Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Sự việc diễn ra bất ngờ làm Ngải Huy cả kinh. Hắn chưa kịp nhìn rõ là ai đụng vào người mình thì Kim phong gào thét đã nhấn chìm hắn.
Chết tiệt!
Một mình Ngải Huy ở trong Huyền Kim tháp đã phải cẩn thận từng ly từng tí, bây giờ mang theo một người nữa, thể lực của hắn không còn bao nhiêu thì biết xoay trở thế nào? Tệ hơn là, đối phương ôm hắn từ phía sau, mấy lần hắn thử thoát ra mà không được.
Ngải Huy tức giận, thầm nhủ tới lúc ra ngoài nhất định phải đánh cho tên hổn đản này đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra hắn mới thôi.
Đất trời rộng lớn như thế, thiết liên rõ ràng như vậy lẽ nào lại không nhìn thấy? Mắt mũi kiểu gì vậy?
Còn chưa phát tiết hết nỗi giận trong lòng thì bàn tay hắn bỗng nhẹ bẫng. Thiết lien đứt rồi! Nó vốn không chịu nổi trọng lượng của hai người cộng lại.
Ngải Huy biến sắc mặt. Thân thể hai người như diều đứt dây, nện mạnh vào vách tường. Dù có thiết giáp hỗ trợ thì hắn cũng đau đớn, không nhịn được phải kêu lên bực tức.
Nhờ có thiết giáp, hắn không bị Kim phong đánh vào da thịt nhưng thiết giáp vốn cồng kềnh, giờ còn mang thêm một người sau lưng. Lúc bình thường, thể lực còn nguyên thì hắn cũng không dám chắc có thể bò ra khỏi Huyền Kim tháp.
Xoạt! Lưng hắn lại va chạm vào vách tường. Phía sau hắn truyền tới tiếng kêu rên trong vô thức. Lửa giận trong lòng vừa tạm nguội đã lại bùng lên.
Đoan Mộc Chạng Vạng! Nghe tiếng rên là hắn nhận ra lai lịch người ở sau mình.
Hai người vốn có ân oán, lúc này cừu nhân gặp nhau oán giận dâng lên tới đỏ mắt. Kẻ này tới gây sự thì hắn đã không còn thấy bất ngờ nữa rồi!
Không biết sức lực bỗng từ đâu tới, Ngải Huy vung tay ra sau định chộp Đoan Mộc Hoàng Hôn nhưng thiết giáp vướng víu làm hắn không thể ra tay. Hắn dứt khoát cởi thiết giáp ra.
Ở phía sau, không chờ Ngải Huy kịp hành động, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy hắn. Không còn bị thiết giáp trói buộc, Ngải Huy linh hoạt hơn nhiều. Cơ thể nhẹ nhõm, trọng lượng giảm xuống nhưng sức gió ảnh hưởng tới thân thể hắn càng lớn. Lúc hắn nhận ra điều này thì đã muộn.
Rầm! Rầm! Rầm!... Hai người như quả bóng bị thổi bay, va đập khắp nơi. Lúc này, trừ việc bảo vệ cái đầu mình ra thì Ngải Huy không làm được gì khác. Hắn có kinh nghiệm phong phú nên thừa hiểu, thời điểm này càng giẫy dụa lung tung thì càng lãng phí khí lực mà thôi, chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là chú ý bảo vệ bản thân, giữ lại chút sức lực mà chờ cơ hội.
Khi đã tỉnh táo hơn, Ngải Huy biết mình nên làm gì. Hắn rất quen thuộc tầng thứ nhất Huyền Kim tháp. Chỉ cần hắn có thể tới được gần cửa tháp là sẽ có cơ hội thoát ra.
Hắn không nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn ở phía sau, tâm tình cũng không chú ý tới đối phương nữa. Lúc này, hành động theo cảm tính không phải là cách hay, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
Thân thể hắn bị Kim phong đâm vào vô cùng đau nhức. Kim phong tràn ngập cơ thể khiến hắn như muốn nổ tung nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sau mấy lần va chạm nữa thì hắn đã không còn giữ được bình tĩnh.
Trong lúc thân thể bị đánh mạnh vào vách tường mấy lần, Đoan Mộc Hoàng Hôn ôm chặt sau lưng hắn chợt ngả ra sau, kéo cả hai người bay gần hơn tới tầng thứ hai khiến hắn trợn mắt.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Ngải Huy không ngừng tự nhắc nhở mình. Còn chưa tìm ra cách thì sau gáy hắn bỗng đụng mạnh về phía sau.
Chát! Sau gáy Ngải Huy như chùy sắt đập trúng mũi Đoan Mộc Hoàng Hôn khiến hắn co giật mấy lần nhưng tay chân đang ôm chặt Ngải Huy không hề buông lỏng.
Lửa giận giảm bớt làm Ngải Huy bình tĩnh hơn. Hắn biết lúc này không thể buông Đoan Mộc Hoàng Hôn ra được. Lúc còn trong hoang dã, hắn đã từng gặp tình huống như thế này rồi. Đây vốn là bản năng sinh tồn con người. Như lúc sắp chết đuối, người ta sẽ bám víu vào bất cứ thứ gì có thể nắm được, dẫu hôn mê cũng không dễ buông ra.
Đoan Mộc Hoàng Hôn của thời điểm này chính là như vậy!
Ngải Huy tạm quên đối phương đang ở sau lưng vì hắn phải đối phó với vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều ở trước mắt. Hắn cảm thấy tốc độ rơi của hắn đang tăng lên, nghĩa là sức gió cũng tăng. Hắn tu luyện trong này đủ lâu để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Huyền Kim tháp có bảy tầng, có hình chóp nhọn. Trên nhọn mà phía dưới lại mở rộng ra. Tầng thứ nhất gần nguồn gió, sức gió nhỏ nhất, càng lên cao sức gió sẽ càng mạnh hơn.
Thân thể hai người đang liên tục xoay chuyển theo hướng gió.
Chơi vơi giữa không trung, hắn không biết mượn lực ở chỗ nào trong lúc gió đang không ngừng xoáy và dâng lên cao. Tiếng gió thổi bên tai như tiếng gào thét, bén nhọn muốn phá rách màng nhĩ của hắn. Ngoài tiếng gió, hắn không nghe được âm thanh nào khác. Hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Đau đớn do Kim phong gây ra càng khó chịu. Bỗng từ phía sau lóe lên quang mang nhàn nhạt. Y phục trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn đang tản ra ánh sáng chống lại Kim phong.
Thân thể hai người không được khống chế không ngừng bay lên. Kim phong ngày càng mạnh. Y phục trên người Ngải Huy đã bị sức gió xé rách tan nát, lưu lại trên thân thể hắn những vết trắng nhạt.
Ngải Huy rung động. Hắn gắng nhìn xung quanh, nhận ra mình đã ở tầng thứ năm rồi.
Ầm! Tiếng nổ như khinh khí cầu bị vỡ vang lên. Quang mang xung quanh thân thể Đan Mộc Hoàng Hôn bỗng biến mất, vô số vải vụn bay ra. Y phục của đối phương cũng không chống lại được sức phá hoại của Kim phong được nữa.
Xoẹt!
Một dòng máu tươi bắn trên mặt Ngải Huy. Mùi máu tươi khiến tâm tình đang xao động của Ngải Huy tỉnh táo lại trong chốc lát. Máu tươi phun ra từ trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn. Ngải Huy sắp luyện thân thể tới mình đồng da sắt còn cảm thấy Kim phong như dao cắt, đủ thấy sức phá hoại của nó lớn tới mức nào. Lúc trước hắn từng chữa thương cho Đoan Mộc Hoàng Hôn, tình trạng thân thể của đối phương hắn biết rõ, không thể chống lại Kim phong xung quanh này được.
Thực tế diễn ra đúng như dự đoán của hắn. Y phục trên người hắn rách nát, thấm đầy máu tươi. Vải vụn bị xé nhỏ, cuốn bay theo gió.
“Tên gia hỏa này thật sung sướng quá đó!” Ngải Huy cười khổ tự giễu. Đối phương hôn mê nên không hề cảm nhận được tình huống nguy hiểm của hai người.
Máu tươi bắn vào mang theo mùi vị đặc trưng đánh thức huyết khí ẩn giấu trong cơ thể Ngải Huy. Hai mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn. Không chút do dự, hắn bắt đầu trực tiếp hấp thu Kim nguyên lực đang căng tràn trong cơ thể như sắp nổ tung. Kim nguyên lực chưa bị chấn vỡ không thích hợp cho việc này, nhưng Ngải Huy bất chấp.
Cần phải tự cứu mình, bằng không chờ đợi hắn sẽ là cái chết!
Càng lên cao, Kim nguyên lực tinh thuần càng sắc bén. Ngải Huy cố gắng kìm nén thúc đẩy bản mạng nguyên phủ. Kim nguyên lực như những chiếc kim khâu di chuyển trong cơ thể hắn. Nỗi đau chưa từng có khiến da mặt hắn tái nhợt.
Hắn không dừng lại. Không thể dừng lại. Lúc này mà không có nguyên lực thì chắc chắn phải chết.
Tính mạng mới là quan trọng nhất. Không còn mạng thì không còn gì cả. Bản mạng nguyên phủ bị thương, ra ngoài vẫn có thể chữa trị.
Cứ thế, Kim nguyên lực như đàn cá mập hung ác không ngừng tuôn tràn vào bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy.
Chết tiệt!
Một mình Ngải Huy ở trong Huyền Kim tháp đã phải cẩn thận từng ly từng tí, bây giờ mang theo một người nữa, thể lực của hắn không còn bao nhiêu thì biết xoay trở thế nào? Tệ hơn là, đối phương ôm hắn từ phía sau, mấy lần hắn thử thoát ra mà không được.
Ngải Huy tức giận, thầm nhủ tới lúc ra ngoài nhất định phải đánh cho tên hổn đản này đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra hắn mới thôi.
Đất trời rộng lớn như thế, thiết liên rõ ràng như vậy lẽ nào lại không nhìn thấy? Mắt mũi kiểu gì vậy?
Còn chưa phát tiết hết nỗi giận trong lòng thì bàn tay hắn bỗng nhẹ bẫng. Thiết lien đứt rồi! Nó vốn không chịu nổi trọng lượng của hai người cộng lại.
Ngải Huy biến sắc mặt. Thân thể hai người như diều đứt dây, nện mạnh vào vách tường. Dù có thiết giáp hỗ trợ thì hắn cũng đau đớn, không nhịn được phải kêu lên bực tức.
Nhờ có thiết giáp, hắn không bị Kim phong đánh vào da thịt nhưng thiết giáp vốn cồng kềnh, giờ còn mang thêm một người sau lưng. Lúc bình thường, thể lực còn nguyên thì hắn cũng không dám chắc có thể bò ra khỏi Huyền Kim tháp.
Xoạt! Lưng hắn lại va chạm vào vách tường. Phía sau hắn truyền tới tiếng kêu rên trong vô thức. Lửa giận trong lòng vừa tạm nguội đã lại bùng lên.
Đoan Mộc Chạng Vạng! Nghe tiếng rên là hắn nhận ra lai lịch người ở sau mình.
Hai người vốn có ân oán, lúc này cừu nhân gặp nhau oán giận dâng lên tới đỏ mắt. Kẻ này tới gây sự thì hắn đã không còn thấy bất ngờ nữa rồi!
Không biết sức lực bỗng từ đâu tới, Ngải Huy vung tay ra sau định chộp Đoan Mộc Hoàng Hôn nhưng thiết giáp vướng víu làm hắn không thể ra tay. Hắn dứt khoát cởi thiết giáp ra.
Ở phía sau, không chờ Ngải Huy kịp hành động, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy hắn. Không còn bị thiết giáp trói buộc, Ngải Huy linh hoạt hơn nhiều. Cơ thể nhẹ nhõm, trọng lượng giảm xuống nhưng sức gió ảnh hưởng tới thân thể hắn càng lớn. Lúc hắn nhận ra điều này thì đã muộn.
Rầm! Rầm! Rầm!... Hai người như quả bóng bị thổi bay, va đập khắp nơi. Lúc này, trừ việc bảo vệ cái đầu mình ra thì Ngải Huy không làm được gì khác. Hắn có kinh nghiệm phong phú nên thừa hiểu, thời điểm này càng giẫy dụa lung tung thì càng lãng phí khí lực mà thôi, chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là chú ý bảo vệ bản thân, giữ lại chút sức lực mà chờ cơ hội.
Khi đã tỉnh táo hơn, Ngải Huy biết mình nên làm gì. Hắn rất quen thuộc tầng thứ nhất Huyền Kim tháp. Chỉ cần hắn có thể tới được gần cửa tháp là sẽ có cơ hội thoát ra.
Hắn không nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn ở phía sau, tâm tình cũng không chú ý tới đối phương nữa. Lúc này, hành động theo cảm tính không phải là cách hay, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
Thân thể hắn bị Kim phong đâm vào vô cùng đau nhức. Kim phong tràn ngập cơ thể khiến hắn như muốn nổ tung nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sau mấy lần va chạm nữa thì hắn đã không còn giữ được bình tĩnh.
Trong lúc thân thể bị đánh mạnh vào vách tường mấy lần, Đoan Mộc Hoàng Hôn ôm chặt sau lưng hắn chợt ngả ra sau, kéo cả hai người bay gần hơn tới tầng thứ hai khiến hắn trợn mắt.
Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!
Ngải Huy không ngừng tự nhắc nhở mình. Còn chưa tìm ra cách thì sau gáy hắn bỗng đụng mạnh về phía sau.
Chát! Sau gáy Ngải Huy như chùy sắt đập trúng mũi Đoan Mộc Hoàng Hôn khiến hắn co giật mấy lần nhưng tay chân đang ôm chặt Ngải Huy không hề buông lỏng.
Lửa giận giảm bớt làm Ngải Huy bình tĩnh hơn. Hắn biết lúc này không thể buông Đoan Mộc Hoàng Hôn ra được. Lúc còn trong hoang dã, hắn đã từng gặp tình huống như thế này rồi. Đây vốn là bản năng sinh tồn con người. Như lúc sắp chết đuối, người ta sẽ bám víu vào bất cứ thứ gì có thể nắm được, dẫu hôn mê cũng không dễ buông ra.
Đoan Mộc Hoàng Hôn của thời điểm này chính là như vậy!
Ngải Huy tạm quên đối phương đang ở sau lưng vì hắn phải đối phó với vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều ở trước mắt. Hắn cảm thấy tốc độ rơi của hắn đang tăng lên, nghĩa là sức gió cũng tăng. Hắn tu luyện trong này đủ lâu để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Huyền Kim tháp có bảy tầng, có hình chóp nhọn. Trên nhọn mà phía dưới lại mở rộng ra. Tầng thứ nhất gần nguồn gió, sức gió nhỏ nhất, càng lên cao sức gió sẽ càng mạnh hơn.
Thân thể hai người đang liên tục xoay chuyển theo hướng gió.
Chơi vơi giữa không trung, hắn không biết mượn lực ở chỗ nào trong lúc gió đang không ngừng xoáy và dâng lên cao. Tiếng gió thổi bên tai như tiếng gào thét, bén nhọn muốn phá rách màng nhĩ của hắn. Ngoài tiếng gió, hắn không nghe được âm thanh nào khác. Hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Đau đớn do Kim phong gây ra càng khó chịu. Bỗng từ phía sau lóe lên quang mang nhàn nhạt. Y phục trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn đang tản ra ánh sáng chống lại Kim phong.
Thân thể hai người không được khống chế không ngừng bay lên. Kim phong ngày càng mạnh. Y phục trên người Ngải Huy đã bị sức gió xé rách tan nát, lưu lại trên thân thể hắn những vết trắng nhạt.
Ngải Huy rung động. Hắn gắng nhìn xung quanh, nhận ra mình đã ở tầng thứ năm rồi.
Ầm! Tiếng nổ như khinh khí cầu bị vỡ vang lên. Quang mang xung quanh thân thể Đan Mộc Hoàng Hôn bỗng biến mất, vô số vải vụn bay ra. Y phục của đối phương cũng không chống lại được sức phá hoại của Kim phong được nữa.
Xoẹt!
Một dòng máu tươi bắn trên mặt Ngải Huy. Mùi máu tươi khiến tâm tình đang xao động của Ngải Huy tỉnh táo lại trong chốc lát. Máu tươi phun ra từ trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn. Ngải Huy sắp luyện thân thể tới mình đồng da sắt còn cảm thấy Kim phong như dao cắt, đủ thấy sức phá hoại của nó lớn tới mức nào. Lúc trước hắn từng chữa thương cho Đoan Mộc Hoàng Hôn, tình trạng thân thể của đối phương hắn biết rõ, không thể chống lại Kim phong xung quanh này được.
Thực tế diễn ra đúng như dự đoán của hắn. Y phục trên người hắn rách nát, thấm đầy máu tươi. Vải vụn bị xé nhỏ, cuốn bay theo gió.
“Tên gia hỏa này thật sung sướng quá đó!” Ngải Huy cười khổ tự giễu. Đối phương hôn mê nên không hề cảm nhận được tình huống nguy hiểm của hai người.
Máu tươi bắn vào mang theo mùi vị đặc trưng đánh thức huyết khí ẩn giấu trong cơ thể Ngải Huy. Hai mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn. Không chút do dự, hắn bắt đầu trực tiếp hấp thu Kim nguyên lực đang căng tràn trong cơ thể như sắp nổ tung. Kim nguyên lực chưa bị chấn vỡ không thích hợp cho việc này, nhưng Ngải Huy bất chấp.
Cần phải tự cứu mình, bằng không chờ đợi hắn sẽ là cái chết!
Càng lên cao, Kim nguyên lực tinh thuần càng sắc bén. Ngải Huy cố gắng kìm nén thúc đẩy bản mạng nguyên phủ. Kim nguyên lực như những chiếc kim khâu di chuyển trong cơ thể hắn. Nỗi đau chưa từng có khiến da mặt hắn tái nhợt.
Hắn không dừng lại. Không thể dừng lại. Lúc này mà không có nguyên lực thì chắc chắn phải chết.
Tính mạng mới là quan trọng nhất. Không còn mạng thì không còn gì cả. Bản mạng nguyên phủ bị thương, ra ngoài vẫn có thể chữa trị.
Cứ thế, Kim nguyên lực như đàn cá mập hung ác không ngừng tuôn tràn vào bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy.