Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Cô nép vào lòng anh, vòng tay ôm eo anh, hai người càng sát vào nhau hơn. Hoàng Yến Chi chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy yết hầu lên xuống của Quân Hạo Kiện
Cô không kìm được, le lưỡi liếm nhẹ, cả người Quân Hạo Kiện liền cứng đờ, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống, cực kỳ mẫn cảm với đầu lưỡi nóng rực kia, khiến cả người anh lại càng căng thẳng.
Thật ra cơ thể Hoàng Yến Chi bây giờ cũng đang cứng đơ, đôi tai đỏ bừng. Trừ lần trước chủ động đùa giỡn với Quân Hạo Kiện ra, cô đã không còn làm chuyện như vậy nữa.
Cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, đôi tay ôm eo cô siết chặt hơn, Hoàng Yến Chi nhắm hai mắt lại, hôn lên yết hầu của Quân Hạo Kiện lần nữa. Nụ hôn này chạy dọc theo hầu kết, chầm chậm lướt lên trên, hai đôi môi kề vào nhau.
Hơi thở của Quân Hạo Kiện hơi hổn hển vì động tác này của cô, đôi tay ôm eo Hoàng Yến Chi cũng không ngừng siết chặt.
Đôi tay lúc đầu ôm eo anh, từ lúc nào đã vòng lên cổ Quân Hạo Kiện. Cả người cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, vì tư thế đó nên cô cao hơn anh nửa cái đầu.
Hoàng Yến Chi nhìn xuống, anh ngửa đầu lên, bốn mắt chạm nhau. Màu hồng phấn phơn phớt khiến khuôn mặt cao lãnh của cô khoác lên một vẻ quyến rũ hiếm thấy.
Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, lại hôn lên đôi môi lành lạnh khẽ mím lại của anh. Cô cẩn thận đưa lưỡi lướt trên đường cong môi anh.
Quân Hạo Kiện cũng không động đậy, mặc cho cô hành động. Nhưng anh chờ rất lâu mà môi cô vẫn chỉ dừng lại trên môi anh, không hề tiến thêm một bước nào.
Một tay Quân Hạo Kiện giữ eo cô, đề phòng cô ngã, một tay khác đỡ gáy cô, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Âm thanh vang lên trong phòng khách, khiến người ta mặt đỏ tim run.
Mãi lâu sau, Quân Hạo Kiện mới buông cô ra, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội. Hoàng Yến Chi đỏ mặt hơn, nhưng không né tránh ánh mắt anh nhìn cô.
Quân Hạo Kiện duỗi ngón tay ra, lau sợi chỉ bạc ở khóe miệng cho cô, sau đó ôm cô xoay người một cái, Hoàng Yến Chi liền nằm trên ghế sofa.
Nụ hôn tiếp diễn, nhiệt độ trong phòng khách không ngừng tăng lên.
Đến lúc anh buông cô ra thì hai người đều đã thở hổn hển. Trán Quân Hạo Kiện lấm tấm mồ hôi. Cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, biết người đàn ông này đang chịu đựng cái gì, liền nép vào lòng anh, không hề dám động đậy.
Quân Hạo Kiện ổn định lại hơi thở, nhìn Hoàng Yến Chi dịu dàng lên tiếng: “Anh đi tắm trước.”
Hoàng Yến Chi khẽ gật đầu, nhìn Quân Hạo Kiện bước vào phòng ngủ rồi mới đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng hổi của mình.
Hoàng Yến Chi chờ đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới vào phòng ngủ. Quân Hạo Kiện vẫn chưa đi ra.
Có lẽ là nghe thấy tiếng Hoàng Yến Chi bước vào, anh mở hé cửa phòng tắm ra: “Đưa cho anh một bộ đồ.”
Hoàng Yến Chi vâng một tiếng, nhìn cửa phòng tắm đóng lại rồi mới mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ở nhà của anh.
Mở ra ngăn tủ cuối cùng, nhìn đồ lót của Quân Hạo Kiện được xếp chỉnh tề, nhiệt độ vừa hạ trên mặt Hoàng Yến Chi lại có xu hướng từ từ tăng lên.
Cô lắc đầu, xua mấy hình ảnh không dành cho trẻ con trong đầu ra, tiện tay lấy một cái rồi đưa cùng bộ đồ ở nhà cho Quân Hạo Kiện.
Anh duỗi một cánh tay ra ngoài phòng tắm. Thấy cánh tay anh cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, Hoàng Yến Chi liền có thể liên tưởng đến hình dáng của bộ phận khác.
Cảm thấy bản thân có suy nghĩ quái đản nên cô đưa quần áo cho Quân Hạo Kiện xong liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ, cầm sách tiếng Pháp của Ninh Hân đưa đến đọc.
Lúc Quân Hạo Kiện đi ra liền thấy dáng vẻ tựa trên ghế sofa đọc sách của Hoàng Yến Chi, bèn dựa vào cửa phòng ngủ, lặng lặng ngắm cô.
Có điều mãi nửa ngày trôi qua vẫn không thấy cô lật sang trang khác, Quân Hạo Kiện liền bật cười.
Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng anh mới hoàn hồn, ý thức được thái độ ngớ ngẩn của mình bị Quân Hạo Kiện trông thấy thì hơi tức giận, lườm anh một cái, khiến anh càng cười to hơn.
Anh thích dáng vẻ đầy sức sống này của Hoàng Yến Chi nhất là khi sức sống này vì anh nên mới có.
Sau đó, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa. Anh ngồi trên ghế sofa, còn Hoàng Yến Chi thì nép vào lòng anh, cùng nhau xem “Bá tước Cristo”.
Thời gian từ từ trôi qua, kim đồng hồ chỉ vào hai giờ. Quân Hạo Kiện thấy cũng gần đến giờ, bèn vào phòng ngủ thay quân phục.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ mặc quân phục của Quân Hạo Kiện. Dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy người khác mặc quân phục, nhưng đây lại là lần đầu cô thấy có người mặc lên lại đẹp trai đến thế.
Nhìn ngôi sao lấp lánh trên vai anh, Hoàng Yến Chi hơi thất thần.
“Tris, nếu có một ngày, Quân Hạo Kiện biết thân phận của cậu thì cậu sẽ làm gì?” Câu nói của Hely lại văng vẳng trong đầu, trái tim cứng rắn của Hoàng Yến Chi như bị bóp chặt.
Quân Hạo Kiện không để ý thấy vẻ khác thường trong mắt Hoàng Yến Chi. Anh bước đến ôm cô vào lòng, dịu dàng dặn dò: “Lúc anh không ở nhà, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Muộn nhất là nửa tháng nữa anh sẽ trở về. Nếu như thấy em gầy đi thì xem anh sẽ xử lý em thế nào.”
“Vâng.”
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn bóng anh đi vào thang máy, sau đó mới từ từ đóng cửa lại. Căn phòng vốn ấm áp giờ đây lại có vẻ hiu quạnh.
Cô đi vào phòng ngủ, cầm lấy bộ đồ ở nhà mà anh vừa thay ra, mang vào phòng tắm. Giặt quần áo sạch sẽ xong, Hoàng Yến Chi lại quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài. Màn đêm buông xuống lại càng khiến căn nhà nhỏ này trở nên hiu quạnh hơn. Hoàng Yến Chi suy nghĩ, rồi gọi điện cho Hely.
****************
Trong quán bar Khuynh Thành nổi tiếng nhất Hoa Hạ.
Hoàng Yến Chi và Hely bao trọn một phòng ở tầng hai của quán bar, nhìn xuống tầng một qua cửa sổ.
“Tớ nói này Tris, làm gì có ai đến quán bar chơi mà còn bao phòng chứ? Chi bằng chúng ta xuống dưới đó đi.” Hely thấy buồn chán muốn chết. Hoàng Yến Chi không phải một người thích nói chuyện, trong phòng lại chỉ có mỗi hai người, ngoại trừ uống rượu ra thì cô thật sự không tìm thấy chuyện gì khác để làm.
“Cậu muốn xuống thì đi đi.” Hoàng Yến Chi hờ hững trả lời, hơi cảm thấy hối hận vì đến quán bar.
Hely hừ một tiếng tẻ nhạt, cầm mấy viên xúc xắc trong tay tự giải trí.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi vẫn nhìn xuống tầng, chính xác hơn là một bàn ở dưới tầng. Ở đó, Lê Tuyền và bạn trai của cô ấy đang uống rượu, còn có một người đàn ông đi cùng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý khoác lên phía sau ghế Lê Tuyền. Gã bạn trai của cô ấy rõ ràng cũng thấy nhưng lại làm như không nhìn, chỉ lo ngắm cô gái với dáng người nóng bỏng trong sàn nhảy.
Người đàn ông đi cùng đang khuyến khích Lê Tuyền uống rượu. Lê Tuyền đã gặp anh ta mấy lần, biết là bạn của Trần Kình Thiên, bạn trai của cô, hơn nữa lại còn thân thiết nên dù không giỏi uống rượu, nhưng cô ấy vẫn nể mặt nên không từ chối. Tửu lượng của cô ấy cũng không cao lắm, uống mấy ly đã ngà ngà say.
Tay của người đàn ông từ từ trượt xuống, chuyển sang vai cô ấy. Lê Tuyền hơi cứng đờ, lấy cớ vào phòng vệ sinh để tránh né.
“A Thiên, cậu chắc chắn là cho tớ cô gái này chứ?” Chu Lượng hỏi Trần Kình Thiên.
Trần Kình Thiên nghe vậy cũng chẳng thèm quay đầu lại, vẫn nhìn cô gái có dáng người nóng bỏng xinh đẹp trong sàn nhảy, đôi mắt tỏa sáng, cười cười vẻ không để tâm: “Nếu như cậu thích thì cho cậu.”
Chu Lượng cũng cười: “Chẳng phải trước kia cậu rất thích cô ấy sao? Cậu còn bỏ bao nhiêu công sức theo đuổi như thế, bây giờ lại cho tớ. Tớ cũng không khách sáo với cậu đâu, cậu đừng hối hận đấy.”
Trần Kình Thiên cuối cùng cũng dời mắt khỏi người cô gái kia: “Cũng chỉ là một cô gái thôi, anh em chúng ta cần gì phải xa lạ như thế.”
Chu Lượng cũng không nói gì, chỉ cười cười. Hai người bọn họ đã làm chuyện thế này rất nhiều, đối với loại người như bọn họ mà nói, phụ nữ thật sự không là gì cả.
Thấy Lê Tuyền đi về phía toilet, Hoàng Yến Chi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Lê Tuyền đang đứng trước gương rửa mặt để dặm lại lớp trang điểm. Đôi mắt cô ấy hơi mơ màng, rõ là đã hơi có men say.
“Lê Tuyền.” Hoàng Yến Chi gọi.
Lê Tuyền quay đầu lại, nhìn Hoàng Yến Chi một hồi lâu sau mới nhận ra cô: "Yến Chi là cậu sao?”
“Cậu uống say rồi.”
Lê Tuyền muốn lắc đầu, nhưng đầu hơi choáng váng. Cô ấy lấy lại bình tĩnh: “Chỉ hơi chóng mặt thôi, không say.”
Hoàng Yến Chi bình thản nhìn Lê Tuyền. Thấy hai mắt cô ấy mơ màng, cô chớp mắt: “Nếu chóng mặt thì về đi, quán bar không phải là nơi thích hợp để ở lâu.”
“Tớ đi cùng bạn trai tớ, không phải một mình.” Lê Tuyền nói.
Chính vì có gã bạn trai kia nên Hoàng Yến Chi mới nói câu này.
Cô đứng trên tầng hai, trông thấy rõ ràng người đàn ông đi cùng bọn họ không có ý tốt với Lê Tuyền. Bạn trai cô ấy cũng biết nhưng thậm chí còn một mắt nhắm một mắt mở.
“Bạn trai cậu không phải người tốt, cậu vẫn nên tránh xa anh ta một chút đi.” Hoàng Yến Chi nghĩ rồi mới nói.
Lê Tuyền vốn vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện Ninh Hân và Trương Linh đều biết thân phận của Hoàng Yến Chi, chỉ có một mình cô ấy là không biết. Bây giờ Hoàng Yến Chi còn nói về bạn trai của cô ấy, sự tức giận bị Lê Tuyền đè nén trong lòng lập tức trào ra.
“Hoàng Yến Chi, tôi biết cô bây giờ là thiên kim nhà họ Hoàng, thân phận cao quý. Nhưng cô cũng không thể tự tiện nói xấu người khác được. Bạn trai tôi có phải người tốt hay không, tôi hiểu rõ hơn cô, không cần cô đứng đây giả vờ tốt bụng.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy, đôi mắt liền lạnh lẽo. Cô yên lặng nhìn Lê Tuyền rồi quay người bỏ đi.
Cô không kìm được, le lưỡi liếm nhẹ, cả người Quân Hạo Kiện liền cứng đờ, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống, cực kỳ mẫn cảm với đầu lưỡi nóng rực kia, khiến cả người anh lại càng căng thẳng.
Thật ra cơ thể Hoàng Yến Chi bây giờ cũng đang cứng đơ, đôi tai đỏ bừng. Trừ lần trước chủ động đùa giỡn với Quân Hạo Kiện ra, cô đã không còn làm chuyện như vậy nữa.
Cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, đôi tay ôm eo cô siết chặt hơn, Hoàng Yến Chi nhắm hai mắt lại, hôn lên yết hầu của Quân Hạo Kiện lần nữa. Nụ hôn này chạy dọc theo hầu kết, chầm chậm lướt lên trên, hai đôi môi kề vào nhau.
Hơi thở của Quân Hạo Kiện hơi hổn hển vì động tác này của cô, đôi tay ôm eo Hoàng Yến Chi cũng không ngừng siết chặt.
Đôi tay lúc đầu ôm eo anh, từ lúc nào đã vòng lên cổ Quân Hạo Kiện. Cả người cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, vì tư thế đó nên cô cao hơn anh nửa cái đầu.
Hoàng Yến Chi nhìn xuống, anh ngửa đầu lên, bốn mắt chạm nhau. Màu hồng phấn phơn phớt khiến khuôn mặt cao lãnh của cô khoác lên một vẻ quyến rũ hiếm thấy.
Hoàng Yến Chi hơi cúi đầu, lại hôn lên đôi môi lành lạnh khẽ mím lại của anh. Cô cẩn thận đưa lưỡi lướt trên đường cong môi anh.
Quân Hạo Kiện cũng không động đậy, mặc cho cô hành động. Nhưng anh chờ rất lâu mà môi cô vẫn chỉ dừng lại trên môi anh, không hề tiến thêm một bước nào.
Một tay Quân Hạo Kiện giữ eo cô, đề phòng cô ngã, một tay khác đỡ gáy cô, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Âm thanh vang lên trong phòng khách, khiến người ta mặt đỏ tim run.
Mãi lâu sau, Quân Hạo Kiện mới buông cô ra, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội. Hoàng Yến Chi đỏ mặt hơn, nhưng không né tránh ánh mắt anh nhìn cô.
Quân Hạo Kiện duỗi ngón tay ra, lau sợi chỉ bạc ở khóe miệng cho cô, sau đó ôm cô xoay người một cái, Hoàng Yến Chi liền nằm trên ghế sofa.
Nụ hôn tiếp diễn, nhiệt độ trong phòng khách không ngừng tăng lên.
Đến lúc anh buông cô ra thì hai người đều đã thở hổn hển. Trán Quân Hạo Kiện lấm tấm mồ hôi. Cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, biết người đàn ông này đang chịu đựng cái gì, liền nép vào lòng anh, không hề dám động đậy.
Quân Hạo Kiện ổn định lại hơi thở, nhìn Hoàng Yến Chi dịu dàng lên tiếng: “Anh đi tắm trước.”
Hoàng Yến Chi khẽ gật đầu, nhìn Quân Hạo Kiện bước vào phòng ngủ rồi mới đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng hổi của mình.
Hoàng Yến Chi chờ đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới vào phòng ngủ. Quân Hạo Kiện vẫn chưa đi ra.
Có lẽ là nghe thấy tiếng Hoàng Yến Chi bước vào, anh mở hé cửa phòng tắm ra: “Đưa cho anh một bộ đồ.”
Hoàng Yến Chi vâng một tiếng, nhìn cửa phòng tắm đóng lại rồi mới mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ở nhà của anh.
Mở ra ngăn tủ cuối cùng, nhìn đồ lót của Quân Hạo Kiện được xếp chỉnh tề, nhiệt độ vừa hạ trên mặt Hoàng Yến Chi lại có xu hướng từ từ tăng lên.
Cô lắc đầu, xua mấy hình ảnh không dành cho trẻ con trong đầu ra, tiện tay lấy một cái rồi đưa cùng bộ đồ ở nhà cho Quân Hạo Kiện.
Anh duỗi một cánh tay ra ngoài phòng tắm. Thấy cánh tay anh cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, Hoàng Yến Chi liền có thể liên tưởng đến hình dáng của bộ phận khác.
Cảm thấy bản thân có suy nghĩ quái đản nên cô đưa quần áo cho Quân Hạo Kiện xong liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ, cầm sách tiếng Pháp của Ninh Hân đưa đến đọc.
Lúc Quân Hạo Kiện đi ra liền thấy dáng vẻ tựa trên ghế sofa đọc sách của Hoàng Yến Chi, bèn dựa vào cửa phòng ngủ, lặng lặng ngắm cô.
Có điều mãi nửa ngày trôi qua vẫn không thấy cô lật sang trang khác, Quân Hạo Kiện liền bật cười.
Hoàng Yến Chi nghe thấy tiếng anh mới hoàn hồn, ý thức được thái độ ngớ ngẩn của mình bị Quân Hạo Kiện trông thấy thì hơi tức giận, lườm anh một cái, khiến anh càng cười to hơn.
Anh thích dáng vẻ đầy sức sống này của Hoàng Yến Chi nhất là khi sức sống này vì anh nên mới có.
Sau đó, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa. Anh ngồi trên ghế sofa, còn Hoàng Yến Chi thì nép vào lòng anh, cùng nhau xem “Bá tước Cristo”.
Thời gian từ từ trôi qua, kim đồng hồ chỉ vào hai giờ. Quân Hạo Kiện thấy cũng gần đến giờ, bèn vào phòng ngủ thay quân phục.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ mặc quân phục của Quân Hạo Kiện. Dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy người khác mặc quân phục, nhưng đây lại là lần đầu cô thấy có người mặc lên lại đẹp trai đến thế.
Nhìn ngôi sao lấp lánh trên vai anh, Hoàng Yến Chi hơi thất thần.
“Tris, nếu có một ngày, Quân Hạo Kiện biết thân phận của cậu thì cậu sẽ làm gì?” Câu nói của Hely lại văng vẳng trong đầu, trái tim cứng rắn của Hoàng Yến Chi như bị bóp chặt.
Quân Hạo Kiện không để ý thấy vẻ khác thường trong mắt Hoàng Yến Chi. Anh bước đến ôm cô vào lòng, dịu dàng dặn dò: “Lúc anh không ở nhà, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Muộn nhất là nửa tháng nữa anh sẽ trở về. Nếu như thấy em gầy đi thì xem anh sẽ xử lý em thế nào.”
“Vâng.”
Hoàng Yến Chi đưa mắt nhìn bóng anh đi vào thang máy, sau đó mới từ từ đóng cửa lại. Căn phòng vốn ấm áp giờ đây lại có vẻ hiu quạnh.
Cô đi vào phòng ngủ, cầm lấy bộ đồ ở nhà mà anh vừa thay ra, mang vào phòng tắm. Giặt quần áo sạch sẽ xong, Hoàng Yến Chi lại quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài. Màn đêm buông xuống lại càng khiến căn nhà nhỏ này trở nên hiu quạnh hơn. Hoàng Yến Chi suy nghĩ, rồi gọi điện cho Hely.
****************
Trong quán bar Khuynh Thành nổi tiếng nhất Hoa Hạ.
Hoàng Yến Chi và Hely bao trọn một phòng ở tầng hai của quán bar, nhìn xuống tầng một qua cửa sổ.
“Tớ nói này Tris, làm gì có ai đến quán bar chơi mà còn bao phòng chứ? Chi bằng chúng ta xuống dưới đó đi.” Hely thấy buồn chán muốn chết. Hoàng Yến Chi không phải một người thích nói chuyện, trong phòng lại chỉ có mỗi hai người, ngoại trừ uống rượu ra thì cô thật sự không tìm thấy chuyện gì khác để làm.
“Cậu muốn xuống thì đi đi.” Hoàng Yến Chi hờ hững trả lời, hơi cảm thấy hối hận vì đến quán bar.
Hely hừ một tiếng tẻ nhạt, cầm mấy viên xúc xắc trong tay tự giải trí.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi vẫn nhìn xuống tầng, chính xác hơn là một bàn ở dưới tầng. Ở đó, Lê Tuyền và bạn trai của cô ấy đang uống rượu, còn có một người đàn ông đi cùng, bàn tay không biết vô tình hay cố ý khoác lên phía sau ghế Lê Tuyền. Gã bạn trai của cô ấy rõ ràng cũng thấy nhưng lại làm như không nhìn, chỉ lo ngắm cô gái với dáng người nóng bỏng trong sàn nhảy.
Người đàn ông đi cùng đang khuyến khích Lê Tuyền uống rượu. Lê Tuyền đã gặp anh ta mấy lần, biết là bạn của Trần Kình Thiên, bạn trai của cô, hơn nữa lại còn thân thiết nên dù không giỏi uống rượu, nhưng cô ấy vẫn nể mặt nên không từ chối. Tửu lượng của cô ấy cũng không cao lắm, uống mấy ly đã ngà ngà say.
Tay của người đàn ông từ từ trượt xuống, chuyển sang vai cô ấy. Lê Tuyền hơi cứng đờ, lấy cớ vào phòng vệ sinh để tránh né.
“A Thiên, cậu chắc chắn là cho tớ cô gái này chứ?” Chu Lượng hỏi Trần Kình Thiên.
Trần Kình Thiên nghe vậy cũng chẳng thèm quay đầu lại, vẫn nhìn cô gái có dáng người nóng bỏng xinh đẹp trong sàn nhảy, đôi mắt tỏa sáng, cười cười vẻ không để tâm: “Nếu như cậu thích thì cho cậu.”
Chu Lượng cũng cười: “Chẳng phải trước kia cậu rất thích cô ấy sao? Cậu còn bỏ bao nhiêu công sức theo đuổi như thế, bây giờ lại cho tớ. Tớ cũng không khách sáo với cậu đâu, cậu đừng hối hận đấy.”
Trần Kình Thiên cuối cùng cũng dời mắt khỏi người cô gái kia: “Cũng chỉ là một cô gái thôi, anh em chúng ta cần gì phải xa lạ như thế.”
Chu Lượng cũng không nói gì, chỉ cười cười. Hai người bọn họ đã làm chuyện thế này rất nhiều, đối với loại người như bọn họ mà nói, phụ nữ thật sự không là gì cả.
Thấy Lê Tuyền đi về phía toilet, Hoàng Yến Chi cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, Lê Tuyền đang đứng trước gương rửa mặt để dặm lại lớp trang điểm. Đôi mắt cô ấy hơi mơ màng, rõ là đã hơi có men say.
“Lê Tuyền.” Hoàng Yến Chi gọi.
Lê Tuyền quay đầu lại, nhìn Hoàng Yến Chi một hồi lâu sau mới nhận ra cô: "Yến Chi là cậu sao?”
“Cậu uống say rồi.”
Lê Tuyền muốn lắc đầu, nhưng đầu hơi choáng váng. Cô ấy lấy lại bình tĩnh: “Chỉ hơi chóng mặt thôi, không say.”
Hoàng Yến Chi bình thản nhìn Lê Tuyền. Thấy hai mắt cô ấy mơ màng, cô chớp mắt: “Nếu chóng mặt thì về đi, quán bar không phải là nơi thích hợp để ở lâu.”
“Tớ đi cùng bạn trai tớ, không phải một mình.” Lê Tuyền nói.
Chính vì có gã bạn trai kia nên Hoàng Yến Chi mới nói câu này.
Cô đứng trên tầng hai, trông thấy rõ ràng người đàn ông đi cùng bọn họ không có ý tốt với Lê Tuyền. Bạn trai cô ấy cũng biết nhưng thậm chí còn một mắt nhắm một mắt mở.
“Bạn trai cậu không phải người tốt, cậu vẫn nên tránh xa anh ta một chút đi.” Hoàng Yến Chi nghĩ rồi mới nói.
Lê Tuyền vốn vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện Ninh Hân và Trương Linh đều biết thân phận của Hoàng Yến Chi, chỉ có một mình cô ấy là không biết. Bây giờ Hoàng Yến Chi còn nói về bạn trai của cô ấy, sự tức giận bị Lê Tuyền đè nén trong lòng lập tức trào ra.
“Hoàng Yến Chi, tôi biết cô bây giờ là thiên kim nhà họ Hoàng, thân phận cao quý. Nhưng cô cũng không thể tự tiện nói xấu người khác được. Bạn trai tôi có phải người tốt hay không, tôi hiểu rõ hơn cô, không cần cô đứng đây giả vờ tốt bụng.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy, đôi mắt liền lạnh lẽo. Cô yên lặng nhìn Lê Tuyền rồi quay người bỏ đi.
Bình luận facebook