Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Hắn bị cầm tù ở vùng núi hẻo lánh vô danh này, đã hơn hai mươi năm.
Hai mươi năm qua, cả ngày lẫn đêm, mỗi thời mỗi khắc, không lúc nào hắn không nghĩ đến việc báo thù rửa hận cho những tộc nhân đã bị tàn sát gần như không còn một ai. Nhưng, bị linh lực của khóa Ngũ Hành vững vàng khóa lại, hắn không những không thể nhúc nhích, còn thường xuyên bị khốc hình tra tấn.
Nếu như là người mềm yếu, dưới tình cảnh tàn khốc này hơn phân nửa đã sớm bị ăn mòn ý chí, căn bản không dám nghĩ đến chuyện báo thù nữa, thậm chí cũng không dám nghĩ tới chạy trốn, bởi đó là chuyện thật xa vời. Nhưng, hắn không phải loại người như vậy! Hắn tin chắc một ngày nào đó, mình sẽ thoát khỏi cái nhà tù chết tiệt này, an táng hài cốt của các tộc nhân, rồi chính tay giết chết kẻ thù!
Vì cái ước nguyện viển vông này, hắn vẫn không từ bỏ tu luyện. Mặc dù thiên tân vạn khổ luyện hóa ra linh lực sẽ bị xích Ngũ Hành vô tình hấp thu, lại chuyển thành hình phạt lên trên người hắn, nhưng lại sẽ có một chút được giữ lại. Mặc dù nhất thời không nhiều lắm, nhưng tích lũy theo năm tháng, cũng không thể khinh thường, có lẽ có một ngày, hắn thật có đủ năng lực phá bỏ tà thuật.
Một ngày này, vốn là có chút không bình thường, nhưng cũng là một ngày rất bình thường.
Nói không bình thường, là bởi trong núi hiếm có tới người. Nói tbìnhthường, là bởi những người tới đều giống như những người qua đường lúc trước đều bỏ mạng ở nơi này, bị huyết vụ cấm chế cắn nuốt tính mạng, cuối cùng chuyển hóa thành lực lượng tra tấn hắn chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện đã kết thúc, đám người sống tiếp theo phải rất lâu nữa mới tới. Không ngờ, đến ngày thứ ba đã nghe được rừng cây trên đỉnh đầu liên tiếp truyền đến dị thường.
Lúc đầu hắn nghĩ là đám ma thú đánh nhau, cũng không thèm để ý. Nhưng vừa rồi qua một hồi tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, lại xuất hiện một trận cuồng phong mạnh mẽ, thổi bay tất cả sương mù ở trong đáy vực.
Dị tượng liên tiếp, làm hắn không nhịn được ngửa đầu lên xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy một thiếu nữ nhỏ tuổi đạp gió hạ xuống, trận gió thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, lộ ra gương mặt trắng nõn, ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định.
Sau đó, hắn nghe nàng nói: "Ta muốn thả ngươi ra ngoài."
Phượng Vũ dùng pháp thuật xua đi sương mù, lại điều khiển Phong Nguyên Tố vững vàng hạ xuống đáy vực. Đi tới mảnh đất yên tĩnh trước mặt Độc Giác Thú, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt có màu sắc kỳ dị của đối phương, nói: "Ta muốn thả ngươi ra ngoài."
Nhưng không có bất kỳ lời hồi đáp nào.
Nàng chỉ cho rằng mặc dù Độc Giác Thú này nhìn thì thần tuấn, tu vi cũng không quá cao, linh trí chưa mở, cho nên nghe không hiểu tiếng người. Nàng cũng không thèm để ý, ngay sau khi nói xong, lại sử dụng Thanh Vân Tung bay lên đỉnh vực, nhắm ngay những viên đá đỏ âm u yêu dị gắn với phù văn, giơ tay triệu tập Hỏa Nguyên Tố: "Sí Diễm Đốt —— diệt!"
Phù văn dường như biết được một ngày này rốt cuộc đã đến, lập tức phát ra ánh sáng muốn chống cự, dây leo bên cạnh cũng mở ra bay tới như muốn giúp thêm sức. Phượng Vũ triệu tập ngọn lửa mãnh liệt lao đến, thoáng chốc liền đốt cháy khắp vách đá, nuốt cả phù văn và dây leo vào trong ngọn lửa cháy hừng hực.
Trong biển lửa đỏ rực, ánh sáng đỏ yêu dị điên cuồng lóe lên mấy lần, sau đó dần dần ảm đạm. Sau khi đốt ước chừng hơn mười phút, thấy phù văn không còn sáng lên nữa, Phượng Vũ hơi giơ tay, ngọn lửa đầy trời thoáng chốc tan sạch.
Nhìn lại vách đá, đã là bị cháy đến bạc màu. Vốn là mấy viên đá phát ra màu đỏ âm u, lại biến thành màu xám tro ảm đạm. Chỉ chốc lát sau, hóa thành tro bụi rơi xuống. Dây leo vốn là cỏ cây, càng không thể chịu được công kích của pháp thuật Hỏa hệ, đã sớm khô như than cốc, đứt thành từng đoạn tro.
"Cấm chế máu đã trừ bỏ, trận khóa Ngũ Hành coi như bị phá một nửa, tiếp đó, phải giải quyết mấy sợi dây xích kia!"
Nói xong, Phượng Vũ đạp gió bay xuống đáy vực, đã thấy Độc Giác Thú mới vừa còn nằm xấp đã đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi —— dựa vào sức lực của mình ngươi phá bỏ cấm chế máu? !"
—— thì ra hắn nghe hiểu tiếng người.
Phượng Vũ có chút bất ngờ: "Không sai."
"Ngươi làm vậy, là vì cứu ta ra ngoài?"
"Đương nhiên." Không phải vừa nãy đã nói rồi sao?
"Ta. . . ." Hai trong mắt màu vàng của Độc Giác Thú trừng to vừa kích động, vừa khó hiểu: "Vì sao lại giúp ta? Ngươi có biết vì sao ta bị nhốt không? Lẽ nào không sợ ta là kẻ đại gian đại ác?"
Phượng Vũ phất tay một cái, không thèm để ý nói: "Ngươi là ai không quan trọng, ta cứu ngươi, chẳng qua là thấy ngươi thân bị vây trong khốn cảnh vẫn còn có ánh mắt kia, cho nên không nhịn được giúp một tay thôi."
—— ánh mắt kia? Là loại ánh mắt nào? Độc Giác Thú vừa định hỏi cho rõ, lại nghe Phượng Vũ nói: "Những chuyện khác sau này hãy nói. Trước tiên ta hỏi ngươi... ngươi có hiểu rõ mấy cái dây xích cồng kềnh này không? Có biết nhược điểm của chúng không?"
Độc Giác Thú lắc đầu một cái: "Thật hổ thẹn, ta bị nhốt nhiều năm, giờ nào khắc nào cũng nghĩ cách thoát thân, nhưng đến nay cũng không tìm được bất kỳ điểm yếu nào của xích ngũ hành này. Trên dây xích này có pháp thuật, vừa có thể liên tục không ngừng hút lấy năng lượng từ bốn phía, vừa có thể chuyển hóa sức mạnh thành hình phạt công kích, gia tăng thêm trói buộc đối với người bị xích. Ta đã từng tích tụ linh lực muốn tránh thoát, ngược lại bị khóa ngũ hành tra tấn, hôn mê mấy ngày mới tỉnh."
Nếu là vậy, thì đúng là có chút khó giải quyết. Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi bị nhốt ở chỗ này, làm thế nào ăn cơm?"
"Ăn cỏ mà sống." Trong giọng nói Độc Giác Thú có chút khổ sở. Tộc bọn họ trời sinh linh lực cao cường, hắn lại càng có thiên tư, năm mười tuổi đã hóa thành hình người, nhưng ngày đó bị cầm tù, đánh về nguyên hình, không thể không giống như thú vật tầm thường gặm cỏ để ăn.
Đối với Độc Giác Thú cao ngạo mà nói, đây chính là một loại sỉ nhục.
Chợt, hắn ném ý niệm này sang một bên, hỏi "Cái này với khóa ngũ hành có quan hệ gì sao?"
"Không." Mặt Phượng Vũ không chút thay đổi nói, "Ta chỉ tò mò."
". . . . . ." Đối với sự "thẳng thắn" của Phượng Vũ, Độc Giác Thú không thể nói gì. Hắn đương nhiên không biết Phượng Vũ trời sinh là một người cuồng tu luyện, trừ tu luyện thì việc duy nhất có thể coi là yêu thích chỉ có ăn, cho nên đối với thức ăn đặc biệt chú ý là điều bình thường.
Khúc nhạc đệm qua đi, Phượng Vũ bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu khóa ngũ hành. Hai ngày trước nàng chỉ ở trên tàng cây xa xa liếc mắt một cái. Hiện tại quan sát ở khoảng cách gần, mới phát hiện dây xích này có thể nói là hoàn mỹ: chất liệu không phải kim loại cũng không phải sắt, dùng sức tay hiện tại của nàng bóp chặt, nhưng ngay cả dấu vết mờ nhạt cũng không lưu lại. Mà dùng linh lực tác động vào, dây xích sẽ như gặp kích thích đâm ngược lại, đâm sâu vào cơ thể Độc Giác Thú, vốn là muốn dùng linh lực cứu người thì ngược lại hóa thành hành hạ người bị trói.
"Thật ác độc."
Nghiên cứu xong, Phượng Vũ đánh giá.
"Cấm chế máu chỉ là một hình thức khóa, dù cho cấm chế bị phá, nó cũng có thể trực tiếp hấp thu linh lực từ khắp nơi trên mặt đất, chỉ là chậm hơn so với cấm chế máu mà thôi." Độc Giác Thú nói. Khi không có ai xông vào rừng rậm, dây xích này liền dựa vào linh lực hấp thu được khắp mặt đất, hoặc là linh lực chính hắn tự nỗ lực tu luyện được mà tra tấn hắn.
Thấy Phượng Vũ đang mất hồn, hắn cho là nàng tìm không được phương pháp phá giải mà chán nản. Vốn hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, thấy thế cũng không khổ sở, ngược lại an ủi Phượng Vũ nói: "Ý tốt của tiểu thư ta xin nhận, nơi này không phải nơi có thể ở lâu, một cô nương nhỏ đơn độc ở chỗ này không an toàn, mau trở về đi."
Lời vừa nói ra, Luci vốn giả câm giả điếc, không muốn bại lộ thân phận ở trước mặt người ngoài cũng không nhịn được liếc nhìn hắn: mình cũng đã rơi vào tình cảnh như vậy rồi, vẫn còn nghĩ đến an toàn của người khác. Cái chủng tộc Độc Giác Thú này, quả nhiên là chủng tộc cao ngạo quật cường nhất, cũng dịu dàng ưu nhã nhất thê giới này.
Độc Giác Thú đương nhiên không biết bươm bướm sặc sỡ bên cạnh đang không ngừng nói chuyện về hắn. Thấy Phượng Vũ vẫn không cử động, còn muốn khuyên nữa, lại thấy Phượng Vũ xoay người lại nhướng mày nói: "Là trận pháp sẽ có nhược điểm, ta muốn thử một lần, có lẽ lực lượng bắn ngược lại sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi có thể tạm thời nhịn đau một lúc không?"
Hai mươi năm qua, cả ngày lẫn đêm, mỗi thời mỗi khắc, không lúc nào hắn không nghĩ đến việc báo thù rửa hận cho những tộc nhân đã bị tàn sát gần như không còn một ai. Nhưng, bị linh lực của khóa Ngũ Hành vững vàng khóa lại, hắn không những không thể nhúc nhích, còn thường xuyên bị khốc hình tra tấn.
Nếu như là người mềm yếu, dưới tình cảnh tàn khốc này hơn phân nửa đã sớm bị ăn mòn ý chí, căn bản không dám nghĩ đến chuyện báo thù nữa, thậm chí cũng không dám nghĩ tới chạy trốn, bởi đó là chuyện thật xa vời. Nhưng, hắn không phải loại người như vậy! Hắn tin chắc một ngày nào đó, mình sẽ thoát khỏi cái nhà tù chết tiệt này, an táng hài cốt của các tộc nhân, rồi chính tay giết chết kẻ thù!
Vì cái ước nguyện viển vông này, hắn vẫn không từ bỏ tu luyện. Mặc dù thiên tân vạn khổ luyện hóa ra linh lực sẽ bị xích Ngũ Hành vô tình hấp thu, lại chuyển thành hình phạt lên trên người hắn, nhưng lại sẽ có một chút được giữ lại. Mặc dù nhất thời không nhiều lắm, nhưng tích lũy theo năm tháng, cũng không thể khinh thường, có lẽ có một ngày, hắn thật có đủ năng lực phá bỏ tà thuật.
Một ngày này, vốn là có chút không bình thường, nhưng cũng là một ngày rất bình thường.
Nói không bình thường, là bởi trong núi hiếm có tới người. Nói tbìnhthường, là bởi những người tới đều giống như những người qua đường lúc trước đều bỏ mạng ở nơi này, bị huyết vụ cấm chế cắn nuốt tính mạng, cuối cùng chuyển hóa thành lực lượng tra tấn hắn chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện đã kết thúc, đám người sống tiếp theo phải rất lâu nữa mới tới. Không ngờ, đến ngày thứ ba đã nghe được rừng cây trên đỉnh đầu liên tiếp truyền đến dị thường.
Lúc đầu hắn nghĩ là đám ma thú đánh nhau, cũng không thèm để ý. Nhưng vừa rồi qua một hồi tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, lại xuất hiện một trận cuồng phong mạnh mẽ, thổi bay tất cả sương mù ở trong đáy vực.
Dị tượng liên tiếp, làm hắn không nhịn được ngửa đầu lên xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy một thiếu nữ nhỏ tuổi đạp gió hạ xuống, trận gió thổi lướt qua mái tóc dài của nàng, lộ ra gương mặt trắng nõn, ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định.
Sau đó, hắn nghe nàng nói: "Ta muốn thả ngươi ra ngoài."
Phượng Vũ dùng pháp thuật xua đi sương mù, lại điều khiển Phong Nguyên Tố vững vàng hạ xuống đáy vực. Đi tới mảnh đất yên tĩnh trước mặt Độc Giác Thú, nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt có màu sắc kỳ dị của đối phương, nói: "Ta muốn thả ngươi ra ngoài."
Nhưng không có bất kỳ lời hồi đáp nào.
Nàng chỉ cho rằng mặc dù Độc Giác Thú này nhìn thì thần tuấn, tu vi cũng không quá cao, linh trí chưa mở, cho nên nghe không hiểu tiếng người. Nàng cũng không thèm để ý, ngay sau khi nói xong, lại sử dụng Thanh Vân Tung bay lên đỉnh vực, nhắm ngay những viên đá đỏ âm u yêu dị gắn với phù văn, giơ tay triệu tập Hỏa Nguyên Tố: "Sí Diễm Đốt —— diệt!"
Phù văn dường như biết được một ngày này rốt cuộc đã đến, lập tức phát ra ánh sáng muốn chống cự, dây leo bên cạnh cũng mở ra bay tới như muốn giúp thêm sức. Phượng Vũ triệu tập ngọn lửa mãnh liệt lao đến, thoáng chốc liền đốt cháy khắp vách đá, nuốt cả phù văn và dây leo vào trong ngọn lửa cháy hừng hực.
Trong biển lửa đỏ rực, ánh sáng đỏ yêu dị điên cuồng lóe lên mấy lần, sau đó dần dần ảm đạm. Sau khi đốt ước chừng hơn mười phút, thấy phù văn không còn sáng lên nữa, Phượng Vũ hơi giơ tay, ngọn lửa đầy trời thoáng chốc tan sạch.
Nhìn lại vách đá, đã là bị cháy đến bạc màu. Vốn là mấy viên đá phát ra màu đỏ âm u, lại biến thành màu xám tro ảm đạm. Chỉ chốc lát sau, hóa thành tro bụi rơi xuống. Dây leo vốn là cỏ cây, càng không thể chịu được công kích của pháp thuật Hỏa hệ, đã sớm khô như than cốc, đứt thành từng đoạn tro.
"Cấm chế máu đã trừ bỏ, trận khóa Ngũ Hành coi như bị phá một nửa, tiếp đó, phải giải quyết mấy sợi dây xích kia!"
Nói xong, Phượng Vũ đạp gió bay xuống đáy vực, đã thấy Độc Giác Thú mới vừa còn nằm xấp đã đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi —— dựa vào sức lực của mình ngươi phá bỏ cấm chế máu? !"
—— thì ra hắn nghe hiểu tiếng người.
Phượng Vũ có chút bất ngờ: "Không sai."
"Ngươi làm vậy, là vì cứu ta ra ngoài?"
"Đương nhiên." Không phải vừa nãy đã nói rồi sao?
"Ta. . . ." Hai trong mắt màu vàng của Độc Giác Thú trừng to vừa kích động, vừa khó hiểu: "Vì sao lại giúp ta? Ngươi có biết vì sao ta bị nhốt không? Lẽ nào không sợ ta là kẻ đại gian đại ác?"
Phượng Vũ phất tay một cái, không thèm để ý nói: "Ngươi là ai không quan trọng, ta cứu ngươi, chẳng qua là thấy ngươi thân bị vây trong khốn cảnh vẫn còn có ánh mắt kia, cho nên không nhịn được giúp một tay thôi."
—— ánh mắt kia? Là loại ánh mắt nào? Độc Giác Thú vừa định hỏi cho rõ, lại nghe Phượng Vũ nói: "Những chuyện khác sau này hãy nói. Trước tiên ta hỏi ngươi... ngươi có hiểu rõ mấy cái dây xích cồng kềnh này không? Có biết nhược điểm của chúng không?"
Độc Giác Thú lắc đầu một cái: "Thật hổ thẹn, ta bị nhốt nhiều năm, giờ nào khắc nào cũng nghĩ cách thoát thân, nhưng đến nay cũng không tìm được bất kỳ điểm yếu nào của xích ngũ hành này. Trên dây xích này có pháp thuật, vừa có thể liên tục không ngừng hút lấy năng lượng từ bốn phía, vừa có thể chuyển hóa sức mạnh thành hình phạt công kích, gia tăng thêm trói buộc đối với người bị xích. Ta đã từng tích tụ linh lực muốn tránh thoát, ngược lại bị khóa ngũ hành tra tấn, hôn mê mấy ngày mới tỉnh."
Nếu là vậy, thì đúng là có chút khó giải quyết. Phượng Vũ trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi bị nhốt ở chỗ này, làm thế nào ăn cơm?"
"Ăn cỏ mà sống." Trong giọng nói Độc Giác Thú có chút khổ sở. Tộc bọn họ trời sinh linh lực cao cường, hắn lại càng có thiên tư, năm mười tuổi đã hóa thành hình người, nhưng ngày đó bị cầm tù, đánh về nguyên hình, không thể không giống như thú vật tầm thường gặm cỏ để ăn.
Đối với Độc Giác Thú cao ngạo mà nói, đây chính là một loại sỉ nhục.
Chợt, hắn ném ý niệm này sang một bên, hỏi "Cái này với khóa ngũ hành có quan hệ gì sao?"
"Không." Mặt Phượng Vũ không chút thay đổi nói, "Ta chỉ tò mò."
". . . . . ." Đối với sự "thẳng thắn" của Phượng Vũ, Độc Giác Thú không thể nói gì. Hắn đương nhiên không biết Phượng Vũ trời sinh là một người cuồng tu luyện, trừ tu luyện thì việc duy nhất có thể coi là yêu thích chỉ có ăn, cho nên đối với thức ăn đặc biệt chú ý là điều bình thường.
Khúc nhạc đệm qua đi, Phượng Vũ bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu khóa ngũ hành. Hai ngày trước nàng chỉ ở trên tàng cây xa xa liếc mắt một cái. Hiện tại quan sát ở khoảng cách gần, mới phát hiện dây xích này có thể nói là hoàn mỹ: chất liệu không phải kim loại cũng không phải sắt, dùng sức tay hiện tại của nàng bóp chặt, nhưng ngay cả dấu vết mờ nhạt cũng không lưu lại. Mà dùng linh lực tác động vào, dây xích sẽ như gặp kích thích đâm ngược lại, đâm sâu vào cơ thể Độc Giác Thú, vốn là muốn dùng linh lực cứu người thì ngược lại hóa thành hành hạ người bị trói.
"Thật ác độc."
Nghiên cứu xong, Phượng Vũ đánh giá.
"Cấm chế máu chỉ là một hình thức khóa, dù cho cấm chế bị phá, nó cũng có thể trực tiếp hấp thu linh lực từ khắp nơi trên mặt đất, chỉ là chậm hơn so với cấm chế máu mà thôi." Độc Giác Thú nói. Khi không có ai xông vào rừng rậm, dây xích này liền dựa vào linh lực hấp thu được khắp mặt đất, hoặc là linh lực chính hắn tự nỗ lực tu luyện được mà tra tấn hắn.
Thấy Phượng Vũ đang mất hồn, hắn cho là nàng tìm không được phương pháp phá giải mà chán nản. Vốn hắn cũng không ôm nhiều hi vọng, thấy thế cũng không khổ sở, ngược lại an ủi Phượng Vũ nói: "Ý tốt của tiểu thư ta xin nhận, nơi này không phải nơi có thể ở lâu, một cô nương nhỏ đơn độc ở chỗ này không an toàn, mau trở về đi."
Lời vừa nói ra, Luci vốn giả câm giả điếc, không muốn bại lộ thân phận ở trước mặt người ngoài cũng không nhịn được liếc nhìn hắn: mình cũng đã rơi vào tình cảnh như vậy rồi, vẫn còn nghĩ đến an toàn của người khác. Cái chủng tộc Độc Giác Thú này, quả nhiên là chủng tộc cao ngạo quật cường nhất, cũng dịu dàng ưu nhã nhất thê giới này.
Độc Giác Thú đương nhiên không biết bươm bướm sặc sỡ bên cạnh đang không ngừng nói chuyện về hắn. Thấy Phượng Vũ vẫn không cử động, còn muốn khuyên nữa, lại thấy Phượng Vũ xoay người lại nhướng mày nói: "Là trận pháp sẽ có nhược điểm, ta muốn thử một lần, có lẽ lực lượng bắn ngược lại sẽ làm ngươi bị thương. Ngươi có thể tạm thời nhịn đau một lúc không?"
Bình luận facebook