hiểu Khê nhìn thấy con trai thì rất ngạc nhiên: “Tử Văn, sao con lại tới đây?”
Cẩn Tử Văn mỉm cười, cúi người ôm Triệu Hiểu Khê: “Con nhớ mẹ và Tiểu Mai nên đến thăm mẹ và em. Cả hai có khỏe không?”
Triệu Hiểu Khê vui vẻ gật đầu: “Mẹ rất khỏe, tiểu Mai cũng khỏe lắm. Con đi máy bay có mệt không, mau vào đây, ăn cơm chưa?”
Cẩn Tử Văn vào cửa, nghe Triệu Hiểu Khê cứ hỏi liên tục thì phì cười, “Con không mệt, con chưa ăn gì, trong nhà có đồ ăn không? Tiểu Mai đâu?”
“Nó đi ra ngoài nghiên cứu văn hóa với bạn rồi. Từ lúc nó mê nhiếp ảnh, cứ cuối tuần là lại không thấy bóng dáng nó trong nhà.” Triệu Hiểu Khê vừa đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con trai vừa nói.
Ở một nơi khác. Cẩn Mai đã hẹn với bạn cuối tuần đến vùng ngoại ô chụp ảnh, kết quả cô đã tới nơi mà không thấy bóng dáng của bạn đâu. Cô gọi điện thoại cho bạn, mới biết bạn cô đi được nửa đường thì phát hiện để quên máy ảnh ở nhà nên trở về lấy. Cẩn Mai không biết làm sao, đành phải tiếp tục chờ ở đây.
Tháng Chín ở thành phố Sydney vẫn là mùa xuân, thời tiết rất lạnh. Cẩn Mai tìm một quán cà phê, gọi một ly Cappuccino, rồi ngồi kế bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đi lại trên đường.
Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người cô, cô híp mắt lại, hệt như một con mèo lười biếng. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, Cẩn Mai mở to mắt nhìn lại thì thấy một khuôn mặt xa lạ, mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, chiếc mũi anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ nét, khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, đang mỉm cười nhìn cô.
Trong mắt Cẩn Mai hiện vẻ thắc mắc: “Anh đang nhìn tôi hả?”
Chàng trai kia mỉm cười gật đầu: “Ừm, dáng vẻ vừa nãy của cô rất đẹp.”
Cẩn Mai ngượng ngùng rũ mắt: “Cảm ơn.”
“Tôi tên Aldan, tới đây du lịch, rất vui vì gặp được cô trong một trấn nhỏ như này, cô gái xinh đẹp.”
Cẩn Mai nhìn bàn tay trước mặt, ánh mắt dừng trên mặt Aldan, nụ cười của anh ta thật ấm áp. Cô đưa tay ra nắm bàn tay ấy, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người khác phái kể từ khi cô đến thành phố Sydney: “Tôi tên là Cẩn Mai, rất hân hạnh được biết anh.”
Aldan mỉm cười đáp: “Cô đang chờ người hay đến đây một mình?”
“Tôi đang chờ bạn, cô ấy gặp chút chuyện trên đường nên chưa tới, có lẽ cô ấy cũng sắp đến rồi.”
“Không tệ, không khí cuối tuần rất tốt, quả thật rất thích hợp để đi ra ngoài.”
Cẩn Mai nhìn thoáng qua Aldan: “Anh đến đây một mình?”
“Không phải, tôi đi cùng bạn, bạn tôi vừa mới đi rửa tay rồi.” Đang nói đến đây thì một người đàn ông khác đi về phía họ: “Aldan, chúng ta đi thôi.”
Aldan đứng dậy: “Vậy chúng tôi đi trước. Tiểu Cẩn Mai, rất hân hạnh được biết cô.”
Anh ta lấy một tờ danh thiếp trong túi đặt lên bàn: “Phía trên là cách liên lạc với tôi. Tôi là chuyên gia cố vấn tâm lý, về sau nếu có chuyện buồn phiền thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Cẩn Mai cũng không thích tiếp xúc với người xa lạ, nhất là đàn ông. Nhưng chẳng biết tại sao, người đàn ông trước mặt này không làm cô thấy phản cảm. Cô cất kỹ danh thiếp, mỉm cười chào Aldan: “Hẹn gặp lại, bạn của tôi.”
Aldan tươi cười, đi ra khỏi quán cà phê cùng bạn. Người bạn kia tò mò quay đầu nhìn Cẩn Mai thấy cô đang cúi đầu nhìn điện thoại di động: “Cậu biết cô gái vừa rồi?”
Aldan liếc xéo: “Ừm, cô ấy là em gái của bạn tôi, trước kia có gặp một lần nhưng không thân lắm, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, nên trò chuyện vài câu.” Trong mắt anh có vẻ vui mừng. Gặp được Cẩn Mai ở đây đúng là bất ngờ, thấy cô bây giờ thế này, trong lòng anh cũng vui.
Cẩn Mai không phải bệnh nhân nghiêm trọng nhất mà Aldan từng gặp, nhưng lại là bệnh nhân khiến anh đau lòng nhất. Đang ở độ tuổi đẹp như hoa nở rộ lại gặp phải chuyện như thế, ngay cả người lòng dạ sắt đá như anh cũng không nhịn được mà nảy sinh lòng đồng cảm với cô ấy.
Hôm sau, Cẩn Giai Thụy liền dẫn Diệp Dung đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Ban đầu, ông ta muốn mời mấy người bạn tốt cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng lại bị Diệp Dung từ chối: “Giai Thuỵ, có thể ở bên anh là em thỏa mãn lắm rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Cẩn Giai Thụy chỉ nghĩ Diệp Dung lo lắng cho ông ta sẽ bị người khác chỉ trích, trong lòng lại càng yêu thương bà ta hơn. Còn người đàn ông kia, khi biết hôm sau Diệp Dung đăng ký kết hôn thì tức giận đến mức rời khỏi Nam Thành ngay trong ngày hôm đó.
Khi Diệp Dung nghe tin người đàn ông kia đã rời khỏi thì chỉ lạnh nhạt nói với chính mình: “Rời đi cũng tốt, như vậy tôi mới có thể xử lý tốt chuyện mình cần làm.”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Cuối tháng Chín, Quân Hạo Kiện dẫn Hoàng Yến Chi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, biết đứa bé trong bụng cô không sao thì yên tâm. Ra khỏi bệnh viện hai người liền đi về nhà.
Về đến nhà họ Quân, Quân lão gia đang ngồi trong phòng khách, mặt ủ mày ê. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện vừa vào nhà liền phát hiện bầu không khí trong nhà là lạ.
“Ông nội, chúng cháu về rồi.”
“Về rồi à.” Quân lão gia ngẩng đầu nhìn hai người họ, giọng đều đều, không vui vẻ như trước đây.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, rồi ngồi xuống bên cạnh ông: “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quân lão gia nghe vậy thì thở dài một hơi: “Aiz, vừa rồi dượng của các cháu có gọi điện đến tạm biệt ông, ngày mai nó sẽ rời khỏi thủ đô để ra nước ngoài, có lẽ sau này cũng không về nữa.”
Ông nhắc đến chuyện này làm cô nhớ lại một chuyện. Trước đó, cô cho Cố Hiên một gợi ý để giữ ba cậu ta lại, nhưng sau khi Cố Hiên trở về bàn bạc với ba mình thì ông ấy không đồng ý, cho nên chuyện này vẫn không giải quyết được.
“Cô đâu ạ?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Trên lầu, không biết hai đứa này bị cái gì, đã hơn hai mươi năm rồi, có khúc mắc gì mà không giải quyết được chứ. Nó còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ con, có sống cũng uổng phí.”
Quân Hạo Kiện cười: “Ông nội, ngày thường ông luôn nói con cháu tự có phúc của con cháu, sao bây giờ ông lại nghĩ không thoáng rồi?”
Quân lão gia trừng mắt: “Là ông nghĩ không thoáng sao? Đó là ông thấy bực mình.”
“Ông nội, ông đừng buồn nữa, để cháu lên xem cô thế nào rồi.” Hoàng Yến Chi nói rồi đứng dậy lên lầu.
“Không phải hôm nay cháu dẫn Yến Chi đến bệnh viện sao, bác sĩ nói thế nào?” Cuối cùng Quân lão gia cũng nhớ ra chuyện chính, bèn hỏi.
“Bác sĩ nói Yến Chi và đứa trẻ đều rất khỏe mạnh.”
Quân lão gia yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Nhưng Hạo Kiện này, chuyện năm ngoái ông nói với cháu, ông hy vọng cháu có thể suy nghĩ lại lần nữa. Ông biết Yến Chi ủng hộ cháu, nhưng hiện giờ nó đang mang thai, chính là lúc cần sự chăm sóc của cháu nhất. Cháu làm chồng, nhưng không thể ở bên cạnh vợ, sẽ không tốt cho cảm xúc của phụ nữ có thai đâu.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì im lặng.
Quân lão gia nhìn anh rồi thở dài: “Không phải ông nội ép cháu, mà ông chỉ hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho cảm nhận của Yến Chi và đứa bé. Chờ sau này nó ra đời, chẳng lẽ cháu muốn con của cháu sẽ giống cháu khi còn bé, ba trở về mà cũng không nhận ra sao?”
Quân Hạo Kiện nghe vậy trong mắt liền hiện vẻ u ám, ngẩng đầu nhìn ông: “Ông nội, cho cháu thời gian để cháu nghĩ kỹ chuyện này. Tuy cháu là một người chồng, nhưng cháu cũng là một người lính, cháu không chỉ phải có trách nhiệm với gia đình, mà còn phải có trách nhiệm với đồng đội, với các anh em. Chờ đến khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoả rồi, cháu sẽ xin điều về quân khu thủ đô.”
“Ừ, có lời này của cháu là ông nội yên tâm rồi. Hạo Kiện à, ông cũng già rồi, không thể chịu được nhiều cú sốc như lúc trước nữa.”
“Ông nội, cháu biết rồi.”
****************
Hoàng Yến Chi gõ cửa: “Cô ơi, cô có trong đó không ạ?”
Bên trong không có người đáp lại, Hoàng Yến Chi lại gõ cửa lần nữa: “Đến đây, chờ một lát.”
Cửa mở ra, Quân Giai Uyển thấy Hoàng Yến Chi thì mỉm cười: “Yến Chi, các cháu về rồi à, mau vào đi.”
Hoàng Yến Chi vào phòng: “Cô đang làm gì trong phòng thế ạ?”
“Cô đang tưới nước cho hoa, chúng nó sắp chết khô cả rồi.”
Hoàng Yến Chi ra ban công xem: “Mấy chậu hoa này cô chăm sóc tươi tốt quá, rất có sức sống.”
“Giờ cô cũng không có chuyện gì để làm, trong lúc rảnh rỗi thì ở nhà trồng cây. Hôm nay cháu và Hạo Kiện đi khám thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói đứa bé rất ổn, cũng rất khỏe mạnh.”
“Vậy là được rồi, bây giờ cháu đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho cô, cô lo liệu cho cháu.”
“Cảm ơn cô.”
“Người một nhà đừng nói cảm ơn. Cháu qua thăm ông nội cháu chưa?”
“Lát nữa cháu qua đó, lúc nãy cháu về thấy tâm trạng ông nội không tốt, hình như đang lo lắng cho cô.” Hoàng Yến Chi như vô tình nói.
Quân Giai Uyển nghe vậy, nụ cười trên môi nhạt đi: “Ông cụ nghĩ nhiều quá thôi, thật ra cô không sao cả. Cô và dượng đã ly hôn nhiều năm rồi, trước đó cô vẫn luôn bận bịu công việc ở nước ngoài, sớm đã quen rồi.”
“Cô không sao là được rồi.”
Hoàng Yến Chi đi xuống lầu thấy Quân lão gia nhìn cô chăm chú thì cười nói: “Ông nội, cô không sao đâu, cô còn đang tưới hoa trên lầu nữa đó.”
Quân lão gia nghe vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đến lúc nào rồi mà còn tưới hoa tưới cây. Thôi, nếu người ta đã không vội thì ông gấp gáp làm gì chứ. Yến Chi, đi, chúng ta tìm lão Hoàng đánh cờ.”
Thấy Quân lão gia hờn dỗi, Hoàng Yến Chi thấy buồn cười: “Vâng, chúng ta đi tìm ông nội cháu đánh cờ đi, đến lúc đó cháu pha trà cho mọi người.”
“Ừm, được đó, trà cháu pha có thể sánh bằng mẹ cháu đấy. Lần trước ông thua ông nội cháu rồi, lần này nếu không thắng ông sẽ không về.”
Hoàng Yến Chi đi cùng Quân lão gia, Quân Hạo Kiện nhìn lên lầu, dặn dì Triệu không cần chuẩn bị cơm tối cho bọn họ, rồi cũng đi ra cửa theo.
Hoàng lão gia đang buồn chán, thấy Hoàng Yến Chi và Quân lão gia đến đây thì rất vui mừng, lập tức kéo hai người vào thư phòng.
Hai ông cụ ngồi đánh cờ, còn Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh xem hai người tranh luận.
“Cái ông Quân này, lại đi lại, ông nói thử xem, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Ông nói vớ vẩn gì đó, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đi cờ lại.”
“Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy.”
“Tôi thấy ông già rồi nên không nhìn rõ thì có, ông đã nói nhường tôi ba quân, sao tôi có thể đi lại nữa chứ.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, đặt hai chén trà đến trước mặt hai ông cụ: “Hai ông uống trà trước đi ạ.”
Quân lão gia hừ lạnh, ném quân cờ về: “Hừ, tôi không so đo với lão già như ông.”
Hoàng lão gia không chịu yếu thế: “Câu này phải là tôi nói mới đúng, mỗi lần đánh cờ ông đều đi lại. Không đánh cờ với ông nữa, ông chơi xấu lại còn đánh cờ tệ hại.”
“Ông tưởng ông không chơi với tôi thì không còn ai chơi với tôi nữa à. Tôi cho ông hay, không có chuyện đó đâu, lần sau tôi sẽ chơi với Yến Chi, cháu xem ông nội cháu kìa, ông ấy có ý gì chứ?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Hai người bây giờ còn không uống trà thì trà sẽ nguội mất đấy.”
Hai ông cụ trừng nhau, hừ một tiếng rồi lờ đi.
Hoàng Yến Chi thấy hành động của hai người như trẻ con thì bật cười. Ánh mắt cô rất bình tĩnh, không hề lo rằng hai ông cụ sẽ cãi nhau thật. Quả nhiên, sau khi uống hết hai chén trà, hai người lại bắt đầu đánh cờ, quên hết chuyện cãi cọ vừa rồi.
Diệp Dung kéo tay áo ông ta: “Giai Thuỵ, anh bình tĩnh nói chuyện với Tử Văn đi. Tử Văn, hiện giờ dì và ba cháu vẫn chưa kết hôn. Nếu như cháu không muốn dì kết hôn với ông ấy vậy thì dì và ba cháu sẽ không đăng ký kết hôn.”
“Diệp Dung, em đang nói nhảm gì đó. Ngày mai, không, ngay chiều nay anh sẽ đi đăng ký kết hôn với em. Sau này em chính là vợ của Cẩn Giai Thụy anh.”
“Ha ha.” Cẩn Tử Văn cười lạnh: “Bà ta là vợ ông, vậy còn mẹ tôi là gì? Tôi và Cẩn Mai là gì hả?”
“Cẩn Tử Văn, tao là ba mày, chú ý thái độ nói chuyện của mày đấy. Tao và mẹ mày đã ly hôn từ lâu rồi. Bây giờ tao là người độc thân, muốn ở với ai là tự do của tao.”
“Đúng vậy, chuyện này là quyền tự do của ông. Nếu tôi nói, ông mà kết hôn với bà ta thì cả đời này tôi sẽ không nhận ông là ba nữa, ông vẫn muốn kiên trì muốn sống cùng bà ta sao?” Cẩn Tử Văn bình tĩnh hỏi.
Mặt Cẩn Giai Thụy cứng đờ, nhìn Cẩn Tử Văn: “Cẩn Tử Văn, mày có biết mày đang nói gì không?”
“Vậy ông biết ông đang làm cái gì không? Ba yêu quý của tôi?” Mấy chữ cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh, ý châm biếm rõ ràng.
Cẩn Giai Thụy tức giận, Diệp Dung vội vàng đè tay ông ta lại, rồi nở nụ cười lấy lòng: “ Tử Văn, cháu đừng tức giận, vừa rồi ba cháu chỉ đang đùa thôi. Bây giờ dì đã ly hôn rồi nên tạm thời không có chỗ ở. Ba cháu nhớ đến tình cảm trước đây nên cho dì ở tạm mấy ngày, hai ngày nữa, dì tìm được nhà sẽ dọn đi ngay.”
“Dung Dung, không cần giải thích, anh muốn kết hôn với em, sớm muộn gì nó cũng biết chuyện này, không cần phải giấu giếm. Cẩn Tử Văn, nếu mày nhận người ba này thì hãy tôn trọng dì Diệp một chút. Còn nếu mày không nhận, từ nay về sau cũng đừng bước vào cửa nhà này, tao coi như không có đứa con trai này.”
Cẩn Tử Văn nhìn ông, trong mắt ngập tràn vẻ tổn thương và thất vọng: “Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi. Diệp Dung muốn kéo anh ta lại nhưng bị Cẩn Giai Thụy ngăn cản: “Đừng đi, anh hiểu tính nó, mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá nên nó chưa nghĩ kỹ thôi, chờ nó nghĩ thông suốt là được rồi.”
Diệp Dung bất đắc dĩ nhìn Cẩn Giai Thụy: “Tử Văn chỉ là trẻ con thôi, anh cần gì phải tức giận với nó chứ? Nói chuyện bình thường với nó không được sao? Bây giờ Triệu Hiểu Khê và Cẩn Mai đã đi nước ngoài, chỉ còn một mình Tử Văn ở đây. Anh lại có thái độ thế này, chẳng phải là đẩy thằng bé ra xa sao?”
Cẩn Giai Thụy cười cười: “Không sao đâu, nó có hiểu lầm với em, dù em có giải thích thì nó cũng không nghe đâu, chi bằng buộc nó phải chấp nhận sự thật này, chờ sau này quen là được rồi. Chắc em cũng mệt rồi, em nghỉ ngơi trước đi, để hôm nào anh sẽ gọi điện thoại cho nó.”
“Tử Văn thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao đâu, em lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Diệp Dung cũng đang mệt mỏi, không nghĩ thêm nữa mà đi lên lầu trước.
Cẩn Giai Thụy đứng im, nhớ tới lời mình vừa nói trong lòng cảm thấy hơi hối hận. Thật ra ông ta cũng không muốn mọi chuyện trở nên thế này, nhưng lời đã nói ra rồi, muốn rút lại cũng không được. Nhìn đồ mà Cẩn Tử Văn ném xuống đất, hình như là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, còn có hai bộ quần áo nam, ông ta càng hối hận hơn, bèn gọi điện thoại cho Cẩn Tử Văn, nhưng lại bị ngắt máy.
Cẩn Tử Văn rời khỏi nhà họ Cẩn thì liền chạy thẳng tới sân bay, mua một vé tới thành phố Sydney.
Triệu Hiểu Khê nhìn thấy con trai thì rất ngạc nhiên: “Tử Văn, sao con lại tới đây?”
Cẩn Tử Văn mỉm cười, cúi người ôm Triệu Hiểu Khê: “Con nhớ mẹ và Tiểu Mai nên đến thăm mẹ và em. Cả hai có khỏe không?”
Triệu Hiểu Khê vui vẻ gật đầu: “Mẹ rất khỏe, tiểu Mai cũng khỏe lắm. Con đi máy bay có mệt không, mau vào đây, ăn cơm chưa?”
Cẩn Tử Văn vào cửa, nghe Triệu Hiểu Khê cứ hỏi liên tục thì phì cười, “Con không mệt, con chưa ăn gì, trong nhà có đồ ăn không? Tiểu Mai đâu?”
“Nó đi ra ngoài nghiên cứu văn hóa với bạn rồi. Từ lúc nó mê nhiếp ảnh, cứ cuối tuần là lại không thấy bóng dáng nó trong nhà.” Triệu Hiểu Khê vừa đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con trai vừa nói.
Ở một nơi khác. Cẩn Mai đã hẹn với bạn cuối tuần đến vùng ngoại ô chụp ảnh, kết quả cô đã tới nơi mà không thấy bóng dáng của bạn đâu. Cô gọi điện thoại cho bạn, mới biết bạn cô đi được nửa đường thì phát hiện để quên máy ảnh ở nhà nên trở về lấy. Cẩn Mai không biết làm sao, đành phải tiếp tục chờ ở đây.
Tháng Chín ở thành phố Sydney vẫn là mùa xuân, thời tiết rất lạnh. Cẩn Mai tìm một quán cà phê, gọi một ly Cappuccino, rồi ngồi kế bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn người đi lại trên đường.
Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào người cô, cô híp mắt lại, hệt như một con mèo lười biếng. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ, Cẩn Mai mở to mắt nhìn lại thì thấy một khuôn mặt xa lạ, mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, chiếc mũi anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ nét, khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, đang mỉm cười nhìn cô.
Trong mắt Cẩn Mai hiện vẻ thắc mắc: “Anh đang nhìn tôi hả?”
Chàng trai kia mỉm cười gật đầu: “Ừm, dáng vẻ vừa nãy của cô rất đẹp.”
Cẩn Mai ngượng ngùng rũ mắt: “Cảm ơn.”
“Tôi tên Aldan, tới đây du lịch, rất vui vì gặp được cô trong một trấn nhỏ như này, cô gái xinh đẹp.”
Cẩn Mai nhìn bàn tay trước mặt, ánh mắt dừng trên mặt Aldan, nụ cười của anh ta thật ấm áp. Cô đưa tay ra nắm bàn tay ấy, đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người khác phái kể từ khi cô đến thành phố Sydney: “Tôi tên là Cẩn Mai, rất hân hạnh được biết anh.”
Aldan mỉm cười đáp: “Cô đang chờ người hay đến đây một mình?”
“Tôi đang chờ bạn, cô ấy gặp chút chuyện trên đường nên chưa tới, có lẽ cô ấy cũng sắp đến rồi.”
“Không tệ, không khí cuối tuần rất tốt, quả thật rất thích hợp để đi ra ngoài.”
Cẩn Mai nhìn thoáng qua Aldan: “Anh đến đây một mình?”
“Không phải, tôi đi cùng bạn, bạn tôi vừa mới đi rửa tay rồi.” Đang nói đến đây thì một người đàn ông khác đi về phía họ: “Aldan, chúng ta đi thôi.”
Aldan đứng dậy: “Vậy chúng tôi đi trước. Tiểu Cẩn Mai, rất hân hạnh được biết cô.”
Anh ta lấy một tờ danh thiếp trong túi đặt lên bàn: “Phía trên là cách liên lạc với tôi. Tôi là chuyên gia cố vấn tâm lý, về sau nếu có chuyện buồn phiền thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Cẩn Mai cũng không thích tiếp xúc với người xa lạ, nhất là đàn ông. Nhưng chẳng biết tại sao, người đàn ông trước mặt này không làm cô thấy phản cảm. Cô cất kỹ danh thiếp, mỉm cười chào Aldan: “Hẹn gặp lại, bạn của tôi.”
Aldan tươi cười, đi ra khỏi quán cà phê cùng bạn. Người bạn kia tò mò quay đầu nhìn Cẩn Mai thấy cô đang cúi đầu nhìn điện thoại di động: “Cậu biết cô gái vừa rồi?”
Aldan liếc xéo: “Ừm, cô ấy là em gái của bạn tôi, trước kia có gặp một lần nhưng không thân lắm, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, nên trò chuyện vài câu.” Trong mắt anh có vẻ vui mừng. Gặp được Cẩn Mai ở đây đúng là bất ngờ, thấy cô bây giờ thế này, trong lòng anh cũng vui.
Cẩn Mai không phải bệnh nhân nghiêm trọng nhất mà Aldan từng gặp, nhưng lại là bệnh nhân khiến anh đau lòng nhất. Đang ở độ tuổi đẹp như hoa nở rộ lại gặp phải chuyện như thế, ngay cả người lòng dạ sắt đá như anh cũng không nhịn được mà nảy sinh lòng đồng cảm với cô ấy.
Hôm sau, Cẩn Giai Thụy liền dẫn Diệp Dung đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Ban đầu, ông ta muốn mời mấy người bạn tốt cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng lại bị Diệp Dung từ chối: “Giai Thuỵ, có thể ở bên anh là em thỏa mãn lắm rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Cẩn Giai Thụy chỉ nghĩ Diệp Dung lo lắng cho ông ta sẽ bị người khác chỉ trích, trong lòng lại càng yêu thương bà ta hơn. Còn người đàn ông kia, khi biết hôm sau Diệp Dung đăng ký kết hôn thì tức giận đến mức rời khỏi Nam Thành ngay trong ngày hôm đó.
Khi Diệp Dung nghe tin người đàn ông kia đã rời khỏi thì chỉ lạnh nhạt nói với chính mình: “Rời đi cũng tốt, như vậy tôi mới có thể xử lý tốt chuyện mình cần làm.”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Cuối tháng Chín, Quân Hạo Kiện dẫn Hoàng Yến Chi đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, biết đứa bé trong bụng cô không sao thì yên tâm. Ra khỏi bệnh viện hai người liền đi về nhà.
Về đến nhà họ Quân, Quân lão gia đang ngồi trong phòng khách, mặt ủ mày ê. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện vừa vào nhà liền phát hiện bầu không khí trong nhà là lạ.
“Ông nội, chúng cháu về rồi.”
“Về rồi à.” Quân lão gia ngẩng đầu nhìn hai người họ, giọng đều đều, không vui vẻ như trước đây.
Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện nhìn nhau, rồi ngồi xuống bên cạnh ông: “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quân lão gia nghe vậy thì thở dài một hơi: “Aiz, vừa rồi dượng của các cháu có gọi điện đến tạm biệt ông, ngày mai nó sẽ rời khỏi thủ đô để ra nước ngoài, có lẽ sau này cũng không về nữa.”
Ông nhắc đến chuyện này làm cô nhớ lại một chuyện. Trước đó, cô cho Cố Hiên một gợi ý để giữ ba cậu ta lại, nhưng sau khi Cố Hiên trở về bàn bạc với ba mình thì ông ấy không đồng ý, cho nên chuyện này vẫn không giải quyết được.
“Cô đâu ạ?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Trên lầu, không biết hai đứa này bị cái gì, đã hơn hai mươi năm rồi, có khúc mắc gì mà không giải quyết được chứ. Nó còn không hiểu chuyện bằng một đứa trẻ con, có sống cũng uổng phí.”
Quân Hạo Kiện cười: “Ông nội, ngày thường ông luôn nói con cháu tự có phúc của con cháu, sao bây giờ ông lại nghĩ không thoáng rồi?”
Quân lão gia trừng mắt: “Là ông nghĩ không thoáng sao? Đó là ông thấy bực mình.”
“Ông nội, ông đừng buồn nữa, để cháu lên xem cô thế nào rồi.” Hoàng Yến Chi nói rồi đứng dậy lên lầu.
“Không phải hôm nay cháu dẫn Yến Chi đến bệnh viện sao, bác sĩ nói thế nào?” Cuối cùng Quân lão gia cũng nhớ ra chuyện chính, bèn hỏi.
“Bác sĩ nói Yến Chi và đứa trẻ đều rất khỏe mạnh.”
Quân lão gia yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Nhưng Hạo Kiện này, chuyện năm ngoái ông nói với cháu, ông hy vọng cháu có thể suy nghĩ lại lần nữa. Ông biết Yến Chi ủng hộ cháu, nhưng hiện giờ nó đang mang thai, chính là lúc cần sự chăm sóc của cháu nhất. Cháu làm chồng, nhưng không thể ở bên cạnh vợ, sẽ không tốt cho cảm xúc của phụ nữ có thai đâu.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì im lặng.
Quân lão gia nhìn anh rồi thở dài: “Không phải ông nội ép cháu, mà ông chỉ hy vọng cháu có thể suy nghĩ cho cảm nhận của Yến Chi và đứa bé. Chờ sau này nó ra đời, chẳng lẽ cháu muốn con của cháu sẽ giống cháu khi còn bé, ba trở về mà cũng không nhận ra sao?”
Quân Hạo Kiện nghe vậy trong mắt liền hiện vẻ u ám, ngẩng đầu nhìn ông: “Ông nội, cho cháu thời gian để cháu nghĩ kỹ chuyện này. Tuy cháu là một người chồng, nhưng cháu cũng là một người lính, cháu không chỉ phải có trách nhiệm với gia đình, mà còn phải có trách nhiệm với đồng đội, với các anh em. Chờ đến khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoả rồi, cháu sẽ xin điều về quân khu thủ đô.”
“Ừ, có lời này của cháu là ông nội yên tâm rồi. Hạo Kiện à, ông cũng già rồi, không thể chịu được nhiều cú sốc như lúc trước nữa.”
“Ông nội, cháu biết rồi.”
****************
Hoàng Yến Chi gõ cửa: “Cô ơi, cô có trong đó không ạ?”
Bên trong không có người đáp lại, Hoàng Yến Chi lại gõ cửa lần nữa: “Đến đây, chờ một lát.”
Cửa mở ra, Quân Giai Uyển thấy Hoàng Yến Chi thì mỉm cười: “Yến Chi, các cháu về rồi à, mau vào đi.”
Hoàng Yến Chi vào phòng: “Cô đang làm gì trong phòng thế ạ?”
“Cô đang tưới nước cho hoa, chúng nó sắp chết khô cả rồi.”
Hoàng Yến Chi ra ban công xem: “Mấy chậu hoa này cô chăm sóc tươi tốt quá, rất có sức sống.”
“Giờ cô cũng không có chuyện gì để làm, trong lúc rảnh rỗi thì ở nhà trồng cây. Hôm nay cháu và Hạo Kiện đi khám thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói đứa bé rất ổn, cũng rất khỏe mạnh.”
“Vậy là được rồi, bây giờ cháu đang mang thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho cô, cô lo liệu cho cháu.”
“Cảm ơn cô.”
“Người một nhà đừng nói cảm ơn. Cháu qua thăm ông nội cháu chưa?”
“Lát nữa cháu qua đó, lúc nãy cháu về thấy tâm trạng ông nội không tốt, hình như đang lo lắng cho cô.” Hoàng Yến Chi như vô tình nói.
Quân Giai Uyển nghe vậy, nụ cười trên môi nhạt đi: “Ông cụ nghĩ nhiều quá thôi, thật ra cô không sao cả. Cô và dượng đã ly hôn nhiều năm rồi, trước đó cô vẫn luôn bận bịu công việc ở nước ngoài, sớm đã quen rồi.”
“Cô không sao là được rồi.”
Hoàng Yến Chi đi xuống lầu thấy Quân lão gia nhìn cô chăm chú thì cười nói: “Ông nội, cô không sao đâu, cô còn đang tưới hoa trên lầu nữa đó.”
Quân lão gia nghe vậy thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đến lúc nào rồi mà còn tưới hoa tưới cây. Thôi, nếu người ta đã không vội thì ông gấp gáp làm gì chứ. Yến Chi, đi, chúng ta tìm lão Hoàng đánh cờ.”
Thấy Quân lão gia hờn dỗi, Hoàng Yến Chi thấy buồn cười: “Vâng, chúng ta đi tìm ông nội cháu đánh cờ đi, đến lúc đó cháu pha trà cho mọi người.”
“Ừm, được đó, trà cháu pha có thể sánh bằng mẹ cháu đấy. Lần trước ông thua ông nội cháu rồi, lần này nếu không thắng ông sẽ không về.”
Hoàng Yến Chi đi cùng Quân lão gia, Quân Hạo Kiện nhìn lên lầu, dặn dì Triệu không cần chuẩn bị cơm tối cho bọn họ, rồi cũng đi ra cửa theo.
Hoàng lão gia đang buồn chán, thấy Hoàng Yến Chi và Quân lão gia đến đây thì rất vui mừng, lập tức kéo hai người vào thư phòng.
Hai ông cụ ngồi đánh cờ, còn Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh xem hai người tranh luận.
“Cái ông Quân này, lại đi lại, ông nói thử xem, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Ông nói vớ vẩn gì đó, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đi cờ lại.”
“Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy.”
“Tôi thấy ông già rồi nên không nhìn rõ thì có, ông đã nói nhường tôi ba quân, sao tôi có thể đi lại nữa chứ.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, đặt hai chén trà đến trước mặt hai ông cụ: “Hai ông uống trà trước đi ạ.”
Quân lão gia hừ lạnh, ném quân cờ về: “Hừ, tôi không so đo với lão già như ông.”
Hoàng lão gia không chịu yếu thế: “Câu này phải là tôi nói mới đúng, mỗi lần đánh cờ ông đều đi lại. Không đánh cờ với ông nữa, ông chơi xấu lại còn đánh cờ tệ hại.”
“Ông tưởng ông không chơi với tôi thì không còn ai chơi với tôi nữa à. Tôi cho ông hay, không có chuyện đó đâu, lần sau tôi sẽ chơi với Yến Chi, cháu xem ông nội cháu kìa, ông ấy có ý gì chứ?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Hai người bây giờ còn không uống trà thì trà sẽ nguội mất đấy.”
Hai ông cụ trừng nhau, hừ một tiếng rồi lờ đi.
Hoàng Yến Chi thấy hành động của hai người như trẻ con thì bật cười. Ánh mắt cô rất bình tĩnh, không hề lo rằng hai ông cụ sẽ cãi nhau thật. Quả nhiên, sau khi uống hết hai chén trà, hai người lại bắt đầu đánh cờ, quên hết chuyện cãi cọ vừa rồi.
Bình luận facebook