Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Ở đây lạ nước lạ cái. Nhỡ Cẩn Mai có xảy ra chuyện gì, anh biết ăn nói thế nào với cả nhà. Thế mà anh vừa nói có một câu, thì con bé đã khóc rồi. Trong phút chốc, Cẩn Tử Văn hoảng hốt, luống cuống tay chân dỗ dành con bé.
“Tiểu Mai, em đừng khóc. Là do anh sai, anh không nên hung dữ với em như vậy. Em tha thứ cho anh được không?”
Cẩn Mai lại càng khóc to hơn. Thật ra hôm nay cô bé đã bị dọa chết khiếp rồi. Dù gì cô cũng mới chỉ mười tám tuổi. Trước đây gia đình đã quá bao bọc, gần như chưa từng gặp phải những chuyện thế này.
Sau đó Hoàng Yến Chi xuất hiện cứu cô. Cẩn Mai vẫn luôn chìm đắm trong niềm vui gặp được Hoàng Yến Chi, vốn không có thời gian mà sợ hãi nữa. Bây giờ Hoàng Yến Chi đi rồi, anh trai cũng đã xuất hiện, cảm xúc của Cẩn Mai mới hoàn toàn vỡ òa.
Cô ngồi xổm xuống đất, ôm gối khóc đến đau lòng.
Cẩn Tử Văn cũng ngồi xuống trước mặt cô bé. Gương mặt anh đầy lo lắng. Nhưng anh lại không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ đành lặp đi lặp lại một câu “đừng khóc nữa.”
Khuôn mặt Cẩn Mai vốn được trang điểm lúc này bị nước mắt rửa trôi, trông lại càng thê thảm.
Cuối cùng cũng đã khóc đủ rồi, cô bé run rẩy đứng lên. Cẩn Tử Văn cũng thở phào nhẹ nhõm. Con bé mà khóc nữa thì anh cũng khóc theo mất.
“Cẩn Mai, chúng ta về đã, ngày mai trở lại Hoa Hạ rồi.”
Cẩn Mai kéo tay Cẩn Tử Văn, nhìn anh với vẻ đáng thương: “Chưa về vội được không anh? Em muốn đi tìm chị.”
“Cẩn Mai, biển người mênh mông. Em bảo anh phải tìm giúp em thế nào?”
“Anh cứ tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi. Chị ấy xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất dễ tìm.” Cẩn Mai vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô thật sự rất muốn tìm Hoàng Yến Chi.
Cẩn Tử Văn không đấu lại được dáng vẻ này của Cẩn Mai, đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, anh tìm giúp em. Nhưng trước tiên, em phải nói cho anh biết chị ấy tên gì đã.”
Cẩn Mai vừa nghe xong lại muốn khóc. Lúc nãy cô đã quên hỏi tên chị ấy rồi.
Tuy là vậy, nhưng đến ngày hôm sau, Cẩn Tử Văn vẫn nhờ bạn của anh ở Hàng Châu tìm người dựa vào những vào những miêu tả của Cẩn Mai. Chỉ là lúc đó, Hoàng Yến Chi đã rời khỏi Hàng Châu, trở về Hoa Hạ. Chắc chắn họ phải phí công vô ích rồi.
Đúng vậy, Hoàng Yến Chi không đến Quảng Châu như kế hoạch ban đầu, mà quay trở lại Hoa Hạ. Lý do thật sự là mấy hộp bánh hoa quế be bé mà cô đang cầm.
Cô không nỡ phụ tấm lòng của bà cụ đã làm bánh cho cô trong đêm. Nhưng nếu đợi cô đi Quảng Châu rồi mới quay lại Hoa Hạ, thì e rằng chỗ bánh hoa quế này sẽ hỏng hết. Cho nên cô buộc phải thay đổi lộ trình.
Cô trở về Hoa Hạ bằng máy bay. Nếu không phải Cẩn Mai làm loạn lên đòi tìm Hoàng Yến Chi, thì có lẽ họ đã có thể gặp lại ở sân bay. Nhưng mọi chuyện như thể đã được sắp đặt trước, họ lại bỏ lỡ một lần nữa.
Điều đầu tiên Hoàng Yến Chi làm khi về tới Hoa Hạ là về nhà cất hành lý, sau đó đến trường học. Lúc cô về cũng rất trùng hợp, trong phòng cũng đang có người.
“A A A! Yến Chi! Cậu về rồi.” Trương Linh trông thấy cô thì rất vui mừng, định nhào tới ôm chầm lấy cô, nhưng lại bị cô né như mọi lần.
“Yến Chi! Yến Chi! Cậu về có mang quà cho tớ không?” Trương Linh chìa đôi bàn tay trắng trắng mềm mềm ra, vội vàng hỏi.
Hoàng Yến Chi đưa mấy cái túi trong tay cho cô ấy.
“Oa! Yến Chi, cậu thật tốt với tớ. Cậu mua cho tớ nhiều quà thế này, tớ ngại quá đi.” Miệng thì nói ngại, nhưng cô ấy lại cười tươi như hoa.
“Trong đó còn có quà của Ninh Hân và Lê Tuyền nữa.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói. Nụ cười trên mặt Trương Linh tắt ngóm. Bùi Ninh Hân thì đắc ý.
“Nghe thấy chưa, còn có phần của tớ nữa. Tớ biết là Yến Chi sẽ không quên tớ mà.”
Nói rồi, cô ấy bước đến kéo Trương Linh sang một bên, lấy mấy cái túi mà Hoàng Yến Chi mang về. Bên trong ngoài mấy món đồ ăn vặt, còn có ba hộp quà được gói rất kỹ lưỡng, đẹp đẽ.
Bùi Ninh Hân cầm lấy một hộp, mắt sáng rực nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, đây là quà cho bọn tớ à?”
“Màu đỏ là quà tặng cậu. Màu hồng là của Trương Linh. Màu xanh là của Lê Tuyền.”
“Tớ cũng có?” Lê Tuyền được quan tâm mà ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ Hoàng Yến Chi lại chuẩn bị quà cho cả mình.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Còn có cả mấy món bánh đặc sản Hàng Châu nữa, cũng ngon lắm. Các cậu ăn thử đi.”
Trương Linh vốn chẳng cần Yến Chi nói, đã sớm bóc một hộp bánh hoa quế ra ăn thử rồi.
“Ôi ôi, cái này ngon quá Yến Chi ơi. Cậu mua ở đâu thế? Có mua được trên mạng không? Hôm nào tớ đặt mấy hộp. Bánh ngon thật đấy.”
Nhớ đến cửa hàng nhỏ nằm sâu trong ngõ, còn cả bà lão tóc bạc trắng đầu, Hoàng Yến Chi lắc đầu.
“Đặt trên mạng chắc không được hương vị thế này đâu. Cậu mà thích thì tranh thủ ăn thêm chút đi.”
Nghe vậy, Trương Linh bỗng cảm thấy tiếc nuối. Thấy Bùi Ninh Hân vừa cầm thêm một miếng, cô ấy liền giật lấy hai cái nữa.
Lê Tuyền nhẹ nhàng cắn miếng bánh đang cầm trong tay. Nhìn Trương Linh và Bùi Ninh Hân đang cười đùa rộn ràng, mắt cô ánh lên vẻ hâm mộ.
“Yến Chi, chiếc khăn lụa này cậu mua đắt lắm phải không?” Bùi Ninh Hân đã bóc hộp quà, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ trông rất đẹp ra.
Chiếc khăn này được dệt bằng tơ lụa cao cấp. Bùi Ninh Hân vừa nhìn đã biết giá trị của chiếc khăn không nhỏ. Nghĩ đến gia cảnh của Hoàng Yến Chi cô ấy lập tức thấy ngại ngùng.
“Yến Chi, để tớ trả tiền chiếc khăn lụa này cho cậu, coi như cậu mua hộ tớ.” Bùi Ninh Hân nói. Cô ấy có thể mua được một chiếc khăn lụa, nhưng Hoàng Yến Chi thì…
Trương Linh cũng gật đầu theo: “Đúng, Yến Chi. Mấy món đặc sản này đã tốn của cậu không ít tiền rồi. Bọn tớ không thể để cậu tốn kém thêm nữa. Cái khăn lụa này chắc chắn rất đắt. Cậu nói cho tớ biết giá cái khăn này đi, tớ đưa lại tiền cho cậu.”
Hoàng Yến Chi liếc nhìn một lượt. Vì lời nói của bọn họ khiến khuôn mặt Lê Tuyền đã đỏ bừng cả lên.
“Không cần đâu. Mấy năm nay tớ đều có học bổng, bình thường cũng không tiêu đến. Trong túi tớ vẫn còn ít tiền. Còn một năm nữa mọi người cũng tốt nghiệp rồi, coi như tớ tặng quà tốt nghiệp sớm cho mọi người đi.”
“Nhưng dù là quà tốt nghiệp cũng không cần tặng thứ đắt đỏ đến vậy đâu.” Trương Linh lầm bầm, vẫn khăng khăng muốn trả lại tiền cho Hoàng Yến Chi.
Trong mắt Hoàng Yến Chi đầy vẻ bất đắc dĩ. Cái đồ ngốc này!
Nhưng Bùi Ninh Hân lại kịp hiểu ra. Lúc nãy bọn họ buột miệng nói vậy, lại không nghĩ đến Lê Tuyền. Nhà Lê Tuyền chẳng mấy khá giả, bọn họ khăng khăng đòi trả tiền như vậy, chẳng phải đã khiến Lê Tuyền khó xử rồi sao.
Cô ấy nháy vắt với Trương Linh. Một lúc sau, người nào đó cuối cùng cũng nhận ra, liền ngại ngừng ngậm miệng lại.
Bùi Ninh Hân cười to: “Yến Chi, vậy chúng tớ không khách sáo nữa. Cậu tặng thì chúng tớ nhận vậy.”
Hoàng Yến Chi vui vẻ gật đầu.
Lê Tuyền ôm hộp quà, khẽ cảm ơn Hoàng Yến Chi. Tâm trạng lại rối bời.
Cô ấy vốn tưởng rằng trong phòng, mình và Hoàng Yến Chi bình đẳng với nhau. Bởi điều kiện kinh tế của gia đình bọn họ đều không khá giả. Nên bình thường cho dù thấy Hoàng Yến Chi thân thiết với Trương Linh và Bùi Ninh Hân, cô ấy cũng không ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ, cô ấy bỗng ý thức được rằng, thật ra trong phòng chỉ có mình là nghèo nhất. Mặc dù hằng năm cô ấy đều giành được học bổng, đủ tiền để trang trải học phí, nhưng phí sinh hoạt vẫn phải tự đi làm thêm để kiếm tiền trang trải.
Nhưng còn Hoàng Yến Chi, suốt ba năm nay, cô ấy chưa từng nhìn thấy Hoàng Yến Chi đi làm thêm bao giờ. Mặc dù quần áo cô mặc cũng bình dân, nhưng nhìn dáng vẻ thường ngày của Yến Chi, chắc cũng thuộc hàng không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Thậm chí người ta còn để được tiền học bổng, không cần tiêu đến.
“Tiểu Mai, em đừng khóc. Là do anh sai, anh không nên hung dữ với em như vậy. Em tha thứ cho anh được không?”
Cẩn Mai lại càng khóc to hơn. Thật ra hôm nay cô bé đã bị dọa chết khiếp rồi. Dù gì cô cũng mới chỉ mười tám tuổi. Trước đây gia đình đã quá bao bọc, gần như chưa từng gặp phải những chuyện thế này.
Sau đó Hoàng Yến Chi xuất hiện cứu cô. Cẩn Mai vẫn luôn chìm đắm trong niềm vui gặp được Hoàng Yến Chi, vốn không có thời gian mà sợ hãi nữa. Bây giờ Hoàng Yến Chi đi rồi, anh trai cũng đã xuất hiện, cảm xúc của Cẩn Mai mới hoàn toàn vỡ òa.
Cô ngồi xổm xuống đất, ôm gối khóc đến đau lòng.
Cẩn Tử Văn cũng ngồi xuống trước mặt cô bé. Gương mặt anh đầy lo lắng. Nhưng anh lại không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ đành lặp đi lặp lại một câu “đừng khóc nữa.”
Khuôn mặt Cẩn Mai vốn được trang điểm lúc này bị nước mắt rửa trôi, trông lại càng thê thảm.
Cuối cùng cũng đã khóc đủ rồi, cô bé run rẩy đứng lên. Cẩn Tử Văn cũng thở phào nhẹ nhõm. Con bé mà khóc nữa thì anh cũng khóc theo mất.
“Cẩn Mai, chúng ta về đã, ngày mai trở lại Hoa Hạ rồi.”
Cẩn Mai kéo tay Cẩn Tử Văn, nhìn anh với vẻ đáng thương: “Chưa về vội được không anh? Em muốn đi tìm chị.”
“Cẩn Mai, biển người mênh mông. Em bảo anh phải tìm giúp em thế nào?”
“Anh cứ tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi. Chị ấy xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất dễ tìm.” Cẩn Mai vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô thật sự rất muốn tìm Hoàng Yến Chi.
Cẩn Tử Văn không đấu lại được dáng vẻ này của Cẩn Mai, đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, anh tìm giúp em. Nhưng trước tiên, em phải nói cho anh biết chị ấy tên gì đã.”
Cẩn Mai vừa nghe xong lại muốn khóc. Lúc nãy cô đã quên hỏi tên chị ấy rồi.
Tuy là vậy, nhưng đến ngày hôm sau, Cẩn Tử Văn vẫn nhờ bạn của anh ở Hàng Châu tìm người dựa vào những vào những miêu tả của Cẩn Mai. Chỉ là lúc đó, Hoàng Yến Chi đã rời khỏi Hàng Châu, trở về Hoa Hạ. Chắc chắn họ phải phí công vô ích rồi.
Đúng vậy, Hoàng Yến Chi không đến Quảng Châu như kế hoạch ban đầu, mà quay trở lại Hoa Hạ. Lý do thật sự là mấy hộp bánh hoa quế be bé mà cô đang cầm.
Cô không nỡ phụ tấm lòng của bà cụ đã làm bánh cho cô trong đêm. Nhưng nếu đợi cô đi Quảng Châu rồi mới quay lại Hoa Hạ, thì e rằng chỗ bánh hoa quế này sẽ hỏng hết. Cho nên cô buộc phải thay đổi lộ trình.
Cô trở về Hoa Hạ bằng máy bay. Nếu không phải Cẩn Mai làm loạn lên đòi tìm Hoàng Yến Chi, thì có lẽ họ đã có thể gặp lại ở sân bay. Nhưng mọi chuyện như thể đã được sắp đặt trước, họ lại bỏ lỡ một lần nữa.
Điều đầu tiên Hoàng Yến Chi làm khi về tới Hoa Hạ là về nhà cất hành lý, sau đó đến trường học. Lúc cô về cũng rất trùng hợp, trong phòng cũng đang có người.
“A A A! Yến Chi! Cậu về rồi.” Trương Linh trông thấy cô thì rất vui mừng, định nhào tới ôm chầm lấy cô, nhưng lại bị cô né như mọi lần.
“Yến Chi! Yến Chi! Cậu về có mang quà cho tớ không?” Trương Linh chìa đôi bàn tay trắng trắng mềm mềm ra, vội vàng hỏi.
Hoàng Yến Chi đưa mấy cái túi trong tay cho cô ấy.
“Oa! Yến Chi, cậu thật tốt với tớ. Cậu mua cho tớ nhiều quà thế này, tớ ngại quá đi.” Miệng thì nói ngại, nhưng cô ấy lại cười tươi như hoa.
“Trong đó còn có quà của Ninh Hân và Lê Tuyền nữa.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói. Nụ cười trên mặt Trương Linh tắt ngóm. Bùi Ninh Hân thì đắc ý.
“Nghe thấy chưa, còn có phần của tớ nữa. Tớ biết là Yến Chi sẽ không quên tớ mà.”
Nói rồi, cô ấy bước đến kéo Trương Linh sang một bên, lấy mấy cái túi mà Hoàng Yến Chi mang về. Bên trong ngoài mấy món đồ ăn vặt, còn có ba hộp quà được gói rất kỹ lưỡng, đẹp đẽ.
Bùi Ninh Hân cầm lấy một hộp, mắt sáng rực nhìn Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, đây là quà cho bọn tớ à?”
“Màu đỏ là quà tặng cậu. Màu hồng là của Trương Linh. Màu xanh là của Lê Tuyền.”
“Tớ cũng có?” Lê Tuyền được quan tâm mà ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ Hoàng Yến Chi lại chuẩn bị quà cho cả mình.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Còn có cả mấy món bánh đặc sản Hàng Châu nữa, cũng ngon lắm. Các cậu ăn thử đi.”
Trương Linh vốn chẳng cần Yến Chi nói, đã sớm bóc một hộp bánh hoa quế ra ăn thử rồi.
“Ôi ôi, cái này ngon quá Yến Chi ơi. Cậu mua ở đâu thế? Có mua được trên mạng không? Hôm nào tớ đặt mấy hộp. Bánh ngon thật đấy.”
Nhớ đến cửa hàng nhỏ nằm sâu trong ngõ, còn cả bà lão tóc bạc trắng đầu, Hoàng Yến Chi lắc đầu.
“Đặt trên mạng chắc không được hương vị thế này đâu. Cậu mà thích thì tranh thủ ăn thêm chút đi.”
Nghe vậy, Trương Linh bỗng cảm thấy tiếc nuối. Thấy Bùi Ninh Hân vừa cầm thêm một miếng, cô ấy liền giật lấy hai cái nữa.
Lê Tuyền nhẹ nhàng cắn miếng bánh đang cầm trong tay. Nhìn Trương Linh và Bùi Ninh Hân đang cười đùa rộn ràng, mắt cô ánh lên vẻ hâm mộ.
“Yến Chi, chiếc khăn lụa này cậu mua đắt lắm phải không?” Bùi Ninh Hân đã bóc hộp quà, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ trông rất đẹp ra.
Chiếc khăn này được dệt bằng tơ lụa cao cấp. Bùi Ninh Hân vừa nhìn đã biết giá trị của chiếc khăn không nhỏ. Nghĩ đến gia cảnh của Hoàng Yến Chi cô ấy lập tức thấy ngại ngùng.
“Yến Chi, để tớ trả tiền chiếc khăn lụa này cho cậu, coi như cậu mua hộ tớ.” Bùi Ninh Hân nói. Cô ấy có thể mua được một chiếc khăn lụa, nhưng Hoàng Yến Chi thì…
Trương Linh cũng gật đầu theo: “Đúng, Yến Chi. Mấy món đặc sản này đã tốn của cậu không ít tiền rồi. Bọn tớ không thể để cậu tốn kém thêm nữa. Cái khăn lụa này chắc chắn rất đắt. Cậu nói cho tớ biết giá cái khăn này đi, tớ đưa lại tiền cho cậu.”
Hoàng Yến Chi liếc nhìn một lượt. Vì lời nói của bọn họ khiến khuôn mặt Lê Tuyền đã đỏ bừng cả lên.
“Không cần đâu. Mấy năm nay tớ đều có học bổng, bình thường cũng không tiêu đến. Trong túi tớ vẫn còn ít tiền. Còn một năm nữa mọi người cũng tốt nghiệp rồi, coi như tớ tặng quà tốt nghiệp sớm cho mọi người đi.”
“Nhưng dù là quà tốt nghiệp cũng không cần tặng thứ đắt đỏ đến vậy đâu.” Trương Linh lầm bầm, vẫn khăng khăng muốn trả lại tiền cho Hoàng Yến Chi.
Trong mắt Hoàng Yến Chi đầy vẻ bất đắc dĩ. Cái đồ ngốc này!
Nhưng Bùi Ninh Hân lại kịp hiểu ra. Lúc nãy bọn họ buột miệng nói vậy, lại không nghĩ đến Lê Tuyền. Nhà Lê Tuyền chẳng mấy khá giả, bọn họ khăng khăng đòi trả tiền như vậy, chẳng phải đã khiến Lê Tuyền khó xử rồi sao.
Cô ấy nháy vắt với Trương Linh. Một lúc sau, người nào đó cuối cùng cũng nhận ra, liền ngại ngừng ngậm miệng lại.
Bùi Ninh Hân cười to: “Yến Chi, vậy chúng tớ không khách sáo nữa. Cậu tặng thì chúng tớ nhận vậy.”
Hoàng Yến Chi vui vẻ gật đầu.
Lê Tuyền ôm hộp quà, khẽ cảm ơn Hoàng Yến Chi. Tâm trạng lại rối bời.
Cô ấy vốn tưởng rằng trong phòng, mình và Hoàng Yến Chi bình đẳng với nhau. Bởi điều kiện kinh tế của gia đình bọn họ đều không khá giả. Nên bình thường cho dù thấy Hoàng Yến Chi thân thiết với Trương Linh và Bùi Ninh Hân, cô ấy cũng không ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ, cô ấy bỗng ý thức được rằng, thật ra trong phòng chỉ có mình là nghèo nhất. Mặc dù hằng năm cô ấy đều giành được học bổng, đủ tiền để trang trải học phí, nhưng phí sinh hoạt vẫn phải tự đi làm thêm để kiếm tiền trang trải.
Nhưng còn Hoàng Yến Chi, suốt ba năm nay, cô ấy chưa từng nhìn thấy Hoàng Yến Chi đi làm thêm bao giờ. Mặc dù quần áo cô mặc cũng bình dân, nhưng nhìn dáng vẻ thường ngày của Yến Chi, chắc cũng thuộc hàng không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Thậm chí người ta còn để được tiền học bổng, không cần tiêu đến.
Bình luận facebook