Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
"Cô Tôn, cô Tôn!"
Trong bãi giữ xe, Tôn Dĩnh Hồng đi cùng mấy học trò đến chỗ đậu xe. Nghe thấy có người gọi tên mình, bà quay đầu lại. Người phụ nữ đã hơn năm mươi, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, lúc quay đầu, cái cổ xoay theo tạo nên đường cong lả lướt. Năm ngoái bà đã tổ chức một concert của riêng mình vô cùng thành công.
Thấy một cô gái từ xa chạy về phía mình, Tôn Dĩnh Hồng tháo kính mát xuống, bà nhận ra đây chính là cô gái múa chính lúc nãy. Cô gái chạy tới, mái tóc đen bóng xõa tung, dáng người mảnh mai chạy đến khiến hàng mi khẽ run theo. Làn da trắng muốt nổi bật dưới tầng hầm bãi xe như một dòng suối mát lành. Mấy người học trò của Tôn Dĩnh Hồng không tự chủ dán mắt theo bóng hình của cô, có vài học trò nam lặng lẽ đỏ bừng cả hai tai.
Đến khi cô gái đứng trước mặt mình, bà bỗng hỏi, "Em có phải là Nhiếp Thanh Anh không? Hồi tháng mười, lúc đăng ký dự thi cuộc thi múa toàn quốc có phải em cũng đăng ký đúng không?"
Tôn Dĩnh Hồng chính là một trong những giám khảo của cuộc thi múa toàn quốc vào tháng mười.
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác một chút, sau đó mới trả lời, "Dạ đúng. Nhưng em không đến đây tìm cô để đi cửa sau." Cô mấp máy đôi môi, căng thẳng giới thiệu bản thân, "Chào cô, em tên là Nhiếp Thanh Anh..."
Tôn Dĩnh Hồng, "..."
Bà sững sốt một lá rồi bật cười, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, cảm thấy cô gái này rất thú vị. Tôn Dĩnh Hồng chậm rãi nói, "Cô biết em, Lúc em mười sáu tuổi đã được giải thưởng Đào Lý - giải thưởng múa cổ điển giành cho thanh thiếu niên, năm thứ hai lại nhận được giải thưởng "Hoa Sen". Lúc hai mươi tuổi lại nhận thêm giải thưởng Đào Lý... Trong giới múa của thanh thiếu niên, có ai mà chưa nghe qua tên Nhiếp Thanh Anh chứ? Cô đúng là nghe danh đã lâu."
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười ngại ngùng. Đúng là cô nhận rất nhiều giải thưởng, mấy lần được bình chọn khen thưởng đều có tên của cô Tôn Dĩnh Hồng. Bà ấy biết cô cũng là chuyện bình thường.
Tôn Dĩnh Hồng bỗng hỏi cô, "Năm ngoái đài truyền hình quốc gia có tổ chức cuộc thi múa, sao cô lại không thấy em?"
Nhiếp Thanh Anh, "Lúc đầu em có đăng ký, nhưng sau đó chân lại bị thương nên đành từ bỏ."
tdh cúi đầu, nghiêm nghị nhìn đôi chân của cô, "Chân bị thương? Luyện tập quá khắt khe? Nghiêm khắc với bản thân cũng phải có mức độ thôi chứ. Trong cái nghề này, nếu em muốn múa cả đời thì phải bảo vệ thân thể mình thật tốt. Nếu không đến ba mươi tuổi, bệnh tật đầy mình, dù em không muốn xuống sân khấu thì khán giả cũng sẽ buộc em phải xuống thôi."
Nhiếp Thanh Anh khiêm tốn tiếp nhận ý kiến.
tdh nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của cô, có lẽ là ỷ vào tuổi trẻ cho nên không biết trân trọng bản thân, cô gái trẻ tuổi thế này chỉ muốn thăng tiến, theo đuổi cảnh giới của nghệ thuật, khiêu chiến cực hạn của cơ thể mình. Bọn họ vẫn chưa có khái niệm phải giữ gìn sức khỏe bản thân.
thd không nói gì, sau lại hỏi cô, "Lúc trước không phải em ở Vũ đoàn thủ đô ư? Sao bây giờ lại chuyển đến đây?"
Nhiếp Thanh Anh, "Chồng em ở đây."
tdh gật đầu. Bà hy sinh vì sự nghiệp nên không lấy chồng sinh con, nhưng không vì thế mà ghét chuyện này.
Nhiếp Thanh Anh nhìn bà, nhẹ giọng hỏi, "Cô ơi, em muốn nhờ cô chỉ đạo vũ đạo cho em..."
tdh kinh ngạc, "Kỹ thuật của em rất thành thạo, thân vận lại tốt nhất trong những người cùng lứa. Em múa rất giỏi, rất đẹp rồi, cô chỉ sợ không giúp gì được cho em."
Nhiếp Thanh Anh lắc đầu, "Vẫn chưa giỏi ạ."
tdh lại nhìn cô, sau đó bật cười. Bà nói, "Được. Cô sắp đến thủ đô đảm nhận vai trò giám khảo của cuộc thi múa toàn quốc, chắc em cũng sẽ đăng ký tham gia đúng không? Vừa hay Hiệp hội vũ đạo có cuộc họp, cô sẽ ở thủ đô khoảng hai tháng. Nếu em được giải nhất thì cô sẽ nhận lời em."
Khóe môi Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng cong lên.
thd cười, "Xem ra cô Nhiếp chưa thi đấu đã tự tin thế này. Tốt lắm, vậy cô sẽ chờ tin tốt từ em. Hẹn gặp em ở thủ đô nhé."
Nhiếp Thanh Anh bình tĩnh nhìn cô tdh cùng học trò của mình rời đi. Sau khi tiễn cô, Nhiếp Thanh Anh lấy điện thoại ra xem một chút thì có hơi bất ngờ khi phát hiện ra Chu Minh vẫn chưa nhắn tin trả lời cô. Có lẽ là anh bận việc. Nhiếp Thanh Anh không có thói quen chất vấn hành tung của chồng, vì thế cô thu dọn đồ đạc, định bụng quay về rồi nói sau.
...
Sau khi Chu Minh không dụ dỗ được Khương Dược đọc tiểu thuyết với mình, anh không cam lòng ngồi xuống bắt đầu bàn chuyện làm ăn với cậu bạn. Khương Dược nói ra suy nghĩ của mình, "Theo tình hình trong nước, nhiều ngành đều bị phân hóa vốn, bây giờ chúng ta có tiến vào thì cũng không thu được bao nhiêu. Mà mấy năm gần đây, nghành giải trí rất phát triển, nhưng lại không có ai có gan làm lớn. Tôi đã nghiên cứu rồi, cậu có thể xem tư liệu này."
Chu Minh "Ừ." một tiếng, nhìn Khương Dược đưa sang một sấp tư liệu dày mấy chục trang. Bình thường Chu Minh thoải mái không gò bó, nhưng khi nói chuyện làm ăn thì anh vô cùng cẩn thận, hoàn toàn biến thành người khác. Anh không vì Khương Dược là bạn thân nhiều năm mà tin tưởng một cách vô điều kiện, mặc cho đối phương quyết định. Đây cũng là nguyên nhân Khương Dược chọn Chu Minh để hợp tác chứ không phải Hàn Đạt.
Chu Minh gõ tay lên bàn trà, châm một điếu thuốc. Hút mấy hơi lại dụi tàn thuốc. Chu Minh nói, "Tôi lại có một chút tài nguyên trong giới. Nhưng mà minh tinh bây giờ toàn tìm những công ty lớn để hợp tác. Bồi dưỡng mấy người ít nổi tiếng thì lại quá tốn sức. Bây giờ, chính sách quốc gia thay đổi rất nhanh, chúng ta muốn làm gì cũng kiếm tiền rất nhanh. Để mấy người tuyến mười tám ra mặt thì hơi khó."
Khương Dược chỉ một đoạn trên tư liệu, "Người nổi tiếng trên mạng, trò chơi, đồ ăn ngon, trực tiếp chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây. Tôi nghĩ..."
Chu Minh vừa ngẩng đầu lên, đồng thanh nói, "Công ty chuyên về mảng trực tiếp!"
Khương Dược cười, đẩy gọng kính, "Cứ tích vốn đã, bắt đầu từ cái nhỏ trước vậy. Nhưng mà đây là lần đầu tiên dấn thân vào showbiz, vẫn còn bỡ ngỡ lắm cho nên mong Chu thiếu chỉ dẫn. Tôi nghĩ bước đầu tiên chúng ta cần làm chính là tạo nền tảng thật tốt, lấy lương cao để mời mấy người có danh tiếng về trấn giữ. Nhưng chuyện này cũng cần phải nắm bắt cho tốt. Dạo này nhà nước bắt đầu chỉnh đốn, cho nên chúng ta muốn làm thì ngay từ đầu phải có quy tắc. Nhưng mà hot girl mạng thì chọn thế nào, a..."
Chu Minh hờ hững đáp, "Chuyện này có gì khó đâu, da trắng, ngực to, mông cong, mặt hút người xem, biết làm trò, hoạt bát, dễ nói chuyện, EQ cao là được. Khán giả thích kiểu thế này, cứ để tôi chọn cho."
Khương Dược do dự, "Hình như không được tao nhã cho lắm..."
Chu Minh cười, "Giải trí thôi thì cần gì tao nhã hả? Nhà tư bản chỉ muốn phục vụ người xem, mà bọn họ thì thích vậy đấy."
Chu Minh đã tính toán kỹ càng. Tốt xấu gì anh cũng chìm nổi nhiều năm ở tập đoàn Chu thị, cũng đã tìm hiểu sơ qua ngành giải trí, cho nên anh đã nắm vững tình hình bên trong. Khương Dược vừa đưa ra suy nghĩ hợp tác, trong đầu anh đã bắt đầu vạch ra phương hướng hợp tác. Chuyện chọn người nổi tiếng trên mạng đơn giản này không cần phải suy nghĩ gì nhiều.
Khương Dược nhìn anh, nửa lo lắng, nửa nhắc nhở, "Cậu đừng lấy vợ mình ra làm tiêu chuẩn chọn người nhé?"
Dù sao thẩm mỹ của Chu Minh vẫn chung thủy như thế. Nhiếp Thanh Anh vừa xinh đẹp lại có khí chất, bao năm rồi mà Khương Dược chưa gặp được người thứ hai.
Chu Minh nhíu mày, "Làm gì có? Vợ là vợ, công việc là công việc. Khán giả thích xem gì thì tôi cho bọn họ xem cái đó."
Mắt chọn vợ và mắt chọn người nổi tiếng trên mạng của anh khác nhau hoàn toàn. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Khương Dược, Chu Minh chậc một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra mở phần mềm trực tiếp cho Khương Dược xem thẩm mỹ tiêu chuẩn của hot girl mạng. Người được chọn mỗi người một vẻ, có người xinh tươi như làn gió mát, có người trang điểm nhẹ nhàng, đều là tiêu chuẩn của hot girl mạng, ngực to, mông cong... Khương Dược im lặng nhìn Chu Minh bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Tiêu chuẩn thấp thế này, đúng là rất nhanh.
Bọn họ bàn bạc xong xuôi, đến lúc dọn dẹp tài liệu, Khương Dược nửa đùa nửa thật: "Sắp tới có lẽ thành phố A sẽ có tin đồn Chu tam thiếu thích hot girl mạng."
Đạo hạnh Chu Minh đâu phải hạng vừa, anh như cười như không, "Bảo tôi thích đàn ông cũng chả sao cả."
Lúc ra khỏi cửa, Khương Dược hắng giọng một cái, gương mặt đỏ bừng bừng, "..."
Không hổ danh là Chu tam thiếu, co được dãn được, mắt thẩm mỹ có thể đổi xoành xoạch, khi cao khi thấp.
Nói chuyện với Khương Dược đến 2 - 3 tiếng đồng hồ, bọn họ coi như đã thống nhất quy tắc hợp tác mở công ty, vui vẻ quyết định kế hoạch sơ bộ. Sau khi tiễn Khương Dược, Chu Minh ngồi xuống tự pha cho mình một tách cà phê. Anh đưa mắt nhìn căn phòng rối tung trước mặt. Vì lúc nãy đọc tiểu thuyết nên anh kéo rèm cửa lại, không khí trong phòng không được tốt; Sau lại bàn chuyện công việc, hút thuốc, uống rượu, dụ dỗ Khương Dược đọc ngôn tình mà cậu ta không chịu đọc... Cả căn phòng bây giờ vô cùng lộn xộn. Chu Minh lấy điện thoại ra gọi cho người giúp việc đến dọn dẹp.
Anh gọi điện xong rồi rót một tách cà phê, ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất. Ánh đèn đêm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Chu Minh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình vô cùng say sưa bỗng chốc trái tim bỗng đánh rơi một nhịp. Anh cảm thấy cuộc sống vẫn chưa hoàn chính, thiếu thiếu cái gì đó, là lạ ở đâu đó. Anh suy nghĩ cả buổi, bỗng chốc phát hiện ra nguyên ngày hôm nay mình không liên lạc với vợ yêu... Chu tam thiếu sợ đến cong đuôi, vội vàng mở điện thoại ra xem thì nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Thanh Anh gửi đến. Vì đọc tiểu thuyết say sưa mà quên mất phải trả lời tin nhắn cho cô, Chu Minh ngây dại.
Anh thế mà lại làm lơ vợ yêu!
Vợ yêu sẽ không giận anh chứ?
Ngón tay Chu Minh run rẩy nhắn tin trả lời. Nhưng anh vừa gõ được mấy chữ thì bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ "cạch cạch". Chu Minh cứng đờ cả người, ngẩng đầu nhìn cánh cửa dần dần mở ra. Điều đáng sợ chính là, người ấy lại là Nhiếp Thanh Anh chứ không phải là dì giúp việc anh gọi đến. Chết cha rồi! Không những không trả lời tin nhắn cho vợ, mà còn để vợ nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn của mình thế này!
Vẻ mặt Chu Minh đầy khiếp sợ, anh đứng dậy đón cô, chột dạ hỏi, "Em, sao em lại về sớm thế?"
Nhiếp Thanh Anh nghi ngờ hỏi anh, "... Sớm hả?"
Đã mười một giờ đêm rồi mà vẫn còn sớm hả???
Chu Minh chạy đến huyền quan, nịnh nót cầm dép lê giúp vợ, vừa vuốt đuôi, "Em này, sao em lại không gọi anh đến đón? Đêm hôm khuya khoắt một mình đón xe ở ngoài nguy hiểm lắm."
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn anh, sau lại giải thích bên vũ đoàn có xe đưa đón. Cô vừa thay dép bước vào nhà thì giật mình. Phòng khách vô cùng lộn xộn... Ngoại trừ chỗ gần cửa sổ sát vách thì mấy chỗ khác đều được rèm che lại, sách quăng đầy đất, tàn thuốc vươn vãi đầy bàn. Cô khẽ nhìn sang Chu Minh... đầu tóc rối bời, cà vạt kéo xộc xệch, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt đầy tơ máu. Ánh mắt nhìn cô vừa mơ màng, vô tội, vừa mang theo bất an, sợ hãi...
Có thể đọc hết những cảm xúc trong mắt anh, Nhiếp Thanh Anh có hơi chần chừ.
Cô nghiêm túc nhìn chồng, Chu Minh bị cô nhìn càng thêm chột dạ, mất tự nhiên. Khi anh mất tự nhiên thì ánh mắt lại càng tránh né, "Anh Anh đừng nhìn anh thế, người ta ngại lắm."
Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng hỏi anh, "Em... muốn hỏi là... tài chính công ty anh xảy ra vấn đề hả? Sắp phá sản?"
Chu Minh giật mình, "..."
Nhiếp Thanh Anh thấy anh không nói gì, sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của ông xã, bạn học Nhiếp tốt bụng hạ giọng dịu dàng nói, "Không sao, phá sản thì em nuôi anh. Nhưng mà anh đừng sa ngã nhé."
Chu Minh yên lặng nhìn cô, đôi mắt u ám, nhưng anh không nói, cô lại nghĩ rằng anh đang tuyệt vọng. Nhiếp Thanh Anh buồn vì EQ của mình quá thấp, không biết phải nói sao để an ủi anh. Sau khi vắt nát óc, Nhiếp Thanh Anh nói thẳng, "Tục ngữ có câu, "Cưới vợ dưỡng già". Em sẽ không ly hôn với anh đâu."
Chu Minh im lặng nhìn cô cả buổi, nhìn dáng vẻ cố gắng an ủi mình của cô, trong lòng bỗng thấy ấm áp, vui vẻ hẳn lên. Nhiếp Thanh Anh ngạc nhiên khi bị anh ôm vào lòng. Anh cười nhẹ bóp bóp mặt cô, "Anh không phá sản. Vợ, xem ra em chẳng biết gì về tài sản của anh cả."
"Nào, để chồng cập nhật cho em biết chồng em có bao nhiêu tiền... Chờ đến ngày hai vợ chồng ta thiếu tiền, chỉ cần bán một căn hộ nhỏ thôi cũng đủ tiền tiêu rồi."
...
Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh cải tạo tam quan của mình. Cô sớm biết chồng mình là con trai của Chu đại gia, anh cũng rất biết cách kiếm tiền. Nhưng sau khi bị Chu Minh ép cô đến tham quan tài sản của mình, cô hoàn toàn khiếp sợ. Hóa ra mình đúng là đã gả cho đại gia.
****
Chiều ngày hôm đó, cô và đồng nghiệp cùng nhau đi dạo phố. Có một đồng nghiệp chỉ vào tòa nhà của Chu thị mà cảm thán, thỉnh thoảng cứ liếc sang nhìn cô, hâm mộ nói, "Thanh Anh, chồng cô làm việc ở đây hả. Là thiếu phu nhân của Chu thị, cô mau nói cho chúng tôi biết bên trong đó có gì đi."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi... không biết."
Đồng nghiệp kỳ quái, "Sao lại không biết? Cô chưa đến công ty chồng mình bao giờ à?"
Nhiếp Thanh Anh im lặng cúi đầu. Từ trước đến giờ cô luôn hờ hững, lạnh lùng. Thấy cô như thế, bọn họ cũng không nói gì. Chỉ là sau khi chia tay với bọn họ, Nhiếp Thanh Anh bèn quay lại, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao này rồi quyết định đi vào. Cô muốn tìm hiểu công việc của Chu Minh.
Nhưng bạn học Nhiếp hoàn toàn không ngờ rằng, lần đầu tiên mình đến thăm công ty của chồng thì chồng mình muốn từ chức.
Chu Minh ngồi trong phòng làm việc của mình hứng chịu lửa giận của chủ tịch. Cửa phòng đóng kín nên người bên ngoài không nghe thấy hai cha con họ đang cãi nhau. Chu Kiến Quốc nổi giận đùng đùng, "Mày còn không chịu nói cho rõ chuyện kết hôn đi! Lúc nào mới chịu mang Nhiếp Thanh Anh đến đây gặp ba mày! Lúc nào mời ba mẹ con bé đến ăn cơm hả!"
"Ây gu, ba biết hết rồi hả? Ăn cơm, gặp mặt thì không được. Thế này đi..." Chu Minh uể oải, đưa tay đỡ trán như đang suy nghĩ thật kỹ, sau đó ngẩng đầu đưa ra phương án, "Hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ?"
Chu đại gia, "...!!!"
Chu Minh cười khẽ, "Đừng lo, tôi chỉ đùa thôi, tôi muốn từ chức. Chủ tịch à, không cần ông quan tâm!"
Anh kéo ngăn kéo lấy tờ đơn xin nghỉ việc đưa cho ông.
Chu Kiến Quốc co rúm mặt mày, "... Mày bị bệnh hả?"
Ông chỉ mới hỏi thăm có một chút, trong lòng còn mong chờ được gặp con dâu, sau đó gia đình hai bên hẹn nhau ăn cơm một lần... Thậm chí ông còn định sau khi gặp mặt con dâu rồi sẽ tặng cho nó một món quà nhỏ. Kết quả thằng con trời đánh lại lấy việc từ chức ra uy hiếp ông? Thằng này nó bị bệnh hả??Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong bãi giữ xe, Tôn Dĩnh Hồng đi cùng mấy học trò đến chỗ đậu xe. Nghe thấy có người gọi tên mình, bà quay đầu lại. Người phụ nữ đã hơn năm mươi, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã, lúc quay đầu, cái cổ xoay theo tạo nên đường cong lả lướt. Năm ngoái bà đã tổ chức một concert của riêng mình vô cùng thành công.
Thấy một cô gái từ xa chạy về phía mình, Tôn Dĩnh Hồng tháo kính mát xuống, bà nhận ra đây chính là cô gái múa chính lúc nãy. Cô gái chạy tới, mái tóc đen bóng xõa tung, dáng người mảnh mai chạy đến khiến hàng mi khẽ run theo. Làn da trắng muốt nổi bật dưới tầng hầm bãi xe như một dòng suối mát lành. Mấy người học trò của Tôn Dĩnh Hồng không tự chủ dán mắt theo bóng hình của cô, có vài học trò nam lặng lẽ đỏ bừng cả hai tai.
Đến khi cô gái đứng trước mặt mình, bà bỗng hỏi, "Em có phải là Nhiếp Thanh Anh không? Hồi tháng mười, lúc đăng ký dự thi cuộc thi múa toàn quốc có phải em cũng đăng ký đúng không?"
Tôn Dĩnh Hồng chính là một trong những giám khảo của cuộc thi múa toàn quốc vào tháng mười.
Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác một chút, sau đó mới trả lời, "Dạ đúng. Nhưng em không đến đây tìm cô để đi cửa sau." Cô mấp máy đôi môi, căng thẳng giới thiệu bản thân, "Chào cô, em tên là Nhiếp Thanh Anh..."
Tôn Dĩnh Hồng, "..."
Bà sững sốt một lá rồi bật cười, vẻ mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, cảm thấy cô gái này rất thú vị. Tôn Dĩnh Hồng chậm rãi nói, "Cô biết em, Lúc em mười sáu tuổi đã được giải thưởng Đào Lý - giải thưởng múa cổ điển giành cho thanh thiếu niên, năm thứ hai lại nhận được giải thưởng "Hoa Sen". Lúc hai mươi tuổi lại nhận thêm giải thưởng Đào Lý... Trong giới múa của thanh thiếu niên, có ai mà chưa nghe qua tên Nhiếp Thanh Anh chứ? Cô đúng là nghe danh đã lâu."
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười ngại ngùng. Đúng là cô nhận rất nhiều giải thưởng, mấy lần được bình chọn khen thưởng đều có tên của cô Tôn Dĩnh Hồng. Bà ấy biết cô cũng là chuyện bình thường.
Tôn Dĩnh Hồng bỗng hỏi cô, "Năm ngoái đài truyền hình quốc gia có tổ chức cuộc thi múa, sao cô lại không thấy em?"
Nhiếp Thanh Anh, "Lúc đầu em có đăng ký, nhưng sau đó chân lại bị thương nên đành từ bỏ."
tdh cúi đầu, nghiêm nghị nhìn đôi chân của cô, "Chân bị thương? Luyện tập quá khắt khe? Nghiêm khắc với bản thân cũng phải có mức độ thôi chứ. Trong cái nghề này, nếu em muốn múa cả đời thì phải bảo vệ thân thể mình thật tốt. Nếu không đến ba mươi tuổi, bệnh tật đầy mình, dù em không muốn xuống sân khấu thì khán giả cũng sẽ buộc em phải xuống thôi."
Nhiếp Thanh Anh khiêm tốn tiếp nhận ý kiến.
tdh nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt hờ hững của cô, có lẽ là ỷ vào tuổi trẻ cho nên không biết trân trọng bản thân, cô gái trẻ tuổi thế này chỉ muốn thăng tiến, theo đuổi cảnh giới của nghệ thuật, khiêu chiến cực hạn của cơ thể mình. Bọn họ vẫn chưa có khái niệm phải giữ gìn sức khỏe bản thân.
thd không nói gì, sau lại hỏi cô, "Lúc trước không phải em ở Vũ đoàn thủ đô ư? Sao bây giờ lại chuyển đến đây?"
Nhiếp Thanh Anh, "Chồng em ở đây."
tdh gật đầu. Bà hy sinh vì sự nghiệp nên không lấy chồng sinh con, nhưng không vì thế mà ghét chuyện này.
Nhiếp Thanh Anh nhìn bà, nhẹ giọng hỏi, "Cô ơi, em muốn nhờ cô chỉ đạo vũ đạo cho em..."
tdh kinh ngạc, "Kỹ thuật của em rất thành thạo, thân vận lại tốt nhất trong những người cùng lứa. Em múa rất giỏi, rất đẹp rồi, cô chỉ sợ không giúp gì được cho em."
Nhiếp Thanh Anh lắc đầu, "Vẫn chưa giỏi ạ."
tdh lại nhìn cô, sau đó bật cười. Bà nói, "Được. Cô sắp đến thủ đô đảm nhận vai trò giám khảo của cuộc thi múa toàn quốc, chắc em cũng sẽ đăng ký tham gia đúng không? Vừa hay Hiệp hội vũ đạo có cuộc họp, cô sẽ ở thủ đô khoảng hai tháng. Nếu em được giải nhất thì cô sẽ nhận lời em."
Khóe môi Nhiếp Thanh Anh nhẹ nhàng cong lên.
thd cười, "Xem ra cô Nhiếp chưa thi đấu đã tự tin thế này. Tốt lắm, vậy cô sẽ chờ tin tốt từ em. Hẹn gặp em ở thủ đô nhé."
Nhiếp Thanh Anh bình tĩnh nhìn cô tdh cùng học trò của mình rời đi. Sau khi tiễn cô, Nhiếp Thanh Anh lấy điện thoại ra xem một chút thì có hơi bất ngờ khi phát hiện ra Chu Minh vẫn chưa nhắn tin trả lời cô. Có lẽ là anh bận việc. Nhiếp Thanh Anh không có thói quen chất vấn hành tung của chồng, vì thế cô thu dọn đồ đạc, định bụng quay về rồi nói sau.
...
Sau khi Chu Minh không dụ dỗ được Khương Dược đọc tiểu thuyết với mình, anh không cam lòng ngồi xuống bắt đầu bàn chuyện làm ăn với cậu bạn. Khương Dược nói ra suy nghĩ của mình, "Theo tình hình trong nước, nhiều ngành đều bị phân hóa vốn, bây giờ chúng ta có tiến vào thì cũng không thu được bao nhiêu. Mà mấy năm gần đây, nghành giải trí rất phát triển, nhưng lại không có ai có gan làm lớn. Tôi đã nghiên cứu rồi, cậu có thể xem tư liệu này."
Chu Minh "Ừ." một tiếng, nhìn Khương Dược đưa sang một sấp tư liệu dày mấy chục trang. Bình thường Chu Minh thoải mái không gò bó, nhưng khi nói chuyện làm ăn thì anh vô cùng cẩn thận, hoàn toàn biến thành người khác. Anh không vì Khương Dược là bạn thân nhiều năm mà tin tưởng một cách vô điều kiện, mặc cho đối phương quyết định. Đây cũng là nguyên nhân Khương Dược chọn Chu Minh để hợp tác chứ không phải Hàn Đạt.
Chu Minh gõ tay lên bàn trà, châm một điếu thuốc. Hút mấy hơi lại dụi tàn thuốc. Chu Minh nói, "Tôi lại có một chút tài nguyên trong giới. Nhưng mà minh tinh bây giờ toàn tìm những công ty lớn để hợp tác. Bồi dưỡng mấy người ít nổi tiếng thì lại quá tốn sức. Bây giờ, chính sách quốc gia thay đổi rất nhanh, chúng ta muốn làm gì cũng kiếm tiền rất nhanh. Để mấy người tuyến mười tám ra mặt thì hơi khó."
Khương Dược chỉ một đoạn trên tư liệu, "Người nổi tiếng trên mạng, trò chơi, đồ ăn ngon, trực tiếp chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây. Tôi nghĩ..."
Chu Minh vừa ngẩng đầu lên, đồng thanh nói, "Công ty chuyên về mảng trực tiếp!"
Khương Dược cười, đẩy gọng kính, "Cứ tích vốn đã, bắt đầu từ cái nhỏ trước vậy. Nhưng mà đây là lần đầu tiên dấn thân vào showbiz, vẫn còn bỡ ngỡ lắm cho nên mong Chu thiếu chỉ dẫn. Tôi nghĩ bước đầu tiên chúng ta cần làm chính là tạo nền tảng thật tốt, lấy lương cao để mời mấy người có danh tiếng về trấn giữ. Nhưng chuyện này cũng cần phải nắm bắt cho tốt. Dạo này nhà nước bắt đầu chỉnh đốn, cho nên chúng ta muốn làm thì ngay từ đầu phải có quy tắc. Nhưng mà hot girl mạng thì chọn thế nào, a..."
Chu Minh hờ hững đáp, "Chuyện này có gì khó đâu, da trắng, ngực to, mông cong, mặt hút người xem, biết làm trò, hoạt bát, dễ nói chuyện, EQ cao là được. Khán giả thích kiểu thế này, cứ để tôi chọn cho."
Khương Dược do dự, "Hình như không được tao nhã cho lắm..."
Chu Minh cười, "Giải trí thôi thì cần gì tao nhã hả? Nhà tư bản chỉ muốn phục vụ người xem, mà bọn họ thì thích vậy đấy."
Chu Minh đã tính toán kỹ càng. Tốt xấu gì anh cũng chìm nổi nhiều năm ở tập đoàn Chu thị, cũng đã tìm hiểu sơ qua ngành giải trí, cho nên anh đã nắm vững tình hình bên trong. Khương Dược vừa đưa ra suy nghĩ hợp tác, trong đầu anh đã bắt đầu vạch ra phương hướng hợp tác. Chuyện chọn người nổi tiếng trên mạng đơn giản này không cần phải suy nghĩ gì nhiều.
Khương Dược nhìn anh, nửa lo lắng, nửa nhắc nhở, "Cậu đừng lấy vợ mình ra làm tiêu chuẩn chọn người nhé?"
Dù sao thẩm mỹ của Chu Minh vẫn chung thủy như thế. Nhiếp Thanh Anh vừa xinh đẹp lại có khí chất, bao năm rồi mà Khương Dược chưa gặp được người thứ hai.
Chu Minh nhíu mày, "Làm gì có? Vợ là vợ, công việc là công việc. Khán giả thích xem gì thì tôi cho bọn họ xem cái đó."
Mắt chọn vợ và mắt chọn người nổi tiếng trên mạng của anh khác nhau hoàn toàn. Dưới ánh mắt nghi ngờ của Khương Dược, Chu Minh chậc một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra mở phần mềm trực tiếp cho Khương Dược xem thẩm mỹ tiêu chuẩn của hot girl mạng. Người được chọn mỗi người một vẻ, có người xinh tươi như làn gió mát, có người trang điểm nhẹ nhàng, đều là tiêu chuẩn của hot girl mạng, ngực to, mông cong... Khương Dược im lặng nhìn Chu Minh bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Tiêu chuẩn thấp thế này, đúng là rất nhanh.
Bọn họ bàn bạc xong xuôi, đến lúc dọn dẹp tài liệu, Khương Dược nửa đùa nửa thật: "Sắp tới có lẽ thành phố A sẽ có tin đồn Chu tam thiếu thích hot girl mạng."
Đạo hạnh Chu Minh đâu phải hạng vừa, anh như cười như không, "Bảo tôi thích đàn ông cũng chả sao cả."
Lúc ra khỏi cửa, Khương Dược hắng giọng một cái, gương mặt đỏ bừng bừng, "..."
Không hổ danh là Chu tam thiếu, co được dãn được, mắt thẩm mỹ có thể đổi xoành xoạch, khi cao khi thấp.
Nói chuyện với Khương Dược đến 2 - 3 tiếng đồng hồ, bọn họ coi như đã thống nhất quy tắc hợp tác mở công ty, vui vẻ quyết định kế hoạch sơ bộ. Sau khi tiễn Khương Dược, Chu Minh ngồi xuống tự pha cho mình một tách cà phê. Anh đưa mắt nhìn căn phòng rối tung trước mặt. Vì lúc nãy đọc tiểu thuyết nên anh kéo rèm cửa lại, không khí trong phòng không được tốt; Sau lại bàn chuyện công việc, hút thuốc, uống rượu, dụ dỗ Khương Dược đọc ngôn tình mà cậu ta không chịu đọc... Cả căn phòng bây giờ vô cùng lộn xộn. Chu Minh lấy điện thoại ra gọi cho người giúp việc đến dọn dẹp.
Anh gọi điện xong rồi rót một tách cà phê, ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất. Ánh đèn đêm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Chu Minh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình vô cùng say sưa bỗng chốc trái tim bỗng đánh rơi một nhịp. Anh cảm thấy cuộc sống vẫn chưa hoàn chính, thiếu thiếu cái gì đó, là lạ ở đâu đó. Anh suy nghĩ cả buổi, bỗng chốc phát hiện ra nguyên ngày hôm nay mình không liên lạc với vợ yêu... Chu tam thiếu sợ đến cong đuôi, vội vàng mở điện thoại ra xem thì nhìn thấy tin nhắn của Nhiếp Thanh Anh gửi đến. Vì đọc tiểu thuyết say sưa mà quên mất phải trả lời tin nhắn cho cô, Chu Minh ngây dại.
Anh thế mà lại làm lơ vợ yêu!
Vợ yêu sẽ không giận anh chứ?
Ngón tay Chu Minh run rẩy nhắn tin trả lời. Nhưng anh vừa gõ được mấy chữ thì bỗng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ "cạch cạch". Chu Minh cứng đờ cả người, ngẩng đầu nhìn cánh cửa dần dần mở ra. Điều đáng sợ chính là, người ấy lại là Nhiếp Thanh Anh chứ không phải là dì giúp việc anh gọi đến. Chết cha rồi! Không những không trả lời tin nhắn cho vợ, mà còn để vợ nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn của mình thế này!
Vẻ mặt Chu Minh đầy khiếp sợ, anh đứng dậy đón cô, chột dạ hỏi, "Em, sao em lại về sớm thế?"
Nhiếp Thanh Anh nghi ngờ hỏi anh, "... Sớm hả?"
Đã mười một giờ đêm rồi mà vẫn còn sớm hả???
Chu Minh chạy đến huyền quan, nịnh nót cầm dép lê giúp vợ, vừa vuốt đuôi, "Em này, sao em lại không gọi anh đến đón? Đêm hôm khuya khoắt một mình đón xe ở ngoài nguy hiểm lắm."
Nhiếp Thanh Anh kỳ quái nhìn anh, sau lại giải thích bên vũ đoàn có xe đưa đón. Cô vừa thay dép bước vào nhà thì giật mình. Phòng khách vô cùng lộn xộn... Ngoại trừ chỗ gần cửa sổ sát vách thì mấy chỗ khác đều được rèm che lại, sách quăng đầy đất, tàn thuốc vươn vãi đầy bàn. Cô khẽ nhìn sang Chu Minh... đầu tóc rối bời, cà vạt kéo xộc xệch, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt đầy tơ máu. Ánh mắt nhìn cô vừa mơ màng, vô tội, vừa mang theo bất an, sợ hãi...
Có thể đọc hết những cảm xúc trong mắt anh, Nhiếp Thanh Anh có hơi chần chừ.
Cô nghiêm túc nhìn chồng, Chu Minh bị cô nhìn càng thêm chột dạ, mất tự nhiên. Khi anh mất tự nhiên thì ánh mắt lại càng tránh né, "Anh Anh đừng nhìn anh thế, người ta ngại lắm."
Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng hỏi anh, "Em... muốn hỏi là... tài chính công ty anh xảy ra vấn đề hả? Sắp phá sản?"
Chu Minh giật mình, "..."
Nhiếp Thanh Anh thấy anh không nói gì, sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của ông xã, bạn học Nhiếp tốt bụng hạ giọng dịu dàng nói, "Không sao, phá sản thì em nuôi anh. Nhưng mà anh đừng sa ngã nhé."
Chu Minh yên lặng nhìn cô, đôi mắt u ám, nhưng anh không nói, cô lại nghĩ rằng anh đang tuyệt vọng. Nhiếp Thanh Anh buồn vì EQ của mình quá thấp, không biết phải nói sao để an ủi anh. Sau khi vắt nát óc, Nhiếp Thanh Anh nói thẳng, "Tục ngữ có câu, "Cưới vợ dưỡng già". Em sẽ không ly hôn với anh đâu."
Chu Minh im lặng nhìn cô cả buổi, nhìn dáng vẻ cố gắng an ủi mình của cô, trong lòng bỗng thấy ấm áp, vui vẻ hẳn lên. Nhiếp Thanh Anh ngạc nhiên khi bị anh ôm vào lòng. Anh cười nhẹ bóp bóp mặt cô, "Anh không phá sản. Vợ, xem ra em chẳng biết gì về tài sản của anh cả."
"Nào, để chồng cập nhật cho em biết chồng em có bao nhiêu tiền... Chờ đến ngày hai vợ chồng ta thiếu tiền, chỉ cần bán một căn hộ nhỏ thôi cũng đủ tiền tiêu rồi."
...
Nhiếp Thanh Anh bị Chu Minh cải tạo tam quan của mình. Cô sớm biết chồng mình là con trai của Chu đại gia, anh cũng rất biết cách kiếm tiền. Nhưng sau khi bị Chu Minh ép cô đến tham quan tài sản của mình, cô hoàn toàn khiếp sợ. Hóa ra mình đúng là đã gả cho đại gia.
****
Chiều ngày hôm đó, cô và đồng nghiệp cùng nhau đi dạo phố. Có một đồng nghiệp chỉ vào tòa nhà của Chu thị mà cảm thán, thỉnh thoảng cứ liếc sang nhìn cô, hâm mộ nói, "Thanh Anh, chồng cô làm việc ở đây hả. Là thiếu phu nhân của Chu thị, cô mau nói cho chúng tôi biết bên trong đó có gì đi."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi... không biết."
Đồng nghiệp kỳ quái, "Sao lại không biết? Cô chưa đến công ty chồng mình bao giờ à?"
Nhiếp Thanh Anh im lặng cúi đầu. Từ trước đến giờ cô luôn hờ hững, lạnh lùng. Thấy cô như thế, bọn họ cũng không nói gì. Chỉ là sau khi chia tay với bọn họ, Nhiếp Thanh Anh bèn quay lại, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao này rồi quyết định đi vào. Cô muốn tìm hiểu công việc của Chu Minh.
Nhưng bạn học Nhiếp hoàn toàn không ngờ rằng, lần đầu tiên mình đến thăm công ty của chồng thì chồng mình muốn từ chức.
Chu Minh ngồi trong phòng làm việc của mình hứng chịu lửa giận của chủ tịch. Cửa phòng đóng kín nên người bên ngoài không nghe thấy hai cha con họ đang cãi nhau. Chu Kiến Quốc nổi giận đùng đùng, "Mày còn không chịu nói cho rõ chuyện kết hôn đi! Lúc nào mới chịu mang Nhiếp Thanh Anh đến đây gặp ba mày! Lúc nào mời ba mẹ con bé đến ăn cơm hả!"
"Ây gu, ba biết hết rồi hả? Ăn cơm, gặp mặt thì không được. Thế này đi..." Chu Minh uể oải, đưa tay đỡ trán như đang suy nghĩ thật kỹ, sau đó ngẩng đầu đưa ra phương án, "Hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ?"
Chu đại gia, "...!!!"
Chu Minh cười khẽ, "Đừng lo, tôi chỉ đùa thôi, tôi muốn từ chức. Chủ tịch à, không cần ông quan tâm!"
Anh kéo ngăn kéo lấy tờ đơn xin nghỉ việc đưa cho ông.
Chu Kiến Quốc co rúm mặt mày, "... Mày bị bệnh hả?"
Ông chỉ mới hỏi thăm có một chút, trong lòng còn mong chờ được gặp con dâu, sau đó gia đình hai bên hẹn nhau ăn cơm một lần... Thậm chí ông còn định sau khi gặp mặt con dâu rồi sẽ tặng cho nó một món quà nhỏ. Kết quả thằng con trời đánh lại lấy việc từ chức ra uy hiếp ông? Thằng này nó bị bệnh hả??Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook