Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Dịch: Hàn Lâm Nhi
Do vừa chạy nhanh, vừa dùng kiếm chiêu, lại phải duy trì tư thế cân bằng, thế nên Ngải Huy không thể làm các động tác như nghiêng ra trước được. Giờ phút này thân trên của hắn không chút động đậy, eo tựa một chiếc lò xo cứng cỏi bị nén đang chờ bật ra, kiếm chiêu trên tay hắn cũng hơi lay động theo động tác nhấp nhô của cơ thể. Song đó chỉ là vấn đề trọng tâm, còn khó ở đây lại là vấn đề hô hấp. Việc khống chế hô hấp khi chạy còn khó hơn nhiều so với khi đứng nguyên tại chỗ. Là một người có kinh nghiệm, Ngải Huy đương nhiên hiểu nếu nói tinh túy của nguyên lực công kích là cách vận chuyển nguyên lực thì hô hấp lại là cơ sở của tất cả các phương pháp tấn công. Ngay cả một động tác cơ bản nhất là đâm kiếm thì cũng có yêu cầu nghiêm ngặt về hô hấp, nếu như không thể hô hấp theo đúng quy định của kiếm chiêu thì không những không tạo thành uy lực mà còn có thể gây tổn thương cho bản thân nữa. Còn riêng với Ngải Huy thì việc hô hấp không đúng còn gây ra một hậu quả nghiêm trong khác, đó là không thể tạo thành kiếm chi nguyên lực được.
Từ những kiến thức mà Ngải Huy có được, hắn cũng phát hiện ra một số điểm có lợi. Đó là kiếm thai trong cơ thể hắn đã máy động mạnh hơn, mà biểu hiện trực tiếp chính là tốc độ sinh kiếm chi nguyên lực nhanh hơn trước đây nhiều. Mỗi khi kiếm chi nguyên lực được sinh ra, nó sẽ theo thảo kiếm về cơ thể, bắt đầu một vòng tuần hoàn, trong đó sẽ có khoảng một phần năm bị kiếm thai hấp thu, số còn lại sẽ tiếp tục vận chuyển một vòng nữa rồi tiến vào song thủ cung của Ngải Huy. Từ đó, song thủ cung của hắn vốn trống rỗng sẽ từ từ được lấp đầy rồi dần dần căng lên. Song Ngải Huy vẫn không ngừng lại mà tiếp tục vận chuyển tới khi song thủ cung hơi căng đau mới ngừng lại. Cũng bởi mỗi một cung mở ra đều phải trải qua quá trình tu luyện tuần tự để không ngừng mạnh lên, mà quá trình này thì tư chất có tác dụng cực kỳ quan trọng. Những kẻ có tư chất tốt như bạn học Chạng Vạng thì giống như ao nhỏ giữa những đầm khác, rất dễ trở thành hồ. Còn tư chất kém như Ngải Huy lại giống một cái ao nhỏ trong sa mạc, muốn trở thành hồ cũng khó khăn hơn nhiều. Song việc tu luyện vốn dĩ chưa từng có công bằng. Ngải Huy cũng chẳng để ý điều này lắm, thời gian để oán hận chi bằng đi tu luyện.
Bây giờ Ngải Huy cũng chẳng chống cự lại trạng thái kiếm thai nữa, bởi hắn đã có thể khống chế bản thân khi ở trạng thái này, điều này có nghĩa rằng tâm tính và thực lực của hắn đã tăng lên nhiều. Nếu như trước đây trạng thái kiếm thai của hắn giống như một đứa trẻ vung vẩy cây búa lớn thì hiện giờ đứa bé đã lớn hơn, có thể điều khiển cái búa này.
Tạm ngừng tu luyện, Ngải Huy tiện tay bứt một cọng cỏ dại ven đường, vừa thấy nơi rễ nhuốm màu đỏ nhạt hắn đã cảm thấy khó chịu hẳn. Hắn bình tĩnh đưa cọng cỏ lên ngửi, chỉ thấy một mùi thơm nhạt như sự quyến rũ của ma quỷ len vào trong khoang mũi mình. Hắn vội vứt cọng cỏ trên tay, vẻ mặt khôi phục lại như vẻ bình thường, xong hắn lại cảm thấy có phần buồn bã. Hắn nhìn về phía xa nơi thành Tùng Gian hiền hòa, có lẽ nơi này còn chưa biết nguy hiểm đã buông xuống.
Những đạo trường ồn ào náo động, những dòng người rộn ràng nhốn nháo, những con đường sáng rực ánh phồn hoa, sau này liệu có còn? Những bình minh yên tĩnh, ánh nắng dịu dàng ấm áp trong không khí lành lạnh trước kia, những người đi làm sáng sớm mắt vẫn nhập nhèm vì buồn ngủ và những hương vị mì ngọt ngào bốc hơi nóng ngập tràn không gian, sẽ còn nữa sao? Chợt Ngải Huy có cảm giác mất mát, hắn thầm than thở, tựa như một thứ gì đó tốt đẹp vừa biến mất.
Nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lập tức lại lắc đầu, cảm thấy bản thân đã quá ủy mị, mới sống tốt lành mấy ngày đã bị ăn mòn bản tính rồi. Xem ra câu sống trong gian nan khổ cực chết tại yên vui quả là có đạo lý.
Ngải Huy thầm tự an ủi bản thân, những chuyện sau này có tệ hơn đi chăng nữa chắc cũng chẳng tàn khốc hơn hoang dã được.
Hắn xua đuổi những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, chợt nhớ lại cảnh lúc trước khi chiến đấu với huyết xà, băng vải trên tay hắn đã ngấm máu của nó, lúc đó trong tình huống nguy cấp nên hắn cũng chưa kịp để ý, giờ mới nhớ lại, bèn vội vàng kiểm tra băng vải nơi tay.
Chỉ thấy băng vải vẫn trắng như tuyết, không có một chút dấu vết lưu lại. Ngải Huy thoáng sửng sốt, nhưng mà hắn lật qua lật lại mấy lần vẫn không thấy chút vết tích nào cả.
Đâu mất rồi?
Hắn nhớ trước kia tay mình chảy máu cũng bị băng vải hấp thu.
Chẳng lẽ lần này cũng như vậy?
Hắn lại nhớ lời sư nương nói lúc trước, rằng vốn băng vải này là pháp bảo của một môn phái huyết luyện nào đó trong thời kỳ thu chân. Huyết luyện, nghe tên đã biết là có liên quan tới máu, thế nên Ngải Huy cũng không lấy làm lạ khi băng vải hấp thu máu của mình. Thế nhưng máu của Huyết xà lại chứa huyết độc, băng vải hấp thu chắc không sao chứ? Nghĩ tới đây, Ngải Huy bỗng bật cười khanh khách, xem ra mình thật sự coi băng vải này là vật sống rồi, nó còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ? Không lẽ bị tiêu chảy à? Cứ nghĩ tới cảnh một băng vải bị tiêu chảy, Ngải Huy cũng cảm thấy khó mà nói nổi. Xem ra khi về mình nên giao chuyện này cho Lâu Lan để Lâu Lan tả lại mới được. Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, chợt lỗ tai hắn rung lên, đôi mắt cũng lạnh đi, hô lớn: "Có chuyện!"
Nghe thế, thần kinh mọi người lại căng thẳng hơn.
Vốn dĩ Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn luôn chú ý tới Ngải Huy, bởi không nói tới cái khác, ở đây một chút gió thổi cỏ lay cũng trốn không thoát tri giác của gã chết tiệt này. Mặc dù không biết Ngải Huy làm thế nào, song lần trước khi chạy trốn, Ngải Huy đã thể hiện khả năng độc đáo của mình trong phương diện này. Vậy nên khi nãy thấy Ngải Huy nhổ cọng cỏ dại lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa thấy thân cỏ có màu đỏ nhạt cũng hơi giật mình và cảm thấy may mắn khi đã rời khỏi trang viên.
Tên Ngải Huy này tuy rằng khó tính chút, xong mũi quả là thính hơn cả chó!
Thế nên vừa nghe thấy lời cảnh báo kia, gã liền hít sâu một hơi rồi nói: "Những ai hai cung trở xuống thì tới gần ta, hai cung trở lên chuẩn bị công kích, chú ý không nên rời khỏi phạm vi bảo vệ của ta."
Hiện giờ các phu tử đều không ở đây, thân là người có thực lực mạnh nhất trong số các học viên này, Đoan Mộc Hoàng Hôn tất nhiên phải gánh trách nhiệm. Ngải Huy có chút ngoài ý muốn nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, không nghĩ tới tên vô tình vô nghĩa này lại có trách nhiệm như thế.
Các học viên vốn rất tín nhiệm Đoan Mộc Hoàng Hôn, nên vừa nghe gã nói đã vội vàng làm theo, mặc dù vẫn có chút hỗn loạn nhưng cũng nhanh chóng thành hàng ngũ, chỉ là vẫn có phần rời rạc mà thôi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng tìm lại được cảm giác, từ nhỏ gã đã giành được danh hiệu Hoàng Hôn ca, nên quả thực cũng rất có tâm đắc trong việc đánh nhau. Mấy năm nay gã lại chuyên tâm tu luyện, giờ làm lại nghiệp cũ cũng chẳng thấy khó khăn bao nhiêu.
"Chú ý cự ly, không nên quá xa."
"Mọi người chú ý hỗ trợ nhau."
"Mọi người đừng có ngừng, chúng ta không còn cách thành Tùng Gian xa nữa đâu."
...
Tính tình gã vốn cao ngạo, lại là kẻ cầu toàn, một khi đã xác định chuyện gì thì nhất định sẽ cố gắng làm tốt nhất.
Ngải Huy nhìn tên vô tình vô nghĩa kia trúc trắc chỉ huy mọi người, lại nhìn mọi người cố gắng phối hợp với gã, tâm trạng bình tĩnh không chút dao động, yên lặng chờ đợi kẻ thù tới. Mập mạp cũng cẩn thận đứng cạnh Ngải Huy, cả người như một con mèo mập đang lâm đại địch.
Chợt một âm thanh sột soạt trong bụi cỏ vang lên bên tai Ngải Huy, hắn bỗng hít sâu một hơi, quát lên: "Tới rồi!"
Lời còn chưa dứt thì thảo kiếm trong tay hắn đã đâm ra. Chỉ thấy một vệt kiếm quang tung lên, thảo kiếm của Ngải Huy đã đâm trúng một con nhện lớn cỡ nắm tay. Lưng con nhện này lấm tấm những màu đỏ máu, đôi mắt cũng màu đỏ làm cho người ta thấy rùng mình.
Đinh!
Một âm thanh chói tai vang lên, thân thể con nhện cứng ngắc bay ngược lại vào bụi cỏ.
Sắc mặt Ngải Huy khẽ biến, không ngờ một kiếm vừa rồi lại không thể phá vỡ được lớp vỏ giáp xác trên lưng con nhện. Hắn vốn có chút hiểu biết về loài này, bởi khi còn ở hoang dã, đây là loại thú mà hắn phải gặp khá nhiều. Nhện trong hoang dã, ngoài kịch độc làm người ta hoảng sợ thì điều làm hắn kiêng kị nhất chính là khả năng ẩn nấp không tạo thành chút động tĩnh và khả năng công kích chí mạng của nó, thế nhưng trước nay, nhện chưa từng nổi tiếng về mặt phòng hộ. Vậy nên con nhện vừa rồi chắc đã qua biến dị, lớp giáp trên người nó cực kỳ cứng rắn, có thể chịu được một kiếm của mình mà không vỡ.
Lúc này, rất nhiều loại côn trùng màu đỏ đang không ngừng lao ra từ các bụi cỏ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn toàn lực vận chuyển Thanh Hoa, chỉ thấy dây leo màu xanh quấn lấy cành lá không ngừng lắc lư, mang theo từng đạo tàn ảnh màu xanh. Côn trùng lao trên mặt cành cây như những hạt mưa. Cành lá Thanh Hoa uốn éo, có nhiều chỗ lõm vào, song vẫn vững vàng ngăn chặn bước tiến côn trùng.
Các học viên khác giờ này mới kịp hoàn hồn, vội vàng triển khai tấn công. Trong lúc nhất thời, các loại hào quang hiện ra, những hỏa diễm, băng phiến, lưu sa, dây leo, đao luân dày đặc như mưa.
Ngải Huy thấy vậy thì khẽ lắc đầu, những công kích này nhìn thì có vẻ thanh thế to lớn, song thương tổn tạo ra cho những côn trùng trúng độc này lại ít vô cùng. Đám côn trùng yếu đuối khi xưa hiện giờ đã trở nên vô cùng khó chơi.
Con nhện máu vừa bị Ngải Huy đâm trúng lại tiếp tục lao tới, trên không trung phun ra một tia sáng đỏ bắn vào Ngải Huy. Ngải Huy đang chuẩn bị vung kiếm nghênh địch, làm sao kịp nghĩ tới thủ đoạn này của nó? Đôi mắt gã co lại, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn, bởi giờ này hắn đã dùng hết lực đạo. Song đúc lúc này, chợt một lực lớn kéo hắn qua một bên, sướt qua vệt sáng kia. Đó là mập mạp đứng bên cạnh hắn vẫn luôn cảnh giác, ngay khi thấy cảnh này thì vội vàng xuất thủ kéo hắn một cái.
Một tiếng hét thảm vang lên phía sau Ngải Huy, một hộ vệ bị vệt sáng đỏ bắn phải, lập tức hóa thành một cái mạng nhện lớn bao chặt lấy con mồi. Ngải Huy còn chưa kịp lao tới thì y đã bị đám côn trùng bên cạnh lao tới nhấn chìm, trong nháy mắt đã chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, không còn lấy một chút da thịt nào cả.
Ngải Huy nhìn cảnh này cũng thấy sởn da gà, hơn nữa hắn còn chú ý tới khi đám côn trùng nuốt phải gã hộ vệ, đốm đỏ trên thân chúng trở nên càng tươi hơn và càng lớn hơn.
Lẽ nào....
Máu thịt của bọn họ có thể giúp Huyết thú mạnh mẽ hơn?
Lúc còn ở Vạn Sinh Viên, Ngải Huy cũng nghĩ mãi về lý do đám huyết thú điên cuồng công kích bọn họ. Khi đó hắn có phần không rõ, nhưng giờ thì hắn đã hiểu. Giống như nguyên tu săn hoang thú, thì trong mắt huyết thú, bọn họ lại giống như loại mỹ thực ngon miệng nhất, có khả năng giúp chúng càng mạnh mẽ hơn.
"Đừng dây dưa nữa! Đi mau!"
Ngải Huy hét lớn một tiếng rồi chạy thục mạng về phía trước, Mập mạp cũng vung chân chạy theo.
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới kịp phản ứng, gã hô to: "Tất cả đuổi theo! Xông tới trước!"
Các hộ vệ cũng sớm run sợ, bọn họ tổn thương nghiêm trọng nhất, bị mất tới bốn người. Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng nhỏ yếu nhưng lại có kinh nghiệm khi ở Vạn Sinh Viên nên hiểu rõ đặc điểm của huyết thú, hơn nữa quan trọng nhất là bọn hắn tin tưởng vào sự phán đoán của Ngải Huy.
Các hộ vệ kia vốn chỉ bán tín bán nghi với những lời này nên phản ứng chậm một chút, lại ít kinh nghiệm đối địch nên đã tổn thất thảm trọng.
Lúc này, mọi người vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía thành Tùng Gian.
Do vừa chạy nhanh, vừa dùng kiếm chiêu, lại phải duy trì tư thế cân bằng, thế nên Ngải Huy không thể làm các động tác như nghiêng ra trước được. Giờ phút này thân trên của hắn không chút động đậy, eo tựa một chiếc lò xo cứng cỏi bị nén đang chờ bật ra, kiếm chiêu trên tay hắn cũng hơi lay động theo động tác nhấp nhô của cơ thể. Song đó chỉ là vấn đề trọng tâm, còn khó ở đây lại là vấn đề hô hấp. Việc khống chế hô hấp khi chạy còn khó hơn nhiều so với khi đứng nguyên tại chỗ. Là một người có kinh nghiệm, Ngải Huy đương nhiên hiểu nếu nói tinh túy của nguyên lực công kích là cách vận chuyển nguyên lực thì hô hấp lại là cơ sở của tất cả các phương pháp tấn công. Ngay cả một động tác cơ bản nhất là đâm kiếm thì cũng có yêu cầu nghiêm ngặt về hô hấp, nếu như không thể hô hấp theo đúng quy định của kiếm chiêu thì không những không tạo thành uy lực mà còn có thể gây tổn thương cho bản thân nữa. Còn riêng với Ngải Huy thì việc hô hấp không đúng còn gây ra một hậu quả nghiêm trong khác, đó là không thể tạo thành kiếm chi nguyên lực được.
Từ những kiến thức mà Ngải Huy có được, hắn cũng phát hiện ra một số điểm có lợi. Đó là kiếm thai trong cơ thể hắn đã máy động mạnh hơn, mà biểu hiện trực tiếp chính là tốc độ sinh kiếm chi nguyên lực nhanh hơn trước đây nhiều. Mỗi khi kiếm chi nguyên lực được sinh ra, nó sẽ theo thảo kiếm về cơ thể, bắt đầu một vòng tuần hoàn, trong đó sẽ có khoảng một phần năm bị kiếm thai hấp thu, số còn lại sẽ tiếp tục vận chuyển một vòng nữa rồi tiến vào song thủ cung của Ngải Huy. Từ đó, song thủ cung của hắn vốn trống rỗng sẽ từ từ được lấp đầy rồi dần dần căng lên. Song Ngải Huy vẫn không ngừng lại mà tiếp tục vận chuyển tới khi song thủ cung hơi căng đau mới ngừng lại. Cũng bởi mỗi một cung mở ra đều phải trải qua quá trình tu luyện tuần tự để không ngừng mạnh lên, mà quá trình này thì tư chất có tác dụng cực kỳ quan trọng. Những kẻ có tư chất tốt như bạn học Chạng Vạng thì giống như ao nhỏ giữa những đầm khác, rất dễ trở thành hồ. Còn tư chất kém như Ngải Huy lại giống một cái ao nhỏ trong sa mạc, muốn trở thành hồ cũng khó khăn hơn nhiều. Song việc tu luyện vốn dĩ chưa từng có công bằng. Ngải Huy cũng chẳng để ý điều này lắm, thời gian để oán hận chi bằng đi tu luyện.
Bây giờ Ngải Huy cũng chẳng chống cự lại trạng thái kiếm thai nữa, bởi hắn đã có thể khống chế bản thân khi ở trạng thái này, điều này có nghĩa rằng tâm tính và thực lực của hắn đã tăng lên nhiều. Nếu như trước đây trạng thái kiếm thai của hắn giống như một đứa trẻ vung vẩy cây búa lớn thì hiện giờ đứa bé đã lớn hơn, có thể điều khiển cái búa này.
Tạm ngừng tu luyện, Ngải Huy tiện tay bứt một cọng cỏ dại ven đường, vừa thấy nơi rễ nhuốm màu đỏ nhạt hắn đã cảm thấy khó chịu hẳn. Hắn bình tĩnh đưa cọng cỏ lên ngửi, chỉ thấy một mùi thơm nhạt như sự quyến rũ của ma quỷ len vào trong khoang mũi mình. Hắn vội vứt cọng cỏ trên tay, vẻ mặt khôi phục lại như vẻ bình thường, xong hắn lại cảm thấy có phần buồn bã. Hắn nhìn về phía xa nơi thành Tùng Gian hiền hòa, có lẽ nơi này còn chưa biết nguy hiểm đã buông xuống.
Những đạo trường ồn ào náo động, những dòng người rộn ràng nhốn nháo, những con đường sáng rực ánh phồn hoa, sau này liệu có còn? Những bình minh yên tĩnh, ánh nắng dịu dàng ấm áp trong không khí lành lạnh trước kia, những người đi làm sáng sớm mắt vẫn nhập nhèm vì buồn ngủ và những hương vị mì ngọt ngào bốc hơi nóng ngập tràn không gian, sẽ còn nữa sao? Chợt Ngải Huy có cảm giác mất mát, hắn thầm than thở, tựa như một thứ gì đó tốt đẹp vừa biến mất.
Nghĩ như vậy, thế nhưng hắn lập tức lại lắc đầu, cảm thấy bản thân đã quá ủy mị, mới sống tốt lành mấy ngày đã bị ăn mòn bản tính rồi. Xem ra câu sống trong gian nan khổ cực chết tại yên vui quả là có đạo lý.
Ngải Huy thầm tự an ủi bản thân, những chuyện sau này có tệ hơn đi chăng nữa chắc cũng chẳng tàn khốc hơn hoang dã được.
Hắn xua đuổi những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, chợt nhớ lại cảnh lúc trước khi chiến đấu với huyết xà, băng vải trên tay hắn đã ngấm máu của nó, lúc đó trong tình huống nguy cấp nên hắn cũng chưa kịp để ý, giờ mới nhớ lại, bèn vội vàng kiểm tra băng vải nơi tay.
Chỉ thấy băng vải vẫn trắng như tuyết, không có một chút dấu vết lưu lại. Ngải Huy thoáng sửng sốt, nhưng mà hắn lật qua lật lại mấy lần vẫn không thấy chút vết tích nào cả.
Đâu mất rồi?
Hắn nhớ trước kia tay mình chảy máu cũng bị băng vải hấp thu.
Chẳng lẽ lần này cũng như vậy?
Hắn lại nhớ lời sư nương nói lúc trước, rằng vốn băng vải này là pháp bảo của một môn phái huyết luyện nào đó trong thời kỳ thu chân. Huyết luyện, nghe tên đã biết là có liên quan tới máu, thế nên Ngải Huy cũng không lấy làm lạ khi băng vải hấp thu máu của mình. Thế nhưng máu của Huyết xà lại chứa huyết độc, băng vải hấp thu chắc không sao chứ? Nghĩ tới đây, Ngải Huy bỗng bật cười khanh khách, xem ra mình thật sự coi băng vải này là vật sống rồi, nó còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ? Không lẽ bị tiêu chảy à? Cứ nghĩ tới cảnh một băng vải bị tiêu chảy, Ngải Huy cũng cảm thấy khó mà nói nổi. Xem ra khi về mình nên giao chuyện này cho Lâu Lan để Lâu Lan tả lại mới được. Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, chợt lỗ tai hắn rung lên, đôi mắt cũng lạnh đi, hô lớn: "Có chuyện!"
Nghe thế, thần kinh mọi người lại căng thẳng hơn.
Vốn dĩ Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn luôn chú ý tới Ngải Huy, bởi không nói tới cái khác, ở đây một chút gió thổi cỏ lay cũng trốn không thoát tri giác của gã chết tiệt này. Mặc dù không biết Ngải Huy làm thế nào, song lần trước khi chạy trốn, Ngải Huy đã thể hiện khả năng độc đáo của mình trong phương diện này. Vậy nên khi nãy thấy Ngải Huy nhổ cọng cỏ dại lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa thấy thân cỏ có màu đỏ nhạt cũng hơi giật mình và cảm thấy may mắn khi đã rời khỏi trang viên.
Tên Ngải Huy này tuy rằng khó tính chút, xong mũi quả là thính hơn cả chó!
Thế nên vừa nghe thấy lời cảnh báo kia, gã liền hít sâu một hơi rồi nói: "Những ai hai cung trở xuống thì tới gần ta, hai cung trở lên chuẩn bị công kích, chú ý không nên rời khỏi phạm vi bảo vệ của ta."
Hiện giờ các phu tử đều không ở đây, thân là người có thực lực mạnh nhất trong số các học viên này, Đoan Mộc Hoàng Hôn tất nhiên phải gánh trách nhiệm. Ngải Huy có chút ngoài ý muốn nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, không nghĩ tới tên vô tình vô nghĩa này lại có trách nhiệm như thế.
Các học viên vốn rất tín nhiệm Đoan Mộc Hoàng Hôn, nên vừa nghe gã nói đã vội vàng làm theo, mặc dù vẫn có chút hỗn loạn nhưng cũng nhanh chóng thành hàng ngũ, chỉ là vẫn có phần rời rạc mà thôi.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng tìm lại được cảm giác, từ nhỏ gã đã giành được danh hiệu Hoàng Hôn ca, nên quả thực cũng rất có tâm đắc trong việc đánh nhau. Mấy năm nay gã lại chuyên tâm tu luyện, giờ làm lại nghiệp cũ cũng chẳng thấy khó khăn bao nhiêu.
"Chú ý cự ly, không nên quá xa."
"Mọi người chú ý hỗ trợ nhau."
"Mọi người đừng có ngừng, chúng ta không còn cách thành Tùng Gian xa nữa đâu."
...
Tính tình gã vốn cao ngạo, lại là kẻ cầu toàn, một khi đã xác định chuyện gì thì nhất định sẽ cố gắng làm tốt nhất.
Ngải Huy nhìn tên vô tình vô nghĩa kia trúc trắc chỉ huy mọi người, lại nhìn mọi người cố gắng phối hợp với gã, tâm trạng bình tĩnh không chút dao động, yên lặng chờ đợi kẻ thù tới. Mập mạp cũng cẩn thận đứng cạnh Ngải Huy, cả người như một con mèo mập đang lâm đại địch.
Chợt một âm thanh sột soạt trong bụi cỏ vang lên bên tai Ngải Huy, hắn bỗng hít sâu một hơi, quát lên: "Tới rồi!"
Lời còn chưa dứt thì thảo kiếm trong tay hắn đã đâm ra. Chỉ thấy một vệt kiếm quang tung lên, thảo kiếm của Ngải Huy đã đâm trúng một con nhện lớn cỡ nắm tay. Lưng con nhện này lấm tấm những màu đỏ máu, đôi mắt cũng màu đỏ làm cho người ta thấy rùng mình.
Đinh!
Một âm thanh chói tai vang lên, thân thể con nhện cứng ngắc bay ngược lại vào bụi cỏ.
Sắc mặt Ngải Huy khẽ biến, không ngờ một kiếm vừa rồi lại không thể phá vỡ được lớp vỏ giáp xác trên lưng con nhện. Hắn vốn có chút hiểu biết về loài này, bởi khi còn ở hoang dã, đây là loại thú mà hắn phải gặp khá nhiều. Nhện trong hoang dã, ngoài kịch độc làm người ta hoảng sợ thì điều làm hắn kiêng kị nhất chính là khả năng ẩn nấp không tạo thành chút động tĩnh và khả năng công kích chí mạng của nó, thế nhưng trước nay, nhện chưa từng nổi tiếng về mặt phòng hộ. Vậy nên con nhện vừa rồi chắc đã qua biến dị, lớp giáp trên người nó cực kỳ cứng rắn, có thể chịu được một kiếm của mình mà không vỡ.
Lúc này, rất nhiều loại côn trùng màu đỏ đang không ngừng lao ra từ các bụi cỏ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn toàn lực vận chuyển Thanh Hoa, chỉ thấy dây leo màu xanh quấn lấy cành lá không ngừng lắc lư, mang theo từng đạo tàn ảnh màu xanh. Côn trùng lao trên mặt cành cây như những hạt mưa. Cành lá Thanh Hoa uốn éo, có nhiều chỗ lõm vào, song vẫn vững vàng ngăn chặn bước tiến côn trùng.
Các học viên khác giờ này mới kịp hoàn hồn, vội vàng triển khai tấn công. Trong lúc nhất thời, các loại hào quang hiện ra, những hỏa diễm, băng phiến, lưu sa, dây leo, đao luân dày đặc như mưa.
Ngải Huy thấy vậy thì khẽ lắc đầu, những công kích này nhìn thì có vẻ thanh thế to lớn, song thương tổn tạo ra cho những côn trùng trúng độc này lại ít vô cùng. Đám côn trùng yếu đuối khi xưa hiện giờ đã trở nên vô cùng khó chơi.
Con nhện máu vừa bị Ngải Huy đâm trúng lại tiếp tục lao tới, trên không trung phun ra một tia sáng đỏ bắn vào Ngải Huy. Ngải Huy đang chuẩn bị vung kiếm nghênh địch, làm sao kịp nghĩ tới thủ đoạn này của nó? Đôi mắt gã co lại, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn, bởi giờ này hắn đã dùng hết lực đạo. Song đúc lúc này, chợt một lực lớn kéo hắn qua một bên, sướt qua vệt sáng kia. Đó là mập mạp đứng bên cạnh hắn vẫn luôn cảnh giác, ngay khi thấy cảnh này thì vội vàng xuất thủ kéo hắn một cái.
Một tiếng hét thảm vang lên phía sau Ngải Huy, một hộ vệ bị vệt sáng đỏ bắn phải, lập tức hóa thành một cái mạng nhện lớn bao chặt lấy con mồi. Ngải Huy còn chưa kịp lao tới thì y đã bị đám côn trùng bên cạnh lao tới nhấn chìm, trong nháy mắt đã chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, không còn lấy một chút da thịt nào cả.
Ngải Huy nhìn cảnh này cũng thấy sởn da gà, hơn nữa hắn còn chú ý tới khi đám côn trùng nuốt phải gã hộ vệ, đốm đỏ trên thân chúng trở nên càng tươi hơn và càng lớn hơn.
Lẽ nào....
Máu thịt của bọn họ có thể giúp Huyết thú mạnh mẽ hơn?
Lúc còn ở Vạn Sinh Viên, Ngải Huy cũng nghĩ mãi về lý do đám huyết thú điên cuồng công kích bọn họ. Khi đó hắn có phần không rõ, nhưng giờ thì hắn đã hiểu. Giống như nguyên tu săn hoang thú, thì trong mắt huyết thú, bọn họ lại giống như loại mỹ thực ngon miệng nhất, có khả năng giúp chúng càng mạnh mẽ hơn.
"Đừng dây dưa nữa! Đi mau!"
Ngải Huy hét lớn một tiếng rồi chạy thục mạng về phía trước, Mập mạp cũng vung chân chạy theo.
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới kịp phản ứng, gã hô to: "Tất cả đuổi theo! Xông tới trước!"
Các hộ vệ cũng sớm run sợ, bọn họ tổn thương nghiêm trọng nhất, bị mất tới bốn người. Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn tuy rằng nhỏ yếu nhưng lại có kinh nghiệm khi ở Vạn Sinh Viên nên hiểu rõ đặc điểm của huyết thú, hơn nữa quan trọng nhất là bọn hắn tin tưởng vào sự phán đoán của Ngải Huy.
Các hộ vệ kia vốn chỉ bán tín bán nghi với những lời này nên phản ứng chậm một chút, lại ít kinh nghiệm đối địch nên đã tổn thất thảm trọng.
Lúc này, mọi người vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía thành Tùng Gian.
Bình luận facebook