Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156
Dịch: oceankingdom
Thấy bộ dạng ngây thơ của Ngải Huy, Lý Hải càng chẳng thèm che giấu sự miệt thị và xem thường của mình, gã cười: "Ha ha, thì ra chỉ là một kẻ bất tài mà thôi! Mặt hàng này cũng xứng cưỡi lên đầu chúng ta ư?"
Sau đó khi thấy mập mạp đầy vẻ hâm mộ đi tới gần mình, gã càng không nhịn được bèn mở miệng châm biếm: "Tên quỷ nghèo kia, chưa thấy qua à? Ha ha, tới đây, mọi người ở đây sẽ cho ngươi sờ một cái để mở rộng tầm mắt. Tới đây đi, sờ thử đi, lớn như thế kia rồi mà chưa từng thấy trang bị cao cấp như vậy phải không? Ha ha ha!"
Nhìn thấy ánh mắt ước ao của mập mạp, gã càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Hà Thu Minh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ gã vẫn lo Ngải Huy là kẻ cứng đầu, như thế sẽ làm Sư Tuyết Mạn không xuống đài được. Và hai bên sẽ đứng ở thế đối lập, nếu thực sự phải đánh nhau với Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân thì bọn họ cũng cảm thấy đau đầu. Mà dù không đánh thì vạn nhất Tang Chỉ Quân và Sư Tuyết Mạn đều đứng về phía tên mặt trắng kia thì bọn họ cũng không thể làm gì cả. Nhưng bây giờ xem ra thì mọi chuyện vẫn còn cách cứu vãn.
Hà Thu Minh quan sát Sư Tuyết Mạn thì thấy nàng vẫn lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt không chút thay đổi. Gã nghĩ thầm xem ra Sư Tuyết Mạn cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với tên này, bằng không với tính cách cứng rắn của nàng thì giờ này đã nhào tới đánh nhau với bọn họ rồi. Có điều sao biểu tình của nàng lại lạ như vậy?
Ngải Huy chẳng thèm bận tâm phản ứng của tên gia hỏa đứng đối diện này, hắn chỉ thấy mình đi tới trước mặt đối phương mà tên này còn thất thần nhìn con gái thế kia! Kẻ như vậy đứng trên chiến trường còn chẳng có mạng để mà chết đâu. Thế mà hắn lại phải đi theo chùi đít cho bọn chúng? Ha ha....
"Có chuyện gì ngươi cứ nói đi...."
Chữ 'Nói' còn chưa xong thì Hà Thu Minh chỉ cảm thấy mắt hoa lên, gã còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy đau nhói ở bụng, đồng thời cơ mặt gã cứng lại. Ánh mắt gã trợn trừng, dường như không thể tin nổi mình sẽ bị tấn công.
Nắm đấm của Ngải Huy dường như có thể cảm nhận được nguyên lực dao động trên lớp tơ lụa, xem ra bộ y phục trên người đối phương có khả năng phòng hộ công kích rất mạnh hoặc có công dụng đặc biệt. Nếu như đây là hoang dã, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự làm thịt đối phương.
Thật đáng tiếc....
Ngải Huy hoàn toàn không dùng nguyên lực. Một quyền này của hắn hoàn toàn là dựa vào lực lượng bản thân, thế mà chỉ thấy thân thể Hà Thu Minh chợt cong như con tôm, gã định nói cái gì xong không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trong nháy mắt khi Ngải Huy tấn công, bên kia, mập mạp đang chảy nước bọt cũng lập tức đổi sắc, bàn tay đang sờ vào ngực áo đối thủ bỗng chụp xuống, năm ngón tay chọc vào khe hở giữa lớp giáp, đồng thời gã tựa như một con gấu ngựa hung hãn, chỉ dùng một tay xách thân thể cao lớn của Lý Hải lên.
Cả người Lý Hải lơ lửng tên không, chỉ thấy gã ngây ra, tiếng cười nói líu lo cũng im bặt đi.
Tay kia mập mạp cầm chiếc thuẫn bằng thiết mộc, hai tay vung vào nhau làm thân thể Lý Hải cũng lao vào trọng thuẫn kia, tạo thành một tiếng trầm đục. Tiếp đó mập mạp tiện tay ném Lý Hải đã mềm oặt như sợi bún xuống dưới đất như ném một miếng giẻ rách.
"Muốn chết!"
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi điên rồi?"
...
Những tiếng hô kinh sợ đồng thời vang lên, bốn người còn lại sợ hãi quát lớn.
Ngu ngốc!
Giờ phút này Ngải Huy cũng chẳng thèm chế nhạo bọn họ nữa. Thật là vừa đánh đã lộ bản chất ngoài mạnh trong yếu, đã bị tấn công rồi mà còn chưa tính tới chuyện phản kích ngay, lại còn đứng đó quát lớn nữa.
Chỉ trong nháy mắt sau, Ngải Huy đã vọt tới trước mặt một người khác, lập tức tiếp cận y. Hắn nghĩ thầm kẻ này để đối thủ tới gần dễ dàng như vậy mà còn không phòng bị gì, vậy khác nào muốn chết? Khoảng cách càng gần thì khi phát sinh biến cố, thời gian mình có thể phản ứng lại càng ít, trái lại thì khoảng cách càng gần Ngải Huy hắn càng có lợi hơn.
Thế nên khi hắn vụt tới gần một người khác, đối phương cũng chỉ hét lên một tiếng rồi theo phản xạ lùi về sau. Thế nhưng gã lại chợt cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó trói lấy, thân thể lập tức mất cân bằng gã ra sau, gã giãy dụa tính ổn định thân mình thì ngay lúc đó, một cái tay to như cái búa cũng xuất hiện.
Không!
Theo bản năng, gã vội vàng đan chéo hai tay bảo vệ trước ngực, đồng thời khởi động nguyên lực toàn thân. Chỉ thấy kẻ kia vung tay lên, sau một tiếng rít gió lạnh sống lưng đã bổ mạnh vào cánh tay đối phương.
Phanh!
Gã giống như một cái hồ lô vừa mới trồi lên mặt nước đã bị đánh mạnh một cái, lại chìm xuống dưới. Cánh tay gã đau nhức, gã thấy lưng mình đã nện mạnh xuống sàn đá, xương cốt toàn thân đau đớn như sắp nứt ra, đầu óc trống rỗng.
Một dòng cát vàng chảy qua!
Không thể không thừa nhận rằng trên đời này luôn có những người có thể nhanh chóng làm bạn, lại hành xử vô cùng ăn ý, thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu. Ví dụ như Lâu Lan, lúc đó còn là một sa ngẫu không biết chút nào về chiến đấu. Thế mà chỉ theo Ngải Huy có một thời gian ngắn đã học được tác phong của hắn rồi. Lúc nãy ngay khi Ngải Huy tới gần đối phương, Lâu Lan cũng hóa thành một dòng cát nhỏ, tựa như con rắn len lỏi trong bụi cỏ, tiềm phục đối phương.
Thế nên ba người kia thấy vậy lập tức định kéo dài khoảng cách, song lại phát hiện ra rằng cát vàng đã quấn lấy chân bọn họ rồi. Tuy rằng bình thường cát vàng không mạnh, song những lúc mấu chốt lại có thể là tạo thành chí mạng cho đối thủ. Mập mạp tiếp tục vung tấm trọng thuẫn thiết mộc lên, tạo thành một bức tường dày ập tới đối phương. Trong khu vực hẹp thế này, thuẫn kích dường như đã bao phủ cả ba người vào trong, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến, vội vàng dùng tới chiêu thức phòng thủ mạnh nhất của mình. Song phản ứng của họ lại không chút phối hợp, mỗi người độc lập tức chiến, hầu như không thèm tin tưởng vào bạn của mình. Bởi nếu có một người lên liều mạng với mập mạp thì hai kẻ còn lại sẽ được tạm hoãn. Nên dù lúc trước Ngải Huy có tính làm sao để dẫn hai đội thì giờ hắn đã bỏ cái suy nghĩ viển vông ấy đi rồi. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó là làm thịt bọn họ.
Nghe thấy tiếng rít từ tấm thuẫn của mập mạp, Ngải Huy lập tức cong eo, thân hình tựa như bóng u linh xuất hiện cạnh một học viên đứng xa nhất, chỉ thấy quanh người đối phương có ba ngọn lửa đỏ đang di chuyển không ngừng. Lúc này, Long Tích Hỏa của Ngải Huy tựa như lưỡi rắn lè ra trong bóng tối, đâm thẳng vào giữa một đốm lửa. Mắt thấy Long Tích Hỏa đã tới nơi thì bỗng nhiên ngọn lửa đó bùng lên tạo thành ánh sáng chói mắt. Ngải Huy chợt cảm thấy trước mắt trắng xóa một mảnh, mắt không nhìn thấy gì cả, trong tiếng kinh hô của đối phương, hắn không lùi mà còn tiến tới, Long Tích Hỏa trong tay rung lên, đập mạnh vào thân đối phương.
Chỉ thấy đối phương kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra sau.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên làm mọi người rơi vào trạng thái mù tạm thời. Song kinh nghiệm thực chiến giữa hai phe chênh nhau quá lớn đã quyết định vận mệnh của cuộc chiến này.
Mập mạp không thu lực mà tiếp tục vung trọng thuẫn trong tay lên. Bên kia, Ngải Huy vừa nghe âm thanh đánh trúng đối thủ vừa nghe được tiếng gã kêu lên, vừa để ý. Khi thấy tiếng thuẫn thiết mộc rít lên và một tiếng hô khẽ, hắn lập tức đổi hướng.
Phía sau!
Không một chút chần chừ, Ngải Huy đạp mạnh chân xuống đất, cả người như một mũi tên rời cung, lao thẳng về phía sau, đồng thời gã cũng phát động 'Ngư củng bối', một sức mạnh như bài sơn đảo hải chợt lan ra phía sau.
Binh!
Âm thanh như tiếng tủy tinh vỡ vang lên và Ngải Huy cũng cảm giác được mình vừa đánh lên thân thể đối phương.
Thình thịch!
Một tiếng động mạnh vang lên! Lực xung kích mạnh tới nỗi kẻ này như bị một dã thú đang phát cuồng lao thẳng vào người, thân thể bay ra ngoài. Không thèm nhìn lại Ngải Huy cũng chắc rằng gã này đã hôn mê. Nói cũng phải, ngay cả tháp Huyền Kim còn bị 'Ngư củng bối' của mình đụng lõm. Mà ngay cả Ngải Huy cũng không dám khẳng định mình dính phải một 'Ngư củng bối' thì có bị thương hay không. Bởi dù sao thì Lâu Lan cũng ở đây, thế nên chỉ cần bị thương không chết người là được. Còn chuyện sau này có bị trả thù không thì Ngải Huy không để tâm lắm, hiện giờ có thể ra khỏi thành hay không còn chưa biết, nên những chuyện xa xôi khác để sau.
Loảng xoảng!
Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Nhìn thấy một học viên đang liều mạng với mập mạp mang theo trọng thuẫn bằng thiết mộc nặng ba trăm năm mươi cân, Ngải Huy thật cảm thấy khá đồng cảm với học viên đó.
Có thể trở thành một trong hai người ra khỏi hoang dã trong hai ngàn người, mập mạp sao lại không có gì độc đáo chứ? Gã nhát gan, cảnh giác, chỉ có một chút gió thổi cỏ lay cũng làm gã để tâm. Mà một ưu điểm khác của gã chính là ở một thân thịt béo kia mang thần lực trời sinh, thế nên Ngải Huy có thể so với gã về bất cứ điều gì, ngoài so sức. Không có sức khỏe này, mập mạp cũng không thể cõng đồ cho người khác để đổi lương thực, cũng không thể cõng hắn đang trọng thương hôn mê chạy theo đội ngũ trong suốt mấy ngày mấy đêm được. Khi còn ở hoang dã, mập mạp đã từng dùng thuẫn, thế nên Ngải Huy khá là có ấn tượng, có điều gã béo này lại nhát gan, nếu không chắc chắn gã sẽ là một thuẫn thủ đại tài. Có điều nhát gan cũng chỉ tùy lúc mà thôi. Khi còn ở hoang dã đối mặt với các vị nguyên tu, hoang thú, quả thực gã rất nhát gan. Thế nhưng nếu đối thủ là những học viên này mà gã còn nhát gan thì cũng không thể ra khỏi hoang dã được. Bởi ở ngoài hoang dã, có những trận chiến căn bản không tránh thoát được. Ngải Huy tin rằng mập mạp chẳng bao giờ sợ những học viên này. Gia hỏa này nhân phẩm bại hoại, là kẻ thích bắt nạt người yếu điển hình, thấy quả hồng mềm chắc chắn sẽ lao lên nắn bóp.
Quả nhiên, mập mạp trở nên phấn kích hơn nhiều.
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Từng tiếng đánh vang lên, đất rung núi chuyển.
Lúc này ánh sáng trắng kia cũng tan hết. Ngải Huy cũng khôi phục thị lực như thường, đồng thời hắn cũng kịp thấy tên học viên sau cùng lung lay thân thể như vừa uống rượu say.
Hắn bình tĩnh kêu lên: "Mập mạp, được rồi."
Vẻ thô bạo trong mắt Mập mạp biến mất, tựa như một con gấu ngựa phẫn nộ biến thành một đống thịt mềm dưới đất vật.
"Ôi mẹ ơi! Mệt chết ta rồi! Cánh tay phế đi. A Huy, ta không động được, cho ta nghỉ một lát đi."
Thế nhưng hiện giờ hắn cũng không quên cầm thuẫn theo người.
Nhìn các học viên kia choáng váng tại chỗ, chỉ nghe mập mạp kêu rên, Ngải Huy lại làm như không nghe thấy, hỏi Lâu Lan: "Lâu Lan, mập mạp còn bao nhiêu lần nữa vậy."
"Ngải Huy, mập mạp còn lại ba trăm hai mươi hai lần." Lâu Lan lập tức đưa ra con số chuẩn xác.
Ngải Huy nói: "Lâu Lan theo dõi hắn, không luyện xong không cho cơm ăn."
"Không thành vấn đề, Ngải Huy!" Lâu Lan cao hứng trả lời.
Mập mạp nhảy dựng lên, chửi ầm lên: "Họ Ngải, ngươi đúng là kẻ qua cầu rút ván! Có người bạn như ngươi sao? Ta vừa mới giúp ngươi đánh nhau, ngươi đối với ta như vậy quả là khiến cho ta thất vọng, ta đã nhìn sai người rồi..."
"Một giờ nữa tới giờ ăn cơm." Ngải Huy có lòng tốt nhắc nhở mập mạp.
"Ngươi!" Mập mạp giận sôi, vừa thấy tên học viên kia đang choáng váng hoa mắt, mập mạp lại nhân cơ hội giận cá chém thớt, vội cất bước tiến lên, vung thuẫn đập đối phương rồi mới oán hận rời đi.
"Mập mạp cố lên!" Lâu Lan hô to.
Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn ngây ra như phỗng nhìn sáu tên học viên ngã trái ngã phải nằm trên đất, lặng ngắt như tờ.
Trong một mảnh tĩnh mịch, mập mạp vung vẫy trọng thuẫn, tiếng gió thổi vù vù lại vang lên.
Thấy bộ dạng ngây thơ của Ngải Huy, Lý Hải càng chẳng thèm che giấu sự miệt thị và xem thường của mình, gã cười: "Ha ha, thì ra chỉ là một kẻ bất tài mà thôi! Mặt hàng này cũng xứng cưỡi lên đầu chúng ta ư?"
Sau đó khi thấy mập mạp đầy vẻ hâm mộ đi tới gần mình, gã càng không nhịn được bèn mở miệng châm biếm: "Tên quỷ nghèo kia, chưa thấy qua à? Ha ha, tới đây, mọi người ở đây sẽ cho ngươi sờ một cái để mở rộng tầm mắt. Tới đây đi, sờ thử đi, lớn như thế kia rồi mà chưa từng thấy trang bị cao cấp như vậy phải không? Ha ha ha!"
Nhìn thấy ánh mắt ước ao của mập mạp, gã càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Hà Thu Minh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ gã vẫn lo Ngải Huy là kẻ cứng đầu, như thế sẽ làm Sư Tuyết Mạn không xuống đài được. Và hai bên sẽ đứng ở thế đối lập, nếu thực sự phải đánh nhau với Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân thì bọn họ cũng cảm thấy đau đầu. Mà dù không đánh thì vạn nhất Tang Chỉ Quân và Sư Tuyết Mạn đều đứng về phía tên mặt trắng kia thì bọn họ cũng không thể làm gì cả. Nhưng bây giờ xem ra thì mọi chuyện vẫn còn cách cứu vãn.
Hà Thu Minh quan sát Sư Tuyết Mạn thì thấy nàng vẫn lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt không chút thay đổi. Gã nghĩ thầm xem ra Sư Tuyết Mạn cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với tên này, bằng không với tính cách cứng rắn của nàng thì giờ này đã nhào tới đánh nhau với bọn họ rồi. Có điều sao biểu tình của nàng lại lạ như vậy?
Ngải Huy chẳng thèm bận tâm phản ứng của tên gia hỏa đứng đối diện này, hắn chỉ thấy mình đi tới trước mặt đối phương mà tên này còn thất thần nhìn con gái thế kia! Kẻ như vậy đứng trên chiến trường còn chẳng có mạng để mà chết đâu. Thế mà hắn lại phải đi theo chùi đít cho bọn chúng? Ha ha....
"Có chuyện gì ngươi cứ nói đi...."
Chữ 'Nói' còn chưa xong thì Hà Thu Minh chỉ cảm thấy mắt hoa lên, gã còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy đau nhói ở bụng, đồng thời cơ mặt gã cứng lại. Ánh mắt gã trợn trừng, dường như không thể tin nổi mình sẽ bị tấn công.
Nắm đấm của Ngải Huy dường như có thể cảm nhận được nguyên lực dao động trên lớp tơ lụa, xem ra bộ y phục trên người đối phương có khả năng phòng hộ công kích rất mạnh hoặc có công dụng đặc biệt. Nếu như đây là hoang dã, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự làm thịt đối phương.
Thật đáng tiếc....
Ngải Huy hoàn toàn không dùng nguyên lực. Một quyền này của hắn hoàn toàn là dựa vào lực lượng bản thân, thế mà chỉ thấy thân thể Hà Thu Minh chợt cong như con tôm, gã định nói cái gì xong không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trong nháy mắt khi Ngải Huy tấn công, bên kia, mập mạp đang chảy nước bọt cũng lập tức đổi sắc, bàn tay đang sờ vào ngực áo đối thủ bỗng chụp xuống, năm ngón tay chọc vào khe hở giữa lớp giáp, đồng thời gã tựa như một con gấu ngựa hung hãn, chỉ dùng một tay xách thân thể cao lớn của Lý Hải lên.
Cả người Lý Hải lơ lửng tên không, chỉ thấy gã ngây ra, tiếng cười nói líu lo cũng im bặt đi.
Tay kia mập mạp cầm chiếc thuẫn bằng thiết mộc, hai tay vung vào nhau làm thân thể Lý Hải cũng lao vào trọng thuẫn kia, tạo thành một tiếng trầm đục. Tiếp đó mập mạp tiện tay ném Lý Hải đã mềm oặt như sợi bún xuống dưới đất như ném một miếng giẻ rách.
"Muốn chết!"
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi điên rồi?"
...
Những tiếng hô kinh sợ đồng thời vang lên, bốn người còn lại sợ hãi quát lớn.
Ngu ngốc!
Giờ phút này Ngải Huy cũng chẳng thèm chế nhạo bọn họ nữa. Thật là vừa đánh đã lộ bản chất ngoài mạnh trong yếu, đã bị tấn công rồi mà còn chưa tính tới chuyện phản kích ngay, lại còn đứng đó quát lớn nữa.
Chỉ trong nháy mắt sau, Ngải Huy đã vọt tới trước mặt một người khác, lập tức tiếp cận y. Hắn nghĩ thầm kẻ này để đối thủ tới gần dễ dàng như vậy mà còn không phòng bị gì, vậy khác nào muốn chết? Khoảng cách càng gần thì khi phát sinh biến cố, thời gian mình có thể phản ứng lại càng ít, trái lại thì khoảng cách càng gần Ngải Huy hắn càng có lợi hơn.
Thế nên khi hắn vụt tới gần một người khác, đối phương cũng chỉ hét lên một tiếng rồi theo phản xạ lùi về sau. Thế nhưng gã lại chợt cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó trói lấy, thân thể lập tức mất cân bằng gã ra sau, gã giãy dụa tính ổn định thân mình thì ngay lúc đó, một cái tay to như cái búa cũng xuất hiện.
Không!
Theo bản năng, gã vội vàng đan chéo hai tay bảo vệ trước ngực, đồng thời khởi động nguyên lực toàn thân. Chỉ thấy kẻ kia vung tay lên, sau một tiếng rít gió lạnh sống lưng đã bổ mạnh vào cánh tay đối phương.
Phanh!
Gã giống như một cái hồ lô vừa mới trồi lên mặt nước đã bị đánh mạnh một cái, lại chìm xuống dưới. Cánh tay gã đau nhức, gã thấy lưng mình đã nện mạnh xuống sàn đá, xương cốt toàn thân đau đớn như sắp nứt ra, đầu óc trống rỗng.
Một dòng cát vàng chảy qua!
Không thể không thừa nhận rằng trên đời này luôn có những người có thể nhanh chóng làm bạn, lại hành xử vô cùng ăn ý, thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm việc xấu. Ví dụ như Lâu Lan, lúc đó còn là một sa ngẫu không biết chút nào về chiến đấu. Thế mà chỉ theo Ngải Huy có một thời gian ngắn đã học được tác phong của hắn rồi. Lúc nãy ngay khi Ngải Huy tới gần đối phương, Lâu Lan cũng hóa thành một dòng cát nhỏ, tựa như con rắn len lỏi trong bụi cỏ, tiềm phục đối phương.
Thế nên ba người kia thấy vậy lập tức định kéo dài khoảng cách, song lại phát hiện ra rằng cát vàng đã quấn lấy chân bọn họ rồi. Tuy rằng bình thường cát vàng không mạnh, song những lúc mấu chốt lại có thể là tạo thành chí mạng cho đối thủ. Mập mạp tiếp tục vung tấm trọng thuẫn thiết mộc lên, tạo thành một bức tường dày ập tới đối phương. Trong khu vực hẹp thế này, thuẫn kích dường như đã bao phủ cả ba người vào trong, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến, vội vàng dùng tới chiêu thức phòng thủ mạnh nhất của mình. Song phản ứng của họ lại không chút phối hợp, mỗi người độc lập tức chiến, hầu như không thèm tin tưởng vào bạn của mình. Bởi nếu có một người lên liều mạng với mập mạp thì hai kẻ còn lại sẽ được tạm hoãn. Nên dù lúc trước Ngải Huy có tính làm sao để dẫn hai đội thì giờ hắn đã bỏ cái suy nghĩ viển vông ấy đi rồi. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, đó là làm thịt bọn họ.
Nghe thấy tiếng rít từ tấm thuẫn của mập mạp, Ngải Huy lập tức cong eo, thân hình tựa như bóng u linh xuất hiện cạnh một học viên đứng xa nhất, chỉ thấy quanh người đối phương có ba ngọn lửa đỏ đang di chuyển không ngừng. Lúc này, Long Tích Hỏa của Ngải Huy tựa như lưỡi rắn lè ra trong bóng tối, đâm thẳng vào giữa một đốm lửa. Mắt thấy Long Tích Hỏa đã tới nơi thì bỗng nhiên ngọn lửa đó bùng lên tạo thành ánh sáng chói mắt. Ngải Huy chợt cảm thấy trước mắt trắng xóa một mảnh, mắt không nhìn thấy gì cả, trong tiếng kinh hô của đối phương, hắn không lùi mà còn tiến tới, Long Tích Hỏa trong tay rung lên, đập mạnh vào thân đối phương.
Chỉ thấy đối phương kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra sau.
Ánh sáng đột nhiên lóe lên làm mọi người rơi vào trạng thái mù tạm thời. Song kinh nghiệm thực chiến giữa hai phe chênh nhau quá lớn đã quyết định vận mệnh của cuộc chiến này.
Mập mạp không thu lực mà tiếp tục vung trọng thuẫn trong tay lên. Bên kia, Ngải Huy vừa nghe âm thanh đánh trúng đối thủ vừa nghe được tiếng gã kêu lên, vừa để ý. Khi thấy tiếng thuẫn thiết mộc rít lên và một tiếng hô khẽ, hắn lập tức đổi hướng.
Phía sau!
Không một chút chần chừ, Ngải Huy đạp mạnh chân xuống đất, cả người như một mũi tên rời cung, lao thẳng về phía sau, đồng thời gã cũng phát động 'Ngư củng bối', một sức mạnh như bài sơn đảo hải chợt lan ra phía sau.
Binh!
Âm thanh như tiếng tủy tinh vỡ vang lên và Ngải Huy cũng cảm giác được mình vừa đánh lên thân thể đối phương.
Thình thịch!
Một tiếng động mạnh vang lên! Lực xung kích mạnh tới nỗi kẻ này như bị một dã thú đang phát cuồng lao thẳng vào người, thân thể bay ra ngoài. Không thèm nhìn lại Ngải Huy cũng chắc rằng gã này đã hôn mê. Nói cũng phải, ngay cả tháp Huyền Kim còn bị 'Ngư củng bối' của mình đụng lõm. Mà ngay cả Ngải Huy cũng không dám khẳng định mình dính phải một 'Ngư củng bối' thì có bị thương hay không. Bởi dù sao thì Lâu Lan cũng ở đây, thế nên chỉ cần bị thương không chết người là được. Còn chuyện sau này có bị trả thù không thì Ngải Huy không để tâm lắm, hiện giờ có thể ra khỏi thành hay không còn chưa biết, nên những chuyện xa xôi khác để sau.
Loảng xoảng!
Tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Nhìn thấy một học viên đang liều mạng với mập mạp mang theo trọng thuẫn bằng thiết mộc nặng ba trăm năm mươi cân, Ngải Huy thật cảm thấy khá đồng cảm với học viên đó.
Có thể trở thành một trong hai người ra khỏi hoang dã trong hai ngàn người, mập mạp sao lại không có gì độc đáo chứ? Gã nhát gan, cảnh giác, chỉ có một chút gió thổi cỏ lay cũng làm gã để tâm. Mà một ưu điểm khác của gã chính là ở một thân thịt béo kia mang thần lực trời sinh, thế nên Ngải Huy có thể so với gã về bất cứ điều gì, ngoài so sức. Không có sức khỏe này, mập mạp cũng không thể cõng đồ cho người khác để đổi lương thực, cũng không thể cõng hắn đang trọng thương hôn mê chạy theo đội ngũ trong suốt mấy ngày mấy đêm được. Khi còn ở hoang dã, mập mạp đã từng dùng thuẫn, thế nên Ngải Huy khá là có ấn tượng, có điều gã béo này lại nhát gan, nếu không chắc chắn gã sẽ là một thuẫn thủ đại tài. Có điều nhát gan cũng chỉ tùy lúc mà thôi. Khi còn ở hoang dã đối mặt với các vị nguyên tu, hoang thú, quả thực gã rất nhát gan. Thế nhưng nếu đối thủ là những học viên này mà gã còn nhát gan thì cũng không thể ra khỏi hoang dã được. Bởi ở ngoài hoang dã, có những trận chiến căn bản không tránh thoát được. Ngải Huy tin rằng mập mạp chẳng bao giờ sợ những học viên này. Gia hỏa này nhân phẩm bại hoại, là kẻ thích bắt nạt người yếu điển hình, thấy quả hồng mềm chắc chắn sẽ lao lên nắn bóp.
Quả nhiên, mập mạp trở nên phấn kích hơn nhiều.
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Từng tiếng đánh vang lên, đất rung núi chuyển.
Lúc này ánh sáng trắng kia cũng tan hết. Ngải Huy cũng khôi phục thị lực như thường, đồng thời hắn cũng kịp thấy tên học viên sau cùng lung lay thân thể như vừa uống rượu say.
Hắn bình tĩnh kêu lên: "Mập mạp, được rồi."
Vẻ thô bạo trong mắt Mập mạp biến mất, tựa như một con gấu ngựa phẫn nộ biến thành một đống thịt mềm dưới đất vật.
"Ôi mẹ ơi! Mệt chết ta rồi! Cánh tay phế đi. A Huy, ta không động được, cho ta nghỉ một lát đi."
Thế nhưng hiện giờ hắn cũng không quên cầm thuẫn theo người.
Nhìn các học viên kia choáng váng tại chỗ, chỉ nghe mập mạp kêu rên, Ngải Huy lại làm như không nghe thấy, hỏi Lâu Lan: "Lâu Lan, mập mạp còn bao nhiêu lần nữa vậy."
"Ngải Huy, mập mạp còn lại ba trăm hai mươi hai lần." Lâu Lan lập tức đưa ra con số chuẩn xác.
Ngải Huy nói: "Lâu Lan theo dõi hắn, không luyện xong không cho cơm ăn."
"Không thành vấn đề, Ngải Huy!" Lâu Lan cao hứng trả lời.
Mập mạp nhảy dựng lên, chửi ầm lên: "Họ Ngải, ngươi đúng là kẻ qua cầu rút ván! Có người bạn như ngươi sao? Ta vừa mới giúp ngươi đánh nhau, ngươi đối với ta như vậy quả là khiến cho ta thất vọng, ta đã nhìn sai người rồi..."
"Một giờ nữa tới giờ ăn cơm." Ngải Huy có lòng tốt nhắc nhở mập mạp.
"Ngươi!" Mập mạp giận sôi, vừa thấy tên học viên kia đang choáng váng hoa mắt, mập mạp lại nhân cơ hội giận cá chém thớt, vội cất bước tiến lên, vung thuẫn đập đối phương rồi mới oán hận rời đi.
"Mập mạp cố lên!" Lâu Lan hô to.
Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn ngây ra như phỗng nhìn sáu tên học viên ngã trái ngã phải nằm trên đất, lặng ngắt như tờ.
Trong một mảnh tĩnh mịch, mập mạp vung vẫy trọng thuẫn, tiếng gió thổi vù vù lại vang lên.
Bình luận facebook