Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Phù Dung Viên được bày trí theo phong cách thời Đường, là một trong những công viên có phong cảnh nhân tạo đẹp nhất. Khu vườn mang theo phong cách cổ xưa, đèn đuốc được thắp sáng trưng, dưới ánh đèn, các đình nghỉ chân, gác lửng trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết. Bước vào từ cửa phía tây, Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh bị dòng người đông đúc liên tục đẩy về phía trước.
Trên hồ sen đang có biểu diễn múa, xung quanh còn bày bán mấy món ăn vặt vỉa hè, thật ra những thứ này đều rất bình thường, không có gì hiếm lạ. Nhưng cùng hòa vào đoàn người ở đây, bị cuốn theo cảm xúc của mọi người cho nên anh và cô đứng trước sân khấu xem màn trình diễn nhạc nước, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Ánh đèn giao nhau với mặt hồ, hơi nước khẽ lưu động, ngọn lửa phun ra, cùng với âm nhạc sôi động, mặt hồ hiện lên một thế giới kỳ diệu. Sau khi nhạc nước kết thúc, một tiết mục múa khác lại lên sàn. Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh đứng trên lầu Tử Vân xem biểu diễn. Nhìn bầu không khí không ngừng dâng cao, tiếng reo hò của mọi người xung quanh không dứt, từ khi màn biểu diễn nhạc nước bắt đầu, bọn họ đã lấy điện thoại ra để chụp ảnh và quay phim.
Chu Minh đứng phía sau Nhiếp Thanh Anh, nắm lấy tay cô, tâm trạng hơi khác thường.
Mấy năm nay anh đã đi qua biết bao miền đất mới, thắng cảnh du lịch nước ngoài anh cũng đã tham quan rất nhiều nơi. Lúc vừa xuất ngoại chỉ lo kiếm tiền, kiếm tiền rồi lại bắt đầu hoang phí thanh xuân, chơi bời khắp nơi với đám bạn của mình. Anh đã từng tham gia lễ hội âm nhạc điện tử lớn nhất thế giới, khi ngồi du thuyền thì lại gặp mưa giông sấm sét, từng chiêm ngưỡng dải ngân hà lộng lẫy tại sa mạc Badain Jaran, còn từng lưỡng lự đứng trước bức tường tỏ tình ở Macao, hỏi liệu mình và Nhiếp Thanh Anh có còn khả năng hay không.
Đã gặp qua biết bao trải nghiệm tuyệt vời, nhưng chỉ khi đứng bên cạnh cô gái mình thích, ở một công viên nho nhỏ tại thành phố mình sinh ra, Chu Minh mới nhận ra rằng, đây chính là nơi đẹp nhất mà anh đã từng đặt chân đến.
Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh, "Bình thường lúc diễn tôi cũng như thế hả?"
Cô chỉ tiết mục múa ở phía dưới lầu.
Chu Minh phủ nhận ngay lập tức, "Anh Anh là vũ công chuyên nghiệp, vừa thanh lịch vừa tao nhã, cảm giác khác với bọn họ mà."
Âm nhạc xung quanh truyền đến, Nhiếp Thanh Anh trầm ngâm, "Múa là để mọi người xem, nếu khán giả không cảm nhận được thì tao nhã thế nào cũng vô dụng."
Chu Minh nhíu mày.
Nói không tao nhã, anh liền lấy máy ảnh ra, nhìn cô cười hỏi, "Ai mà không tục chứ? Em muốn chụp hình với bọn họ không?"
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh khẽ chớp, sóng mắt lưu chuyển, cô có cảm giác thật mới mẻ. Bình thường đều là cô biểu diễn, người khác chụp hình, hôm nay cô lại xem người khác biểu diễn, mình lại đi chụp hình. Cảm giác này thật mới mẻ. Cô có hơi kích động, đôi mắt như bừng sáng. Đúng lúc nhạc bỗng nhiên to lên, Nhiếp Thanh Anh mở miệng nói.
Chu Minh nghe không rõ nên tiến gần lại, "Em nói gì?"
Nhiếp Thanh Anh nói lại lần nữa.
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh cứ tưởng anh không nghe rõ thật, định quay lại nói với anh lần nữa, nhưng vừa quay lại, đôi môi cô bỗng in dấu lên gương mặt anh. Chu Minh cau mày, cúi đầu xuống ra vẻ như đang chăm chú nghe cô nói gì. Anh len lén tiến sát lại gần cô hơn, vợ vừa quay đầu lại, cánh môi mát lạnh như băng nhẹ nhàng sượt qua mặt anh.
Chu Minh dừng lại, Nhiếp Thanh Anh cứng đơ.
Mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt vẫn cố duy trì dáng vẻ hờ hững, nhưng động tác lại hoảng hốt lui về phía sau. Vừa bước xuống liền hụt chân, cô mất trọng tâm nên ngã nhào vào lòng anh, mặt đập lên vai anh.
Sau đó lại nghe thấy Chu Minh nghiêm giọng trách, "Đừng có lộn xộn, ở đây đông người, lỡ ngã thì sao?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh cúi đầu, đôi môi mấp máy chạm vào đôi tai đỏ bừng bừng kia, dịu dàng hỏi, "Cục cưng sao thế? Em muốn nói gì nào?"
Nhiếp Thanh Anh, "Có phải anh nghĩ tôi bị ngu hay không?"
Chu Minh khẽ giật mình.
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh hơi hướm giống mắt phượng, phía đuôi mắt khẽ nhếch rất xinh, nhưng không quá mị hoặc. Gương mặt cô vừa nhỏ nhắn lại trắng trẻo, cộng thêm đôi mắt quyến rũ ấy làm tôn lên một nét đẹp ngây thơ khiến mọi người nhìn vào đều yêu thích. Cô nhìn anh vài giây thôi mà lòng anh đã nóng hừng hừng, trái tim đập rộn ràng. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, Chu Minh nghe vợ mình cất tiếng, "Mấy trò theo đuổi con gái tôi thấy nhiều rồi, trò này của anh... có hơi gà chíp đấy."
Nói xong cô liền quay đầu, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục xem múa.
Chu Minh lại bị đả kích nặng nề:... F*ck, anh quên mất vợ anh là cô gái vạn người mê, đàn ông theo đuổi xếp thành hàng dài. Mấy chiêu trò chíp bông này cô vừa nhìn liền biết ngay.
Chu Minh cảm thấy thật áp lực, trong lòng cứ thấp thỏm không thôi, không biết liệu cuộc hẹn hôm nay có thể làm bạn Nhiếp hài lòng không nữa.
Thật ra bạn Nhiếp rất hài lòng, rất vui vẻ. Chu Minh đang rối rắm không biết làm sao, Nhiếp Thanh Anh lại chăm chú xem múa, sau đó cùng Chu Minh đến nhà hát, đi dạo mấy con đường ăn vặt, tâm trạng cả đêm của cô đều vui vẻ thoải mái. Trước kia khi hẹn hò với Từ Bạch Dương, ngoại trừ hồi đại học không có tiền có hơi tiết kiệm ra thì lần nào anh ta cũng đưa cô đến những nơi sang trọng, đắt tiền mà người bình thường không hay đến. Có lẽ là do Nhiếp Thanh Anh mang lại cho người ta cảm giác rằng mình là nữ thần văn nghệ, không ai dám không tôn trọng, nhưng cô lại rất thích không khí bình dị như thế này, chỉ là trước giờ cô ít nói nên không bao giờ nói ra.
Hai người ra khỏi cửa nam, Chu Minh đề nghị đi đến quảng trường Tân Thiên Địa gần đó nghỉ chân một lát. Trung tâm thương mại ở quảng trường này bao gồm từng căn biệt thự nối liền nhau, khác hẳn so với những nơi khác. Hai người chậm rãi tản bộ dọc theo đường Phù Dung, dọc đường đi, điện thoại Chu Minh vang lên không ngừng. Anh từ chối mấy lần nhưng đối phương vẫn kiên trì không ngừng, Nhiếp Thanh Anh đành phải nói, "Có lẽ có chuyện gấp đấy, anh nghe đi."
Chu Minh, "Anh khát quá, vợ ơi mua giúp anh ly cà phê nhé."
Nhiếp Thanh Anh không hề nghi ngờ, chỉ "ờ" một tiếng rồi đi. Đợi đến khi cô đi được một đoạn, chắc chắn cô không nghe thấy anh mới nhận điện thoại, "Bạch Vô Thường, muốn đòi mạng người ta hả?"
Thư ký ở đầu bên kia vội nói, "Giám đốc, tuyên truyền <Múa ở nhân gian> không được duyệt. Trưởng phòng tuyên truyền không nói rằng tỉ lệ không thu hút đầu tư quá lớn, công ty không quay vòng vốn kịp. Rõ ràng lúc trước bọn họ đã đồng ý cả rồi, bây giờ lại muốn lật lọng. Tôi đang ở bên đó, nói một hồi trưởng phòng bên đó lại đòi gặp anh. Giám đốc thấy sao?"
Chu Minh, "Trưởng phòng bên đó là ai?"
Thư ký Trần nói ra một cái tên.
Chu Minh bật cười, "À, đây là nhân cơ hội chèn ép đây mà... tập đoàn Chu thị đang rối ren, có người lại muốn đục nước béo cò. Nhưng ông ta không biết rằng quan hệ giữa tôi và Chu Kiến Quốc rất kém, tìm tôi thì có lợi gì."
Trần Linh Linh vội nịnh nọt, "Anh là Chu tam thiếu mà!"
Chu Minh xùy cười một tiếng.
Giả vờ không nhận ra ý tứ giễu cợt của giám đốc, thư ký Trần buồn bã đáp, "Đáng tiếc, bất ngờ lớn dành cho cô Nhiếp thất bại rồi."
"Thất bại? Ha ha. Cô về đi, chúng ta mặc kệ bọn họ, chạm trán trực tiếp là được. Không quay vòng vốn được, trước tiên cứ mở màn hình LED ở quảng trường Tân Thiên Địa suốt 1 tiếng cho tôi, là hình cô ấy, để cho mọi người ở đây nhìn thấy. Bây giờ cô giúp tôi gọi điện thoại..."
Anh trầm giọng sắp xếp mọi chuyện, gương mặt như căng ra, vừa nói vừa suy nghĩ trong đầu làm cách nào để lo chuyện bên đây. Làm sao để màn hình LED bên này chiếu quảng cáo, tuyên truyền <Múa ở nhân gian>... Trần Linh Linh vâng dạ nhớ kỹ lời giám đốc nói, đột nhiên, đầu bên kia lại truyền đến một giọng nữ, "Không cần đâu!"
Thư ký Trần hết hồn, giọng ai đây?
Cô nín thở, lỗ tai dính sát vào tai nghe, định bụng hóng hớt tí chuyện của sếp nhà mình. Phía bên kia, Chu Minh cũng hết hồn, anh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Nhiếp Thanh Anh đang cầm hai ly cà phê đứng sau lưng anh. Mấy lời anh nói đều bị cô nghe hết.
Chu Minh, "... Sao em về nhanh thế..."
Nhiếp Thanh Anh lẳng lặng đứng đó, "Anh bảo anh khát mà."
Thế nên cô đã vội vàng mua về cho anh.
Chu Minh run rẩy, gương mặt đẹp trai nở một nụ cười cúng ngắc. Lòng anh đang rối rắm, nhưng lại giả vờ bình tĩnh. Anh muốn trêu chọc cô, nhưng Nhiếp Thanh Anh chỉ chỉ điện thoại của anh, "Có thể cúp điện thoại được không? Tôi không muốn người khác nghe thấy."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi không quan tâm có được tuyên truyền hay không, tối nay tôi rất vui. Anh Chu, cám ơn anh."
Chu Minh như bị ngạt thở, mặt anh xanh lè, như bị đả kích lớn, "Anh Chu?? Hai ta xa lạ lắm ư?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô vội vàng đổi giọng, "Cám ơn anh, ông xã."
Chồng cô ôm lấy trái tim đang bị tổn thương nặng nề, đưa tay tắt điện thoại. Thư ký Trần bên kia: "..."
Cô Nhiếp thật ác độc.
Chu Minh bất an cúp điện thoại, lông mày khẽ nhíu lại, âm thầm tính toán làm sao để vãn hồi hình tượng của mình. Mấy lần anh há miệng muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào với cô.
Sự bất ngờ dành cho cô bất thành, lại bị người ta bảo "không cần". Có lẽ cô đang nghĩ anh đang lợi dụng việc công để làm chuyện tư... Đầu óc Chu Minh rối như tơ, bỗng nhiên lại nghe cô nói, "Ông xã, anh nhắm mắt lại đi."
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh, "Nhắm mắt lại."
Ánh đèn rực rỡ, nước nước chảy rầm rì, tiếng đàn dương cầm, cộng thêm cả tiếng đàn tỳ bà thấp thoáng quanh đây, tất cả hòa vào nhau hài hòa đến lạ kỳ. Hai người đứng trên đường, dưới ánh đèn đường, Chu Minh chậm rãi cúi xuống nhìn Nhiếp Thanh Anh, ánh mắt giao nhau. Bỗng nhiên anh nở nụ cười, hai mắt nhắm chặt, như đang chờ đợi...
Không lẽ vợ anh thấy anh buồn, biết sự bất ngờ anh dành cho cô thất bại rồi nên muốn thưởng cho anh một nụ hôn ư?
Chậc chậc, phần thưởng này của chị bé thật lợi hại.
Chu tam thiếu từ từ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể của cô nhoài sang. Lòng anh đầy mong chờ, thấy cô nhón chân, choàng tay qua cổ anh. Tim Chu Minh như chú nai con đang nhảy loạn, máu anh đang sôi trào, nhịp tim lớn đến nỗi chính anh cũng nghe thấy, chờ đợi một nụn hôn. Anh đang đoán xem cô sẽ hôn lên môi mình hay lên má mình. Hy vọng cô sẽ hôn lên môi anh.
Đôi môi vẫn như thường, không hề có nụ hôn nào cả.
Nhưng ở cổ lại mát lạnh, có vật gì đó được đeo lên,
Nhiếp Thanh Anh như trút được gánh nặng, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đẹp đấy."
Chu Minh mở mắt ra, sờ sờ cái cổ của mình, hình như cô tặng dây chuyền cho anh?
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt của anh, "Ông xã, anh thích không?"
Chu Minh trầm ngâm, "Thích hay không, câu hỏi này thật khó trả lời. So với kỳ vọng của anh thì không thích cho lắm, nhưng nếu so với vài tháng trước thì anh lại rất thích. Câu hỏi khó thế này, anh phải suy nghĩ kỹ đã."
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, sau đó mím môi đầy vui vẻ: Mình làm lão chồng ngốc luôn rồi, phải làm gì với anh ấy đây?
****
Chương sau:
Bên kia mệt mỏi ngáp một cái, "Alo? Chuyện gì?"
Chu Minh, "Không có gì? Tôi mới đăng ảnh trong nhóm đấy, nhắc cậu vào xem rồi cho xin vài dòng bình luận nhé, nhớ bấm like cho tôi đấy."
Cậu bạn bên kia mơ màng mở Wechat lên, sau khi bấm vào xem hình thì nói, "Dây chuyền à?"
Chu Minh hí hửng nói, "Ừa, vợ tôi tặng đấy!"
Bữa bạn nào đoán đúng rồi đấy =)))Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trên hồ sen đang có biểu diễn múa, xung quanh còn bày bán mấy món ăn vặt vỉa hè, thật ra những thứ này đều rất bình thường, không có gì hiếm lạ. Nhưng cùng hòa vào đoàn người ở đây, bị cuốn theo cảm xúc của mọi người cho nên anh và cô đứng trước sân khấu xem màn trình diễn nhạc nước, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Ánh đèn giao nhau với mặt hồ, hơi nước khẽ lưu động, ngọn lửa phun ra, cùng với âm nhạc sôi động, mặt hồ hiện lên một thế giới kỳ diệu. Sau khi nhạc nước kết thúc, một tiết mục múa khác lại lên sàn. Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh đứng trên lầu Tử Vân xem biểu diễn. Nhìn bầu không khí không ngừng dâng cao, tiếng reo hò của mọi người xung quanh không dứt, từ khi màn biểu diễn nhạc nước bắt đầu, bọn họ đã lấy điện thoại ra để chụp ảnh và quay phim.
Chu Minh đứng phía sau Nhiếp Thanh Anh, nắm lấy tay cô, tâm trạng hơi khác thường.
Mấy năm nay anh đã đi qua biết bao miền đất mới, thắng cảnh du lịch nước ngoài anh cũng đã tham quan rất nhiều nơi. Lúc vừa xuất ngoại chỉ lo kiếm tiền, kiếm tiền rồi lại bắt đầu hoang phí thanh xuân, chơi bời khắp nơi với đám bạn của mình. Anh đã từng tham gia lễ hội âm nhạc điện tử lớn nhất thế giới, khi ngồi du thuyền thì lại gặp mưa giông sấm sét, từng chiêm ngưỡng dải ngân hà lộng lẫy tại sa mạc Badain Jaran, còn từng lưỡng lự đứng trước bức tường tỏ tình ở Macao, hỏi liệu mình và Nhiếp Thanh Anh có còn khả năng hay không.
Đã gặp qua biết bao trải nghiệm tuyệt vời, nhưng chỉ khi đứng bên cạnh cô gái mình thích, ở một công viên nho nhỏ tại thành phố mình sinh ra, Chu Minh mới nhận ra rằng, đây chính là nơi đẹp nhất mà anh đã từng đặt chân đến.
Nhiếp Thanh Anh bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh, "Bình thường lúc diễn tôi cũng như thế hả?"
Cô chỉ tiết mục múa ở phía dưới lầu.
Chu Minh phủ nhận ngay lập tức, "Anh Anh là vũ công chuyên nghiệp, vừa thanh lịch vừa tao nhã, cảm giác khác với bọn họ mà."
Âm nhạc xung quanh truyền đến, Nhiếp Thanh Anh trầm ngâm, "Múa là để mọi người xem, nếu khán giả không cảm nhận được thì tao nhã thế nào cũng vô dụng."
Chu Minh nhíu mày.
Nói không tao nhã, anh liền lấy máy ảnh ra, nhìn cô cười hỏi, "Ai mà không tục chứ? Em muốn chụp hình với bọn họ không?"
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh khẽ chớp, sóng mắt lưu chuyển, cô có cảm giác thật mới mẻ. Bình thường đều là cô biểu diễn, người khác chụp hình, hôm nay cô lại xem người khác biểu diễn, mình lại đi chụp hình. Cảm giác này thật mới mẻ. Cô có hơi kích động, đôi mắt như bừng sáng. Đúng lúc nhạc bỗng nhiên to lên, Nhiếp Thanh Anh mở miệng nói.
Chu Minh nghe không rõ nên tiến gần lại, "Em nói gì?"
Nhiếp Thanh Anh nói lại lần nữa.
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh cứ tưởng anh không nghe rõ thật, định quay lại nói với anh lần nữa, nhưng vừa quay lại, đôi môi cô bỗng in dấu lên gương mặt anh. Chu Minh cau mày, cúi đầu xuống ra vẻ như đang chăm chú nghe cô nói gì. Anh len lén tiến sát lại gần cô hơn, vợ vừa quay đầu lại, cánh môi mát lạnh như băng nhẹ nhàng sượt qua mặt anh.
Chu Minh dừng lại, Nhiếp Thanh Anh cứng đơ.
Mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt vẫn cố duy trì dáng vẻ hờ hững, nhưng động tác lại hoảng hốt lui về phía sau. Vừa bước xuống liền hụt chân, cô mất trọng tâm nên ngã nhào vào lòng anh, mặt đập lên vai anh.
Sau đó lại nghe thấy Chu Minh nghiêm giọng trách, "Đừng có lộn xộn, ở đây đông người, lỡ ngã thì sao?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh cúi đầu, đôi môi mấp máy chạm vào đôi tai đỏ bừng bừng kia, dịu dàng hỏi, "Cục cưng sao thế? Em muốn nói gì nào?"
Nhiếp Thanh Anh, "Có phải anh nghĩ tôi bị ngu hay không?"
Chu Minh khẽ giật mình.
Đôi mắt Nhiếp Thanh Anh hơi hướm giống mắt phượng, phía đuôi mắt khẽ nhếch rất xinh, nhưng không quá mị hoặc. Gương mặt cô vừa nhỏ nhắn lại trắng trẻo, cộng thêm đôi mắt quyến rũ ấy làm tôn lên một nét đẹp ngây thơ khiến mọi người nhìn vào đều yêu thích. Cô nhìn anh vài giây thôi mà lòng anh đã nóng hừng hừng, trái tim đập rộn ràng. Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, Chu Minh nghe vợ mình cất tiếng, "Mấy trò theo đuổi con gái tôi thấy nhiều rồi, trò này của anh... có hơi gà chíp đấy."
Nói xong cô liền quay đầu, khóe môi khẽ cong lên, tiếp tục xem múa.
Chu Minh lại bị đả kích nặng nề:... F*ck, anh quên mất vợ anh là cô gái vạn người mê, đàn ông theo đuổi xếp thành hàng dài. Mấy chiêu trò chíp bông này cô vừa nhìn liền biết ngay.
Chu Minh cảm thấy thật áp lực, trong lòng cứ thấp thỏm không thôi, không biết liệu cuộc hẹn hôm nay có thể làm bạn Nhiếp hài lòng không nữa.
Thật ra bạn Nhiếp rất hài lòng, rất vui vẻ. Chu Minh đang rối rắm không biết làm sao, Nhiếp Thanh Anh lại chăm chú xem múa, sau đó cùng Chu Minh đến nhà hát, đi dạo mấy con đường ăn vặt, tâm trạng cả đêm của cô đều vui vẻ thoải mái. Trước kia khi hẹn hò với Từ Bạch Dương, ngoại trừ hồi đại học không có tiền có hơi tiết kiệm ra thì lần nào anh ta cũng đưa cô đến những nơi sang trọng, đắt tiền mà người bình thường không hay đến. Có lẽ là do Nhiếp Thanh Anh mang lại cho người ta cảm giác rằng mình là nữ thần văn nghệ, không ai dám không tôn trọng, nhưng cô lại rất thích không khí bình dị như thế này, chỉ là trước giờ cô ít nói nên không bao giờ nói ra.
Hai người ra khỏi cửa nam, Chu Minh đề nghị đi đến quảng trường Tân Thiên Địa gần đó nghỉ chân một lát. Trung tâm thương mại ở quảng trường này bao gồm từng căn biệt thự nối liền nhau, khác hẳn so với những nơi khác. Hai người chậm rãi tản bộ dọc theo đường Phù Dung, dọc đường đi, điện thoại Chu Minh vang lên không ngừng. Anh từ chối mấy lần nhưng đối phương vẫn kiên trì không ngừng, Nhiếp Thanh Anh đành phải nói, "Có lẽ có chuyện gấp đấy, anh nghe đi."
Chu Minh, "Anh khát quá, vợ ơi mua giúp anh ly cà phê nhé."
Nhiếp Thanh Anh không hề nghi ngờ, chỉ "ờ" một tiếng rồi đi. Đợi đến khi cô đi được một đoạn, chắc chắn cô không nghe thấy anh mới nhận điện thoại, "Bạch Vô Thường, muốn đòi mạng người ta hả?"
Thư ký ở đầu bên kia vội nói, "Giám đốc, tuyên truyền <Múa ở nhân gian> không được duyệt. Trưởng phòng tuyên truyền không nói rằng tỉ lệ không thu hút đầu tư quá lớn, công ty không quay vòng vốn kịp. Rõ ràng lúc trước bọn họ đã đồng ý cả rồi, bây giờ lại muốn lật lọng. Tôi đang ở bên đó, nói một hồi trưởng phòng bên đó lại đòi gặp anh. Giám đốc thấy sao?"
Chu Minh, "Trưởng phòng bên đó là ai?"
Thư ký Trần nói ra một cái tên.
Chu Minh bật cười, "À, đây là nhân cơ hội chèn ép đây mà... tập đoàn Chu thị đang rối ren, có người lại muốn đục nước béo cò. Nhưng ông ta không biết rằng quan hệ giữa tôi và Chu Kiến Quốc rất kém, tìm tôi thì có lợi gì."
Trần Linh Linh vội nịnh nọt, "Anh là Chu tam thiếu mà!"
Chu Minh xùy cười một tiếng.
Giả vờ không nhận ra ý tứ giễu cợt của giám đốc, thư ký Trần buồn bã đáp, "Đáng tiếc, bất ngờ lớn dành cho cô Nhiếp thất bại rồi."
"Thất bại? Ha ha. Cô về đi, chúng ta mặc kệ bọn họ, chạm trán trực tiếp là được. Không quay vòng vốn được, trước tiên cứ mở màn hình LED ở quảng trường Tân Thiên Địa suốt 1 tiếng cho tôi, là hình cô ấy, để cho mọi người ở đây nhìn thấy. Bây giờ cô giúp tôi gọi điện thoại..."
Anh trầm giọng sắp xếp mọi chuyện, gương mặt như căng ra, vừa nói vừa suy nghĩ trong đầu làm cách nào để lo chuyện bên đây. Làm sao để màn hình LED bên này chiếu quảng cáo, tuyên truyền <Múa ở nhân gian>... Trần Linh Linh vâng dạ nhớ kỹ lời giám đốc nói, đột nhiên, đầu bên kia lại truyền đến một giọng nữ, "Không cần đâu!"
Thư ký Trần hết hồn, giọng ai đây?
Cô nín thở, lỗ tai dính sát vào tai nghe, định bụng hóng hớt tí chuyện của sếp nhà mình. Phía bên kia, Chu Minh cũng hết hồn, anh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Nhiếp Thanh Anh đang cầm hai ly cà phê đứng sau lưng anh. Mấy lời anh nói đều bị cô nghe hết.
Chu Minh, "... Sao em về nhanh thế..."
Nhiếp Thanh Anh lẳng lặng đứng đó, "Anh bảo anh khát mà."
Thế nên cô đã vội vàng mua về cho anh.
Chu Minh run rẩy, gương mặt đẹp trai nở một nụ cười cúng ngắc. Lòng anh đang rối rắm, nhưng lại giả vờ bình tĩnh. Anh muốn trêu chọc cô, nhưng Nhiếp Thanh Anh chỉ chỉ điện thoại của anh, "Có thể cúp điện thoại được không? Tôi không muốn người khác nghe thấy."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi không quan tâm có được tuyên truyền hay không, tối nay tôi rất vui. Anh Chu, cám ơn anh."
Chu Minh như bị ngạt thở, mặt anh xanh lè, như bị đả kích lớn, "Anh Chu?? Hai ta xa lạ lắm ư?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô vội vàng đổi giọng, "Cám ơn anh, ông xã."
Chồng cô ôm lấy trái tim đang bị tổn thương nặng nề, đưa tay tắt điện thoại. Thư ký Trần bên kia: "..."
Cô Nhiếp thật ác độc.
Chu Minh bất an cúp điện thoại, lông mày khẽ nhíu lại, âm thầm tính toán làm sao để vãn hồi hình tượng của mình. Mấy lần anh há miệng muốn nói nhưng lại không biết phải nói thế nào với cô.
Sự bất ngờ dành cho cô bất thành, lại bị người ta bảo "không cần". Có lẽ cô đang nghĩ anh đang lợi dụng việc công để làm chuyện tư... Đầu óc Chu Minh rối như tơ, bỗng nhiên lại nghe cô nói, "Ông xã, anh nhắm mắt lại đi."
Chu Minh, "Hả?"
Nhiếp Thanh Anh, "Nhắm mắt lại."
Ánh đèn rực rỡ, nước nước chảy rầm rì, tiếng đàn dương cầm, cộng thêm cả tiếng đàn tỳ bà thấp thoáng quanh đây, tất cả hòa vào nhau hài hòa đến lạ kỳ. Hai người đứng trên đường, dưới ánh đèn đường, Chu Minh chậm rãi cúi xuống nhìn Nhiếp Thanh Anh, ánh mắt giao nhau. Bỗng nhiên anh nở nụ cười, hai mắt nhắm chặt, như đang chờ đợi...
Không lẽ vợ anh thấy anh buồn, biết sự bất ngờ anh dành cho cô thất bại rồi nên muốn thưởng cho anh một nụ hôn ư?
Chậc chậc, phần thưởng này của chị bé thật lợi hại.
Chu tam thiếu từ từ nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể của cô nhoài sang. Lòng anh đầy mong chờ, thấy cô nhón chân, choàng tay qua cổ anh. Tim Chu Minh như chú nai con đang nhảy loạn, máu anh đang sôi trào, nhịp tim lớn đến nỗi chính anh cũng nghe thấy, chờ đợi một nụn hôn. Anh đang đoán xem cô sẽ hôn lên môi mình hay lên má mình. Hy vọng cô sẽ hôn lên môi anh.
Đôi môi vẫn như thường, không hề có nụ hôn nào cả.
Nhưng ở cổ lại mát lạnh, có vật gì đó được đeo lên,
Nhiếp Thanh Anh như trút được gánh nặng, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đẹp đấy."
Chu Minh mở mắt ra, sờ sờ cái cổ của mình, hình như cô tặng dây chuyền cho anh?
Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt của anh, "Ông xã, anh thích không?"
Chu Minh trầm ngâm, "Thích hay không, câu hỏi này thật khó trả lời. So với kỳ vọng của anh thì không thích cho lắm, nhưng nếu so với vài tháng trước thì anh lại rất thích. Câu hỏi khó thế này, anh phải suy nghĩ kỹ đã."
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, sau đó mím môi đầy vui vẻ: Mình làm lão chồng ngốc luôn rồi, phải làm gì với anh ấy đây?
****
Chương sau:
Bên kia mệt mỏi ngáp một cái, "Alo? Chuyện gì?"
Chu Minh, "Không có gì? Tôi mới đăng ảnh trong nhóm đấy, nhắc cậu vào xem rồi cho xin vài dòng bình luận nhé, nhớ bấm like cho tôi đấy."
Cậu bạn bên kia mơ màng mở Wechat lên, sau khi bấm vào xem hình thì nói, "Dây chuyền à?"
Chu Minh hí hửng nói, "Ừa, vợ tôi tặng đấy!"
Bữa bạn nào đoán đúng rồi đấy =)))Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook