Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Trương Linh sửng sốt, sau đó liền nổi đóa: “Ninh Hân, cậu mà mắng tớ ngốc nữa là tớ sẽ liều mạng với cậu đấy.”
Nhưng Bùi Ninh Hân hoàn toàn không ngờ rằng Trương Linh lần này quả thật đã đoán trúng.
Trong phòng ngủ nào đó của đại học B, những ngón tay thon dài gõ một cái, môi cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Xong!”
Chỉ một lát sau, trang web đã trở lại bình thường, nhưng bài viết tối qua đã biến mất, dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy. Có người đã down những bức ảnh kia xuống, thấy bài viết lúc đầu biến mất liền định đăng lên một lần nữa, nhưng vừa đăng lên chưa được ba mươi giây thì máy tính đã bị hack tiếp. Có người không từ bỏ ý định, đăng bài đến mấy lần, sau đó máy tính liền bị nhiễm virus.
Hoàng Yến Chi đương nhiên không biết được những chuyện này. Cô bây giờ đang thao tác trên máy tính, muốn tìm ra nơi phát tán hình ảnh. Những bức ảnh này được chụp rất rõ ràng, chứng tỏ đã được chụp ở khảng cách gần. Hơn nữa thời gian giữa những lần chụp cách nhau khá xa, cũng không giống như vô tình chụp được. Nói cách khác là cô đã bị ai đó theo dõi mà không hề hay biết gì. Đương nhiên cũng không loại trừ một loại khả năng là có người vẫn luôn chú ý đến cô, rồi nhân cơ hội chụp ảnh lại.
Ngón tay thon lướt nhanh trên bàn phím, gõ từng dòng ký tự bí ẩn. Ninh Hân và Trương Linh nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Tuy không biết những ký tự đó, thế nhưng cả hai người đều có thể nhìn ra Hoàng Yến Chi đang xâm nhập vào máy tính của người khác, như người ta thường gọi là “Hacker“.
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Linh liền sùng bái nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời: “Nữ thần, cậu đúng là thần tượng của tớ, còn có cái gì mà cậu không biết làm không?”
Bùi Ninh Hân dù không thái quá như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi cũng đầy vẻ nghiên cứu và thán phục. Quen biết cô ba năm, mỗi lần Ninh Hân cho rằng đã hiểu rõ cô, thì cô đều mang lại cho cô ấy một bất ngờ lớn hơn.
Bỗng nhiên Ninh Hân hơi tò mò với cách nhà họ Hoàng dạy dỗ Hoàng Yến Chi. Rốt cuộc là cách giáo dục phải ưu tú thế nào thì mới có thể nuôi dạy nên một Hoàng Yến Chi như vậy.
Chỉ là dần dần, vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi bỗng hơi rối rắm, chân mày của cô cau lại, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính hơi nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi cảm nhận được đối phương là một cao thủ máy tính, đã lâu rồi cô không gặp phải một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy. Vẻ hiếu thắng hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Những ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh hơn. Đến cuối cùng, Ninh Hân và Trương Linh chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của cô lướt như bay trên bàn phím.
Trương Linh ngáp một cái rồi chống cằm, mắt từ từ híp lại, đầu gật gà gật gù, trông hết sức đáng yêu.
Bùi Ninh Hân thấy vậy thì bật cười, sau đó thay đồ rồi ra khỏi phòng ngủ. Cô muốn đi mua bữa sáng. Vừa bảnh mắt đã gặp chuyện bực mình như thế, nên ba người vẫn chưa có tâm trạng ăn sáng.
Trong trường có không ít người nhận ra Bùi Ninh Hân ở cùng phòng Hoàng Yến Chi. Tuy rằng trang web đã bị hack, bài viết cũng bị xóa, nhưng đã có rất nhiều người đã đọc được đang không ngừng bàn tàn.
“Tớ bảo này Ninh Hân, Hoàng Yến Chi không biết xấu hổ như vậy, các cậu có biết không? Các cậu ở chung phòng chắc cũng phải biết được ít nhiều chứ.” Trên đường đi, Bùi Ninh Hân gặp phải một nữ sinh gần phòng, cô ta nói với vẻ hả hê.
Bùi Ninh Hân nhìn cô ta, không nổi giận mà chỉ nói với vẻ thâm thúy: “Sự việc không thấy tận mắt thì vẫn nên nói ít lại, để sau này đỡ phải tự vả, đau lắm.”
Nữ sinh kia biết Bùi Ninh Hân không dễ trêu vào, lén trừng mắt với cô ấy rồi hừ lạnh: “Có hay ho gì mà phách lối chứ, không chừng lại là cá mè một lứa cả thôi, hừ.”
Bùi Ninh Hân nhanh chóng mua bữa sáng xong, vừa vào phòng ngủ thì đã thấy Hoàng Yến Chi đang định ra ngoài: “Yến Chi, cậu đi đâu vậy?”
“Vừa nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, gọi Yến Chi đến phòng hiệu trưởng một chuyến.” Trương Linh giải thích, vẻ mặt lo lắng.
Ninh Hân khó hiểu hỏi: “Sao hiệu trưởng lại biết chuyện này?”
“Yến Chi, tớ đi với cậu.” Bùi Ninh Hân để bữa sáng lên bàn rồi nói.
“Không cần, tớ chỉ đi một lúc, không có việc gì đâu, các cậu đừng lo lắng.”
Sau đó Hoàng Yến Chi một mình đến phòng hiệu trưởng, để lại Bùi Ninh Hân và Trương Linh ở lại phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trương Linh: “Di động cậu đổ chuông kìa, mau nghe đi.”
Bùi Ninh Hân: “Không phải của tớ.”
Cả hai đồng loạt nhìn sang bàn học của Yến Chi, quả nhiên trông thấy điện thoại di động của cô đang nằm trên bàn vang lên một cách vui vẻ. Cô quên mang theo điện thoại.
Tiếng chuông dừng lại rồi nhanh chóng vang lên lần nữa. Ninh Hân ban đầu không muốn để ý tới, nhưng lại sợ đối phương có chuyện gì gấp nên liền bắt máy. Tên báo trên màn hình là “Quân Hạo Kiện“.
“Yến Chi“ Giọng nói trầm thấp cuốn hút, mang theo chút mệt mỏi và nhớ thương của Quân Hạo Kiện vang lên từ đầu dây bên kia.
Ninh Hân sửng sốt, đưa điện thoại ra nhìn một cái rồi lại kề vào tai: “Xin lỗi, Yến bây giờ không có ở đây, tôi là bạn cùng phòng của cô ấy. Nếu anh có chuyện gì gấp thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Còn nếu không có việc gấp thì anh có thể đợi khoảng nửa… một tiếng nữa rồi gọi lại.”
Vốn định nói nửa tiếng, nhưng lại nghĩ chắc Hoàng Yến Chi không thể kết thúc bên kia nhanh như vậy, cô ấy bèn đổi lại thành một giờ.
Giọng nói xa lạ khiến Quân Hạo Kiện hơi im lặng một lúc: “Yến Chi, đi đâu vậy?”
Ninh Hân do dự, không rõ đối phương có quan hệ thế nào với Hoàng Yến Chi. Nhưng giọng nói của đối phương rất quen, hình như còn có quan hệ không tồi với cô ấy.
“Cô ấy có chút việc phải ra ngoài, quên điện thoại ở phòng ký túc.” Suy nghĩ một lúc, Bùi Ninh Hân vẫn quyết định không nói.
“Nếu cô ấy quay lại thì xin phiền cô chuyển lời, bảo cô ấy gọi lại cho tôi.” Quân Hạo Kiện nói.
“Được.”
Quân Hạo Kiện cúp điện thoại, day day trán. Anh vừa tham gia một trận diễn tập quân sự về. Đã ba ngày không liên lạc với cô nên anh thấy hơi nhớ cô. Bỗng nhiên, động tác day trán của anh khựng lại, anh nhìn điện thoại rồi gọi lại lần nữa.
Người nhận điện thoại vẫn là Ninh Hân.
“Có phải Yến Chi đã xảy ra chuyện gì không?” Quân Hạo Kiện hỏi. Nếu Hoàng Yến Chi ở nhà thì quả thật có thể không cầm điện thoại theo, nhưng khi ra ngoài, cô nhất định sẽ mang điện thoại.
Hoàng Yến Chi đi về phía phòng hiệu trưởng, trên đường nhận phải vô số ánh mắt rèm pha công khai hoặc lén lút, còn có tiếng xì xào bàn luận lọt vào tai. Vẻ mặt của cô không thay đổi, không hề để ý đến ánh mắt của những người đó.
Lúc đi qua một khúc ngoặt thì bỗng có một người chặn đường, khiến Hoàng Yến Chi dừng bước.
Người chặn đường là một chàng trai, vóc dáng không cao lắm, khuôn mặt bình thường, thuộc kiểu nếu rơi vào trong biển người thì sẽ không thể nhận ra.
Cậu ta nở nụ cười khinh khỉnh, đánh giá Hoàng Yến Chi từ trên xuống dưới rồi lên tiếng: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Hoàng Yến Chi hơi dừng lại, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi biết cô đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng tôi không ngại đâu. Cô ra giá đi, chỉ cần không quá cao thì tôi có thể bao trọn cô. Tuy rằng tôi không bỏ ra nhiều tiền như mấy lão già kia, nhưng tôi trẻ hơn bọn họ. Nếu như cô chịu theo tôi, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô thỏa mãn hơn bọn họ nhiều.”
Gương mặt trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi lạnh xuống, nhìn đối phương với đôi mắt lạnh băng, đôi môi hơi hé: “Cút.”
Mặt cậu trai kia biến sắc, “Đừng có không biết xấu hổ, cũng chỉ là một đứa bán thân, còn giả vờ giả thanh cao cái gì chứ? Ông đây bằng lòng bao cô đã là để mắt cô rồi. Cô không tự nhìn xem mình đã qua tay bao nhiêu thằng rồi.”
Cậu ta nói toàn những câu bẩn thỉu, khiến đôi mắt Hoàng Yến Chi càng lạnh lẽo hơn. Vừa so tài với Hacker kia cả buổi mà lại khó phân thắng bại, cuối cùng đối phương vẫn hơn một chút, chạy thoát được, đã lâu không nếm trải cảm giác thất bại nên tâm trạng của cô lúc này không được tốt lắm.
“Tôi nói một lần cuối, cút.” Giọng nói lạnh băng.
Cậu trai kia vốn định chửi ầm lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô thì lập tức nín thinh, chạy trối chết.
Cô tiếp tục đi về phía phòng hiệu trưởng, lần này không gặp phải mấy kẻ không có mắt nữa.
Trong phòng không chỉ có hiệu trưởng mà còn cả chủ nhiệm khoa, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của các cô, những người cần tới đều đã có mặt.
Trong phòng không chỉ có hiệu trưởng mà còn cả chủ nhiệm khoa, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của các cô, những người cần tới đều đã có mặt.
Hoàng Yến Chi vừa đi vào thì tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc và soi mói.
Bầu không khí trong văn phòng rất căng thẳng, nhưng hình như Hoàng Yến Chi lại không hề cảm nhận được. Cô đứng ở giữa phòng, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh.
"Hoàng Yến Chi, chúng tôi tìm em đến đây là vì chuyện gì, chắc em cũng đã rõ rồi phải không?” Giáo viên hướng dẫn mở lời.
“Không rõ ạ.” Hoàng Yến Chi hờ hững đáp ba chữ khiến vẻ mặt của những người khác trong văn phòng cứng đờ.
Giáo viên hướng dẫn đẩy mắt kính trên sống mũi: “Vậy chúng tôi sẽ nói thẳng, nội dung của bài viết hôm qua trên diễn đàn trường có phải là thật không?”
Hoàng Yến Chi nhìn ông một cái, đôi mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ giáo viên bây giờ đều thích tin vào mấy lời đồn mà không cần điều tra sự thật sao?”
Vẻ mặt của giáo viên hướng dẫn cứng đờ. Sắc mặt của hiệu trưởng cũng rất khó coi. Từ trước đến giờ ông chưa từng gặp học sinh nào kiêu ngạo như vậy.
“Hoàng Yến Chi, chúng tôi chỉ hy vọng em có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Em không làm chuyện gì thì sao lại phải giải thích?” Hoàng Yến Chi vô tội trả lời, giọng điệu cũng hơi khó chịu.
Giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa liếc nhìn nhau. Sau đó chủ nhiệm lớp lên tiếng: “Hiệu trưởng, tôi cũng thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi hiểu Yến Chi, em ấy là một học sinh có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, hằng năm đều đạt được học bổng hạng nhất. Bình thường cũng cư xử rất có phép tắc, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu.”
Chủ nhiệm khoa cũng nói: “Thầy Lý nói rất đúng, tôi là người hướng dẫn em ấy làm luận văn tốt nghiệp, có thể cam đoan nhân phẩm của em ấy. Những hình ảnh trên mạng kia có lẽ không phải là thật, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người biết dùng photoshop, chỉnh sửa vài tấm ảnh là điều rất dễ dàng.”
Nhưng Bùi Ninh Hân hoàn toàn không ngờ rằng Trương Linh lần này quả thật đã đoán trúng.
Trong phòng ngủ nào đó của đại học B, những ngón tay thon dài gõ một cái, môi cong lên nở một nụ cười xinh đẹp: “Xong!”
Chỉ một lát sau, trang web đã trở lại bình thường, nhưng bài viết tối qua đã biến mất, dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy. Có người đã down những bức ảnh kia xuống, thấy bài viết lúc đầu biến mất liền định đăng lên một lần nữa, nhưng vừa đăng lên chưa được ba mươi giây thì máy tính đã bị hack tiếp. Có người không từ bỏ ý định, đăng bài đến mấy lần, sau đó máy tính liền bị nhiễm virus.
Hoàng Yến Chi đương nhiên không biết được những chuyện này. Cô bây giờ đang thao tác trên máy tính, muốn tìm ra nơi phát tán hình ảnh. Những bức ảnh này được chụp rất rõ ràng, chứng tỏ đã được chụp ở khảng cách gần. Hơn nữa thời gian giữa những lần chụp cách nhau khá xa, cũng không giống như vô tình chụp được. Nói cách khác là cô đã bị ai đó theo dõi mà không hề hay biết gì. Đương nhiên cũng không loại trừ một loại khả năng là có người vẫn luôn chú ý đến cô, rồi nhân cơ hội chụp ảnh lại.
Ngón tay thon lướt nhanh trên bàn phím, gõ từng dòng ký tự bí ẩn. Ninh Hân và Trương Linh nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Tuy không biết những ký tự đó, thế nhưng cả hai người đều có thể nhìn ra Hoàng Yến Chi đang xâm nhập vào máy tính của người khác, như người ta thường gọi là “Hacker“.
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Linh liền sùng bái nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời: “Nữ thần, cậu đúng là thần tượng của tớ, còn có cái gì mà cậu không biết làm không?”
Bùi Ninh Hân dù không thái quá như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi cũng đầy vẻ nghiên cứu và thán phục. Quen biết cô ba năm, mỗi lần Ninh Hân cho rằng đã hiểu rõ cô, thì cô đều mang lại cho cô ấy một bất ngờ lớn hơn.
Bỗng nhiên Ninh Hân hơi tò mò với cách nhà họ Hoàng dạy dỗ Hoàng Yến Chi. Rốt cuộc là cách giáo dục phải ưu tú thế nào thì mới có thể nuôi dạy nên một Hoàng Yến Chi như vậy.
Chỉ là dần dần, vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi bỗng hơi rối rắm, chân mày của cô cau lại, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính hơi nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi cảm nhận được đối phương là một cao thủ máy tính, đã lâu rồi cô không gặp phải một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy. Vẻ hiếu thắng hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Những ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh hơn. Đến cuối cùng, Ninh Hân và Trương Linh chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của cô lướt như bay trên bàn phím.
Trương Linh ngáp một cái rồi chống cằm, mắt từ từ híp lại, đầu gật gà gật gù, trông hết sức đáng yêu.
Bùi Ninh Hân thấy vậy thì bật cười, sau đó thay đồ rồi ra khỏi phòng ngủ. Cô muốn đi mua bữa sáng. Vừa bảnh mắt đã gặp chuyện bực mình như thế, nên ba người vẫn chưa có tâm trạng ăn sáng.
Trong trường có không ít người nhận ra Bùi Ninh Hân ở cùng phòng Hoàng Yến Chi. Tuy rằng trang web đã bị hack, bài viết cũng bị xóa, nhưng đã có rất nhiều người đã đọc được đang không ngừng bàn tàn.
“Tớ bảo này Ninh Hân, Hoàng Yến Chi không biết xấu hổ như vậy, các cậu có biết không? Các cậu ở chung phòng chắc cũng phải biết được ít nhiều chứ.” Trên đường đi, Bùi Ninh Hân gặp phải một nữ sinh gần phòng, cô ta nói với vẻ hả hê.
Bùi Ninh Hân nhìn cô ta, không nổi giận mà chỉ nói với vẻ thâm thúy: “Sự việc không thấy tận mắt thì vẫn nên nói ít lại, để sau này đỡ phải tự vả, đau lắm.”
Nữ sinh kia biết Bùi Ninh Hân không dễ trêu vào, lén trừng mắt với cô ấy rồi hừ lạnh: “Có hay ho gì mà phách lối chứ, không chừng lại là cá mè một lứa cả thôi, hừ.”
Bùi Ninh Hân nhanh chóng mua bữa sáng xong, vừa vào phòng ngủ thì đã thấy Hoàng Yến Chi đang định ra ngoài: “Yến Chi, cậu đi đâu vậy?”
“Vừa nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, gọi Yến Chi đến phòng hiệu trưởng một chuyến.” Trương Linh giải thích, vẻ mặt lo lắng.
Ninh Hân khó hiểu hỏi: “Sao hiệu trưởng lại biết chuyện này?”
“Yến Chi, tớ đi với cậu.” Bùi Ninh Hân để bữa sáng lên bàn rồi nói.
“Không cần, tớ chỉ đi một lúc, không có việc gì đâu, các cậu đừng lo lắng.”
Sau đó Hoàng Yến Chi một mình đến phòng hiệu trưởng, để lại Bùi Ninh Hân và Trương Linh ở lại phòng ngủ, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trương Linh: “Di động cậu đổ chuông kìa, mau nghe đi.”
Bùi Ninh Hân: “Không phải của tớ.”
Cả hai đồng loạt nhìn sang bàn học của Yến Chi, quả nhiên trông thấy điện thoại di động của cô đang nằm trên bàn vang lên một cách vui vẻ. Cô quên mang theo điện thoại.
Tiếng chuông dừng lại rồi nhanh chóng vang lên lần nữa. Ninh Hân ban đầu không muốn để ý tới, nhưng lại sợ đối phương có chuyện gì gấp nên liền bắt máy. Tên báo trên màn hình là “Quân Hạo Kiện“.
“Yến Chi“ Giọng nói trầm thấp cuốn hút, mang theo chút mệt mỏi và nhớ thương của Quân Hạo Kiện vang lên từ đầu dây bên kia.
Ninh Hân sửng sốt, đưa điện thoại ra nhìn một cái rồi lại kề vào tai: “Xin lỗi, Yến bây giờ không có ở đây, tôi là bạn cùng phòng của cô ấy. Nếu anh có chuyện gì gấp thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Còn nếu không có việc gấp thì anh có thể đợi khoảng nửa… một tiếng nữa rồi gọi lại.”
Vốn định nói nửa tiếng, nhưng lại nghĩ chắc Hoàng Yến Chi không thể kết thúc bên kia nhanh như vậy, cô ấy bèn đổi lại thành một giờ.
Giọng nói xa lạ khiến Quân Hạo Kiện hơi im lặng một lúc: “Yến Chi, đi đâu vậy?”
Ninh Hân do dự, không rõ đối phương có quan hệ thế nào với Hoàng Yến Chi. Nhưng giọng nói của đối phương rất quen, hình như còn có quan hệ không tồi với cô ấy.
“Cô ấy có chút việc phải ra ngoài, quên điện thoại ở phòng ký túc.” Suy nghĩ một lúc, Bùi Ninh Hân vẫn quyết định không nói.
“Nếu cô ấy quay lại thì xin phiền cô chuyển lời, bảo cô ấy gọi lại cho tôi.” Quân Hạo Kiện nói.
“Được.”
Quân Hạo Kiện cúp điện thoại, day day trán. Anh vừa tham gia một trận diễn tập quân sự về. Đã ba ngày không liên lạc với cô nên anh thấy hơi nhớ cô. Bỗng nhiên, động tác day trán của anh khựng lại, anh nhìn điện thoại rồi gọi lại lần nữa.
Người nhận điện thoại vẫn là Ninh Hân.
“Có phải Yến Chi đã xảy ra chuyện gì không?” Quân Hạo Kiện hỏi. Nếu Hoàng Yến Chi ở nhà thì quả thật có thể không cầm điện thoại theo, nhưng khi ra ngoài, cô nhất định sẽ mang điện thoại.
Hoàng Yến Chi đi về phía phòng hiệu trưởng, trên đường nhận phải vô số ánh mắt rèm pha công khai hoặc lén lút, còn có tiếng xì xào bàn luận lọt vào tai. Vẻ mặt của cô không thay đổi, không hề để ý đến ánh mắt của những người đó.
Lúc đi qua một khúc ngoặt thì bỗng có một người chặn đường, khiến Hoàng Yến Chi dừng bước.
Người chặn đường là một chàng trai, vóc dáng không cao lắm, khuôn mặt bình thường, thuộc kiểu nếu rơi vào trong biển người thì sẽ không thể nhận ra.
Cậu ta nở nụ cười khinh khỉnh, đánh giá Hoàng Yến Chi từ trên xuống dưới rồi lên tiếng: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Hoàng Yến Chi hơi dừng lại, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Tôi biết cô đã ngủ với không ít đàn ông, nhưng tôi không ngại đâu. Cô ra giá đi, chỉ cần không quá cao thì tôi có thể bao trọn cô. Tuy rằng tôi không bỏ ra nhiều tiền như mấy lão già kia, nhưng tôi trẻ hơn bọn họ. Nếu như cô chịu theo tôi, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô thỏa mãn hơn bọn họ nhiều.”
Gương mặt trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi lạnh xuống, nhìn đối phương với đôi mắt lạnh băng, đôi môi hơi hé: “Cút.”
Mặt cậu trai kia biến sắc, “Đừng có không biết xấu hổ, cũng chỉ là một đứa bán thân, còn giả vờ giả thanh cao cái gì chứ? Ông đây bằng lòng bao cô đã là để mắt cô rồi. Cô không tự nhìn xem mình đã qua tay bao nhiêu thằng rồi.”
Cậu ta nói toàn những câu bẩn thỉu, khiến đôi mắt Hoàng Yến Chi càng lạnh lẽo hơn. Vừa so tài với Hacker kia cả buổi mà lại khó phân thắng bại, cuối cùng đối phương vẫn hơn một chút, chạy thoát được, đã lâu không nếm trải cảm giác thất bại nên tâm trạng của cô lúc này không được tốt lắm.
“Tôi nói một lần cuối, cút.” Giọng nói lạnh băng.
Cậu trai kia vốn định chửi ầm lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô thì lập tức nín thinh, chạy trối chết.
Cô tiếp tục đi về phía phòng hiệu trưởng, lần này không gặp phải mấy kẻ không có mắt nữa.
Trong phòng không chỉ có hiệu trưởng mà còn cả chủ nhiệm khoa, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của các cô, những người cần tới đều đã có mặt.
Trong phòng không chỉ có hiệu trưởng mà còn cả chủ nhiệm khoa, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên hướng dẫn của các cô, những người cần tới đều đã có mặt.
Hoàng Yến Chi vừa đi vào thì tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc và soi mói.
Bầu không khí trong văn phòng rất căng thẳng, nhưng hình như Hoàng Yến Chi lại không hề cảm nhận được. Cô đứng ở giữa phòng, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh.
"Hoàng Yến Chi, chúng tôi tìm em đến đây là vì chuyện gì, chắc em cũng đã rõ rồi phải không?” Giáo viên hướng dẫn mở lời.
“Không rõ ạ.” Hoàng Yến Chi hờ hững đáp ba chữ khiến vẻ mặt của những người khác trong văn phòng cứng đờ.
Giáo viên hướng dẫn đẩy mắt kính trên sống mũi: “Vậy chúng tôi sẽ nói thẳng, nội dung của bài viết hôm qua trên diễn đàn trường có phải là thật không?”
Hoàng Yến Chi nhìn ông một cái, đôi mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ giáo viên bây giờ đều thích tin vào mấy lời đồn mà không cần điều tra sự thật sao?”
Vẻ mặt của giáo viên hướng dẫn cứng đờ. Sắc mặt của hiệu trưởng cũng rất khó coi. Từ trước đến giờ ông chưa từng gặp học sinh nào kiêu ngạo như vậy.
“Hoàng Yến Chi, chúng tôi chỉ hy vọng em có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.”
“Em không làm chuyện gì thì sao lại phải giải thích?” Hoàng Yến Chi vô tội trả lời, giọng điệu cũng hơi khó chịu.
Giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa liếc nhìn nhau. Sau đó chủ nhiệm lớp lên tiếng: “Hiệu trưởng, tôi cũng thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi hiểu Yến Chi, em ấy là một học sinh có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, hằng năm đều đạt được học bổng hạng nhất. Bình thường cũng cư xử rất có phép tắc, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu.”
Chủ nhiệm khoa cũng nói: “Thầy Lý nói rất đúng, tôi là người hướng dẫn em ấy làm luận văn tốt nghiệp, có thể cam đoan nhân phẩm của em ấy. Những hình ảnh trên mạng kia có lẽ không phải là thật, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người biết dùng photoshop, chỉnh sửa vài tấm ảnh là điều rất dễ dàng.”
Bình luận facebook