Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Ngồi đợi thêm một tiếng rưỡi nữa thì cuối cùng ca phẫu thuật của Tống Yến cũng kết thúc.
Giản Ninh mỏi mệt ngửa đầu, nhìn thấy bóng đèn trước phòng phẫu thuật đã tắt. Triệu Mật cũng đang dựa vào bờ vai của mình mà ngủ.
Dưới đôi mi cong cong của Triệu Mật vẫn còn đọng lại mấy giọt nước óng ánh, ngẫu nhiên sẽ lẩm bẩm vài câu hoang đường gì đấy, tất cả đều liên quan tới Tống Yến.
Bác sĩ đi từ trong phòng giải phẫu ra, dưới đáy mắt đã thâm đen một mảng, xem ra cũng đã mỏi mệt đến cực độ. Bước chân có chút chậm chạp, đi đến chỗ Giản Ninh đang ngồi.
Giản Ninh sợ Triệu Mật thật vất vả mới được nghỉ ngơi lại chợt tỉnh dậy, nên cô quyết định ngồi đó không nhúc nhích, cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, bệnh nhân bên trong thế nào rồi ạ."
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, đã mỏi mệt đến mức không có bất kỳ biểu cảm: "Ca phẫu thuật xem như thành công, nhưng bệnh nhân vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong vòng 24 giờ, đến khi nào tình trạng sức khỏe ổn định lại, cũng coi như là ca phẫu thuật đã thực sự thành công."
Giản Ninh gật đầu, tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cục cũng được gỡ bỏ.
Giản Ninh cảm ơn bác sĩ, sau đó từ từ nhấc cánh tay trái chưa bị tì lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ vào mặt Triệu Mật, ánh mắt chợt rơi trên chiếc bụng tròn ủm của cô.
"Mật Mật, vẫn ổn nhé, lần này ông trời không phụ lòng chúng ta." Đáy mắt của cô lộ ra vẻ vui mừng: "Tống Yến vẫn sẽ ở bên cạnh cậu và đứa bé, vẫn sẽ ở đây chăm sóc cho hai người hoài hoài."
Có lẽ là nghe được giọng nói, Triệu Mật từ trong giấc ngủ chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt là đã thấy Giản Ninh đang nở nụ cười ấm áp.
"Giản Ninh?" Triệu Mật vội vàng ngổm dậy khỏi vai cô, quay đầu nhìn phòng phẫu thuật, túm tay cô hỏi: "Tống Yến đâu, anh ấy thế nào."
"Ca phẫu thuật đã thành công, bây giờ đang được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, sau 24 giờ nữa, nếu mọi chuyện đều ổn thì anh ấy thật đã an toàn." Giản Ninh nói: "Mật Mật, cậu thấy chưa, ông trời vẫn rất công bằng, không có phụ lòng chúng ta."
Hai mắt của Triệu Mật đã khóc đến sưng đỏ, chỉ cười khổ một tiếng: "Giản Ninh, đấy chỉ là đôi khi ông ấy không phụ lòng chúng ta thôi, có nhiều thời điểm, ông ấy vẫn sẽ nhẫn tâm cướp đi sinh mệnh của rất nhiều người..... Thế nhưng lần này mình rất cảm tạ ông ấy, không chỉ là ông trời, mình càng phải cảm tạ Tống Yến nhiều hơn, anh ấy đã chống đỡ mà vượt qua, vì mình mà cũng vì con."
Trong tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, mà còn có thể an toàn giữ lại tính mạng của mình, thì nhất định niềm tin phải lớn bao nhiêu mới có thể kiên trì vượt qua như vậy.
Giản Ninh không thể hiểu được sự kiên trì của Tống Yến là như thế nào, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự kiên trì mãnh liệt của anh ấy. Nghe Triệu Mật nói vậy, cô chỉ biết cười nhạt một tiếng, không đáp lại.
Bởi vì Triệu Mật quá lâu không ăn uống hay nghỉ ngơi, đối với một phụ nữ mang thai mà nói, thì nó rất không tốt cho sức khỏe. Bởi vì Tống Yến còn đang nằm theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, Giản Ninh liền dẫn Triệu Mật đi vào nhà ăn, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.
Vốn định về sau dẫn Triệu Mật đi về nghỉ ngơi một lát, nhưng Triệu Mật lại nằng nặc đòi phải ở cạnh Tống Yến, thế là cô chỉ có thể để Triệu Mật chịu khổ nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Giản Ninh dự định về nhà, lấy những đồ dùng vệ sinh cá nhân.
—— ——
Căn hộ đã hơn nửa tháng chưa có người dọn dẹp, khó tránh khỏi sẽ bị bám bụi khắp nơi. Giản Ninh từ trong phòng tắm lấy sữa rửa mặt cùng quần áo mới, trực tiếp bỏ vào vali hành lý, định xuống tầng ngầm lấy xe, đi vào bệnh viện lần nữa.
Trong garage dưới tầng hầm cứ cách xa vài mét có một ngọn đèn, nhìn chung thì rất tối tăm, lúc Giản Ninh đang bỏ rương hành lý vào cốp sau, bỗng sau lưng truyền đến những tiếng bước chân rất khẽ, động tác đột ngột dừng lại, cảm giác sợ hãi giống như có nguy cơ bị sông Hoàng Hà dội thẳng vào đầu, chảy tới đáy lòng, cô vội vàng quay đầu.....
===
Lúc Đồng Phó Ngôn trở lại cục công an, cục trưởng Ngụy đang mở cuộc họp. Anh vội vàng tiến vào phòng họp, cầm một xấp hồ sơ thật dày đang đặt trên bàn.
Anh đứng thẳng tắp trước bàn, tay chống trên mặt bàn, đọc từng tờ từng tờ tư liệu. Tất cả những người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, tất cả đều yên lặng, tất cả đều đang chờ đợi Đồng Phó Ngôn.
Anh đọc rất nhanh, ánh mắt đạm mạc theo từng trang giấy khẽ di chuyển, cho đến trang cuối cùng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người: "Cho nên chúng ta rốt cục muốn động thủ."
Hai tay của Ngụy Đông chống ở dưới cằm, khẽ gật đầu: "Số liệu mà chúng ta thu thập được trong tư liệu, là nhờ các anh em đã mai phục bên trong hang ổ, bất chấp nguy hiểm tính mạng mới có được. Độ tin cậy là cực kỳ cao, lần này sẽ không lại là công dã tràng lấy giỏ trúc múc nước biển nữa đâu."
Trong lúc chờ Ngụy Đông nói, Đồng Phó Ngôn chậm rãi ngồi vào một vị trí trống, chờ đến khi Ngụy Đông đã nói xong, anh mới phát biểu ý kiến của mình: "Tên họ Chu kia, không có khả năng thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Mấy năm qua, hắn lén lút giao dịch những số liệu này, mặc dù chúng ta đã nắm trong tay, bên trong vẫn có rất nhiều vụ giao dịch dính dáng đến vùng đen (1), quả thực có thể bắt được hắn."
(1) Vùng đen - 黑色地带: nếu trong chính trị thì ý chỉ những giao dịch bí mật giữa các quan chức, còn trong kinh tế thì để nói về những vụ làm ăn phi pháp.
Anh nói, lại nhìn về phía Ngụy Đông: "Đã như vậy, vì sao lại còn muốn vì loại chuyện này mà họp?"
Ngụy Đông nặng nề nhắm mắt, nói cho anh biết: "Hiện tại Tống Yến trọng thương nằm trong bệnh viện, Đường Tề Đông lại chạy trốn ngay dưới sự giám thị của chúng ta, hôm nay tên họ Chu đưa một thứ tới, là một người anh em trong cục...."
Ông ấy không nói tiếp nữa, biểu cảm trông nặng nề vô cùng.
"Hắn nói cái gì." Đồng Phó Ngôn hỏi ông.
Ngụy Đông cảm giác trong cổ họng mắc phải đá, khó mà mở miệng được, nhưng không mở miệng thì lại không được: "Hắn nói, nếu như chúng ta khăng khăng chặn đường sống của hắn, thì hắn chắc chắn cũng không để chúng ta sống tốt."
Ngụy Đông nói đến đây, tự giễu cười cười: "Lời này thật sự là buồn cười, khi chúng ta chọn con đường này, chưa từng nghĩ cuộc sống sẽ êm ả. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, tên họ Chu kia đã hạ thông báo, nếu như chúng ta nhất định ngăn chặn con đường làm ăn của hắn, thì sau đây sẽ không chỉ nhận được một bàn tay bị chặt đứt của một đồng chí công an đâu.”
Trên mặt của Đồng Phó Ngôn không chút biểu cảm, ánh đèn trong phòng sáng choang hắt lên gương mặt lạnh lùng trầm ngâm của anh, khóe môi mím lại thật chặt, cũng coi như đã lộ ra một phần nội tâm của anh.
Ngụy Đông nhìn về phía Đồng Phó Ngôn: "Đến cuối cùng hắn còn dặn, cái cô bạn gái mà cậu tâm tâm niệm niệm, hắn đang cân nhắc một chút, nếu như cậu không rời đi, thì cũng chỉ có thể chọn một người khác thay cậu rời đi thôi, một sự lựa chọn rất công bằng."
Nói đến đây, Đồng Phó Ngôn vô thức nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt của Ngụy Đông nhạy bén bắt được động tác nhỏ của anh, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trong phòng họp an tĩnh, đột ngột reo lên tiếng điện thoại.
Đồng Phó Ngôn từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấn xuống nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hung dữ lại còn đang cười cợt của đàn ông, tận lực thấp giọng: "Đồng Phó Ngôn, thật lâu không gặp nha, không biết dạo này anh sống thế nào."
"Đường Tề Đông."
Giọng nói cùng âm điệu này, Đồng Phó Ngôn chỉ cần nghe một chút liền biết là ai.
Đồng Phó Ngôn không khỏi nắm chặt điện thoại, trong đầu anh đã nhảy ra đủ loại suy nghĩ không ổn, trực giác cho anh thấy Đường Tề Đông gọi điện thoại tới có lẽ là có liên quan tới Giản Ninh, "Nói vào vấn đề chính đi."
"Đội trưởng Đồng của chúng ta thật đúng là không hề kiên nhẫn mà." Đường Tề Đông trêu chọc cười cười ở đầu bên kia điện thoại, "Tôi gọi điện thoại đến, chính là để cho anh nghe giọng nói của bạn gái anh thôi ấy mà, bởi vì đây có lẽ là lần cuối cùng anh được nghe giọng nói của cô ấy đấy."
Đường Tề Đông chậm rãi xoay người, trong tay còn cầm điện thoại di động, động tác tản mạn bước đi thong thả đến trước một cái ghế. Mà trên cái ghế kia, có một cô gái đã bị buộc chặt trên ghế, hai mắt bị miếng vải đen che lại, tay và chân đều bị trói chặt bằng xích sắt, căn bản không thể động đậy được.
Trong ánh mắt của hắn toát ra một nụ cười điên cuồng đến bệnh hoạn, ánh mắt âm tà nhìn cô gái đó đang cố gắng giãy dụa. Động tác thật chậm rãi, mang theo sự nhàn nhã, hắn dùng tay kéo băng vải đen trước mắt cô gái kia.
Từ trước đến nay Giản Ninh vẫn luôn ám ảnh với bóng tối, cô chỉ có thể cảm nhận được tay chân của mình đã bị xích sắt lạnh lẽo trói chặt, có lẽ là đã bị trói khá lâu, cô cảm nhận được tay chân của mình bắt đầu lạnh lẽo, và đang tê liệt.
Ký ức của Giản Ninh dừng lại ở garage dưới tầng ngầm, cô nghe được đằng sau lưng có tiếng bước chân cẩn thận lại nhẹ nhàng linh hoạt. Trực giác có đôi khi sẽ rất chuẩn, ngay khoảnh khắc này, cô đã đoán được mình đang gặp nguy hiểm, thế nhưng vẫn không kịp phản ứng hay giãy dụa một xíu nào thì đã bị một chiếc khăn tay có tẩm Diethyl ether cay nồng chụp ngay vào mũi miệng.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình dồn dập, ứ đọng trước ngực, lên xuống kịch liệt, nhưng rất khó để lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, đầu óc của cô mê man bất định, khi đó cô đã bất tỉnh.
Lúc Đường Tề Đông giật miếng vải đen xuống, Giản Ninh không thích ứng được nhíu mày, nhưng vẫn đang cật lực quan sát khung cảnh chung quanh.
Hiện tại bọn chúng đặt mình vào một căn phòng xi măng, cửa sổ chung quanh đã bịt kín bằng gỗ, và dưới cầu thang phía xa là những đống vật liệu xây dựng bị bỏ đi. Chung quanh rất hỗn loạn, tất cả đều đã bị bám bụi và cốt thép thì đã bị gỉ sét, nơi này chắc là một cái nhà máy bỏ hoang nào đó.
"Chị dâu của tôi, nói chuyện giao lưu cùng đội trưởng Đồng lần cuối cùng đi này." Đường Tề Đông đưa di động đặt bên lỗ tai của Giản Ninh: "Dù sao đội trưởng Đồng của chúng ta và những người khác trong cục, đều quyết tâm đối phó với Chu Gia của chúng ta."
"Giản Ninh."
Giản Ninh khó chịu nhíu mắt, bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm và khàn khàn của Đồng Phó Ngôn.
Cho dù cách rất xa, cho dù không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh bây giờ như thế nào, nhưng từ giọng nói có phần run rẩy của Đồng Phó Ngôn, Giản Ninh đã hiểu rõ.
Lúc trước cô không muốn trở thành nhược điểm của Đồng Phó Ngôn, thế nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi, mình cuối cùng vẫn trở thành nhược điểm của anh.
"Ừm" Cô khàn giọng mở miệng, muốn nói rất nhiều, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, cố nén sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng, cô nói: "Em không sao."
Đường Tề Đông lập tức thu hồi di động: "Bây giờ cô ấy không có chuyện gì, nhưng đợi một lát nữa thì không biết thế nào ta."
"Điều kiện." Đường Tề Đông trực tiếp bật loa ngoài lên, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của Đồng Phó Ngôn vang vọng trong công trường bỏ hoang, "Nói cho tôi biết, điều khiện thế nào thì mới có thể thả cô ấy ra."
"Cái này sao, đều tùy vào lựa chọn của Đồng Phó Ngôn anh đấy." Đường Tề Đông nâng mắt lên, cười lạnh nhìn về phía Giản Ninh, đáy mắt băng lãnh: "Chu Gia của tụi tao nói, khi đó mày nằm vùng trong tổ chức của tụi tao, phụ lòng tốt của Chu Gia, phản bội tụi tao, khiến tụi tao tổn thất rất nhiều anh em, món nợ này mày nhất định phải trả."
"Đương nhiên, đây chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều thứ tụi tao muốn tính sổ với mày."
Đường Tề Đông vừa cười mỉm nói, vừa đưa tay nhấc cằm của Giản Ninh lên, mang theo thái độ trêu chọc cùng khinh miệt, đánh giá Giản Ninh từ trái sang phải.
"Nói đi, địa chỉ."
"Đường Tề Đông!"
Đồng Phó Ngôn thoáng một câu nói kia, Giản Ninh đã cao giọng hét lên ngăn cản Đường Tề Đông, bởi vì thanh âm chợt vang lên, Đường Tề Đông hiển nhiên là giật mình, cuối cùng ánh mắt ung dung nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh khàn giọng nói: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn nói mấy câu cùng Đồng Phó Ngôn."
Đường Tề Đông chỉ tỉnh táo quan sát cô, không có bất kỳ động tác nào sau đó nữa.
"Cầu xin anh đấy." Hai mắt của Giản Ninh nhắm nghiền, trong giọng nói đã hiện lên vẻ khẩn cầu.
Giản Ninh mỏi mệt ngửa đầu, nhìn thấy bóng đèn trước phòng phẫu thuật đã tắt. Triệu Mật cũng đang dựa vào bờ vai của mình mà ngủ.
Dưới đôi mi cong cong của Triệu Mật vẫn còn đọng lại mấy giọt nước óng ánh, ngẫu nhiên sẽ lẩm bẩm vài câu hoang đường gì đấy, tất cả đều liên quan tới Tống Yến.
Bác sĩ đi từ trong phòng giải phẫu ra, dưới đáy mắt đã thâm đen một mảng, xem ra cũng đã mỏi mệt đến cực độ. Bước chân có chút chậm chạp, đi đến chỗ Giản Ninh đang ngồi.
Giản Ninh sợ Triệu Mật thật vất vả mới được nghỉ ngơi lại chợt tỉnh dậy, nên cô quyết định ngồi đó không nhúc nhích, cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, bệnh nhân bên trong thế nào rồi ạ."
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, đã mỏi mệt đến mức không có bất kỳ biểu cảm: "Ca phẫu thuật xem như thành công, nhưng bệnh nhân vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi trong vòng 24 giờ, đến khi nào tình trạng sức khỏe ổn định lại, cũng coi như là ca phẫu thuật đã thực sự thành công."
Giản Ninh gật đầu, tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cục cũng được gỡ bỏ.
Giản Ninh cảm ơn bác sĩ, sau đó từ từ nhấc cánh tay trái chưa bị tì lên, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ vào mặt Triệu Mật, ánh mắt chợt rơi trên chiếc bụng tròn ủm của cô.
"Mật Mật, vẫn ổn nhé, lần này ông trời không phụ lòng chúng ta." Đáy mắt của cô lộ ra vẻ vui mừng: "Tống Yến vẫn sẽ ở bên cạnh cậu và đứa bé, vẫn sẽ ở đây chăm sóc cho hai người hoài hoài."
Có lẽ là nghe được giọng nói, Triệu Mật từ trong giấc ngủ chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt là đã thấy Giản Ninh đang nở nụ cười ấm áp.
"Giản Ninh?" Triệu Mật vội vàng ngổm dậy khỏi vai cô, quay đầu nhìn phòng phẫu thuật, túm tay cô hỏi: "Tống Yến đâu, anh ấy thế nào."
"Ca phẫu thuật đã thành công, bây giờ đang được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, sau 24 giờ nữa, nếu mọi chuyện đều ổn thì anh ấy thật đã an toàn." Giản Ninh nói: "Mật Mật, cậu thấy chưa, ông trời vẫn rất công bằng, không có phụ lòng chúng ta."
Hai mắt của Triệu Mật đã khóc đến sưng đỏ, chỉ cười khổ một tiếng: "Giản Ninh, đấy chỉ là đôi khi ông ấy không phụ lòng chúng ta thôi, có nhiều thời điểm, ông ấy vẫn sẽ nhẫn tâm cướp đi sinh mệnh của rất nhiều người..... Thế nhưng lần này mình rất cảm tạ ông ấy, không chỉ là ông trời, mình càng phải cảm tạ Tống Yến nhiều hơn, anh ấy đã chống đỡ mà vượt qua, vì mình mà cũng vì con."
Trong tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, mà còn có thể an toàn giữ lại tính mạng của mình, thì nhất định niềm tin phải lớn bao nhiêu mới có thể kiên trì vượt qua như vậy.
Giản Ninh không thể hiểu được sự kiên trì của Tống Yến là như thế nào, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự kiên trì mãnh liệt của anh ấy. Nghe Triệu Mật nói vậy, cô chỉ biết cười nhạt một tiếng, không đáp lại.
Bởi vì Triệu Mật quá lâu không ăn uống hay nghỉ ngơi, đối với một phụ nữ mang thai mà nói, thì nó rất không tốt cho sức khỏe. Bởi vì Tống Yến còn đang nằm theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, Giản Ninh liền dẫn Triệu Mật đi vào nhà ăn, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.
Vốn định về sau dẫn Triệu Mật đi về nghỉ ngơi một lát, nhưng Triệu Mật lại nằng nặc đòi phải ở cạnh Tống Yến, thế là cô chỉ có thể để Triệu Mật chịu khổ nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Giản Ninh dự định về nhà, lấy những đồ dùng vệ sinh cá nhân.
—— ——
Căn hộ đã hơn nửa tháng chưa có người dọn dẹp, khó tránh khỏi sẽ bị bám bụi khắp nơi. Giản Ninh từ trong phòng tắm lấy sữa rửa mặt cùng quần áo mới, trực tiếp bỏ vào vali hành lý, định xuống tầng ngầm lấy xe, đi vào bệnh viện lần nữa.
Trong garage dưới tầng hầm cứ cách xa vài mét có một ngọn đèn, nhìn chung thì rất tối tăm, lúc Giản Ninh đang bỏ rương hành lý vào cốp sau, bỗng sau lưng truyền đến những tiếng bước chân rất khẽ, động tác đột ngột dừng lại, cảm giác sợ hãi giống như có nguy cơ bị sông Hoàng Hà dội thẳng vào đầu, chảy tới đáy lòng, cô vội vàng quay đầu.....
===
Lúc Đồng Phó Ngôn trở lại cục công an, cục trưởng Ngụy đang mở cuộc họp. Anh vội vàng tiến vào phòng họp, cầm một xấp hồ sơ thật dày đang đặt trên bàn.
Anh đứng thẳng tắp trước bàn, tay chống trên mặt bàn, đọc từng tờ từng tờ tư liệu. Tất cả những người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, tất cả đều yên lặng, tất cả đều đang chờ đợi Đồng Phó Ngôn.
Anh đọc rất nhanh, ánh mắt đạm mạc theo từng trang giấy khẽ di chuyển, cho đến trang cuối cùng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người: "Cho nên chúng ta rốt cục muốn động thủ."
Hai tay của Ngụy Đông chống ở dưới cằm, khẽ gật đầu: "Số liệu mà chúng ta thu thập được trong tư liệu, là nhờ các anh em đã mai phục bên trong hang ổ, bất chấp nguy hiểm tính mạng mới có được. Độ tin cậy là cực kỳ cao, lần này sẽ không lại là công dã tràng lấy giỏ trúc múc nước biển nữa đâu."
Trong lúc chờ Ngụy Đông nói, Đồng Phó Ngôn chậm rãi ngồi vào một vị trí trống, chờ đến khi Ngụy Đông đã nói xong, anh mới phát biểu ý kiến của mình: "Tên họ Chu kia, không có khả năng thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Mấy năm qua, hắn lén lút giao dịch những số liệu này, mặc dù chúng ta đã nắm trong tay, bên trong vẫn có rất nhiều vụ giao dịch dính dáng đến vùng đen (1), quả thực có thể bắt được hắn."
(1) Vùng đen - 黑色地带: nếu trong chính trị thì ý chỉ những giao dịch bí mật giữa các quan chức, còn trong kinh tế thì để nói về những vụ làm ăn phi pháp.
Anh nói, lại nhìn về phía Ngụy Đông: "Đã như vậy, vì sao lại còn muốn vì loại chuyện này mà họp?"
Ngụy Đông nặng nề nhắm mắt, nói cho anh biết: "Hiện tại Tống Yến trọng thương nằm trong bệnh viện, Đường Tề Đông lại chạy trốn ngay dưới sự giám thị của chúng ta, hôm nay tên họ Chu đưa một thứ tới, là một người anh em trong cục...."
Ông ấy không nói tiếp nữa, biểu cảm trông nặng nề vô cùng.
"Hắn nói cái gì." Đồng Phó Ngôn hỏi ông.
Ngụy Đông cảm giác trong cổ họng mắc phải đá, khó mà mở miệng được, nhưng không mở miệng thì lại không được: "Hắn nói, nếu như chúng ta khăng khăng chặn đường sống của hắn, thì hắn chắc chắn cũng không để chúng ta sống tốt."
Ngụy Đông nói đến đây, tự giễu cười cười: "Lời này thật sự là buồn cười, khi chúng ta chọn con đường này, chưa từng nghĩ cuộc sống sẽ êm ả. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, tên họ Chu kia đã hạ thông báo, nếu như chúng ta nhất định ngăn chặn con đường làm ăn của hắn, thì sau đây sẽ không chỉ nhận được một bàn tay bị chặt đứt của một đồng chí công an đâu.”
Trên mặt của Đồng Phó Ngôn không chút biểu cảm, ánh đèn trong phòng sáng choang hắt lên gương mặt lạnh lùng trầm ngâm của anh, khóe môi mím lại thật chặt, cũng coi như đã lộ ra một phần nội tâm của anh.
Ngụy Đông nhìn về phía Đồng Phó Ngôn: "Đến cuối cùng hắn còn dặn, cái cô bạn gái mà cậu tâm tâm niệm niệm, hắn đang cân nhắc một chút, nếu như cậu không rời đi, thì cũng chỉ có thể chọn một người khác thay cậu rời đi thôi, một sự lựa chọn rất công bằng."
Nói đến đây, Đồng Phó Ngôn vô thức nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt của Ngụy Đông nhạy bén bắt được động tác nhỏ của anh, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng trong phòng họp an tĩnh, đột ngột reo lên tiếng điện thoại.
Đồng Phó Ngôn từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấn xuống nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói hung dữ lại còn đang cười cợt của đàn ông, tận lực thấp giọng: "Đồng Phó Ngôn, thật lâu không gặp nha, không biết dạo này anh sống thế nào."
"Đường Tề Đông."
Giọng nói cùng âm điệu này, Đồng Phó Ngôn chỉ cần nghe một chút liền biết là ai.
Đồng Phó Ngôn không khỏi nắm chặt điện thoại, trong đầu anh đã nhảy ra đủ loại suy nghĩ không ổn, trực giác cho anh thấy Đường Tề Đông gọi điện thoại tới có lẽ là có liên quan tới Giản Ninh, "Nói vào vấn đề chính đi."
"Đội trưởng Đồng của chúng ta thật đúng là không hề kiên nhẫn mà." Đường Tề Đông trêu chọc cười cười ở đầu bên kia điện thoại, "Tôi gọi điện thoại đến, chính là để cho anh nghe giọng nói của bạn gái anh thôi ấy mà, bởi vì đây có lẽ là lần cuối cùng anh được nghe giọng nói của cô ấy đấy."
Đường Tề Đông chậm rãi xoay người, trong tay còn cầm điện thoại di động, động tác tản mạn bước đi thong thả đến trước một cái ghế. Mà trên cái ghế kia, có một cô gái đã bị buộc chặt trên ghế, hai mắt bị miếng vải đen che lại, tay và chân đều bị trói chặt bằng xích sắt, căn bản không thể động đậy được.
Trong ánh mắt của hắn toát ra một nụ cười điên cuồng đến bệnh hoạn, ánh mắt âm tà nhìn cô gái đó đang cố gắng giãy dụa. Động tác thật chậm rãi, mang theo sự nhàn nhã, hắn dùng tay kéo băng vải đen trước mắt cô gái kia.
Từ trước đến nay Giản Ninh vẫn luôn ám ảnh với bóng tối, cô chỉ có thể cảm nhận được tay chân của mình đã bị xích sắt lạnh lẽo trói chặt, có lẽ là đã bị trói khá lâu, cô cảm nhận được tay chân của mình bắt đầu lạnh lẽo, và đang tê liệt.
Ký ức của Giản Ninh dừng lại ở garage dưới tầng ngầm, cô nghe được đằng sau lưng có tiếng bước chân cẩn thận lại nhẹ nhàng linh hoạt. Trực giác có đôi khi sẽ rất chuẩn, ngay khoảnh khắc này, cô đã đoán được mình đang gặp nguy hiểm, thế nhưng vẫn không kịp phản ứng hay giãy dụa một xíu nào thì đã bị một chiếc khăn tay có tẩm Diethyl ether cay nồng chụp ngay vào mũi miệng.
Cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình dồn dập, ứ đọng trước ngực, lên xuống kịch liệt, nhưng rất khó để lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, đầu óc của cô mê man bất định, khi đó cô đã bất tỉnh.
Lúc Đường Tề Đông giật miếng vải đen xuống, Giản Ninh không thích ứng được nhíu mày, nhưng vẫn đang cật lực quan sát khung cảnh chung quanh.
Hiện tại bọn chúng đặt mình vào một căn phòng xi măng, cửa sổ chung quanh đã bịt kín bằng gỗ, và dưới cầu thang phía xa là những đống vật liệu xây dựng bị bỏ đi. Chung quanh rất hỗn loạn, tất cả đều đã bị bám bụi và cốt thép thì đã bị gỉ sét, nơi này chắc là một cái nhà máy bỏ hoang nào đó.
"Chị dâu của tôi, nói chuyện giao lưu cùng đội trưởng Đồng lần cuối cùng đi này." Đường Tề Đông đưa di động đặt bên lỗ tai của Giản Ninh: "Dù sao đội trưởng Đồng của chúng ta và những người khác trong cục, đều quyết tâm đối phó với Chu Gia của chúng ta."
"Giản Ninh."
Giản Ninh khó chịu nhíu mắt, bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm và khàn khàn của Đồng Phó Ngôn.
Cho dù cách rất xa, cho dù không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh bây giờ như thế nào, nhưng từ giọng nói có phần run rẩy của Đồng Phó Ngôn, Giản Ninh đã hiểu rõ.
Lúc trước cô không muốn trở thành nhược điểm của Đồng Phó Ngôn, thế nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi, mình cuối cùng vẫn trở thành nhược điểm của anh.
"Ừm" Cô khàn giọng mở miệng, muốn nói rất nhiều, nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, cố nén sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng, cô nói: "Em không sao."
Đường Tề Đông lập tức thu hồi di động: "Bây giờ cô ấy không có chuyện gì, nhưng đợi một lát nữa thì không biết thế nào ta."
"Điều kiện." Đường Tề Đông trực tiếp bật loa ngoài lên, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của Đồng Phó Ngôn vang vọng trong công trường bỏ hoang, "Nói cho tôi biết, điều khiện thế nào thì mới có thể thả cô ấy ra."
"Cái này sao, đều tùy vào lựa chọn của Đồng Phó Ngôn anh đấy." Đường Tề Đông nâng mắt lên, cười lạnh nhìn về phía Giản Ninh, đáy mắt băng lãnh: "Chu Gia của tụi tao nói, khi đó mày nằm vùng trong tổ chức của tụi tao, phụ lòng tốt của Chu Gia, phản bội tụi tao, khiến tụi tao tổn thất rất nhiều anh em, món nợ này mày nhất định phải trả."
"Đương nhiên, đây chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều thứ tụi tao muốn tính sổ với mày."
Đường Tề Đông vừa cười mỉm nói, vừa đưa tay nhấc cằm của Giản Ninh lên, mang theo thái độ trêu chọc cùng khinh miệt, đánh giá Giản Ninh từ trái sang phải.
"Nói đi, địa chỉ."
"Đường Tề Đông!"
Đồng Phó Ngôn thoáng một câu nói kia, Giản Ninh đã cao giọng hét lên ngăn cản Đường Tề Đông, bởi vì thanh âm chợt vang lên, Đường Tề Đông hiển nhiên là giật mình, cuối cùng ánh mắt ung dung nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh khàn giọng nói: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn nói mấy câu cùng Đồng Phó Ngôn."
Đường Tề Đông chỉ tỉnh táo quan sát cô, không có bất kỳ động tác nào sau đó nữa.
"Cầu xin anh đấy." Hai mắt của Giản Ninh nhắm nghiền, trong giọng nói đã hiện lên vẻ khẩn cầu.
Bình luận facebook