Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Lúc nửa đêm, tôi vừa tỉnh lại sau khi thuốc an thần hết tác dụng thì nghe thấy An Dĩ Phong vui mừng kêu lên: “Mau gọi bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”
Một lúc sau, tôi nghe thấy bác sĩ nói: “Cô ấy tỉnh thì tốt rồi, sau này nhất định không để cô ấy bị kích động, phải kìm nén cảm xúc.”
Khó khăn lắm tôi mới mở được miệng hỏi: “Con tôi không sao chứ?”
“Không sao, cô yên tâm.”
Tôi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ, trong mơ còn cảm nhận được hơi ấm của hắn. Hắn nắm chặt lấy tay tôi, không hề buông tay.
Cũng không biết tôi ngủ trong bao lâu, tôi thức giấc mấy lần, mở mắt chỉ nhìn thấy An Dĩ Phong ngồi bên tôi. Có lúc anh ta hỏi tôi có đói không. Có lúc hỏi tôi có thấy khó chịu ở đâu không. Tôi luôn lắc đầu nói rằng muốn ngủ thêm chút nữa. Không phải tôi buồn ngủ mà là tôi hy vọng mọi thứ chỉ là mơ, hy vọng khi tỉnh lại lần nữa người ngồi bên cạnh tôi là Hàn Trạc Thần.
Một buổi sáng, tôi vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng người lạ: “Hàn phu nhân, xin cô cho chữ ký.”
“Ký cái gì?” Tôi mơ màng hỏi.
“Theo di chúc của Hàn tiên sinh, cô sẽ kế thừa một nửa tài sản của ông ấy, nhưng An tiên sinh từ chối nhận tài sản mà Hàn tiên sinh để lại cho ông ấy nên cô sẽ là người thừa kế toàn bộ số tài sản của Hàn tiên sinh.”
“Tại sao?” Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy và buồn rầu của An Dĩ Phong.
“Tôi muốn mọi người biết rằng tôi không phải vì tiền mà giết anh Thần.”
“Ừ!” Hắn không cần chứng minh tôi cũng biết.
“Cô ký tên đi!”
“Tôi không ký.”
“Tại sao?”
“Tôi mà ký thì chứng tỏ anh ấy đã chết thật rồi.”
An Dĩ Phong hơi bực mình, nhét chiếc bút vào tay tôi, đặt tập tài liệu bên tay tôi: “Cô không ký thì anh ấy cũng không sống lại.”
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lúc.”
“Ký xong hẵng ngủ.”
Tôi vốn chẳng quan tâm đến tập tài liệu dày cộp, chỉ liếc tờ giấy kẹp trên cùng, viết rất ngắn gọn: “Nếu tôi gặp điều bất trắc, dù vì nguyên nhân gì, thì một nửa tài sản chuyển sang tên cho con gái của tôi - Hàn Thiên Vu, nửa còn lại sang tên An Dĩ Phong.”
Sau chữ ký bay bổng là dòng ghi ngày tháng, ngày 19 tháng 9 năm XX.
Nước mắt tôi tuôn rơi, thấm ướt tên của hắn. Làm sao tôi có thể quên ngày này, đó là ngày thứ hai sau khi tôi trao thân cho hắn, cũng là ngày tôi giơ dao trước ngực hắn. Có lẽ hắn muốn nói với tôi rằng nếu tôi muốn mạng của hắn thì hắn cũng không tiếc, cũng không trách tôi. Hắn hận là tôi lừa dối hắn hết lần này đến lần khác.
Bàn tay tôi run run, ký tên xong tôi không ngủ tiếp được nữa. Hàn Trạc Thần đã ra đi, cho dù tự lừa dối mình cũng không thay đổi được sự thật đó. Thứ cần đối mặt vẫn phải đối mặt. Luật sư thấy tôi ký xong, lại đưa một tờ giấy khác cho tôi, giải thích: “Hàn phu nhân, An tiên sinh muốn giúp cô lo liệu mọi việc, hy vọng cô ủy quyền cho ông ấy, để cho ông ấy bán toàn bộ số tài sản và cổ phần của Hàn tiên sinh chuyển thành tiền mặt gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ để cô tiện sử dụng.”
“Ừm.”
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ biết ký tên. Ký xong tôi nói với An Dĩ Phong: “Tôi muốn đi thăm anh ấy.”
An Dĩ Phong đưa cho tôi một tờ giấy ăn: “Bác sĩ nói cô không thể bị kích động, vì đứa con, cô đừng đi nữa.”
“Thôi được!” Tôi gật đầu, nhìn tờ giấy ăn, chợt nhớ Hàn Trạc Thần từng tặng cho tôi món quà này. “An Dĩ Phong, tôi muốn có giấy ăn anh ấy từng mua cho tôi, những bông hoa nhỏ màu hồng, rất đẹp.”
“Được!” Hắn nhìn vệ sĩ bên cạnh. “Đi lấy đi!”
Cuộc đời đầy rẫy những chuyện nực cười, hắn tặng tôi giấy ăn hóa ra là để tôi lau nước mắt. Tôi ôm một bịch giấy ăn lớn khóc cả một ngày, mới phát hiện mọi chuyện đều là định mệnh. Vì hắn mà tôi đã nhiều lần dằn vặt, mỗi lần tôi quyết tâm vứt bỏ thù hận thì hắn lại vứt bỏ tôi, nhưng tôi vẫn cứ ngu ngốc hết lần này đến lần khác...
Khóc một lúc nữa, rồi tôi lau nước mắt, nói với An Dĩ Phong: “Tôi muốn ăn.”
Hắn lập tức tiến đến hỏi: “Cô muốn ăn cái gì? Tôi lập tức cho người đi mua.”
“Thứ gì bổ dưỡng là được.”
Chưa đến một tiếng, trong phòng bệnh đã bày đầy đồ ăn, toàn là các thức ăn giàu dinh dưỡng.
Tôi ăn từng chút một, không nhớ đã ăn những gì, cũng chẳng biết mùi vị ra sao, chỉ biết những thứ đó có lợi cho thai nhi.
Đến đêm, đám vệ sĩ lui hết, chỉ có An Dĩ Phong ở lại. Hắn trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Tại sao lại tự tử? Anh Thần giết cả nhà cô, cô không hận anh ấy sao?”
“Hận, tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ, anh trai chết thảm thì sao tôi không hận được?”
“Vậy cô nên vui mừng.”
“An Dĩ Phong, anh nghĩ bây giờ tôi rất vui, phải không?” Tôi lấy ra một tờ giấy ăn, lau nước mắt. “Tôi biết tôi nói thế nào anh cũng sẽ không tin, tôi cũng không tin có người lại ngốc nghếch đến mức yêu kẻ thù không đội trời chung của mình... Nhưng tôi đã yêu, từ năm tôi mười lăm tuổi, anh ấy nói với tôi rằng tôi là của anh ấy... Trái tim tôi không ngừng dao động, có lúc hận nhiều hơn một chút, có lúc lại yêu nhiều hơn một chút... có lúc muốn gác tình yêu lại, có lúc muốn vứt bỏ hận thù nhưng đều không làm được. Tôi đi Anh, cuối cùng gác lại cả tình yêu và thù hận, trở về gặp anh ấy, biết rõ là chúng tôi sẽ không có kết cục tốt nhưng lại đi theo vết xe đổ!”
“Có thật là cô có thể vứt bỏ hận thù không?”
“Vứt bỏ hay không còn có ý nghĩa gì đây?” Tôi ôm giấy ăn, cuộn người trong chăn. “Tôi muốn ngủ một lúc, anh không cần phải ở đây mãi như vậy, tôi không sao.”
“Thôi được. Cô tỉnh dậy, tôi sẽ đưa cô đi gặp anh Thần.”
“Ừ!”
Hàn Trạc Thần là người đa nghi. Hắn cảm thấy bất cứ ai trên thế giới này đều có khả năng giết hắn, kể cả tôi, nhưng hắn tin một người chắc chắn sẽ không giết hắn, đó là An Dĩ Phong.
Đêm khuya tĩnh mịch, tôi nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ trong phòng vệ sinh, chưa bao giờ cảm thấy đau lòng đến như vậy.
“Anh yên tâm, em từ bỏ quyền thừa kế tài sản, cảnh sát sẽ không nghi ngờ em, nhiều lắm cũng chỉ cáo buộc em tội cản trở việc công...”
Giọng điệu của hắn xem ra có vẻ đắc ý, khoái trá, không còn chút tiều tụy hay buồn rầu nào.
“Tiền à... Em đã bán toàn bộ sòng bạc và hộp đêm, cổ phiếu cũng bán cho các cổ đông khác rồi... Ừ, cô ấy đã ký tên, về mặt pháp luật không có vấn đề gì. Đúng rồi, em còn lén giữ lại mười triệu đô la...”
“Đúng, tiền mặt, ước tính đủ cho chúng ta tiêu mấy năm...”
Tôi ký tên rồi, ký vào những giấy tờ gì tôi hoàn toàn không nhớ nữa. Rốt cuộc đây là thế giới kiểu gì vậy? Tôi xuống giường, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Đêm tối mịt mùng, đôi chân trần của tôi run rẩy đứng trên phố, nhớ hắn biết bao, chưa bao giờ nhớ hắn đến vậy.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh, tài xế hỏi tôi đi đâu.
Tôi nói: “Nghĩa địa.”
Ông ấy lập tức lái xe đi mất.
Lại có một chiếc xe dừng lại, nghe tôi nói đến nghĩa địa, do dự hồi lâu mới để tôi lên xe.
Tôi ngồi trên đám hoa cúc đã khô héo từ lâu, tựa lưng vào tấm bia mộ, giống như đang tựa vào ngực hắn, cảm thấy yên lòng.
“Em biết anh cô đơn”, tôi nói. “Em biết anh rất thất vọng về thế giới này, em cũng thế, nhưng không sao, có em ở đây cùng với anh rồi... Thần, bây giờ em mới hiểu, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt, những người anh giết đều là những người đáng chết... Trái tim anh hiền hậu hơn ai hết, chỉ là hiện thực tàn khốc khiến anh trở nên lạnh lùng... Cả đời này anh trải qua quá nhiều bi thương, ông trời thật bất công, cũng không cho anh lấy mấy ngày yên bình...”
Bỗng một giọng nói vọng đến.
“Anh ấy thường nói cô lương thiện, trong mắt cô ai cũng là người tốt... tôi đã không tin, bây giờ thì tôi tin rồi! Cô yêu anh ấy, tình yêu đó còn sâu sắc hơn cả sự hận thù.”
Là giọng nói của An Dĩ Phong. Trong đêm tối tĩnh mịch ở nghĩa địa, nghe thấy giọng nói thế này thật vô cùng kinh sợ.
“Anh...” Bất giác tôi sát gần lại bia mộ, tay ôm bụng.
An Dĩ Phong ngồi cạnh tôi. “Để tôi nói chuyện cùng cô nhé!”
“Không cần, tôi chỉ muốn một mình nói chuyện với anh ấy.”
“Để tôi kể cho cô một câu chuyện.”
“Tôi không muốn nghe.” Tôi nhìn ngó xung quanh, không có ai cả.
Hắn tươi cười, nói: “Khi cô ở Anh, tôi và anh Thần đến quán cà phê đối diện với khách sạn của anh ấy, vô tình đọc được câu chuyện này. Mẹ kiếp! Lúc đó sao mà thấy buồn cười thế, tôi đã nhịn cười mà đọc cho anh ấy nghe...”
Một con nhím cô đơn thường đi dạo một mình bên bờ sông.
Dương liễu nhè nhẹ đung đưa theo gió, cành liễu phất phơ. Con nhím trẻ trung dừng lại nhìn bóng cây liễu dưới nước, nhìn bóng mình giữa đồng cỏ mà mê mẩn. Một con cá bơi đến, phá vỡ giấc mộng của nhím.
“Tại sao anh lúc nào cũng buồn bã?” Cá hỏi nhím. “Anh buồn bã ư?” Nhím mỉm cười hỏi lại.
Cá lặng lẽ nhìn nhím, nhẹ nhàng an ủi: “Em sẽ ủ ấm trái tim anh.”
Thượng Đế ơi, cá và nhím yêu nhau rồi!
Thượng Đế ơi, ông thấy cá và nhím yêu nhau bao giờ chưa?
Nhím nói: “Anh cần nhổ hết lông trên người anh, anh không muốn khi chúng ta ôm nhau sẽ làm em đau.”
Cá nói: “Không cần đâu, làm sao em có thể nhẫn tâm nhìn anh chảy từng giọt máu? Máu chảy ra từ tim em đấy!”
Nhím nói: “Vì anh yêu em, yêu không cần lý do gì cả.”
Cá nói: “Nhưng anh nhổ hết lông đi thì không phải là anh nữa. Em chỉ muốn anh được vui vẻ...”
Nhím nói: “Anh thà vì em mà xé tan mình...”
Nhím nhổ từng chiếc lông trên cơ thể, mỗi lần nhổ một cái là nhói đau cả con tim, và làm nhói đau cả con tim của cá.
Khi nhím nhổ hết lông trên người, cá ước ao được ôm nhím một lần nồng thắm, nó cố nhảy lên. Mỗi lần nhảy lên là một lần hy vọng, mỗi lần hy vọng lại là một lần đau khổ gục ngã.
Cá nói với Thượng Đế: “Làm thế nào để con có đôi chân? Con muốn đến bên người con yêu.”
Thượng Đế nói: “Con yêu, xin thứ lỗi vì ta bất lực, vì con vốn không có chân.”
Cá nói: “Chẳng lẽ con yêu sai rồi sao?”
Thượng Đế nói: “Tình yêu không bao giờ sai.”
Cá nói: “Làm thế nào để người con yêu được hạnh phúc?”
Thượng Đế nói: “Hãy ra đi!”
Cá kiên quyết bơi đi, trong hồ nước mênh mông, vẩy cá lấp lánh dần mất hút khỏi tầm nhìn của nhím.
Nhím hỏi: “Thượng Đế ơi, cá có nước mắt không?”
Thượng Đế nói: “Nước mắt của cá hòa vào dòng nước rồi.”
Nhím hỏi: “Thượng Đế ơi, yêu là gì?”
Thượng Đế nói: “Yêu là có lúc phải biết từ bỏ.”
Buồn cười ư?! Tôi úp mặt vào đầu gối khóc sướt mướt.
Anh ta lại hỏi tôi: “Cô có biết anh Thần nghe xong thì nói gì với tôi không?”
“Nói gì?”
“Cá sẽ không rời bỏ, cá sẽ quay trở lại vì nhím đợi nó. Tôi nói với anh Thần rằng cá và nhím thuộc hai thế giới khác nhau, Thượng Đế đã sắp đặt chúng không thể ở bên nhau. Anh Thần nói: “An Dĩ Phong, chúng ta là đàn ông, vận mệnh không nằm trong tay Thượng Đế mà nằm trong tay chúng ta!”.”
“Anh đừng nói nữa!”
“Sau đó càng hay hơn đấy!”
“Tôi không muốn nghe nữa!” Tôi thực sự không chịu được rồi, còn nghe nữa thì tôi điên mất. “An Dĩ Phong, cho tôi mượn điện thoại, tôi muốn gọi điện.”
Anh ta đưa điện thoại cho tôi. Tôi cầm lấy, nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc, cũng như lần trước, nhẹ nhàng nói với hắn những điều tôi muốn nói: “Thần, em không tham lam, em chỉ muốn được ở bên anh, không thể ngày ngày nhìn thấy anh, thì nhìn từ xa cũng được, anh không muốn em gặp lại anh thì em sang Anh cũng được, tại sao anh lại chết?... Em đã bơi về rồi tại sao anh không đợi em?... Không phải là đã nói không bao giờ xa nhau ư?... Em rất nhớ anh... Trái tim em đau lắm, không chịu nổi nữa rồi, em phải làm thế nào đây? Anh nói cho em biết em phải làm thế nào đây?”
Tôi khóc, khóc rất lâu rồi mới phát hiện ra điện thoại không truyền đến những âm thanh đáng ghét mà rất im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp.
“Thần...” Tôi áp điện thoại vào tai. “Thần!”
“Thiên Thiên...”
Tôi nhỏ nhẹ hỏi lại: “Có phải anh không?”
“Anh yêu em!”
Tôi không nói nên lời nữa, nước mắt lại tuôn rơi. Niềm vui quá đột ngột, tôi không dám tin, không còn biết đâu là mộng, đâu là hiện thực nữa.
“Anh vẫn còn sống, lần này... anh không vứt bỏ em.”
“Đã có chuyện gì vậy? Anh ở đâu?”
“Anh vừa mới lấy được hộ chiếu của Thái Lan, đang đến Indonesia, bố dượng anh đang đợi anh, ông ấy đã giúp anh chuẩn bị hộ chiếu sang Australia. Đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Australia, anh sẽ về đón em đi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Tại sao không nói với em? Anh có biết em... em...”
“Anh biết...” Hắn nói khẽ. “An Dĩ Phong nói với anh lúc em ngủ cứ giữ chặt tay nó không buông...”
Tôi không kìm nén nổi, khóc to: “Em hận anh, em hận anh!”
“Đều là anh không tốt, anh để nó giúp anh nhưng điều kiện duy nhất của nó là giấu em. Nó nói rằng nếu không để cảnh sát nhìn thấy cảnh em đau khổ, tuyệt vọng thì họ sẽ không tin anh đã chết.”
“Anh ta đâu có định thế, anh ta chỉ muốn biết em có đau khổ vì anh không thôi!”
“Bị em phát hiện rồi... Thực ra, bọn anh đánh cược, anh nói em nhất định sẽ khóc lóc khổ sở, An Dĩ Phong nói em nhất định sẽ vui mừng...” Giọng nói của hắn thoáng chút ngập ngừng. “Sau đó nó nói với anh rằng em không khóc, không rơi giọt nước mắt nào... Em như điên dại, cứ muốn nhảy từ tầng mười hai xuống, nói rằng anh đang đợi em. Nếu nó không kịp thời ngăn em lại... thì nó sẽ nhảy theo em...”
Tôi nhìn An Dĩ Phong đang ngước đầu nhìn sao, rất muốn cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Em còn tưởng... anh ta đã giết anh!”
“Sao có thể thế được? Giết anh thì sau này còn ai cùng nó luyện võ nữa.”
Lúc bấy giờ tôi mới nhớ đến cuộc nói chuyện qua điện thoại, hóa ra An Dĩ Phong gọi điện cho hắn. Họ đã bàn bạc kỹ lưỡng về việc rời khỏi nơi này, dùng cách chết giả để chuyển tài sản, còn để một nửa tài sản mà An Dĩ Phong được hưởng chuyển sang tên tôi một cách hợp lý. Vậy là họ có thể đến Australia để hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại nửa phần đời còn lại. Khiến tôi đau khổ, dằn vặt bao nhiêu ngày nhưng hắn vẫn sống thì tôi có đau khổ bao lâu nữa cũng chẳng sao...
“Thần, vậy khi nào em được gặp anh?”
“Một thời gian nữa, đợi em hồi phục sức khỏe rồi về Anh tiếp tục học, anh sắp xếp ổn thỏa bên này xong thì sẽ để bố dượng đón em sang.”
“Vâng, em nhớ rồi!”
“Sau này khi nào nhớ anh, em có thể gọi số này. Anh sẽ mở máy 24/24, sẽ không để em nói chuyện với chiếc điện thoại không liên lạc được nữa đâu...”
“Thần...”
“Chăm sóc tốt cho bản thân, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại!”
“Em yêu anh!”
Hồi lâu không nghe thấy tiếng gì, tôi tưởng hắn đã tắt máy, tôi đang định tắt máy thì nghe hắn nói: “Anh rất nhớ em...”
Chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau thôi cũng cảm thấy vui sướng đến vậy!
Điện thoại của hắn không có tín hiệu, có lẽ hắn đã rời khỏi Thái Lan.
Tôi luyến tiếc tắt máy, luôn có cảm giác hắn quên việc gì đó quan trọng, đang vắt óc suy nghĩ thì An Dĩ Phong chỉ tấm bia hỏi tôi: “Cô còn định ở đây tiếp tục nói chuyện với anh ấy nữa không?”
Tôi đứng dậy, nhận ra nghĩa địa này thật lạnh lẽo, u tối. “Lạnh quá, tôi phải về rồi!”
Nhìn thấy tôi đi chân trần, hắn lắc đầu, cúi xuống trước mặt tôi: “Nào, tôi cõng cô.”
“Ừm.”
Lưng của hắn rất rộng, chiếc áo sơ mi đen hắn mặc thật đẹp, bắp thịt săn chắc và ấm áp.
Tôi áp người vào lưng hắn, chợt nhớ ra Hàn Trạc Thần quên việc gì: “Ơ! Tại sao anh ấy không hỏi về con của chúng tôi?”
“Là vì tôi vẫn chưa nói với anh ấy.”
“Tại sao?”
“Nếu để anh ấy biết, có lẽ sẽ để cô mua vé máy bay ngày mai đi Australia luôn.”
“Thật không? Sớm biết vậy thì lúc nãy tôi đã nói với anh ấy”, tôi nói đùa.
“Anh ấy rất yêu cô.” Hắn nói với giọng chân thành hiếm có. “Vì tình yêu của anh ấy, cô hãy trút bỏ nỗi hận.”
Tôi ôm chặt lấy vai hắn, chân thành nói: “An Dĩ Phong, cảm ơn anh! Qua lần này, tôi đã hoàn toàn trút bỏ được nó rồi!”
“Qua lần này tôi cũng tin cô yêu anh ấy!”
Ra khỏi nghĩa địa, anh ta cõng tôi về phía xe của hắn. Trên con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có chiếc xe của hắn dừng lại bên đường.
Tôi cười hỏi: “Có người con gái nào nói anh là người đàn ông tốt chưa?”
Lưng hắn bỗng cứng lại, hắn không trả lời.
“An Dĩ Phong, anh là một người đàn ông tốt.”
“Những người đàn ông đối tốt với cô một tí là cô đều cho rằng họ tốt?”
“Vậy trong những người con gái anh gặp có người nào tốt không?”
Bàn tay hắn đang định mở cửa xe bỗng khựng lại, hắn không trả lời, im lặng đưa tôi vào trong xe, giúp tôi thắt dây an toàn.
Lúc hắn ngồi vào xe, khởi động xe, tôi lại nói: “Đợi chúng tôi đến Australia rồi, để tôi giới thiệu một cô gái tốt cho anh làm quen nhé!”
“Cô tha cho tôi! Con gái cần tôi xếp hàng dài, sao tôi có thể chỉ vì một ngôi sao mà vứt bỏ cả bầu trời...”
“Anh nói cũng đúng.”
Đèn đường cô độc kéo dài và xa tít trên con đường khúc khuỷu, nhìn xa xa trông giống một dải cầu vồng.
“Anh xem có giống cầu vồng không?” Tôi chỉ về phía trước hỏi.
Hắn dừng xe, tắt máy, nhìn đèn đường phía xa hồi lâu.
“Anh không sao chứ?” Tôi hỏi.
“Trước đây có một người con gái từng nói rằng tôi là một người đàn ông tốt nhưng tôi đã làm cô ấy bị tổn thương...”
“...”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Năm năm trước, tôi từng cầm vé máy bay ngồi ở sân bay cả tối, cuối cùng không đi tìm cô ấy.”
“Tại sao?”
“Cô ấy đã lấy chồng, có con, tôi không muốn làm cô ấy khó xử.”
“Có phải là nữ cảnh sát đó không?”
“Cô biết ư?”
“Lúc nhỏ tôi nghe Thần từng kể chuyện, khi đó tôi vẫn nghĩ tình yêu giữa ông trùm xã hội đen với một nữ cảnh sát chắc chắc rất lãng mạn.”
“Lãng mạn! Mẹ kiếp, lãng mạn chết đi được!”
Khi hắn nói câu này, khuôn mặt đầy vẻ lưu luyến.
“Cá sẽ bơi về vì nhím đang đợi nó.”
Hắn nở nụ cười chế nhạo, khởi động xe. “Đúng vậy!!! Ôm con nhím nhỏ chờ đợi...”
“Cũng tốt mà! Cá nói: Anh vẫn yêu em.”
Nhím nói: “Nhưng em đã có con...”
Cá nói: “Anh không để bụng.”
Nhím nói: An Dĩ Phong cười lạnh lùng. “Nhưng bố của con em để bụng.”
Tôi cười, mấy ngày qua, bây giờ tôi mới cười vui vẻ như vậy và cũng phát hiện An Dĩ Phong hài hước hơn Hàn Trạc Thần.
Trên đường về, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hắn nói nhiều hơn Hàn Trạc Thần, lại hài hước. Nói chuyện với hắn không cảm thấy trời tối cũng không cảm thấy đường xa.
“Các anh làm như vậy có được không?” Tôi lo lắng hỏi. “Có thể giấu cảnh sát không?”
“Có giấu được cảnh sát hay không không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là anh Thần đã xuất cảnh. Gần đây, ngoài tội phạm tham ô, cô đã nghe có mấy tội phạm bị dẫn độ được về nước chưa?”
Tôi lắc đầu, quả là chưa nghe bao giờ, ngoại trừ những người nhập cảnh trái phép bị đưa về.
“Cô thử nghĩ mà xem, họ bỏ ra bao nhiêu tiền của, sức lực, vật chất, cả thế giới truy tìm kẻ đào tẩu, không chừng còn mất mạng mấy cảnh sát, vất vả, cực nhọc mới bắt được phạm nhân về, không những phải nhốt vào tù, cho ăn cho uống, mà còn phải tăng cường quản thúc. Đấy chẳng phải là tự thêm việc ư? Cho nên chỉ khi nào có thể truy thu lại số tiền khổng lồ, nếu không họ sẽ không huy động đến cảnh sát hình sự quốc tế để bắt tội phạm... Vả lại, anh Thần vốn không phải tội phạm, nói đúng ra cũng không phải nghi phạm, kể cả những cảnh sát ăn no dửng mỡ điều tra ra là anh Thần giả chết cũng không có quyền bắt anh ấy vì muốn tìm một thế giới riêng sống những tháng ngày bình yên đâu phải là phạm tội!”
“Nhưng nhỡ đâu họ tìm ra cái gì đó thì làm thế nào?”
“Cô đừng nghĩ cảnh sát chuộng chính nghĩa đến như vậy. Cô tưởng những cảnh sát cấp cao kiểm tra anh Thần là để diệt trừ cái ác? Họ ngứa mắt với thái độ của chúng tôi, càng không muốn thế lực xã hội đen tiếp tục bành trướng khiến họ mất mặt. Bây giờ anh Thần “chết” thảm như vậy, bán toàn bộ số tài sản cũng coi như giữ thể diện cho họ rồi. Lúc này họ không muốn điều tra cái chết của anh Thần là thật hay giả mà bắt đầu giải quyết đến tôi.”
“À! Vậy anh định làm thế nào?”
“Rất đơn giản, lấy tiền chia cho anh em coi như phụ cấp thôi việc, phần còn lại ủng hộ Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một bãi biển có phong cảnh đẹp, gieo mình xuống biển... Có lẽ họ sẽ nói tôi sợ tội mà tự sát.”
“Đơn giản thế sao?”
“Đúng vậy, vì sợ tội lẩn trốn thì phải đem theo tiền.”
“Tôi hiểu rồi, các anh có sống hay không họ không quan tâm, họ chỉ muốn các anh biến mất rồi nhờ dịp này chấn chỉnh giới giang hồ.”
“Họ chấn chỉnh thì càng tốt, khỏi phải để đám giang hồ nhàn rỗi lại làm phiền chúng ta.” An Dĩ Phong tựa vào ghế, thở dài. “Nhiều năm qua tôi phải bỏ công bỏ sức giúp cảnh sát quản lý xã hội đen, duy trì an ninh trật tự trong cái xã hội ấy. Họ đã không trao tặng phần thưởng, huân chương an ủi tôi mà còn thấy tôi chướng mắt, thế thì để họ tự đi mà quản, tôi cũng về hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, sống những ngày tháng ung dung tự tại.”
Nghe ra oan ức quá nhỉ?
Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng là oan ức, đáng lý phải tặng cho hắn một huân chương an ủi vì đã lao tâm khổ tứ.
Nghe anh ta nói xong, tôi không còn nơm nớp lo sợ nữa, bỗng nhớ ra một vấn đề, thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, anh có thể nói cho tôi biết lúc mười tám tuổi Thần như thế nào không?”
“Anh Thần ư?...” Khi An Dĩ Phong hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt tươi cười. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, mới nhìn đã biết là một người tài đức vẹn toàn, nói chuyện không văng một từ bậy bạ nào, rất lịch sự. Trước khi đi ngủ còn học thuộc lòng từ mới tiếng Anh, buồn cười chết đi được. Tôi hỏi anh ấy thích học như vậy sao còn gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói thích tìm cảm giác mạnh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... chúng tôi học cách hút thuốc, uống rượu, chém người... chúng tôi còn ở cùng một phòng, làm gì cũng có nhau, ngay cả việc cùng thay đổi, thay đổi đến mức không nhận ra mình nữa! Mấy năm sau, một buổi tối, tôi hỏi anh ấy tại sao lại gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói vì một người, lúc còn nhỏ nhìn người ấy chịu khổ mà bất lực, lớn lên rồi, tưởng rằng có thể làm gì đó cho người ấy nhưng lại làm sai. Vì người ấy, anh ấy đã đi vào con đường cùng, quay đầu lại thì đến cả việc gặp mặt lần cuối cũng không được...”
An Dĩ Phong nhìn tôi một cái, lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Tối hôm đó tôi muốn đấm cho anh ấy một cái, tuyệt giao với anh ấy. Nghe anh ấy nói vậy, vốn muốn trách anh ấy thất tín bội nghĩa nhưng không nói được nữa. Anh ấy bất chấp cả tính mạng gia nhập xã hội đen, giúp cảnh sát làm bao nhiêu việc, đã không được đền đáp thì thôi, lại còn đem hết tiền bạc giúp bố dượng thăng chức. Tôi thấy con người sống kiểu như vậy mới thật bi thương.”
“Đúng vậy, thật bi thương!”
“Bi thương hơn nữa là có tình cảm thật, toàn tâm toàn ý yêu một người con gái, mà mẹ kiếp, lại là kẻ thù của mình!”
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, lần này tôi không chăm chú nhìn sao nữa mà nhìn cả bầu trời, ông trời đã không công bằng với hắn, rất tàn nhẫn là đằng khác! Vậy mà tại sao tôi không thể công bằng với hắn, đối với hắn tốt hơn?
Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của An Dĩ Phong, cảnh sát cố tình truy cứu hắn đến cùng. Sáng sớm hôm sau, cảnh sát đến đưa hắn đi, đã hơi hai mươi tư tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa trở về.
Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ nhìn xung quanh, rất sợ hắn đi rồi không bao giờ trở về.
“Hàn phu nhân.”
Tôi quay đầu lại nhìn, cô cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng bên giường tôi. Cô ta khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết sẽ không dễ đối phó.
Tôi vuốt vuốt bụng, lấy lại tinh thần: “Có việc gì sao?”
“Chúng tôi đang điều tra vụ án của Hàn Trạc Thần, xin cô phối hợp một chút.”
“Mời ngồi.” Tôi bưng cốc trà an thai vừa rót để trên bàn lên, uống một ngụm.
Cô ta lướt nhìn một lượt đống thuốc bổ để trong phòng, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Tôi có thể hỏi một chút không, tình cảm vợ chồng giữa cô và Hàn Trạc Thần thế nào?”
“Rất tốt!”
“Vậy tại sao kết hôn chưa được một tháng, cô lại ra nước ngoài, ở riêng suốt hai năm trời?”
Câu hỏi này còn sắc bén hơn cả câu hỏi của đám phóng viên, nhưng đối với phóng viên chỉ cần một câu: “Không thể trả lời” là đủ rồi. Câu hỏi của cảnh sát, bắt buộc phải trả lời, mà còn phải trả lời thành thật, một chút mập mờ cũng không được.
Tôi nhìn sắc mặt của cô ta, quyết định trả lời đúng sự thật: “Vì giữa chúng tôi có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Anh ấy nghi ngờ tôi yêu người đàn ông khác, không cho phép tôi ra ngoài. Một hôm, người đó muốn đưa tôi rời khỏi, trong lúc giằng co, tôi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, bị sảy thai.” Tôi cúi đầu uống một ngụm trà lớn, kéo chăn che bụng. “Anh ấy không tha thứ cho tôi, còn không cho phép tôi bước vào cửa chính.”
Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới cúi đầu ghi chép thật nhanh, viết xong, cô ta lại hỏi: “Cô cùng chàng trai đó đến Anh?”
“Tôi cùng anh ấy đến Anh để điều trị vết thương ở chân, sau khi chữa khỏi, tôi ở lại học, không tin, cô có thể điều tra.”
“Vậy tại sao cô lại trở về?”
“Tôi ký hợp đồng với công ty giải trí, trở về để thu một bản nhạc. Tôi và Thần gặp nhau trong một bữa tiệc, giải thích rõ mọi hiểu lầm rồi mọi việc lại tốt đẹp.”
Cô ta ngẩng lên khỏi sổ ghi chép, nhìn vào mặt tôi, tôi có thể nhận ra cô ta cố tỏ ra không quá coi thường tôi: “Cho nên cô kết thúc mối quan hệ nhập nhằng với Mạnh Huân của công ty giải trí?”
“Tôi!” May mà tâm trạng tôi không tệ, nếu là hai ngày trước, có lẽ tôi đã bị cô ta làm cho phát điên. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Việc này có liên quan đến vụ án không?”
“Hàn phu nhân, xin cô thành thật trả lời tôi, cô trở về bên Hàn Trạc Thần, có phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không?”
“Tôi không hiểu ý cô.”
“Ý tôi là Hàn Trạc Thần có từng ép buộc cô không?”
Bây giờ tôi mới nhận ra không chỉ sức tưởng tượng của cánh phóng viên phong phú mà sức tưởng tượng của cảnh sát càng khác thường, tôi giận dữ nói: “Không có! Từ lúc chín tuổi tôi đã ở bên anh ấy, anh ấy đối với tôi so với con đẻ còn...”
Tôi bỗng dừng lại bởi trong đầu thoáng hiện lên một cảnh máu tanh.
Tôi che mặt, cố kiềm chế sự kích động, bắt mình nhớ lại sự bảo vệ chu đáo của hắn dành cho tôi, còn cả chiếc ô trong suốt trong ngày mưa nọ, những lời hắn nói trong bệnh viện, sự trùng phùng của chúng tôi, đêm đầu tiên tuyệt đẹp của chúng tôi, con của chúng tôi...
Tôi lấy tờ giấy ăn màu hồng nhạt lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp: “Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
Cô ta gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy ngày nay, tại sao An Dĩ Phong bảo vệ cô không rời nửa bước, hai người đã nói những gì, làm những gì?”
Tôi cố kiềm chế cơn kích động muốn hắt cốc trà trong tay vào mặt cô ta: “Là do Thần nhắn nhủ An Dĩ Phong chăm sóc tôi thật tốt. Anh ta sợ tâm tình tôi không ổn định mà nghĩ quẩn nên mới không rời nửa bước.”
“Vậy cô biết An Dĩ Phong bao lâu rồi? Hai người rất thân thiết ư?”
“Quen biết đã lâu nhưng chúng tôi chỉ gặp mặt vài lần, anh ta không có thiện cảm với tôi.”
“Anh ta không có thiện cảm với cô?” Hình như cô ta nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, đột nhiên hỏi: “Cô thấy quan hệ giữa anh ta và Hàn Trạc Thần thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt, họ ở cạnh nhau khi chưa đầy mười tám tuổi, cùng nhau học hút thuốc, cùng nhau học uống rượu, cùng trọ một nhà, như hình với bóng... Họ đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử hai mươi năm trời cho đến ngày hôm nay, quan hệ sao có thể không tốt?”
Nhìn bọn họ trong bộ cảnh phục, tôi càng lúc càng thấy chướng mắt: “Cảnh sát các người rốt cuộc có thể làm được gì? Có người tận mắt nhìn thấy cả gia đình người ta chết thảm thì các người không hề hỏi. Thần đã được hỏa táng rồi mà ngày nào các người cũng điều tra, cô tưởng tôi không biết chắc, các người đã sớm muốn anh ấy chết... Các người muốn điều tra hung thủ? Hay là muốn bắt An Dĩ Phong?!”
“Thiên Thiên!” Một chàng trai tác phong nhanh nhẹn bước về phía tôi, giọng nói nhẹ nhàng, anh ôm lấy vai tôi, an ủi: “Thiên Thiên, em đừng kích động.”
“Anh Tiểu Cảnh?” Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Cảnh như mới từ trên trời rơi xuống. “Sao anh lại tới đây?”
“Anh vừa biết chuyện của ông ấy, anh sợ em nghĩ quẩn...”
“Em không sao.” Tôi vô thức sờ bụng mình, cười nói: “Em đã mang thai đứa con của anh ấy. Anh Tiểu Cảnh, lần này em nhất định sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt.”
Anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: “Anh cũng sẽ chăm sóc cho hai mẹ con thật tốt.”
“Không...” Tôi vừa định nói “không cần” thì liếc nhìn cô cảnh sát đang im lặng quan sát, liền nói: “Ừ, vậy anh giúp em mua vé máy bay, em muốn đi Anh. Em không muốn lưu lại nơi đã khiến em đau lòng, thất vọng này nữa!”
“Được, anh sẽ đưa em đi!” Anh xoay người nói với cô cảnh sát: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi... Cô ấy không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài đâu. Thiên Thiên từ nhỏ đã như vậy, đau khổ tột cùng cũng không để người khác biết mà vẫn luôn mỉm cười nói rằng cô ấy không sao.”
Cô ta đứng dậy, nhìn tôi rồi lại chằm chằm nhìn Cảnh: “Anh chính là Mục Cảnh? Là cậu bé Hàn Trạc Thần nhận nuôi năm đó?”
“Đúng!”
“Tôi hiểu rồi! Những gì cần hỏi tôi cũng đã hỏi. Xin lỗi Hàn phu nhân, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi hy vọng những gì nên hỏi cô cũng đã hỏi rồi”, tôi nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô nữa đâu.”
“Cảm ơn...”
Sau khi cô ta rời khỏi, tôi mới để ý thấy sắc mặt của Cảnh không được tốt lắm, trông hơi mệt mỏi, có lẽ do bôn ba trên đường.
Anh xuất hiện rất đúng lúc, khiến mọi nghi ngờ của người khác được hóa giải.
Tam giác tình yêu giữa cha nuôi, con trai nuôi và con gái nuôi khiến người khác suy đoán và tưởng tượng, nhưng kết cục vẫn là cha nuôi gặp bất hạnh, anh trai, em gái thanh mai trúc mã đến nước khác tiếp tục cuộc sống, thật quá hợp lý rồi.
Khi tôi cùng Cảnh rời khỏi, ngay cả chị Thu cũng ôm tôi nói: “Thiên Thiên, đây là ý trời!”
“Ý trời...”
Tôi nghĩ tới lời nói của Hàn Trạc Thần: “Chúng ta là đàn ông, vận mệnh không nằm trong tay Thượng Đế mà nằm trong tay chúng ta!”
Ý trời khiến nhím và cá không thể yêu nhau, chúng phải xa nhau sao?
Ý trời khiến chúng tôi yêu và hận, chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau sao?
Tôi vẫn muốn thử lại lần nữa!
Đến Anh chưa được bao lâu, tôi được nghe một tin không lấy gì làm bất ngờ lắm. An Dĩ Phong mất tích một cách kỳ lạ, trước khi mất tích, hắn phân tán toàn bộ gia tài bạc triệu...
Thế nhưng, tính cách của An Dĩ Phong quả là khiến người ta không nói được lời nào, ngay cả biến mất cũng khoa trương.
Chuyện mất tích của hắn cũng có vô số tin đồn khác nhau.
Tin tức của nhà nước là, cảnh sát nắm được chứng cứ xác thực về việc An Dĩ Phong mưu sát Hàn Trạc Thần, rất có thể hắn sợ tội mà tự sát, sống chết không rõ.
Tin đồn trong người dân là, người cuối cùng tận mắt nhìn thấy An Dĩ Phong ngồi bên bờ biển từ sáng đến sẩm tối, nhưng rất nhiều người không tin An Dĩ Phong sẽ tự sát, họ cho rằng chắc hắn đã chạy trốn.
Có tin còn khoa trương hơn khiến tôi kinh hãi như bị sét đánh. Tường tận câu chuyện là như thế này.
Hôm nay, tôi thấy trong người hơi khó chịu nên không đi học. Tôi gọi điện cho chị Thu, lại nói về chuyện An Dĩ Phong mất tích.
Tôi hỏi: “Gần đây có tin tức gì mới không?”
“Thiên Thiên, chị mới nghe được một tin đồn giật gân, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”
“Vâng!” Tôi tựa người vào gối, ngồi cho vững.
“Có người nói An Dĩ Phong tự tử vì tình đấy!”
“Tự tử vì tình?”
“Chị nghe một người bạn nói, trước đây An Dĩ Phong và... Thôi vậy, chị nói với em tin đồn khác thì hơn. Có người nói anh ta và chồng em tìm một chốn không người ở ẩn, sống những tháng ngày như thần tiên.”
“Ôi! Tưởng tượng hay nhỉ? Em còn muốn nghe phần đầu kia, bọn họ nói An Dĩ Phong và Thần có chuyện gì?”
“Có lẽ em không nên hỏi.”
“Em chỉ tò mò, sẽ không cho là thật đâu.”
“Cũng không có gì, chỉ là có chút mờ ám. Em cũng biết tình cảm của họ rất tốt, đương nhiên dễ khiến người ta hiểu lầm. Hơn nữa, bọn em kết hôn hai năm, ở riêng hai năm. Hai năm đó, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong... Sau khi em quay về, tình cảm nồng nàn của anh ta dành cho em ai ai cũng thấy. Nghe nói, vào buổi tối cái ngày mà anh ta gặp chuyện không may có xảy ra tranh chấp với An Dĩ Phong, có khả năng liên quan đến em...”
“Chị đừng có nói với em, em là người thứ ba đấy nhé!”
Tôi nhớ lại vẻ mặt của cô cảnh sát khi nghe tôi nói An Dĩ Phong không có thiện cảm với tôi, rồi nhớ lại từ mà tôi đã dùng để nói đến tình cảm của bọn họ, âu sầu ảo não, cào cào tóc.
Cô ta không làm phóng viên thì đúng là phí phạm nhân tài.
Chị Thu tưởng tôi bị kích động, vội khuyên nhủ: “Thực ra em đừng quá để bụng, An Dĩ Phong biến mất quá đột ngột, mọi người rỗi rãi tự nhiên khó tránh khỏi nghĩ lung tung.”
“Bọn họ cho rằng tức giận giết Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong cũng không muốn sống nữa, nên mới phân phát tài sản của mình cho người khác rồi nhảy xuống biển tự vẫn.”
“Thiên Thiên, dù sao em cũng đừng cho là thật.”
“Làm sao em biết được có phải là thật hay không?”
Tôi chỉ thấy trong nhiều tin đồn như vậy, tin này hợp logic nhất, kín kẽ nhất.
Hai năm tôi ở Anh, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong? Tôi lại nghĩ tới vẻ mặt quái dị của vệ sĩ khi thấy tôi quần áo không chỉnh tề.
“Chị Thu, em có chút việc, hôm khác lại nói chuyện nhé!”
Dập điện thoại, tôi liền gọi cho Hàn Trạc Thần.
Điện thoại đổ vài hồi chuông, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở có phần gấp gáp của hắn: “Thiên Thiên, có việc gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể gọi sao?”
“Không phải, anh nhớ là mười phút trước em vừa dập máy.”
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, còn chưa đến mười phút: “Anh đang làm gì thế? Hình như rất mệt.”
“Đang đấu võ với An Dĩ Phong, lâu lắm rồi không vận động...”
Đấu võ? Sao tôi nghe không giống như vậy?
Người ta nói phụ nữ mang thai thường đa nghi, thật đúng là không có cảm giác an toàn.
“Thần, còn bao lâu nữa em mới được gặp anh?”
“Đợi thêm một tháng nữa, hiện tại anh không dám chắc còn có người theo dõi em hay không. Hơn nữa, bên này anh vẫn chưa thu xếp ổn thỏa, đợi anh thu xếp xong, sẽ đưa em sang.”
“Còn lâu như vậy à! Mình em ở Anh, rất nhớ anh đấy.”
“Không phải em từng ở Anh hai năm rồi sao?”
“Bây giờ không giống thế!” Tôi sờ bụng mình, quyết định sử dụng chiêu cuối cùng. “Trước đây là một người nhớ, bây giờ là hai người nhớ.”
“Hai người? Ý em là...”
“Con trai của anh rất muốn nhìn thấy cha nó...”
“Con trai?” Tôi còn chưa nói hết, hắn lập tức nói: “Em thu dọn chút đồ đạc đi, ngày mai anh cho người cầm hộ chiếu mới sang đón em!”
“Ngày mai?”
“Đúng.”
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng Hàn Trạc Thần gầm nhẹ trong điện thoại: “An Dĩ Phong, chú đừng nói với anh là chú không biết!”
“Em không biết, em chẳng biết gì cả!”
Dập máy xong, tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc. Tôi còn viết cho Cảnh một bức thư, tôi viết cho anh ấy: Tôi đến một nơi không ai biết tôi để bắt đầu lại từ đầu, như vậy mới có thể khiến bản thân quên đi một số người và một số việc.
Tôi hy vọng khi gặp lại anh, bên cạnh anh có một cô gái tốt đáng để anh quý trọng!
…
Cuối cùng tôi đã đến Australia mênh mông rộng lớn.
Vừa mới xuống máy bay, tôi vội vàng nhìn xung quanh, giữa đám người ngoại quốc cao to, An Dĩ Phong vận đồ màu trắng vẫn nổi bật như xưa.
Tôi chạy về phía hắn, không cam lòng liếc nhìn xung quanh hắn: “Thần đâu? Sao lại không tới?”
“Anh ấy muốn dành cho cô một bất ngờ.”
“Lần này không phải là tang lễ chứ?”
“Đương nhiên không phải.”
Xe chạy trên đường cao tốc hơn năm tiếng đồng hồ, trời tối mới dừng lại trước cửa một nhà thờ.
Tôi đẩy cửa bước vào, bản
Hành khúc đám cưới vang lên.
Trong giáo đường không ánh sáng, giữa hai hàng nến lung linh là một con đường nhỏ rải đầy cánh hoa hồng.
Dưới ánh nến đung đưa, hoa hồng nhuốm ánh vàng.
Tôi đi trên những cánh hoa hồng, đi đến cuối con đường...
Chiếc bánh ga tô cắm nến được đẩy ra, trong bóng đêm, Hàn Trạc Thần với âu phục màu trắng vô cùng bắt mắt.
Tôi lao đến ôm lấy hắn, nước mắt chảy ròng lên ngực hắn...
Đột nhiên, toàn bộ giáo đường vụt sáng.
Cảnh sát Vu và An Dĩ Phong ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vỗ tay, đó là tiếng vỗ tay chân thành nhất mà tôi từng được nghe...
Hàn Trạc Thần rút ra một chiếc nhẫn kim cương hình hoa loa kèn nhện đỏ rồi đeo lên ngón tay tôi.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chiếc nhẫn kim cương, cuối cùng đã rõ vì sao năm ấy tôi tìm trong thùng rác rất lâu mà không tìm thấy chiếc nhẫn này.
“Em có bằng lòng lấy anh không? Từ hôm nay em sẽ là người vợ duy nhất trong cuộc đời anh, cho dù gian khổ, tai nạn, bệnh tật hay cái chết, anh đều nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua. Anh sẽ tin em suốt đời, tôn trọng em, trung thành bảo vệ em...”
“Em...” Tôi cảm động đến bối rối, không nói nên lời.
Hắn cúi đầu hôn lên môi tôi, nụ hôn thật dài, ánh đèn chợt tắt, chỉ còn ánh nến trên chiếc bánh ga tô đung đưa, uyển chuyển...
Hôn đến khi chúng tôi đều cảm thấy mình như bị thiêu đốt, hắn buông tôi ra, cười hỏi: “Bằng lòng lấy anh không?”
“Anh có thể nói lại những lời hồi nãy một lần nữa không, em nghe chưa đủ.”
“Những lời quan trọng như thế, cả đời chỉ có thể nói một lần.”
“Vậy để em về suy nghĩ chút đã.”
Tôi quay người định đi thì hắn ôm lấy eo tôi, giam tôi trong vòng tay hắn, dịu dàng nói: “Em có bằng lòng lấy anh không? Từ hôm nay em sẽ là người vợ duy nhất trong cuộc đời anh, cho dù gian khổ, tai nạn, bệnh tật hay cái chết, anh đều nắm chặt tay em, cùng nhau vượt qua. Anh sẽ tin em suốt đời, tôn trọng em, trung thành bảo vệ em... Em có bằng lòng lấy anh không?”
“Em bằng lòng!” Tôi nói thật to.
Cánh hoa hồng rơi lả tả, bản
Hành khúc đám cưới lại một lần nữa vang lên...
Chúng tôi cùng thổi nến, mỗi người ăn một miếng bánh ga tô hương vị ngọt ngào.
Hắn nói: “Anh thấy hương vị bánh kem cũng không tệ.”
Tôi nói: “Em cũng thấy rất ngon.”
Cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu từ hôn lễ lãng mạn này.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook