Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633
Dịch: Kem Bơ
Ngâm mình vào trong kiếm thai càng lúc càng lạnh thấu xương, Ngải Huy cũng không biết được tình hình bên ngoài đang nguy hiểm bậc nào.
Kiếm thai hiện tại có thể nói là cách biệt một trời một vực so với lúc trước.
Chúng nó quanh quẩn dây dưa, tựa như hai bầy cá dày đặc chuyển động. Khiến cho người ta thấy kỳ quái chính là, hình dạng của mỗi một thanh tiểu kiếm đều rất khác nhau. Có thanh giống như dòng thu thủy, vầng sáng lạnh thấu xương. Có thanh lại hơi gấp như móc câu, tựa hệt vầng trăng khuyết. Cũng có kiếm cùn không mũi, dường như đã trải qua sự ăn mòn của gió sương. Còn có thanh chỉ có một bên mũi kiếm, mũi kiếm có lưỡi câu như móc câu...
Có rất nhiều hình dạng kiếm mà Ngải Huy chưa từng nhìn thấy.
Lúc sự chú ý của hắn rơi vào một thanh tiểu kiếm, cách dùng kiếm này chẳng khác gì dòng suối chảy xuôi trong lòng hắn, không nói cũng hiểu được. Kiếm thai giống như là một chiếc kính vạn hoa về kiếm, càng giống như là kiếm điển tuyệt thế gồm ngàn vạn kiếm điển.
Ngải Huy chưa bao giờ cảm thấy thỏa nguyện như vậy.
Nói đến nghiên cứu kiếm thuật, Ngải Huy chẳng khác gì người mù mò mẫm trong bóng đêm. Hiện tại, kiếm thuật xuống dốc, kiếm điển của Tu Chân thời đại còn sót lại cũng đã sớm mất đi chân truyền, mất đi uy lực ở Nguyên Lực thời đại. Có nhiều khi, hắn chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán, không ngừng thử nghiệm.
Hắn không biết thỉnh giáo ai, có rất nhiều nghi vấn không cách nào giải được, thậm chí kiếm thai mà hắn ra vào nhiều lần cũng không trọn vẹn, chẳng khác gì một góc cây dị dạng.
Nhưng mà, sau khi gốc cây dị dạng không trọng vẹn kia hấp thu thần chi huyết lực lượng, thì điên cuồng sinh trưởng, tản ra sinh cơ trước đó chưa từng có, những chỗ dị dạng thiếu sót trong lúc bất tri bất giác cũng tự khỏi hẳn.
Thượng Cổ Ma Thần chi huyết, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Kiếm thai không ngừng cường đại, ngày càng hoàn mỹ, hiện tại đang hiện ra trước mắt Ngải Huy là một thế giới muôn màu muôn vẻ, trước đó chưa từng có.
Hắn giống như kẻ đói, từ trong này hấp thu tất cả dinh dưỡng, đây là cơ hội mà đến nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Ngàn vạn kiếm đạo chân nghĩa được lý giả, hấp thu. Uy thế của kiếm thai cũng theo đó mà càng trở nên bành trướng mãnh liệt.
Nếu như lúc này đây Ngải Huy ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, hắn nhất định sẽ phát hiện, mặt trời vốn bá đạo vô cùng, trong giờ phút này lại có chút suy yếu. Cũng giống như cột sáng màu vàng kia, dưới sự dũng động, gào thét của kiếm thai, nó giống như bị khí tức hủy diệt nghiền ép, trở nên ảm đạm vô lực hơn rất nhiều.
Kim mang bắn tung tóe càng lúc càng nhiều, tựa như sương mù màu vàng, mênh mông một mảnh.
Ngải Huy rời khỏi trạng thái kỳ diệu, rất nhanh, hắn đã phát giác ra điều dị thường, tốc độ khuếch tán của sương mù màu vàng rất chậm. Hắn cẩn thận cảm nhận một lúc, liền tìm được nguyên nhân.
Bên trong kiếm trận không có huyết nhục, thiếu mất thuốc dẫn, tốc độ dung hợp giữa Thần Tính tạp chất và trường kiếm chậm hơn rất nhiều.
Ngải Huy trầm ngâm, dựa theo quy luật thời gian thường ngày thì có lẽ trước đó, đám người Lâu Lan đã bổ sung thêm huyết nhục rồi mới đúng.
Chẳng lẽ... Bên ngoài có chuyện?
****
Chỉ cần bay qua sơn lĩnh, là có thể công kích cánh bên trận địa kẻ địch. Cao thấp trên dưới Ngân Sương đều không chút do dự. Sau lưng, Phong Sào Trọng Pháo nổ vang không dứt. Mỗi một lần pháo bắn ra, cả mặt đất đều cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt.
Bọn hắn phải nắm chặt thời gian, lúc này đây, dù chỉ là một phút một giây cũng đều rất quý báu.
Sơn lĩnh không tính là cao, địa thế cũng không quá dốc đứng, một đường không hề bắt gặp bất kỳ trở ngại nào, nhẹ nhõm như đang dạo chơi ở ngoại thành. Tống Tiểu Khiêm yên lòng, có lẽ đối phương cũng không thể ngờ được, trận doanh của mình sẽ bị tập kích, bằng không nhất định đã có sự bố trí ở nơi này rồi.
Vốn chỉ là một trận đánh lén nhẹ nhàng, vui vẻ, êm thấm vào ban đêm, vậy mà lại biến thành một cuộc giằng co. Kẻ địch ngoan cường cùng với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, khiến cho từ trên xuống dưới Thần Lang đều có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi liệu có phải kẻ địch đã sớm chuẩn bị từ trước?
Thuận lợi leo lên sơn lĩnh, có thể nhìn thấy rõ ánh lửa sáng lên từ tháp pháo trận địa phía xa xa. Đứng từ xa quan sát mỗi một lượt Phong Sào Trọng Pháo bắn ra tia lửa càng thêm rung động, tất cả chỉnh tề như hàng rào, nguyên lực cộng hưởng sinh ra chấn động, tựa như chấn động vô hình, trong màn đêm càng trở nên bắt mắt.
Sau cơn chấn động ngắn ngủi, cao thấp Ngân Sương đồng loạt buông lỏng một hơi, nội tâm căng thẳng cũng thả lỏng hơn một chút.
Tống Tiểu Khiêm sắp sửa hạ lệnh cho mọi người tiến đến tháp pháo trận địa, nhưng vào lúc này, lại có người kêu lên:
- Mau nhìn, đó là cái gì?
Tống Tiểu Khiêm giật mình, y sợ nhất là những tiếng kinh hô như vậy, bởi vì nó thường thường là đại biểu cho biến cố.
Tiếng kinh hô hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều rối rít quay lại nhìn, sau một khắc, là một loạt tiếng kinh hô và âm thanh hít khí lạnh liên tiếp.
- Đó là cái gì?
- Trời ạ! Đây là cái gì?
Vừa rồi, sự chú ý của bọn họ đều bị một lượt bắn của tháp pháo trận địa phía xa xa hấp dẫn, cũng không chú ý đến sơn cốc không sâu dưới chân bọn họ, lại là một nơi bằng phẳng, là một thung lũng nhỏ điển hình.
Nhưng mà, tình cảnh trong sơn cốc lúc này lại khiến cho tất cả mọi người chấn kinh. Từng thanh trường kiếm, cắm ngược trong bùn đất dưới đáy sơn cốc, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời. Chúng đan xen ngang dọc, nhìn như lộn xộn, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa quy luật nào đó.
Số lượng kiếm cũng rất nhiều, không thể đếm xuể, rậm rạp chằng chịt, che lấp toàn bộ sơn cốc, nghiễm nhiên là một "rừng kiếm rậm"!
Dù là Tống Tiểu Khiêm xưa nay vốn tỉnh táo, trong giờ phút này từ tận đáy lòng cũng không tránh khỏi hoảng sợ, da đầu run lên một hồi.
Quang cảnh trước mắt thật quá đồ sộ. Hơn mười vạn, có lẽ là trăm vạn thanh trường kiếm cắm đầy sơn cốc, khiến cho thị lực nhức nhối không gì sánh nổi. Thậm chí y còn hoài nghi, liệu có phải mình đã tiến nhập vào tòa di chỉ của một vị kiếm tu của môn phái nào đó ở Tu Chân thời đại hay không.
Chúng lẳng lặng chỉ thẳng lên bầu trời, Tống Tiểu Khiêm biết rõ, vô số thanh trường kiếm này là một tòa kiếm trận.
Hơn nữa, kiếm ý lành lạnh bắt đầu khởi động, tựa như một con Cự Long toàn thân lân phiến sắc bén, quanh quẩn rít gào trong một rừng kiếm rậm.
Đây... Rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên trong lòng y xuất hiện một dự cảm bất thường. Chẳng lẽ đây là đại sát chiêu thật sự mà kẻ địch ẩn giấu? Nhiều trường kiếm như thế cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực chứ, thật sự là một con số lớn!
Bọn người Sư Tuyết Mạn sử dụng nhân lực vật lực khủng bố như vậy là đang mưu đồ cái gì?
- Mau nhìn giữa sơn cốc!
Kỳ thật, không cần phải mời thì ánh mắt mọi người sớm đã bị mọi thứ trong sơn cốc hấp dẫn. Trong sơn cốc, mỗi một thanh kiếm và vị trí của chúng rất khác biệt, tựa như kiếm phôi mới được lấy ra từ trong lò lửa, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.
Thỉnh thoảng, Phong Sào Trọng Pháo bắn ra hỏa quang, chiếu sáng cả màn đêm, những tia kiếm quang lúc sáng lúc tối trong sơn cốc kia cũng bị che lấp mất.
Tống Tiểu Khiêm đột nhiên trừng to mắt, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ không thể tin được.
Kiếm quang khí tức...
Những tướng sĩ khác cũng phát hiện ra điểm khác thường, không ngừng kinh hô.
- Là huyết tu sao? Làm sao lại cảm thấy là người của chúng ta?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ bọn chúng cũng bắt đầu tu luyện Huyết Linh lực?
- Hình như có chút không giống!
Các tướng sĩ Ngân Sương kinh nghi bất định, khí tức mà kiếm quang tỏa ra mang đến cho bọn hắn một cảm giác quen thuộc, lại có vài phần lạ lẫm.
Sự nghi hoặc của các tướng sĩ lọt vào tai Tống Tiểu Khiêm, y cũng không lên tiếng. Những tướng sĩ khác cảm thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhưng y thì không, bởi vì y đã bái kiến một khí tức tương tự!
Bệ hạ!
Số quần thần mà Bệ hạ triệu tập có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng may mắn là, y lại chiếm được một vị trí. Cũng chính là nhờ một lần kia, y mới vô cùng hiểu rõ, Bệ hạ cường đại bậc nào, chỉ lộ ra một tia khí tức, cả thiên hạ đều thần phục!
Lần đó đã để lại cho Tống Tiểu Khiêm một ấn tương khó có thể quên được.
Kiếm quang khí tức so ra thì vẫn kém hơn Bệ hạ. Khí tức của Bệ hạ mênh mông, cuồn cuộn bậc nào, giống như biển lớn sâu không lường được, làm lòng người không thể sinh ra nửa lòng phản kháng. Thế nhưng, dù khí tức ở đây ảm đạm suy yếu vô cùng, nhưng Tống Tiểu Khiêm lại hoàn toàn khẳng định, cả hai cực kỳ giống nhau.
Chẳng lẽ là Diệp Suất?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tống Tiểu Khiêm rồi biến mất, bởi vì y đã lập tức chối bỏ. Thần Úy Tài Quyết dù có lợi hại cỡ nào thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể lén lút đưa Diệp Suất đến Phong Mạc hậu phương dưới sự giám sát nghiêm ngặt, cũng như dưới da mắt của bọn hắn được.
Y lại nghĩ đến một khả năng khác, Thánh vật!
Theo như lời đồn thì lực lượng của Bệ hạ là đến từ Thánh vật vô thượng Thần chi huyết, giọt máu của Viễn Cổ thần.
Chẳng lẽ nguyên tu cũng đã nhận được thần huyết?
- Bên trong kiếm trận có người!
Trong lúc kiếm quang sáng tối một vòng, mơ hồ có thể thấy được một người đang nằm.
Không ít người vô thức nuốt nước miếng, bọn hắn đều miệng đắng lưỡi khô. Một màn trước mắt này thật sự quá làm cho người ta kinh hãi. Một tòa kiếm trận quy mô lớn, được bố trí từ hơn trăm vạn thanh trường kiếm. Mà ở giữa kiếm trận vậy mà lại có một người!
Chẳng lẽ tòa kiếm trận khổng lồ khó có thể tin được này là do kẻ kia bố trí ra?
Ai mà có thể sử dụng một lượng nhân lực vật lực lớn như vậy? Mà nếu như lượng nhân lực vật lực lớn như vậy, tụ tập lại trên thân một người...
Hầu như trong đầu tất cả mọi người đều không tự chủ mà xuất hiện hai chữ giống nhau - Tông sư!
Chỉ có thể là Tông sư!
Trong lòng Tống Tiểu Khiêm cũng đưa ra phán đoán tương tự, nội tâm y cực kỳ chấn kinh, một ít điều nghi hoặc ngay lúc này cũng được làm sáng rõ.
Một tòa kiếm trận quy mô cực lớn có thể thai nghén ra tông sư sao? Chỉ sợ là không thể! Nhưng nếu như có Thần Huyết thì sao?
Mấy thứ như Trọng Vân Chi Thương... đều là ngụy trang, chỉ là thủ đoạn để kéo dài thời gian của kẻ địch. Sát chiêu chính thức của kẻ địch chính là tòa kiếm trận này. Hơn nữa, tòa kiếm trận này còn đang thai nghén ra tông sư!
Trên mặt y xuất hiện vẻ do dự hiếm thấy.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, thì có lẽ bây giờ bọn hắn sẽ lập tức tiến công từ bên sườn tháp pháo trận địa. Nhưng khi y phát hiện ra có lẽ kẻ địch đang thai nghén ra một vị tông sư, thì suy nghĩ của y lập tức dao động.
Tông sư vô thượng!
Một vị tông sư ra đời đủ để cải biến toàn bộ tình thế trong thiên hạ!
Tống Tiểu Khiêm cắn răng, trong lòng đưa ra một quyết định, lạnh giọng hạ lệnh:
- Phá kiếm trận!
So với chuyện kẻ địch rất có thể sẽ sản sinh ra một vị tông sư, thì sự thắng bại của trận chiếm hôm nay đối với bọn hắn thật không đáng để nhắc đến. Coi như Thần Lang bị diệt thì bản chất trạng thái lực lượng hai bên cũng sẽ không có sự biến hóa nào.
Nhưng mà, nếu như Nguyên tu lại sản sinh ra một vị tông sư nữa, thì tất cả ưu thế trước đó của bọn hắn đều sẽ hóa thành hư vô. So sánh lực lượng hai bên, Huyết tu từ ưu thế áp đảo, sẽ biến thành trạng thái cân bằng giữa hai bên, Huyết tu chỉ chiếm được một phần ưu thế nho nhỏ.
Bất kể như thế nào cũng phải phá kiếm trận!
Bất kể như thế nào cũng không thể để Nguyên tu lại sản sinh ra một vị tông sư nữa.
Không cần Tống Tiểu Khiêm nói rõ, những tướng sĩ khác cũng đều đã ý thức được điểm này.
Từ trên sơn lĩnh, Ngân Sương giống như một dòng nước lũ trắng như tuyết, thuận theo sơn lĩnh ầm ầm hạ xuống. Từ trên đỉnh núi công kích xuống sơn cốc, chiếm hết lợi thế về địa thế, cao thấp Ngân Sương một lòng, khí thế dũng mãnh không thể đỡ.
Phía xa xa Phong Sào Trọng Pháo vẫn bắn nổ đều đặn, nhưng lúc này đã bị tiếng bước chân của Ngân Lang Sói lấn át.
Sơn cốc chấn động, trường kiếm run rẩy.
Nội tâm Tống Tiểu Khiêm lại tỉnh táo như băng tuyết, một khi đã đưa ra quyết định, y sẽ không hề do dự!
Quang mang màu trắng bao phủ tướng sĩ Ngân Sương, bao trùm cả móng vuốt của Ngân Sương Lang, chúng nó như một luồng gió lưu động, hung hăng nhảy thẳng vào trong kiếm trận.
Những nơi chúng lướt qua, trường kiếm đều bị bẻ gãy như củi khô, mảnh vụn kiếm bay tán loạn khắp nơi.
Trong chớp mắt, kiếm trận đã bị phá nát hơn mười trượng.
Nhưng và lúc này, kiếm quang bên cạnh Ngải Huy lại nhẹ nhàng rung động.
Ngâm mình vào trong kiếm thai càng lúc càng lạnh thấu xương, Ngải Huy cũng không biết được tình hình bên ngoài đang nguy hiểm bậc nào.
Kiếm thai hiện tại có thể nói là cách biệt một trời một vực so với lúc trước.
Chúng nó quanh quẩn dây dưa, tựa như hai bầy cá dày đặc chuyển động. Khiến cho người ta thấy kỳ quái chính là, hình dạng của mỗi một thanh tiểu kiếm đều rất khác nhau. Có thanh giống như dòng thu thủy, vầng sáng lạnh thấu xương. Có thanh lại hơi gấp như móc câu, tựa hệt vầng trăng khuyết. Cũng có kiếm cùn không mũi, dường như đã trải qua sự ăn mòn của gió sương. Còn có thanh chỉ có một bên mũi kiếm, mũi kiếm có lưỡi câu như móc câu...
Có rất nhiều hình dạng kiếm mà Ngải Huy chưa từng nhìn thấy.
Lúc sự chú ý của hắn rơi vào một thanh tiểu kiếm, cách dùng kiếm này chẳng khác gì dòng suối chảy xuôi trong lòng hắn, không nói cũng hiểu được. Kiếm thai giống như là một chiếc kính vạn hoa về kiếm, càng giống như là kiếm điển tuyệt thế gồm ngàn vạn kiếm điển.
Ngải Huy chưa bao giờ cảm thấy thỏa nguyện như vậy.
Nói đến nghiên cứu kiếm thuật, Ngải Huy chẳng khác gì người mù mò mẫm trong bóng đêm. Hiện tại, kiếm thuật xuống dốc, kiếm điển của Tu Chân thời đại còn sót lại cũng đã sớm mất đi chân truyền, mất đi uy lực ở Nguyên Lực thời đại. Có nhiều khi, hắn chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán, không ngừng thử nghiệm.
Hắn không biết thỉnh giáo ai, có rất nhiều nghi vấn không cách nào giải được, thậm chí kiếm thai mà hắn ra vào nhiều lần cũng không trọn vẹn, chẳng khác gì một góc cây dị dạng.
Nhưng mà, sau khi gốc cây dị dạng không trọng vẹn kia hấp thu thần chi huyết lực lượng, thì điên cuồng sinh trưởng, tản ra sinh cơ trước đó chưa từng có, những chỗ dị dạng thiếu sót trong lúc bất tri bất giác cũng tự khỏi hẳn.
Thượng Cổ Ma Thần chi huyết, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Kiếm thai không ngừng cường đại, ngày càng hoàn mỹ, hiện tại đang hiện ra trước mắt Ngải Huy là một thế giới muôn màu muôn vẻ, trước đó chưa từng có.
Hắn giống như kẻ đói, từ trong này hấp thu tất cả dinh dưỡng, đây là cơ hội mà đến nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
Ngàn vạn kiếm đạo chân nghĩa được lý giả, hấp thu. Uy thế của kiếm thai cũng theo đó mà càng trở nên bành trướng mãnh liệt.
Nếu như lúc này đây Ngải Huy ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, hắn nhất định sẽ phát hiện, mặt trời vốn bá đạo vô cùng, trong giờ phút này lại có chút suy yếu. Cũng giống như cột sáng màu vàng kia, dưới sự dũng động, gào thét của kiếm thai, nó giống như bị khí tức hủy diệt nghiền ép, trở nên ảm đạm vô lực hơn rất nhiều.
Kim mang bắn tung tóe càng lúc càng nhiều, tựa như sương mù màu vàng, mênh mông một mảnh.
Ngải Huy rời khỏi trạng thái kỳ diệu, rất nhanh, hắn đã phát giác ra điều dị thường, tốc độ khuếch tán của sương mù màu vàng rất chậm. Hắn cẩn thận cảm nhận một lúc, liền tìm được nguyên nhân.
Bên trong kiếm trận không có huyết nhục, thiếu mất thuốc dẫn, tốc độ dung hợp giữa Thần Tính tạp chất và trường kiếm chậm hơn rất nhiều.
Ngải Huy trầm ngâm, dựa theo quy luật thời gian thường ngày thì có lẽ trước đó, đám người Lâu Lan đã bổ sung thêm huyết nhục rồi mới đúng.
Chẳng lẽ... Bên ngoài có chuyện?
****
Chỉ cần bay qua sơn lĩnh, là có thể công kích cánh bên trận địa kẻ địch. Cao thấp trên dưới Ngân Sương đều không chút do dự. Sau lưng, Phong Sào Trọng Pháo nổ vang không dứt. Mỗi một lần pháo bắn ra, cả mặt đất đều cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt.
Bọn hắn phải nắm chặt thời gian, lúc này đây, dù chỉ là một phút một giây cũng đều rất quý báu.
Sơn lĩnh không tính là cao, địa thế cũng không quá dốc đứng, một đường không hề bắt gặp bất kỳ trở ngại nào, nhẹ nhõm như đang dạo chơi ở ngoại thành. Tống Tiểu Khiêm yên lòng, có lẽ đối phương cũng không thể ngờ được, trận doanh của mình sẽ bị tập kích, bằng không nhất định đã có sự bố trí ở nơi này rồi.
Vốn chỉ là một trận đánh lén nhẹ nhàng, vui vẻ, êm thấm vào ban đêm, vậy mà lại biến thành một cuộc giằng co. Kẻ địch ngoan cường cùng với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, khiến cho từ trên xuống dưới Thần Lang đều có chút nghi thần nghi quỷ, hoài nghi liệu có phải kẻ địch đã sớm chuẩn bị từ trước?
Thuận lợi leo lên sơn lĩnh, có thể nhìn thấy rõ ánh lửa sáng lên từ tháp pháo trận địa phía xa xa. Đứng từ xa quan sát mỗi một lượt Phong Sào Trọng Pháo bắn ra tia lửa càng thêm rung động, tất cả chỉnh tề như hàng rào, nguyên lực cộng hưởng sinh ra chấn động, tựa như chấn động vô hình, trong màn đêm càng trở nên bắt mắt.
Sau cơn chấn động ngắn ngủi, cao thấp Ngân Sương đồng loạt buông lỏng một hơi, nội tâm căng thẳng cũng thả lỏng hơn một chút.
Tống Tiểu Khiêm sắp sửa hạ lệnh cho mọi người tiến đến tháp pháo trận địa, nhưng vào lúc này, lại có người kêu lên:
- Mau nhìn, đó là cái gì?
Tống Tiểu Khiêm giật mình, y sợ nhất là những tiếng kinh hô như vậy, bởi vì nó thường thường là đại biểu cho biến cố.
Tiếng kinh hô hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều rối rít quay lại nhìn, sau một khắc, là một loạt tiếng kinh hô và âm thanh hít khí lạnh liên tiếp.
- Đó là cái gì?
- Trời ạ! Đây là cái gì?
Vừa rồi, sự chú ý của bọn họ đều bị một lượt bắn của tháp pháo trận địa phía xa xa hấp dẫn, cũng không chú ý đến sơn cốc không sâu dưới chân bọn họ, lại là một nơi bằng phẳng, là một thung lũng nhỏ điển hình.
Nhưng mà, tình cảnh trong sơn cốc lúc này lại khiến cho tất cả mọi người chấn kinh. Từng thanh trường kiếm, cắm ngược trong bùn đất dưới đáy sơn cốc, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời. Chúng đan xen ngang dọc, nhìn như lộn xộn, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa quy luật nào đó.
Số lượng kiếm cũng rất nhiều, không thể đếm xuể, rậm rạp chằng chịt, che lấp toàn bộ sơn cốc, nghiễm nhiên là một "rừng kiếm rậm"!
Dù là Tống Tiểu Khiêm xưa nay vốn tỉnh táo, trong giờ phút này từ tận đáy lòng cũng không tránh khỏi hoảng sợ, da đầu run lên một hồi.
Quang cảnh trước mắt thật quá đồ sộ. Hơn mười vạn, có lẽ là trăm vạn thanh trường kiếm cắm đầy sơn cốc, khiến cho thị lực nhức nhối không gì sánh nổi. Thậm chí y còn hoài nghi, liệu có phải mình đã tiến nhập vào tòa di chỉ của một vị kiếm tu của môn phái nào đó ở Tu Chân thời đại hay không.
Chúng lẳng lặng chỉ thẳng lên bầu trời, Tống Tiểu Khiêm biết rõ, vô số thanh trường kiếm này là một tòa kiếm trận.
Hơn nữa, kiếm ý lành lạnh bắt đầu khởi động, tựa như một con Cự Long toàn thân lân phiến sắc bén, quanh quẩn rít gào trong một rừng kiếm rậm.
Đây... Rốt cuộc là cái gì?
Đột nhiên trong lòng y xuất hiện một dự cảm bất thường. Chẳng lẽ đây là đại sát chiêu thật sự mà kẻ địch ẩn giấu? Nhiều trường kiếm như thế cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực chứ, thật sự là một con số lớn!
Bọn người Sư Tuyết Mạn sử dụng nhân lực vật lực khủng bố như vậy là đang mưu đồ cái gì?
- Mau nhìn giữa sơn cốc!
Kỳ thật, không cần phải mời thì ánh mắt mọi người sớm đã bị mọi thứ trong sơn cốc hấp dẫn. Trong sơn cốc, mỗi một thanh kiếm và vị trí của chúng rất khác biệt, tựa như kiếm phôi mới được lấy ra từ trong lò lửa, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.
Thỉnh thoảng, Phong Sào Trọng Pháo bắn ra hỏa quang, chiếu sáng cả màn đêm, những tia kiếm quang lúc sáng lúc tối trong sơn cốc kia cũng bị che lấp mất.
Tống Tiểu Khiêm đột nhiên trừng to mắt, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ không thể tin được.
Kiếm quang khí tức...
Những tướng sĩ khác cũng phát hiện ra điểm khác thường, không ngừng kinh hô.
- Là huyết tu sao? Làm sao lại cảm thấy là người của chúng ta?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ bọn chúng cũng bắt đầu tu luyện Huyết Linh lực?
- Hình như có chút không giống!
Các tướng sĩ Ngân Sương kinh nghi bất định, khí tức mà kiếm quang tỏa ra mang đến cho bọn hắn một cảm giác quen thuộc, lại có vài phần lạ lẫm.
Sự nghi hoặc của các tướng sĩ lọt vào tai Tống Tiểu Khiêm, y cũng không lên tiếng. Những tướng sĩ khác cảm thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nhưng y thì không, bởi vì y đã bái kiến một khí tức tương tự!
Bệ hạ!
Số quần thần mà Bệ hạ triệu tập có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng may mắn là, y lại chiếm được một vị trí. Cũng chính là nhờ một lần kia, y mới vô cùng hiểu rõ, Bệ hạ cường đại bậc nào, chỉ lộ ra một tia khí tức, cả thiên hạ đều thần phục!
Lần đó đã để lại cho Tống Tiểu Khiêm một ấn tương khó có thể quên được.
Kiếm quang khí tức so ra thì vẫn kém hơn Bệ hạ. Khí tức của Bệ hạ mênh mông, cuồn cuộn bậc nào, giống như biển lớn sâu không lường được, làm lòng người không thể sinh ra nửa lòng phản kháng. Thế nhưng, dù khí tức ở đây ảm đạm suy yếu vô cùng, nhưng Tống Tiểu Khiêm lại hoàn toàn khẳng định, cả hai cực kỳ giống nhau.
Chẳng lẽ là Diệp Suất?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Tống Tiểu Khiêm rồi biến mất, bởi vì y đã lập tức chối bỏ. Thần Úy Tài Quyết dù có lợi hại cỡ nào thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể lén lút đưa Diệp Suất đến Phong Mạc hậu phương dưới sự giám sát nghiêm ngặt, cũng như dưới da mắt của bọn hắn được.
Y lại nghĩ đến một khả năng khác, Thánh vật!
Theo như lời đồn thì lực lượng của Bệ hạ là đến từ Thánh vật vô thượng Thần chi huyết, giọt máu của Viễn Cổ thần.
Chẳng lẽ nguyên tu cũng đã nhận được thần huyết?
- Bên trong kiếm trận có người!
Trong lúc kiếm quang sáng tối một vòng, mơ hồ có thể thấy được một người đang nằm.
Không ít người vô thức nuốt nước miếng, bọn hắn đều miệng đắng lưỡi khô. Một màn trước mắt này thật sự quá làm cho người ta kinh hãi. Một tòa kiếm trận quy mô lớn, được bố trí từ hơn trăm vạn thanh trường kiếm. Mà ở giữa kiếm trận vậy mà lại có một người!
Chẳng lẽ tòa kiếm trận khổng lồ khó có thể tin được này là do kẻ kia bố trí ra?
Ai mà có thể sử dụng một lượng nhân lực vật lực lớn như vậy? Mà nếu như lượng nhân lực vật lực lớn như vậy, tụ tập lại trên thân một người...
Hầu như trong đầu tất cả mọi người đều không tự chủ mà xuất hiện hai chữ giống nhau - Tông sư!
Chỉ có thể là Tông sư!
Trong lòng Tống Tiểu Khiêm cũng đưa ra phán đoán tương tự, nội tâm y cực kỳ chấn kinh, một ít điều nghi hoặc ngay lúc này cũng được làm sáng rõ.
Một tòa kiếm trận quy mô cực lớn có thể thai nghén ra tông sư sao? Chỉ sợ là không thể! Nhưng nếu như có Thần Huyết thì sao?
Mấy thứ như Trọng Vân Chi Thương... đều là ngụy trang, chỉ là thủ đoạn để kéo dài thời gian của kẻ địch. Sát chiêu chính thức của kẻ địch chính là tòa kiếm trận này. Hơn nữa, tòa kiếm trận này còn đang thai nghén ra tông sư!
Trên mặt y xuất hiện vẻ do dự hiếm thấy.
Dựa theo kế hoạch lúc trước, thì có lẽ bây giờ bọn hắn sẽ lập tức tiến công từ bên sườn tháp pháo trận địa. Nhưng khi y phát hiện ra có lẽ kẻ địch đang thai nghén ra một vị tông sư, thì suy nghĩ của y lập tức dao động.
Tông sư vô thượng!
Một vị tông sư ra đời đủ để cải biến toàn bộ tình thế trong thiên hạ!
Tống Tiểu Khiêm cắn răng, trong lòng đưa ra một quyết định, lạnh giọng hạ lệnh:
- Phá kiếm trận!
So với chuyện kẻ địch rất có thể sẽ sản sinh ra một vị tông sư, thì sự thắng bại của trận chiếm hôm nay đối với bọn hắn thật không đáng để nhắc đến. Coi như Thần Lang bị diệt thì bản chất trạng thái lực lượng hai bên cũng sẽ không có sự biến hóa nào.
Nhưng mà, nếu như Nguyên tu lại sản sinh ra một vị tông sư nữa, thì tất cả ưu thế trước đó của bọn hắn đều sẽ hóa thành hư vô. So sánh lực lượng hai bên, Huyết tu từ ưu thế áp đảo, sẽ biến thành trạng thái cân bằng giữa hai bên, Huyết tu chỉ chiếm được một phần ưu thế nho nhỏ.
Bất kể như thế nào cũng phải phá kiếm trận!
Bất kể như thế nào cũng không thể để Nguyên tu lại sản sinh ra một vị tông sư nữa.
Không cần Tống Tiểu Khiêm nói rõ, những tướng sĩ khác cũng đều đã ý thức được điểm này.
Từ trên sơn lĩnh, Ngân Sương giống như một dòng nước lũ trắng như tuyết, thuận theo sơn lĩnh ầm ầm hạ xuống. Từ trên đỉnh núi công kích xuống sơn cốc, chiếm hết lợi thế về địa thế, cao thấp Ngân Sương một lòng, khí thế dũng mãnh không thể đỡ.
Phía xa xa Phong Sào Trọng Pháo vẫn bắn nổ đều đặn, nhưng lúc này đã bị tiếng bước chân của Ngân Lang Sói lấn át.
Sơn cốc chấn động, trường kiếm run rẩy.
Nội tâm Tống Tiểu Khiêm lại tỉnh táo như băng tuyết, một khi đã đưa ra quyết định, y sẽ không hề do dự!
Quang mang màu trắng bao phủ tướng sĩ Ngân Sương, bao trùm cả móng vuốt của Ngân Sương Lang, chúng nó như một luồng gió lưu động, hung hăng nhảy thẳng vào trong kiếm trận.
Những nơi chúng lướt qua, trường kiếm đều bị bẻ gãy như củi khô, mảnh vụn kiếm bay tán loạn khắp nơi.
Trong chớp mắt, kiếm trận đã bị phá nát hơn mười trượng.
Nhưng và lúc này, kiếm quang bên cạnh Ngải Huy lại nhẹ nhàng rung động.
Bình luận facebook