Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Dưới dược đỉnh là lò lửa cháy rừng rực, bên miệng khẽ mở một chút để cho dược liệu vào. Một cái tay trắng noãn nhỏ bé tinh tế, đang lấy đủ loại dược liệu màu sắc khô héo, hay xanh biếc tươi mới, lần lượt cho vào trong dược đỉnh. Dược liệu bên ngoài từ từ giảm bớt, sắc mặt nàng cũng theo đó ngày càng chăm chú.
Trải qua năm ngày đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng, đã đến bước quan trọng nhất.
Mở lớn bên miệng dược đỉnh, hai mắt Phượng Vũ không chớp nhìn chăm chú tình hình dược liệu bên trong. Luyện Đan Sĩ phân chia cao thấp, không những thể hiện ở việc nắm chắc được tỷ lệ dược liệu, còn phải kiểm soát được độ lửa to nhỏ khác nhau. Việc này không một sách dạy nào có thể nói rõ được, mà cần dựa vào cảm giác của chính người luyện đan.
Nhìn thấy lò lửa lớn dần, Phượng Vũ lấy một bình ngọc mở ra, một mùi máu tươi kỳ lạ tràn ngập ở chóp mũi. Quay đầu nhìn Viên Thịt Nhỏ đang cuộn mình trong góc đưa lưng về phía nàng, lòng Phượng Vũ dâng lên một hồi áy náy: vừa rồi tiểu tử kia dù trong lòng không muốn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho nàng lấy máu. Chẳng qua sau đó luôn hờn dỗi, hoàn toàn không giống như bình thường dính lấy nàng. Đợi sau khi thuốc luyện thành, cho nó ăn một bữa thật ngon, rồi đưa nó về với mẫu thân, cũng coi như bồi thường cho nó một chút.
Ném những suy nghĩ ra sau, Phượng Vũ hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ chú ý vào dược đỉnh. Từ từ, ngọn lửa cháy ra dần biến thành một ảo ảnh hữu hình, nàng cảm nhận được nó không còn là ngọn lửa nóng rực, mà là thả ra vô số phần tử năng lượng thật nhỏ —— Hỏa Nguyên Tố!
—— con chỉ có một lần cơ hội, cho nên không thể luyện chế theo phương pháp thông thường. Con phải biết lợi dụng cảm giác lực cường đại của mình, cảm ứng mỗi một chút biến hóa của ngọn lửa, nắm chắc thời điểm tốt nhất cho thêm dược liệu vào.
—— khi nào mới là thời điểm tốt nhất?
—— cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời nói, ta chỉ có thể nói cho con biết, khi con gặp được nó thì con sẽ hiểu.
Nhớ lại đối thoại của nàng với Luci trước đó, Phượng Vũ càng thêm tập trung tinh thần, để tinh lực đắm chìm trong thế giới của các nguyên tố tự nhiên.
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, có lẽ là cả đêm, cuối cùng Phượng Vũ đã chờ đến thời điểm nàng cần!
Hỏa nguyên tố vốn bình ổn, đột nhiên tăng lên như triều thủy, nhanh chóng xáo động liên tục. Nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài, cũng chỉ là ngọn lửa trở nên lớn hơn một chút.
Nhưng Phượng Vũ vẫn luôn chăm chú quan sát các nguyên tố di chuyển, sao có thể bỏ qua điểm này. Nàng càng căng thẳng cảm ứng sự di chuyển của các nguyên tố, khi Hỏa Nguyên Tố xao động đạt tới điểm cao nhất thì không chút do dự rót máu của Thủy Ma Thú biến dị vào trong dược đỉnh.
Thành hay bại, quyết định ở một lần này!
Cho hết những dược liệu còn lại vào bên trong lò, đóng cửa bên, Phượng Vũ vẫn tập trung Tinh thần lực, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
"Nghỉ một lát trước đi, năm ngày sau đan dược mới có thể ra lò. Ba ngày đầu không cần chú ý tới độ lửa lớn nhỏ, con có thể nhân cơ hội khôi phục lại tinh thần." Luci vẫn luôn nhìn chăm chú những động tác của đồ đệ nói.
"Được." Phượng Vũ đã mệt mỏi không còn hơi sức, liền bổ nhào tới giường lớn do Thanh Lam Hồi Xuân ngọc chế thành, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Kết quả, một giấc này lại ngủ một ngày một đêm.
Sau khi tỉnh lại, nàng ăn uống qua loa một chút, lại nhào tới bên dược đỉnh, tập trung cảm nhận biến hóa bên trong lò. Càng hiểu rõ những biến hóa của đan dược lúc thành hình, thì sau này mới có thể luyện chế ra đan dược hoàn mỹ nhất.
Thấy đệ tử chăm chỉ như vậy, Luci ở một bên vui mừng gật đầu.
Đảo mắt, lại qua năm ngày.
Phượng Vũ theo chỉ dạy của sư phụ, từ từ cho ngọn lửa nhỏ lại. Đợi đến khi chỉ còn lấp lánh ánh sáng nhạt, ngọn lửa sắp tắt hẳn, nàng có chút khẩn trương mà nín thở.
Khi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt thì nóc dược đỉnh nóc vang lên một tiếng tự động mở ra, thoáng chốc, một mùi hương trầm tràn ngập không gian.
Phượng Vũ vừa đi lên nhìn, chỉ thấy trên bệ đen, một viên đan dược màu đỏ tím lẳng lặng nằm ở trong. Mùi hương trầm cuồn cuộn không dứt, chính là từ nó tản ra.
Vừa thấy màu sắc đan dược, trong lòng Phượng Vũ vô cùng chán nản: sư phụ từng nói, Ngưng Huyết Hoàn này tên giống như ý nghĩa, phải là màu đỏ tươi, hơn nữa một lần luyện ra ít nhất bốn viên. Nhìn lại viên dược mà nàng luyện, chẳng những màu sắc không giống, ngay cả số lượng cũng ít hơn nhiều, thật là quá thất bại.
Những suy nghĩ chán nản vừa hiện lê trong đầu nàng, đã nghe được Luci khó tin kêu lên: "Tam phẩm Ngưng Huyết Hoàn? !"
Luci cấp tốc bay tới bên dược đỉnh, không ngờ ngọn lửa mặc dù đã tắt, nhưng hơi nóng vẫn còn, suýt nữa hủy luôn đôi cánh mỏng như giấy lụa của nó. Bị đau, nó vội vàng bay về sau vài thước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm bên trong dược đỉnh: "Phần lớn Ngưng Huyết Hoàn là nhị phẩm, ngươi lần đầu tiên luyện chế, ta vốn tưởng rằng có thể luyện ra phẩm chất nhất phẩm đã là tốt rồi. Không ngờ ngươi lại có thể luyện ra phẩm chất tam phẩm!"
"Tam phẩm?" Phượng Vũ không rõ nói: "Tam phẩm rất lợi hại sao?"
"Đan dược dựa vào phẩm chất, phân chia phẩm cấp. Phẩm cấp càng cao, dược hiệu càng tốt. Nghĩa là, công hiệu của Ngưng Huyết Hoàn nhị phẩm so với nhất phẩm cao hơn 10%. Nói cách khác, sau khi ăn Ngưng Huyết Hoàn nhất phẩm, con có thể tăng thêm 5% thể trạng*. Nhưng ăn Ngưng Huyết Hoàn nhị phẩm, tỷ lệ tăng lên có thể đạt 15%. Viên Ngưng Huyết Hoàn tam phẩm này, có thể giúp con tăngít nhất 25% thể trạng!"
Phượng Vũ mới hiểu, thì ra nàng không có thất bại, mà là ngưng kết bốn viên đan dược vốn có thể luyện ra, thành một viên duy nhất.
Đây không phải lần đầu nhận thức được thiên phú biến thái của đồ đệ, kinh ngạc trong chốc lát, Luci rất nhanh tỉnh táo lại. Thấy Phượng Vũ cẩn thận cất đan dược vào bình sứ, liền nhắc nhở: "Mặc dù đã luyện ra đan dược cao cấp, nhưng cũng có lợi có hại. Với thể trạng của con, ăn Ngưng Huyết Hoàn nhất phẩm thì là vừa đúng, nhưng viên này là tam phẩm dược tính có chút nặng. Con cần đạt được trạng thái ổn định hơn mới có thể ăn. Nếu không ngược lại có hại nhiều hơn lợi."
"Ta hiểu." Phượng Vũ cũng biết đạo lý quá bổ không tiêu. Mặc dù hiện tại nàng không mạnh, nhưng dù sao mới vừa Đoán Thể có chút thành tựu, tùy tiện ăn "Thuốc bổ", nhất định là tác dụng ngược lại. Chỉ có thể đợi đến khi thân thể có thể chịu đựng, mới là thời điểm tốt nhất dùng dược.
Luyện thành đan dược, lại vừa đúng ngày hẹn trả lại Viên Thịt Nhỏ. Phượng Vũ rửa mặt, quyết định ra ngoài ăn một bữa, khao cái bụng này mười ngày tới sẽ không được ăn đủ ba bữa cơm, sau đó đi Mê Vụ Cốc. Dù sao giao hẹn lúc đầu cũng không nói buổi sáng sẽ phải tới.
Nàng giống như mọi ngày đi xuống phía sau núi. Đi ngang qua tòa nhà của hạ nhân thì một đoạn đối thoại lơ đãng bay vào tai, làm nàng không nhịn được dừng bước.
"Nhìn lão gia và nhị tiểu thư gần đây hành động khác thường, ngày ngày la hét có quỷ, chẳng lẽ trong phủ thật sự có ma quỷ!".
*thể trạng: tình trạng thân thể, năng lực cơ thể
Trải qua năm ngày đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng, đã đến bước quan trọng nhất.
Mở lớn bên miệng dược đỉnh, hai mắt Phượng Vũ không chớp nhìn chăm chú tình hình dược liệu bên trong. Luyện Đan Sĩ phân chia cao thấp, không những thể hiện ở việc nắm chắc được tỷ lệ dược liệu, còn phải kiểm soát được độ lửa to nhỏ khác nhau. Việc này không một sách dạy nào có thể nói rõ được, mà cần dựa vào cảm giác của chính người luyện đan.
Nhìn thấy lò lửa lớn dần, Phượng Vũ lấy một bình ngọc mở ra, một mùi máu tươi kỳ lạ tràn ngập ở chóp mũi. Quay đầu nhìn Viên Thịt Nhỏ đang cuộn mình trong góc đưa lưng về phía nàng, lòng Phượng Vũ dâng lên một hồi áy náy: vừa rồi tiểu tử kia dù trong lòng không muốn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cho nàng lấy máu. Chẳng qua sau đó luôn hờn dỗi, hoàn toàn không giống như bình thường dính lấy nàng. Đợi sau khi thuốc luyện thành, cho nó ăn một bữa thật ngon, rồi đưa nó về với mẫu thân, cũng coi như bồi thường cho nó một chút.
Ném những suy nghĩ ra sau, Phượng Vũ hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ chú ý vào dược đỉnh. Từ từ, ngọn lửa cháy ra dần biến thành một ảo ảnh hữu hình, nàng cảm nhận được nó không còn là ngọn lửa nóng rực, mà là thả ra vô số phần tử năng lượng thật nhỏ —— Hỏa Nguyên Tố!
—— con chỉ có một lần cơ hội, cho nên không thể luyện chế theo phương pháp thông thường. Con phải biết lợi dụng cảm giác lực cường đại của mình, cảm ứng mỗi một chút biến hóa của ngọn lửa, nắm chắc thời điểm tốt nhất cho thêm dược liệu vào.
—— khi nào mới là thời điểm tốt nhất?
—— cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời nói, ta chỉ có thể nói cho con biết, khi con gặp được nó thì con sẽ hiểu.
Nhớ lại đối thoại của nàng với Luci trước đó, Phượng Vũ càng thêm tập trung tinh thần, để tinh lực đắm chìm trong thế giới của các nguyên tố tự nhiên.
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ chỉ là trong nháy mắt, có lẽ là cả đêm, cuối cùng Phượng Vũ đã chờ đến thời điểm nàng cần!
Hỏa nguyên tố vốn bình ổn, đột nhiên tăng lên như triều thủy, nhanh chóng xáo động liên tục. Nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài, cũng chỉ là ngọn lửa trở nên lớn hơn một chút.
Nhưng Phượng Vũ vẫn luôn chăm chú quan sát các nguyên tố di chuyển, sao có thể bỏ qua điểm này. Nàng càng căng thẳng cảm ứng sự di chuyển của các nguyên tố, khi Hỏa Nguyên Tố xao động đạt tới điểm cao nhất thì không chút do dự rót máu của Thủy Ma Thú biến dị vào trong dược đỉnh.
Thành hay bại, quyết định ở một lần này!
Cho hết những dược liệu còn lại vào bên trong lò, đóng cửa bên, Phượng Vũ vẫn tập trung Tinh thần lực, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi.
"Nghỉ một lát trước đi, năm ngày sau đan dược mới có thể ra lò. Ba ngày đầu không cần chú ý tới độ lửa lớn nhỏ, con có thể nhân cơ hội khôi phục lại tinh thần." Luci vẫn luôn nhìn chăm chú những động tác của đồ đệ nói.
"Được." Phượng Vũ đã mệt mỏi không còn hơi sức, liền bổ nhào tới giường lớn do Thanh Lam Hồi Xuân ngọc chế thành, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Kết quả, một giấc này lại ngủ một ngày một đêm.
Sau khi tỉnh lại, nàng ăn uống qua loa một chút, lại nhào tới bên dược đỉnh, tập trung cảm nhận biến hóa bên trong lò. Càng hiểu rõ những biến hóa của đan dược lúc thành hình, thì sau này mới có thể luyện chế ra đan dược hoàn mỹ nhất.
Thấy đệ tử chăm chỉ như vậy, Luci ở một bên vui mừng gật đầu.
Đảo mắt, lại qua năm ngày.
Phượng Vũ theo chỉ dạy của sư phụ, từ từ cho ngọn lửa nhỏ lại. Đợi đến khi chỉ còn lấp lánh ánh sáng nhạt, ngọn lửa sắp tắt hẳn, nàng có chút khẩn trương mà nín thở.
Khi ngọn lửa hoàn toàn dập tắt thì nóc dược đỉnh nóc vang lên một tiếng tự động mở ra, thoáng chốc, một mùi hương trầm tràn ngập không gian.
Phượng Vũ vừa đi lên nhìn, chỉ thấy trên bệ đen, một viên đan dược màu đỏ tím lẳng lặng nằm ở trong. Mùi hương trầm cuồn cuộn không dứt, chính là từ nó tản ra.
Vừa thấy màu sắc đan dược, trong lòng Phượng Vũ vô cùng chán nản: sư phụ từng nói, Ngưng Huyết Hoàn này tên giống như ý nghĩa, phải là màu đỏ tươi, hơn nữa một lần luyện ra ít nhất bốn viên. Nhìn lại viên dược mà nàng luyện, chẳng những màu sắc không giống, ngay cả số lượng cũng ít hơn nhiều, thật là quá thất bại.
Những suy nghĩ chán nản vừa hiện lê trong đầu nàng, đã nghe được Luci khó tin kêu lên: "Tam phẩm Ngưng Huyết Hoàn? !"
Luci cấp tốc bay tới bên dược đỉnh, không ngờ ngọn lửa mặc dù đã tắt, nhưng hơi nóng vẫn còn, suýt nữa hủy luôn đôi cánh mỏng như giấy lụa của nó. Bị đau, nó vội vàng bay về sau vài thước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm bên trong dược đỉnh: "Phần lớn Ngưng Huyết Hoàn là nhị phẩm, ngươi lần đầu tiên luyện chế, ta vốn tưởng rằng có thể luyện ra phẩm chất nhất phẩm đã là tốt rồi. Không ngờ ngươi lại có thể luyện ra phẩm chất tam phẩm!"
"Tam phẩm?" Phượng Vũ không rõ nói: "Tam phẩm rất lợi hại sao?"
"Đan dược dựa vào phẩm chất, phân chia phẩm cấp. Phẩm cấp càng cao, dược hiệu càng tốt. Nghĩa là, công hiệu của Ngưng Huyết Hoàn nhị phẩm so với nhất phẩm cao hơn 10%. Nói cách khác, sau khi ăn Ngưng Huyết Hoàn nhất phẩm, con có thể tăng thêm 5% thể trạng*. Nhưng ăn Ngưng Huyết Hoàn nhị phẩm, tỷ lệ tăng lên có thể đạt 15%. Viên Ngưng Huyết Hoàn tam phẩm này, có thể giúp con tăngít nhất 25% thể trạng!"
Phượng Vũ mới hiểu, thì ra nàng không có thất bại, mà là ngưng kết bốn viên đan dược vốn có thể luyện ra, thành một viên duy nhất.
Đây không phải lần đầu nhận thức được thiên phú biến thái của đồ đệ, kinh ngạc trong chốc lát, Luci rất nhanh tỉnh táo lại. Thấy Phượng Vũ cẩn thận cất đan dược vào bình sứ, liền nhắc nhở: "Mặc dù đã luyện ra đan dược cao cấp, nhưng cũng có lợi có hại. Với thể trạng của con, ăn Ngưng Huyết Hoàn nhất phẩm thì là vừa đúng, nhưng viên này là tam phẩm dược tính có chút nặng. Con cần đạt được trạng thái ổn định hơn mới có thể ăn. Nếu không ngược lại có hại nhiều hơn lợi."
"Ta hiểu." Phượng Vũ cũng biết đạo lý quá bổ không tiêu. Mặc dù hiện tại nàng không mạnh, nhưng dù sao mới vừa Đoán Thể có chút thành tựu, tùy tiện ăn "Thuốc bổ", nhất định là tác dụng ngược lại. Chỉ có thể đợi đến khi thân thể có thể chịu đựng, mới là thời điểm tốt nhất dùng dược.
Luyện thành đan dược, lại vừa đúng ngày hẹn trả lại Viên Thịt Nhỏ. Phượng Vũ rửa mặt, quyết định ra ngoài ăn một bữa, khao cái bụng này mười ngày tới sẽ không được ăn đủ ba bữa cơm, sau đó đi Mê Vụ Cốc. Dù sao giao hẹn lúc đầu cũng không nói buổi sáng sẽ phải tới.
Nàng giống như mọi ngày đi xuống phía sau núi. Đi ngang qua tòa nhà của hạ nhân thì một đoạn đối thoại lơ đãng bay vào tai, làm nàng không nhịn được dừng bước.
"Nhìn lão gia và nhị tiểu thư gần đây hành động khác thường, ngày ngày la hét có quỷ, chẳng lẽ trong phủ thật sự có ma quỷ!".
*thể trạng: tình trạng thân thể, năng lực cơ thể
Bình luận facebook