Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Giang Nghị nghe Tuyết Tiêu nói mà phát ngốc, sau đó cúi đầu, bày ra vẻ e lệ nói: "Sao lại không biết xấu hổ như thế."
Tuyết Tiêu: "......"
Từ từ, anh thuộc cái nết thẹn thùng hay gì?
"Không cần khách khí." Lạc Thanh Phong lạnh nhạt nói, vậy mà cũng lấy thêm mấy viên tinh hạch mang theo trên người ném vào cái ly của anh ta, đẩy qua rồi nói, "Anh không có kỹ năng công kích, không thể chống lại loài biến dị để cướp được tinh hạch, cho nên vẫn không thể thăng cấp dị năng."
"Tôi cho anh tinh hạch thăng cấp dị năng, anh đi theo chúng tôi."
Giang Nghị ngẩn người, nghe Lạc Thanh Phong nói: "Tôi có nhóm bạn bị zombie bắt tới chỗ này, cần anh hỗ trợ dẫn đường, khả năng có người bị thương, đến lúc đó cũng cần anh giúp đỡ chữa trị."
"Tôi có thể giúp đỡ được thì tất nhiên quá tốt, chỉ sợ tôi......" Giang Nghị có hơi do dự.
"Không thể giúp cũng không sao cả." Lạc Thanh Phong lạnh nhạt nói.
Giang Nghị nghe xong nhìn hắn một cái, duỗi tay cầm cái ly, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tuyết Tiêu: "......"
Đây là cái hướng đi kỳ quái gì đấy?
Anh đây là muốn đi theo tiết tấu thu tình địch làm đàn em ấy à?!
Tuyết Tiêu mở to mắt nhìn Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: "Anh ta uống rồi, vừa lòng chưa?"
Tuyết Tiêu tủi thân nói: "Em chỉ đùa một chút, anh không cho em uống lại cho anh ta uống, anh đối xử với em khác trước rồi."
Lạc Thanh Phong thưởng thức cái ly, không chút để ý đáp lời: "Không phải cô nói muốn bồi thường tôi à? Không cho cô uống rượu đã chịu không nổi?"
Tuyết Tiêu nghe xong, buông cái ly tỏ vẻ đầu hàng.
Giang Nghị nhắm mắt cảm nhận cơ thể biến hóa, bàn tay chống lên quầy bar nắm chặt thành quyền, những vết thương vì vừa rồi trốn tránh zombie đã lặng yên biến mất.
Anh nhẹ thở hắt ra, trong mắt hiện lên ánh sáng, nói: "Cảm giác được tinh hạch quá kỳ diệu."
"Về sau cứ chậm rãi nghiên cứu." Lạc Thanh Phong đứng lên, "Trước tiên đi tìm người đã."
-
Ba người rời khỏi quán bar tiếp tục đi tới phía trước.
Lạc Thanh Phong kể lại mục đích xuống nước của mình cho Giang Nghị nghe, cũng nói về chuyện lạc mất đám người Mai Nhất Xuyên. Dựa theo Giang Nghị nói, bọn Mai Nhất Xuyên rất có thể đã đi đến tầng hai.
Tuyết Tiêu hỏi: "Trừ bỏ xuống nước, còn có đường hầm nào khác đi lên tầng hai không?"
Giang Nghị gật gật đầu, nói: "Ở kho hàng bên kia, tôi cũng từ đó đi lên, nhưng nếu zombie bắt các bạn của hai người, vậy hẳn đang ở tầng một."
Anh duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, thấp giọng nói: "Lâu lâu tôi có trộm đi lên, có thể nghe thấy tiếng của phụ nữ la thảm thiết, mấy hôm trước, còn phát hiện có một số lượng lớn zombie người nhái chặn trên đường."
Hai người Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong đồng thời nhíu mày.
"Rất nhiều, kín toàn bộ đường hầm." Giang Nghị nhìn về phía hai người, "Chỉ dựa vào ba người chúng ta, chắc là không qua được."
Lạc Thanh Phong lại nói: "Tới trước xem thử đã rồi nói."
Hắn không phải loại người chỉ mới nghe nói liền từ bỏ.
Tuyết Tiêu nghe theo Lạc Thanh Phong, cảm thấy lần này có thể là cách thức để nam chính đi vào cốt truyện, bản thân vẫn không cần quấy nhiễu quá nhiều.
Giang Nghị dẫn đường ở phía trước, "Đi một đoạn nữa sẽ thấy sảnh lớn, qua sảnh lớn phía trước là chỗ zombie thường xuyên tụ tập."
Ba người bước nhanh chạy đến.
Tuyết Tiêu vẫn còn mặc áo dù đi lại nên phát ra tiếng cọ xát, sau khi đi một lúc, cô cảm thấy tiếng động này có hơi ảnh hưởng, vì thế cởi gấp ra.
Đang định cất vào trong túi, bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, lập tức quay đầu lại nhìn. Đèn treo tường chiếu sáng đường hầm, hết thảy bình thường.
Chắc là suy nghĩ nhiều.
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt vuốt lại tóc, quay người bước đi.
Cô mới vừa đi không đến hai bước, liền nghe thấy tiếng súng chói tai, liên tiếp ba phát.
Giang Nghị lập tức dừng lại, kinh ngạc hỏi: "Ai nổ súng?"
Câu hỏi rất hay.
Loài biến dị có chỉ số thông minh nói không chừng sẽ nổ súng thật.
Lạc Thanh Phong nghe tiếng đoán chỗ, nói: "Ở phía trước."
Vì thế cất bước nhanh hơn.
Tiếng súng còn đang tiếp tục, không phải Mai Nhất Xuyên thì là nhóm người Địch lão đại. Trong lòng Tuyết Tiêu muốn gặp được Mai Nhất Xuyên và Hồng Phát.
Nhưng ba người vừa đến thềm sảnh lớn mà Giang Nghị đã nói đến, đột nhiên thấy có mấy bóng dáng quen thuộc chạy như điên tới chỗ bọn họ, vừa chạy vừa la: "Cản lại! Cản chúng nó lại, đừng để chúng nó đến đây!"
Lại có người nói: "Con mẹ nó ai mà cản được hả!"
Ở sảnh lớn có tổng cộng bốn cái cửa động, mấy người đó vừa vặn chạy ra từ phía đối diện bọn họ.
Chạy đầu là Tôn Lão Lục, Trần nhị ca cõng Địch lão đại bị thương, máu tươi nhiễu giọt, Tiêu Ngũ và ba người khác nổ súng cản phía sau.
Hai bên gặp mặt còn chưa kịp chào hỏi một câu, đã bị bầy zombie người nhái lúc nhúc rượt theo sau đuôi đám người Tiêu Ngũ doạ sợ ngây người.
"Anh Phong!" Tiêu Ngũ nhìn thấy Lạc Thanh Phong rất chi vui mừng, cao giọng đón tiếp, Lạc Thanh Phong tiến lên hỗ trợ.
Tuyết Tiêu che chở bệnh binh yếu ớt Giang Nghị, còn đang do dự có nên báo Lạc Thanh Phong là hai tụi em chạy trước, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa động bên trái.
"Cứu cứu cứu! Nó giật quần tôi không chịu thả!!!"
"Quần hay mạng sống quan trọng hả?! Nhanh nhanh tuột đi rồi lo mà chạy!!"
"Nói thì dễ nhưng nếu không có quần thì không phải nó càng thêm thèm nhỏ dãi cơ thể này của tôi sao!?"
Tiếng nói chuyện của Mai Nhất Xuyên và Hồng Phát truyền đến, Tuyết Tiêu nghe thấy mà khẽ giật khóe mắt, hai người cũng bất hạnh dắt theo một đám zombie người nhái chạy như điên tới cửa ra sảnh lớn.
Mai Nhất Xuyên nổ súng yểm hộ cho Hồng Phát, mà Hồng Phát chỉ mặc mỗi cái quần đùi trong tiết trời lạnh buốt phẫn hận chạy như điên, lúc thấy Tuyết Tiêu đứng trước mắt thiếu chút nữa khóc không thành tiếng; "Lão đại!!! Cứu mạng, giật lại cho tôi cái quần từ thằng chó đầu ếch này vớiii!"
Ánh mắt Giang Nghị phức tạp nhìn Tuyết Tiêu: "......"
Vốn là thế cục sống chết khẩn trương, thế nhưng ngoài ý muốn khẩn trương không nổi.
Mặt Tuyết Tiêu vô cảm cầm súng nói: "Đừng nhìn tôi, tôi không quen biết thằng đó, không biết thằng đó gọi lão đại là ai hết."
Ba hướng hội hợp, với cách thức kích thích lại khẩn trương như thế.
Tuyết Tiêu che chở Hồng Phát, để cậu và Giang Nghị trốn một chỗ, tức giận nói: "Mấy người đúng là đồ quỷ đen đủi! Mỗi bên dẫn theo một bầy zombie tới, có thể học theo sự chuyên nghiệp của tôi không! Một cái đuôi cũng không có!"
Tất cả zombie chen chúc chặn kín ba cửa đường hầm, vây tròn bọn họ ở trung tâm sảnh lớn.
Chỉ còn lại một cửa đường hầm dứt nhất, tất cả mọi người ăn ý chạy tới đó, lại thấy ánh đèn đầu đường hầm lập loè hắt lên một thân ảnh gầy yếu chậm rãi bò trên mặt đất, sương mù rét lạnh lần lần lan ra khắp sảnh lớn.
Có tiếng động rất nhỏ vang lên, băng giá từ đầu đường hầm nhanh chóng khuếch tán toàn bộ sảnh, vách tường và bàn ghế, thậm chí bên ngoài bóng đèn còn bị đóng một tầng băng hơi mỏng.
Zombie người nhái gầm nhẹ lui tán tránh băng giá lan tràn, canh giữ trước ba cái cửa động, mở to hai mắt xanh mướt lạnh lùng nhìn nhóm người sống châu dần vào nhau.
Tôn Lão Lục kinh hoảng lui lại hai bước, băng giá trên mặt đất xẹt qua, dính vào chân ông ta, khiến ông ta không thể động đậy.
Hồng Phát sợ tới mức đầu lưỡi thắt lại: "Cái cái cái quái gì vậy trời ——"
Tiêu Ngũ lắp bắp trả lời: "Dị Dị Dị Khôi ——"
Mai Nhất Xuyên trừng mắt nhìn lại Tuyết Tiêu, "Cậu mới là đồ quỷ đen đủi! Dính một cái đuôi so với chúng tôi càng đáng sợ hơn!"
Tuyết Tiêu không phục nói: "Tôi chỉ việc đi theo Lạc Thanh Phong thôi đó!"
Vậy là do Lạc Thanh Phong sai?!
Khẳng định là do vai chính sai!
Hai người không khỏi nhìn qua Lạc Thanh Phong, so sánh với những người khác khiếp sợ và sợ hãi, Lạc Thanh Phong rất bình tĩnh, trên gương mặt điển trai không có vẻ gì là hoảng loạn cả.
Ngọn lửa dưới chân hắn lập loè, phá tan băng giá trói buộc, ngọn lửa lan đến dưới chân những người khác, làm cho bọn họ cũng có thể tự do hoạt động.
Thân ảnh gầy yếu ngừng ngay cửa động, sảnh lớn đầy đủ ánh sáng khiến mọi người có thể thấy gương mặt thật của nó.
Là một người phụ nữ có mái tóc dài.
Nó vẫn duy trì hình thái con người, đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh nhìn u lãnh, cơ thể rất gầy, làn da lộ liễu ngoài quần áo có màu xanh tím đan xen, trên mặt hằn lên từng mạch máu nhỏ.
Con đó nhếch miệng cười với Lạc Thanh Phong, biểu tình hưng phấn lại có cả sát ý.
Trong chớp mắt, Dị Khôi hăng hái xông lên giao đấu với Lạc Thanh Phong, hai hệ băng hỏa quyết đấu rất đáng xem. Con Dị Khôi này hẳn là có kinh nghiệm phong phú giao chiến với con người, một khi đã đánh với Lạc Thanh Phong thì khó mà tách ra.
Mai Nhất Xuyên thấy những người khác còn đang coi, không khỏi mắng: "Thất thần gì nữa, mau hỗ trợ đi!"
Trần nhị ca đẩy Địch lão đại cho Tiêu Ngũ cõng, bản thân gia nhập cuộc chiến.
Tuyết Tiêu không thể sử dụng quá nhiều tài nguyên của mình trước mặt vai chính, khó mà có thể giải thích, đặc biệt khi giải thích với Lạc Thanh Phong.
Nếu không phải đang ở trực diện với vai chính hoặc có gút mắt, ngay cả khi cô ném vũ khí hạt nhân vào zombie, hệ thống cũng không quản.
Cô đành phải che chở Hồng Phát và Giang Nghị, cũng không dám tùy tiện gia nhập vào chỗ Lạc Thanh Phong.
Tôn Lão Lục một bên nổ súng một bên tàn nhẫn nói: "Mẹ mày, nếu không phải vì muốn bắt được mày thì ông mày sẽ không bị rơi xuống cái nơi quỷ quái này, lên hết cho tao! Giết xong con Dị Khôi này thì chúng ta có thể kết thúc công việc!"
Nhưng mà muốn bắt một con Dị Khôi vô cùng giảo hoạt không hề dễ dàng.
Lúc ban đầu, nó còn rất hưởng thụ cảm giác được một nhóm người truy đuổi, nhưng vô ý bị Lạc Thanh Phong phối hợp với đám người cho ăn một phát súng, lập tức tức giận.
Dị Khôi nhe răng nhăn nhó mặt huýt sáo, tất cả zombie người nhái vốn lui tới cửa động như được hạ mệnh lệnh, gầm rú vọt đi lên.
Tiêu Ngũ cả kinh nói: "Douma, thứ không biết xấu hổ! Vậy mà gọi trợ giúp!"
Bởi vì số lượng zombie người nhái gia nhập đông đảo, đám người Lạc Thanh Phong lâm vào hoàn cảnh xấu trong nháy mắt. Người trong đội Tôn Lão Lục vô ý bị zombie bắt lấy, một phát cắn vào cổ tay của người đó, tiếng la thảm thiết thống khổ bật ra, không đến vài giây đã bị con zombie người nhái vừa cắn người nhào lên phủ lấy.
Không có thời gian trầm mặc và phẫn nộ cho cái chết của người bạn, những người còn lại cần phải hết sức chăm chú nghiêm túc ứng phó nguy hiểm trước mặt.
Tuyết Tiêu ném khẩu súng cho Giang Nghị, nói: "Nếu không biết dùng thì bảo người bên cạnh chỉ cho."
Giang Nghị cầm súng kinh ngạc nhìn cô, "Cô...... Là Doraemon à?"
Tuyết Tiêu: "......"
Con người rốt cuộc cái nết bị gì vậy?!
Không chỉ đằm thắm lại còn hơi ngu người!
"Nó gọi là dị năng không gian, anh không hiểu được đâu, chịu nổ súng chưa? Tôi dạy cho anh dùng, trước tiên kéo chốt an toàn lên ——"
Giang Nghị ở thời khắc nguy cấp học được cách nổ súng thế nào, động tác tay rất nhanh, nhưng độ chính xác thì thảm không nỡ nhìn.
"Anh bắn ai đó?!" Mai Nhất Xuyên suýt nữa bị bắn trúng quay đầu lại quát anh.
Giang Nghị còn chưa kịp nói xin lỗi, đã bị con zombie bên cạnh nhào tới, đang lúc cuống quít lại nã một phát súng, trật.
Hồng Phát đen mặt nói: "Người anh em đưa súng cho tôi đi, để tôi bảo vệ anh luôn vậy!"
Trong lúc hỗn chiến, bắn loạn dễ dàng gây ra chuyện nhất.
Càng đáng sợ hơn là, Tuyết Tiêu thấy con Dị Khôi chộp được một cây súng bị rớt trên mặt đất. Nó cười quỷ dị, nhắm vào Lạc Thanh Phong đang bị zombie người nhái quấn lấy.
Lúc Mai Nhất Xuyên thấy một màn này thì đồng tử co chặt, lập tức hô: "Thanh Phong, đằng sau!"
Vẫn luôn canh chừng xung quanh Lạc Thanh Phong, cơ thể Tuyết Tiêu so với não nhanh trước một bước, ngay khi Mai Nhất Xuyên la lên đã chạy tới chỗ Lạc Thanh Phong.
Dị Khôi nã một phát súng.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại trong nháy mắt, chỉ thấy một bóng người đẩy hắn ngã trên mặt đất, tuy rằng đủ để tránh được một phát súng trí mạng, nhưng lại lọt sâu vào trong bầy zombie người nhái.
Một màn bất hạnh vào năm đó lại tái hiện.
Hai người đều bị vây trong tuyệt cảnh, bị zombie vây quanh.
Lạc Thanh Phong nhìn Tuyết Tiêu bị đè dưới thân, ánh mắt sâu thẳm, lửa bốc cháy vây quanh hai người, lúc kéo cô đứng dậy, Dị Khôi lại lần nữa nổ súng về phía hắn.
Bị mùi máu tươi kích thích, zombie người nhái không màng lửa nóng bỏng rát, đua nhau tới như tre già măng mọc.
Trước kia Tuyết Tiêu vì theo cốt truyện, không chút do dự đẩy Lạc Thanh Phong ngã vào bầy zombie.
Lúc này Tuyết Tiêu chỉ lo không được để hắn chết, bởi vậy không chút do dự đẩy Lạc Thanh Phong ra ngoài.
Phát súng bắn trúng vào bả vai của cô, đạn xoáy sâu vào khiến cô lảo đảo người lui về sau, có con zombie người nhái vươn tay bắt được cô, ngay khi muốn xé cô thành mảnh nhỏ, lớp băng dưới chân đột nhiên vỡ ra, Tuyết Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại đã rớt xuống tự do.
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra quá đột ngột, Lạc Thanh Phong trơ mắt nhìn lớp băng vừa vỡ ra đã khép lại trong nháy mắt, ngọn lửa vẫn luôn giấu sâu hút dưới đáy mắt của hắn bởi vậy bùng nổ.
——————————
"Cuối tuần vui vẻ nha các mỹ nhân "
Tuyết Tiêu: "......"
Từ từ, anh thuộc cái nết thẹn thùng hay gì?
"Không cần khách khí." Lạc Thanh Phong lạnh nhạt nói, vậy mà cũng lấy thêm mấy viên tinh hạch mang theo trên người ném vào cái ly của anh ta, đẩy qua rồi nói, "Anh không có kỹ năng công kích, không thể chống lại loài biến dị để cướp được tinh hạch, cho nên vẫn không thể thăng cấp dị năng."
"Tôi cho anh tinh hạch thăng cấp dị năng, anh đi theo chúng tôi."
Giang Nghị ngẩn người, nghe Lạc Thanh Phong nói: "Tôi có nhóm bạn bị zombie bắt tới chỗ này, cần anh hỗ trợ dẫn đường, khả năng có người bị thương, đến lúc đó cũng cần anh giúp đỡ chữa trị."
"Tôi có thể giúp đỡ được thì tất nhiên quá tốt, chỉ sợ tôi......" Giang Nghị có hơi do dự.
"Không thể giúp cũng không sao cả." Lạc Thanh Phong lạnh nhạt nói.
Giang Nghị nghe xong nhìn hắn một cái, duỗi tay cầm cái ly, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tuyết Tiêu: "......"
Đây là cái hướng đi kỳ quái gì đấy?
Anh đây là muốn đi theo tiết tấu thu tình địch làm đàn em ấy à?!
Tuyết Tiêu mở to mắt nhìn Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: "Anh ta uống rồi, vừa lòng chưa?"
Tuyết Tiêu tủi thân nói: "Em chỉ đùa một chút, anh không cho em uống lại cho anh ta uống, anh đối xử với em khác trước rồi."
Lạc Thanh Phong thưởng thức cái ly, không chút để ý đáp lời: "Không phải cô nói muốn bồi thường tôi à? Không cho cô uống rượu đã chịu không nổi?"
Tuyết Tiêu nghe xong, buông cái ly tỏ vẻ đầu hàng.
Giang Nghị nhắm mắt cảm nhận cơ thể biến hóa, bàn tay chống lên quầy bar nắm chặt thành quyền, những vết thương vì vừa rồi trốn tránh zombie đã lặng yên biến mất.
Anh nhẹ thở hắt ra, trong mắt hiện lên ánh sáng, nói: "Cảm giác được tinh hạch quá kỳ diệu."
"Về sau cứ chậm rãi nghiên cứu." Lạc Thanh Phong đứng lên, "Trước tiên đi tìm người đã."
-
Ba người rời khỏi quán bar tiếp tục đi tới phía trước.
Lạc Thanh Phong kể lại mục đích xuống nước của mình cho Giang Nghị nghe, cũng nói về chuyện lạc mất đám người Mai Nhất Xuyên. Dựa theo Giang Nghị nói, bọn Mai Nhất Xuyên rất có thể đã đi đến tầng hai.
Tuyết Tiêu hỏi: "Trừ bỏ xuống nước, còn có đường hầm nào khác đi lên tầng hai không?"
Giang Nghị gật gật đầu, nói: "Ở kho hàng bên kia, tôi cũng từ đó đi lên, nhưng nếu zombie bắt các bạn của hai người, vậy hẳn đang ở tầng một."
Anh duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, thấp giọng nói: "Lâu lâu tôi có trộm đi lên, có thể nghe thấy tiếng của phụ nữ la thảm thiết, mấy hôm trước, còn phát hiện có một số lượng lớn zombie người nhái chặn trên đường."
Hai người Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong đồng thời nhíu mày.
"Rất nhiều, kín toàn bộ đường hầm." Giang Nghị nhìn về phía hai người, "Chỉ dựa vào ba người chúng ta, chắc là không qua được."
Lạc Thanh Phong lại nói: "Tới trước xem thử đã rồi nói."
Hắn không phải loại người chỉ mới nghe nói liền từ bỏ.
Tuyết Tiêu nghe theo Lạc Thanh Phong, cảm thấy lần này có thể là cách thức để nam chính đi vào cốt truyện, bản thân vẫn không cần quấy nhiễu quá nhiều.
Giang Nghị dẫn đường ở phía trước, "Đi một đoạn nữa sẽ thấy sảnh lớn, qua sảnh lớn phía trước là chỗ zombie thường xuyên tụ tập."
Ba người bước nhanh chạy đến.
Tuyết Tiêu vẫn còn mặc áo dù đi lại nên phát ra tiếng cọ xát, sau khi đi một lúc, cô cảm thấy tiếng động này có hơi ảnh hưởng, vì thế cởi gấp ra.
Đang định cất vào trong túi, bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, lập tức quay đầu lại nhìn. Đèn treo tường chiếu sáng đường hầm, hết thảy bình thường.
Chắc là suy nghĩ nhiều.
Tuyết Tiêu giơ tay vuốt vuốt lại tóc, quay người bước đi.
Cô mới vừa đi không đến hai bước, liền nghe thấy tiếng súng chói tai, liên tiếp ba phát.
Giang Nghị lập tức dừng lại, kinh ngạc hỏi: "Ai nổ súng?"
Câu hỏi rất hay.
Loài biến dị có chỉ số thông minh nói không chừng sẽ nổ súng thật.
Lạc Thanh Phong nghe tiếng đoán chỗ, nói: "Ở phía trước."
Vì thế cất bước nhanh hơn.
Tiếng súng còn đang tiếp tục, không phải Mai Nhất Xuyên thì là nhóm người Địch lão đại. Trong lòng Tuyết Tiêu muốn gặp được Mai Nhất Xuyên và Hồng Phát.
Nhưng ba người vừa đến thềm sảnh lớn mà Giang Nghị đã nói đến, đột nhiên thấy có mấy bóng dáng quen thuộc chạy như điên tới chỗ bọn họ, vừa chạy vừa la: "Cản lại! Cản chúng nó lại, đừng để chúng nó đến đây!"
Lại có người nói: "Con mẹ nó ai mà cản được hả!"
Ở sảnh lớn có tổng cộng bốn cái cửa động, mấy người đó vừa vặn chạy ra từ phía đối diện bọn họ.
Chạy đầu là Tôn Lão Lục, Trần nhị ca cõng Địch lão đại bị thương, máu tươi nhiễu giọt, Tiêu Ngũ và ba người khác nổ súng cản phía sau.
Hai bên gặp mặt còn chưa kịp chào hỏi một câu, đã bị bầy zombie người nhái lúc nhúc rượt theo sau đuôi đám người Tiêu Ngũ doạ sợ ngây người.
"Anh Phong!" Tiêu Ngũ nhìn thấy Lạc Thanh Phong rất chi vui mừng, cao giọng đón tiếp, Lạc Thanh Phong tiến lên hỗ trợ.
Tuyết Tiêu che chở bệnh binh yếu ớt Giang Nghị, còn đang do dự có nên báo Lạc Thanh Phong là hai tụi em chạy trước, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa động bên trái.
"Cứu cứu cứu! Nó giật quần tôi không chịu thả!!!"
"Quần hay mạng sống quan trọng hả?! Nhanh nhanh tuột đi rồi lo mà chạy!!"
"Nói thì dễ nhưng nếu không có quần thì không phải nó càng thêm thèm nhỏ dãi cơ thể này của tôi sao!?"
Tiếng nói chuyện của Mai Nhất Xuyên và Hồng Phát truyền đến, Tuyết Tiêu nghe thấy mà khẽ giật khóe mắt, hai người cũng bất hạnh dắt theo một đám zombie người nhái chạy như điên tới cửa ra sảnh lớn.
Mai Nhất Xuyên nổ súng yểm hộ cho Hồng Phát, mà Hồng Phát chỉ mặc mỗi cái quần đùi trong tiết trời lạnh buốt phẫn hận chạy như điên, lúc thấy Tuyết Tiêu đứng trước mắt thiếu chút nữa khóc không thành tiếng; "Lão đại!!! Cứu mạng, giật lại cho tôi cái quần từ thằng chó đầu ếch này vớiii!"
Ánh mắt Giang Nghị phức tạp nhìn Tuyết Tiêu: "......"
Vốn là thế cục sống chết khẩn trương, thế nhưng ngoài ý muốn khẩn trương không nổi.
Mặt Tuyết Tiêu vô cảm cầm súng nói: "Đừng nhìn tôi, tôi không quen biết thằng đó, không biết thằng đó gọi lão đại là ai hết."
Ba hướng hội hợp, với cách thức kích thích lại khẩn trương như thế.
Tuyết Tiêu che chở Hồng Phát, để cậu và Giang Nghị trốn một chỗ, tức giận nói: "Mấy người đúng là đồ quỷ đen đủi! Mỗi bên dẫn theo một bầy zombie tới, có thể học theo sự chuyên nghiệp của tôi không! Một cái đuôi cũng không có!"
Tất cả zombie chen chúc chặn kín ba cửa đường hầm, vây tròn bọn họ ở trung tâm sảnh lớn.
Chỉ còn lại một cửa đường hầm dứt nhất, tất cả mọi người ăn ý chạy tới đó, lại thấy ánh đèn đầu đường hầm lập loè hắt lên một thân ảnh gầy yếu chậm rãi bò trên mặt đất, sương mù rét lạnh lần lần lan ra khắp sảnh lớn.
Có tiếng động rất nhỏ vang lên, băng giá từ đầu đường hầm nhanh chóng khuếch tán toàn bộ sảnh, vách tường và bàn ghế, thậm chí bên ngoài bóng đèn còn bị đóng một tầng băng hơi mỏng.
Zombie người nhái gầm nhẹ lui tán tránh băng giá lan tràn, canh giữ trước ba cái cửa động, mở to hai mắt xanh mướt lạnh lùng nhìn nhóm người sống châu dần vào nhau.
Tôn Lão Lục kinh hoảng lui lại hai bước, băng giá trên mặt đất xẹt qua, dính vào chân ông ta, khiến ông ta không thể động đậy.
Hồng Phát sợ tới mức đầu lưỡi thắt lại: "Cái cái cái quái gì vậy trời ——"
Tiêu Ngũ lắp bắp trả lời: "Dị Dị Dị Khôi ——"
Mai Nhất Xuyên trừng mắt nhìn lại Tuyết Tiêu, "Cậu mới là đồ quỷ đen đủi! Dính một cái đuôi so với chúng tôi càng đáng sợ hơn!"
Tuyết Tiêu không phục nói: "Tôi chỉ việc đi theo Lạc Thanh Phong thôi đó!"
Vậy là do Lạc Thanh Phong sai?!
Khẳng định là do vai chính sai!
Hai người không khỏi nhìn qua Lạc Thanh Phong, so sánh với những người khác khiếp sợ và sợ hãi, Lạc Thanh Phong rất bình tĩnh, trên gương mặt điển trai không có vẻ gì là hoảng loạn cả.
Ngọn lửa dưới chân hắn lập loè, phá tan băng giá trói buộc, ngọn lửa lan đến dưới chân những người khác, làm cho bọn họ cũng có thể tự do hoạt động.
Thân ảnh gầy yếu ngừng ngay cửa động, sảnh lớn đầy đủ ánh sáng khiến mọi người có thể thấy gương mặt thật của nó.
Là một người phụ nữ có mái tóc dài.
Nó vẫn duy trì hình thái con người, đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh nhìn u lãnh, cơ thể rất gầy, làn da lộ liễu ngoài quần áo có màu xanh tím đan xen, trên mặt hằn lên từng mạch máu nhỏ.
Con đó nhếch miệng cười với Lạc Thanh Phong, biểu tình hưng phấn lại có cả sát ý.
Trong chớp mắt, Dị Khôi hăng hái xông lên giao đấu với Lạc Thanh Phong, hai hệ băng hỏa quyết đấu rất đáng xem. Con Dị Khôi này hẳn là có kinh nghiệm phong phú giao chiến với con người, một khi đã đánh với Lạc Thanh Phong thì khó mà tách ra.
Mai Nhất Xuyên thấy những người khác còn đang coi, không khỏi mắng: "Thất thần gì nữa, mau hỗ trợ đi!"
Trần nhị ca đẩy Địch lão đại cho Tiêu Ngũ cõng, bản thân gia nhập cuộc chiến.
Tuyết Tiêu không thể sử dụng quá nhiều tài nguyên của mình trước mặt vai chính, khó mà có thể giải thích, đặc biệt khi giải thích với Lạc Thanh Phong.
Nếu không phải đang ở trực diện với vai chính hoặc có gút mắt, ngay cả khi cô ném vũ khí hạt nhân vào zombie, hệ thống cũng không quản.
Cô đành phải che chở Hồng Phát và Giang Nghị, cũng không dám tùy tiện gia nhập vào chỗ Lạc Thanh Phong.
Tôn Lão Lục một bên nổ súng một bên tàn nhẫn nói: "Mẹ mày, nếu không phải vì muốn bắt được mày thì ông mày sẽ không bị rơi xuống cái nơi quỷ quái này, lên hết cho tao! Giết xong con Dị Khôi này thì chúng ta có thể kết thúc công việc!"
Nhưng mà muốn bắt một con Dị Khôi vô cùng giảo hoạt không hề dễ dàng.
Lúc ban đầu, nó còn rất hưởng thụ cảm giác được một nhóm người truy đuổi, nhưng vô ý bị Lạc Thanh Phong phối hợp với đám người cho ăn một phát súng, lập tức tức giận.
Dị Khôi nhe răng nhăn nhó mặt huýt sáo, tất cả zombie người nhái vốn lui tới cửa động như được hạ mệnh lệnh, gầm rú vọt đi lên.
Tiêu Ngũ cả kinh nói: "Douma, thứ không biết xấu hổ! Vậy mà gọi trợ giúp!"
Bởi vì số lượng zombie người nhái gia nhập đông đảo, đám người Lạc Thanh Phong lâm vào hoàn cảnh xấu trong nháy mắt. Người trong đội Tôn Lão Lục vô ý bị zombie bắt lấy, một phát cắn vào cổ tay của người đó, tiếng la thảm thiết thống khổ bật ra, không đến vài giây đã bị con zombie người nhái vừa cắn người nhào lên phủ lấy.
Không có thời gian trầm mặc và phẫn nộ cho cái chết của người bạn, những người còn lại cần phải hết sức chăm chú nghiêm túc ứng phó nguy hiểm trước mặt.
Tuyết Tiêu ném khẩu súng cho Giang Nghị, nói: "Nếu không biết dùng thì bảo người bên cạnh chỉ cho."
Giang Nghị cầm súng kinh ngạc nhìn cô, "Cô...... Là Doraemon à?"
Tuyết Tiêu: "......"
Con người rốt cuộc cái nết bị gì vậy?!
Không chỉ đằm thắm lại còn hơi ngu người!
"Nó gọi là dị năng không gian, anh không hiểu được đâu, chịu nổ súng chưa? Tôi dạy cho anh dùng, trước tiên kéo chốt an toàn lên ——"
Giang Nghị ở thời khắc nguy cấp học được cách nổ súng thế nào, động tác tay rất nhanh, nhưng độ chính xác thì thảm không nỡ nhìn.
"Anh bắn ai đó?!" Mai Nhất Xuyên suýt nữa bị bắn trúng quay đầu lại quát anh.
Giang Nghị còn chưa kịp nói xin lỗi, đã bị con zombie bên cạnh nhào tới, đang lúc cuống quít lại nã một phát súng, trật.
Hồng Phát đen mặt nói: "Người anh em đưa súng cho tôi đi, để tôi bảo vệ anh luôn vậy!"
Trong lúc hỗn chiến, bắn loạn dễ dàng gây ra chuyện nhất.
Càng đáng sợ hơn là, Tuyết Tiêu thấy con Dị Khôi chộp được một cây súng bị rớt trên mặt đất. Nó cười quỷ dị, nhắm vào Lạc Thanh Phong đang bị zombie người nhái quấn lấy.
Lúc Mai Nhất Xuyên thấy một màn này thì đồng tử co chặt, lập tức hô: "Thanh Phong, đằng sau!"
Vẫn luôn canh chừng xung quanh Lạc Thanh Phong, cơ thể Tuyết Tiêu so với não nhanh trước một bước, ngay khi Mai Nhất Xuyên la lên đã chạy tới chỗ Lạc Thanh Phong.
Dị Khôi nã một phát súng.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại trong nháy mắt, chỉ thấy một bóng người đẩy hắn ngã trên mặt đất, tuy rằng đủ để tránh được một phát súng trí mạng, nhưng lại lọt sâu vào trong bầy zombie người nhái.
Một màn bất hạnh vào năm đó lại tái hiện.
Hai người đều bị vây trong tuyệt cảnh, bị zombie vây quanh.
Lạc Thanh Phong nhìn Tuyết Tiêu bị đè dưới thân, ánh mắt sâu thẳm, lửa bốc cháy vây quanh hai người, lúc kéo cô đứng dậy, Dị Khôi lại lần nữa nổ súng về phía hắn.
Bị mùi máu tươi kích thích, zombie người nhái không màng lửa nóng bỏng rát, đua nhau tới như tre già măng mọc.
Trước kia Tuyết Tiêu vì theo cốt truyện, không chút do dự đẩy Lạc Thanh Phong ngã vào bầy zombie.
Lúc này Tuyết Tiêu chỉ lo không được để hắn chết, bởi vậy không chút do dự đẩy Lạc Thanh Phong ra ngoài.
Phát súng bắn trúng vào bả vai của cô, đạn xoáy sâu vào khiến cô lảo đảo người lui về sau, có con zombie người nhái vươn tay bắt được cô, ngay khi muốn xé cô thành mảnh nhỏ, lớp băng dưới chân đột nhiên vỡ ra, Tuyết Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại đã rớt xuống tự do.
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra quá đột ngột, Lạc Thanh Phong trơ mắt nhìn lớp băng vừa vỡ ra đã khép lại trong nháy mắt, ngọn lửa vẫn luôn giấu sâu hút dưới đáy mắt của hắn bởi vậy bùng nổ.
——————————
"Cuối tuần vui vẻ nha các mỹ nhân "
Bình luận facebook