Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Quái điểu trong truyền thuyết đột ngột xuất hiện trước mặt như quỷ mị, Thuỷ Căn sợ đến nỗi cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào. Vạn Nhân ngồi bên cạnh cậu nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Đúng lúc này con chim kia bất thình lình vươn cổ xoè móng, lao về phía Thuỷ Căn.
Hai bóng người nhanh như chớp cùng lúc hành động.
Thiệu thần tốc vọt ra phía trước dùng thân thể che chắn cho Thuỷ Căn, cùng lúc đó, trong tay hắn cũng hiện lên một đám ma trơi, tấn công con chim đang nhào tới.
Còn Vạn Nhân ở phía sau Thiệu ôm lấy Thuỷ Căn. Suy cho cùng y cũng là tiến sĩ, nhanh trí hơn hẳn. Nếu y kéo Thuỷ Căn chạy đi chỗ khác, thì bốn chân chắc chắn là chạy không lại hai cánh, vậy thì thà rằng ‘núp bóng đại thụ’, để một mình Thanh Hà Vương chiến đấu với con chim, y cũng đang muốn xem con chim này có quái lạ như trong truyền thuyết kể lại hay không.
Khi ma trơi lao về phía con chim, nó há mỏ, chỉ bằng một ngụm đã nuốt chửng đám ma trơi lam sắc kia vào bụng.
Thừa dịp này, Thiệu che cho hai người phía sau lùi lại.
Trốn sau lưng Thiệu, Thủy Căn trân trối nhìn, tiếng lòng gào thét tiêu con mịa nó rồi. Coi bộ con chim này chắc nụi là khảm tháp mà Tô Bất Đạt nhắc tới rồi. Phải biết rằng động vật hung hãn như muỗi xương khô gặp ma trơi của Thiệu cũng chỉ có nước tan thành tro bụi, ấy vậy mà con chim này nuốt ma trơi ngon lành như thể nuốt sâu ấy, chả thèm ợ lấy một tiếng.
Điều đáng sợ nhất chính là sau khi con chim nuốt ma trơi vào, cơ thể nó lại không ngừng phình to ra, hai cánh vỗ điên cuồng, còn đầu chim thì từ từ tách ra làm hai, sau đó một con khảm tháp biến thành hai con cứ như ảo thuật, cùng kêu lên những tiếng thê lương, rồi một lần nữa lao về phía ba người.
Thiệu không dám gọi ma trơi lên nữa, chỉ còn cách nhặt lấy trường mâu của Tô Bất Đạt đặt trên mặt đất, đâm vào khảm tháp.
Vạn Nhân cau mày, ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Thiệu: “Con chim này là ác linh biến thành, không phải động vật có sinh mạng, ngươi cẩn thận.”
Thật ra thì không cần y nhắc nhở, Thanh Hà Vương đại nhân đã phát hiện ra từ lâu rồi. Khi trường mâu đâm vào thân chim, đến một giọt máu cũng không chảy ra, trong khi đó rìa cánh nó lại sắc bén không gì sánh được, để lại trên người hắn vô số vết thương, linh lực trong người dường như cũng từ từ trôi đi theo số những vết thương tăng lên. Đúng lúc này, một con chim bỗng há mỏ, mổ một cú lên đùi Thiệu, rồi xoạt một phát, nó xé luôn một miếng thịt bắp hảo hạng (thịt đùi loại một =)))))) xuống như xé miếng cá nướng, máu tươi tuôn ra như suối.
Coi bộ, ngoài lấy mạng người ra, hai con khảm tháp trong truyền thuyết này lại càng thích hút linh thể mạnh mẽ hơn.
Thấy Thiệu sắp không chống đỡ nổi nữa, Vạn Nhân đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cái túi dán đầy bùa, ném vào người hai con quái điểu. Một con há mỏ ra đớp lấy, cái túi bị đâm nát, và một đống trùng đen sì sì từ bên trong lập tức bám đầy mình hai con chim. Những con trùng đâm khắp người quái điểu, khiến chúng gào lên những tiếng thảm thiết. Những con trùng dường như có thể hút năng lượng của quái điểu, cơ thể chúng không ngừng lớn lên, trong khi đó cơ thể hai con khảm tháp lại nhanh chóng thu nhỏ lại.
Cuối cùng chỉ còn lại một đám hắc trùng lúc nhúc.
Thấy nguy hiểm đã qua, tiến sĩ Vạn đẩy mắt kính gọng vàng, lại móc một túi bùa từ trong ngực áo ra, gom đám trùng lại.
Cứ nhìn thấy mấy con trùng là Thủy Căn lại thấy ghê cả da đầu, cậu ló đầu ra từ sau lưng Thiệu và hỏi: “Đó… đó là cái quái gì vậy?”
“Đây là thi trùng trên người những oán linh ở thôn Bốc Vu. Những thi trùng này vốn ký sinh trên thi thể thôn dân được chôn trong huyệt từ nghìn năm trước. Mặc dù những con ký sinh trùng này chỉ là sinh vật cấp thấp, nhưng chúng cũng dễ dị hoá nhất. Bởi vì song song với việc gặm thi thể, chúng còn hấp thụ oán khí của thi thể, năm rộng tháng dài, chúng đã kết hợp làm một với oán linh.
Lần trước khi vào thôn Bốc Vu, ta tiện tay thu thập một ít, không ngờ lúc này lại có tác dụng. Ha ha, khắc tinh của chim tất nhiên là ký sinh trùng rồi.” (cái này mới nghe àh nha)
Thuỷ Căn bội phục gật đầu, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, sau này tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì Vạn Nhân đưa, bề ngoài thì rõ là sạch sẽ, ấy thế mà lại giấu thi trùng đầy người, buồn nôn!
Lúc này anh hùng chống chim – Thác Bạt Thiệu (Skye: nghe như anh hùng chống Mỹ =)))), đã không gắng gượng nổi nữa, “rầm” một tiếng té lăn đùng ra đất. Bởi vì trong lúc vật lộn với quái điểu, Thiệu đã mất đi không ít linh lực, cho nên hắn không thể tự làm vết thương khép miệng được nữa, mặt cắt không còn một hột máu.
Thuỷ Căn cuống cuồng ngồi thụp xuống, luôn mồm gọi tên Thiệu, Tô Bất Đạt đang trốn ở một góc dập đầu lạy lục khảm tháp lúc bấy giờ cũng chạy qua, xé quần Thiệu ra, nhai nát dược thảo cầm máu, đắp lên vết thương, rồi lấy vải quấn quanh đùi hắn.
Sắc trời đã tối, đêm nay lại đầy tà khí, không ai dám liều lĩnh di chuyển. Vạn Nhân sai Tô Bất Đạt dựng một cái lều.
Từ khi tiến sĩ Vạn dùng thi trùng chiến thắng quái điểu tới giờ, sự tôn kính của Tô Bất Đạt đối với y tăng gấp bội phần, phải nói là kính sợ như thần tiên, cho nên mới nghe răm rắp mệnh lệnh của tiến sĩ Vạn như thế.
Sau khi lều được dựng xong, hắn kéo Quảng Thắng vẫn đang hạnh phúc ngáy khò khò vào một lều, bố trí ổn thoả cho gã. Trong khi đó, Vạn Nhân đang thăm dò xung quanh, chẳng biết đang tìm cái gì nữa.
Thuỷ Căn đỡ Thiệu vào ngồi trong một cái lều khác, từ trong ba lô lấy ra một viên phật châu đại dược hoàn có tác dụng chữa thương, hòa tan trong nước nóng rồi đút cho Thiệu uống, vừa đút dược vừa lẩm bẩm: “Ngươi ngốc gì mà ngốc quá vậy, một mình xông lên làm cái gì, đánh không lại thì bỏ chạy đi chứ. Ngươi xem người ta kìa, có đủ trò tà ma ngoại đạo! Lần tới gặp chuyện như vầy thì ngươi cứ tránh đi, để Vạn Nhân phát huy thôi…”
“Đủ rồi!” Không đợi Thuỷ Căn nói xong, Thiệu đã lạnh lùng ngắt lời cậu, “Nếu Vạn Nhân có bản lĩnh như vậy, thì lần sau gặp nguy hiểm ngươi nhớ chạy vào lòng y ấy, đừng có đứng nhầm đội kẻo xui xẻo vạ lây đấy!”
Nói xong, hắn ngửa cổ uống hết thuốc, giật tấm da thú che kín mặt, quay phắt đi bắt đầu nghỉ ngơi.
Thuỷ Căn nghẹn họng ngơ ngác, phân bua: “Không phải… ta… ta” Mịa nó, đây là cái gì với cái gì hở giời!
Cổ nhân nè sao mà hay tự ái quá đi.
Aizz, cũng phải thông cảm cho Vương gia vừa nãy không xử lý gọn gàng được hai bé chim kia, nên mới thấy mất mặt đây mà! Cậu lại còn lỡ tay xát muối lên vết thương lòng của người ta. Thuỷ Căn cảm thấy hơi có lỗi với Thiệu, nguời ta đã liều sống liều chết vọt lên phía trước, còn bị bé chim mổ mất hai lạng thịt ba chỉ, mình lại nỡ lòng nào nói như vậy với người ta, vậy là không đúng.
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó, ta không có ý đó mà, ta dựa vào lòng y làm chi chứ, thi trùng đầy người, ta cứ dựa vào lòng ngươi đấy thì sao!” Thật ra thì câu này chưa kịp qua đại não đã buột ra rồi.
Có điều Thiệu lại cảm thấy câu này nghe mới êm tai làm sao. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Thuỷ Căn nghển cổ, phồng má, trên đầu là mái tóc lông cừu loăn xoăn không dài không ngắn. Thấy cái kiểu bặm môi ngốc nghếch ấy, không hiểu vì sao càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy lạ.
Mỗi tội bây giờ mất máu nhiều quá, bằng không thì hắn nhất định phải xé quần tiểu tử này ra, xử ngay tại chỗ.
“Ai u…” Thiệu rên lên.
Thuỷ Căn thân thiết cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Đau ở đâu?”
“Bắp đùi hơi ngứa, gãi cho ta cái.”
Hài tử ngờ nghệch cũng không suy nghĩ nhiều, vươn tay ra gãi cho hắn.
“Lên trên một chút… đúng rồi… nhẹ nhẹ tí nào, ừm… mạnh lên chút nữa…”
Thuỷ Căn cảm thấy độ lớn của cái thứ dưới tay có chỗ không ổn, mặt “uỳnh” phát đỏ bừng lên. Cậu rụt tay lại, lúng ta lúng túng nhìn Vương gia đang thoải mái đến không thể thoải mái hơn được nữa: “Ngươi… ngươi con mẹ nó còn có lòng dạ nào mà nghĩ bậy bạ nữa à!”
Nói xong, cậu bưng cái mặt đỏ như đít khỉ chạy ra khỏi lều.
Đồ lão sắc quỷ lưu manh! Con chim vừa nãy sao không mổ chuẩn xác tí nữa, mổ rụng tiệt nó đi luôn cho đỡ lo! (không được đâu bé ơi, thế thì Thiệu ca làm sao mà lo cho cho hạnh phúc nửa đời sau của bé được nữa a =))))
Cậu đang muốn đến lều của Tô Bất Đạt ngủ nhờ một đêm, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã bị ai đó bịt miệng kéo vào rừng.
Thuỷ Căn kinh hãi cứ tưởng là một con khảm tháp nữa tới bắt mình chứ! Ai ngờ, hoá ra là Vạn Nhân, y đang ôm siết lấy cậu.
“Ta có nên cảm tạ khảm tháp mà mãn cái phái tới không? Nếu không có chúng, làm sao ta có được giây phút cùng Tự nhi ôn lại chuyện xưa đây?”
Trong lòng Thuỷ Căn ngập tràn hối hận. Miệng bị bịt kín, nói không ra lời, cậu chỉ có thể kêu lên mấy tiếng ư ư.
Có phải sói trong rừng này đều bị mãn cái thôi thúc phát tình rồi không, sao ai cũng lên cơn với cậu thế này hở giời!
Không biết từ lúc nào tiến sĩ Vạn đã tháo kính xuống, giọng nói thì khe khẽ dịu dàng, nhưng cánh tay vẫn siết chặt, mạnh mẽ áp Thuỷ Căn lên một thân cây cao ngất.
Nửa người dưới nóng rực dán sát vào bụng tiểu Căn nhi, sỗ sàng cọ xát.
Đúng lúc này con chim kia bất thình lình vươn cổ xoè móng, lao về phía Thuỷ Căn.
Hai bóng người nhanh như chớp cùng lúc hành động.
Thiệu thần tốc vọt ra phía trước dùng thân thể che chắn cho Thuỷ Căn, cùng lúc đó, trong tay hắn cũng hiện lên một đám ma trơi, tấn công con chim đang nhào tới.
Còn Vạn Nhân ở phía sau Thiệu ôm lấy Thuỷ Căn. Suy cho cùng y cũng là tiến sĩ, nhanh trí hơn hẳn. Nếu y kéo Thuỷ Căn chạy đi chỗ khác, thì bốn chân chắc chắn là chạy không lại hai cánh, vậy thì thà rằng ‘núp bóng đại thụ’, để một mình Thanh Hà Vương chiến đấu với con chim, y cũng đang muốn xem con chim này có quái lạ như trong truyền thuyết kể lại hay không.
Khi ma trơi lao về phía con chim, nó há mỏ, chỉ bằng một ngụm đã nuốt chửng đám ma trơi lam sắc kia vào bụng.
Thừa dịp này, Thiệu che cho hai người phía sau lùi lại.
Trốn sau lưng Thiệu, Thủy Căn trân trối nhìn, tiếng lòng gào thét tiêu con mịa nó rồi. Coi bộ con chim này chắc nụi là khảm tháp mà Tô Bất Đạt nhắc tới rồi. Phải biết rằng động vật hung hãn như muỗi xương khô gặp ma trơi của Thiệu cũng chỉ có nước tan thành tro bụi, ấy vậy mà con chim này nuốt ma trơi ngon lành như thể nuốt sâu ấy, chả thèm ợ lấy một tiếng.
Điều đáng sợ nhất chính là sau khi con chim nuốt ma trơi vào, cơ thể nó lại không ngừng phình to ra, hai cánh vỗ điên cuồng, còn đầu chim thì từ từ tách ra làm hai, sau đó một con khảm tháp biến thành hai con cứ như ảo thuật, cùng kêu lên những tiếng thê lương, rồi một lần nữa lao về phía ba người.
Thiệu không dám gọi ma trơi lên nữa, chỉ còn cách nhặt lấy trường mâu của Tô Bất Đạt đặt trên mặt đất, đâm vào khảm tháp.
Vạn Nhân cau mày, ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Thiệu: “Con chim này là ác linh biến thành, không phải động vật có sinh mạng, ngươi cẩn thận.”
Thật ra thì không cần y nhắc nhở, Thanh Hà Vương đại nhân đã phát hiện ra từ lâu rồi. Khi trường mâu đâm vào thân chim, đến một giọt máu cũng không chảy ra, trong khi đó rìa cánh nó lại sắc bén không gì sánh được, để lại trên người hắn vô số vết thương, linh lực trong người dường như cũng từ từ trôi đi theo số những vết thương tăng lên. Đúng lúc này, một con chim bỗng há mỏ, mổ một cú lên đùi Thiệu, rồi xoạt một phát, nó xé luôn một miếng thịt bắp hảo hạng (thịt đùi loại một =)))))) xuống như xé miếng cá nướng, máu tươi tuôn ra như suối.
Coi bộ, ngoài lấy mạng người ra, hai con khảm tháp trong truyền thuyết này lại càng thích hút linh thể mạnh mẽ hơn.
Thấy Thiệu sắp không chống đỡ nổi nữa, Vạn Nhân đột nhiên lấy từ trong ngực áo ra một cái túi dán đầy bùa, ném vào người hai con quái điểu. Một con há mỏ ra đớp lấy, cái túi bị đâm nát, và một đống trùng đen sì sì từ bên trong lập tức bám đầy mình hai con chim. Những con trùng đâm khắp người quái điểu, khiến chúng gào lên những tiếng thảm thiết. Những con trùng dường như có thể hút năng lượng của quái điểu, cơ thể chúng không ngừng lớn lên, trong khi đó cơ thể hai con khảm tháp lại nhanh chóng thu nhỏ lại.
Cuối cùng chỉ còn lại một đám hắc trùng lúc nhúc.
Thấy nguy hiểm đã qua, tiến sĩ Vạn đẩy mắt kính gọng vàng, lại móc một túi bùa từ trong ngực áo ra, gom đám trùng lại.
Cứ nhìn thấy mấy con trùng là Thủy Căn lại thấy ghê cả da đầu, cậu ló đầu ra từ sau lưng Thiệu và hỏi: “Đó… đó là cái quái gì vậy?”
“Đây là thi trùng trên người những oán linh ở thôn Bốc Vu. Những thi trùng này vốn ký sinh trên thi thể thôn dân được chôn trong huyệt từ nghìn năm trước. Mặc dù những con ký sinh trùng này chỉ là sinh vật cấp thấp, nhưng chúng cũng dễ dị hoá nhất. Bởi vì song song với việc gặm thi thể, chúng còn hấp thụ oán khí của thi thể, năm rộng tháng dài, chúng đã kết hợp làm một với oán linh.
Lần trước khi vào thôn Bốc Vu, ta tiện tay thu thập một ít, không ngờ lúc này lại có tác dụng. Ha ha, khắc tinh của chim tất nhiên là ký sinh trùng rồi.” (cái này mới nghe àh nha)
Thuỷ Căn bội phục gật đầu, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, sau này tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì Vạn Nhân đưa, bề ngoài thì rõ là sạch sẽ, ấy thế mà lại giấu thi trùng đầy người, buồn nôn!
Lúc này anh hùng chống chim – Thác Bạt Thiệu (Skye: nghe như anh hùng chống Mỹ =)))), đã không gắng gượng nổi nữa, “rầm” một tiếng té lăn đùng ra đất. Bởi vì trong lúc vật lộn với quái điểu, Thiệu đã mất đi không ít linh lực, cho nên hắn không thể tự làm vết thương khép miệng được nữa, mặt cắt không còn một hột máu.
Thuỷ Căn cuống cuồng ngồi thụp xuống, luôn mồm gọi tên Thiệu, Tô Bất Đạt đang trốn ở một góc dập đầu lạy lục khảm tháp lúc bấy giờ cũng chạy qua, xé quần Thiệu ra, nhai nát dược thảo cầm máu, đắp lên vết thương, rồi lấy vải quấn quanh đùi hắn.
Sắc trời đã tối, đêm nay lại đầy tà khí, không ai dám liều lĩnh di chuyển. Vạn Nhân sai Tô Bất Đạt dựng một cái lều.
Từ khi tiến sĩ Vạn dùng thi trùng chiến thắng quái điểu tới giờ, sự tôn kính của Tô Bất Đạt đối với y tăng gấp bội phần, phải nói là kính sợ như thần tiên, cho nên mới nghe răm rắp mệnh lệnh của tiến sĩ Vạn như thế.
Sau khi lều được dựng xong, hắn kéo Quảng Thắng vẫn đang hạnh phúc ngáy khò khò vào một lều, bố trí ổn thoả cho gã. Trong khi đó, Vạn Nhân đang thăm dò xung quanh, chẳng biết đang tìm cái gì nữa.
Thuỷ Căn đỡ Thiệu vào ngồi trong một cái lều khác, từ trong ba lô lấy ra một viên phật châu đại dược hoàn có tác dụng chữa thương, hòa tan trong nước nóng rồi đút cho Thiệu uống, vừa đút dược vừa lẩm bẩm: “Ngươi ngốc gì mà ngốc quá vậy, một mình xông lên làm cái gì, đánh không lại thì bỏ chạy đi chứ. Ngươi xem người ta kìa, có đủ trò tà ma ngoại đạo! Lần tới gặp chuyện như vầy thì ngươi cứ tránh đi, để Vạn Nhân phát huy thôi…”
“Đủ rồi!” Không đợi Thuỷ Căn nói xong, Thiệu đã lạnh lùng ngắt lời cậu, “Nếu Vạn Nhân có bản lĩnh như vậy, thì lần sau gặp nguy hiểm ngươi nhớ chạy vào lòng y ấy, đừng có đứng nhầm đội kẻo xui xẻo vạ lây đấy!”
Nói xong, hắn ngửa cổ uống hết thuốc, giật tấm da thú che kín mặt, quay phắt đi bắt đầu nghỉ ngơi.
Thuỷ Căn nghẹn họng ngơ ngác, phân bua: “Không phải… ta… ta” Mịa nó, đây là cái gì với cái gì hở giời!
Cổ nhân nè sao mà hay tự ái quá đi.
Aizz, cũng phải thông cảm cho Vương gia vừa nãy không xử lý gọn gàng được hai bé chim kia, nên mới thấy mất mặt đây mà! Cậu lại còn lỡ tay xát muối lên vết thương lòng của người ta. Thuỷ Căn cảm thấy hơi có lỗi với Thiệu, nguời ta đã liều sống liều chết vọt lên phía trước, còn bị bé chim mổ mất hai lạng thịt ba chỉ, mình lại nỡ lòng nào nói như vậy với người ta, vậy là không đúng.
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó, ta không có ý đó mà, ta dựa vào lòng y làm chi chứ, thi trùng đầy người, ta cứ dựa vào lòng ngươi đấy thì sao!” Thật ra thì câu này chưa kịp qua đại não đã buột ra rồi.
Có điều Thiệu lại cảm thấy câu này nghe mới êm tai làm sao. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Thuỷ Căn nghển cổ, phồng má, trên đầu là mái tóc lông cừu loăn xoăn không dài không ngắn. Thấy cái kiểu bặm môi ngốc nghếch ấy, không hiểu vì sao càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy lạ.
Mỗi tội bây giờ mất máu nhiều quá, bằng không thì hắn nhất định phải xé quần tiểu tử này ra, xử ngay tại chỗ.
“Ai u…” Thiệu rên lên.
Thuỷ Căn thân thiết cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Đau ở đâu?”
“Bắp đùi hơi ngứa, gãi cho ta cái.”
Hài tử ngờ nghệch cũng không suy nghĩ nhiều, vươn tay ra gãi cho hắn.
“Lên trên một chút… đúng rồi… nhẹ nhẹ tí nào, ừm… mạnh lên chút nữa…”
Thuỷ Căn cảm thấy độ lớn của cái thứ dưới tay có chỗ không ổn, mặt “uỳnh” phát đỏ bừng lên. Cậu rụt tay lại, lúng ta lúng túng nhìn Vương gia đang thoải mái đến không thể thoải mái hơn được nữa: “Ngươi… ngươi con mẹ nó còn có lòng dạ nào mà nghĩ bậy bạ nữa à!”
Nói xong, cậu bưng cái mặt đỏ như đít khỉ chạy ra khỏi lều.
Đồ lão sắc quỷ lưu manh! Con chim vừa nãy sao không mổ chuẩn xác tí nữa, mổ rụng tiệt nó đi luôn cho đỡ lo! (không được đâu bé ơi, thế thì Thiệu ca làm sao mà lo cho cho hạnh phúc nửa đời sau của bé được nữa a =))))
Cậu đang muốn đến lều của Tô Bất Đạt ngủ nhờ một đêm, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã bị ai đó bịt miệng kéo vào rừng.
Thuỷ Căn kinh hãi cứ tưởng là một con khảm tháp nữa tới bắt mình chứ! Ai ngờ, hoá ra là Vạn Nhân, y đang ôm siết lấy cậu.
“Ta có nên cảm tạ khảm tháp mà mãn cái phái tới không? Nếu không có chúng, làm sao ta có được giây phút cùng Tự nhi ôn lại chuyện xưa đây?”
Trong lòng Thuỷ Căn ngập tràn hối hận. Miệng bị bịt kín, nói không ra lời, cậu chỉ có thể kêu lên mấy tiếng ư ư.
Có phải sói trong rừng này đều bị mãn cái thôi thúc phát tình rồi không, sao ai cũng lên cơn với cậu thế này hở giời!
Không biết từ lúc nào tiến sĩ Vạn đã tháo kính xuống, giọng nói thì khe khẽ dịu dàng, nhưng cánh tay vẫn siết chặt, mạnh mẽ áp Thuỷ Căn lên một thân cây cao ngất.
Nửa người dưới nóng rực dán sát vào bụng tiểu Căn nhi, sỗ sàng cọ xát.
Bình luận facebook