-
Chương 4: Người Đàn Ông Này Rất Kỳ Lạ
Lâm Thanh Thanh vô thức quay đầu lại.
Cô thấy bên đường đối diện có một chiếc xe Jeep màu đen đang đỗ. Người đàn ông mặc âu phục ngồi ở ghế lái bước xuống, chạy chậm ra đằng sau mở cửa xe ra, người đàn ông cao lớn từ từ bước xuống,
Anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, bên trong là quần tây màu đen thẳng tắp, áo sơ mi trắng và cà vạt đen.
Quần áo của anh cũng không được thiết kế quá cầu kỳ, mang lại cảm giác sạch sẽ. Ngay cả cô, dù không hiểu biết nhiều về các thương hiệu cũng có thể cảm giác được bộ âu phục này thuộc nhãn hiệu cao cấp, chắc chắn không phải quần áo mà người bình thường có thể trông thấy.
Từ sau khi cha mẹ ly hôn, Lâm Thanh Thanh vẫn luôn đi theo ba. Về sau, sự nghiệp của ba cô coi như thành công, phương diện quần áo cũng rất chú ý. Thế nhưng ba cô và người trước mắt này rất khác biệt. Bất kể như thế nào thì ba cô cũng lộ ra tục khí của một nhà giàu mới nổi. Còn anh lại thờ ơ, tựa như trời sinh ra đã như thế. Trên người anh lộ ra một loại khí chất bẩm sinh cùng sự tự nhiên khó có thể học theo.
Tóc của anh được cắt rất gọn gàng, bên trên được xịt keo xịt tóc kéo dài khuôn mặt, lại càng lộ ra vẻ đẹp trai. Anh rất đẹp trai, không phải tuấn lãng đào hoa, mà là loại khí chất mạnh mẽ, lông mày sắc bén, đôi mắt thâm thúy, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng manh như lưỡi dao ( @[email protected]???), đường nét khuôn mặt góc cạnh.
Anh từ từ đi đến. Giáo viên nhà trẻ nhìn thấy anh, lập tức đi tới cửa cung kính chào: “Dịch tiên sinh, anh tới rồi.”
Anh không tỏ ra kiêu ngạo, rất khiêm tốn đáp: “Tôi tới muộn, khiến mọi người cực khổ rồi.”
Giáo viên nhà trẻ lập tức nói: “Dịch tiên sinh khách sáo rồi!” Sau đó hướng về phía Dịch Bắc Uyên vẫy tay: “Tiểu Uyên, ba con đến rồi, mau tới đây.”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên liền nhấc đôi chân ngắn chạy qua, chào ba một câu, sau đó tạm biệt cô giáo, rồi chỉ về phía Lâm Thanh Thanh: “Ba, đây là dì Thanh Thanh con đã nói với ba, hôm qua dì mua bánh bao cho con, con muốn cảm ơn dì.”
Người đàn ông nhìn theo ngón tay của con, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp. Ánh mắt của anh trong veo, nhìn rất chân thành. Nhưng không biết tại sao khi anh nhìn qua, cô lại thấy sống lưng lạnh buốt, Lâm Thanh Thanh vô thức rùng mình một cái.
Người đàn ông này nhìn có vẻ khiêm tốn, ôn hòa dễ gần, nhưng xung quanh anh lại phảng phất hơi thở vô hình, giống như anh càng khiêm tốn thì càng khiến người khác cung kính, anh càng ôn hòa dễ gần bao nhiêu thì càng khiến người khác sợ hãi bấy nhiêu.
Như vậy vừa mâu thuẫn lại vừa hợp lý.
Anh tiến lại gần cô, gật đầu cười: “Lâm tiểu thư, chào cô.”
Lâm Thanh Thanh vội vàng ổn định tinh thần, cười nói với anh: “Chào anh, Dịch tiên sinh.”
”Ngày hôm qua tôi có việc nên đến đón tiểu Uyên muộn, cảm ơn Lâm tiểu thư đã trò chuyện và mua đồ ăn cho thằng bé. Để cảm ơn, không bằng cha con tôi mời cô một bữa cơm được không?”
Lâm Thanh Thanh vội vàng nói: “Không cần, Dịch tiên sinh quá khách sáo rồi.” Lâm Thanh Thanh nói xong định rời đi, không ngờ Dịch Bắc Uyên lại vội vàng chạy tới kéo tay cô, ngẩng đầu nói: “Dì đồng ý được không? Con muốn đi ăn cùng dì.”
Bạn nhỏ nhíu chặt lông mày, đôi mắt nhìn cô chờ mong. Cũng không biết tại sao bị bạn nhỏ nhìn như thế lại khiến cô có cảm giác bạn nhỏ đang khao khát tình thương của mẹ.
Lâm Thanh Thanh liền nghĩ đến tiểu Uyên nhỏ như vậy đã không còn mẹ, lại nghĩ đến vừa nãy bé còn làm ấm tay cho cô.
Nghĩ tới những điều này khiến cô không đành lòng cự tuyệt. Cô vô thức nhìn thoáng qua người đàn ông kia, thấy anh còn đang nhìn mình cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng thỏa hiệp: “Vậy được rồi.” Lâm Thanh Thanh nhìn chiếc xe đạp điện bối rối, người đàn ông tựa như biết cô khó xử, liếc mắt nhìn về phía lái xe. Lái xe liền mang xe đạp điện của cô bỏ vào cốp sau. Cốp sau rất rộng, dư chỗ để xe đạp điện của cô.
Anh đi đến chỗ ngồi phía sau rồi kéo cửa xe ra: “Lâm tiểu thư ngồi đi.”
Lâm Thanh Thanh cũng không vặn vẹo, cảm ơn anh rồi lên xe ngồi.
Anh đóng cửa giúp cô, sau đó lại kéo cửa khác ra, ôm bạn nhỏ vào xe.
Nhìn quần áo và cử chỉ của anh, Lâm Thanh Thanh biết lai lịch của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản, giàu có nhiều tiền. Những chuyện này có thể để lái xe, nhưng anh lại tự mình làm, trông rất có phong độ. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cho thấy anh là một người được giáo dục tốt. Nhưng như vậy lại mang lại cảm giác xa lạ, cao quý, người khác không thể đạt được.
Mấy người họ tới một nhà hàng ở gần đó. Nhìn cách trang trí nhà hàng chắc chắn cũng không rẻ.
Anh cùng con mình ngồi đối diện cô. Anh đưa cho cô thực đơn, cười nói: “Lâm tiểu thư gọi món đi.”
Lâm Thanh Thanh thấy như vậy là không phải, liền vội vàng đẩy menu qua: “Dịch tiên sinh tùy tiện chọn hai món là được rồi.”
Anh nói: “Lâm tiểu thư quá khách sáo rồi.”
Lâm Thanh Thanh nghĩ rằng anh đưa cô gọi món ăn trước là khách sáo, nhưng không ngờ anh sờ túi áo đưa danh thϊếp qua. Lâm Thanh Thanh vội nhận lấy, thấy trên danh thϊếp ghi “Tổng giám đốc tập đoàn Dịch thành, Dịch Trạch Duyên”, sau đó anh nói tiếp: “Tôi tên Dịch Trạch Duyên, em cứ gọi Trạch Duyên là được, không cần khách khí gọi Dịch tiên sinh.”
( Chỗ này mình thay đổi cách anh Dịch gọi Lâm Thanh Thanh từ cô sang anh nha… chỉ xa lạ lúc đầu thôi, mọi người đọc về sau sẽ biết nè.”
Lâm Thanh Thanh nhìn trộm anh, anh cầm menu lên và lật xem, trong lời nói lộ ra một loại đương nhiên, giống như việc cô trực tiếp gọi tên anh là bình thường. Lâm Thanh Thanh lại nhìn bạn nhỏ bên cạnh anh, bé đang nhìn cô, thấy cô nhìn mình liền nhe răng ra cười, dáng vẻ tươi cười rất dễ thương, giống như một cái bánh bao nhỏ được nấu chín vậy.
Hai cha con này trước giờ đều quen như thế sao?
”Cá Đa Bảo hấp ở nhà hàng này rất ngon, gọi nó được không?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
Lâm Thanh Thanh:” Được.”
Cũng thật trùng hợp, cô rất thích ăn cá.
Sau đó Dịch Trạch Duyên chọn thêm vài món, không nhiều lắm nhưng đủ cho ba người họ ăn.
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên hình như cũng rất thích ăn cá, bé đã gắp một miếng thịt cá lớn, cẩn thận gỡ xương sạch sẽ. Lâm Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng bạn nhỏ chưa tới bốn tuổi lại tự làm được.
Cô đang suy nghĩ thì thấy Dịch Bắc Uyên gắp miếng thịt đã gỡ gương sang bát cho cô.
Lâm Thanh Thanh: ”…” Lâm Thanh Thanh ngây ra một lúc, rồi lập tức nói: “Dì tự gắp được rồi.”
Tiểu bằng hữu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, bé cười rất vui vẻ, hai mắt đều híp lại: “Dì ăn đi”
Lâm Thanh Thanh nhìn miếng thịt cá trong bát một lúc, cảm động. Cô ngẩng đầu lên nhìn, bạn nhỏ đối diện ngoan ngoãn nhai cơm trong miệng. Ở tuổi này, nhiều đứa trẻ vẫn còn phải để người lớn đút cho ăn, nhưng bé lại rất ngoan ngoãn, tự mình ăn cơm.
Dịch Trạch Duyên ngồi ở bên cạnh nhắc nhở bạn nhỏ: “Ăn nhiều rau mới cân đối.” Vậy mà bạn nhỏ đều nghe lời: ”Vầng ạ.” Sau đó ngoan ngoãn gắp rau lên ăn.
Đây có phải là “con nhà người ta” trong truyền thuyết không? Vừa nghe lời lại biết quan tâm người khác như vậy. Đột nhiên, Lâm Thanh Thanh lại nghĩ tới bạn nhỏ nói mẹ không thích bé, không cho bé đến gần.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc là loại mẹ gì, con mình ngoan ngoãn như vậy mà còn không thích.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh đang định tạm biệt rời đi, Dịch Trạch Duyên lại đi trước một bước, kéo cửa xe ra nói với cô: “Đã trễ như vậy rồi, để tôi đưa Lâm tiểu thư về.”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên cũng nói: “Con và ba muốn nhìn thấy dì về nhà an toàn mới yên tâm.”
Dù sao nơi này cách nhà cô cũng gần, Lâm Thanh Thanh cũng không từ chối nữa.
Lần này Dịch Trạch Duyên tự lái xe, Lâm Thanh Thanh và tiểu Uyên vẫn ngồi phía sau. Lên xe, bạn nhỏ mệt mỏi rã rời, một lúc sau liền dựa vào ghế ngủ thϊếp đi. Cũng may nhiệt độ trong xe rất ấm, Lâm Thanh Thanh cũng không lo bé sẽ bị lạnh.
Tiểu Uyên ngủ, trong xe lớn như vậy chỉ có cô và Dịch Trạch Duyên. Không biết có phải do hơi thở nam tính của anh không, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô phát hiện hình như anh lái xa rất chậm.
”Ăn thế nào?” Đột nhiên anh hỏi.
”Rất ngon.”
Xung quanh quá mức yên tĩnh, giác quan nhạy bén hơn mấy lần, thanh âm của anh giống như được phóng đại lên. Chạm vào xe, cô cảm thấy càng chật hẹp hơn.
Cũng may anh không nói gì thêm. Theo chỉ dẫn của cô, cuối cùng cũng về tới nhà.
Chị cô đứng trước cổng có vẻ lo lắng. Lâm Thanh Thanh rút điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt từ lúc nào, cũng không biết chị ở đây đợi cô bao lâu rồi.
Thấy có xe tới gần, ánh đèn ngoài cổng không sáng lắm, nhưng cô lại cảm thấy sắc mặt chị có chút kỳ quái. Lâm Trân Trân nhìn chiếc xe chăm chú, giống như biết cô đang ở trên xe.
Dịch Trạch Duyên xuống xe. Lâm Thanh Thanh không đợi anh giúp cô mở cửa liền bước xuống, áy náy nói: “Chị, em xin lỗi, em quên gọi điện cho chị.”
Lâm Trân Trân cau mày trách cứ: “Muộn như vậy rồi em còn đi đâu? Đã ăn cơm chưa?”
”Em… em ăn tối rồi.” Cô nhớ ra Dịch Trạch Duyên đang đứng, liền giới thiệu hai người với nhau.
Lâm Trân Trân nhìn thoáng qua Dịch Trạch Duyên. Hai người đều gật đầu xem như chào hỏi.
”Cảm ơn Dịch tiên sinh đã đưa về. Trời không còn sớm, anh cũng nhanh trở về đi.”
Dịch Trạch Duyên cười: “Lâm tiểu thư khách sáo rồi.” Nói xong anh liền lên xe.
Lâm Thanh Thanh cùng chị gái đi vào nhà, đem sự việc hai ngày nay nói ra, sợ chị lo cô gặp người xấu. Nhưng Lâm Trân Trân hình như không quá lo lắng, cũng không hỏi nhiều.
Lâm Thanh Thanh trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Cô đi qua kéo rèm cửa xuống, ánh mắt vô tình quét xuống dưới đường. Cô phát hiện chiếc xe Jeep màu đen vẫn còn dừng bên dưới, nhưng lại đỗ ở bên đường đối diện, bị một gốc cây che lấp. Từ góc độ của cô vẫn có thể nhìn thấy.
Cô nhìn thấy anh dựa vào xe hút thuốc, động tác rất thành thạo. Anh cúi đầu hít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối diện với cô.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy tim như bị thắt lại, theo bản năng kéo rèm cửa xuống.
Anh ở dưới đó làm gì, tại sao còn chưa đi? Nhìn Dịch Trạch Duyên cũng không giống người biếи ŧɦái a.
Lâm Thanh Thanh nghĩ mãi cũng không hiểu.
Cô lặng lẽ kéo màn cửa ra một chút, nhưng không nhìn thấy chiếc xe vừa nãy. Trên đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một số sinh viên ra ngoài ăn đêm.
Dường như vừa nãy nhìn thấy chiếc xe và người đàn ông kia chỉ là ảo giác của cô.
___________________
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Lâm Thanh Thanh đều giao hàng ở trường đại học sư phạm phía sau tiệm cơm vì người phụ trách giao hàng có việc bận. Mấy ngày không đi qua đại học hàng không, cô có hơi nhớ bạn nhỏ tiểu Uyên.
Trưa hôm sau, lúc tiệm cơm đang bận rộn thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi “Dì ơi.” non nớt vang lên, nghe thấy giọng tiểu Uyên, cô vô thức nhìn sang. Quả nhiên thấy bạn nhỏ tiểu Uyên đang đứng ở cửa, phía sau là người ba đẹp trai anh tuấn.
Không giống lần trước, hôm nay Dịch Trạch Duyên mặc rất đơn giản: áo len màu xám, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác dài, phía dưới là quần bình thường cùng một đôi giày da đế thấp màu đen.
Phong cách rất hợp thời trang, nhưng lại không giống sinh viên mới ra trường chưa rành sự đời, bộ quần áo này mặc trên người anh lại tạo ra một nét quyến rũ đặc biệt.
Hình như anh mặc gì cũng đẹp.
Anh đi lên trước Dịch Bắc Uyên, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Mấy ngày nay, tiểu Uyên không nhìn thấy nên rất nhớ em, nên muốn tôi dẫn đến nhìn một chút. Chúng tôi tùy tiện đến đây, không làm phiền Lâm tiểu thư chứ?”
Anh vẫn dịu dàng, khiêm tốn và lịch sự như vậy. Nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn vô thức ”nổi lòng tôn kính” với anh, vội vàng nói: “Không phiền.”
Biết được hai cha con còn chưa ăn cơm, Lâm Thanh Thanh liền đưa hai người lên tầng hai, sau đó bảo nhà bếp chuẩn bị vài món đặc biệt.
Đồ ăn đã được mang lên, Dịch Bắc Uyên giữ chặt tay cô nói: “Dì ăn cùng con được không? Dì cũng chưa ăn cơm trưa mà, ăn cùng con và ba được không?”
Hai cha con tới hơi muộn, đã qua giờ ăn trưa, nên trong tiệm cơm cũng không còn nhiều người, cô cũng không cần phải hỗ trợ. Lâm Thanh Thanh nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh bạn nhỏ, sờ đầu của bé nói: “Được, dì ăn cùng con.”
Bạn nhỏ hình như rất thích được cô sờ đầu, dùng đầu cọ cọ tay cô, sau đó cười rộ lên.
Tiểu Uyên ăn cơm hoàn toàn không cần người khác lo lắng, mà bé lại không kén ăn. Lâm Thanh Thanh nhìn bé ăn từng miếng, khích lệ: “Tiểu Uyên thật ngoan nha.”
”Thật ạ?” Bạn nhỏ được khen rất vui: “Dì cảm thấy con rất ngoan sao ạ?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu khẳng định.
Bạn nhỏ không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Nếu dì cảm thấy con rất ngoan, vậy dì làm mẹ con được không?”
Lâm Thanh Thanh: “Khụ Khụ…” Suýt nữa cô bị sặc chết.
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ, thấy mặt bé rất nghiêm túc, đôi mắt mở to trông mong nhìn cô, giống như giáo sư dạy âm nhạc của cô trong đại học, chỉ có mấy hạt cơm dính trên khóe miệng là không giống.
Tiểu gia hỏa này nói bậy bạ gì vậy? Làm mẹ có thể nói ra tùy tiện như vậy sao?
Cô nhìn Dịch Trạch Duyên, anh chỉ vuốt vuốt đầu bạn nhỏ, sau đó cúi đầu cười. Anh ngẩng đầu đối diện mắt cô. Ánh mắt anh sắc bén ngập tràn ý cười, đáy mắt lại phảng phất một chút ôn nhu dịu dàng.
Đột nhiên cô nghĩ đến ngày hôm đó anh dừng xe dưới lầu rất lâu, nhớ tới lúc anh hút thuốc ngẩng đầu nhìn cô. Lúc đó trời rất tối, cô không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng cô biết rõ anh đang nhìn vị trí của mình.
Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu. Lúc này cô lúng túng muốn chết. Nhưng cô sợ nếu mình từ chối thì có thể trực tiếp làm tiểu Uyên tổn thương, nên chỉ cười gượng nói: ”Tiểu Uyên, những lời này không thể nói lung tung được.”
Nét mặt tiểu Uyên rất kiên định: “Con không nói lung tung, con muốn dì làm mẹ con.”
Tiểu quỷ này, làm mẹ dễ thế sao? Trước khi làm mẹ bé thì cô phải làm vợ của ba bé. Cô lại nhìn Dịch Trạch Duyên, anh vẫn đang nhìn cô, vẫn giữ nguyên bộ dạng cười yếu ớt. Dường như gương mặt góc cạnh của anh cũng vì nụ cười này mà tỏa ra một ánh sáng ấm áp.
Lâm Thanh Thanh: ”…”
Cái quái gì vậy, không phải lúc này anh nên uốn nắn con mình một chút sao? Mặc kệ bạn nhỏ nói lung tung, như này là muốn để cô hiểu lầm sao?
Cô thấy bên đường đối diện có một chiếc xe Jeep màu đen đang đỗ. Người đàn ông mặc âu phục ngồi ở ghế lái bước xuống, chạy chậm ra đằng sau mở cửa xe ra, người đàn ông cao lớn từ từ bước xuống,
Anh mặc một chiếc áo khoác màu nâu, bên trong là quần tây màu đen thẳng tắp, áo sơ mi trắng và cà vạt đen.
Quần áo của anh cũng không được thiết kế quá cầu kỳ, mang lại cảm giác sạch sẽ. Ngay cả cô, dù không hiểu biết nhiều về các thương hiệu cũng có thể cảm giác được bộ âu phục này thuộc nhãn hiệu cao cấp, chắc chắn không phải quần áo mà người bình thường có thể trông thấy.
Từ sau khi cha mẹ ly hôn, Lâm Thanh Thanh vẫn luôn đi theo ba. Về sau, sự nghiệp của ba cô coi như thành công, phương diện quần áo cũng rất chú ý. Thế nhưng ba cô và người trước mắt này rất khác biệt. Bất kể như thế nào thì ba cô cũng lộ ra tục khí của một nhà giàu mới nổi. Còn anh lại thờ ơ, tựa như trời sinh ra đã như thế. Trên người anh lộ ra một loại khí chất bẩm sinh cùng sự tự nhiên khó có thể học theo.
Tóc của anh được cắt rất gọn gàng, bên trên được xịt keo xịt tóc kéo dài khuôn mặt, lại càng lộ ra vẻ đẹp trai. Anh rất đẹp trai, không phải tuấn lãng đào hoa, mà là loại khí chất mạnh mẽ, lông mày sắc bén, đôi mắt thâm thúy, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng manh như lưỡi dao ( @[email protected]???), đường nét khuôn mặt góc cạnh.
Anh từ từ đi đến. Giáo viên nhà trẻ nhìn thấy anh, lập tức đi tới cửa cung kính chào: “Dịch tiên sinh, anh tới rồi.”
Anh không tỏ ra kiêu ngạo, rất khiêm tốn đáp: “Tôi tới muộn, khiến mọi người cực khổ rồi.”
Giáo viên nhà trẻ lập tức nói: “Dịch tiên sinh khách sáo rồi!” Sau đó hướng về phía Dịch Bắc Uyên vẫy tay: “Tiểu Uyên, ba con đến rồi, mau tới đây.”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên liền nhấc đôi chân ngắn chạy qua, chào ba một câu, sau đó tạm biệt cô giáo, rồi chỉ về phía Lâm Thanh Thanh: “Ba, đây là dì Thanh Thanh con đã nói với ba, hôm qua dì mua bánh bao cho con, con muốn cảm ơn dì.”
Người đàn ông nhìn theo ngón tay của con, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp. Ánh mắt của anh trong veo, nhìn rất chân thành. Nhưng không biết tại sao khi anh nhìn qua, cô lại thấy sống lưng lạnh buốt, Lâm Thanh Thanh vô thức rùng mình một cái.
Người đàn ông này nhìn có vẻ khiêm tốn, ôn hòa dễ gần, nhưng xung quanh anh lại phảng phất hơi thở vô hình, giống như anh càng khiêm tốn thì càng khiến người khác cung kính, anh càng ôn hòa dễ gần bao nhiêu thì càng khiến người khác sợ hãi bấy nhiêu.
Như vậy vừa mâu thuẫn lại vừa hợp lý.
Anh tiến lại gần cô, gật đầu cười: “Lâm tiểu thư, chào cô.”
Lâm Thanh Thanh vội vàng ổn định tinh thần, cười nói với anh: “Chào anh, Dịch tiên sinh.”
”Ngày hôm qua tôi có việc nên đến đón tiểu Uyên muộn, cảm ơn Lâm tiểu thư đã trò chuyện và mua đồ ăn cho thằng bé. Để cảm ơn, không bằng cha con tôi mời cô một bữa cơm được không?”
Lâm Thanh Thanh vội vàng nói: “Không cần, Dịch tiên sinh quá khách sáo rồi.” Lâm Thanh Thanh nói xong định rời đi, không ngờ Dịch Bắc Uyên lại vội vàng chạy tới kéo tay cô, ngẩng đầu nói: “Dì đồng ý được không? Con muốn đi ăn cùng dì.”
Bạn nhỏ nhíu chặt lông mày, đôi mắt nhìn cô chờ mong. Cũng không biết tại sao bị bạn nhỏ nhìn như thế lại khiến cô có cảm giác bạn nhỏ đang khao khát tình thương của mẹ.
Lâm Thanh Thanh liền nghĩ đến tiểu Uyên nhỏ như vậy đã không còn mẹ, lại nghĩ đến vừa nãy bé còn làm ấm tay cho cô.
Nghĩ tới những điều này khiến cô không đành lòng cự tuyệt. Cô vô thức nhìn thoáng qua người đàn ông kia, thấy anh còn đang nhìn mình cười nhẹ nhàng, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Cuối cùng Lâm Thanh Thanh cũng thỏa hiệp: “Vậy được rồi.” Lâm Thanh Thanh nhìn chiếc xe đạp điện bối rối, người đàn ông tựa như biết cô khó xử, liếc mắt nhìn về phía lái xe. Lái xe liền mang xe đạp điện của cô bỏ vào cốp sau. Cốp sau rất rộng, dư chỗ để xe đạp điện của cô.
Anh đi đến chỗ ngồi phía sau rồi kéo cửa xe ra: “Lâm tiểu thư ngồi đi.”
Lâm Thanh Thanh cũng không vặn vẹo, cảm ơn anh rồi lên xe ngồi.
Anh đóng cửa giúp cô, sau đó lại kéo cửa khác ra, ôm bạn nhỏ vào xe.
Nhìn quần áo và cử chỉ của anh, Lâm Thanh Thanh biết lai lịch của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản, giàu có nhiều tiền. Những chuyện này có thể để lái xe, nhưng anh lại tự mình làm, trông rất có phong độ. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cho thấy anh là một người được giáo dục tốt. Nhưng như vậy lại mang lại cảm giác xa lạ, cao quý, người khác không thể đạt được.
Mấy người họ tới một nhà hàng ở gần đó. Nhìn cách trang trí nhà hàng chắc chắn cũng không rẻ.
Anh cùng con mình ngồi đối diện cô. Anh đưa cho cô thực đơn, cười nói: “Lâm tiểu thư gọi món đi.”
Lâm Thanh Thanh thấy như vậy là không phải, liền vội vàng đẩy menu qua: “Dịch tiên sinh tùy tiện chọn hai món là được rồi.”
Anh nói: “Lâm tiểu thư quá khách sáo rồi.”
Lâm Thanh Thanh nghĩ rằng anh đưa cô gọi món ăn trước là khách sáo, nhưng không ngờ anh sờ túi áo đưa danh thϊếp qua. Lâm Thanh Thanh vội nhận lấy, thấy trên danh thϊếp ghi “Tổng giám đốc tập đoàn Dịch thành, Dịch Trạch Duyên”, sau đó anh nói tiếp: “Tôi tên Dịch Trạch Duyên, em cứ gọi Trạch Duyên là được, không cần khách khí gọi Dịch tiên sinh.”
( Chỗ này mình thay đổi cách anh Dịch gọi Lâm Thanh Thanh từ cô sang anh nha… chỉ xa lạ lúc đầu thôi, mọi người đọc về sau sẽ biết nè.”
Lâm Thanh Thanh nhìn trộm anh, anh cầm menu lên và lật xem, trong lời nói lộ ra một loại đương nhiên, giống như việc cô trực tiếp gọi tên anh là bình thường. Lâm Thanh Thanh lại nhìn bạn nhỏ bên cạnh anh, bé đang nhìn cô, thấy cô nhìn mình liền nhe răng ra cười, dáng vẻ tươi cười rất dễ thương, giống như một cái bánh bao nhỏ được nấu chín vậy.
Hai cha con này trước giờ đều quen như thế sao?
”Cá Đa Bảo hấp ở nhà hàng này rất ngon, gọi nó được không?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
Lâm Thanh Thanh:” Được.”
Cũng thật trùng hợp, cô rất thích ăn cá.
Sau đó Dịch Trạch Duyên chọn thêm vài món, không nhiều lắm nhưng đủ cho ba người họ ăn.
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên hình như cũng rất thích ăn cá, bé đã gắp một miếng thịt cá lớn, cẩn thận gỡ xương sạch sẽ. Lâm Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng bạn nhỏ chưa tới bốn tuổi lại tự làm được.
Cô đang suy nghĩ thì thấy Dịch Bắc Uyên gắp miếng thịt đã gỡ gương sang bát cho cô.
Lâm Thanh Thanh: ”…” Lâm Thanh Thanh ngây ra một lúc, rồi lập tức nói: “Dì tự gắp được rồi.”
Tiểu bằng hữu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, bé cười rất vui vẻ, hai mắt đều híp lại: “Dì ăn đi”
Lâm Thanh Thanh nhìn miếng thịt cá trong bát một lúc, cảm động. Cô ngẩng đầu lên nhìn, bạn nhỏ đối diện ngoan ngoãn nhai cơm trong miệng. Ở tuổi này, nhiều đứa trẻ vẫn còn phải để người lớn đút cho ăn, nhưng bé lại rất ngoan ngoãn, tự mình ăn cơm.
Dịch Trạch Duyên ngồi ở bên cạnh nhắc nhở bạn nhỏ: “Ăn nhiều rau mới cân đối.” Vậy mà bạn nhỏ đều nghe lời: ”Vầng ạ.” Sau đó ngoan ngoãn gắp rau lên ăn.
Đây có phải là “con nhà người ta” trong truyền thuyết không? Vừa nghe lời lại biết quan tâm người khác như vậy. Đột nhiên, Lâm Thanh Thanh lại nghĩ tới bạn nhỏ nói mẹ không thích bé, không cho bé đến gần.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc là loại mẹ gì, con mình ngoan ngoãn như vậy mà còn không thích.
Ăn cơm xong, Lâm Thanh Thanh đang định tạm biệt rời đi, Dịch Trạch Duyên lại đi trước một bước, kéo cửa xe ra nói với cô: “Đã trễ như vậy rồi, để tôi đưa Lâm tiểu thư về.”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên cũng nói: “Con và ba muốn nhìn thấy dì về nhà an toàn mới yên tâm.”
Dù sao nơi này cách nhà cô cũng gần, Lâm Thanh Thanh cũng không từ chối nữa.
Lần này Dịch Trạch Duyên tự lái xe, Lâm Thanh Thanh và tiểu Uyên vẫn ngồi phía sau. Lên xe, bạn nhỏ mệt mỏi rã rời, một lúc sau liền dựa vào ghế ngủ thϊếp đi. Cũng may nhiệt độ trong xe rất ấm, Lâm Thanh Thanh cũng không lo bé sẽ bị lạnh.
Tiểu Uyên ngủ, trong xe lớn như vậy chỉ có cô và Dịch Trạch Duyên. Không biết có phải do hơi thở nam tính của anh không, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô phát hiện hình như anh lái xa rất chậm.
”Ăn thế nào?” Đột nhiên anh hỏi.
”Rất ngon.”
Xung quanh quá mức yên tĩnh, giác quan nhạy bén hơn mấy lần, thanh âm của anh giống như được phóng đại lên. Chạm vào xe, cô cảm thấy càng chật hẹp hơn.
Cũng may anh không nói gì thêm. Theo chỉ dẫn của cô, cuối cùng cũng về tới nhà.
Chị cô đứng trước cổng có vẻ lo lắng. Lâm Thanh Thanh rút điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt từ lúc nào, cũng không biết chị ở đây đợi cô bao lâu rồi.
Thấy có xe tới gần, ánh đèn ngoài cổng không sáng lắm, nhưng cô lại cảm thấy sắc mặt chị có chút kỳ quái. Lâm Trân Trân nhìn chiếc xe chăm chú, giống như biết cô đang ở trên xe.
Dịch Trạch Duyên xuống xe. Lâm Thanh Thanh không đợi anh giúp cô mở cửa liền bước xuống, áy náy nói: “Chị, em xin lỗi, em quên gọi điện cho chị.”
Lâm Trân Trân cau mày trách cứ: “Muộn như vậy rồi em còn đi đâu? Đã ăn cơm chưa?”
”Em… em ăn tối rồi.” Cô nhớ ra Dịch Trạch Duyên đang đứng, liền giới thiệu hai người với nhau.
Lâm Trân Trân nhìn thoáng qua Dịch Trạch Duyên. Hai người đều gật đầu xem như chào hỏi.
”Cảm ơn Dịch tiên sinh đã đưa về. Trời không còn sớm, anh cũng nhanh trở về đi.”
Dịch Trạch Duyên cười: “Lâm tiểu thư khách sáo rồi.” Nói xong anh liền lên xe.
Lâm Thanh Thanh cùng chị gái đi vào nhà, đem sự việc hai ngày nay nói ra, sợ chị lo cô gặp người xấu. Nhưng Lâm Trân Trân hình như không quá lo lắng, cũng không hỏi nhiều.
Lâm Thanh Thanh trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Cô đi qua kéo rèm cửa xuống, ánh mắt vô tình quét xuống dưới đường. Cô phát hiện chiếc xe Jeep màu đen vẫn còn dừng bên dưới, nhưng lại đỗ ở bên đường đối diện, bị một gốc cây che lấp. Từ góc độ của cô vẫn có thể nhìn thấy.
Cô nhìn thấy anh dựa vào xe hút thuốc, động tác rất thành thạo. Anh cúi đầu hít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đối diện với cô.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy tim như bị thắt lại, theo bản năng kéo rèm cửa xuống.
Anh ở dưới đó làm gì, tại sao còn chưa đi? Nhìn Dịch Trạch Duyên cũng không giống người biếи ŧɦái a.
Lâm Thanh Thanh nghĩ mãi cũng không hiểu.
Cô lặng lẽ kéo màn cửa ra một chút, nhưng không nhìn thấy chiếc xe vừa nãy. Trên đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một số sinh viên ra ngoài ăn đêm.
Dường như vừa nãy nhìn thấy chiếc xe và người đàn ông kia chỉ là ảo giác của cô.
___________________
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Lâm Thanh Thanh đều giao hàng ở trường đại học sư phạm phía sau tiệm cơm vì người phụ trách giao hàng có việc bận. Mấy ngày không đi qua đại học hàng không, cô có hơi nhớ bạn nhỏ tiểu Uyên.
Trưa hôm sau, lúc tiệm cơm đang bận rộn thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi “Dì ơi.” non nớt vang lên, nghe thấy giọng tiểu Uyên, cô vô thức nhìn sang. Quả nhiên thấy bạn nhỏ tiểu Uyên đang đứng ở cửa, phía sau là người ba đẹp trai anh tuấn.
Không giống lần trước, hôm nay Dịch Trạch Duyên mặc rất đơn giản: áo len màu xám, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác dài, phía dưới là quần bình thường cùng một đôi giày da đế thấp màu đen.
Phong cách rất hợp thời trang, nhưng lại không giống sinh viên mới ra trường chưa rành sự đời, bộ quần áo này mặc trên người anh lại tạo ra một nét quyến rũ đặc biệt.
Hình như anh mặc gì cũng đẹp.
Anh đi lên trước Dịch Bắc Uyên, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Mấy ngày nay, tiểu Uyên không nhìn thấy nên rất nhớ em, nên muốn tôi dẫn đến nhìn một chút. Chúng tôi tùy tiện đến đây, không làm phiền Lâm tiểu thư chứ?”
Anh vẫn dịu dàng, khiêm tốn và lịch sự như vậy. Nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn vô thức ”nổi lòng tôn kính” với anh, vội vàng nói: “Không phiền.”
Biết được hai cha con còn chưa ăn cơm, Lâm Thanh Thanh liền đưa hai người lên tầng hai, sau đó bảo nhà bếp chuẩn bị vài món đặc biệt.
Đồ ăn đã được mang lên, Dịch Bắc Uyên giữ chặt tay cô nói: “Dì ăn cùng con được không? Dì cũng chưa ăn cơm trưa mà, ăn cùng con và ba được không?”
Hai cha con tới hơi muộn, đã qua giờ ăn trưa, nên trong tiệm cơm cũng không còn nhiều người, cô cũng không cần phải hỗ trợ. Lâm Thanh Thanh nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh bạn nhỏ, sờ đầu của bé nói: “Được, dì ăn cùng con.”
Bạn nhỏ hình như rất thích được cô sờ đầu, dùng đầu cọ cọ tay cô, sau đó cười rộ lên.
Tiểu Uyên ăn cơm hoàn toàn không cần người khác lo lắng, mà bé lại không kén ăn. Lâm Thanh Thanh nhìn bé ăn từng miếng, khích lệ: “Tiểu Uyên thật ngoan nha.”
”Thật ạ?” Bạn nhỏ được khen rất vui: “Dì cảm thấy con rất ngoan sao ạ?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu khẳng định.
Bạn nhỏ không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Nếu dì cảm thấy con rất ngoan, vậy dì làm mẹ con được không?”
Lâm Thanh Thanh: “Khụ Khụ…” Suýt nữa cô bị sặc chết.
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ, thấy mặt bé rất nghiêm túc, đôi mắt mở to trông mong nhìn cô, giống như giáo sư dạy âm nhạc của cô trong đại học, chỉ có mấy hạt cơm dính trên khóe miệng là không giống.
Tiểu gia hỏa này nói bậy bạ gì vậy? Làm mẹ có thể nói ra tùy tiện như vậy sao?
Cô nhìn Dịch Trạch Duyên, anh chỉ vuốt vuốt đầu bạn nhỏ, sau đó cúi đầu cười. Anh ngẩng đầu đối diện mắt cô. Ánh mắt anh sắc bén ngập tràn ý cười, đáy mắt lại phảng phất một chút ôn nhu dịu dàng.
Đột nhiên cô nghĩ đến ngày hôm đó anh dừng xe dưới lầu rất lâu, nhớ tới lúc anh hút thuốc ngẩng đầu nhìn cô. Lúc đó trời rất tối, cô không nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng cô biết rõ anh đang nhìn vị trí của mình.
Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu. Lúc này cô lúng túng muốn chết. Nhưng cô sợ nếu mình từ chối thì có thể trực tiếp làm tiểu Uyên tổn thương, nên chỉ cười gượng nói: ”Tiểu Uyên, những lời này không thể nói lung tung được.”
Nét mặt tiểu Uyên rất kiên định: “Con không nói lung tung, con muốn dì làm mẹ con.”
Tiểu quỷ này, làm mẹ dễ thế sao? Trước khi làm mẹ bé thì cô phải làm vợ của ba bé. Cô lại nhìn Dịch Trạch Duyên, anh vẫn đang nhìn cô, vẫn giữ nguyên bộ dạng cười yếu ớt. Dường như gương mặt góc cạnh của anh cũng vì nụ cười này mà tỏa ra một ánh sáng ấm áp.
Lâm Thanh Thanh: ”…”
Cái quái gì vậy, không phải lúc này anh nên uốn nắn con mình một chút sao? Mặc kệ bạn nhỏ nói lung tung, như này là muốn để cô hiểu lầm sao?
Bình luận facebook