Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316: Lễ Mừng thọ - 100 NGÀY TUỔI
Thủ đô
Đến tối, sau khi Hoàng Yến Chi dỗ An An ngủ rồi mới hỏi Quân Hạo Kiện về chuyện anh đã đến một chuyến ở chỗ Irene.
Anh nói: “Irene đã làm thí nghiệm trên chuột bạch, loại virus này biến đổi rất nhiều, thường thấy nhất chính là gây ra cảm giác ngứa ngáy và đau đớn, đến thời kỳ sau còn có thể khiến da thịt thối rữa, toàn thân vô cùng đau đớn khó chịu.” Anh đã tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm của con chuột bạch, nên trong lòng có chút lo lắng.
Loại virus này thật sự quá đáng sợ, nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm thì e rằng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu chữa được.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì khẽ cong môi nói: “Vậy Diệp Dung sẽ càng hận chúng ta đến thấu xương.”
“Phía Cẩn Mai đã có Aldan và bạn của anh ta giúp đỡ. Phía Cẩn Tử Văn anh cũng đã sắp xếp người.
Tạm thời có thể đảm bảo được bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế chắc chắn Diệp Dung sẽ đặt toàn bộ mục tiêu lên người em.” Quân Hạo Kiện trầm giọng nói.
Người anh sắp xếp bên cạnh Cẩn Tử Văn là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, năng lực tất nhiên không cần phải bàn. Lần này, nếu chẳng phải anh đích thân nhờ vả thì người ta chưa chắc đã đồng ý đi làm người bảo vệ thế này.
“Nếu bà ta chỉ nhắm thẳng vào một mình em thì cũng phải vấn đề gì lớn.” Hoàng Yến Chi nói. Cô còn đang chờ bà ta đến đây này.
................
Ngày cuối cùng của tháng tám là ngày bạn nhỏ An An tròn một trăm ngày, cũng là đại thọ chín mươi của Quân lão gia.
Trời vừa hừng sáng, Hoàng Yến Chi đã thức dậy.
Trước tiên là cô đi xem con trai, thấy nhóc con vẫn ngủ ngon thì không đánh thức mà đắp kín chăn cho con. Cái miệng nhỏ nhắn của An An chu lên phun bong bóng, không biết mơ thấy gì mà khóe môi cong cong. Hoàng Yến Chi mỉm cười đầy yêu thương. An An là một đứa bé rất thích cười, ngay cả trong mơ cũng mỉm cười, có thể thấy tâm trạng nhóc con rất vui vẻ.
Hoàng Yến Chi xuống tầng ăn sáng trước.
Kể từ sau khi chân của Quân Hạo Kiện lành thì cô và anh đã dọn lên phòng cưới hai người ở tầng hai, An An vẫn ngủ chung phòng với họ, để nửa đêm cô tiện cho con uống sữa.
Dì Triệu đã làm đồ ăn sáng xong, Hoàng Yến Chi ăn nhanh bữa sáng, vừa định ra vườn hoa xem Quân Hạo Kiện có ở đó không thì nghe thấy tiếng An An khóc.
Vừa rồi khi xuống tầng cô đã cố ý mở cửa phòng ra.
An An đang nằm khóc trong lòng Quân Giai Uyển, nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức nhào sang.
Cô ôm lấy nhóc con, lau nước mắt cho nó, nhóc con kia lập tức nín khóc.
“Có lẽ An An đói bụng rồi. Cháu cho con bú đi.” Quân Giai Uyển ngáp một cái, bà vừa bị tiếng khóc của An An đánh thức chân còn mang dép trái.
“Vất vả cho cô rồi.” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nói.
Quân Giai Uyển nhìn An An đầy yêu thương: “Bà cô không vất vả chút nào cả. Chỉ cần An An của chúng ta vui vẻ là được.”
Hoàng Yến Chi đang cho An An uống sữa thì Quân Hạo Kiện tập thể dục trở về. Nhìn thấy nhóc con đáng ghét này lại cướp lãnh thổ của mình, ánh mắt anh sâu thẳm, đi tới gạt bàn tay bé nhỏ của con trai ra khỏi người bà xã mình.
Hoàng Yến Chi trừng mắt nhìn anh. An An nhíu mày như không vui.
Quân Hạo Kiện đen mặt, Nhóc con, cướp vợ ba mà còn dám tỏ vẻ không vui à? Thấy bàn tay nhỏ bé của An An lại muốn sờ tới nơi nào đó, sắc mặt anh càng đen hơn, lại kéo tay nhóc con xuống.
Hoàng Yến Chi liền đánh cái “bốp” lên tay anh.
“Quân Hạo Kiện, anh đừng trẻ con nữa. Con trai anh chỉ mới ba tháng tuổi.”
“Đã ba tháng lẻ mười ngày rồi.”
Quân Hạo Kiện nhấn mạnh rồi nhìn xuống mu bàn tay đỏ bừng, sau đó ánh mắt ai oán nhìn Hoàng Yến Chi: “Quả nhiên không thể tin tưởng lời nói của phụ nữ lúc trên giường được.”
“Quân Hạo Kiện, anh đủ rồi đấy.” Lần này đến phiên cô đen mặt. Bề ngoài thì mạnh miệng thế nhưng trong đầu cô lại không tự chủ được nhớ lại chuyện tối qua.
Tối qua, sau khi bạn nhỏ An An ngủ say, ngài Quân đi từ phòng tắm ra thì thấy cô Hoàng đang dựa vào đầu giường đọc sách vô cùng chăm chú.
Ngay cả anh đi đến bên cạnh lúc nào mà cô cũng không hay. Quân Hạo Kiện rút quyển sách trong tay cô ra, nhìn bìa sách, là một quyển sách nuôi con.
Anh tiện đặt sách sang một bên, lẳng lặng nhìn Hoàng Yến Chi: “Bà xã, em có cảm thấy kể từ khi có con, thái độ của em đối với anh lạnh nhạt hơn rất nhiều hay không?”
Anh nói rất nghiêm túc khiến cô không biết phản bác thế nào: “Vậy bây giờ anh đang ghen với con trai mình sao?”
Ngài Quân kiên quyết không chịu thừa nhận mình ghen với con trai: “Đây không phải là ghen. Từ khi con trai ra đời thì mọi sự chú ý em đều dồn hết vào con. Bà xã, em làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta đấy.”
Hoàng Yến Chi dựa vào đầu giường, ung dung nhìn ngài Quân thể hiện sự ghen tuông bằng một giọng điệu hết sức nghiêm túc.
“Cho nên?”
“Cho nên, anh cảm thấy chúng ta cần phải giao lưu một chút để xúc tiến tình cảm vợ chồng.”
Cả người Quân Hạo Kiện phủ lên người Hoàng Yến Chi. Cô chống tay lên ngực anh: “Con trai anh còn đang ở đây đấy. Hôm khác nhé, hôm khác được không?”
Quân Hạo Kiện quay sang nhìn con trai, rồi đứng dậy lấy một cái áo sơ mi của mình phủ lên nôi em bé, hoàn toàn che phủ bạn nhỏ An An dưới chiếc áo sơ mi: “Như vậy là xong.”
Hoàng Yến Chi nghẹn họng nhìn anh: “Đó là con trai ruột của anh đấy.”
“Còn em là bà xã ruột của anh.” Quân Hạo Kiện đáp trả cô một câu đầy ẩn ý, trong giọng nói có sự oán trách lộ liễu.
Được rồi, ngài Quân ghen tỵ, phải dỗ thôi. Hoàng Yến Chi nhìn sang bên nôi con trai, do dự một lúc rồi đưa tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Quân Hạo Kiện đặt tay lên eo cô, vô cùng hài lòng với sự chủ động của bà xã mình.
Tay anh chậm rãi di chuyển lên, chạm vào ngực cô rồi ước lượng, sau đó thầm cảm thán, sau khi sinh con thì vóc dáng bà xã mình càng ngày càng đẹp.
Anh vừa nghĩ, vừa tiếp tục nhào nặn một bên ngực của cô. Hoàng Yến Chi bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê.
Có điều, khi Hoàng Yến Chi cho rằng anh sắp bắt đầu thì động tác của anh bỗng dừng lại. Đôi mắt cô mông lung quyến rũ, nhìn anh với vẻ thắc mắc.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện sâu thẳm, không kìm lòng được nuốt nước bọt, cố gắng đè nén xúc động muốn lập tức ăn sạch cô: “Bà xã, em yêu anh không?” Tên cũng đã lên cung mà người này còn hỏi vấn đề như vậy.
Trong lòng Hoàng Yến Chi hơi bực bội: “Yêu.”
“Bà xã, câu trả lời của em quá qua loa.” Quân Hạo Kiện không hài lòng.
Đầu óc Hoàng Yến Chi dần tỉnh táo lại, nhìn vào mắt anh: “Em yêu anh. Quân Hạo Kiện, em yêu anh.”
Quân Hạo Kiện hài lòng, cúi đầu tiếp tục hôn cô, nhưng tới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc anh lại dừng.
Hơi thở của Hoàng Yến Chi hơi hỗn loạn: “Sao nữa?”
Trên trán Quân Hạo Kiện nổi đầy gân xanh nhưng vẫn cắn răng chịu đựng: “Bà xã, anh và con trai ai quan trọng hơn?”
Hoàng Yến Chi cạn lời. Đêm nay người này nổi máu ghen, muốn làm khó dễ cô đây mà: “Anh.”
“Vậy em yêu ai hơn?”
Hoàng Yến Chi chịu không nổi nữa, đẩy Quân đội nhân ra sau đó vùng lên, đổi ngược vị trí của hai người: “Hạo Kiện, anh thật lắm lời.” Nói xong cô bắt đầu tự thân vận động.
Hoàng Yến Chi bắt đầu cởi bỏ quần áo vướng víu trên người mình. Trước mặt Quân Hạo Kiện bây giờ là toàn thân trắng mịn màng không một mảnh vải che thân xuất hiện ngay mắt anh, sau nhiều tháng không gần gũi với cô nên bây giờ tận mắt ngắm nhìn hai ngọn núi đầy đặn đã thay đổi kích thước hơn lúc trước đang phô bày ra trước mắt.
Nhìn thấy nơi gợi cảm đập vào tầm mắt, sự kiềm chế lúc nãy của anh đã tắt vụn. Anh lật ngược cô lại biến khách làm chủ, bây giờ cô đã nằm dưới thân anh.
Anh đã chịu không nổi nữa nên vùi đầu vào nụ hoa mút lấy mút để để khẩu phần ăn của An An để thỏa mãn cơn thèm khát.
“Hạo.. Kiện..ư... đó là...là của...An..An mà.”
Nhưng Quân Hạo Kiện không mảy may nghe những lời cô nói mà tiếp tục làm công việc của mình.
Hoàng Yến Chi đã bị anh làm cho mê loạn nên cũng không thèm nói nữa. Cô đặt tay lên vai anh, cảm giác tiếp xúc da thịt mà cả mấy tháng qua đã bị thiếu thốn nên khiến cơ thể cô trở nên mẫn cảm đến bội phần, môi nhỏ bất giác thốt lên những âm thanh gọi mời: “Ưm.ưm...ư...”
Nhưng cơ thể cô bức rức cùng cực vẫn chưa đủ thỏa mãn với sự dạo đầu mơn trớn nhẹ nhàng thế này. Cô muốn hơn thế nữa.
Anh buông tha hai nụ hoa nhỏ bé, tiếp tục tận hưởng
dư vị ngọt ngào trên đôi môi xinh đẹp.
Vật to lớn bên dưới không biết lúc nào đã vươn mình đứng thẳng, hừng hực tinh thần chiến đấu. Anh lập tức cởi bỏ quần áo trên mình quăn xuống đất, chiến mã lập tức ló dạng.
Bàn tay anh chạm vào nơi tư mật của cô, anh cho ngón tay vào thăm dò, nơi đó của cô ôm sát vào ngón tay anh, tuy Hoàng Yến Chi đã sinh con nhưng nơi đó của cô nó vẫn khít chặt như lúc mới ban đầu, anh dần cho ngón tay ra vào nơi *** *****.
“ư.. Hạo.. Kiện....ưm...” Hoàng Yến Chi không chịu được mà rên rỉ.
Anh ra vào nhanh hơn nữa đến khi ngón tay anh đã dính đầy mật dịch và nơi cử huyệt của cô phun ra những dòng nước ấm văn lên bụng anh. Cô bắt đầu thở dốc.
Bên dưới của anh cho từ từ vào cửa động, nhờ có những dòng thuỷ dịch ấy mà anh cho vào một cách dễ dàng và trơn mượt.
“Ưm...ư..” Cả hai đều rên lên. Thỏa mãn cho những tháng ngày ăn chay đã qua.
Anh bắt đầu chuyển động cơ thể, di chuyển ra vào, nhẹ nhàng rồi đến mạnh mẽ, cuồng nhiệt ra vào trong cô, chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm.
Cô liên tục thốt ra những âm thanh kích tình: “ Ưm..ư.”
Bầu ngực to tròn trắng mịn bị anh nhào nặn đến ửng đỏ. Theo từng cú nhấp mà bóp chặt lấy hai ngọn đồi mềm mại.
Cô ôm chặt lấy cơ thể anh, đầu óc trống rỗng, thể sát chỉ biết theo từng cú ra vào của anh mà sung sướng đến tê dại.
Vận động ra vào liên tục, bên dưới phối hợp nhịp nhàng. Một lúc sau xúc cảm lên đến đỉnh điểm nòng tung sức mà phóng tinh hoa vào trong cơ thể cô.
Hoàng Yến Chi lúc này cũng sướng đến run người mà hai bầu ngực không ngừng tiết sữa ra. Quân Hạo Kiện thấy thế liền ngậm lấy mút lấy mút để không chừa lại giọt nào.
Nhớ tới cảnh tượng điên cuồng tối qua, Hoàng Yến Chi hơi đen mặt, chuyện anh ăn khẩu phần của An An cô còn chưa tính sổ đâu đấy nên cô đẩy tay anh sang một bên: “Nếu anh rảnh quá thì đi giặt tã cho An An đi.”
Quân Hạo Kiện ai oán nhìn cô: “Vừa nói đã quên, cô gái phụ bạc.”
Huyệt thái dương của Hoàng Yến Chi giật giật, rất muốn đạp người đàn ông này ra ngoài. Đây chắc chắn là Quân Hạo Kiện giả.
Bạn nhỏ An An hoàn toàn không biết ba mẹ đang nói gì, chỉ chăm chú uống sữa.
Cho con uống sữa xong, Hoàng Yến Chi lại thay cho con trai một bộ Đường trang, cùng kiểu dáng với trang phục của Quân lão gia. Nhóc con trắng trẻo mập mạp, sau khi thay đồ mới thì trông càng mũm mĩm hơn.
Hoàng Yến Chi nhìn mà vô cùng yêu thích, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.
Quân Hạo Kiện đi ra đúng lúc thấy cảnh này, anh đưa tay sờ lên mặt mình, thở dài trong lòng, quả nhiên mình già rồi nên không hấp dẫn bằng tiểu thịt tươi nữa.
Hoàng Yến Chi không biết anh nghĩ gì, nếu biết được thì chắc cô sẽ không nhịn được mà cho anh một bài học mất.
Quân Hạo Kiện đến bể con trai, nói hoa mỹ là An An nặng quá, không muốn bà xã mệt.
Hoàng Yến Chi cũng không vạch trần ý nghĩ nhỏ mọn của anh. Tuy buổi tối buổi tiệc mới bắt đầu những buổi trưa còn có một buổi tiệc gia đình, chủ yếu là người của nhà họ Quân và nhà họ Hoàng cùng nhau ăn cơm.
Sau khi Hạ Yên Nhi đến thì liền bể An An đi chơi. An An đã ăn no nên không bám mẹ nữa, biết được đi chơi thì đi với ai bé cũng chịu.
Không biết cùng Hạ Yên Nhi chơi cái gì mà thỉnh thoảng lại nghe tiếng bạn nhỏ An An cười khanh khách.
Cố Hiên cũng xin nghỉ, đã trở về từ quân đội. Đã ba bốn tháng cậu ta không về nhà, so với trước đây thì Hoàng Yến Chi thấy Cố Hiên đã thay đổi rất nhiều, nói thế nào nhỉ, trở nên trưởng thành hơn một chút.
“Chị dâu...” Cố Hiên thấy Hoàng Yến Chi thì cười tít mắt chào hỏi, nụ cười vẫn như xưa.
Hoàng Yến Chi quan sát cậu ta từ trên xuống dưới rồi gật đầu: “Ừ, tốt lắm. Lần này tiến bộ rất nhiều.”
Cố Hiên cười ha ha, nhìn về phía Quân Hạo Kiện rồi nhỏ giọng nói: “Chị dâu, chừng nào chị mới dạy em?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, không ngờ Cố Hiên còn nhớ chuyện này: “Chờ khi nào cậu đánh thắng Thẩm Hưng đi.”
Cố Hiên sốt ruột: “Vậy khác nào không bao giờ? Chị dâu, chị dạy em đi mà.”
Hoàng Yến Chi buồn cười nhìn cậu ta: “Không có lòng tin đến thế sao?”
“Chị dâu, đây không phải là không có lòng tin mà biết người biết ta. Tên Thẩm Hưng kia là một cái máy chiến đấu. Em mà đánh với cậu ta thì chẳng phải tự tìm đòn sao?”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi liếc mắt: “Bây giờ Thẩm Hưng giỏi đến vậy à?”
“Cũng không phải vậy. Là em tiến bộ chậm thôi.”
Cố Hiên sờ sờ đầu, có vẻ như hơi xấu hổ. Nói tới chuyện này, thật ra Cố Hiên cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong mấy tháng qua, cận chiến là hạng mục mà mình tiến bộ nhiều nhất, thế nhưng khi khiêu chiến với Thẩm Hưng vẫn đánh không lại.
Hoàng Yến Chi nhớ đã từng gặp Thẩm Hưng cười nói: “Dù tôi muốn dạy, cậu cũng không có thời gian học đâu.”
Ánh mắt Cố Hiên sáng lên: “Chị dâu, vậy là chị đồng ý rồi sao?”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn cậu ta, đó là trọng tâm trong lời nói của mình sao? Cố Hiên cười ha ha: “Chị dâu, không phải chị sắp theo anh em đến quân đội sao? Vậy sau khi huấn luyện kết thúc thì em có thể tới tìm chị rồi.”
“Thật sự muốn học à?”
“Chị dâu, chỉ cần chị chịu dạy thì em bảo đảm sẽ học chăm chỉ.” Cố Hiên gật mạnh đầu, sợ Hoàng Yến Chi không tin.
Theo cậu đoán chừng thì có lẽ kỹ thuật cận chiến của chị dâu mình còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên trong quân đội.
Nếu Hoàng Yến Chi biết được suy nghĩ của Cố Hiên thì nhất định sẽ nói cho cậu ta biết trước đây thứ mà bọn cô học là kỹ năng giết người, tức là cách giết chết mục tiêu trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn không giống với những thứ mà quân đội dạy.
Có điều, dạy cho Cố Hiên một số kỹ năng cơ bản cũng được, ít nhất cũng có thể nâng cao năng lực tự vệ cho cậu ta, vì nghe ý tứ trong lời nói của Quân Hạo Kiện thì có vẻ sau này Cố Hiên sẽ phải tham gia kiểm tra đánh giá để vào bộ đội đặc chủng.
Cố Hiên có được câu trả lời mong ước đã lâu nên vô cùng mãn nguyện. Cậu ta vẫn còn muốn đi gặp An An nữa, ngoại trừ lúc An An vừa chào đời ra thì cậu ta chưa gặp lại cục bột này lần nào.
Hoàng Quang Nghị là người cuối cùng có mặt, sáng sớm hôm nay ông đã vội vàng trở về từ quân đội.
Đến tối, sau khi Hoàng Yến Chi dỗ An An ngủ rồi mới hỏi Quân Hạo Kiện về chuyện anh đã đến một chuyến ở chỗ Irene.
Anh nói: “Irene đã làm thí nghiệm trên chuột bạch, loại virus này biến đổi rất nhiều, thường thấy nhất chính là gây ra cảm giác ngứa ngáy và đau đớn, đến thời kỳ sau còn có thể khiến da thịt thối rữa, toàn thân vô cùng đau đớn khó chịu.” Anh đã tận mắt chứng kiến tình trạng thê thảm của con chuột bạch, nên trong lòng có chút lo lắng.
Loại virus này thật sự quá đáng sợ, nếu rơi vào tay kẻ có dã tâm thì e rằng sẽ gây ra hậu quả không thể cứu chữa được.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì khẽ cong môi nói: “Vậy Diệp Dung sẽ càng hận chúng ta đến thấu xương.”
“Phía Cẩn Mai đã có Aldan và bạn của anh ta giúp đỡ. Phía Cẩn Tử Văn anh cũng đã sắp xếp người.
Tạm thời có thể đảm bảo được bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế chắc chắn Diệp Dung sẽ đặt toàn bộ mục tiêu lên người em.” Quân Hạo Kiện trầm giọng nói.
Người anh sắp xếp bên cạnh Cẩn Tử Văn là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, năng lực tất nhiên không cần phải bàn. Lần này, nếu chẳng phải anh đích thân nhờ vả thì người ta chưa chắc đã đồng ý đi làm người bảo vệ thế này.
“Nếu bà ta chỉ nhắm thẳng vào một mình em thì cũng phải vấn đề gì lớn.” Hoàng Yến Chi nói. Cô còn đang chờ bà ta đến đây này.
................
Ngày cuối cùng của tháng tám là ngày bạn nhỏ An An tròn một trăm ngày, cũng là đại thọ chín mươi của Quân lão gia.
Trời vừa hừng sáng, Hoàng Yến Chi đã thức dậy.
Trước tiên là cô đi xem con trai, thấy nhóc con vẫn ngủ ngon thì không đánh thức mà đắp kín chăn cho con. Cái miệng nhỏ nhắn của An An chu lên phun bong bóng, không biết mơ thấy gì mà khóe môi cong cong. Hoàng Yến Chi mỉm cười đầy yêu thương. An An là một đứa bé rất thích cười, ngay cả trong mơ cũng mỉm cười, có thể thấy tâm trạng nhóc con rất vui vẻ.
Hoàng Yến Chi xuống tầng ăn sáng trước.
Kể từ sau khi chân của Quân Hạo Kiện lành thì cô và anh đã dọn lên phòng cưới hai người ở tầng hai, An An vẫn ngủ chung phòng với họ, để nửa đêm cô tiện cho con uống sữa.
Dì Triệu đã làm đồ ăn sáng xong, Hoàng Yến Chi ăn nhanh bữa sáng, vừa định ra vườn hoa xem Quân Hạo Kiện có ở đó không thì nghe thấy tiếng An An khóc.
Vừa rồi khi xuống tầng cô đã cố ý mở cửa phòng ra.
An An đang nằm khóc trong lòng Quân Giai Uyển, nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức nhào sang.
Cô ôm lấy nhóc con, lau nước mắt cho nó, nhóc con kia lập tức nín khóc.
“Có lẽ An An đói bụng rồi. Cháu cho con bú đi.” Quân Giai Uyển ngáp một cái, bà vừa bị tiếng khóc của An An đánh thức chân còn mang dép trái.
“Vất vả cho cô rồi.” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng nói.
Quân Giai Uyển nhìn An An đầy yêu thương: “Bà cô không vất vả chút nào cả. Chỉ cần An An của chúng ta vui vẻ là được.”
Hoàng Yến Chi đang cho An An uống sữa thì Quân Hạo Kiện tập thể dục trở về. Nhìn thấy nhóc con đáng ghét này lại cướp lãnh thổ của mình, ánh mắt anh sâu thẳm, đi tới gạt bàn tay bé nhỏ của con trai ra khỏi người bà xã mình.
Hoàng Yến Chi trừng mắt nhìn anh. An An nhíu mày như không vui.
Quân Hạo Kiện đen mặt, Nhóc con, cướp vợ ba mà còn dám tỏ vẻ không vui à? Thấy bàn tay nhỏ bé của An An lại muốn sờ tới nơi nào đó, sắc mặt anh càng đen hơn, lại kéo tay nhóc con xuống.
Hoàng Yến Chi liền đánh cái “bốp” lên tay anh.
“Quân Hạo Kiện, anh đừng trẻ con nữa. Con trai anh chỉ mới ba tháng tuổi.”
“Đã ba tháng lẻ mười ngày rồi.”
Quân Hạo Kiện nhấn mạnh rồi nhìn xuống mu bàn tay đỏ bừng, sau đó ánh mắt ai oán nhìn Hoàng Yến Chi: “Quả nhiên không thể tin tưởng lời nói của phụ nữ lúc trên giường được.”
“Quân Hạo Kiện, anh đủ rồi đấy.” Lần này đến phiên cô đen mặt. Bề ngoài thì mạnh miệng thế nhưng trong đầu cô lại không tự chủ được nhớ lại chuyện tối qua.
Tối qua, sau khi bạn nhỏ An An ngủ say, ngài Quân đi từ phòng tắm ra thì thấy cô Hoàng đang dựa vào đầu giường đọc sách vô cùng chăm chú.
Ngay cả anh đi đến bên cạnh lúc nào mà cô cũng không hay. Quân Hạo Kiện rút quyển sách trong tay cô ra, nhìn bìa sách, là một quyển sách nuôi con.
Anh tiện đặt sách sang một bên, lẳng lặng nhìn Hoàng Yến Chi: “Bà xã, em có cảm thấy kể từ khi có con, thái độ của em đối với anh lạnh nhạt hơn rất nhiều hay không?”
Anh nói rất nghiêm túc khiến cô không biết phản bác thế nào: “Vậy bây giờ anh đang ghen với con trai mình sao?”
Ngài Quân kiên quyết không chịu thừa nhận mình ghen với con trai: “Đây không phải là ghen. Từ khi con trai ra đời thì mọi sự chú ý em đều dồn hết vào con. Bà xã, em làm vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng ta đấy.”
Hoàng Yến Chi dựa vào đầu giường, ung dung nhìn ngài Quân thể hiện sự ghen tuông bằng một giọng điệu hết sức nghiêm túc.
“Cho nên?”
“Cho nên, anh cảm thấy chúng ta cần phải giao lưu một chút để xúc tiến tình cảm vợ chồng.”
Cả người Quân Hạo Kiện phủ lên người Hoàng Yến Chi. Cô chống tay lên ngực anh: “Con trai anh còn đang ở đây đấy. Hôm khác nhé, hôm khác được không?”
Quân Hạo Kiện quay sang nhìn con trai, rồi đứng dậy lấy một cái áo sơ mi của mình phủ lên nôi em bé, hoàn toàn che phủ bạn nhỏ An An dưới chiếc áo sơ mi: “Như vậy là xong.”
Hoàng Yến Chi nghẹn họng nhìn anh: “Đó là con trai ruột của anh đấy.”
“Còn em là bà xã ruột của anh.” Quân Hạo Kiện đáp trả cô một câu đầy ẩn ý, trong giọng nói có sự oán trách lộ liễu.
Được rồi, ngài Quân ghen tỵ, phải dỗ thôi. Hoàng Yến Chi nhìn sang bên nôi con trai, do dự một lúc rồi đưa tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
Quân Hạo Kiện đặt tay lên eo cô, vô cùng hài lòng với sự chủ động của bà xã mình.
Tay anh chậm rãi di chuyển lên, chạm vào ngực cô rồi ước lượng, sau đó thầm cảm thán, sau khi sinh con thì vóc dáng bà xã mình càng ngày càng đẹp.
Anh vừa nghĩ, vừa tiếp tục nhào nặn một bên ngực của cô. Hoàng Yến Chi bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê.
Có điều, khi Hoàng Yến Chi cho rằng anh sắp bắt đầu thì động tác của anh bỗng dừng lại. Đôi mắt cô mông lung quyến rũ, nhìn anh với vẻ thắc mắc.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện sâu thẳm, không kìm lòng được nuốt nước bọt, cố gắng đè nén xúc động muốn lập tức ăn sạch cô: “Bà xã, em yêu anh không?” Tên cũng đã lên cung mà người này còn hỏi vấn đề như vậy.
Trong lòng Hoàng Yến Chi hơi bực bội: “Yêu.”
“Bà xã, câu trả lời của em quá qua loa.” Quân Hạo Kiện không hài lòng.
Đầu óc Hoàng Yến Chi dần tỉnh táo lại, nhìn vào mắt anh: “Em yêu anh. Quân Hạo Kiện, em yêu anh.”
Quân Hạo Kiện hài lòng, cúi đầu tiếp tục hôn cô, nhưng tới thời khắc nghìn cân treo sợi tóc anh lại dừng.
Hơi thở của Hoàng Yến Chi hơi hỗn loạn: “Sao nữa?”
Trên trán Quân Hạo Kiện nổi đầy gân xanh nhưng vẫn cắn răng chịu đựng: “Bà xã, anh và con trai ai quan trọng hơn?”
Hoàng Yến Chi cạn lời. Đêm nay người này nổi máu ghen, muốn làm khó dễ cô đây mà: “Anh.”
“Vậy em yêu ai hơn?”
Hoàng Yến Chi chịu không nổi nữa, đẩy Quân đội nhân ra sau đó vùng lên, đổi ngược vị trí của hai người: “Hạo Kiện, anh thật lắm lời.” Nói xong cô bắt đầu tự thân vận động.
Hoàng Yến Chi bắt đầu cởi bỏ quần áo vướng víu trên người mình. Trước mặt Quân Hạo Kiện bây giờ là toàn thân trắng mịn màng không một mảnh vải che thân xuất hiện ngay mắt anh, sau nhiều tháng không gần gũi với cô nên bây giờ tận mắt ngắm nhìn hai ngọn núi đầy đặn đã thay đổi kích thước hơn lúc trước đang phô bày ra trước mắt.
Nhìn thấy nơi gợi cảm đập vào tầm mắt, sự kiềm chế lúc nãy của anh đã tắt vụn. Anh lật ngược cô lại biến khách làm chủ, bây giờ cô đã nằm dưới thân anh.
Anh đã chịu không nổi nữa nên vùi đầu vào nụ hoa mút lấy mút để để khẩu phần ăn của An An để thỏa mãn cơn thèm khát.
“Hạo.. Kiện..ư... đó là...là của...An..An mà.”
Nhưng Quân Hạo Kiện không mảy may nghe những lời cô nói mà tiếp tục làm công việc của mình.
Hoàng Yến Chi đã bị anh làm cho mê loạn nên cũng không thèm nói nữa. Cô đặt tay lên vai anh, cảm giác tiếp xúc da thịt mà cả mấy tháng qua đã bị thiếu thốn nên khiến cơ thể cô trở nên mẫn cảm đến bội phần, môi nhỏ bất giác thốt lên những âm thanh gọi mời: “Ưm.ưm...ư...”
Nhưng cơ thể cô bức rức cùng cực vẫn chưa đủ thỏa mãn với sự dạo đầu mơn trớn nhẹ nhàng thế này. Cô muốn hơn thế nữa.
Anh buông tha hai nụ hoa nhỏ bé, tiếp tục tận hưởng
dư vị ngọt ngào trên đôi môi xinh đẹp.
Vật to lớn bên dưới không biết lúc nào đã vươn mình đứng thẳng, hừng hực tinh thần chiến đấu. Anh lập tức cởi bỏ quần áo trên mình quăn xuống đất, chiến mã lập tức ló dạng.
Bàn tay anh chạm vào nơi tư mật của cô, anh cho ngón tay vào thăm dò, nơi đó của cô ôm sát vào ngón tay anh, tuy Hoàng Yến Chi đã sinh con nhưng nơi đó của cô nó vẫn khít chặt như lúc mới ban đầu, anh dần cho ngón tay ra vào nơi *** *****.
“ư.. Hạo.. Kiện....ưm...” Hoàng Yến Chi không chịu được mà rên rỉ.
Anh ra vào nhanh hơn nữa đến khi ngón tay anh đã dính đầy mật dịch và nơi cử huyệt của cô phun ra những dòng nước ấm văn lên bụng anh. Cô bắt đầu thở dốc.
Bên dưới của anh cho từ từ vào cửa động, nhờ có những dòng thuỷ dịch ấy mà anh cho vào một cách dễ dàng và trơn mượt.
“Ưm...ư..” Cả hai đều rên lên. Thỏa mãn cho những tháng ngày ăn chay đã qua.
Anh bắt đầu chuyển động cơ thể, di chuyển ra vào, nhẹ nhàng rồi đến mạnh mẽ, cuồng nhiệt ra vào trong cô, chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm.
Cô liên tục thốt ra những âm thanh kích tình: “ Ưm..ư.”
Bầu ngực to tròn trắng mịn bị anh nhào nặn đến ửng đỏ. Theo từng cú nhấp mà bóp chặt lấy hai ngọn đồi mềm mại.
Cô ôm chặt lấy cơ thể anh, đầu óc trống rỗng, thể sát chỉ biết theo từng cú ra vào của anh mà sung sướng đến tê dại.
Vận động ra vào liên tục, bên dưới phối hợp nhịp nhàng. Một lúc sau xúc cảm lên đến đỉnh điểm nòng tung sức mà phóng tinh hoa vào trong cơ thể cô.
Hoàng Yến Chi lúc này cũng sướng đến run người mà hai bầu ngực không ngừng tiết sữa ra. Quân Hạo Kiện thấy thế liền ngậm lấy mút lấy mút để không chừa lại giọt nào.
Nhớ tới cảnh tượng điên cuồng tối qua, Hoàng Yến Chi hơi đen mặt, chuyện anh ăn khẩu phần của An An cô còn chưa tính sổ đâu đấy nên cô đẩy tay anh sang một bên: “Nếu anh rảnh quá thì đi giặt tã cho An An đi.”
Quân Hạo Kiện ai oán nhìn cô: “Vừa nói đã quên, cô gái phụ bạc.”
Huyệt thái dương của Hoàng Yến Chi giật giật, rất muốn đạp người đàn ông này ra ngoài. Đây chắc chắn là Quân Hạo Kiện giả.
Bạn nhỏ An An hoàn toàn không biết ba mẹ đang nói gì, chỉ chăm chú uống sữa.
Cho con uống sữa xong, Hoàng Yến Chi lại thay cho con trai một bộ Đường trang, cùng kiểu dáng với trang phục của Quân lão gia. Nhóc con trắng trẻo mập mạp, sau khi thay đồ mới thì trông càng mũm mĩm hơn.
Hoàng Yến Chi nhìn mà vô cùng yêu thích, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.
Quân Hạo Kiện đi ra đúng lúc thấy cảnh này, anh đưa tay sờ lên mặt mình, thở dài trong lòng, quả nhiên mình già rồi nên không hấp dẫn bằng tiểu thịt tươi nữa.
Hoàng Yến Chi không biết anh nghĩ gì, nếu biết được thì chắc cô sẽ không nhịn được mà cho anh một bài học mất.
Quân Hạo Kiện đến bể con trai, nói hoa mỹ là An An nặng quá, không muốn bà xã mệt.
Hoàng Yến Chi cũng không vạch trần ý nghĩ nhỏ mọn của anh. Tuy buổi tối buổi tiệc mới bắt đầu những buổi trưa còn có một buổi tiệc gia đình, chủ yếu là người của nhà họ Quân và nhà họ Hoàng cùng nhau ăn cơm.
Sau khi Hạ Yên Nhi đến thì liền bể An An đi chơi. An An đã ăn no nên không bám mẹ nữa, biết được đi chơi thì đi với ai bé cũng chịu.
Không biết cùng Hạ Yên Nhi chơi cái gì mà thỉnh thoảng lại nghe tiếng bạn nhỏ An An cười khanh khách.
Cố Hiên cũng xin nghỉ, đã trở về từ quân đội. Đã ba bốn tháng cậu ta không về nhà, so với trước đây thì Hoàng Yến Chi thấy Cố Hiên đã thay đổi rất nhiều, nói thế nào nhỉ, trở nên trưởng thành hơn một chút.
“Chị dâu...” Cố Hiên thấy Hoàng Yến Chi thì cười tít mắt chào hỏi, nụ cười vẫn như xưa.
Hoàng Yến Chi quan sát cậu ta từ trên xuống dưới rồi gật đầu: “Ừ, tốt lắm. Lần này tiến bộ rất nhiều.”
Cố Hiên cười ha ha, nhìn về phía Quân Hạo Kiện rồi nhỏ giọng nói: “Chị dâu, chừng nào chị mới dạy em?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, không ngờ Cố Hiên còn nhớ chuyện này: “Chờ khi nào cậu đánh thắng Thẩm Hưng đi.”
Cố Hiên sốt ruột: “Vậy khác nào không bao giờ? Chị dâu, chị dạy em đi mà.”
Hoàng Yến Chi buồn cười nhìn cậu ta: “Không có lòng tin đến thế sao?”
“Chị dâu, đây không phải là không có lòng tin mà biết người biết ta. Tên Thẩm Hưng kia là một cái máy chiến đấu. Em mà đánh với cậu ta thì chẳng phải tự tìm đòn sao?”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi liếc mắt: “Bây giờ Thẩm Hưng giỏi đến vậy à?”
“Cũng không phải vậy. Là em tiến bộ chậm thôi.”
Cố Hiên sờ sờ đầu, có vẻ như hơi xấu hổ. Nói tới chuyện này, thật ra Cố Hiên cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng trong mấy tháng qua, cận chiến là hạng mục mà mình tiến bộ nhiều nhất, thế nhưng khi khiêu chiến với Thẩm Hưng vẫn đánh không lại.
Hoàng Yến Chi nhớ đã từng gặp Thẩm Hưng cười nói: “Dù tôi muốn dạy, cậu cũng không có thời gian học đâu.”
Ánh mắt Cố Hiên sáng lên: “Chị dâu, vậy là chị đồng ý rồi sao?”
Hoàng Yến Chi câm nín nhìn cậu ta, đó là trọng tâm trong lời nói của mình sao? Cố Hiên cười ha ha: “Chị dâu, không phải chị sắp theo anh em đến quân đội sao? Vậy sau khi huấn luyện kết thúc thì em có thể tới tìm chị rồi.”
“Thật sự muốn học à?”
“Chị dâu, chỉ cần chị chịu dạy thì em bảo đảm sẽ học chăm chỉ.” Cố Hiên gật mạnh đầu, sợ Hoàng Yến Chi không tin.
Theo cậu đoán chừng thì có lẽ kỹ thuật cận chiến của chị dâu mình còn lợi hại hơn cả huấn luyện viên trong quân đội.
Nếu Hoàng Yến Chi biết được suy nghĩ của Cố Hiên thì nhất định sẽ nói cho cậu ta biết trước đây thứ mà bọn cô học là kỹ năng giết người, tức là cách giết chết mục tiêu trong thời gian ngắn nhất, hoàn toàn không giống với những thứ mà quân đội dạy.
Có điều, dạy cho Cố Hiên một số kỹ năng cơ bản cũng được, ít nhất cũng có thể nâng cao năng lực tự vệ cho cậu ta, vì nghe ý tứ trong lời nói của Quân Hạo Kiện thì có vẻ sau này Cố Hiên sẽ phải tham gia kiểm tra đánh giá để vào bộ đội đặc chủng.
Cố Hiên có được câu trả lời mong ước đã lâu nên vô cùng mãn nguyện. Cậu ta vẫn còn muốn đi gặp An An nữa, ngoại trừ lúc An An vừa chào đời ra thì cậu ta chưa gặp lại cục bột này lần nào.
Hoàng Quang Nghị là người cuối cùng có mặt, sáng sớm hôm nay ông đã vội vàng trở về từ quân đội.
Bình luận facebook