Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245: Là hắn
Hôm sau, Hoàng Yến Chi thức dậy liền ra khỏi nhà ngay, thấy Quân lão gia đang luyện thái cực trong sân, cổ bèn nói: “Ông nội, cháu có việc nên đi ra ngoài một chút.”
Quân lão gia dừng động tác, trìu mến nhìn cô: “Ừm, có cần tài xế đưa cháu đi không?”
“Không cần đầu ông nội, cháu ra ngoài ăn cơm với bạn, trưa sẽ không về.”
“Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Quân lão gia nói, trước giờ ông đều không hạn chế tự do của Hoàng Yến Chi, cho dù cô đang mang thai.
Hôm nay Hoàng Yến Chi lái chiếc SUV, tính an toàn tương đối cao. Xe chạy ra khỏi Đại Viện, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của Hely đỗ ở góc đường.
Hely thấy Hoàng Yến Chi đi ra thì chạy theo sau xe cô, luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh. Không biết người đứng sau cẩn thận từng li từng tí, hay hôm nay không có ai theo dõi, mà cô chạy lòng vòng trên đường nửa ngày cũng không thấy cái đuôi nào bám theo.
“Tris, chẳng lẽ chúng ta đoán sai?” Hely nói.
Như Hoàng Yến Chi không nghĩ như vậy, điều này chỉ có thể nói lên người đứng sau vô cùng cẩn thận. Ngày đầu tiên, bọn họ tay trắng trở về. Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Trương Linh hẹn cô nàng đi dạo phố.
Bởi vì vụ đe dọa lần trước, nên gần đây Trương Linh thường xuyên lên hot search, lần trước có người tạc sơn đỏ lên xe Trương Linh và viết những lời đe doạ, mới đầu Trương Linh nghi ngờ là do antifan và người cạnh tranh với cô làm nhưng Hoàng Yến Chi lại không nghĩ vậy, còn vụ tai nạn xe của Cố Triệt Khiêm nữa lúc đó cô đã nhờ Hely tra camera của khu vực đó nhưng bị cắt mất 5 phút. Còn Hoàng Yến Chi thì luôn bị theo dõi khi đi ra ngoài. Sau nhiều vụ xảy ra nên Hoàng Yến Chi nghi ngờ có người ở sau lưng dỡ trò. Nên Hoàng Yến Chi và Hely đã lên kế hoạch làm mồi nhử để dụ kẻ đó ra.
Đi dạo cùng Trương Linh tới trưa, Hoàng Yến Chi tìm một nhà hàng định ghé vào ăn. Nhưng mới vừa vào cửa, tầm mắt cô dừng lại trên một góc cửa kính, khóe miệng nhếch lên.
Cơm nước xong xuôi, Hoàng Yến Chi và Trương Linh rời khỏi nhà hàng, còn cầm theo mấy cái túi. Vì hôm nay Trương Linh đi nhờ xe tới đây nên Hoàng Yến Chi bèn đề nghị: “Trương Linh, tớ đưa cậu về.”
“Được, nhưng để tớ lái xe.”
“Không cần, để tớ lái.” Hoàng Yến Chi lên xe, còn Trương Linh ngồi vào ghế lái phụ.
Xe chạy được một đoạn, Hoàng Yến Chi nhìn chiếc xe đang bám theo qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo.
Hôm qua cô và Hely chạy lòng vòng nửa ngày trời, nhưng những kẻ này không hề xuất hiện. Hôm nay vừa hẹn Trương Linh ra ngoài thì bọn họ liền bám theo. Cô có lý do tin rằng mục tiêu tiếp theo của người đứng đằng sau chính là Trương Linh, nhưng có lẽ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
“Trương Linh, ngoài trừ bị đe dọa thì gần đây còn xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.” Hoàng Yến Chi nhìn kính chiếu hậu một lát, phát hiện xe của Hely đi theo cách đó không xa, kẹp chiếc xe đang bám theo vào giữa, ánh mắt cô càng lạnh hơn.
Cô chỉ nói chuyện câu có câu không với Trương Linh.
“Ủa, Yến Chi, chúng ta đang đi đâu vậy?” Đi được một đoạn, Trương Linh phát hiện đây không phải là đường đến công ty, bèn hỏi.
Hoàng Yến Chi ra hiệu Trương Linh nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô ấy không phát hiện ra có gì khác thường.
“Chiếc xe màu trắng đằng sau đã bám theo chúng ta từ lúc rời khỏi nhà hàng.” Hoàng Yến Chi giải thích.
Mặt Trương Linh biến sắc: “Yến Chi, ý của cậu là chúng ta đang bị theo dõi?”
“Ừm, cậu sợ không?”
Trương Linh nắm chặt dây an toàn, nghe thấy lời này thì thành thật gật đầu, cô tất nhiên sợ chứ.
“Vậy cậu tin tớ chứ?” Hoàng Yến Chi lại hỏi.
Trương Linh gật đầu không hề do dự, người cô tin tưởng nhất trên thế giới này chính là Hoàng Yến Chi, ngay cả Vệ Huy cũng còn phải xếp sau.
“Vậy đừng nghĩ gì cả, nếu lát nữa thấy sợ thì hãy nhắm mắt lại. Tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện đầu.” Hoàng Yến Chi nói, mặc dù giọng điệu vẫn bình thản nhưng lại mang theo sức mạnh khiến Trương Linh tin tưởng.
Trương Linh không nhắm mắt lại, cô ấy muốn quay đầu nhìn đằng sau nhưng lại bị Hoàng Yến Chi nhắc nhở: “Bây giờ, tớ cần dụ đối phương đến chỗ vắng người, cậu không được nhìn ra sau, sẽ khiến đối phương cảnh giác.”
Trương Linh lập tức ngồi ngay ngắn, mặc dù rất tò mò về chiếc xe đằng sau nhưng vẫn nghe lời không nhìn, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu vừa mới hỏi tớ gần đây có xảy ra chuyện gì không, có phải đang nghi ngờ vụ đe dọa lúc trước là do người đang theo dõi làm?”
Hoàng Yến Chi không giấu cô: “Tớ chỉ nghi ngờ thôi, lúc trước dượng tớ bị tai nạn giao thông, tớ nghi là cùng một người làm, người bọn chúng nhằm vào có thể là tớ. Trương Linh, hình như tớ lại mang phiền phức đến cho cậu rồi.”
“Yến Chi, cậu đừng nói vậy, tớ chưa từng trách cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng là một trong những người thân thiết nhất trên đời này của tớ, tớ rất vui vì có thể chịu chung hoạn nạn với cậu, ha ha.” Trương Linh lắc đầu, bị chính lời nói của mình chọc cho cười phá lên.
Khóe miệng Hoàng Yến u nhếch lên: “Yên tâm, tớ không để cậu gặp chuyện gì đâu, còn có Hely ở đằng sau.”
“Yến Chi, sao chúng ta không báo cảnh sát?”
Không phải Hoàng Yến Chi chưa từng nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng làm vậy thì rất ầm ĩ, có thể đánh rắn động cỏ. Nếu người đứng sau biết cô đề phòng thì sẽ không xuất hiện nữa, vậy thì sẽ để lại tai họa về sau, để nó bên cạnh không khác gì bom hẹn giờ. Do vậy Hoàng Yến Chi chọn cách giải quyết đối phương ngay bây giờ.
Xe lái về hướng ngoại ô, Hoàng Yến Chi lái xe rất chậm, hơn nữa đường trong thành phố có nhiều xe cộ qua lại.
Đối phương làm việc rất cẩn thận, duy trì khoảng cách tầm hai, ba chiếc xe với Hoàng Yến Chi.
Thấy sắp ra khỏi thành phố mà đối phương vẫn không có hành động gì, Trương Linh đã bớt căng thẳng, mà tò mò nhìn vào kính chiếu hậu: “Người này kỳ lạ quá, chỉ bám theo sau chúng ta nhưng không làm gì cả, nói là theo dõi cũng không giống lắm, rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua đằng sau, nghĩ một lát rồi nhanh chóng tăng tốc độ, đối phương thấy thế cũng tăng tốc theo, thậm chí lúc cố giảm tốc độ mà đối phương cũng không chịu giảm. Hoàng Yến Chi liền hiểu lúc này đối phương muốn ra tay rồi.
“Trương Linh, nắm chặt.” Hoàng Yến Chi nói với Trương Linh rồi đạp chân ga, xe lập tức lao đi.
Trương Linh bất ngờ không kịp để phòng hét lên một tiếng, giữ chặt tay vịn trên nóc xe rồi nhắm chặt mắt lại.
Chiếc xe theo dõi thấy Hoàng Yến Chi đột nhiên tăng tốc độ, cũng tăng tốc đuổi theo, hai chiếc xe một trước một sau chạy đua trên đường lớn. Nét mặt Hoàng Yến Chi bình tĩnh, thoải mái điều khiển tay lái, duy trì khoảng cách không gần không xa với đối phương.
Lái xe đến vùng ngoại ô, dường như đối phương đã nhìn ra ý đồ của Hoàng Yến Chi bèn rẽ vào con đường khác nhằm chạy trốn, nhưng liền bị Hely chặn lại.
Đối phương không còn cách nào, cảm thấy bị ép vào đường cùng, nên đạp mạnh chân ga lao về phía xe Hoàng Yến Chi. Trương Linh vừa mở mắt thì nhìn thấy cảnh này, cô hoảng sợ trừng mắt, dùng tay che kín miệng để phòng mình kêu ra tiếng.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, nhanh tay xoay tay lái lướt qua sát xe đối phương, tránh được đòn tấn công của đối phương.
Đối phương thấy mục đích không thành, nên tiếp tục điều chỉnh phương hướng xông về phía xe Hoàng Yến Chi lần nữa. Nhưng lần này, không đợi xe gã đụng vào, Hely đã đụng mạnh vào đuôi xe của đối phương.
Hai chiếc xe phát ra tiếng va chạm rất lớn, sắc mặt Trương Linh liền trắng bệch như tờ giấy.
Xe của Hely và xe đối phương đều đụng mạnh vào hàng rào bảo vệ ven đường. May là đang ở ngoài ngoại ô nên không có nhiều người và xe qua lại, nếu không đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi. Hoàng Yến Chi đỗ xe sát lề đường: “Trương Linh, cậu ngồi ở đây không được xuống xe,“ Dứt lời, cô liền mở cửa xuống xe.
Hely cũng bước xuống xe, Hoàng Yến Chi nhìn cô rồi hỏi' “Không sao chứ?”
Hely lắc đầu, cùng Hoàng Yến Chi đến chỗ chiếc xe kia, một người đàn ông ngồi trên ghế lái, cả người mặc đồ đen, gục đầu trên tay lái, không thấy rõ gương mặt.
Hely mở cửa xe, thô lỗ kéo đối phương xuống. Đến khi Hoàng Yến Chi nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương, trong mắt như lóe lên. Cô đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chỉ bỏ sót tên này.
“Tris, cậu biết người này?” Hely hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừm, hắn là Tiêu Lăng, con trai Chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị.”
Hely chưa từng nghe đến cái tên này, ngay cả khi Hoàng Yến Chi nói ra thân phận của đối phương mà cô cũng không có chút ấn tượng nào: “Cậu và hắn từng có xích mích với nhau?”
Nói đến Tiêu Lăng, Hoàng Yến Chi và hắn có rất nhiều xích mích. Không nói đến trước kia, chỉ nói gần đây thôi, trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Tiêu Lăng gây sự với bạn cùng lớp của Hoàng Yến Chi, trong quán bar Tiêu Lăng cấu kết với đồng bọn đổ lỗi là bạn của cô đụng trúng bạn hắn làm vỡ miếng ngọc bội trị giá hai trăm nghìn tệ nhưng Hoàng Yến Chi xem lại camera ở quán mới biết là bạn của cô chưa đụng gì bạn của Tiêu Lăng mà tên kia cố tình làm rơi rồi đổ lỗi nói là bạn của cô làm đụng trúng, nên cô đã gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ, nhờ anh giao bằng chứng phạm tội của Tiêu Lăng cho cảnh sát, khiến hắn vào được mà không ra được, ai ngờ Hoàng Minh Dạ lại còn hợp tác với tập đoàn Cố Thị để thu mua Tiêu Thị.
Dù sao tập đoàn Tiêu Thị cũng là một công ty lớn, có thể nói là ngang ngửa với Cố Thị. Tuy vì Tiêu Lăng mà nguồn vốn bị thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng một mình Cố Thị cũng không thể nuốt nổi. Nhưng nay có thêm tập đoàn Minh Chi nữa thì lại khác. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Tiêu Thị bị ép phải tuyên bố phá sản.
Sau khi Tiêu Thị sụp đổ, Hoàng Minh Dạ giao bằng chứng phạm tội của Tiêu Lăng cho cảnh sát. Có thể nhà họ Tiêu đã sớm biết được tin tức, nên lúc cảnh sát tìm đến nhà thì Tiêu Lăng đã chạy trốn, cảnh sát đi tìm khắp nơi cũng không thấy hắn đâu.
Hely im lặng nhìn Tiêu Lăng, không ngờ lại là một tên tội phạm trốn tội: “Tris, chúng ta giao hắn cho cảnh sát luôn hay thế nào?”
“Không, đầu óc của không làm được mấy chuyện có kế hoạch tỉ mỉ thế này, chắc chắn có người đứng sau.” Hoàng Yến Chi nói.
Tên Tiêu Lăng này, chính là con ông cháu cha điển hình, còn là một tên công tử bột, tính tình thì lại hung hăng ngang ngược, làm việc thì bồng bột, không có đầu óc. Từ chuyện của dượng và Trương Linh, có thể thấy được người làm những chuyện này có kế hoạch tỉ mỉ, tâm tư không đơn giản, hoàn toàn không giống cách làm của Tiêu Lăng. Hoặc là chuyện này không liên quan đến hắn, hoặc là có một người đứng sau chỉ điểm cho hắn.
Hely nói: “Vậy tớ đem hắn về trước, chờ tớ điều tra rõ mọi chuyện rồi giao hắn cho cảnh sát?”
Hoàng Yến Chi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Bây giờ đưa hắn đến Thượng Nhã Uyển, ngày mai tớ đến đó.”
“Ừm.” Hely đồng ý, nắm cổ áo hắn lôi đến xe mình như kéo bao tải, sau đó ném vào cốp xe.
Hoàng Yến Chi trở về xe mình, Trương Linh liền hỏi: “Yến Chi người theo dõi chúng ta là ai?”
“Là Tiêu Lăng” Hoàng Yến Chi bình thản nói.
Trương Linh không lạ gì đối với cái tên này, vì lần trước ở buổi liên hoan tốt nghiệp Trương Linh cũng biết: “Thì ra là hắn, nhưng không phải cảnh sát vẫn đang tìm hắn sao? Ấy thế mà hắn còn dám xuất hiện trong thủ đô?”
“Có lẽ hắn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Hoàng Yến Chi nói.
Quả thật là thế, Tiêu Lăng trốn trong thủ đô lâu như vậy, còn làm nhiều chuyện ác, mà cảnh sát vẫn không tìm được hắn, không ngờ hắn vẫn còn ở đây.
Trương Linh biết Hely đã mang người đi, nên tò mò hỏi: “Hely sẽ giao hắn cho cảnh sát hả?”
“Ừm, bây giờ tớ đưa cậu về nhà trước, tốt nhất sau khi về nhà cậu hãy ngủ một giấc thật ngon.”
“Yến Chi, cậu nói thử xem vụ đe dọa có phải do Tiêu Lăng làm không?”
“Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng tám chín phần là vậy. Hắn không nhằm vào cậu mà là muốn hại tớ. Bây giờ đã bắt được người, lát nữa Hely sẽ giao cho cảnh sát, chuyện này đến đây kết thúc. Sau khi cậu về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa.”
Trương Linh nghe lời gật đầu. Hiện giờ chuyện này đã tìm được manh mối, tảng đá trong lòng Trương Linh cũng đã được buông lỏng. Sau khi về đến nhà, cô tắm xong liền đi ngủ sớm, ngủ say đến nỗi ngay cả Vệ Huy về lúc nào cũng không biết.
Hoàng Yến Chi về nhà cũng không nói chuyện này cho người nhà biết. Sáng hôm sau, cô liền rời khỏi nhà đến Thượng Nhã Uyển. Hely đang ngồi trên ghế sô pha nhìn người bị trói dưới đất.
Tiêu Lăng đã tỉnh, bị Hely trói chặt lại, đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy vẻ ác độc. Lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi đến, hắn chợt giãy giụa thật mạnh, cứ như muốn liều mạng với cô.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng, rồi bỏ chiếc tất nhét trong miệng hẳn xuống.
Miệng Tiêu Lăng vừa được tự do đã hét về phía cô: “Hoàng Yến Chi, con đàn bà độc ác này, thả tạo ra.”
“Ái chà, còn sung sức quá nhỉ.” Hoàng Yến Chi còn chưa mở miệng, Hely đã ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm, nhưng lại tát thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng: “Mới sáng sớm mà miệng đã thối như vậy, không đánh răng hả?”
Cái tát này Hely đánh không nhẹ. Tiêu Lăng bị tát ngã ra sàn, có thể thấy rõ dấu bàn tay trên mặt hắn ta.
“Nói đi, ai đứng sau sai khiến mày?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Quân lão gia dừng động tác, trìu mến nhìn cô: “Ừm, có cần tài xế đưa cháu đi không?”
“Không cần đầu ông nội, cháu ra ngoài ăn cơm với bạn, trưa sẽ không về.”
“Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Quân lão gia nói, trước giờ ông đều không hạn chế tự do của Hoàng Yến Chi, cho dù cô đang mang thai.
Hôm nay Hoàng Yến Chi lái chiếc SUV, tính an toàn tương đối cao. Xe chạy ra khỏi Đại Viện, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của Hely đỗ ở góc đường.
Hely thấy Hoàng Yến Chi đi ra thì chạy theo sau xe cô, luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh. Không biết người đứng sau cẩn thận từng li từng tí, hay hôm nay không có ai theo dõi, mà cô chạy lòng vòng trên đường nửa ngày cũng không thấy cái đuôi nào bám theo.
“Tris, chẳng lẽ chúng ta đoán sai?” Hely nói.
Như Hoàng Yến Chi không nghĩ như vậy, điều này chỉ có thể nói lên người đứng sau vô cùng cẩn thận. Ngày đầu tiên, bọn họ tay trắng trở về. Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Trương Linh hẹn cô nàng đi dạo phố.
Bởi vì vụ đe dọa lần trước, nên gần đây Trương Linh thường xuyên lên hot search, lần trước có người tạc sơn đỏ lên xe Trương Linh và viết những lời đe doạ, mới đầu Trương Linh nghi ngờ là do antifan và người cạnh tranh với cô làm nhưng Hoàng Yến Chi lại không nghĩ vậy, còn vụ tai nạn xe của Cố Triệt Khiêm nữa lúc đó cô đã nhờ Hely tra camera của khu vực đó nhưng bị cắt mất 5 phút. Còn Hoàng Yến Chi thì luôn bị theo dõi khi đi ra ngoài. Sau nhiều vụ xảy ra nên Hoàng Yến Chi nghi ngờ có người ở sau lưng dỡ trò. Nên Hoàng Yến Chi và Hely đã lên kế hoạch làm mồi nhử để dụ kẻ đó ra.
Đi dạo cùng Trương Linh tới trưa, Hoàng Yến Chi tìm một nhà hàng định ghé vào ăn. Nhưng mới vừa vào cửa, tầm mắt cô dừng lại trên một góc cửa kính, khóe miệng nhếch lên.
Cơm nước xong xuôi, Hoàng Yến Chi và Trương Linh rời khỏi nhà hàng, còn cầm theo mấy cái túi. Vì hôm nay Trương Linh đi nhờ xe tới đây nên Hoàng Yến Chi bèn đề nghị: “Trương Linh, tớ đưa cậu về.”
“Được, nhưng để tớ lái xe.”
“Không cần, để tớ lái.” Hoàng Yến Chi lên xe, còn Trương Linh ngồi vào ghế lái phụ.
Xe chạy được một đoạn, Hoàng Yến Chi nhìn chiếc xe đang bám theo qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo.
Hôm qua cô và Hely chạy lòng vòng nửa ngày trời, nhưng những kẻ này không hề xuất hiện. Hôm nay vừa hẹn Trương Linh ra ngoài thì bọn họ liền bám theo. Cô có lý do tin rằng mục tiêu tiếp theo của người đứng đằng sau chính là Trương Linh, nhưng có lẽ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
“Trương Linh, ngoài trừ bị đe dọa thì gần đây còn xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Trương Linh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.” Hoàng Yến Chi nhìn kính chiếu hậu một lát, phát hiện xe của Hely đi theo cách đó không xa, kẹp chiếc xe đang bám theo vào giữa, ánh mắt cô càng lạnh hơn.
Cô chỉ nói chuyện câu có câu không với Trương Linh.
“Ủa, Yến Chi, chúng ta đang đi đâu vậy?” Đi được một đoạn, Trương Linh phát hiện đây không phải là đường đến công ty, bèn hỏi.
Hoàng Yến Chi ra hiệu Trương Linh nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô ấy không phát hiện ra có gì khác thường.
“Chiếc xe màu trắng đằng sau đã bám theo chúng ta từ lúc rời khỏi nhà hàng.” Hoàng Yến Chi giải thích.
Mặt Trương Linh biến sắc: “Yến Chi, ý của cậu là chúng ta đang bị theo dõi?”
“Ừm, cậu sợ không?”
Trương Linh nắm chặt dây an toàn, nghe thấy lời này thì thành thật gật đầu, cô tất nhiên sợ chứ.
“Vậy cậu tin tớ chứ?” Hoàng Yến Chi lại hỏi.
Trương Linh gật đầu không hề do dự, người cô tin tưởng nhất trên thế giới này chính là Hoàng Yến Chi, ngay cả Vệ Huy cũng còn phải xếp sau.
“Vậy đừng nghĩ gì cả, nếu lát nữa thấy sợ thì hãy nhắm mắt lại. Tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện đầu.” Hoàng Yến Chi nói, mặc dù giọng điệu vẫn bình thản nhưng lại mang theo sức mạnh khiến Trương Linh tin tưởng.
Trương Linh không nhắm mắt lại, cô ấy muốn quay đầu nhìn đằng sau nhưng lại bị Hoàng Yến Chi nhắc nhở: “Bây giờ, tớ cần dụ đối phương đến chỗ vắng người, cậu không được nhìn ra sau, sẽ khiến đối phương cảnh giác.”
Trương Linh lập tức ngồi ngay ngắn, mặc dù rất tò mò về chiếc xe đằng sau nhưng vẫn nghe lời không nhìn, cô ấy nghiêng đầu nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cậu vừa mới hỏi tớ gần đây có xảy ra chuyện gì không, có phải đang nghi ngờ vụ đe dọa lúc trước là do người đang theo dõi làm?”
Hoàng Yến Chi không giấu cô: “Tớ chỉ nghi ngờ thôi, lúc trước dượng tớ bị tai nạn giao thông, tớ nghi là cùng một người làm, người bọn chúng nhằm vào có thể là tớ. Trương Linh, hình như tớ lại mang phiền phức đến cho cậu rồi.”
“Yến Chi, cậu đừng nói vậy, tớ chưa từng trách cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng là một trong những người thân thiết nhất trên đời này của tớ, tớ rất vui vì có thể chịu chung hoạn nạn với cậu, ha ha.” Trương Linh lắc đầu, bị chính lời nói của mình chọc cho cười phá lên.
Khóe miệng Hoàng Yến u nhếch lên: “Yên tâm, tớ không để cậu gặp chuyện gì đâu, còn có Hely ở đằng sau.”
“Yến Chi, sao chúng ta không báo cảnh sát?”
Không phải Hoàng Yến Chi chưa từng nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng làm vậy thì rất ầm ĩ, có thể đánh rắn động cỏ. Nếu người đứng sau biết cô đề phòng thì sẽ không xuất hiện nữa, vậy thì sẽ để lại tai họa về sau, để nó bên cạnh không khác gì bom hẹn giờ. Do vậy Hoàng Yến Chi chọn cách giải quyết đối phương ngay bây giờ.
Xe lái về hướng ngoại ô, Hoàng Yến Chi lái xe rất chậm, hơn nữa đường trong thành phố có nhiều xe cộ qua lại.
Đối phương làm việc rất cẩn thận, duy trì khoảng cách tầm hai, ba chiếc xe với Hoàng Yến Chi.
Thấy sắp ra khỏi thành phố mà đối phương vẫn không có hành động gì, Trương Linh đã bớt căng thẳng, mà tò mò nhìn vào kính chiếu hậu: “Người này kỳ lạ quá, chỉ bám theo sau chúng ta nhưng không làm gì cả, nói là theo dõi cũng không giống lắm, rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua đằng sau, nghĩ một lát rồi nhanh chóng tăng tốc độ, đối phương thấy thế cũng tăng tốc theo, thậm chí lúc cố giảm tốc độ mà đối phương cũng không chịu giảm. Hoàng Yến Chi liền hiểu lúc này đối phương muốn ra tay rồi.
“Trương Linh, nắm chặt.” Hoàng Yến Chi nói với Trương Linh rồi đạp chân ga, xe lập tức lao đi.
Trương Linh bất ngờ không kịp để phòng hét lên một tiếng, giữ chặt tay vịn trên nóc xe rồi nhắm chặt mắt lại.
Chiếc xe theo dõi thấy Hoàng Yến Chi đột nhiên tăng tốc độ, cũng tăng tốc đuổi theo, hai chiếc xe một trước một sau chạy đua trên đường lớn. Nét mặt Hoàng Yến Chi bình tĩnh, thoải mái điều khiển tay lái, duy trì khoảng cách không gần không xa với đối phương.
Lái xe đến vùng ngoại ô, dường như đối phương đã nhìn ra ý đồ của Hoàng Yến Chi bèn rẽ vào con đường khác nhằm chạy trốn, nhưng liền bị Hely chặn lại.
Đối phương không còn cách nào, cảm thấy bị ép vào đường cùng, nên đạp mạnh chân ga lao về phía xe Hoàng Yến Chi. Trương Linh vừa mở mắt thì nhìn thấy cảnh này, cô hoảng sợ trừng mắt, dùng tay che kín miệng để phòng mình kêu ra tiếng.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi lạnh lẽo, nhanh tay xoay tay lái lướt qua sát xe đối phương, tránh được đòn tấn công của đối phương.
Đối phương thấy mục đích không thành, nên tiếp tục điều chỉnh phương hướng xông về phía xe Hoàng Yến Chi lần nữa. Nhưng lần này, không đợi xe gã đụng vào, Hely đã đụng mạnh vào đuôi xe của đối phương.
Hai chiếc xe phát ra tiếng va chạm rất lớn, sắc mặt Trương Linh liền trắng bệch như tờ giấy.
Xe của Hely và xe đối phương đều đụng mạnh vào hàng rào bảo vệ ven đường. May là đang ở ngoài ngoại ô nên không có nhiều người và xe qua lại, nếu không đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi. Hoàng Yến Chi đỗ xe sát lề đường: “Trương Linh, cậu ngồi ở đây không được xuống xe,“ Dứt lời, cô liền mở cửa xuống xe.
Hely cũng bước xuống xe, Hoàng Yến Chi nhìn cô rồi hỏi' “Không sao chứ?”
Hely lắc đầu, cùng Hoàng Yến Chi đến chỗ chiếc xe kia, một người đàn ông ngồi trên ghế lái, cả người mặc đồ đen, gục đầu trên tay lái, không thấy rõ gương mặt.
Hely mở cửa xe, thô lỗ kéo đối phương xuống. Đến khi Hoàng Yến Chi nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương, trong mắt như lóe lên. Cô đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chỉ bỏ sót tên này.
“Tris, cậu biết người này?” Hely hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừm, hắn là Tiêu Lăng, con trai Chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị.”
Hely chưa từng nghe đến cái tên này, ngay cả khi Hoàng Yến Chi nói ra thân phận của đối phương mà cô cũng không có chút ấn tượng nào: “Cậu và hắn từng có xích mích với nhau?”
Nói đến Tiêu Lăng, Hoàng Yến Chi và hắn có rất nhiều xích mích. Không nói đến trước kia, chỉ nói gần đây thôi, trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Tiêu Lăng gây sự với bạn cùng lớp của Hoàng Yến Chi, trong quán bar Tiêu Lăng cấu kết với đồng bọn đổ lỗi là bạn của cô đụng trúng bạn hắn làm vỡ miếng ngọc bội trị giá hai trăm nghìn tệ nhưng Hoàng Yến Chi xem lại camera ở quán mới biết là bạn của cô chưa đụng gì bạn của Tiêu Lăng mà tên kia cố tình làm rơi rồi đổ lỗi nói là bạn của cô làm đụng trúng, nên cô đã gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ, nhờ anh giao bằng chứng phạm tội của Tiêu Lăng cho cảnh sát, khiến hắn vào được mà không ra được, ai ngờ Hoàng Minh Dạ lại còn hợp tác với tập đoàn Cố Thị để thu mua Tiêu Thị.
Dù sao tập đoàn Tiêu Thị cũng là một công ty lớn, có thể nói là ngang ngửa với Cố Thị. Tuy vì Tiêu Lăng mà nguồn vốn bị thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng một mình Cố Thị cũng không thể nuốt nổi. Nhưng nay có thêm tập đoàn Minh Chi nữa thì lại khác. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Tiêu Thị bị ép phải tuyên bố phá sản.
Sau khi Tiêu Thị sụp đổ, Hoàng Minh Dạ giao bằng chứng phạm tội của Tiêu Lăng cho cảnh sát. Có thể nhà họ Tiêu đã sớm biết được tin tức, nên lúc cảnh sát tìm đến nhà thì Tiêu Lăng đã chạy trốn, cảnh sát đi tìm khắp nơi cũng không thấy hắn đâu.
Hely im lặng nhìn Tiêu Lăng, không ngờ lại là một tên tội phạm trốn tội: “Tris, chúng ta giao hắn cho cảnh sát luôn hay thế nào?”
“Không, đầu óc của không làm được mấy chuyện có kế hoạch tỉ mỉ thế này, chắc chắn có người đứng sau.” Hoàng Yến Chi nói.
Tên Tiêu Lăng này, chính là con ông cháu cha điển hình, còn là một tên công tử bột, tính tình thì lại hung hăng ngang ngược, làm việc thì bồng bột, không có đầu óc. Từ chuyện của dượng và Trương Linh, có thể thấy được người làm những chuyện này có kế hoạch tỉ mỉ, tâm tư không đơn giản, hoàn toàn không giống cách làm của Tiêu Lăng. Hoặc là chuyện này không liên quan đến hắn, hoặc là có một người đứng sau chỉ điểm cho hắn.
Hely nói: “Vậy tớ đem hắn về trước, chờ tớ điều tra rõ mọi chuyện rồi giao hắn cho cảnh sát?”
Hoàng Yến Chi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Bây giờ đưa hắn đến Thượng Nhã Uyển, ngày mai tớ đến đó.”
“Ừm.” Hely đồng ý, nắm cổ áo hắn lôi đến xe mình như kéo bao tải, sau đó ném vào cốp xe.
Hoàng Yến Chi trở về xe mình, Trương Linh liền hỏi: “Yến Chi người theo dõi chúng ta là ai?”
“Là Tiêu Lăng” Hoàng Yến Chi bình thản nói.
Trương Linh không lạ gì đối với cái tên này, vì lần trước ở buổi liên hoan tốt nghiệp Trương Linh cũng biết: “Thì ra là hắn, nhưng không phải cảnh sát vẫn đang tìm hắn sao? Ấy thế mà hắn còn dám xuất hiện trong thủ đô?”
“Có lẽ hắn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Hoàng Yến Chi nói.
Quả thật là thế, Tiêu Lăng trốn trong thủ đô lâu như vậy, còn làm nhiều chuyện ác, mà cảnh sát vẫn không tìm được hắn, không ngờ hắn vẫn còn ở đây.
Trương Linh biết Hely đã mang người đi, nên tò mò hỏi: “Hely sẽ giao hắn cho cảnh sát hả?”
“Ừm, bây giờ tớ đưa cậu về nhà trước, tốt nhất sau khi về nhà cậu hãy ngủ một giấc thật ngon.”
“Yến Chi, cậu nói thử xem vụ đe dọa có phải do Tiêu Lăng làm không?”
“Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng tám chín phần là vậy. Hắn không nhằm vào cậu mà là muốn hại tớ. Bây giờ đã bắt được người, lát nữa Hely sẽ giao cho cảnh sát, chuyện này đến đây kết thúc. Sau khi cậu về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa.”
Trương Linh nghe lời gật đầu. Hiện giờ chuyện này đã tìm được manh mối, tảng đá trong lòng Trương Linh cũng đã được buông lỏng. Sau khi về đến nhà, cô tắm xong liền đi ngủ sớm, ngủ say đến nỗi ngay cả Vệ Huy về lúc nào cũng không biết.
Hoàng Yến Chi về nhà cũng không nói chuyện này cho người nhà biết. Sáng hôm sau, cô liền rời khỏi nhà đến Thượng Nhã Uyển. Hely đang ngồi trên ghế sô pha nhìn người bị trói dưới đất.
Tiêu Lăng đã tỉnh, bị Hely trói chặt lại, đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy vẻ ác độc. Lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi đến, hắn chợt giãy giụa thật mạnh, cứ như muốn liều mạng với cô.
Hoàng Yến Chi ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng, rồi bỏ chiếc tất nhét trong miệng hẳn xuống.
Miệng Tiêu Lăng vừa được tự do đã hét về phía cô: “Hoàng Yến Chi, con đàn bà độc ác này, thả tạo ra.”
“Ái chà, còn sung sức quá nhỉ.” Hoàng Yến Chi còn chưa mở miệng, Hely đã ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm, nhưng lại tát thật mạnh vào mặt Tiêu Lăng: “Mới sáng sớm mà miệng đã thối như vậy, không đánh răng hả?”
Cái tát này Hely đánh không nhẹ. Tiêu Lăng bị tát ngã ra sàn, có thể thấy rõ dấu bàn tay trên mặt hắn ta.
“Nói đi, ai đứng sau sai khiến mày?” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
Bình luận facebook