• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỌT NGÀO TRONG HÔN NHÂN (1 Viewer)

  • Chương 368: Anh luôn chờ đợi cô

Hoàng Yến Chi cảm thấy buồn cười: “Hạo Kiện, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Lại đi ghen với một đứa trẻ ba tuổi.



“Em trả lời anh trước. Ai quan trọng hơn?” Quân Hạo Kiện nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ, chứng minh địa vị của mình trong lòng cô cao hơn con trai.



“Anh anh anh, anh quan trọng hơn. Được chưa?”



“Trả lời cho có lệ. Vợ, em coi anh như đứa trẻ mà dỗ dành đấy à.” Quân Hạo Kiện bày ra vẻ oán phu, chỉ có điều do trời quá tối nên cô không thấy rõ.



Hoàng Yến Chi thầm nói chỉ số IQ của anh bây giờ chẳng cao hơn An An bao nhiêu: “Em nói thật lòng mà. Trong lòng em, anh quan trọng hơn An An.” Vì hạnh phúc gia đình, cô rất có ý thức mà dỗ dành người đàn ông trước mắt.



Khóe môi Quân Hạo Kiện hơi cong lên: “Hôm nay chúng ta không về nhà, đã lâu rồi anh không ra ngoài cùng em.”



Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua bốn phía, có không ít cặp đôi đi dạo trên bờ biển, nhưng chỉ có một mình cô là mặc lễ phục. Cô chỉ bộ đồ trên người mình, nói: “Anh để em ăn mặc thế này đi dạo cùng anh?”



Quân Hạo Kiện chỉnh áo khoác lại cho cô, đảm bảo không để lộ cảnh xuân ra ngoài mới thôi. Hoàng Yến Chi cạn lời, tối lửa tắt đèn thế này, có ai thấy được gì đâu.



“Có sao đâu. Chẳng ai để ý em mặc cái gì?”



“An An ở nhà một mình.” Hoàng Yến Chi vẫn không yên lòng về con trai.



Quân Hạo Kiện cắt ngang lời cô: “Trong nhà còn có ông nội, dì Triệu, không phải chỉ có một mình An An. Yến Chi, An An là con trai, đã ba tuổi rồi, cần phải độc lập.” Ngay cả nổi máu ghen cũng ăn nói đường hoàng như thế, Hoàng phi Hồng cũng phục anh rồi. Ngẫm lại thời gian qua, cô đặt phần lớn mọi sự chú ý vào con trai, bỏ quên anh. Thôi vậy, dỗ người đàn ông trước mắt đã.



Hoàng Yến Chi đảo mắt, bỗng nhiên có một ý nghĩ: “Hạo Kiện, tối nay chúng ta không về nhà, ở lại khách sạn nhé.”



Quân Hạo Kiện nhướng mày, không biết vì sao cô lại đổi ý định. Có điều, ý này với anh mà nói là cầu còn không được.



“Được.” Quân Hạo Kiện vui vẻ đồng ý. Hai người không vội trở về, đúng là lâu rồi bọn họ không hẹn hò riêng, cả hai chậm rãi đi trên bờ biển.



Hai người đi dạo trên bờ cát khoảng hai tiếng mới về. Có điều, bọn họ không về nhà, mà đến một khách sạn. Trong phòng khách sạn, Hoàng Yến Chi nhìn đồ ngủ mà vừa nãy mới mua trong trung tâm thương mại. Đồ ngủ thiếu vải đến đáng thương. Cô cầm đồ ngủ do dự một lúc lâu, nghĩ đến chuyện mình muốn làm, cô cắn môi, mặc đồ ngủ vào, khoác thêm áo tắm rồi mới bước ra ngoài.



Quân Hạo Kiện đã tắm trước rồi, lúc này đang ngồi trên giường chờ cô. Hai vợ chồng không trở về nhà mà ở lại khách sạn, không cần nói cũng ngầm hiểu ý nhau.



Tóc Hoàng Yến Chi còn ướt, Quân Hạo Kiện cầm máy sấy sấy tóc cho cô. Lúc tóc sắp khô, áo tắm trên người có bỗng nới lỏng, lộ ra làn da trắng như tuyết, còn có bộ đồ ngủ thiếu vải đến đáng thương. Anh vốn rất chăm chú sấy tóc cho cô, nào ngờ trước mặt bỗng hiện ra một mảng tuyết trắng, tâm tư lập tức bay xa.



Yết hầu của anh bỗng chuyển động. Anh cúi đầu, từ góc độ này nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy phong cảnh trước ngực cô. Tóc cô cũng khô rồi, anh đặt máy sấy sang một bên, cúi đầu hôn lên vành tai cô, thì thầm: “Em mua từ bao giờ vậy?”



Hoàng Yến Chi không đáp, chỉ hỏi: “Anh thích không?”



Sao anh có thể không thích được. Anh trực tiếp dùng hành động chứng minh, lúc chuẩn bị lâm trận, anh ngừng lại, nói: “Chờ chút.”



Anh giơ tay định lấy cái hộp trên tủ đầu giường, Hoàng Yến Chi đè tay anh lại. Ngay từ đầu cô đã có ý định không cho anh dùng, bây giờ sao có thể cho được như ý chứ.



“Hạo Kiện, chúng ta sinh con gái đi.”



Ánh mắt Quân Hạo Kiện do dự: “Chờ thêm một thời gian nữa, đợi cơ thể của em hoàn toàn khỏe lại rồi tính.”



Hoàng Yến Chi không nói biết anh đang kiếm cớ. Cô giữ chặt tay anh: “Anh đã đồng ý với em sẽ sinh con gái rồi.” Lúc trước là cơ thể của cô không cho phép, bây giờ cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, sao cô có thể để anh trốn tránh nữa. Huống chi, vì con gái, tối nay cô đã hy sinh lớn như vậy, tuyệt đối không thể để cho kế hoạch chết yểu được!



Anh nhìn cô, bởi vì nhẫn nhịn nên trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Đang vận sức chờ phát động, bỗng nhiên phải ngừng, không chỉ có khó chịu, mà anh càng khó chịu hơn: “Em lên kế hoạch rồi?” Nếu không thì làm sao ngay cả đồ ngủ cũng chuẩn bị rồi?



Hoàng Yến Chi cười nhạt: “Anh nghĩ vậy cũng được. Anh đã đồng ý với em rồi, chờ em khỏe sẽ sinh con gái. Hai năm đã trôi qua, anh còn muốn chơi xấu?” Cô thầm cười khổ, nhà người ta đều là đàn ông muốn vợ sinh con, nhà cô thì ngược lại, Quân Hạo Kiện luôn theo tôn chỉ có thể tránh sẽ tránh.



“Được rồi, anh sợ em rồi. Có điều, anh nói trước, chỉ một lần này thôi. Nếu lần này không dính, có nghĩa là duyên phận chưa tới, trong khoảng thời gian tới em đừng nói chuyện sinh con gái nữa.” Quân Hạo Kiện thỏa hiệp, đối diện với cô, anh chỉ có thể thỏa hiệp.



Hoàng Yến Chi gật đầu, chuyện sau này sau này hãy nói. Anh không nhịn nữa, nhún người xuống, bắt đầu hôn vào môi cô, bàn tay to lớn đặc vào thứ mềm mại căng tròn mà nhào nặn đến không còn hình dạng gì.



Đôi môi dụ mị lướt dọc từ cần cổ xuống, đi qua mỗi tất da thịt đều để lại những dấu hôn đỏ hồng đầy mê người.



“Vợ à, lâu rồi anh không có cảm giác như thế này.” Giọng của Quân Hạo Kiện nhất thời bị nhiễm dục vọng mà trầm khàn.



Trong phòng chẳng mấy chốc tràn đầy tư vị ngọt ngào. Khuôn miệng xinh xắn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ: “Ưm..aa..” kiều mị của cô.



Người đàn ông ở trên giường mà không ngừng luân động, từng động tác dứt khoát như muốn đem vật nam tính chạm vào tận sâu bên trong khám phá nơi chật hẹp.



Mỗi lần ra vào đều mang theo tiếng ch*p ch*p



ướt át khiến Hoàng Yến Chi rên rỉ như chú mèo nhỏ, hơi thở gấp gáp, khoái cảm triền miên.



Cuộc hoan ái không những có dấu hiệu dừng lại mà còn mảnh liệt hơn trước. Hoàng Yến Chi ôm siết vào lưng anh, guong mặt vì những khoái cảm không ngừng tăng lên mà thêm kiều mị.



Sáng sớm hôm sau, Hoàng Yến Chi xoa cái eo đau nhức, thầm thở dài. Vì sinh con gái mà cô cũng liều mạng luôn rồi, tối qua hai người lăn lộn đến hai giờ sáng mới ngủ. Không thấy anh đâu, Hoàng Yến Chi choàng áo tắm, đi vào nhà tắm vệ sinh rửa mặt. Lúc thay đồ, nhìn dấu vết dày đặc trên cơ thể ở trong gương, cô dường như cảm thấy eo mình càng đau hơn. Con gái à, vì con mà mẹ thật sự đã liều mạng đấy!



Quân Hạo Kiện mang bữa sáng mà anh tự mình xuống nhà hàng chọn món cô thích ăn lên phòng, anh còn đích thân phục vụ cô ăn sáng. Quả là đàn ông được cho ăn no thì rất dễ nói chuyện.



Hoàng Yến Chi thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, tối qua cô mệt muốn chết rồi, anh chăm sóc cô là đương nhiên. Lúc này, anh đang nghĩ đúng là không có An An mới có thể vui hết mình. Trước đây ở trong nhà, bởi vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn, nên bọn họ không dám buông thả, làm gì được tận hứng như tối qua.



Nghĩ tới đây, ang thầm nghĩ, sau này phải dẫn vợ ra ngoài thuê phòng nhiều hơn, tăng thêm tình cảm vợ chồng mới được.



Tất nhiên là Hoàng Yến Chi không biết tính toán trong lòng anh. Cô nhìn bụng của mình, trong mắt đều là ý cười. Mấy hôm nay là thời kỳ rụng trứng của cô, xác suất trúng thưởng rất lớn. Vì vậy nên tối qua cô mới hy sinh lớn như vậy.



Ăn sáng xong, hai vợ chồng về nhà. Quân lão gia không hỏi tối qua hai người đi đâu. Chuyện tình cảm người trẻ tuổi ấy mà, không nên xen vào vẫn hơn. An An đang ở ăn sáng, cậu nhóc chu môi, ngậm thức ăn trong miệng mãi không nuốt. Thỉnh thoảng bé nhìn ra cửa, tối qua và sáng nay không thấy mẹ, An An hơi buồn bực.



Thấy Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện vào, An An lập tức tuột xuống ghế, chạy về phía cô: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”



“Ba mẹ có một số việc phải làm nên đi ra ngoài. Con nhớ mẹ à?” Hoàng Yến Chi nhỏ nhẹ hỏi. Đối với con trai, cô luôn kiên nhẫn.



Quân Hạo Kiện được ăn uống no đủ, nên nhìn con trai cũng thuận mắt, không so đo chuyện thằng bé dựa vai lòng vợ mình nữa.



An An nhỏ giọng nói: “Mẹ không ở nhà, con không muốn ăn cơm.”



“An An, về sau không thể được như vậy, nếu mẹ đi ra ngoài làm việc tới mấy ngày không trở lại thì sao? Lẽ nào mấy ngày con sẽ không ăn cơm?” Giọng điệu Hoàng Yến Chi nghiêm túc.



“Thế nhưng hôm qua mẹ không nói với con mẹ đi đâu.”



“Được rồi, mẹ không nói cho con biết mẹ đi đầu là mẹ sai, mẹ nói xin lỗi với con. Nếu sau này mẹ đi đâu, mẹ sẽ cố gắng nói cho con biết. Lẽ nào con không có gì muốn nói với mẹ về chuyện ngày hôm nay sao?”



“Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ ăn cơm đầy đủ, không để cho mọi người lo lắng nữa ạ.” An An là một cậu bé tốt ngoan biết sai sẽ thay đổi, ý thức được mình không đúng, cậu nhóc lập tức nói xin lỗi.



“Con biết lỗi rồi thì mẹ sẽ tha thứ cho con, nhưng sau này phải ăn uống đầy đủ, không ăn cơm sẽ bị bệnh, tất cả mọi người sẽ lo lắng, biết chưa?”



An An gật đầu: “Vâng.” Dứt lời, không đợi cô nói, cậu nhóc đã chủ động theo dì Triệu đi ăn cơm đi ăn cơm. An An không cần người đút, cậu có thể tự mình cầm muỗng ăn.



................



Deniel không ngờ lại gặp Rolla ở đây: “Cô Rolla.”



Hely xoay người, kinh ngạc nhìn Deniel: “Anh Deniel, không ngờ lại gặp anh ở đây. Hai chúng ta thật sự có duyên, tối hôm qua còn mới gặp mặt, ngày hôm nay lại gặp nữa rồi.” Thật ra trước đó cô đã cài đặt định vị vào điện thoại Deniel, biết anh tới đây nên cô mới chạy tới.



“Đúng vậy, không ngờ cô Rolla lại có hứng thú với tranh vẽ.”



Hely chỉ vào bức tranh trước mặt mình, nở nụ cười: “Tôi không có hứng thú với tranh vẽ, mà tôi có hứng thú với tác phẩm của Yến Chi. Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy đã là họa sĩ, lại còn rất nổi tiếng. Có điều, tôi vẫn không có cơ hội được tận mắt thưởng thức tranh của cô ấy. Lần này đến thủ đô, thế nào tôi cũng phải đến phòng tranh xem một lần.”



Ánh mắt Daniel hơi dao động: “Cô quen Yến Chi rất lâu rồi?”



“Không lâu, chúng tôi mới quen mấy tháng trước.” Hely nói: “Anh Daniel, tôi không phải là người ngoài ngành, có vài bức tranh tôi xem không hiểu. Tôi có thể mời anh giới thiệu giúp tôi được không?”



“Tất nhiên là có thể” Chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Hely, Daniel vốn muốn từ chối lại không mở lời được.



Thoáng chốc hai người cùng nhau thưởng thức tranh tới tận trưa, Hely xem đồng hồ: “Anh Daniel, đã trưa rồi, tôi có vinh hạnh mời anh ăn chung bữa cơm không?”



“Tôi...”



“Không cho phép từ chối, tôi rất có thành ý đấy!”



“Được.” Daniel lần nữa đổi giọng, chẳng biết tại sao, cô gái này khiến anh có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, giống như đã từng gặp, lại giống như chỉ là ảo giác của mình.



“Trước đây tôi chưa tới thủ đô lần nào, anh có biết nhà hàng nào ngon để giới thiệu cho tới không?” Hely giống như buồn rầu nói.



“Đây là lần đầu cô Rolla tới thủ đô sao?”



“Đúng vậy, lần này tôi đến thủ đô du lịch. Nếu không phải Yến Chi ở đây thì tôi cũng sẽ không tới. Đừng nói là thủ đô, ngay cả nước T cũng là lần đầu tiên tôi tới.”



Daniel nheo mắt: “Cô Rolla không phải người nước T?”



“Không phải, tôi là người nước H. Bởi vì nói tiếng nước T tốt, nên anh cảm thấy tôi là người nước T sao?” Hely cười rực rỡ: “Tôi học tiếng từ một người bạn, cô ấy là người nước T, cũng là bạn thân của tôi.”



Ánh mắt Daniel tối sầm lại, thì ra cô là người nước H, cho nên cái cảm giác quen thuộc này chỉ là vì cô và cô ấy là người cùng đến từ một nước sao?



“Anh Daniel, anh còn chưa nói cho tôi biết chỗ nào ăn ngon đấy.” Thấy Daniel ngẩn người, Kim Ân Hi huơ tay kéo sự chú ý của anh.



“Xin lỗi. Nếu không ngại thì cô Rolla ngồi xe của tôi, tôi dẫn cô đi.”



“Mong còn không được ấy chứ, tôi thật sự không quen đường xá ở đây.”



Hely cười nhẹ nhàng. Lên xe Daniel, tầm mắt của cô dừng lại trên cái móc treo trang trí: “Ô, anh Daniel, cái móc này của anh thật đặc biệt.” Cô gỡ móc treo xuống nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, đó là tấm ảnh được xếp thành hình trái tim, bên trên là ảnh chụp chung của cô và Daniel.



Daniel vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy cô đã cầm ảnh chụp trong tay rồi cũng không ngăn cản nữa. Hely quan sát kỹ tấm ảnh, nhất là dáng vẻ của cô, khuôn mặt vốn quen thuộc bây giờ trở nên xa lạ, hốc mắt của cô hơi cay xè, nháy mắt mấy cái, đè xúc động trong lòng xuống: “Đây là bạn gái của anh sao?” Hely hỏi.



Ánh mắt Daniel lập tức trở nên dịu dàng: “Ừ, cô ấy tên Hely, cũng là người nước H giống cô.” Nhắc đến cái tên Hely, ngay cả giọng nói của anh cũng bất giác trở nên dịu dàng. Trong lòng Hely chua xót, giọng điệu của anh đẫm nỗi nhớ nhung, khiến người ta vừa nghe là có thể cảm nhận được.



“Bây giờ cô ấy ở đâu, không cùng anh đến thủ đô sao?” Hely ra vẻ tò mò hỏi, thấy vẻ mặt Daniel hơi đổi, nói thêm một câu: “Tôi chỉ tò mò thôi, nếu không tiện thì anh có thể không nói.”



Daniel nhếch môi: “Không có gì không tiện, hai năm trước bạn gái của tôi ngã bệnh, không muốn thấy tôi, tôi vẫn đang chờ cô ấy trở lại.”



“Tại sao anh không đi tìm cô ấy?”



“Bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi, đại khái là không muốn để tôi thấy dáng vẻ bị bệnh của cô ấy. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, tôi tin một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về tìm tôi.”



Trong lòng Hely nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Cô mở to mắt, hơi ngửa đầu, ngăn dòng nước mắt rơi xuống. May là hôm nay cô xõa tóc, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt của cô, Daniel lại chuyên tâm lái xe nên không thấy được sự khác thường của cô.



“Nếu cô ấy không trở lại thì sao?” Hely hỏi.



Daniel cười dịu dàng: “Không đâu, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm tôi.”



Hely siết chặt tay. Daniel của cô vẫn ở đây đợi cô trở về, cô may mắn cỡ nào mới gặp được một người đàn ông như anh chứ, người luôn yêu cô không oán không hối hận. Có điều, Daniel, anh còn có thể thích em của bây giờ sao?



Hely hơi ảo não, treo móc trang trí lại chỗ cũ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng của Daniel, bỗng nhiên nói: “Không phải anh không sống ở thủ đô sao? Sao trong xe của anh lại có móc trang trí này?”



“Tôi mang theo nó tới đây, lúc lái xe không thấy nó tôi sẽ không quen.” Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và Hely. Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, cô rất không thích chụp ảnh, tấm ảnh này do anh chụp lén. Trong lòng Hely lại chua xót, suýt thì đã thốt ra, nhưng lại cố gắng đè nén, suốt quãng đường đi còn lại cô không nói thêm gì nữa. Đến nhà hàng, Daniel đưa thực đơn cho Hely: “Đây là nhà hàng nổi danh nhất thủ đô, đồ ăn ở đây rất ngon, cô có thể thử xem.”



Hely không nhận lấy thực đơn mà nói: “Tôi không quen nơi này, anh chọn đi.”



Daniel cũng không khách sáo: “Cô Rolla có kiêng thứ gì không?”



“Không, tôi không kén ăn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom