• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 288: Đêm động phòng

Trong một pháo đài ở nước Y.



Quản gia nhìn người phụ nữ gọi ông đến, mặt không biểu cảm: “Phu nhân.”



Diệp Dung híp mắt nhìn quản gia: “Bây giờ muốn gặp quản gia một lúc cũng thật khó khăn, ông không muốn nhìn thấy tôi nữa hay không dám gặp mặt tôi?”



“Phu nhân nói đùa rồi.” Quản gia không mặn không nhạt trả lời.



“Quản gia, tôi biết ông là người của James, nhưng mấy năm qua tôi đối xử với ông cũng không tệ. Tôi không xin ông thả tôi ra ngoài vì biết ông không có quyền đó. Tôi chỉ xin ông tìm một bác sĩ xem vết thương ở chân tay Vu Băng đừng để nó thật sự bị tàn phế. Tuy nó không phải là con ruột của tôi nhưng cũng là con gái nuôi, tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng nó tất nhiên là không đành lòng.”



“Thiếu gia dã dặn không được để bác sĩ khám cho cô ta.” Quản gia thản nhiên nói.



James đã muốn Vu Băng tàn phế thì sao có thể cho cô ta được chữa trị.



Ánh mắt Diệp Dung tối sầm lại: “Tất nhiên tôi biết Names không cho phép, vì vậy tôi mới xin ông mời một bác sĩ đến chữa cho nó.”



“Tôi không thể làm trái mệnh lệnh của thiếu gia.” Quản gia trả lời.



Vu Băng chính là một ví dụ sống cho việc làm trái lệnh của James.



Hơn nữa, James ghét nhất chính là kẻ phản bội, nếu ông thật sự giúp Vu Băng thì cũng có nghĩa là phản bội hắn. Nếu để hắn biết được, cho dù trước kia ông có làm bao nhiêu chuyện cho hắn thì kết cục cũng sẽ chẳng thể tốt hơn Vu Băng là bao.



Diệp Dung đã sớm đoán được kết quả này nên thản nhiên nói: “Quản gia, ông đừng quên ba năm trước tôi đã cứu mạng con của ông, con của ông nợ tôi một mạng. Mặc dù bây giờ tôi bị nhốt ở đây, nhưng tin tôi đi, chỉ cần tôi muốn thì chắc chắn sẽ có cách giết chết con ông. Nếu như ông đồng ý cứu mạng Vu Băng, vậy xem như đổi lấy cái mạng cho con ông.”



Ánh mắt quản gia thay đổi, nếu Diệp Dung uy hiếp tính mạng ông thì ông hoàn toàn chẳng sợ, nhưng con trai có thể nói là điểm yếu nhất duy nhất của ông. Ông chỉ có một đứa con, nếu nó có mệnh hệ gì thì ông sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.



Ở cạnh Diệp Dung nhiều năm, ít nhiều thì quản gia cũng hiểu rất rõ bản lĩnh của bà ta, vì vậy cũng hiểu lời nói của bà ta chẳng phải là nói đùa.



Đây là địa bàn của James, Diệp Dung không thể làm gì, nhưng ở bên ngoài thì e rằng ngay cả James cũng không thể làm khó bà ta.



Người đàn bà này ở trong tổ chức nhiều năm chẳng phải vô ích. Ánh mắt quản gia khó lường, Diệp Dung không hề thúc giục ông, vẫn ung dung bình tĩnh.



Bà ta tin chắc quản gia là một người thông minh, sẽ suy nghĩ thấu đáo. Còn về chuyện bà ta cứu Vu Băng thì chẳng phải là vì cái tình mẹ con rác rưởi, mà vì bà ta muốn giữ Vu Băng lại để tiếp tục sử dụng.



Nếu tay chân của cô ta thật sự bị tàn phế thì cho dù còn sống cũng là vật bỏ đi, mà bên cạnh bà ta thì không cần đồ bỏ.



“Được, tôi có thể giúp bà lần này, nhưng gọi bác sĩ thì rất mạo hiểm, tôi sẽ đích thân nối xương cho Vu Băng.”



Quản Gia suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.



Diệp Dung hài lòng cười: “Được.”



Từ đầu đến cuối, Vu Băng không hề lên tiếng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi.



Quản gia mở cửa hầm giam, đi tới bên cạnh cô ta, nhìn từ trên cao xuống.



Tính ra Vu Băng cũng là một trong những người xuất sắc được James huấn luyện ra trong mấy năm qua, chỉ đáng tiếc lại yêu một người không nên yêu.



Xương tay xương chân của Vu Băng đã bị gãy một thời gian, nếu muốn nối lại sẽ phải làm gãy một lần nữa, cơn đau này còn đau đớn hơn việc nối xương gấp nhiều lần.



Bình thường quản gia không thể hiện, nên rất ít người biết được ông là một bác sĩ tài giỏi.



Những mặt khác có thể ông không xuất sắc nhưng nối xương là sở trường của ông.



Đây cũng là lý do Diệp Dung yêu cầu ông, vì nếu thật sự phải đưa một bác sĩ ở ngoài vào thì hoàn toàn không thể giấu được James.



Quản gia ngồi xuống nhìn Vu Băng một lúc rồi lấy một cái khăn từ trong túi ra, nhét vào miệng cô ta, sau đó chỉ nghe “rắc” một tiếng, sắc mặt Vu Băng liền trắng bệch, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.



Nhưng đây chưa phải là tất cả, âm thanh răng rắc liên tục vang lên, phần xương bị gãy và lệch đi lại bị bẻ gãy lần nữa, sau cơn đau đớn khoét tận tim gan, cuối cùng tay chân của cô ta cũng không còn bị bẻ ngoặt theo tư thế quái dị nữa.



Cái khăn trong miệng bị lấy ra, cả người Vu Băng đã ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ trong nước lên, cô ta thở hổn hển, nhưng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.



Quản gia thấy dáng vẻ của cô ta, ánh mắt hơi dao động, giải thích với Diệp Dung: “Khả năng chịu đựng của cô ta quá tệ.”



Ngụ ý là trong quá trình chữa trị, ông không hề làm gì mờ ám.



Diệp Dung vẫn luôn quan sát cả quá trình, thấy chỉ chút chuyện này mà Vu Băng cũng chịu đựng không nổi thì ánh mắt bà ta liền hiện lên vẻ chán ghét.



Đúng là đồ vô dụng!



Hoàn thành nhiệm vụ, quản gia liền rời đi.



Diệp Dung không nhìn thấy, sau khi quay đi, đáy mắt ông liền sầm xuống.



Thật ra ông đã lừa bà ta, ông đã ra tay với Vu Băng, có rất nhiều cách nối xương, vừa rồi ông đã chọn cách đau đớn nhất.



Cơn đau này dù là người như Helen cũng không chịu đựng được, huống hồ là Vu Băng. Vừa rồi cô ta không dứt khoát ngất đi đã là ngoài đự đoán của ông rồi. Mà với cách này, càng ngày cơn đau sẽ lại càng tăng thêm. Đương nhiên, ưu điểm của nó chính là mau lành hơn.



Nếu Vu Băng có thể vượt qua nỗi đau không ngừng tăng lên này thì có thể sẽ mau chóng khôi phục, còn nếu không thể thì...



Quản gia rời hầm giam, khi trở lại pháo đài thì gặp phải James, ánh mắt ông không thay đổi, cúi thấp đầu: “Thiếu gia.”



James lẳng lặng nhìn ông: “Xuống dưới gặp Diệp Dung sao?”



Quản gia không phủ nhận mà còn khai báo chuyện đã nổi xương cho Vu Băng: “Thiếu gia yên tâm, với phương pháp của tôi thì vết thương của Vu Băng chỉ có thể nặng hơn thôi.”



James lạnh lùng nhìn quản gia: “Tôi đã từng nói không được chữa trị cho con khốn kia mà phải không?”



Quản gia rủ mặt nhìn xuống đất: “Đã từng nói.”



“Ha ha, tôi đã nói mà ông còn làm, quản gia, bây giờ ngay cả ông cũng muốn phản bội tôi phải không?”



James khàn giọng nói.



Quản gia biến sắc: “Thiếu gia, tôi tuyệt đối không có ý phản bội ngài.”



Trong mắt James đầy vẻ tàn nhẫn, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã lấy lại bình tĩnh: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nể mặt người mẹ đã mất của tôi, tôi sẽ cho ông một cơ hội.”



“Cảm ơn thiếu gia, sẽ không có lần sau.” Quản gia vội nói.



Khi ở hầm giam, không phải ông không có ý định giấu giếm James, nhưng James không phải là người dễ qua mặt.



Bây giờ, nếu ông thành thật khai báo thì có thể còn có một con đường sống, nhưng nếu để sau này James điều tra ra thì khi đó mới thật sự không thể thoát được.



“Đúng rồi, thiếu gia, đây là tin từ thủ đô gửi tới.”Quản gia đưa cho James một xấp tài liệu.



James cầm lấy xem rồi cười khẽ: “Tiểu Thất của tôi đúng là thật thông minh, không cần tôi nhắc nhở cũng có thể liên tưởng Diệp Dung và Kim phu nhân với nhau, còn có thể điều tra được thân phận Diệp Dung là giả.”



Gương mặt hắn đầy vẻ kiêu ngạo, cứ như việc Hoàng Yến Chi có thể đoán ra chuyện này là điều khiến hắn vô cùng vui vẻ.



Nhưng trang kế tiếp lại là hình ảnh của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đi ra ngoài giải sầu, bụng của cô đã lớn, đang mỉm cười dịu dàng đấy xe cho Quân Hạo Kiện. Đây không phải là lần đầu tiên James thấy cô cười như vậy, nhưng lần nào nhìn thấy, trái tim của hắn cũng nhói đau và trong lòng càng căm hận Quân Hạo Kiện hơn.



Ngón tay cầm tài liệu của hắn bóp chặt đến nỗi trắng bệch rồi ném tài liệu qua một bên: “Hôm nay là hôn lễ của anh trai Tiểu Thất phải không?”



Quản gia gật đầu.



“Người của Diệp Dung...”



“Sau khi Diệp Dung về, còn chưa kịp liên hệ với người của mình thì đã bị giam lại, nên còn chưa biết chuyện hôn lễ của nhà họ Hoàng.”



James gật đầu: “Đã không biết thì không cần biết nữa. Ông ra ngoài đi.”



Quản gia thưa vâng rồi đi ra ngoài.



James lại cầm xấp tài liệu kia lên.



Lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Thất, con của em nhất định là rất đáng yêu.”



*** Thủ đô.



Trong lúc chờ Hoàng Minh Dạ đi đón dâu, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đến khách sạn trước, đi cùng cô còn có hai ông cụ và Hoàng Quang Nghị.



Khi Hoàng Yến Chi đến khách sạn, Hoàng Minh Dạ vẫn chưa tới, cô biết từ xưa đến nay, ai đi đón dâu cũng sẽ bị làm khó, đâu có nhanh như vậy.



Cháu đích tôn nhà họ Hoàng cưới vợ, hôn lễ này tất nhiên không nhỏ, tổ chức còn long trọng hơn cả hôn lễ của Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện. Tuy không có thời gian mời nhiều người, nhưng khách đến dự vẫn nhiều hơn lần trước gấp mấy lần.



Hoàng Yến Chi và Trương Linh tới phòng chờ liền thấy Hạ Yên Nhi trong bộ váy cưới trắng tinh. Hôm nay cô thật sự như lời Trương Linh nói, xinh đẹp vô cùng.



“Chị Yên Nhi, à không, bây giờ phải gọi là chị dâu mới đúng.” Hoàng Yến Chi vừa cười vừa nói.



Hạ Yên Nhi ngượng ngùng, hình như vẫn chưa quen với cách gọi của Hoàng Yến Chi: “Bây giờ còn chưa phải mà.”



“Đến lúc rồi mà, sớm muộn gì cũng phải gọi, chị phải tập làm quen đi.”



Hôn lễ chính thức bắt đầu, MC đứng trên sân khấu nói lời mở màn, sau đó cô dâu chú rể bước lên sân khấu, Hạt Đậu Nhỏ và một bé gái mặc lễ phục đi phía trước Hạ Yên Nhi.



Cô dâu chú rể tươi cười hạnh phúc trên sân khấu, người bên dưới không hề biết trong lòng họ nghĩ gì.



Tuyên thệ, trao nhẫn, ôm hôn, tất cả đều diễn ra thuận lợi, mãi đến hơn ba giờ chiều tiệc cưới mới kết thúc.



Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi bị đám người quậy phá thời gian động phòng, đến khi mọi người ra về thì đã bảy giờ tối.



Trong phòng khó tránh hơi bừa bộn, Hoàng Minh Dạ bảo Hạ Yên Nhi đi tắm trước, còn mình thì xắn tay áo dọn dẹp phòng.



Đến khi Hạ Yên Nhi tắm ra thì trong phòng đã sạch sẽ gọn gàng, thậm chí anh còn đã tắm xong. Hoàng Minh Dạ ngồi trên giường nhìn cô.



Bị ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm như thế, dù là người mình yêu cũng vẫn thấy xấu hổ, Hạ Yên Nhi ngại ngùng cúi đầu xuống.



“Đứng ở trong đó làm gì, lại đây.” Hoàng Minh Dạ dịu dàng nói.



Hạ Yên Nhi lề mà lề mề ngồi xuống mép giường rồi đắp chăn kín người, Hoàng Minh Dạ buồn cười nhìn cô: “Ngại à?”



Cô hơi buồn bực, trừng mắt liếc anh một cái, có cần phải nói thẳng ra vậy không?



Hoàng Minh Dạ cười khẽ, tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực, cúi xuống hôn lên môi cô, đem đến cho cô một nụ hôn dài dịu dàng và triền miên.



Vừa hôn xong, Hạ Yên Nhi liền thở dồn dập.



“Giờ thì còn ngại nữa không?” Hoàng Minh Dạ hỏi.



Hạ Yên Nhi nhìn anh cười rồi lắc đầu.



Nhìn ý cười trong mắt cô, ánh mắt anh càng dịu dàng hơn, nhỏ nhẹ nói: “Bà xã à, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta.”



Nói xong lại cúi đầu hôn lên môi cô, khác với nụ hôn quyến luyến dịu dàng vừa rồi, nụ hôn này mang theo sự bá đạo, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, ánh mắt cô dần trở nên mơ màng...



Hoàng Minh Dạ hôn vào gáy cô, anh hôn tới đâu thì dấu husky đi tới đó, hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô làm cô có phần thấy hơi nhột.



“Minh..Dạ..nhột em.” Giọng Hạ Yên Nhi yếu ớt lên tiếng. Giọng nói nhỏ nhẹ ấy lại khiến Hoàng Minh Dạ càng thêm hưng phấn.



Bàn tay to lớn của Hoàng Minh Dạ luồn vào áo cô, càng đi lên cho tới khi anh chạm vào vùng thịt mềm mại to lớn bên trong, anh bắt đầu bóp nắn cho nó ra đủ loại hình dạng.



Hoàng Minh Dạ bắt đầu cởi bỏ những lớp quần áo vướn víu còn trên cơ thể hai người, Hạ Yên Nhi bây giờ đang trần trụi trước mặt anh, mặt cô lúc này đỏ lự lên.



Hạ Yên Nhi nhìn xuống phía dưới của anh đã ngẩng cao đầu, cô trợn tròn mắt bắt đầu lo sợ.



“Minh Dạ, thứ đó... của anh vào bên trong em sẽ hỏng mất.”



Hoàng Minh Dạ hôn lên môi cô một cái nói: “Bà xã, đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ nhàng.”



Hạ Yên Nhi nữa tin nữa ngờ nhưng trong lòng lại quyết định rằng dù đau ra sao cũng sẽ cố gắng vì anh.



Hoàng Minh Dạ bắt đầu luân động cơ thể mình, anh dùng cây gậy to lớn của mình từ từ vờn trước *** ***** của cô, lúc này làm cho Hạ Yên Nhi thấy tê rần cả người, cô lúc này cảm giác rất lạ lẫm và ham muốn.



Anh không một lời nào bắt đầu đâm mạnh vào trong cô.



“Aaaaa...” Hạ Yên Nhi hét lên, cô bấu chặt lấy lưng anh, cơn đau truyền đến khiến cô tê dại.



Hoàng Minh Dạ dừng lại hỏi cô: “Bà xã, đau lắm hả em.”



Hạ Yên Nhi lúc này chảy cả mồ hôi hột gật đầu.



Hoàng Minh Dạ cứ để im đó, một lát sau Hạ Yên Nhi bớt đau rồi mới nhìn anh gật đầu một cái. Hoàng Minh Dạ đã hiểu ý cô, anh ôm cái eo nhỏ của cô, bắt đầu chuyển động, một cách nhẹ nhàng và từ tốn.



Hạ Yên Nhi cảm giác vẫn còn rất đau nhưng đã đỡ hơn lúc nãy, nhưng xen vào đó là cảm giác sung sướng bắt đầu ập tới làm cô không khỏi thốt lên tiếng rên rỉ.



“Ưm...ư..”



Hoàng Minh Dạ làm nhẹ nhàng rồi từ từ anh bỗng nhiên ra vào mảnh liệt hơn, những tiếng rên cũng khẽ to dần lên, cả căn phòng tràn ngập ái muội. Căn phòng này được cách âm rất tốt cho nên Hạ Yên Nhi có rên lớn hơn nữa thì cũng không có ai nghe thấy.



Hơn Ba mươi mốt năm trong cuộc đời ăn chay, đêm nay được thịt cho nên Hoàng Minh Dạ dày vò cô cả đêm, cho tới khi Hạ Yên Nhi ngất đi thì anh mới dừng lại.



Đã 2h sáng, Hoàng Minh Dạ bế cô vào nhà tắm, cẩn thận rửa sạch bộ phận nào đó mà mình đã dày vò cả đêm rồi mặc lại quần áo cô, anh ôm cô vào lòng lúc này anh mới yên tâm đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi rời giường rồi về nhà họ Hoàng để kính trà cho bề trên, sau đó bay ra nước ngoài theo kế hoạch đã định, hưởng thụ thế giới của hai người.



- ---------------



Helu các bạn, đợi thịt của cặp nnữ9 hơi lâu á, nên mình viết thịt cặp phụ cho mấy bạn đọc đỡ chán nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom