Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Dịch: oceankingdom
"Chuyện của ngươi, hai ngày nay vi sư có nghe, đang muốn đi tìm ngươi. Phía phân viện đừng đòi cái gì, chỉ cần 【 Bắc Đẩu 】, còn nhớ lần trắc nghiệm kia của chúng ta không ? Trong tám cung, ngươi có bảy cái là cường cung, nghìn vạn lần không thể lãng phí thiên phú này. Vi sư không nghĩ ngươi tiến bộ nhanh vậy, trong thời gian ngắn đã đột phá bốn cung, thật khiến người ta phải thất kinh. Nhớ kỹ, chỉ cần 【 Bắc Đẩu 】! Vì sao thì chờ ngươi cầm 【 Bắc Đẩu 】, ngươi sẽ hiểu rõ."
"Phía phủ nha, vi sư và sư nương đều không quen thuộc, cũng không biết bọn họ có cái gì. Nhưng mà bạn học của ngươi nói có lý, lúc này đòi tiền thật sự là hạ sách. Đệ tử, làm người nghìn vạn lần không thể để tiền lấp mắt a. Không phải ngươi có sa ngẫu rất lợi hại biết làm nguyên thực sao? Có thể ngươi cần một ít tài liệu chế tác nguyên thực. Hiện tại ngươi đã đột phá bốn cung, cần phải bắt đầu cho cung thứ năm rồi. Bốn cung Địa Hải Môn Thiên, độ khó cao hơn bốn cung tay chân rất nhiều, phải chuẩn bị sớm. Vũ khí ngươi không thiếu, thanh kiếm này rất tốt rồi. Nếu là phòng cụ thì ngươi có Huyết băng vải, có nó đao kiếm khó tổn thương, ngoại trừ hơi xấu một chút thì không có khuyết điểm gì. Đúng rồi, sư tỷ ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một đôi giày, có thể giúp ngươi chạy nhanh hơn một chút. Đồ đệ, cái thế cuộc hiện nay không tốt, vạn nhất nếu như có chuyện gì, nhớ kỹ nhất định phải chạy mau, không nên do dự. Chạy càng xa càng tốt, không cần lo lắng cho chúng ta, trước tiên phải lo tốt cho chính mình..."
Lời Lão sư nói liên miên quanh quẩn trong đầu Ngải Huy, trong lòng hắn dạt dào ấm áp, hắn cảm thấy mình có lão sư và sư nương, sư tỷ tốt nhất trên thế giới.
Vừa mới đi ra phường thêu, tốc độ hắn rất nhanh, tựa như bay vậy.
Trên chân hắn là một đôi giày màu trắng, chế tác cực kỳ tinh xảo do Minh Tú sư tỷ tạo ra. Tuy rằng vì cảnh giới nguyên lực của Ngải Huy thấp, không cách nào dùng được những tài liệu tốt, nhưng kỹ thuật của Minh Tú sư tỷ tinh tế, một ít tài liệu phổ thông được nàng phối hợp hoàn mỹ, hiệu quả xuất sắc phi thường.
Ngải Huy cảm thấy thân thể của mình mềm mại giống như một con chim con.
【 Lưu Vân ngoa 】, giày là dùng Thiên Lưu vân từ Thài Vân hương để làm ra. Thiên Lưu vân là nguyên liệu hệ thuỷ thông thường, rất hay được sử dụng. Đôi giày này đem đặc tính mềm mại của Thiên Lưu vân phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn, tốc độ và sự linh hoạt của Ngải Huy tăng lên rất lớn.
Bất luận là chiến đấu hay chạy trốn, đều có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Ngải Huy không cảm thấy chạy trốn là chuyện gì xấu hổ, nếu như tình huống không tốt, hắn không nói hai lời sẽ làm người đầu tiên chạy trốn. Mạng là của mình, điều này quan trọng hơn so với bất cứ cái gì khác.
Gừng càng già càng cay, kiến nghị của lão sư chính là cực kỳ nhắm đúng trọng tâm, ý nghĩ lúc trước của mình thật quá đơn giản.
Tiếc nuối duy nhất chính là hi vọng có tiền tiêu tùng rồi.
Tiền a, tiền a...
Ngải Huy vừa ai thán, vừa cuồng chạy. Lưu Vân ngoa vô cùng thoải mái, nhưng mà đối với việc tốc độ và sự linh hoạt tăng lên, Ngải Huy cần phải có thời gian thích ứng mới quen thuộc, như vậy mới có thể phát huy xuất sắc trong chiến đấu.
Khi ngang qua quán mì, Ngải Huy nghĩ đến trận chiến nguy hiểm với con dơi lần trước. Trận chiến ấy thực sự có quá nhiều điểm may mắn, đến bây giờ hắn còn chưa rõ mình làm sao ngăn cản được con Huyết dơi lao xuống.
Trận chiến ấy hắn thu được rất nhiều lợi ích, càng làm hắn nghĩ không ra. Không rõ ràng mà sống sót, không rõ ràng mà đột phá bốn cung, quả cầu nguyên lực bên trong bản mạng nguyên phủ của mình cũng không rõ ràng mà biến mất, bỗng nhiên được khen thưởng cũng không rõ ràng.
Đáng tiếc không được trực tiếp thưởng tiền!
Ngải Huy trong lòng tiếp tục ai oán, ánh mắt hắn bỗng nhiên chú ý , chỗ lần trước bọn họ chiến đấu có một thiếu nữ mặc váy đỏ đang ngồi xổm.
Tường vây bị đụng sập đã được chữa trị như mới, vết máu trên mặt đất cũng được quét tước sạch sẽ.
Thiếu nữ tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của Ngải Huy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn.
Kiếm thai ở mi tâm Ngải Huy bỗng dưng run lên, tinh thần hắn thoáng hoảng hốt.
Y phục thiếu nữ đỏ tươi như lửa, xinh đẹp vô cùng, Ngải Huy không biết nên làm sao hình dung được khuôn mặt đẹp này, nhưng mà ở giữa đường phố nàng chồm hổm tại đó, không biết vì sao làm người ta có cảm giác cô độc, ngay cả cái bóng dưới chân nàng tựa hồ cũng càng thêm đen tối thâm trầm.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người nàng c không giúp cho thân hình nàng tăng lên chút cảm giác ấm áp nào. Ngay cả y phục đỏ như lửa, ngay cả dung mạo đẹp như tiên, lại giống như bao phủ một tầng hắc vụ nhàn nhạt quanh thân, đó là hắc ám mà ánh nắng cũng không đuổi đi được.
Thế nhưng Ngải Huy nhìn kỹ, lại không có thấy gì khác.
Thiếu nữ bỗng nhiên cười, đúng như hoa tươi nở ra trong bóng tối: "Ta xinh đẹp không?"
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn xung quanh một cái, rất không chắc chắn chỉ chỉ mình: "Ngươi hỏi ta?"
"Đúng vậy." Hồng y thiếu nữ cười nhè nhẹ đi về phía Ngải Huy.
Trong đầu vừa mới còn đầy chữ tiền, Ngải Huy điệu bộ thành thật nói: "Tiêu chuẩn của ta rất khác người. Một trăm đồng xinh đẹp, năm trăm đồng thì phi thường xinh đẹp, một nghìn đồng nhất định xinh đẹp như thiên tiên!"
Đi tới trước mặt Ngải Huy, thiếu nữ sửng sốt một cái, bỗng nhiên nàng phì cười ra tiếng: "Nhìn ta tất phải xinh đẹp như thiên tiên rồi."
Ngải Huy thấy hoa mắt, hương thơm thoảng qua, trong người có thêm thứ gì đó.
Ngải Huy hoảng hốt, động tác vừa rồi của đối phương, hắn hoàn toàn không có thấy rõ ràng.
"Tuy rằng rất khó, nhưng mà hi vọng lần sau có thể gặp lại, nỗ lực lên a!"
Âm thanh mị hoặc phiêu đãng trong gió.
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, nào còn chút tung tích gì của đối phương, hắn cúi đầu nhìn, trong người mình có thêm một nghìn đồng. Hắn nhịn không được cáp một tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt liền trầm xuống.
Vừa rồi khi Hồng y thiếu nữ vọt tới trước mặt mình, kiếm thai của mình thậm chí chưa kịp phản ứng.
Nữ nhân thật đáng sợ!
Qua một hồi lâu Ngải Huy mới phục hồi lại tinh thần, không khỏi cười khổ, tùy tiện đi lại trên đường cũng có thể gặp một nữ nhân thực lực sâu không lường, cái này là vận khí tốt hay là vận khí xấu chứ?
Ngải Huy suy nghĩ một cái, cảm thấy là vận khí xấu, hễ mà hắn gặp nữ nhân thực lực sâu không lường được đều không phải loại lương thiện, ví dụ như cô bé quán mì!
Nghĩ đến ‘cục nợ’ cô bé quán mì, lại nhìn nhìn một nghìn đồng của Hồng y thiếu nữ nằm trong ngực, trong lòng Ngải Huy hiện lên dự cảm bất tường.
Sự cô độc và hắc ám trên người Hồng y thiếu nữ khiến Ngải Huy không tự chủ nghĩ đến ba năm mình ở hoang dã. Hắn chợt hiểu rõ, vì sao mình lại xúc động với khí chất của nàng, đó là sự tuyệt vọng và sợ hãi của người nhỏ yếu ở trong tuyệt cảnh.
Hắn lắc lắc đầu, cất xong tiền, lần sau nghìn vạn lần không nên gặp lại.
Hắn đã bước ra tuyệt cảnh, hắn đã vĩnh biệt hắc ám.
Một nghìn đồng, cũng là một khoản ngoài ý muốn!
Phủ nha trước kia quạnh quẽ, bây giờ ngựa xe như nước, không ngừng có người vào ra, náo nhiệt vô cùng. Thành chủ Vương Trinh tiếp nhận việc thủ thành. Vương Trinh lão luyện, kinh nghiệm phong phú nhanh chóng chiếm được tín nhiệm của mọi người, phủ nha trở thành trung tâm của Tùng Gian thành.
Nhưng mà Vương Trinh vốn luôn trấn định tự nhiên, lúc này sắc mặt xám xịt. Bên cạnh y, viện trưởng sắc mặt tái nhợt không có một tia Huyết sắc, tay cầm báo cáo không thể khống chế mà rung động.
"Thất bại rồi? Thế nào lại thất bại? Kiều Hoa không phải kẻ có thể trở thành Mộc tu như Đại Cương sao?"
Giọng Viện trưởng nỉ non mang theo âm thanh rung động, hai mắt ông ta vô thần, tràn đầy tuyệt vọng.
Môi Vương Trinh đang run rẩy, y muốn uống một ngụm trà để bình tĩnh, tay y rung động rất mạnh, nước trà vẩy đầy bàn. Y là người chân chính kinh lịch qua chiến tranh, y biết rõ kế hoạch của Kiều Hoa thất bại sẽ đem lại hậu quả đáng sợ cỡ nào, đây là bước ngoặt chí mạng.
Huyết độc từ bây giờ bay lên thành huyết nạn.
Ngập đầu tai ương!
Kế hoạch của Kiều Hoa thất bại, nhân viên đi theo không còn ai sống sót. Huyết nạn trở nên càng nghiêm trọng, Huyết độc mới càng thêm nguy hiểm và mãnh liệt, càng khiến người ta sợ hãi là nó lan truyền với tốc độ cực nhanh, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Vạn Sinh Viên nguyên bản là đất khô cằn, lần nữa bị huyết thảo điên cuồng sinh trưởng che phủ, nơi đó đã trở thành một hải dương màu đỏ, giống như là biển máu vô biên.
Từ trên bầu trời, Nguyên tu có thể nhìn thấy rõ ràng, huyết nạn rung động khuếch tán, bây giờ nó đã diễn biến thành sóng huyết màu hồng điên cuồng, lấy tốc độ kinh người quét ngang Cảm Ứng tràng.
Cảm Ứng tràng, không, toàn bộ Ngũ Hành Thiên gặp tai nạn trước nay chưa từng có. Có bao nhiêu người sẽ bị huyết lãng đáng sợ thôn phệ? Không biết, nhưng mà y biết rõ nhất định rất nhiều, có lẽ sẽ nhanh chóng vượt quá nhân số chết ở tiền tuyến.
Nhãn thần không động của Vương Trinh, dần dần khôi phục tiêu cự, sự cứng cỏi của lão binh biểu hiện ra trên người y.
Y chưa có kinh lịch qua thời khắc gian nan tuyệt vọng như thế, dù cho năm đó mất chân cũng không gian nan tuyệt vọng như thế này. Nhưng y biết rõ nhất định cần phải hành động, ngồi chờ là chờ chết.
"Lúc nào Huyết lãng đến Tùng Gian thành?" Y đột nhiên hỏi.
Viện trưởng mở lớn miệng, thần tình thống khổ trả lời: "Ngày mai."
"Được rồi, xốc lại tinh thần, còn chưa tới lúc tuyệt vọng." Vương Trinh trầm giọng nói, y không dám nghĩ đến những thành trấn bị Huyết lãng quét ngang qua kia, bình ổn tâm thần lại nói tiếp: "Ngày mai huyết lãng đến. Nếu như dựa theo quy luật huyết thú biến hóa lúc trước, chúng lại lần nữa hoàn thành lột xác, đại khái cần khoảng thời gian năm đến bảy ngày. Như vậy chúng ta sẽ có bảy đến chín ngày chuẩn bị. Hiện tại cấp trên khẳng định đã nhận được tin tức, bọn họ đang điều động tăng thêm tiếp viện, nếu nhanh nhất, đại khái cần khoảng mười lăm ngày là chúng ta có thể có chi viện."
Nghe Vương Trinh phân tích, con mắt viện trưởng khôi phục mấy phần sinh khí: "Nói cách khác, chúng ta chỉ cần cố thủ khoảng một tuần lễ là có thể chờ được chi viện đến. Không sai, hơn nữa Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn bọn họ đều ở Tùng Gian thành, cấp trên nhất định sẽ tìm mọi cách cứu viện trước tiên."
"Đúng!" Vương Trinh ra sức vung nắm đấm: "Chỉ cần kiên trì cố thủ một tuần. Chúng ta có nhiều phu tử học viên như vậy, trong thành nhiều đạo trường, mỗi đạo trường đều có hộ vệ, cũng là một lực lượng. Tân huyết thú có lợi hại, ta tin tưởng chúng ta kiên trì một tuần lễ, vẫn có khả năng."
Viện trưởng thở phào một hơi: "Đúng đúng đúng, có hi vọng có hi vọng."
Con mắt Vương Trinh hiện lên tia sáng: "Hiện tại rất có khả năng đã có người được tin Kiều Hoa thất bại. Chúng ta hiện tại khống chế cục diện, toàn thành động viên. Bây giờ người nào cũng trốn không thoát, để mọi người ý thức nguy hiểm sớm một chút, ngược lại là chuyện tốt."
Viện trưởng cắn răng : "Ta lập tức tổ chức các phu tử truyền thụ một ít chiêu thức thực dụng, uy lực lớn, tuy rằng thời gian quá ngắn, nhưng thực lực có thể tăng cường một phần thì tốt một chút."
Vương Trinh có chút không nghĩ đến dũng khí của viện trưởng, cử động này rất có khả năng phải gánh chịu hậu quả. Cảm Ứng tràng đối với việc phân viện truyền thụ chiêu thức là có hạn chế rất nghiêm ngặt, nhưng mà hiển nhiên viện trưởng đã không quản nổi những điều này.
Vương Trinh gật đầu: "Như vậy là tốt nhất! Toàn bộ nguyên thực đều phải được khống chế, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
"Được!" Viện trưởng gật mạnh đầu: "Ta sẽ tổ chức lại học viên."
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng cảnh báo thê lương vang lên, một vị nguyên tu thần sắc hốt hoảng xông tới: "Đại nhân, huyết thú! Rất nhiều huyết thú!"
Sắc mặt hai người không khỏi đại biến.
"Chuyện của ngươi, hai ngày nay vi sư có nghe, đang muốn đi tìm ngươi. Phía phân viện đừng đòi cái gì, chỉ cần 【 Bắc Đẩu 】, còn nhớ lần trắc nghiệm kia của chúng ta không ? Trong tám cung, ngươi có bảy cái là cường cung, nghìn vạn lần không thể lãng phí thiên phú này. Vi sư không nghĩ ngươi tiến bộ nhanh vậy, trong thời gian ngắn đã đột phá bốn cung, thật khiến người ta phải thất kinh. Nhớ kỹ, chỉ cần 【 Bắc Đẩu 】! Vì sao thì chờ ngươi cầm 【 Bắc Đẩu 】, ngươi sẽ hiểu rõ."
"Phía phủ nha, vi sư và sư nương đều không quen thuộc, cũng không biết bọn họ có cái gì. Nhưng mà bạn học của ngươi nói có lý, lúc này đòi tiền thật sự là hạ sách. Đệ tử, làm người nghìn vạn lần không thể để tiền lấp mắt a. Không phải ngươi có sa ngẫu rất lợi hại biết làm nguyên thực sao? Có thể ngươi cần một ít tài liệu chế tác nguyên thực. Hiện tại ngươi đã đột phá bốn cung, cần phải bắt đầu cho cung thứ năm rồi. Bốn cung Địa Hải Môn Thiên, độ khó cao hơn bốn cung tay chân rất nhiều, phải chuẩn bị sớm. Vũ khí ngươi không thiếu, thanh kiếm này rất tốt rồi. Nếu là phòng cụ thì ngươi có Huyết băng vải, có nó đao kiếm khó tổn thương, ngoại trừ hơi xấu một chút thì không có khuyết điểm gì. Đúng rồi, sư tỷ ngươi đã chuẩn bị cho ngươi một đôi giày, có thể giúp ngươi chạy nhanh hơn một chút. Đồ đệ, cái thế cuộc hiện nay không tốt, vạn nhất nếu như có chuyện gì, nhớ kỹ nhất định phải chạy mau, không nên do dự. Chạy càng xa càng tốt, không cần lo lắng cho chúng ta, trước tiên phải lo tốt cho chính mình..."
Lời Lão sư nói liên miên quanh quẩn trong đầu Ngải Huy, trong lòng hắn dạt dào ấm áp, hắn cảm thấy mình có lão sư và sư nương, sư tỷ tốt nhất trên thế giới.
Vừa mới đi ra phường thêu, tốc độ hắn rất nhanh, tựa như bay vậy.
Trên chân hắn là một đôi giày màu trắng, chế tác cực kỳ tinh xảo do Minh Tú sư tỷ tạo ra. Tuy rằng vì cảnh giới nguyên lực của Ngải Huy thấp, không cách nào dùng được những tài liệu tốt, nhưng kỹ thuật của Minh Tú sư tỷ tinh tế, một ít tài liệu phổ thông được nàng phối hợp hoàn mỹ, hiệu quả xuất sắc phi thường.
Ngải Huy cảm thấy thân thể của mình mềm mại giống như một con chim con.
【 Lưu Vân ngoa 】, giày là dùng Thiên Lưu vân từ Thài Vân hương để làm ra. Thiên Lưu vân là nguyên liệu hệ thuỷ thông thường, rất hay được sử dụng. Đôi giày này đem đặc tính mềm mại của Thiên Lưu vân phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn, tốc độ và sự linh hoạt của Ngải Huy tăng lên rất lớn.
Bất luận là chiến đấu hay chạy trốn, đều có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Ngải Huy không cảm thấy chạy trốn là chuyện gì xấu hổ, nếu như tình huống không tốt, hắn không nói hai lời sẽ làm người đầu tiên chạy trốn. Mạng là của mình, điều này quan trọng hơn so với bất cứ cái gì khác.
Gừng càng già càng cay, kiến nghị của lão sư chính là cực kỳ nhắm đúng trọng tâm, ý nghĩ lúc trước của mình thật quá đơn giản.
Tiếc nuối duy nhất chính là hi vọng có tiền tiêu tùng rồi.
Tiền a, tiền a...
Ngải Huy vừa ai thán, vừa cuồng chạy. Lưu Vân ngoa vô cùng thoải mái, nhưng mà đối với việc tốc độ và sự linh hoạt tăng lên, Ngải Huy cần phải có thời gian thích ứng mới quen thuộc, như vậy mới có thể phát huy xuất sắc trong chiến đấu.
Khi ngang qua quán mì, Ngải Huy nghĩ đến trận chiến nguy hiểm với con dơi lần trước. Trận chiến ấy thực sự có quá nhiều điểm may mắn, đến bây giờ hắn còn chưa rõ mình làm sao ngăn cản được con Huyết dơi lao xuống.
Trận chiến ấy hắn thu được rất nhiều lợi ích, càng làm hắn nghĩ không ra. Không rõ ràng mà sống sót, không rõ ràng mà đột phá bốn cung, quả cầu nguyên lực bên trong bản mạng nguyên phủ của mình cũng không rõ ràng mà biến mất, bỗng nhiên được khen thưởng cũng không rõ ràng.
Đáng tiếc không được trực tiếp thưởng tiền!
Ngải Huy trong lòng tiếp tục ai oán, ánh mắt hắn bỗng nhiên chú ý , chỗ lần trước bọn họ chiến đấu có một thiếu nữ mặc váy đỏ đang ngồi xổm.
Tường vây bị đụng sập đã được chữa trị như mới, vết máu trên mặt đất cũng được quét tước sạch sẽ.
Thiếu nữ tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của Ngải Huy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn.
Kiếm thai ở mi tâm Ngải Huy bỗng dưng run lên, tinh thần hắn thoáng hoảng hốt.
Y phục thiếu nữ đỏ tươi như lửa, xinh đẹp vô cùng, Ngải Huy không biết nên làm sao hình dung được khuôn mặt đẹp này, nhưng mà ở giữa đường phố nàng chồm hổm tại đó, không biết vì sao làm người ta có cảm giác cô độc, ngay cả cái bóng dưới chân nàng tựa hồ cũng càng thêm đen tối thâm trầm.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người nàng c không giúp cho thân hình nàng tăng lên chút cảm giác ấm áp nào. Ngay cả y phục đỏ như lửa, ngay cả dung mạo đẹp như tiên, lại giống như bao phủ một tầng hắc vụ nhàn nhạt quanh thân, đó là hắc ám mà ánh nắng cũng không đuổi đi được.
Thế nhưng Ngải Huy nhìn kỹ, lại không có thấy gì khác.
Thiếu nữ bỗng nhiên cười, đúng như hoa tươi nở ra trong bóng tối: "Ta xinh đẹp không?"
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn xung quanh một cái, rất không chắc chắn chỉ chỉ mình: "Ngươi hỏi ta?"
"Đúng vậy." Hồng y thiếu nữ cười nhè nhẹ đi về phía Ngải Huy.
Trong đầu vừa mới còn đầy chữ tiền, Ngải Huy điệu bộ thành thật nói: "Tiêu chuẩn của ta rất khác người. Một trăm đồng xinh đẹp, năm trăm đồng thì phi thường xinh đẹp, một nghìn đồng nhất định xinh đẹp như thiên tiên!"
Đi tới trước mặt Ngải Huy, thiếu nữ sửng sốt một cái, bỗng nhiên nàng phì cười ra tiếng: "Nhìn ta tất phải xinh đẹp như thiên tiên rồi."
Ngải Huy thấy hoa mắt, hương thơm thoảng qua, trong người có thêm thứ gì đó.
Ngải Huy hoảng hốt, động tác vừa rồi của đối phương, hắn hoàn toàn không có thấy rõ ràng.
"Tuy rằng rất khó, nhưng mà hi vọng lần sau có thể gặp lại, nỗ lực lên a!"
Âm thanh mị hoặc phiêu đãng trong gió.
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, nào còn chút tung tích gì của đối phương, hắn cúi đầu nhìn, trong người mình có thêm một nghìn đồng. Hắn nhịn không được cáp một tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt liền trầm xuống.
Vừa rồi khi Hồng y thiếu nữ vọt tới trước mặt mình, kiếm thai của mình thậm chí chưa kịp phản ứng.
Nữ nhân thật đáng sợ!
Qua một hồi lâu Ngải Huy mới phục hồi lại tinh thần, không khỏi cười khổ, tùy tiện đi lại trên đường cũng có thể gặp một nữ nhân thực lực sâu không lường, cái này là vận khí tốt hay là vận khí xấu chứ?
Ngải Huy suy nghĩ một cái, cảm thấy là vận khí xấu, hễ mà hắn gặp nữ nhân thực lực sâu không lường được đều không phải loại lương thiện, ví dụ như cô bé quán mì!
Nghĩ đến ‘cục nợ’ cô bé quán mì, lại nhìn nhìn một nghìn đồng của Hồng y thiếu nữ nằm trong ngực, trong lòng Ngải Huy hiện lên dự cảm bất tường.
Sự cô độc và hắc ám trên người Hồng y thiếu nữ khiến Ngải Huy không tự chủ nghĩ đến ba năm mình ở hoang dã. Hắn chợt hiểu rõ, vì sao mình lại xúc động với khí chất của nàng, đó là sự tuyệt vọng và sợ hãi của người nhỏ yếu ở trong tuyệt cảnh.
Hắn lắc lắc đầu, cất xong tiền, lần sau nghìn vạn lần không nên gặp lại.
Hắn đã bước ra tuyệt cảnh, hắn đã vĩnh biệt hắc ám.
Một nghìn đồng, cũng là một khoản ngoài ý muốn!
Phủ nha trước kia quạnh quẽ, bây giờ ngựa xe như nước, không ngừng có người vào ra, náo nhiệt vô cùng. Thành chủ Vương Trinh tiếp nhận việc thủ thành. Vương Trinh lão luyện, kinh nghiệm phong phú nhanh chóng chiếm được tín nhiệm của mọi người, phủ nha trở thành trung tâm của Tùng Gian thành.
Nhưng mà Vương Trinh vốn luôn trấn định tự nhiên, lúc này sắc mặt xám xịt. Bên cạnh y, viện trưởng sắc mặt tái nhợt không có một tia Huyết sắc, tay cầm báo cáo không thể khống chế mà rung động.
"Thất bại rồi? Thế nào lại thất bại? Kiều Hoa không phải kẻ có thể trở thành Mộc tu như Đại Cương sao?"
Giọng Viện trưởng nỉ non mang theo âm thanh rung động, hai mắt ông ta vô thần, tràn đầy tuyệt vọng.
Môi Vương Trinh đang run rẩy, y muốn uống một ngụm trà để bình tĩnh, tay y rung động rất mạnh, nước trà vẩy đầy bàn. Y là người chân chính kinh lịch qua chiến tranh, y biết rõ kế hoạch của Kiều Hoa thất bại sẽ đem lại hậu quả đáng sợ cỡ nào, đây là bước ngoặt chí mạng.
Huyết độc từ bây giờ bay lên thành huyết nạn.
Ngập đầu tai ương!
Kế hoạch của Kiều Hoa thất bại, nhân viên đi theo không còn ai sống sót. Huyết nạn trở nên càng nghiêm trọng, Huyết độc mới càng thêm nguy hiểm và mãnh liệt, càng khiến người ta sợ hãi là nó lan truyền với tốc độ cực nhanh, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Vạn Sinh Viên nguyên bản là đất khô cằn, lần nữa bị huyết thảo điên cuồng sinh trưởng che phủ, nơi đó đã trở thành một hải dương màu đỏ, giống như là biển máu vô biên.
Từ trên bầu trời, Nguyên tu có thể nhìn thấy rõ ràng, huyết nạn rung động khuếch tán, bây giờ nó đã diễn biến thành sóng huyết màu hồng điên cuồng, lấy tốc độ kinh người quét ngang Cảm Ứng tràng.
Cảm Ứng tràng, không, toàn bộ Ngũ Hành Thiên gặp tai nạn trước nay chưa từng có. Có bao nhiêu người sẽ bị huyết lãng đáng sợ thôn phệ? Không biết, nhưng mà y biết rõ nhất định rất nhiều, có lẽ sẽ nhanh chóng vượt quá nhân số chết ở tiền tuyến.
Nhãn thần không động của Vương Trinh, dần dần khôi phục tiêu cự, sự cứng cỏi của lão binh biểu hiện ra trên người y.
Y chưa có kinh lịch qua thời khắc gian nan tuyệt vọng như thế, dù cho năm đó mất chân cũng không gian nan tuyệt vọng như thế này. Nhưng y biết rõ nhất định cần phải hành động, ngồi chờ là chờ chết.
"Lúc nào Huyết lãng đến Tùng Gian thành?" Y đột nhiên hỏi.
Viện trưởng mở lớn miệng, thần tình thống khổ trả lời: "Ngày mai."
"Được rồi, xốc lại tinh thần, còn chưa tới lúc tuyệt vọng." Vương Trinh trầm giọng nói, y không dám nghĩ đến những thành trấn bị Huyết lãng quét ngang qua kia, bình ổn tâm thần lại nói tiếp: "Ngày mai huyết lãng đến. Nếu như dựa theo quy luật huyết thú biến hóa lúc trước, chúng lại lần nữa hoàn thành lột xác, đại khái cần khoảng thời gian năm đến bảy ngày. Như vậy chúng ta sẽ có bảy đến chín ngày chuẩn bị. Hiện tại cấp trên khẳng định đã nhận được tin tức, bọn họ đang điều động tăng thêm tiếp viện, nếu nhanh nhất, đại khái cần khoảng mười lăm ngày là chúng ta có thể có chi viện."
Nghe Vương Trinh phân tích, con mắt viện trưởng khôi phục mấy phần sinh khí: "Nói cách khác, chúng ta chỉ cần cố thủ khoảng một tuần lễ là có thể chờ được chi viện đến. Không sai, hơn nữa Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn bọn họ đều ở Tùng Gian thành, cấp trên nhất định sẽ tìm mọi cách cứu viện trước tiên."
"Đúng!" Vương Trinh ra sức vung nắm đấm: "Chỉ cần kiên trì cố thủ một tuần. Chúng ta có nhiều phu tử học viên như vậy, trong thành nhiều đạo trường, mỗi đạo trường đều có hộ vệ, cũng là một lực lượng. Tân huyết thú có lợi hại, ta tin tưởng chúng ta kiên trì một tuần lễ, vẫn có khả năng."
Viện trưởng thở phào một hơi: "Đúng đúng đúng, có hi vọng có hi vọng."
Con mắt Vương Trinh hiện lên tia sáng: "Hiện tại rất có khả năng đã có người được tin Kiều Hoa thất bại. Chúng ta hiện tại khống chế cục diện, toàn thành động viên. Bây giờ người nào cũng trốn không thoát, để mọi người ý thức nguy hiểm sớm một chút, ngược lại là chuyện tốt."
Viện trưởng cắn răng : "Ta lập tức tổ chức các phu tử truyền thụ một ít chiêu thức thực dụng, uy lực lớn, tuy rằng thời gian quá ngắn, nhưng thực lực có thể tăng cường một phần thì tốt một chút."
Vương Trinh có chút không nghĩ đến dũng khí của viện trưởng, cử động này rất có khả năng phải gánh chịu hậu quả. Cảm Ứng tràng đối với việc phân viện truyền thụ chiêu thức là có hạn chế rất nghiêm ngặt, nhưng mà hiển nhiên viện trưởng đã không quản nổi những điều này.
Vương Trinh gật đầu: "Như vậy là tốt nhất! Toàn bộ nguyên thực đều phải được khống chế, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
"Được!" Viện trưởng gật mạnh đầu: "Ta sẽ tổ chức lại học viên."
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng cảnh báo thê lương vang lên, một vị nguyên tu thần sắc hốt hoảng xông tới: "Đại nhân, huyết thú! Rất nhiều huyết thú!"
Sắc mặt hai người không khỏi đại biến.
Bình luận facebook