Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Có một tiểu cô nương tuổi không khác mình lắm, nguyên châm của nàng tựa như một đám cá bạc nhảy lên, vải thêu tựa như mặt hồ nước lặng, nguyên châm tung nhảy trên mặt vải, trông cực kỳ linh hoạt.
Còn có một người, nguyên châm của nàng như một mũi tên phá không, đôi khi còn sinh ra tiếng rít, vải thêu trước mặt nàng như được dệt từ tơ bạc, cả tấm vải sáng như tuyết, nguyên kim đâm lên trên phát ra âm thanh phụp phụp.
Còn có một nữ tử trung niên, vải thêu gác ở bên cạnh một cái lò lửa hình dạng kỳ quái, mỗi lần nguyên châm đều lướt qua ngọn lửa trong lò, mang theo một chùm lửa chìm vào lớp vải thêu, lưu lại một điểm sáng màu vàng kim, trông rất đẹp mắt.
Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay đã phá vỡ hoàn toàn nhận biết của hắn về việc thêu thùa.
Lão đầu rất thỏa mãn với câu trả lời của Ngải Huy, lão thái thái bên cạnh ông ta lại không hài lòng, lão đầu thì không sao, còn Ngải Huy nói như vậy bà liền cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Nói bậy! Phương thức rèn luyện? Trong mắt ngươi thêu thùa chỉ là một phương thức rèn luyện hay sao?"
Lão đầu vừa nghe liền biết sự đã hỏng, tình nhân già của mình thật sự tức giận rồi. Đối với một vị đại sư suốt đời dâng hiến cho thêu thùa thì trước mặt nàng nói thêu chỉ là một loại phương thức rèn luyện hữu hiệu, bảo sao nàng không nổi giận?
Nguy rồi nguy rồi, sớm biết vậy thì phải nói trước cho đồ đệ biết thân phận của tình nhân già, lão đầu cố gắng nháy mắt với Ngải Huy.
Ngải Huy nhìn lão sư, lão sư nháy mắt cho hắn, thế nhưng là... Có ý gì chứ?
"Minh Tú." Lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
Một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp đi ra: "Sư phụ!"
Mấy tiểu cô nương vây xem đã sớm câm như hến, lão thái thái tức giận rồi. Mấy người nhát gan đã bắt đầu lùi về sau.
Lão thái thái mặt lạnh băng nói với Ngải Huy: "Phường thêu của ta cũng không phải muốn vào là có thể vào. Chỉ cần ngươi có thể dệt một tấm lụa mỏng trong vòng mười ngày là có tư cách tiến vào."
Những tiểu cô nương khác đứng xung quanh nghe vậy thì đều giật mình hít sâu một hơi, các nàng tỏ vẻ đồng cảm nhìn Ngải Huy. Ngay cả việc xâu kim Ngải Huy đã miễn cưỡng như vậy, vận chuyển kim cũng chưa học, vậy yêu cầu cao như dệt vải sao có thể hoàn thành?
Thấy phản ứng ở xung quanh, Ngải Huy cũng biết dệt vải tuyệt đối không phải việc dễ dàng hoàn thành. Hắn biết rõ khẳng định vừa rồi lời của mình đã chọc giận chủ nhân phường thêu. Song hắn cũng không quá mức kinh hoảng, bởi kinh hoảng cũng vô ích.
"Ngọc Cầm!" Sắc mặt lão đầu chợt biến, bất mãn nói: "Nàng đang làm khó hắn sao? Hắn chỉ là một người mới, sao có thể dệt một tấm vải trong mười ngày chứ?"
"Tôi có quy củ của tôi." Lão thái thái kiên trì, không chút nào thoái nhượng: "Nếu như ông không đồng ý, thì dẫn hắn rời đi."
Ngải Huy nhìn mặt lão sư đỏ bừng, vội vàng nói: "Vãn bối đồng ý nhận khảo nghiệm."
Lão sư cảm thấy tức giận, còn Ngải Huy lại không tức giận chút nào. Một chút khảo nghiệm thì tính là cái gì. Lúc ở hoang dã, muốn học được một thứ còn không biết yêu cầu người ta bao lâu, đôi khi còn phải đem đồ đi đổi.
Không có người nào có nghĩa vụ trợ giúp ngươi, tất cả mọi thứ đều cần phải tự mình đi kiếm, nước, thức ăn, tiền và ánh nắng.
Yêu cầu của lão thái thái đưa ra rất bình thường, so với các nguyên tu đại nhân nơi hoang dã, yêu cầu như vậy đã rất thân thiện, cũng không cần dùng tới tiền.
Lão thái thái có chút ngoài ý muốn với thái độ của Ngải Huy, nhưng mà vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Minh Tú, biểu diễn phương pháp dệt hai đường cho hắn xem một lần."
"Vâng."
Minh Tú mỉm cười hành lễ với Ngải Huy: "Chào sư đệ!"
Vừa rồi Minh Tú vẫn quan sát Ngải Huy, nhìn hắn từ lúc bắt đầu đến bây giờ, thấy hắn không toát ra vẻ kinh hoảng, luôn luôn rất bình tĩnh. Nàng đương nhiên biết rõ câu nào của Ngải Huy đã chọc giận sư phụ, nhưng mà lúc này, nàng cũng không có biện pháp nhắc nhở.
Nàng nghĩ đợi lát nữa khi diễu diễn, thì thực hiện chậm một chút.
Kỳ thực nàng cũng biết, đối với một người mới thì việc nhìn một lần liền biết dệt vải là chuyện không có khả năng. Bình thường dệt vải đều phải chờ học đồ tiến vào phường thêu sau hai năm, mới học được.
Ngải Huy khí chất an tĩnh, không quan tâm hơn thua, làm nàng có phần thưởng thức. Về phần câu nói kia, không giống sư phụ, nàng không cảm thấy mạo phạm. Một người nam nhân yêu thích thêu thùa? Đó mới là kỳ quái!
Kỳ thực trong lòng sư phụ cũng biết rõ, nhưng mà nghe đến câu nói kia, còn kiềm chế không được lửa giận.
Minh Tú cũng có chút đau đầu, sư phụ đang nổi nóng, đương nhiên không chút khách khí. Chờ bình tĩnh rồi, nghĩ đến làm Vương gia gia giận, thì sợ rằng trong lòng lại hối hận, đến lúc đó sẽ than thở thật lâu.
Ngải Huy vội vàng đáp lễ, có chút không quen nói: "Xin chào sư tỷ."
Hắn cảm giác mình như trở lại thời cổ đại, ngay cả xưng hô cũng là kỳ quái như vậy. Cảm Ứng tràng đã sớm không dùng từ xưng hô kiểu sư đệ sư tỷ này nữa, nhìn đến phường thêu là một nơi tương đối truyền thống, Ngải Huy nghĩ như vậy. Hơn nữa, theo cách xưng hô cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa lão sư và chủ nhân phường thêu là không tầm thường.
Theo ngay từ lúc tiến vào, Ngải Huy liền nhận ra điểm này, lão sư rất quen thuộc với phường thêu, hẳn phải là thường tới.
Ngải Huy có rất ít lý giải về nữ nhân, hắn không biết hình dung Minh Tú sư tỷ như thế nào, chỉ là cảm thấy Minh Tú sư tỷ rất đẹp, làm người rất thoải mái, thái độ rất thân mật thân thiết.
"Phương pháp dệt hai đường là một phương pháp dệt cơ bản, dùng để dệt vải, lấy lụa mỏng làm chủ. Đặc điểm của nó là hai kim cùng đan xen dệt với nhau, tuyến đi âm dương. Cái gọi là tuyến đi âm dương là chỉ cùng lúc đi dọc ngang."
Giọng Minh Tú mềm mại, thập phần êm tai, nàng nói rất chậm, cố gắng dùng từ dễ hiểu để giảng giải.
Tay thon khẽ vẫy, con suốt trên giá thêu cách đó không xa mau chóng chuyển động, hai sợi tơ thẳng tắp bay đến trước mặt nàng, không biết từ khi nào, hai cây kim nguyên lực đã phiêu phù ở trước mặt nàng, sợi tơ chuẩn xác vô cùng xuyên qua kim.
Ngải Huy chăm chú nhìn, đôi mắt sáng ngời, chiêu thức ấy thực sự là đẹp. So với vừa rồi chính mình hao hết khí lực xe chỉ luồn kim, chiêu thức ấy không biết muốn cao minh bao nhiêu lần.
Nguyên lực khống chế vừa đúng, thủ pháp thành thạo, ánh mắt chuẩn xác.
Khống chế tinh tế như thế, nếu như dùng cho chiến đấu, vậy thì thật là đáng sợ. Trong đầu Ngải Huy đã liên tưởng đến mấy loại phương thức công kích và tràng cảnh chiến đấu, lực sát thương cực kỳ đáng sợ.
Nếu như dùng để tập kích trong bóng tối, uy hiếp càng lớn hơn.
"Phương pháp dệt song lưu là cách dệt đơn giản nhất, cần phải đồng thời điều khiển hai cây kim nguyên lực, mấu chốt của cách dệt này là phải làm hai cây kim nguyên lực có tiết tấu hài hòa nhất trí. Sư đệ chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta sẽ bắt đầu làm mẫu, có chút khó, sư đệ cần chú ý."
"Xin sư tỷ chờ chút."
Ngải Huy chỉ vào một ít kiếm chất đống trong viện đang đợi quấn thừng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đệ tử có thể mượn dùng một thanh kiếm không?"
Minh Tú nhìn thoáng qua lão thái thái, tuy lão thái thái không biết Ngải Huy muốn làm gì, nhưng mà lúc này đã hơi tan cơn giận, hừ lạnh một tiếng: "Đưa cho hắn."
Còn có một người, nguyên châm của nàng như một mũi tên phá không, đôi khi còn sinh ra tiếng rít, vải thêu trước mặt nàng như được dệt từ tơ bạc, cả tấm vải sáng như tuyết, nguyên kim đâm lên trên phát ra âm thanh phụp phụp.
Còn có một nữ tử trung niên, vải thêu gác ở bên cạnh một cái lò lửa hình dạng kỳ quái, mỗi lần nguyên châm đều lướt qua ngọn lửa trong lò, mang theo một chùm lửa chìm vào lớp vải thêu, lưu lại một điểm sáng màu vàng kim, trông rất đẹp mắt.
Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay đã phá vỡ hoàn toàn nhận biết của hắn về việc thêu thùa.
Lão đầu rất thỏa mãn với câu trả lời của Ngải Huy, lão thái thái bên cạnh ông ta lại không hài lòng, lão đầu thì không sao, còn Ngải Huy nói như vậy bà liền cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng: "Nói bậy! Phương thức rèn luyện? Trong mắt ngươi thêu thùa chỉ là một phương thức rèn luyện hay sao?"
Lão đầu vừa nghe liền biết sự đã hỏng, tình nhân già của mình thật sự tức giận rồi. Đối với một vị đại sư suốt đời dâng hiến cho thêu thùa thì trước mặt nàng nói thêu chỉ là một loại phương thức rèn luyện hữu hiệu, bảo sao nàng không nổi giận?
Nguy rồi nguy rồi, sớm biết vậy thì phải nói trước cho đồ đệ biết thân phận của tình nhân già, lão đầu cố gắng nháy mắt với Ngải Huy.
Ngải Huy nhìn lão sư, lão sư nháy mắt cho hắn, thế nhưng là... Có ý gì chứ?
"Minh Tú." Lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
Một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp đi ra: "Sư phụ!"
Mấy tiểu cô nương vây xem đã sớm câm như hến, lão thái thái tức giận rồi. Mấy người nhát gan đã bắt đầu lùi về sau.
Lão thái thái mặt lạnh băng nói với Ngải Huy: "Phường thêu của ta cũng không phải muốn vào là có thể vào. Chỉ cần ngươi có thể dệt một tấm lụa mỏng trong vòng mười ngày là có tư cách tiến vào."
Những tiểu cô nương khác đứng xung quanh nghe vậy thì đều giật mình hít sâu một hơi, các nàng tỏ vẻ đồng cảm nhìn Ngải Huy. Ngay cả việc xâu kim Ngải Huy đã miễn cưỡng như vậy, vận chuyển kim cũng chưa học, vậy yêu cầu cao như dệt vải sao có thể hoàn thành?
Thấy phản ứng ở xung quanh, Ngải Huy cũng biết dệt vải tuyệt đối không phải việc dễ dàng hoàn thành. Hắn biết rõ khẳng định vừa rồi lời của mình đã chọc giận chủ nhân phường thêu. Song hắn cũng không quá mức kinh hoảng, bởi kinh hoảng cũng vô ích.
"Ngọc Cầm!" Sắc mặt lão đầu chợt biến, bất mãn nói: "Nàng đang làm khó hắn sao? Hắn chỉ là một người mới, sao có thể dệt một tấm vải trong mười ngày chứ?"
"Tôi có quy củ của tôi." Lão thái thái kiên trì, không chút nào thoái nhượng: "Nếu như ông không đồng ý, thì dẫn hắn rời đi."
Ngải Huy nhìn mặt lão sư đỏ bừng, vội vàng nói: "Vãn bối đồng ý nhận khảo nghiệm."
Lão sư cảm thấy tức giận, còn Ngải Huy lại không tức giận chút nào. Một chút khảo nghiệm thì tính là cái gì. Lúc ở hoang dã, muốn học được một thứ còn không biết yêu cầu người ta bao lâu, đôi khi còn phải đem đồ đi đổi.
Không có người nào có nghĩa vụ trợ giúp ngươi, tất cả mọi thứ đều cần phải tự mình đi kiếm, nước, thức ăn, tiền và ánh nắng.
Yêu cầu của lão thái thái đưa ra rất bình thường, so với các nguyên tu đại nhân nơi hoang dã, yêu cầu như vậy đã rất thân thiện, cũng không cần dùng tới tiền.
Lão thái thái có chút ngoài ý muốn với thái độ của Ngải Huy, nhưng mà vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Minh Tú, biểu diễn phương pháp dệt hai đường cho hắn xem một lần."
"Vâng."
Minh Tú mỉm cười hành lễ với Ngải Huy: "Chào sư đệ!"
Vừa rồi Minh Tú vẫn quan sát Ngải Huy, nhìn hắn từ lúc bắt đầu đến bây giờ, thấy hắn không toát ra vẻ kinh hoảng, luôn luôn rất bình tĩnh. Nàng đương nhiên biết rõ câu nào của Ngải Huy đã chọc giận sư phụ, nhưng mà lúc này, nàng cũng không có biện pháp nhắc nhở.
Nàng nghĩ đợi lát nữa khi diễu diễn, thì thực hiện chậm một chút.
Kỳ thực nàng cũng biết, đối với một người mới thì việc nhìn một lần liền biết dệt vải là chuyện không có khả năng. Bình thường dệt vải đều phải chờ học đồ tiến vào phường thêu sau hai năm, mới học được.
Ngải Huy khí chất an tĩnh, không quan tâm hơn thua, làm nàng có phần thưởng thức. Về phần câu nói kia, không giống sư phụ, nàng không cảm thấy mạo phạm. Một người nam nhân yêu thích thêu thùa? Đó mới là kỳ quái!
Kỳ thực trong lòng sư phụ cũng biết rõ, nhưng mà nghe đến câu nói kia, còn kiềm chế không được lửa giận.
Minh Tú cũng có chút đau đầu, sư phụ đang nổi nóng, đương nhiên không chút khách khí. Chờ bình tĩnh rồi, nghĩ đến làm Vương gia gia giận, thì sợ rằng trong lòng lại hối hận, đến lúc đó sẽ than thở thật lâu.
Ngải Huy vội vàng đáp lễ, có chút không quen nói: "Xin chào sư tỷ."
Hắn cảm giác mình như trở lại thời cổ đại, ngay cả xưng hô cũng là kỳ quái như vậy. Cảm Ứng tràng đã sớm không dùng từ xưng hô kiểu sư đệ sư tỷ này nữa, nhìn đến phường thêu là một nơi tương đối truyền thống, Ngải Huy nghĩ như vậy. Hơn nữa, theo cách xưng hô cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa lão sư và chủ nhân phường thêu là không tầm thường.
Theo ngay từ lúc tiến vào, Ngải Huy liền nhận ra điểm này, lão sư rất quen thuộc với phường thêu, hẳn phải là thường tới.
Ngải Huy có rất ít lý giải về nữ nhân, hắn không biết hình dung Minh Tú sư tỷ như thế nào, chỉ là cảm thấy Minh Tú sư tỷ rất đẹp, làm người rất thoải mái, thái độ rất thân mật thân thiết.
"Phương pháp dệt hai đường là một phương pháp dệt cơ bản, dùng để dệt vải, lấy lụa mỏng làm chủ. Đặc điểm của nó là hai kim cùng đan xen dệt với nhau, tuyến đi âm dương. Cái gọi là tuyến đi âm dương là chỉ cùng lúc đi dọc ngang."
Giọng Minh Tú mềm mại, thập phần êm tai, nàng nói rất chậm, cố gắng dùng từ dễ hiểu để giảng giải.
Tay thon khẽ vẫy, con suốt trên giá thêu cách đó không xa mau chóng chuyển động, hai sợi tơ thẳng tắp bay đến trước mặt nàng, không biết từ khi nào, hai cây kim nguyên lực đã phiêu phù ở trước mặt nàng, sợi tơ chuẩn xác vô cùng xuyên qua kim.
Ngải Huy chăm chú nhìn, đôi mắt sáng ngời, chiêu thức ấy thực sự là đẹp. So với vừa rồi chính mình hao hết khí lực xe chỉ luồn kim, chiêu thức ấy không biết muốn cao minh bao nhiêu lần.
Nguyên lực khống chế vừa đúng, thủ pháp thành thạo, ánh mắt chuẩn xác.
Khống chế tinh tế như thế, nếu như dùng cho chiến đấu, vậy thì thật là đáng sợ. Trong đầu Ngải Huy đã liên tưởng đến mấy loại phương thức công kích và tràng cảnh chiến đấu, lực sát thương cực kỳ đáng sợ.
Nếu như dùng để tập kích trong bóng tối, uy hiếp càng lớn hơn.
"Phương pháp dệt song lưu là cách dệt đơn giản nhất, cần phải đồng thời điều khiển hai cây kim nguyên lực, mấu chốt của cách dệt này là phải làm hai cây kim nguyên lực có tiết tấu hài hòa nhất trí. Sư đệ chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta sẽ bắt đầu làm mẫu, có chút khó, sư đệ cần chú ý."
"Xin sư tỷ chờ chút."
Ngải Huy chỉ vào một ít kiếm chất đống trong viện đang đợi quấn thừng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đệ tử có thể mượn dùng một thanh kiếm không?"
Minh Tú nhìn thoáng qua lão thái thái, tuy lão thái thái không biết Ngải Huy muốn làm gì, nhưng mà lúc này đã hơi tan cơn giận, hừ lạnh một tiếng: "Đưa cho hắn."
Bình luận facebook