Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Lúc đang nói chuyện với nhau, bên trong tràng thi đấu có người dùng pháp thuật truyền âm tuyên bố vòng đấu loại sắp bắt đầu, mời người ngày hôm qua tham gia rút thăm chuẩn bị sẵn sàng. Lăng Tử Minh hoạt động cổ tay một chút, hướng về phía Phượng Vũ nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, liền theo dòng người cùng tiến vào tràng thi đấu.
Luôn đứng bên cạnh không lên tiếng Luci chợt đánh giá: "Đứa nhỏ này có chút ý tứ."
Phượng Vũ kinh ngạc, nói thâm thúy: "Ngươi là chỉ phương diện nào?"
"Năng lực của hắn. Ta có thể cảm nhận được, trong huyết mạch hắn có một lực lượng bẩm sinhkỳ lạ, mặc dù bị phong ấn ức chế hơn phân nửa, nhất thời không nhìn ra có tác dụng gì. Nhưng theo hắn ngày càng mạnh mẽ lên mà xem, lai lịch không nhỏ."
Dù sao việc không liên quan đến mình, Luci nói được một nửa, thấy lối vào đã ít người đi một chút, vẫy vẫy tay với Phượng Vũ, cất bước đi vào.
Trên võ đài tràng thi đấu, người làm việc đang cầm danh sách nhìn khắp chung quanh: "Trận chiến đầu tiên, Luci với Tề Phong —— tuyển thủ Luci? Đến chưa? Nếu không đến coi là tự động bỏ cuộc!"
"Ta ở chỗ này." Lúc nói chữ đầu tiên thì Luci vẫn còn cách lôi đài mấy đám đông, nhưng vừa dứt lời, Luci đã sử dụng ma pháp Phong Hệ bay lên không rồi rơi xuống giữa võ đài, nhàn nhã chào một tiếng với đối thủ: "Lại gặp mặt, ngày đó đa tạ ngươi nói cho ta biết tin tức thi đấu."
Tề Phong giao đấu với hắn, chính là người ngày đó đến bắt chuyện với Phượng Vũ, nghĩ muốn lôi kéo nàng tạo thành tổ đội.
Thấy Luci hời hợt lộ ra một ngón tay, mặt Tề Phong đã tái rồi. Cái gọi là thấy rồi mới biết, chỉ bằng vào động tác lên võ đài vừa rồi của Luci, là có thể nhìn ra tu vi của hắn tuyệt đối cao hơn mình không chỉ một chút. Ông trời ơi! Ngày đó tại sao mình bị đứt gân não lại chạy tới bắt chuyện, tự dung đưa tới một kình địch!
Lúc Tề Phong đang không ngừng tự oán trách mình, người làm việc đã kiểm tra qua công bài của hai người, nói: "Tin rằng trước khi tham gia thi đấu các ngươi đều đã nhìn qua quy tắc, nhưng ta vẫn nên nói lại một chút đi: Đã lên võ đài, sống chết không oán. Thân phận hai vị đã kiểm tra qua không có sai lầm, nếu không có dị nghị, các ngươi có thể quyết đấu rồi."
"Chờ, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói." Tề Phong yếu ớt nói.
"Hả?"
Hắn sợ hãi nhìn Luci, vẻ mặt biết vậy chẳng làm: "Lát nữa lúc ra tay, phiền toái nhẹ một chút."
"Được."
Sau một phút, người làm việc nhìn Tề Phong đã bị ma pháp Băng Hệ đông lạnh thành một cây gậy thật lớn, tuyên bố: "Trận đầu, Luci thắng!"
Đổi công bài của vòng đấu loại thành công bài của vòng thứ hai xong, Luci làm người thắng có chút buồn bực đi về phía Phượng Vũ đang chờ hắn bên ngoài: "Tài nghệ người tham gia thi đấu thật kém, đánh nhau không đã ghiền."
Khát vọng đối thủ cường đại, đây gần như là tâm nguyện chung của tất cả cường giả. Hiển nhiên Luci cũng không ngoại lệ.
Phượng Vũ thật sự có thể hiểu được tâm tình của hắn: "Vòng đấu loại cũng không kém nhiều, đám người dần dần ít đi, cấp bậc đối thủ dĩ nhiên là được đề cao hơn."
"Chỉ hy vọng như thế."
Có lẽ là vì xem xét đến sự khó chịu đang tràn đầy trong lòng Luci, không lâu sau, ông trời thật sự vì hắn phái tới một đối thủ siêu cường làm Phượng Vũ và hắn đau đầu không thôi.
Trận đấu đã tiến hành được ngày thứ mười hai, đã qua vòng đấu loại, vòng thi đấu thứ hai, vòng thi đấu thứ ba, tất cả những người tham gia thi đấu có tu vi thấp đều đã bị loại ra khỏi cuộc thi. Số người ban đầu tham gia cuộc thi là hơn ba ngàn người, nhanh chóng giảm xuống hơn sáu mươi người vào lúc này. Tuyển thủ có thể lưu lại trong tỉ lệ gần như một loại năm mươi, đương nhiên đều là cao thủ trong cao thủ.
Hôm nay, trên chỗ ngồi khách quý có ba người khách quý tới đây, họ thích thú quan sát các tuyển thủ đang tản ra nghỉ ngơi, chờ đợi đám tuyển thủ tham gia vòng thi đấu thứ tư vào buổi chiều.
"Căn cơ của tuyển thủ cũng không tệ, còn lại những người này, đều đã bị thế gia tranh nhau mời chào làm môn khách đấy." Quý phụ nhân hài lòng nói.
"Nhưng mười người xếp hạng đầu nhất định phải trở thành người trong hoàng gia, truyền sinh khí mới vào cũng như là thành phần chính trong đội bảo vệ. Đây cũng chính là dự tính ban đầu mà Đế Quốc tổ chức cuộc thi đấu này." Nam tử mặt mũi âm nhu mỉm cười nói.
Thiếu niên đi theo nghe được mấy lời đối thoại không thú vị này, buồn bực không thôi: sớm biết thế thì lén lút chuồn đi một mình tới đây rồi, dù sao cũng tốt hơn là ở cùng với bọn họ nghe một vài lời nói mà mình không có hứng thú.
Đúng lúc này, quý phụ nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rơi vào một góc khuất vắng vẻ, chợt lấy tay che miệng, phát ra một tiếng kêu kinh sợ: "Thiên Nhi! Sao nàng lại ở chỗ này? Còn có. . . . . . Minh Nhi!"
Theo ánh mắt của nàng, mặt nam tử âm nhu liền biến sắc. Cũng không phải vì nữ hài kia, mà là thiếu niên bên cạnh nàng.
—— mười sáu năm trước lúc bị trục xuất khỏi cung, nếu không phải ta nhất thời mềm lòng, ngươi đã sớm là một người chết! Hôm nay, ngươi đã không biết quý trọng tánh mạng, không thức thời, nghĩ muốn vọng động những thứ thuộc về ta, vậy thì đừng trách ta không lưu tình!
"Buông tay." Mặt thiếu niên tàn khốc lạnh giọng cảnh cáo.
". . . . . . Không muốn." Nữ hài tóc vàng, con mắt như bánh ú, gương mặt xinh đẹp giống như con nít ôm cánh tay của thiếu niên, vẻ mặt uất ức: "Bạch Điêu ca ca, võ đài quá nguy hiểm, cuộc thi bắt đầu mới mười hai ngày, cũng đã chết hơn một trăm người. Thiên nhi là lo lắng cho ngươi, ngươi nên đồng ý với ta, đừng tiếp tục thi đấu nữa."
"Ngươi không hiểu cái gì hết! Đừng làm phiền ta nữa, mau buông tay!"
"Không buông!"
"Ngươi!"
"Ngươi đánh chết ta, ta cũng không buông!"
Lặp đi lặp lại mấy lần, thiếu niên hướng ánh mắt nhờ giúp đỡ sang đồng học đang ôm tay xem trò vui bên cạnh, nhận được lại là ánh mắt tò mò của bọn họ.
"Tiểu Phó, thật không nghĩ tới Lăng Tử Minh này, ngày thường nhìn qua rất tàn khốc tàn bạo, lén lút lại có chiêu thức này." Nói chuyện là Lâm Tần Kiệt, người bạn tốt động viên tinh thần trước khi thi đấu lúc nãy.
So sánh với sự thẳng thắn của hắn, Phó Tư Đường lại khéo léo hơn rất nhiều: "Tần Kiệt, đây là chuyện rất bình thường, ngươi không cần ngạc nhiên. Nhưng quả thực đúng là làm cho người ta có chút giật mình." Bởi vì nhìn Lăng Tử Minh thế nào cũng không giống người sẽ sa vào nhi nữ tình trường. Giữa hắn và nữ hài thay vì nói là tình lữ (tình lữ = người yêu), không bằng nói là do nữ kia kia cưỡng ép làm nũng dây dưa, không có cách nào.
Luci hoàn toàn thờ ơ, chỉ tính toán đến sau khi đạt được Luyện Linh Trì thì nên vận dụng như thế nào mới có thể phát huy ra hiệu lực lớn nhất.
Tiếu Ôi Ôi thì lại đang cố gắng suy nghĩ: "Nhìn nữ hài này rất quen mặt, rốt cuộc là ai đây?"
Đối với tình yêu nam nữ, Phượng Vũ từ trước đến giờ luôn không quan tâm, thấy thế nói thẳng ra cảm nghĩ: "Tìm Tử Minh làm bạn trai, thật có dũng khí!"
Nghe vậy, Phó Tư Đường không khỏi hỏi: "Phượng Vũ, trong cảm nhận của ngươi đối tượng lý tưởng, phải . . . . . là người như thế nào?"
Không ai biết, lời nói giống như không có chuyện gì hỏi ra, nhưng trong lòng bàn tay hắn đã thấm ra đầy mồ hôi.
"Việc này. . . . . . Chưa bao giờ nghĩ tới." Phượng Vũ gãi gãi đầu, đãng trí nói: "Loại chuyện đó tùy tiện đi, ta đang quan tâm đối thủ kế tiếp là ai đây, không muốn đụng phải nhóm người các ngươi mới tốt."
Nghe được câu trả lời của nàng, hơi có một chút mất mác, Phó Tư Đường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những ngày qua thấy hành động thân mật của Phượng Vũ và "Đồng Trì", hắn thật sự là vô cùng. . . . . . Ghen tỵ.
Bây giờ nghe Phượng Vũ khẳng định, nói không muốn nghĩ tới tình yêu nam nữ, gián tiếp khẳng định nàng và "Đồng Trì" không có gì, Phó Tư Đường đột nhiên cảm thấy nỗi băn khoăn đã bị diệt hết.
Hắn vừa định nói chút gì đó, lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập phía trước truyền đến. Ngẩng đầu nhìn lên, một quý phụ nhân mặt mang khăn lụa đang gấp rút vội vàng đi tới: "Thiên Nhi, sao ngươi ở chỗ này?"
"Ngươi là?" Thiên Nhi nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Luôn đứng bên cạnh không lên tiếng Luci chợt đánh giá: "Đứa nhỏ này có chút ý tứ."
Phượng Vũ kinh ngạc, nói thâm thúy: "Ngươi là chỉ phương diện nào?"
"Năng lực của hắn. Ta có thể cảm nhận được, trong huyết mạch hắn có một lực lượng bẩm sinhkỳ lạ, mặc dù bị phong ấn ức chế hơn phân nửa, nhất thời không nhìn ra có tác dụng gì. Nhưng theo hắn ngày càng mạnh mẽ lên mà xem, lai lịch không nhỏ."
Dù sao việc không liên quan đến mình, Luci nói được một nửa, thấy lối vào đã ít người đi một chút, vẫy vẫy tay với Phượng Vũ, cất bước đi vào.
Trên võ đài tràng thi đấu, người làm việc đang cầm danh sách nhìn khắp chung quanh: "Trận chiến đầu tiên, Luci với Tề Phong —— tuyển thủ Luci? Đến chưa? Nếu không đến coi là tự động bỏ cuộc!"
"Ta ở chỗ này." Lúc nói chữ đầu tiên thì Luci vẫn còn cách lôi đài mấy đám đông, nhưng vừa dứt lời, Luci đã sử dụng ma pháp Phong Hệ bay lên không rồi rơi xuống giữa võ đài, nhàn nhã chào một tiếng với đối thủ: "Lại gặp mặt, ngày đó đa tạ ngươi nói cho ta biết tin tức thi đấu."
Tề Phong giao đấu với hắn, chính là người ngày đó đến bắt chuyện với Phượng Vũ, nghĩ muốn lôi kéo nàng tạo thành tổ đội.
Thấy Luci hời hợt lộ ra một ngón tay, mặt Tề Phong đã tái rồi. Cái gọi là thấy rồi mới biết, chỉ bằng vào động tác lên võ đài vừa rồi của Luci, là có thể nhìn ra tu vi của hắn tuyệt đối cao hơn mình không chỉ một chút. Ông trời ơi! Ngày đó tại sao mình bị đứt gân não lại chạy tới bắt chuyện, tự dung đưa tới một kình địch!
Lúc Tề Phong đang không ngừng tự oán trách mình, người làm việc đã kiểm tra qua công bài của hai người, nói: "Tin rằng trước khi tham gia thi đấu các ngươi đều đã nhìn qua quy tắc, nhưng ta vẫn nên nói lại một chút đi: Đã lên võ đài, sống chết không oán. Thân phận hai vị đã kiểm tra qua không có sai lầm, nếu không có dị nghị, các ngươi có thể quyết đấu rồi."
"Chờ, chờ một chút, ta có chuyện muốn nói." Tề Phong yếu ớt nói.
"Hả?"
Hắn sợ hãi nhìn Luci, vẻ mặt biết vậy chẳng làm: "Lát nữa lúc ra tay, phiền toái nhẹ một chút."
"Được."
Sau một phút, người làm việc nhìn Tề Phong đã bị ma pháp Băng Hệ đông lạnh thành một cây gậy thật lớn, tuyên bố: "Trận đầu, Luci thắng!"
Đổi công bài của vòng đấu loại thành công bài của vòng thứ hai xong, Luci làm người thắng có chút buồn bực đi về phía Phượng Vũ đang chờ hắn bên ngoài: "Tài nghệ người tham gia thi đấu thật kém, đánh nhau không đã ghiền."
Khát vọng đối thủ cường đại, đây gần như là tâm nguyện chung của tất cả cường giả. Hiển nhiên Luci cũng không ngoại lệ.
Phượng Vũ thật sự có thể hiểu được tâm tình của hắn: "Vòng đấu loại cũng không kém nhiều, đám người dần dần ít đi, cấp bậc đối thủ dĩ nhiên là được đề cao hơn."
"Chỉ hy vọng như thế."
Có lẽ là vì xem xét đến sự khó chịu đang tràn đầy trong lòng Luci, không lâu sau, ông trời thật sự vì hắn phái tới một đối thủ siêu cường làm Phượng Vũ và hắn đau đầu không thôi.
Trận đấu đã tiến hành được ngày thứ mười hai, đã qua vòng đấu loại, vòng thi đấu thứ hai, vòng thi đấu thứ ba, tất cả những người tham gia thi đấu có tu vi thấp đều đã bị loại ra khỏi cuộc thi. Số người ban đầu tham gia cuộc thi là hơn ba ngàn người, nhanh chóng giảm xuống hơn sáu mươi người vào lúc này. Tuyển thủ có thể lưu lại trong tỉ lệ gần như một loại năm mươi, đương nhiên đều là cao thủ trong cao thủ.
Hôm nay, trên chỗ ngồi khách quý có ba người khách quý tới đây, họ thích thú quan sát các tuyển thủ đang tản ra nghỉ ngơi, chờ đợi đám tuyển thủ tham gia vòng thi đấu thứ tư vào buổi chiều.
"Căn cơ của tuyển thủ cũng không tệ, còn lại những người này, đều đã bị thế gia tranh nhau mời chào làm môn khách đấy." Quý phụ nhân hài lòng nói.
"Nhưng mười người xếp hạng đầu nhất định phải trở thành người trong hoàng gia, truyền sinh khí mới vào cũng như là thành phần chính trong đội bảo vệ. Đây cũng chính là dự tính ban đầu mà Đế Quốc tổ chức cuộc thi đấu này." Nam tử mặt mũi âm nhu mỉm cười nói.
Thiếu niên đi theo nghe được mấy lời đối thoại không thú vị này, buồn bực không thôi: sớm biết thế thì lén lút chuồn đi một mình tới đây rồi, dù sao cũng tốt hơn là ở cùng với bọn họ nghe một vài lời nói mà mình không có hứng thú.
Đúng lúc này, quý phụ nhân từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rơi vào một góc khuất vắng vẻ, chợt lấy tay che miệng, phát ra một tiếng kêu kinh sợ: "Thiên Nhi! Sao nàng lại ở chỗ này? Còn có. . . . . . Minh Nhi!"
Theo ánh mắt của nàng, mặt nam tử âm nhu liền biến sắc. Cũng không phải vì nữ hài kia, mà là thiếu niên bên cạnh nàng.
—— mười sáu năm trước lúc bị trục xuất khỏi cung, nếu không phải ta nhất thời mềm lòng, ngươi đã sớm là một người chết! Hôm nay, ngươi đã không biết quý trọng tánh mạng, không thức thời, nghĩ muốn vọng động những thứ thuộc về ta, vậy thì đừng trách ta không lưu tình!
"Buông tay." Mặt thiếu niên tàn khốc lạnh giọng cảnh cáo.
". . . . . . Không muốn." Nữ hài tóc vàng, con mắt như bánh ú, gương mặt xinh đẹp giống như con nít ôm cánh tay của thiếu niên, vẻ mặt uất ức: "Bạch Điêu ca ca, võ đài quá nguy hiểm, cuộc thi bắt đầu mới mười hai ngày, cũng đã chết hơn một trăm người. Thiên nhi là lo lắng cho ngươi, ngươi nên đồng ý với ta, đừng tiếp tục thi đấu nữa."
"Ngươi không hiểu cái gì hết! Đừng làm phiền ta nữa, mau buông tay!"
"Không buông!"
"Ngươi!"
"Ngươi đánh chết ta, ta cũng không buông!"
Lặp đi lặp lại mấy lần, thiếu niên hướng ánh mắt nhờ giúp đỡ sang đồng học đang ôm tay xem trò vui bên cạnh, nhận được lại là ánh mắt tò mò của bọn họ.
"Tiểu Phó, thật không nghĩ tới Lăng Tử Minh này, ngày thường nhìn qua rất tàn khốc tàn bạo, lén lút lại có chiêu thức này." Nói chuyện là Lâm Tần Kiệt, người bạn tốt động viên tinh thần trước khi thi đấu lúc nãy.
So sánh với sự thẳng thắn của hắn, Phó Tư Đường lại khéo léo hơn rất nhiều: "Tần Kiệt, đây là chuyện rất bình thường, ngươi không cần ngạc nhiên. Nhưng quả thực đúng là làm cho người ta có chút giật mình." Bởi vì nhìn Lăng Tử Minh thế nào cũng không giống người sẽ sa vào nhi nữ tình trường. Giữa hắn và nữ hài thay vì nói là tình lữ (tình lữ = người yêu), không bằng nói là do nữ kia kia cưỡng ép làm nũng dây dưa, không có cách nào.
Luci hoàn toàn thờ ơ, chỉ tính toán đến sau khi đạt được Luyện Linh Trì thì nên vận dụng như thế nào mới có thể phát huy ra hiệu lực lớn nhất.
Tiếu Ôi Ôi thì lại đang cố gắng suy nghĩ: "Nhìn nữ hài này rất quen mặt, rốt cuộc là ai đây?"
Đối với tình yêu nam nữ, Phượng Vũ từ trước đến giờ luôn không quan tâm, thấy thế nói thẳng ra cảm nghĩ: "Tìm Tử Minh làm bạn trai, thật có dũng khí!"
Nghe vậy, Phó Tư Đường không khỏi hỏi: "Phượng Vũ, trong cảm nhận của ngươi đối tượng lý tưởng, phải . . . . . là người như thế nào?"
Không ai biết, lời nói giống như không có chuyện gì hỏi ra, nhưng trong lòng bàn tay hắn đã thấm ra đầy mồ hôi.
"Việc này. . . . . . Chưa bao giờ nghĩ tới." Phượng Vũ gãi gãi đầu, đãng trí nói: "Loại chuyện đó tùy tiện đi, ta đang quan tâm đối thủ kế tiếp là ai đây, không muốn đụng phải nhóm người các ngươi mới tốt."
Nghe được câu trả lời của nàng, hơi có một chút mất mác, Phó Tư Đường lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những ngày qua thấy hành động thân mật của Phượng Vũ và "Đồng Trì", hắn thật sự là vô cùng. . . . . . Ghen tỵ.
Bây giờ nghe Phượng Vũ khẳng định, nói không muốn nghĩ tới tình yêu nam nữ, gián tiếp khẳng định nàng và "Đồng Trì" không có gì, Phó Tư Đường đột nhiên cảm thấy nỗi băn khoăn đã bị diệt hết.
Hắn vừa định nói chút gì đó, lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập phía trước truyền đến. Ngẩng đầu nhìn lên, một quý phụ nhân mặt mang khăn lụa đang gấp rút vội vàng đi tới: "Thiên Nhi, sao ngươi ở chỗ này?"
"Ngươi là?" Thiên Nhi nghe tiếng quay đầu lại, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Bình luận facebook