Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Dãy Trường Bạch là ranh giới giữa hai nước Trung Quốc và Triều Tiên. Bởi vì ngọn núi cao nhất của nó có nhiều đá trắng và tuyết đọng nên được đặt tên như thế, màu trắng ấy vốn được ca tụng là “Thiên niên tích tuyết vạn niên tùng, trực thượng nhân gian đệ nhất phong”. Bởi vì đỉnh núi quanh năm một màu trắng xoá, nên nó còn có một ngụ ý đẹp là: “Trường tương thủ, đáo bạch đầu” (nắm tay nhau mãi, đến khi bạc đầu).
Không biết năm đó, Thác Bạt Tự chọn nơi dừng chân cuối cùng ở núi Trường Bạch này, ngụ ý có phải là mong ước ‘trường tương tư thủ’ hay không?
Đến khu thắng cảnh, dọc đường, đâu đâu cũng có dân bản xứ bán sâm Triều Tiên, nho núi(1) và dã ma cô(2).
Họ xuất phát từ sườn núi phía tây, Vạn Nhân cầm bản đồ đi trước dẫn đường, bắt đầu chuyến bộ hành leo núi.
Họ không đi theo tuyến đường du lịch truyền thống, có rất ít dấu chân người, lại mang một nét thú vị riêng của nó.
Hết ngày, cuối cùng họ cũng tới được chân đỉnh Thanh Thạch(3).
Theo lý thuyết, mấy thằng đàn ông đáng lý ra không nên mất nhiều công sức lắm, nhưng Quảng Thắng lại vác theo cái bụng bầu, dĩ nhiên là không đi nhanh được. Dọc đường đi, Thuỷ Căn đã săn sóc Quảng Thắng rất nhiều.
Thác Bạt Thiệu ăn phải một ít giấm chua, lại gần Thuỷ Căn, nói: “Ngươi coi gã là phụ nữ có thai thật đó hả? Hoạt động tí cũng có động thai được đâu mà!”
Nghe thấy thế, Quảng Thắng vẫn cứ trầm mặc suốt từ nãy đến giờ liền dữ dằn trừng mắt nhìn Thiệu, sau đó gã đẩy phắt Thuỷ Căn đang kẹp ở giữa ra, lao vào vương gia, miệng còn gào lên: “Chúng mày cứ xỉ nhục bố mày thế à, tao liều mạng với chúng mày!”
Nhưng chỉ vừa lao tới được một nửa, gã đã bị Thiệu khoát tay một cái đẩy xuống sườn dốc, lăn đi mấy vòng rồi ôm bụng kêu “ai u ai u”.
Đang đi đằng trước, Vạn Nhân thấy vậy bèn lộn về, nắm lấy bàn tay còn đang định tấn công tiếp của Thiệu: “Chờ tới khi lấy được quỷ anh trong bụng gã ta ra rồi, ngươi thích xử lý gã thế nào thì xử lý, còn bây giờ thì không được!”
Đương nhiên, Thiệu hiểu rõ ý của Vạn Nhân, hắn còn phải trông cậy vào thứ trong bụng Quảng Thắng để tráng dương bổ thận cơ mà, tất nhiên là không thể có sơ xuất gì rồi.
Vì vậy, hắn hừ mũi một tiếng rồi thu tay lại, nhưng vẫn vứt thêm một câu: “Ta nhớ gã rất có bản lĩnh cơ mà, từ bao giờ lại thành đồ bỏ đi thế này?”
Đại ca tức nghẹn thở, ngực phập phồng, đỏ mặt tía tai. Thấy Quảng Thắng quỳ rạp trên mặt đất mãi mà không dậy, Thuỷ Căn quýnh hết cả đít. Vạn Nhân cúi đầu kiểm tra, rồi bảo cho gã uống hớp nước là được rồi. Thuỷ Căn mới nhớ ra từ lúc lên núi tới giờ Quảng Thắng hình như uống nhiều nước lắm rồi, mấy người bọn họ lại không mang theo nhiều nhặn gì, về cơ bản là chẳng còn bao nhiêu.
Thiệu chỉ về phía bên kia sườn núi, ta nghe thấy bên kia có tiếng nước, ngươi cầm bình ra đó lấy đi!
Thuỷ Căn chưa từng là một thằng ngốc. Cậu biết Thiệu có ý tách mình ra, không biết là để nói gì với Vạn Nhân nữa. Ngẫm lại mới thấy, người ta kiếp trước vốn là tình nhân mà, mặc dù sau này đã tan vỡ, nhưng suy cho cùng thì vẫn còn tình cảm. Đến giờ, bọn họ vẫn chưa có cơ hội tâm sự với nhau, mình cũng phải biết ý chút thì hơn.
Thế là cậu bực bội cầm bình nước vòng ra phía sau.
Nhĩ lực Thiệu quả nhiên không sai. Ở phía trước, cách đó không xa đúng là có một dòng suối chảy róc rách, bởi vì địa thế đỉnh Thanh Thạch tương đối cao, trên dòng suối có thể thấy một lớp tuyết trắng ngần. Tuyết trắng làm dòng suối nổi bật lên như một chiếc thắt lưng màu bạc, thật là đáng yêu.
Thuỷ Căn dùng bình lấy nước, chưa múc được mấy tí, cậu bỗng thấy có một chiếc bình trôi bập bềnh tới theo dòng nước. Cậu tiện tay vớt nó lên, ngẩng đầu nhìn lên thượng nguồn của dòng suối, và thấy một cô bé đang mỉm cười với mình.
Thuỷ Căn đứng lên hỏi: “Bình nước này là của cô à?” Cô gái gật đầu, rồi vươn tay ra. Thuỷ Căn chạy tới đưa bình nước cho cô.
Bé con nhìn trang phục và giày leo núi trên người cô gái, và hỏi: “Cô leo núi một mình sao?”
Bình thường, Thuỷ Căn không phải một bé con thích nói nhiều, nhưng chủ yếu là vì cô bé này đẹp quá, là vẻ đẹp của những cô gái thành thị, đôi mắt cong cong, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn bắt chuyện với cô.
Cô gái lắc đầu nói: “Mình đi theo đoàn hoạt động dã ngoại của trường, tất cả cùng nhau xuyên việt leo núi Trường Bạch đấy.”
Thuỷ Căn nghe mà cái hiểu cái không. Là trẻ con nông thôn, hiển nhiên cậu không biết rằng thành phần trí thức ở thành thị rất sôi nổi trong những hoạt động dã ngoại thế này. Nhất là dã ngoại xuyên việt, chủ yếu là đi bộ vượt qua một chặng đường từ điểm xuất phát đến đích, trong đó có thể phải vượt qua núi non, rừng cây, hoang mạc, đồng tuyết, suối nước, hay hẻm núi.
Xem ra cô bé này cũng là người thích đi bộ xuyên việt.
Đang nói chuyện, bụng Thuỷ Căn chợt kêu ầm lên, cô bé nhiệt tình kéo tay Thuỷ Căn, và nói: “Em trai, bọn chị đang nấu cơm dã ngoại đấy, em cũng đến ăn cùng đi!”
Băng tuyết ngập trời, bàn tay cô gái lạnh ngắt, nhưng lại rất mềm mại, Ngoài tay mẹ ra, Thủy Căn chưa từng nắm tay phái nữ bao giờ, được bàn tay xinh xinh ấy nắm, tư tưởng còn đang kém lành mạnh, cậu đã bị cô nàng kéo đi.
Không cho Thuỷ Căn cơ hội từ chối, cô gái đã kéo cậu tới chỗ cắm trại ở phía trước. Mấy cái lều vải dã ngoại xanh biếc được dựng dựa vào chân vách núi. Bên trái lều trại, hai anh chàng và một cô gái tóc ngắn đang ngồi quanh một đống lửa trại nướng thịt xiên và bánh bột mì, cái chảo sắt đặt trên đống lửa đang nấu canh thịt thơm ngào ngạt.
Thuỷ Căn không chống đỡ nổi cơn đói nữa rồi. Ngửi thấy mùi này, cậu chỉ hận không thể lao thẳng vào nồi canh. Một anh chàng cao lớn đứng dậy, mỉm cười với Thuỷ Căn: “Đây là?”
Nghe cô gái kia giới thiệu xong, đã biết Thuỷ Căn cũng là khách du lịch, anh chàng niềm nở gọi Thuỷ Căn lại ăn cùng. Thuỷ Căn nghĩ, tí nữa thể nào bọn Thiệu và Vạn Nhân cũng sẽ tới tìm, bèn từ chối lấy lệ mấy câu rồi ngồi xuống ăn.
Nhận lấy một bát canh, Thuỷ Căn há mồm húp sạch sành sanh. Nơi này lạnh quá, canh vừa múc ra chẳng bao lâu đã nguội rồi, uống vào lại cứ có cảm giác lạnh ngăn ngắt. Hơn nữa, đống lửa bị gió thổi xiêu vẹo cả đi, nên không được ấm lắm.
Mấy người ngồi quây thành vòng tròn cùng nhau ăn, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Thuỷ Căn ngồi ăn mà thấy bức bối cả người, trong đầu láng máng nhận ra có điều không ổn, nhưng suy nghĩ lại cứ hỗn loạn hết cả lên.
“Mệt rồi thì đi ngủ một giấc đi!” Một giọng nói xuyên qua trí óc cậu. Thật sự là vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Thủy Căn mơ mơ màng màng gật đầu, rồi đi tới chỗ mấy cái lều bạt.
Chui vào lều, Thuỷ Căn đắp chăn lên người rồi cuộn tròn lại, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói: “Còn thiếu ba…”
Đúng lúc này, Thuỷ Căn dường như nghe thấy tiếng Thiệu, và cùng lúc đó là tiếng những vị khách du lịch trẻ tuổi kia nhiệt tình hỏi: “Các bạn có muốn ăn cùng không?”
Sau đó, lều vải rung chuyển dữ dội, Thuỷ Căn ở trong lều bị quăng quật tứ tung.
Khi nhọc nhằn mở được mắt ra, Thủy Căn phát hiện Thiệu đang nhíu mày ôm cậu trong lòng.
“Các ngươi cũng tới rồi? Ăn không?”
“Ăn! Ăn cái gì!” Giọng điệu Thiệu thật hung dữ.
Hài tử chỉ tay: “Ở đằng kia không phải có người đang nấu canh thịt à…” Mới nói được phân nửa, thanh âm líu lo đã im bặt.
Thuỷ Căn phát hiện ra đống lửa đang cháy và đồ dùng nấu bếp tất cả đã biến mất không một dấu vết, trong khi lều bạt cắm trại dưới chân núi đã bị một đống tuyết và đá tảng từ trên vách núi rơi xuống chôn vùi.
“Đây… đây…” Vừa nghĩ đến việc cái chỗ mình vừa mới nằm ngủ giờ đã bị đá tảng đập thành một cái hố bự chảng, Thuỷ Căn cứng lưỡi cứ “đây đây” mãi không xong.
“Còn không biết à! Ngươi bị thứ gì không sạch sẽ tìm tới làm kẻ chết thay rồi!”
Lẽ nào… nam nữ thanh niên vừa nãy đều là quỷ cả? Thuỷ Căn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vạn Nhân đứng bên ôn hoà giải thích: “Những người có thường thức về cắm trại đều phải biết là không được dựng trại ở ngay dưới chân vách núi, một khi trên núi có gió to, thì đá tảng hay những thứ khác có thể rơi xuống và gây nguy hiểm. Chắc hẳn bốn người hạ trại ở đây đã phạm vào điều tối kỵ vì thiếu kinh nghiệm, kết quả là gặp tuyết lở, bị đè chết khi đang ngủ trong lều… Không đúng, oán khí của bọn họ lớn đến thế kia mà, cũng có thể lúc đó họ không tắt thở ngay, mà kéo dài một thời gian rồi mới chết đi trong đau đớn vì không có ai tìm thấy và cứu giúp họ.”
“Vậy… vậy bọn họ lừa ta để làm gì? Để bọn họ có thể đầu thai chuyển kiếp?”
Thiệu cười lạnh nói: “Cái gọi là kẻ chết thay không có nghĩa là hại người để đổi lại tấm vé vào chuyển thế, chẳng qua là khi phải chịu đau đớn cùng cực, nếu người ta nảy sinh ý nghĩ ‘vì sao lại là mình mà không phải người khác’, niềm khao khát mãnh liệt rằng có ai đó đổi chỗ cho mình sẽ biến thành chấp niệm trước khi chết, và thế là khi người đó biến thành oán linh, tâm nguyện duy nhất của hắn hiển nhiên chính là để cho người khác chịu đau đớn như hắn đã chịu.”
Thuỷ Căn nghe thấy thế mà trong lòng lạnh toát. Cậu bỗng nghĩ: lúc Thác Bạt Thiệu bị giam cầm trong lòng đất suốt nghìn năm, hắn có nghĩ “vì sao lại là ta mà không phải ai khác” không? Nếu có, vậy chấp niệm của hắn là gì? Có phải cũng là khiến người khác nếm trải sự thống khổ mà hắn đã phải chịu không?
Còn chưa kịp nghĩ hết, dòng suy nghĩ của cậu đã bị Vạn Nhân cắt đứt.
“Chỉ có điều, vì sao bốn sinh viên bình thường lại có đủ năng lượng để biến thành oán linh với hình thể đầy đủ như thế, còn có thể khôi phục lại tình cảnh trước khi gặp nạn?”
Vạn Nhân vừa nói vừa cẩn thận quan sát địa hình xung quanh.
.
(1) Còn gọi là nho dại, tên quốc tế là Vitis amurensis, sinh trưởng ở độ cao 200-1300m so với mực nước biển, phân bố chủ yếu ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Trữ, Nội Mông Cổ. Tham khảo – baidu.
(2) Tên khoa học là Agaricus arvensis Schaeff. ex Fr, sinh trưởng ở sườn núi thảo nguyên hoặc cánh đồng hoang. Ở Trung Quốc phân bố ở Hà Bắc, Sơn Tây, Nội Mông Cổ, Thanh Hải, Tân Cương. Vị mặn tính ôn, công dụng: truy phong tán hàn, giãn gân. Dã ma cô thích sinh trưởng chỗ lá rụng đã bắt đầu phân huỷ, loại nấm này cũng được gọi là khuẩn, mọc hoang, thuộc họ nấm, lấy phần hạt làm thuốc. Độc trong dã ma cô thường có vào hạ thu khi mà trời mưa nhiều. Tham khảo – baidu.
(3) Trung Quốc có 2 ngọn núi được xưng là đỉnh Ngọc Trụ, một tại dãy Vũ Di, Phúc Kiến, bởi vì hình dáng giống vò rượu, nên tên là đỉnh Tửu Đàn; một ngọn khác ở Cát Lâm hướng tây Thiên trì núi Trường Bạch, tên là đỉnh Thanh Thạch, cao 2664m so với mực nước biển, đỉnh núi cao ngất, giống như ngọc trụ hướng lên trời, đỉnh thiên lập địa.
Không biết năm đó, Thác Bạt Tự chọn nơi dừng chân cuối cùng ở núi Trường Bạch này, ngụ ý có phải là mong ước ‘trường tương tư thủ’ hay không?
Đến khu thắng cảnh, dọc đường, đâu đâu cũng có dân bản xứ bán sâm Triều Tiên, nho núi(1) và dã ma cô(2).
Họ xuất phát từ sườn núi phía tây, Vạn Nhân cầm bản đồ đi trước dẫn đường, bắt đầu chuyến bộ hành leo núi.
Họ không đi theo tuyến đường du lịch truyền thống, có rất ít dấu chân người, lại mang một nét thú vị riêng của nó.
Hết ngày, cuối cùng họ cũng tới được chân đỉnh Thanh Thạch(3).
Theo lý thuyết, mấy thằng đàn ông đáng lý ra không nên mất nhiều công sức lắm, nhưng Quảng Thắng lại vác theo cái bụng bầu, dĩ nhiên là không đi nhanh được. Dọc đường đi, Thuỷ Căn đã săn sóc Quảng Thắng rất nhiều.
Thác Bạt Thiệu ăn phải một ít giấm chua, lại gần Thuỷ Căn, nói: “Ngươi coi gã là phụ nữ có thai thật đó hả? Hoạt động tí cũng có động thai được đâu mà!”
Nghe thấy thế, Quảng Thắng vẫn cứ trầm mặc suốt từ nãy đến giờ liền dữ dằn trừng mắt nhìn Thiệu, sau đó gã đẩy phắt Thuỷ Căn đang kẹp ở giữa ra, lao vào vương gia, miệng còn gào lên: “Chúng mày cứ xỉ nhục bố mày thế à, tao liều mạng với chúng mày!”
Nhưng chỉ vừa lao tới được một nửa, gã đã bị Thiệu khoát tay một cái đẩy xuống sườn dốc, lăn đi mấy vòng rồi ôm bụng kêu “ai u ai u”.
Đang đi đằng trước, Vạn Nhân thấy vậy bèn lộn về, nắm lấy bàn tay còn đang định tấn công tiếp của Thiệu: “Chờ tới khi lấy được quỷ anh trong bụng gã ta ra rồi, ngươi thích xử lý gã thế nào thì xử lý, còn bây giờ thì không được!”
Đương nhiên, Thiệu hiểu rõ ý của Vạn Nhân, hắn còn phải trông cậy vào thứ trong bụng Quảng Thắng để tráng dương bổ thận cơ mà, tất nhiên là không thể có sơ xuất gì rồi.
Vì vậy, hắn hừ mũi một tiếng rồi thu tay lại, nhưng vẫn vứt thêm một câu: “Ta nhớ gã rất có bản lĩnh cơ mà, từ bao giờ lại thành đồ bỏ đi thế này?”
Đại ca tức nghẹn thở, ngực phập phồng, đỏ mặt tía tai. Thấy Quảng Thắng quỳ rạp trên mặt đất mãi mà không dậy, Thuỷ Căn quýnh hết cả đít. Vạn Nhân cúi đầu kiểm tra, rồi bảo cho gã uống hớp nước là được rồi. Thuỷ Căn mới nhớ ra từ lúc lên núi tới giờ Quảng Thắng hình như uống nhiều nước lắm rồi, mấy người bọn họ lại không mang theo nhiều nhặn gì, về cơ bản là chẳng còn bao nhiêu.
Thiệu chỉ về phía bên kia sườn núi, ta nghe thấy bên kia có tiếng nước, ngươi cầm bình ra đó lấy đi!
Thuỷ Căn chưa từng là một thằng ngốc. Cậu biết Thiệu có ý tách mình ra, không biết là để nói gì với Vạn Nhân nữa. Ngẫm lại mới thấy, người ta kiếp trước vốn là tình nhân mà, mặc dù sau này đã tan vỡ, nhưng suy cho cùng thì vẫn còn tình cảm. Đến giờ, bọn họ vẫn chưa có cơ hội tâm sự với nhau, mình cũng phải biết ý chút thì hơn.
Thế là cậu bực bội cầm bình nước vòng ra phía sau.
Nhĩ lực Thiệu quả nhiên không sai. Ở phía trước, cách đó không xa đúng là có một dòng suối chảy róc rách, bởi vì địa thế đỉnh Thanh Thạch tương đối cao, trên dòng suối có thể thấy một lớp tuyết trắng ngần. Tuyết trắng làm dòng suối nổi bật lên như một chiếc thắt lưng màu bạc, thật là đáng yêu.
Thuỷ Căn dùng bình lấy nước, chưa múc được mấy tí, cậu bỗng thấy có một chiếc bình trôi bập bềnh tới theo dòng nước. Cậu tiện tay vớt nó lên, ngẩng đầu nhìn lên thượng nguồn của dòng suối, và thấy một cô bé đang mỉm cười với mình.
Thuỷ Căn đứng lên hỏi: “Bình nước này là của cô à?” Cô gái gật đầu, rồi vươn tay ra. Thuỷ Căn chạy tới đưa bình nước cho cô.
Bé con nhìn trang phục và giày leo núi trên người cô gái, và hỏi: “Cô leo núi một mình sao?”
Bình thường, Thuỷ Căn không phải một bé con thích nói nhiều, nhưng chủ yếu là vì cô bé này đẹp quá, là vẻ đẹp của những cô gái thành thị, đôi mắt cong cong, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn bắt chuyện với cô.
Cô gái lắc đầu nói: “Mình đi theo đoàn hoạt động dã ngoại của trường, tất cả cùng nhau xuyên việt leo núi Trường Bạch đấy.”
Thuỷ Căn nghe mà cái hiểu cái không. Là trẻ con nông thôn, hiển nhiên cậu không biết rằng thành phần trí thức ở thành thị rất sôi nổi trong những hoạt động dã ngoại thế này. Nhất là dã ngoại xuyên việt, chủ yếu là đi bộ vượt qua một chặng đường từ điểm xuất phát đến đích, trong đó có thể phải vượt qua núi non, rừng cây, hoang mạc, đồng tuyết, suối nước, hay hẻm núi.
Xem ra cô bé này cũng là người thích đi bộ xuyên việt.
Đang nói chuyện, bụng Thuỷ Căn chợt kêu ầm lên, cô bé nhiệt tình kéo tay Thuỷ Căn, và nói: “Em trai, bọn chị đang nấu cơm dã ngoại đấy, em cũng đến ăn cùng đi!”
Băng tuyết ngập trời, bàn tay cô gái lạnh ngắt, nhưng lại rất mềm mại, Ngoài tay mẹ ra, Thủy Căn chưa từng nắm tay phái nữ bao giờ, được bàn tay xinh xinh ấy nắm, tư tưởng còn đang kém lành mạnh, cậu đã bị cô nàng kéo đi.
Không cho Thuỷ Căn cơ hội từ chối, cô gái đã kéo cậu tới chỗ cắm trại ở phía trước. Mấy cái lều vải dã ngoại xanh biếc được dựng dựa vào chân vách núi. Bên trái lều trại, hai anh chàng và một cô gái tóc ngắn đang ngồi quanh một đống lửa trại nướng thịt xiên và bánh bột mì, cái chảo sắt đặt trên đống lửa đang nấu canh thịt thơm ngào ngạt.
Thuỷ Căn không chống đỡ nổi cơn đói nữa rồi. Ngửi thấy mùi này, cậu chỉ hận không thể lao thẳng vào nồi canh. Một anh chàng cao lớn đứng dậy, mỉm cười với Thuỷ Căn: “Đây là?”
Nghe cô gái kia giới thiệu xong, đã biết Thuỷ Căn cũng là khách du lịch, anh chàng niềm nở gọi Thuỷ Căn lại ăn cùng. Thuỷ Căn nghĩ, tí nữa thể nào bọn Thiệu và Vạn Nhân cũng sẽ tới tìm, bèn từ chối lấy lệ mấy câu rồi ngồi xuống ăn.
Nhận lấy một bát canh, Thuỷ Căn há mồm húp sạch sành sanh. Nơi này lạnh quá, canh vừa múc ra chẳng bao lâu đã nguội rồi, uống vào lại cứ có cảm giác lạnh ngăn ngắt. Hơn nữa, đống lửa bị gió thổi xiêu vẹo cả đi, nên không được ấm lắm.
Mấy người ngồi quây thành vòng tròn cùng nhau ăn, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Thuỷ Căn ngồi ăn mà thấy bức bối cả người, trong đầu láng máng nhận ra có điều không ổn, nhưng suy nghĩ lại cứ hỗn loạn hết cả lên.
“Mệt rồi thì đi ngủ một giấc đi!” Một giọng nói xuyên qua trí óc cậu. Thật sự là vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Thủy Căn mơ mơ màng màng gật đầu, rồi đi tới chỗ mấy cái lều bạt.
Chui vào lều, Thuỷ Căn đắp chăn lên người rồi cuộn tròn lại, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói: “Còn thiếu ba…”
Đúng lúc này, Thuỷ Căn dường như nghe thấy tiếng Thiệu, và cùng lúc đó là tiếng những vị khách du lịch trẻ tuổi kia nhiệt tình hỏi: “Các bạn có muốn ăn cùng không?”
Sau đó, lều vải rung chuyển dữ dội, Thuỷ Căn ở trong lều bị quăng quật tứ tung.
Khi nhọc nhằn mở được mắt ra, Thủy Căn phát hiện Thiệu đang nhíu mày ôm cậu trong lòng.
“Các ngươi cũng tới rồi? Ăn không?”
“Ăn! Ăn cái gì!” Giọng điệu Thiệu thật hung dữ.
Hài tử chỉ tay: “Ở đằng kia không phải có người đang nấu canh thịt à…” Mới nói được phân nửa, thanh âm líu lo đã im bặt.
Thuỷ Căn phát hiện ra đống lửa đang cháy và đồ dùng nấu bếp tất cả đã biến mất không một dấu vết, trong khi lều bạt cắm trại dưới chân núi đã bị một đống tuyết và đá tảng từ trên vách núi rơi xuống chôn vùi.
“Đây… đây…” Vừa nghĩ đến việc cái chỗ mình vừa mới nằm ngủ giờ đã bị đá tảng đập thành một cái hố bự chảng, Thuỷ Căn cứng lưỡi cứ “đây đây” mãi không xong.
“Còn không biết à! Ngươi bị thứ gì không sạch sẽ tìm tới làm kẻ chết thay rồi!”
Lẽ nào… nam nữ thanh niên vừa nãy đều là quỷ cả? Thuỷ Căn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Vạn Nhân đứng bên ôn hoà giải thích: “Những người có thường thức về cắm trại đều phải biết là không được dựng trại ở ngay dưới chân vách núi, một khi trên núi có gió to, thì đá tảng hay những thứ khác có thể rơi xuống và gây nguy hiểm. Chắc hẳn bốn người hạ trại ở đây đã phạm vào điều tối kỵ vì thiếu kinh nghiệm, kết quả là gặp tuyết lở, bị đè chết khi đang ngủ trong lều… Không đúng, oán khí của bọn họ lớn đến thế kia mà, cũng có thể lúc đó họ không tắt thở ngay, mà kéo dài một thời gian rồi mới chết đi trong đau đớn vì không có ai tìm thấy và cứu giúp họ.”
“Vậy… vậy bọn họ lừa ta để làm gì? Để bọn họ có thể đầu thai chuyển kiếp?”
Thiệu cười lạnh nói: “Cái gọi là kẻ chết thay không có nghĩa là hại người để đổi lại tấm vé vào chuyển thế, chẳng qua là khi phải chịu đau đớn cùng cực, nếu người ta nảy sinh ý nghĩ ‘vì sao lại là mình mà không phải người khác’, niềm khao khát mãnh liệt rằng có ai đó đổi chỗ cho mình sẽ biến thành chấp niệm trước khi chết, và thế là khi người đó biến thành oán linh, tâm nguyện duy nhất của hắn hiển nhiên chính là để cho người khác chịu đau đớn như hắn đã chịu.”
Thuỷ Căn nghe thấy thế mà trong lòng lạnh toát. Cậu bỗng nghĩ: lúc Thác Bạt Thiệu bị giam cầm trong lòng đất suốt nghìn năm, hắn có nghĩ “vì sao lại là ta mà không phải ai khác” không? Nếu có, vậy chấp niệm của hắn là gì? Có phải cũng là khiến người khác nếm trải sự thống khổ mà hắn đã phải chịu không?
Còn chưa kịp nghĩ hết, dòng suy nghĩ của cậu đã bị Vạn Nhân cắt đứt.
“Chỉ có điều, vì sao bốn sinh viên bình thường lại có đủ năng lượng để biến thành oán linh với hình thể đầy đủ như thế, còn có thể khôi phục lại tình cảnh trước khi gặp nạn?”
Vạn Nhân vừa nói vừa cẩn thận quan sát địa hình xung quanh.
.
(1) Còn gọi là nho dại, tên quốc tế là Vitis amurensis, sinh trưởng ở độ cao 200-1300m so với mực nước biển, phân bố chủ yếu ở Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Trữ, Nội Mông Cổ. Tham khảo – baidu.
(2) Tên khoa học là Agaricus arvensis Schaeff. ex Fr, sinh trưởng ở sườn núi thảo nguyên hoặc cánh đồng hoang. Ở Trung Quốc phân bố ở Hà Bắc, Sơn Tây, Nội Mông Cổ, Thanh Hải, Tân Cương. Vị mặn tính ôn, công dụng: truy phong tán hàn, giãn gân. Dã ma cô thích sinh trưởng chỗ lá rụng đã bắt đầu phân huỷ, loại nấm này cũng được gọi là khuẩn, mọc hoang, thuộc họ nấm, lấy phần hạt làm thuốc. Độc trong dã ma cô thường có vào hạ thu khi mà trời mưa nhiều. Tham khảo – baidu.
(3) Trung Quốc có 2 ngọn núi được xưng là đỉnh Ngọc Trụ, một tại dãy Vũ Di, Phúc Kiến, bởi vì hình dáng giống vò rượu, nên tên là đỉnh Tửu Đàn; một ngọn khác ở Cát Lâm hướng tây Thiên trì núi Trường Bạch, tên là đỉnh Thanh Thạch, cao 2664m so với mực nước biển, đỉnh núi cao ngất, giống như ngọc trụ hướng lên trời, đỉnh thiên lập địa.
Bình luận facebook