• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngũ Hành Thiên (3 Viewers)

  • Chương 594

Dịch & biên: Đậu bắp

"Ta thật sự không cách nào tưởng tượng nổi. Trong tình huống lúc đó mà Ngải Huy lại lựa chọn đột kích đại doanh đối phương. Hiện tại mà được trở lại thời điểm đó một lần nữa, ta vẫn khó có thể tin được. Hắn vậy mà lại mệnh lệnh Lôi Đình Chi Kiếm trực tiếp xông vào đại doanh của Thần Lang bộ và Ngân Sương huyết bộ. Phải thừa nhận rằng, vào thời khắc đó ta thực sự bị đả kích tới thất thần, đầu óc một mảnh mờ mịt, trống rỗng. Thật sự là hổ thẹn mà! Từ trước tới nay ta đều cho rằng bản thân vũ dũng không thua ai, nhưng hôm nay mới biết, thì ra mình lại là kẻ nhát gan tới vậy. Trước thời điểm Ngải Huy thực hiện hành động không tưởng đó, ta vẫn cho rằng vì cái gì mà hắn ngồi được vào vị trí thủ lĩnh của Tùng Gian Phái chứ? Nhưng hiện tại, có lẽ ta hơi rõ rồi. Trong tình cảnh tuyệt vọng, hắn bằng vào trí tuệ và vũ dũng của bản thân vẫn có thể đem tới niềm tin và dũng khí cho đồng đội, khiến người khác không tự chủ được muốn đi theo."

Đồng Quỷ dừng bút trong tay một thoáng, hắn có chút xuất thần. Đây là thư tín hắn phản hồi lại cho An Sửu Sửu đại nhân. Sau một thoáng, hắn phục hồi tinh thần lại, tiếp tục vùi đầu viết.

"Phong Xa Kiếm là một kiệt tác giống như kỳ tích. Nó có tốc độ cùng sức chiến đấu không gì sánh nổi. Chế ước duy nhất của nó, chỉ có vấn đề nhân số Chưởng Kiếm Sử. Nghe nói chỉ có những người có thiên phú đặc biệt, lại trải qua phương thức bồi dưỡng đặc thù thì mới đảm nhiệm được. Mặc dù vậy, bản thân ta cho rằng nó vẫn như cũ, có tiềm lực cùng tương lai không thể đo đếm. Trong tương lai, chiến cuộc trên không đã định trước thuộc về Phong Xa Kiếm. Phương thức chiến đấu của Kiếm Tháp cũng một lần nữa sáng tạo ra định nghĩa mới về phương thức chiến đấu của Nguyên tu."

"Một đám nhị lưu kiếm tu, vậy mà lại có thể sử ra công kích nhất lưu mà tới Côn Luân Thiên Phong cũng phải ghé mắt mà trông. Phương thức chiến đấu đặc biệt của Tùng Gian Cốc, ta tạm gọi là Tháp Thức. Tháp Pháo như vậy, Kiếm Tháp cũng thế. Làm cách nào để khiến một đám Nguyên tu với thực lực chỉnh thể không cao trong chiến đấu có thể phát huy được hiệu quả, Ngải Huy đã cấp ra đáp án đó. Tháp Thức chiến pháp đã khai sáng con đường hoàn toàn mới, phá vỡ đi định kiến vốn có về phương thức chiến đấu của Nguyên tu."

"Nó thậm chí sẽ ảnh hưởng tới phương thức tu luyện trong tương lai của Nguyên tu. Yêu cầu với các chiêu thức cá nhân, các tuyệt học sẽ dần dần giảm xuống, thay vào đó là sự truy cầu tính hợp tác, phương thức phối hợp cùng với khả năng thừa nhận Nguyên lực. Đây là bước tiến của cả một thời đại. Có thể tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn được tham dự trong đó, chính là vinh dự đời này của ta. Tân Quang thành phải cấp tốc tăng cường nghiên cứu đối với Tháp Thức chiến pháp. Với con mắt nhìn xa trông rộng của đại nhân, nghĩ đến đã sớm nận thức được rõ ràng, ta cũng không nên lắm lời nữa."

Đồng Quỷ trì hoãn lần nữa, vô số ý niệm nhảy nhót ở trong đầu, khiến hắn thổn thức không thôi, nhưng cũng đầy ham muốn, chờ mong.

"Theo lý trí mà xét, trạng thái song phương không có biến hóa, thực lực của địch nhân vẫn hơn xa phe ta. Những toàn quân, cao thấp đều tràn ngập một sự lạc quan không hiểu cùng ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nếu như lúc trước, bầu không khí quân ta là một mảnh trầm lắng, thì hiện tại, bầu trờ vẫn như cũ bị mây đen che đậy, nhưng lại có thể nhìn thấy từng tia nắng ấm áp, từ khắp khe hở của mây đen chiếu xuống. Những tia nắng này, tuy không đủ để soi sáng con đường phía trước, nhưng lại sưởi ấm được hy vọng trong tâm mọi người."

"Mọi người bắt đầu tin tưởng, với sự xuất hiện của Ngải Huy, chiến trường chắc chắn sẽ có những biến hóa không ngờ."

"Thắng lợi tuy vẫn xa vời, khó nắm bắt, nhưng sĩ khí toàn quân hừng hực, hoàn toàn không còn tâm tình e sợ."

Đồng Quỷ cẩn thận đem thư kiện niêm phong thật tốt rồi phái tâm phúc chuyển về Tân Quang Thành.

Hắn đi ra ngoài doanh trướng, liền nhìn thấy một đám người đang vây xung quanh Kha Ninh, lắng nghe Kha Ninh giảng thuật lại từng cái chi tiết của cuộc đột kích doanh địa. Lôi Đình Chi Kiếm đột kích doanh địa, hiện tại cơ hồ là chủ đề sốt dẻo nhất của toàn bộ phòng tuyến.

Lúc đầu mọi người còn không tin, cũng may người tận mắt chứng kiến cũng rất nhiều. Trải qua tìm hiểu, thống nhất mới không thể không công nhận sự thật hoang đường này, lập tức Tháp Pháo liên minh liền vỡ òa. Đồng Quỷ, Ngư Kim hai người thành danh đã lâu, uy vọng đủ sâu nên bọn hắn không dám tới đây dây dưa, liền tìm đối tượng Kha Ninh để nghe ngóng.

Bị chuyện này kích thích, Nguyên tu muốn gia nhập Tháp Pháo liên minh trở nên dồn dập, tấp nập hơn hẳn.

Kha Ninh sau đó càng là trắng trợn thổi phồng, chiêu binh mãi mã cho mình.

Ven đường thi thoảng lại có người hướng Đồng Quỷ thi lễ. Đồng Quỷ cũng từ tốn đáp lễ bọn họ. Dạo quanh một vòng doanh địa, Đồng Quỷ có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí có sự biến hóa. Khi trước, trong doanh địa luôn bao trùm bởi bầu không khí trầm lặng, tâm tình bi quan. Hiện tại, nhìn đâu cũng có thể dễ dàng bắt gặp được từng tên đại hán mặt mày hớn hở, ngực ưỡn thẳng, bộ dáng như dư thừa tinh lực.

"Làm tốt lắm! Phải cho đám Huyết tu đó biết, chúng ta không phải là quả hồng mềm tùy ý bọn chúng muốn nắn bóp là được!"

"Đáng tiếc lần đó không thể đồng hành cùng bọn họ, nếu mà có thể bắt kịp, có chết tại trận cũng đáng!"

"Ngải Huy đại nhân nói chưa biết chừng sẽ còn giày vò bọn chúng không yên nhiều nữa."

"Đại nhân đúng là một trang hán tử! Can đảm vô song a!"

Từng câu nghị luận rơi vào trong tai Đồng Quỷ khiến hắn không tự chủ lộ vẻ mỉm cười. Nụ cười chỉ chợt léo rồi biến mất, hắn nghiêm nghị quát: "Tụ tập ở đây làm gì vậy? Tháp Pháo liên minh không cần phế vật. Huyết tu có thể ập tới lúc nào, các ngươi còn ở chỗ này nhàn rỗi tán phét á? Tất cả đều đi tu luyện cho ta!"

Đoàn người lập tức chạy trối chết. Kha Ninh vừa mới rồi còn nước bọt tung bay, tức thì ngượng ngùng, đỏ chín mặt.

Đồng Quỷ bước nhanh đến phía trước, nghiêm nghị hành lễ, trầm giọng nói: "Kha Ninh đại nhân, thời gian quý giá, địch nhân tùy thời sẽ ập tới, chúng ta cần gấp rút thao luyện để cho mọi người quen thuộc Tháp Pháo mới là chính yếu."

Dù là thực lực hay vai vế, Đồng Quỷ đều hơn xa Kha Ninh. Nhưng mà Ngải Huy đã chỉ định hắn hiệp trợ cho Kha Ninh, vậy thì Đồng Quỷ sẽ không một câu oán thán, càng lấy sự cẩn trọng, tự nhận thân phận thuộc hạ để làm việc.

Kha Ninh thấy khá có lỗi, vừa định mở miệng thì một gã thợ thủ công đi tới: "Ai là Kha Ninh?"

Kha Ninh đáp: "Là ta."

Thợ thủ công nói: "Phong Sào Trọng Pháo mười hai tòa, mời ký nhận."

Kha Ninh lập tức ném sự lúng túng vừa rồi lên tít chín tầng mây, hồ hởi hỏi: "Phong Sào Trọng Pháo đặt ở đâu?"

Khi tận mắt nhìn thấy mười hai tòa Phong Sào Trọng Pháo cực lớn, nước miếng của Kha Ninh nhễu ra muốn ướt cả khoảnh đất. Việc rèn Phong Sào Trọng Pháo khi trước là nan đề khó giải với các binh khí sư. Chỉ khi Lý Hậu Đường gia nhập mới giải quyết được nan đề đó, nhưng tiến độ là vô cùng chậm chạp. Cho tới khi nhận được chỉ giúp đỡ của Hà lão, sản lượng của Phong Sào Trọng Pháo mới bắt đầu gia tăng do rút ngắn được thời gian chế tác.

Phong Sào Trong Pháo sản xuất ra, cần ưu tiên cung cấp cho Trọng Vân Chi Thương trước tiên. Áp lực của Trọng Vân Chi Thương tại tiền tuyến là cực lớn, nhu cầu với Phong Sào Trọng Pháo lại càng bức thiết.

Tháp Pháo liên minh thao luyện hằng ngày đều là sử dụng Tháp Pháo được thải ra từ Trọng Vân Chi Thương.

Điều này khiến cho tới tận bây giờ, Kha Ninh mới được "mắt thấy tay sờ" Phong Sào Trọng Pháo.

Thân pháo tráng kiện, toàn một màu đỏ lửa tươi đẹp, dị thường chói mắt. Ấn tượng ban đầu của bất cứ ai đó là: "tràn đầy lực lượng."

"Hà Sư đã tiến hành một ít cải tiến với Phong Sào Trọng Pháo. Họng pháo được rút ngắn lại, số lượng Tuyết Dung Nham cần chuyển vận gia tăng, uy lực có điểm mạnh hơn. Dung lượng của Hỏa Trì cũng được tăng theo. Đây là nhóm Phong Sào Trọng Pháo đầu tiên, sau này sẽ còn tiếp tục được bổ sung. Ta tới chịu trách nhiệm kiến tạo Hỏa Trì cho các vị. Xin chỉ chỗ xây dựng Tháp Pháo để ta tiến hành?"

Kha Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói: "Ta lập tức đi hỏi đại nhân."

Hắn còn không biết ý định cụ thể của Ngải Huy. Địa phương kiến tạo Tháp Pháo có liên hệ trực tiếp với việc chiến đấu tiếp theo của bọn hắn. Vì vậy, hắn không dám tự tiện quyết định việc này mà cần phải hỏi rõ ý kiến của Ngải Huy mới được.

"Ai ôi!!!"

Ngải Huy kêu lên thảm thiết, ngoài doanh trướng đều có thể nghe rõ.

Lâu Lan sau khi kiểm tra cho Ngải Huy bèn nói: "Lần sau Ngải Huy cần phải cẩn thận hơn a. Hiện tại Nguyên lực thang không có tác dụng với Ngải Huy. May mà trong cơ thể Ngải Huy còn Sinh mệnh bản nguyên của Cành Sinh Mộc bù đắp vào, bằng không rất là nguy hiểm a."

Ngải Huy trên giường rầu rĩ: "Lần sau? Còn có lần sau sao? Dù sao ta cũng đã dốc sức liều mạng thế này rồi, còn lại cứ giao cho bọn hắn xử lý đi. Lâu Lan à, đỡ ta đứng dậy ra ngoài sưởi nắng nào, nằm trên cái giường bệnh này khiến ta như muốn mốc méo cả người rồi.

Lâu Lan liên tục gật đầu, lớn tiếng đáp: "Không có vấn đề, Ngải Huy!"

Thân thể Lâu Lan chảy ra, biến thành một đoàn cát mềm mịn nâng Ngải Huy lên, từ trong doanh trướng trượt ra ngoài.

Vừa ra khỏi doanh trướng, thái dương sáng ngời khiến Ngải Huy hơi nheo mắt lại. So với trong doanh trướng, hắn phi thường ưa thích cảm giác được tắm mình dưới ánh mặt trời. Lâu Lan vô cùng cẩn thận điều chỉnh cơ thể Ngải Huy về tư thế thoải mái nhất. Xong xuôi mới vội vàng đi lo vệc khác.

Ánh dương quang ấm áp như bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp mỗi phần cơ thể, khiến Ngải Huy có cảm giác thích ý vô cùng.

Lần đột kích doanh địa đó, khi trở về, từ Kiếm Tháp đi ra thì hắn đã cực độ hư thoát rồi. Chỉ là vì thời điểm đột kích doanh địa tinh thần phải tập trung cao độ, hồn nhiên quên mất tình huống thân thể của mình. Tới thời điểm dầu hết đèn tắt thì hắn mới hối hận vì sao lại đi sính cường cơ chứ?

Con người a, cứ nóng lên là làm việc thật thiếu suy nghĩ…

Ngải Huy lười biếng nằm đó, mí mắt dần nặng xuống, thiêm thiếp đi.

"Đại nhân! Đại nhân!"

Âm thanh của Kha Ninh tức thời cắt đứt mất cái khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi của Ngải Huy. Hắn mở to mắt, nghi hoặc hỏi: "Lại có chuyện gì nữa?"

Kha Ninh giống như một cơn gió vọt tới bên cạnh Ngải Huy, vẻ mặt xu nịnh nói: "Đại nhân, Phong Sào Trọng Pháo đã đưa tới, chúng ta nên kiến tạo ở địa phương nào a?"

Từ lần đột kích huyền thoại đó, thái độ của Kha Ninh đối với Ngải Huy liền chuyển biến một trăm tám mươi độ. Trước kia, y ở sau lưng Ngải Huy chính là kẻ phao tin, đả kích nhiều nhất. Trong bụng lại càng là một đống bất mãn. Y mong mỏi ngày đêm được gia nhập vào Trọng Vân Chi Thương, chứ không phải là cái Tháp Pháo liên minh chó má này.

Thế nhưng hiện tại, y đối với Ngải Huy chính là tôn thờ tới tột đỉnh. Phàm là lời Ngải Huy nói ra, với y chính là thánh chỉ, là thần dụ!

Hành động điên cuồng, không tưởng mà lại sáng tạo ra một kỳ tích vô tiền khoáng hậu đã định vị trí của Ngải Huy ở trong tâm tưởng của y ở cái vị trí thần thánh nhất.

Chỉ là một lần đột kích doanh địa? Thằng nào đùa đấy? Có kẻ nào làm được sao? Ai làm được đứng ra ta coi? Không, không chỉ là không ai có thể làm được, mà chính là tới cả nghĩ cũng liền không dám nghĩ. Phải tự mình trải qua toàn bộ quá trình đột kích doanh địa đó, mới cảm thụ được sâu sắc cái gì gọi là địa ngục lên thiên đường. Cái cảm giác ban đầu sợ hãi, tuyệt vọng, rồi dần chết lặng, trống rỗng nhìn kỳ tích dần hiển hiện trước mắt. Tới cuối cùng, cái sự thực oanh thép giống như táng thẳng vào não bộ sự kích động, sung sướng tới tột cùng.

Đứng trước cái con người gầy gò, mỏi mệt với đầy băng gạc cứu thương quấn trên thân, đang lười nhác nằm đó mà Kha Ninh một mực trang nghiêm, cung kính giống như học trò gặp phu tử vậy.

"Phong Sào Trọng Pháo a." Ngải Huy thuận miệng đáp, chất giọng khàn khàn vì buồn ngủ.

Kha Ninh gật đầu đáp: "Đúng vậy thưa đại nhân. Phong Sào Trọng Pháo này một khi dựng lên rồi sẽ rất khó để đi động được. Chúng ta có phải nên bố trí vị trí phòng thủ thật tốt trước không?"

Ngải Huy lười biếng nói: "Tùy tiện đặt đi, trước dùng để luyện tập. Với trình độ hiện tại mà nói, cũng không cách nào ra tiền tuyến được."

Kha Ninh mặt trướng đến đỏ bừng, xấu hổ nói: "Thuộc hạ hành sự bất lực. Nhât định sẽ đốc thúc mọi người tu luyện Tháp Pháo thật tốt."

Đổi lại trước kia, y sẽ cảm thấy Ngải Huy đang cố ý đâm chọc, đùn đẩy trách nhiệm cho mình. Nhưng hiện tại Ngải Huy đã nói như vậy, thì chính là bọn y bất lực, không giúp đỡ được đại nhân chút gì cả. Y quyết định phải về lập kế hoạch, đôn đốc Tháp Pháo liên minh huấn luyện thật tốt, không thể kéo chân đại nhân lại được.

Ngải Huy ừ một tiếng, nói tiếp: "Không cần phải tiết kiệm Tuyết Dung Nham. Phải luyện tập thực chiến."

Kha Ninh dồn dập đáp:Vâng! Thuộc hạ nhất định sẽ không sự tin tưởng của đại nhân!"

Dứt lời, vẻ mặt đầy trang trọng, xoay người hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.

Ngải Huy bị cử động của Khả Ninh làm cho sững sờ, trơ mắt nhìn y ly khai. Gia hỏa này không biết là bị cái gì kích thích mà cảm giác như đổi một người khác vậy.

Tiểu Sơn chẳng biết lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn, thản nhiên nói: " Quân tâm có thể dùng."

Ngải Huy phục hồi tinh thần, hắn đối với Tiểu Sơn vẫn là một bộ dạng giả thần giả quỷ bèn không cho là đúng, nhếch miệng phản bác: "Phải có biện tháp thực tế mới được. Chỉ dựa vào quân tâm thì có cái tác dụng gì?"

Tiểu Sơn gật đầu: "Có đạo lý."

Sau đó y quay người ly khai.

Ngải Huy sửng sốt, cái này…Vậy cũng đi luôn hả? Đây là cái dạng phản ứng gì chứ? Ngươi ít ra cũng phải hỏi ta một chút xem có nghĩ được biện pháp gì đi?

Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo thê lương vang vọng doanh địa.

Ngải Huy ngồi xuống, nhìn về phía phong mạc phòng tuyến, ánh mắt trở nên sâu xa.

Chiến đấu tàn khốc nhất, đã đến!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom