Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Kỷ Vân Hòa nhìn đệ tử phủ quốc sư ở trước mặt, đột nhiên nhớ đến chuyện đại quốc sư thích nhất là màu trắng, truyền thuyết kể rằng cả phủ quốc sư từ trang sức đến trang phục của các đệ tử, tất cả đều lấy màu trắng làm chủ đạo.
Từng có quý nhân trong cung, dò xét về đại quốc sư.
Người đó nói: “Người trong thế ngoại phiêu dật mới mặc áo bào trắng.”
Mà đại quốc sư chỉ lành lạnh hồi đáp: “Ta mặc bạch y, là vì bán tang cho thiên hạ.”
Quý nhân biến sắc. Mọi người đều im lặng không nói lời nào.
Chuyện này truyền đến nhân gian, càng khiến cho địa vị cùng năng lực của đại quốc sư được nói đến vô cùng thần kì.
Kỷ Vân Hòa lúc trước chưa từng nhìn thấy người của phủ quốc sư, mà nay nhìn thấy đệ tử cả người bạch y này, trên trán còn cột sợi dây đeo màu trắng, xem ra đúng là giống như đeo tang, giúp thiên hạ bán tang...chẳng qua dung mạo thiếu niên này hiền hòa hơn tiểu tướng quân mặc giáp đen kia nhiều.
Hắn chặn tiểu tướng quân lại, quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa và Trường Ý nói: “Thuận Đức công chúa muốn người cá vĩnh viễn không phản nghịch, tâm tính người cá này xem ra chưa hoàn toàn thuần phục, nếu như giao cho Thuận Đức công chúa, sau này không cẩn thận làm tổn hại đến công chúa, e rằng ngự yêu cốc khó tránh khỏi bị khiển trách.”
“Ta sẽ không tổn hại đến công chúa loài người.” Trước khi Kỷ Vân Hòa mở miệng, Trường Ý nhìn đệ tử phủ quốc sư nói “Nhưng cũng không để ai có thể làm tổn thương Vân Hòa.”
Lời nói của Trường Ý khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người.
Kỷ Vân Hòa không nghĩ rằng đến lúc này, Trường Ý vẫn bảo vệ nàng như thế, rõ ràng...nàng muốn đem y đưa đến Kinh Sư, giao cho Thuận Đức công chúa kia a.
“Là tiểu tướng quân đường đột rồi, tại hạ Cơ Thành Vũ, thay tiểu tướng quân nói lời xin lỗi.” Đệ tử phủ quốc sư ôm quyền cúi người hướng về phía Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của nàng cùng Lâm Hạo Thanh.
Đều nói đại quốc sư đã lịch kinh mấy đời đế vương, uy danh vô cùng cao, những đệ tử phủ quốc sư đều là những ngự yêu sư có song mạch mạnh nhất trên thiên hạ, nàng vốn cho rằng, những đệ tử đi theo quốc sư, nhất định sẽ ngạo mạn ngang ngược, hệt như vị tiểu tướng quân kia, nhưng không ngờ rằng vẫn nói lễ nghĩa như vậy.
“Ngươi cần gì phải xin lỗi hí yêu nô cùng yêu quái này chứ!” Tiểu tướng quân ở bên cạnh vội vàng kéo hắn “Bổn tướng không cần ngươi thay ta! Ta mới không thèm xin lỗi đó!”
Kỷ Vân Hòa nhìn tiểu tướng quân, lộ ra một nụ cười khẽ...
Hóa ra hắn vẫn chỉ là một đứa oắt con thôi.
Cơ Thành Vũ nhíu mày: “Chu Lăng.” Giọng hắn rất trầm, khiến cho toàn thân tiểu tướng quân sợ hãi, Cơ Thành Vũ xoay người kéo vị tiểu tướng quân sang một bên. Hình như nói hai câu với hắn mới quay trở lại, tiểu tướng quân Chu Lăng đã đeo lại mặt nạ giáp đen, cũng không biết giận dỗi ai mà “hừ” một tiếng, không quay đầu, cũng không lên tiếng.
“Hai vị.” Cơ Thành Vũ cười nói “Phía trước đã chuẩn bị hai cỗ xe ngựa cho hai người, xin mời.”
Kỷ Vân Hòa nói: “Ta cùng y ngồi một cỗ xe ngựa là được.”
Cơ Thành Vũ đánh giá nhìn Kỷ Vân Hòa một cái: “Được.”
Mà hắn chưa nói xong, Trường Ý cũng mở miệng nói: “Vẫn là nên ngồi tách nhau ra đi.”
Đáy lòng của nàng có chút buồn cười, nàng biết y đang nghĩ gì, cũng là vì nguyên nhân thụ thụ bất thân, không hợp lễ nghi...
Cơ Thành Vũ gật đầu: “Cũng được.”
“Sao lại phiền phức như vậy.” Chu Lăng xoay người rời đi, “Ngựa của bổn tướng mất đầu rồi, không chạy được nữa, cỗ xe ngựa đó, bổn tướng muốn ngồi, hai ngươi ngồi một cỗ thôi.”
Không thèm nghe lời bất kì ai, tiểu tướng quân xoay người rời đi, Cơ Thành Vũ cười: “Vậy...”
“Cứ như vậy đi.” Kỷ Vân Hòa tiếp lời.
Nàng cùng Trường Ý cùng ngồi trên xe ngựa, rốt cuộc vẫn là xe ngựa do hoàng gia phái đến, mặc dù không xa hoa khoa trương như xe của Thuận Đức công chúa ngày đó đến đây, nhưng bên trong xe ánh sáng vàng ngọc lấp lánh.
Màn thêu kim tơ rủ xuống, bốn vách xe ngựa, đệm ngồi phủ da cáo, dưới lớp da cáo còn lót không ít bông gòn, ngồi trên xe ngựa, vốn dĩ không có cảm giác đường đi gập ghềnh. Mà vì tiết trời gần đến mùa hè nên trong xe có chút nóng bức, trên đỉnh xe vẫn có một cái móc câu, dán phù chú của phủ quốc sư, không phải để bắt giữ yêu quái mà là tản ra từng trận gió mát, có công dụng làm mát.
Nàng đánh giá phù chú trên móc câu kia.
Giấy màu vàng rắc vàng kim cùng với chu sa sắc tím đến từ mây núi, chu sa này, giá hơn một hai trăm lượng vàng.
Cái này đặt trong ngự yêu cốc, trừ phi là vì hàng phục đại yêu, chứ theo quy cách của phù chú thường ngày này đều không dễ lấy ra, huống chi là dùng để làm mát.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý trước mặt, cười cười.
“Sao vậy?” Mặc dù không nguyện ý cùng nàng ngồi chung một xe ngựa nhưng Trường Ý vẫn rất quan tâm nàng.
Nàng lắc đầu, vẫn cười nói: “Chỉ là cảm thấy người trên nhân thế này, có rất nhiều chuyện hoang đường.”
May mà, chuyện hoang đường này, đối với nàng mà nói, cũng mau chóng phải kết thúc rồi.
Đoàn xe xuất phát, Kỷ Vân Hòa kéo màn đang rủ xuống lên, nhìn cảnh vật bên ngoài. Đi được nửa ngày, nàng lẳng lặng nhìn nửa ngày, Trường Ý cũng không làm phiền nàng. Đến trưa đoàn xe dừng lại, tìm được trạm dịch ở đường lớn để dừng chân.
Nàng cùng Trường Ý xuống xe, Cơ Thành Vũ đưa hai người lên lầu hai của trạm dịch dùng bữa, tránh cho xe ngựa bên dưới làm phiền họ.
Kỷ Vân Hòa không đáp ứng, ngồi ngay trong góc lầu một, nhìn thấy người người đang ngồi ở phòng trà của trạm dịch rời khỏi. Thần sắc mỗi người không giống nhau, cách ăn mặc có người giống có kẻ khác. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, đến mắt cũng không chớp một cái.
“Trường Ý.” Nàng nhìn xong đoàn người, lại nhìn trà trên bàn, giống như đang tự độc thoại, “Nhân gian thật là rất hoang đường.”
Những người qua qua lại lại này, vẫn tiếp tục nói chuyện bình thường. Nhưng đối với nàng mà nói, chưa từng trải qua náo nhiệt như nàng, cảm thấy chuyện này không hề bình thường.
Bọn họ dường như cũng không biết rằng, trong ngự yêu cốc trên nhân gian vẫn còn có chuyện hoang đường này chăng.
“Trước đây ngươi có từng gặp qua những người giống vậy chưa?”
Trường Ý lắc đầu.
“Tò mò không?”
Trường Ý nhìn nàng, trong đáy mắt nàng hình như lóe lên ánh sáng loang lỗ, nhất thời, y cư nhiên đối với ánh mắt của nàng nổi lên mấy phần hiếu kì.
Y gật đầu, nhưng không phải đối với nhân thế này có hứng thú. Y là đối với nàng có hứng thú.
Y cũng không hiểu, trên người nàng rốt cuộc có thứ gì thu hút y, khiến y hiếu kì, để ý, không cách nào không quan tâm nàng.
“Lại đây.” Nàng đứng dậy, kéo tay áo y, y cũng đứng dậy theo nàng.
Kỷ Vân Hòa chào Cơ Thành Vũ một cái: “Ngồi cả ngày trời có chút buồn, ta đưa y ra ngoài dạo chút.”
Cơ Thành Vũ gật gật đầu: “Được.”
Nàng ngược lại có chút tò mò: “Ngươi không sợ ta đem y trốn mất ư?”
Cơ Thành Vũ vẫn chưa đáp, Chu Lăng bên cạnh đã uống một ngụm trà, đặt cốc lên bàn nói: “Quốc thổ Đại Thành đều dưới đôi mắt của đại quốc sư, ai có thể trốn đi.”
Kỷ Vân Hòa nhếch môi cười: “Thanh vũ loan điểu cùng Tuyết Tam Nguyệt cũng trốn rồi.”
Sắc mặt Chu Lăng liền thay đổi: “Ngươi ít cùng ta tranh luận đi! Yêu quái cùng phản đồ này, sớm muộn cũng bị bắt được!”
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa bắt được.
Nàng không nói nhiều lời nữa, kéo lấy tay áo Trường Ý, kéo y ra cửa sau trạm dịch.
Phía trước trạm dịch là đường lớn, sau lưng là một tiểu viện, trong viện có một hàng bụi tre làm thành bờ rào, lâu ngày, trên thân tre đã mọc đầy rêu xanh, mà bên ngoài là rừng cây xanh mướt.
Cuối xuân, hoa trên cây đã sớm tàn nhưng những mầm non xanh biếc vẫn như cũ khiến cho lòng người vui vẻ.
Kỷ Vân Hòa bước qua hàng rào đi về hướng rừng cây.
Bước chân giẫm lên bãi cỏ dại sinh trưởng rậm rạp, mỗi một bước đi, đem theo mùi bùn đất cùng cỏ xanh thơm ngát, ánh sáng loang lỗ, gió thổi nhè nhẹ, nàng dang rộng đôi tay, muốn ôm lấy khung cảnh ấm áp cuối xuân đầu hạ này vào lòng.
Trường Ý đưa tay phủi xuống chiếc lá non trên mặt. Y đánh giá mầm non trên tay, giống như vì màu tươi xanh sống động này mà cảm thấy hiếm có. Lần nữa ngẩng đầu, Kỷ Vân Hòa đã đi xa, nàng chạy nhanh về phía trước như muốn chạy đến điểm tận cùng của rừng cây.
Hệt như muốn chạy vào màu sắc thanh thúy không biết xa đến bao nhiêu kia, sau đó vĩnh viễn biến mất dưới ánh mặt trời loang lỗ của rừng cây.
Mà trong lúc thân ảnh nàng thoắt ẩn thoát hiện, nàng đột nhiên dừng bước, xoay người, quay đầu lại, dang rộng hai tay chạy về phía y, vẫy tay: “Trường Ý” Nàng gọi y “Mau lại đây! Bên này có một tòa núi nhỏ!”
Giọng nàng tựa như tinh linh dưới vực thẳm (nguyên văn 深渊精灵 [thâm uyên tinh linh]) trong truyền thuyết dưới biển của bọn y, nàng dụ hoặc y đi đến nơi y chưa biết đến.
Trường Ý vô thức bước qua hàng rào, đi về hướng nàng.
Từng có quý nhân trong cung, dò xét về đại quốc sư.
Người đó nói: “Người trong thế ngoại phiêu dật mới mặc áo bào trắng.”
Mà đại quốc sư chỉ lành lạnh hồi đáp: “Ta mặc bạch y, là vì bán tang cho thiên hạ.”
Quý nhân biến sắc. Mọi người đều im lặng không nói lời nào.
Chuyện này truyền đến nhân gian, càng khiến cho địa vị cùng năng lực của đại quốc sư được nói đến vô cùng thần kì.
Kỷ Vân Hòa lúc trước chưa từng nhìn thấy người của phủ quốc sư, mà nay nhìn thấy đệ tử cả người bạch y này, trên trán còn cột sợi dây đeo màu trắng, xem ra đúng là giống như đeo tang, giúp thiên hạ bán tang...chẳng qua dung mạo thiếu niên này hiền hòa hơn tiểu tướng quân mặc giáp đen kia nhiều.
Hắn chặn tiểu tướng quân lại, quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa và Trường Ý nói: “Thuận Đức công chúa muốn người cá vĩnh viễn không phản nghịch, tâm tính người cá này xem ra chưa hoàn toàn thuần phục, nếu như giao cho Thuận Đức công chúa, sau này không cẩn thận làm tổn hại đến công chúa, e rằng ngự yêu cốc khó tránh khỏi bị khiển trách.”
“Ta sẽ không tổn hại đến công chúa loài người.” Trước khi Kỷ Vân Hòa mở miệng, Trường Ý nhìn đệ tử phủ quốc sư nói “Nhưng cũng không để ai có thể làm tổn thương Vân Hòa.”
Lời nói của Trường Ý khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người.
Kỷ Vân Hòa không nghĩ rằng đến lúc này, Trường Ý vẫn bảo vệ nàng như thế, rõ ràng...nàng muốn đem y đưa đến Kinh Sư, giao cho Thuận Đức công chúa kia a.
“Là tiểu tướng quân đường đột rồi, tại hạ Cơ Thành Vũ, thay tiểu tướng quân nói lời xin lỗi.” Đệ tử phủ quốc sư ôm quyền cúi người hướng về phía Kỷ Vân Hòa cùng Trường Ý.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của nàng cùng Lâm Hạo Thanh.
Đều nói đại quốc sư đã lịch kinh mấy đời đế vương, uy danh vô cùng cao, những đệ tử phủ quốc sư đều là những ngự yêu sư có song mạch mạnh nhất trên thiên hạ, nàng vốn cho rằng, những đệ tử đi theo quốc sư, nhất định sẽ ngạo mạn ngang ngược, hệt như vị tiểu tướng quân kia, nhưng không ngờ rằng vẫn nói lễ nghĩa như vậy.
“Ngươi cần gì phải xin lỗi hí yêu nô cùng yêu quái này chứ!” Tiểu tướng quân ở bên cạnh vội vàng kéo hắn “Bổn tướng không cần ngươi thay ta! Ta mới không thèm xin lỗi đó!”
Kỷ Vân Hòa nhìn tiểu tướng quân, lộ ra một nụ cười khẽ...
Hóa ra hắn vẫn chỉ là một đứa oắt con thôi.
Cơ Thành Vũ nhíu mày: “Chu Lăng.” Giọng hắn rất trầm, khiến cho toàn thân tiểu tướng quân sợ hãi, Cơ Thành Vũ xoay người kéo vị tiểu tướng quân sang một bên. Hình như nói hai câu với hắn mới quay trở lại, tiểu tướng quân Chu Lăng đã đeo lại mặt nạ giáp đen, cũng không biết giận dỗi ai mà “hừ” một tiếng, không quay đầu, cũng không lên tiếng.
“Hai vị.” Cơ Thành Vũ cười nói “Phía trước đã chuẩn bị hai cỗ xe ngựa cho hai người, xin mời.”
Kỷ Vân Hòa nói: “Ta cùng y ngồi một cỗ xe ngựa là được.”
Cơ Thành Vũ đánh giá nhìn Kỷ Vân Hòa một cái: “Được.”
Mà hắn chưa nói xong, Trường Ý cũng mở miệng nói: “Vẫn là nên ngồi tách nhau ra đi.”
Đáy lòng của nàng có chút buồn cười, nàng biết y đang nghĩ gì, cũng là vì nguyên nhân thụ thụ bất thân, không hợp lễ nghi...
Cơ Thành Vũ gật đầu: “Cũng được.”
“Sao lại phiền phức như vậy.” Chu Lăng xoay người rời đi, “Ngựa của bổn tướng mất đầu rồi, không chạy được nữa, cỗ xe ngựa đó, bổn tướng muốn ngồi, hai ngươi ngồi một cỗ thôi.”
Không thèm nghe lời bất kì ai, tiểu tướng quân xoay người rời đi, Cơ Thành Vũ cười: “Vậy...”
“Cứ như vậy đi.” Kỷ Vân Hòa tiếp lời.
Nàng cùng Trường Ý cùng ngồi trên xe ngựa, rốt cuộc vẫn là xe ngựa do hoàng gia phái đến, mặc dù không xa hoa khoa trương như xe của Thuận Đức công chúa ngày đó đến đây, nhưng bên trong xe ánh sáng vàng ngọc lấp lánh.
Màn thêu kim tơ rủ xuống, bốn vách xe ngựa, đệm ngồi phủ da cáo, dưới lớp da cáo còn lót không ít bông gòn, ngồi trên xe ngựa, vốn dĩ không có cảm giác đường đi gập ghềnh. Mà vì tiết trời gần đến mùa hè nên trong xe có chút nóng bức, trên đỉnh xe vẫn có một cái móc câu, dán phù chú của phủ quốc sư, không phải để bắt giữ yêu quái mà là tản ra từng trận gió mát, có công dụng làm mát.
Nàng đánh giá phù chú trên móc câu kia.
Giấy màu vàng rắc vàng kim cùng với chu sa sắc tím đến từ mây núi, chu sa này, giá hơn một hai trăm lượng vàng.
Cái này đặt trong ngự yêu cốc, trừ phi là vì hàng phục đại yêu, chứ theo quy cách của phù chú thường ngày này đều không dễ lấy ra, huống chi là dùng để làm mát.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý trước mặt, cười cười.
“Sao vậy?” Mặc dù không nguyện ý cùng nàng ngồi chung một xe ngựa nhưng Trường Ý vẫn rất quan tâm nàng.
Nàng lắc đầu, vẫn cười nói: “Chỉ là cảm thấy người trên nhân thế này, có rất nhiều chuyện hoang đường.”
May mà, chuyện hoang đường này, đối với nàng mà nói, cũng mau chóng phải kết thúc rồi.
Đoàn xe xuất phát, Kỷ Vân Hòa kéo màn đang rủ xuống lên, nhìn cảnh vật bên ngoài. Đi được nửa ngày, nàng lẳng lặng nhìn nửa ngày, Trường Ý cũng không làm phiền nàng. Đến trưa đoàn xe dừng lại, tìm được trạm dịch ở đường lớn để dừng chân.
Nàng cùng Trường Ý xuống xe, Cơ Thành Vũ đưa hai người lên lầu hai của trạm dịch dùng bữa, tránh cho xe ngựa bên dưới làm phiền họ.
Kỷ Vân Hòa không đáp ứng, ngồi ngay trong góc lầu một, nhìn thấy người người đang ngồi ở phòng trà của trạm dịch rời khỏi. Thần sắc mỗi người không giống nhau, cách ăn mặc có người giống có kẻ khác. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, đến mắt cũng không chớp một cái.
“Trường Ý.” Nàng nhìn xong đoàn người, lại nhìn trà trên bàn, giống như đang tự độc thoại, “Nhân gian thật là rất hoang đường.”
Những người qua qua lại lại này, vẫn tiếp tục nói chuyện bình thường. Nhưng đối với nàng mà nói, chưa từng trải qua náo nhiệt như nàng, cảm thấy chuyện này không hề bình thường.
Bọn họ dường như cũng không biết rằng, trong ngự yêu cốc trên nhân gian vẫn còn có chuyện hoang đường này chăng.
“Trước đây ngươi có từng gặp qua những người giống vậy chưa?”
Trường Ý lắc đầu.
“Tò mò không?”
Trường Ý nhìn nàng, trong đáy mắt nàng hình như lóe lên ánh sáng loang lỗ, nhất thời, y cư nhiên đối với ánh mắt của nàng nổi lên mấy phần hiếu kì.
Y gật đầu, nhưng không phải đối với nhân thế này có hứng thú. Y là đối với nàng có hứng thú.
Y cũng không hiểu, trên người nàng rốt cuộc có thứ gì thu hút y, khiến y hiếu kì, để ý, không cách nào không quan tâm nàng.
“Lại đây.” Nàng đứng dậy, kéo tay áo y, y cũng đứng dậy theo nàng.
Kỷ Vân Hòa chào Cơ Thành Vũ một cái: “Ngồi cả ngày trời có chút buồn, ta đưa y ra ngoài dạo chút.”
Cơ Thành Vũ gật gật đầu: “Được.”
Nàng ngược lại có chút tò mò: “Ngươi không sợ ta đem y trốn mất ư?”
Cơ Thành Vũ vẫn chưa đáp, Chu Lăng bên cạnh đã uống một ngụm trà, đặt cốc lên bàn nói: “Quốc thổ Đại Thành đều dưới đôi mắt của đại quốc sư, ai có thể trốn đi.”
Kỷ Vân Hòa nhếch môi cười: “Thanh vũ loan điểu cùng Tuyết Tam Nguyệt cũng trốn rồi.”
Sắc mặt Chu Lăng liền thay đổi: “Ngươi ít cùng ta tranh luận đi! Yêu quái cùng phản đồ này, sớm muộn cũng bị bắt được!”
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa bắt được.
Nàng không nói nhiều lời nữa, kéo lấy tay áo Trường Ý, kéo y ra cửa sau trạm dịch.
Phía trước trạm dịch là đường lớn, sau lưng là một tiểu viện, trong viện có một hàng bụi tre làm thành bờ rào, lâu ngày, trên thân tre đã mọc đầy rêu xanh, mà bên ngoài là rừng cây xanh mướt.
Cuối xuân, hoa trên cây đã sớm tàn nhưng những mầm non xanh biếc vẫn như cũ khiến cho lòng người vui vẻ.
Kỷ Vân Hòa bước qua hàng rào đi về hướng rừng cây.
Bước chân giẫm lên bãi cỏ dại sinh trưởng rậm rạp, mỗi một bước đi, đem theo mùi bùn đất cùng cỏ xanh thơm ngát, ánh sáng loang lỗ, gió thổi nhè nhẹ, nàng dang rộng đôi tay, muốn ôm lấy khung cảnh ấm áp cuối xuân đầu hạ này vào lòng.
Trường Ý đưa tay phủi xuống chiếc lá non trên mặt. Y đánh giá mầm non trên tay, giống như vì màu tươi xanh sống động này mà cảm thấy hiếm có. Lần nữa ngẩng đầu, Kỷ Vân Hòa đã đi xa, nàng chạy nhanh về phía trước như muốn chạy đến điểm tận cùng của rừng cây.
Hệt như muốn chạy vào màu sắc thanh thúy không biết xa đến bao nhiêu kia, sau đó vĩnh viễn biến mất dưới ánh mặt trời loang lỗ của rừng cây.
Mà trong lúc thân ảnh nàng thoắt ẩn thoát hiện, nàng đột nhiên dừng bước, xoay người, quay đầu lại, dang rộng hai tay chạy về phía y, vẫy tay: “Trường Ý” Nàng gọi y “Mau lại đây! Bên này có một tòa núi nhỏ!”
Giọng nàng tựa như tinh linh dưới vực thẳm (nguyên văn 深渊精灵 [thâm uyên tinh linh]) trong truyền thuyết dưới biển của bọn y, nàng dụ hoặc y đi đến nơi y chưa biết đến.
Trường Ý vô thức bước qua hàng rào, đi về hướng nàng.
Bình luận facebook