Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Tuyết Tiêu cảm thấy mình quả thực đang tự đào hố chôn mình.
Không có hiện tượng ảnh ngược trên nước kỳ quái, ngược lại cô không nhịn nổi khi nhìn gương mặt này.
Ánh mắt Lạc Thanh Phong nặng nề nhìn cô.
Tuyết Tiêu kéo ra khoảng cách, trấn định lễ phép hỏi: "Chân em nhũn hết cả rồi, anh có thể cõng em được không?"
-
Lạc Thanh Phong cõng Tuyết Tiêu quay về.
Tuyết Tiêu không hề nói dối, chân cô thật sự mềm nhũn, không còn chút sức, cảm thấy mỏi mệt.
Tuy rằng có thể sử dụng nhiều dị năng, nhưng đồng thời sử dụng nhiều loại dị năng lại tiêu hao sức khỏe của cơ thể cực nhiều.
Lạc Thanh Phong cởi áo khoác ra khoác cho cô, che khuất gió đêm thổi loạn.
"Sao lại ngã xuống?" Hắn thấp giọng hỏi.
Tuyết Tiêu hít hít mũi, vậy mà không tính giấu giếm hắn, kể lại chuyện trước đó một lần.
Cô hắt xì, giọng có hơi khàn, bởi vì mỏi mệt mà lời nói mềm mại hẳn: "Khả năng là có liên quan đến lần bị kéo vào kén lần trước, bằng không em thật sự không nghĩ ra xảy ra vấn đề chỗ nào."
"Em bị kéo đi vào?" Lạc Thanh Phong nhíu mày.
"Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, rồi được chị kéo ra." Tuyết Tiêu do dự, quyết định vẫn thành thật nói cho hắn, "Hơn nữa em thông qua ảnh ngược của mắt trông thấy Triệu Sinh."
Lạc Thanh Phong đi dọc theo bờ sông, nghe xong liền liếc mắt nhìn nước sông kéo trôi ánh trăng.
"Trước đó chỉ cảm thấy gã ta là một gã tra nam vứt bỏ chị, bây giờ bởi vì ảnh ngược, ngược lại cảm thấy gã và kẻ cầm đầu sau màn chuyện mạng nhện là cùng một người."
Tuyết Tiêu còn câu nói chưa nói ra.
Còn không may nữa là Triệu Sinh chính là vua zombie sau màn.
"Theo như em nói, hình như là dị năng hệ tinh thần." Lạc Thanh Phong nói, "Trước kia đã từng gặp qua một người giống vậy, đã từng giao chiến, dị năng hệ tinh thần hiếm thấy, năng lực lại rất mạnh."
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt.
Hệ dị năng tinh thần hiếm thấy là chuyện có thật.
Bốn năm của cô, chỉ mở được đúng một phiếu đổi dị năng hệ tinh thần, quả thực còn quý hiếm hơn cả tần suất rương bảo vật quý hiếm xuất hiện.
Cho nên cô vẫn luôn không nỡ dùng, về phương diện năng lực này của đối phương thành ra không biết rõ.
"Người có được năng lực đó, có thể khắc lại ấn ký trong mắt người khác. Lợi hại ở chỗ, là có thể thông qua ấn ký thao túng người này từ xa, khiến người này mất đi ý thức trở thành con rối." Lạc Thanh Phong trầm giọng nói, "Cũng giống như chỉ có thể giáp mặt để thi triển lực lượng với người đối diện, thời gian khống chế rất ngắn, tôi thường thấy nhiều nhất chỉ được ba giây, người bị khống chế nếu có ý chí mạnh hơn so với người có dị năng, vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng."
Tuyết Tiêu sửng sốt: "Em đây đây là...... Bị người ta khắc ấn ký?"
"Chắc là vậy." Lạc Thanh Phong nói, "Người em thấy trong ảnh ngược của mắt, là người để lại ấn ký lên người của em."
"Ấn ký để lại trên người của em, cần có vật trung gian nào đó kích phát, vật trung gian này chắc hẳn là ảnh ngược."
Nghe hắn nói xong, Tuyết Tiêu mở mang thông suốt.
Cô vòng đôi tay qua cổ Lạc Thanh Phong, lời nói tràn đầy ý cười: "Anh quá lợi hại rồi đó, cái gì cũng biết! Vừa rồi em thật đúng là bị dọa ngất, bây giờ biết được sao lại thế thì lại không sợ đến vậy."
Hình như đây là lần đầu tiên được cô khen hẳn hoi.
Lạc Thanh Phong không khỏi cúi đầu, hơi cong khóe môi.
"Nhưng mà cái ấn ký này giải trừ như thế nào?" Tuyết Tiêu chưa vui vẻ được vài giây lại buồn rầu lại.
"Giết gã." Lạc Thanh Phong nói, "Hoặc là rời khỏi phạm vi năng lực của gã."
"Phần phạm vi có hơi khó giám định, giết gã thì cũng không biết người ở đâu." Tuyết Tiêu thở dài, "Chỉ có thể nhẫn nhịn trước."
"Nhưng nói lại, chẳng lẽ Triệu Sinh đang ở gần gần em hả?" Cô chớp mắt nhìn nhìn bốn phía.
Lạc Thanh Phong dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, có tôi ở đây rồi."
Lời này khiến cho Tuyết Tiêu an tâm trong nháy mắt.
Cô vốn định nói về chuyện Dị Khôi giả và chuyện của Mai Nhất Xuyên cho Lạc Thanh Phong, nhưng cảm giác mỏi mệt lại càng lớn thêm, đè nặng mí mắt cô khép lại, cứ vậy ngủ thiếp đi trên tấm lưng rộng lớn ấm áp.
Tuy rằng bị rơi xuống nước, nhưng một đường đi Lạc Thanh Phong luôn dùng dị năng giúp cô sưởi ấm người, chờ đến lúc trở lại ven đường, cả người Tuyết Tiêu đã khô hẳn, không có chút dấu hiệu nào cho thấy bị rơi xuống nước.
Phát hiện cô ngủ rồi, Lạc Thanh Phong nhẹ tay nhẹ chân đưa người vào trong xe.
Đội ngũ ra ngoài tuần tra cũng đã lục tục trở về, không phát hiện ra chuyện lạ gì.
Lạc Thanh Phong đóng cửa xe, giơ tay nhẹ sờ sờ bên má bị hôn một lát, rũ lông mi che lấp ánh mắt sâu thẳm.
Đậu Dương ở đối diện vẫy vẫy tay với hắn, nói: "Anh Nhất Xuyên đã quay lại!"
Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn lại.
Mai Nhất Xuyên đi phía sau Đậu Dương, trong miệng ngậm thuốc lá, đeo cặp kính màu mực tàu đi trong bóng đêm, nhìn qua rất khí phái kiêu ngạo.
Giang Nghị đi theo bên cạnh cậu ghét bỏ xua xua khói thuốc bị gió thổi qua.
-
Mai Nhất Xuyên quay về có gặp được Hạ Phàm Thiến.
Kỹ thuật diễn của đối phương siêu giỏi, không để lộ ra chút dấu vết nào, một bên cao hứng vì cậu bình an trở về, một bên lo lắng cho Tuyết Tiêu và Tôn Lão Lục đi ra ngoài.
Thậm chí còn hồng mắt nói với cậu cả chuyện đưa Thịnh Viện đi ra ngoài rồi để lạc mất người.
Mai Nhất Xuyên càng thêm khó chịu.
Tiếu lão đại đưa tin Tôn Lão Lục đã chết cho căn cứ, mọi người ồ lên, vài người có quan hệ tốt với Tôn Lão Lục càng đỏ mắt, thề phải báo thù cho Tôn Lão Lục.
"Giết ông ấy là người giả dạng Dị Khôi, dùng ống phóng tên lửa, một pháo nổ bay xe." Tiếu lão đại trầm giọng nói.
Lúc ấy người sống ở đó cũng chỉ có Tuyết Tiêu.
Bởi vì sự tồn tại của RPG khó có thể giải thích, vì thế trực tiếp đẩy lí do cái chết cho Dị Khôi giả.
*RPG: tên tên lửa
Cũng may Tiếu lão đại cùng một phe với Lạc Thanh Phong, ông đi qua chỗ hắn đề xuất, để cho ông trở về giải thích sẽ khiến cho người tin phục hơn là Tuyết Tiêu.
Địch lão đại lập tức muốn nhích người đi xem xét, lại bị Tiếu lão đại cản lại: "Bên đó có Tiểu Phong trông rồi, bọn họ tuần tra bên ngoài, phòng ngừa lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chờ trời sáng rồi sẽ trở về."
Trần nhị ca nói: "Tôi cũng đi xem."
Mai Nhất Xuyên lại nói: "Khỏi đi, bên đó đã đủ người rồi. Có anh em bị thương, tôi đưa bác sĩ Giang qua đó."
Nói xong nhìn chung quanh một vòng, không thấy người đâu, vì thế hỏi: "Giang Nghị đâu?"
Giang Nghị cũng xui xẻo.
Sau khi anh vật lộn suốt một đêm liền trở về ngã lên giường ngủ liền.
Nhưng giữa trưa đã bị người đánh thức, nói là có mấy người không thoải mái, muốn anh đi qua hỗ trợ xem sao.
Là bác sĩ hằng ngày của căn cứ, anh nhẫn.
Người lái xe tới đón anh lượn một vòng quanh căn cứ mới đến nơi, đến một nơi tràn đầy bờ ruộng và vườn rau, thậm chí còn có cả vườn trái cây nhỏ.
Bên trong có không ít cây quýt.
Người có vấn đề là người trồng trọt, nằm trên mặt đất rên eo đau chân đau đứng dậy không nổi, một hồi còn lăn lộn luôn trên đất.
Người bệnh nhiều, thấy có bác sĩ tới nên ai cũng nhìn anh một cái.
Giang Nghị bởi vậy vội đến mức toát mồ hôi đầy đầu, không rảnh để lo zombie gì gì đó hay Mai Nhất Xuyên Hạ Phàm Thiến gì gì đó.
Tiếng cảnh báo vang lên nhưng anh vẫn không phản ứng lại kịp, cau mày trầm tư về bệnh tình của người trước mắt, đến lúc người khác nhắc nhở, anh mới bừng tỉnh.
-
Mai Nhất Xuyên đi tới trước người Lạc Thanh Phong hỏi: "Vì sao cứ một hai phải đưa Giang Nghị lại đây? Anh ta thì có ích lợi gì?"
"Hai người bọn họ mới vừa tuần tra lúc tối hôm qua thì phát hiện ra có chỗ không thích hợp, ngày hôm sau liền có chuyện, để ngừa vạn nhất thì đừng nên ở trong căn cứ." Lạc Thanh Phong nói.
Giang Nghị cảm động nhìn hắn một cái, đỡ đỡ gọng kính nói: "Tôi cũng cảm thấy có liên quan tới chuyện tối hôm qua."
Mai Nhất Xuyên quay đầu nhìn anh.
Giang Nghị đối mắt với kính râm của cậu, chân thành hỏi: "Chắc là cậu đã nghe kể rồi?"
Mai Nhất Xuyên phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi.
Thái độ này, hiển nhiên là đã biết.
Giang Nghị vì thế thoải mái kể: "Buổi chiều tôi đi ra ngoài, không khéo gặp được Hạ Phàm Thiến ở ven đường, cô ta thấy tôi thì có vẻ rất hoảng loạn, ngày thường không như vậy."
"Lúc sau tôi nghe những người khác nói, lúc ấy cô ta đang hỏi là ai đi tuần tra lúc rạng sáng."
"Cô ta không biết?" Đậu Dương kinh ngạc hỏi.
Lạc Thanh Phong dựa vào cửa xe, rũ mắt.
Mai Nhất Xuyên dời tầm mắt, buồn bực nói: "Sắp xếp cho anh và Tuyết Tiêu đi tuần tra là ý của Tôn Lão Lục, cô ấy không cùng một phe với Tôn Lão Lục, cho nên tính sót."
"Hẳn là lúc đó cô ta không biết có thay đổi, cứ cho rằng bên đó không có người trông coi." Lạc Thanh Phong nói, "Hoặc là lúc cô ta đi, tháp canh không có người."
Giang Nghị bất đắc dĩ nói: "Bọn tôi xác thật không lên tháp canh, chỉ lái xe lượn bên ngoài."
Đậu Dương vỗ tay nói: "Em hiểu rồi, Dị Khôi giả trăm phần trăm là người trong động sau núi, bởi vì chị Phàm Thiến cho rằng lúc mình đi ra ngoài có khả năng bị bọn chị dâu thấy, cho nên mới điều Dị Khôi giả ra giết người diệt khẩu."
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Còn có thể nhân cơ hội giải quyết luôn Tôn Lão Lục."
"Một mũi tên trúng hai đích." Đậu Dương gật đầu, chỉ chỉ xác Dị Khôi giả còn đang nằm trên mặt đất cách đó không xa nói, "Đến nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là Trần nhị ca chỉ đạo."
"Không bắt buộc phải giết được Tôn Lão Lục, hẳn là chỉ muốn mượn miệng Tôn Lão Lục, báo cho người trong căn cứ là bọn Tuyết Tiêu bị Dị Khôi giết." Mai Nhất Xuyên trầm giọng phân tích, "Tôn Lão Lục muốn dùng zombie người nhái dụ dỗ Tuyết Tiêu ra sau căn cứ để giết người, Trần nhị ca liền tương kế tựu kế."
"Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau đúng không?" Đậu Dương lại gật đầu nói, "Nhưng không nghĩ tới tất cả đều bị chị dâu giết chết hết."
Nói xong còn bật ngón cái với Tuyết Tiêu còn đang ngủ trong xe.
"Vậy zombie từ đâu ra?" Giang Nghị hỏi.
"Trong động đó." Đậu Dương chớp chớp mắt với anh, cười đến có vài phần cao thâm khó đoán, "Nếu bọn anh nhìn thấy có năm sáu người đi ra từ trong động, chứng tỏ rằng không gian chỗ đó không nhỏ, lại còn trang bị vũ khí hoàn mỹ, xem Dị Khôi giả này đi, khẳng định có không ít người có dị năng."
"Đối với bọn họ mà nói, bắt mấy con zombie bình thường trói lại hoàn toàn chỉ là một bữa ăn sáng."
Đậu Dương chỉ chỉ Lạc Thanh Phong, nói: "Lúc trước em và anh còn đang lưu lạc bên ngoài chưa gia nhập căn cứ cũng đã từng bắt thử rồi, zombie đi trong núi rừng có cử chỉ hung ác, chưa nói tới còn rất can đảm, dã thú gặp phải còn không dám tới gần, càng miễn bàn những người xấu muốn đánh cướp."
Giang Nghị ngây ngốc.
Thằng nhóc này có đời sống phong phú thật.
Đậu Dương tuy không có dị năng, nhưng cậu có đầu óc thông minh, trước kia chưa gặp Lạc Thanh Phong, gặp phải nguy cơ toàn là dựa vào chính mình vượt qua.
Tuổi tuy nhỏ, nhưng chuyện trải qua lại không ít.
Hơn nữa am hiểu nói dối diễn kịch, đã từng nhờ vào nói dối lừa gạt Lạc Thanh Phong tín nhiệm mới có thể cướp đi trang bị của hắn.
Cũng nhờ Đậu Dương ít nhiều, Lạc Thanh Phong mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu thật giả chuyện em gái khoá dưới của Giang Nghị.
"Từ căn cứ đến thành trấn, trong vòng nửa ngày đi bắt zombie về không quá khả thi, chỉ có thể báo cho bọn họ chuẩn bị tốt từ trước." Lạc Thanh Phong híp nửa mắt, nói rõ ràng từng từ, lộ ra vài phần u lãnh, "Nếu là đã chuẩn bị zombie từ sớm, một lần dùng thả ra tận bảy tám con, hàng trữ chắc hẳn chỉ nhiều không ít."
"Trần nhị ca đang muốn làm gì vậy?" Giang Nghị tưởng tượng chuyện có người vậy mà bắt zombie nhốt trong động, liền cảm thấy lạnh xương sống.
Mai Nhất Xuyên cười lạnh nói: "Anh ta muốn tạo phản."
"Ngay từ đầu muốn mượn sức anh, em còn cho rằng anh ta đang thiếu nhân lực, bây giờ xem ra anh ta còn có cả đội quân bên ngoài của chính mình, hơn nữa quy mô còn không nhỏ, thực lực cũng không thể khinh thường." Đậu Dương sờ sờ cằm, trầm tư, "Nhưng anh ta có ý đồ hy sinh chị dâu, giá họa cho Tôn Lão Lục, chọc giận anh rồi lại mời mọc anh đứng về phe chiến cùng anh ta là chuyện không thể tha thứ!"
Nói xong lại căm giận bổ sung: "Còn lừa gạt tình cảm của anh Nhất Xuyên nữa! Thật quá đáng mà!"
Mai Nhất Xuyên: "......"
Đột nhiên bị thụi cho một dao.
Lạc Thanh Phong nhìn Mai Nhất Xuyên, "Cậu đeo kính râm chi vậy?"
Trước đó hắn đã muốn hỏi.
Mai Nhất Xuyên còn chưa kịp nói, Giang Nghị liền giơ tay ngăn Lạc Thanh Phong thắc mắc: "Đừng hỏi, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đeo là đúng."
Mai Nhất Xuyên: "......"
Fuck.
——————————
"Biết là nghiệp nhưng thấy Nhất Xuyên bị cắm sừng mà cừi xĩu ó "
Không có hiện tượng ảnh ngược trên nước kỳ quái, ngược lại cô không nhịn nổi khi nhìn gương mặt này.
Ánh mắt Lạc Thanh Phong nặng nề nhìn cô.
Tuyết Tiêu kéo ra khoảng cách, trấn định lễ phép hỏi: "Chân em nhũn hết cả rồi, anh có thể cõng em được không?"
-
Lạc Thanh Phong cõng Tuyết Tiêu quay về.
Tuyết Tiêu không hề nói dối, chân cô thật sự mềm nhũn, không còn chút sức, cảm thấy mỏi mệt.
Tuy rằng có thể sử dụng nhiều dị năng, nhưng đồng thời sử dụng nhiều loại dị năng lại tiêu hao sức khỏe của cơ thể cực nhiều.
Lạc Thanh Phong cởi áo khoác ra khoác cho cô, che khuất gió đêm thổi loạn.
"Sao lại ngã xuống?" Hắn thấp giọng hỏi.
Tuyết Tiêu hít hít mũi, vậy mà không tính giấu giếm hắn, kể lại chuyện trước đó một lần.
Cô hắt xì, giọng có hơi khàn, bởi vì mỏi mệt mà lời nói mềm mại hẳn: "Khả năng là có liên quan đến lần bị kéo vào kén lần trước, bằng không em thật sự không nghĩ ra xảy ra vấn đề chỗ nào."
"Em bị kéo đi vào?" Lạc Thanh Phong nhíu mày.
"Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, rồi được chị kéo ra." Tuyết Tiêu do dự, quyết định vẫn thành thật nói cho hắn, "Hơn nữa em thông qua ảnh ngược của mắt trông thấy Triệu Sinh."
Lạc Thanh Phong đi dọc theo bờ sông, nghe xong liền liếc mắt nhìn nước sông kéo trôi ánh trăng.
"Trước đó chỉ cảm thấy gã ta là một gã tra nam vứt bỏ chị, bây giờ bởi vì ảnh ngược, ngược lại cảm thấy gã và kẻ cầm đầu sau màn chuyện mạng nhện là cùng một người."
Tuyết Tiêu còn câu nói chưa nói ra.
Còn không may nữa là Triệu Sinh chính là vua zombie sau màn.
"Theo như em nói, hình như là dị năng hệ tinh thần." Lạc Thanh Phong nói, "Trước kia đã từng gặp qua một người giống vậy, đã từng giao chiến, dị năng hệ tinh thần hiếm thấy, năng lực lại rất mạnh."
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt.
Hệ dị năng tinh thần hiếm thấy là chuyện có thật.
Bốn năm của cô, chỉ mở được đúng một phiếu đổi dị năng hệ tinh thần, quả thực còn quý hiếm hơn cả tần suất rương bảo vật quý hiếm xuất hiện.
Cho nên cô vẫn luôn không nỡ dùng, về phương diện năng lực này của đối phương thành ra không biết rõ.
"Người có được năng lực đó, có thể khắc lại ấn ký trong mắt người khác. Lợi hại ở chỗ, là có thể thông qua ấn ký thao túng người này từ xa, khiến người này mất đi ý thức trở thành con rối." Lạc Thanh Phong trầm giọng nói, "Cũng giống như chỉ có thể giáp mặt để thi triển lực lượng với người đối diện, thời gian khống chế rất ngắn, tôi thường thấy nhiều nhất chỉ được ba giây, người bị khống chế nếu có ý chí mạnh hơn so với người có dị năng, vậy thì sẽ không bị ảnh hưởng."
Tuyết Tiêu sửng sốt: "Em đây đây là...... Bị người ta khắc ấn ký?"
"Chắc là vậy." Lạc Thanh Phong nói, "Người em thấy trong ảnh ngược của mắt, là người để lại ấn ký lên người của em."
"Ấn ký để lại trên người của em, cần có vật trung gian nào đó kích phát, vật trung gian này chắc hẳn là ảnh ngược."
Nghe hắn nói xong, Tuyết Tiêu mở mang thông suốt.
Cô vòng đôi tay qua cổ Lạc Thanh Phong, lời nói tràn đầy ý cười: "Anh quá lợi hại rồi đó, cái gì cũng biết! Vừa rồi em thật đúng là bị dọa ngất, bây giờ biết được sao lại thế thì lại không sợ đến vậy."
Hình như đây là lần đầu tiên được cô khen hẳn hoi.
Lạc Thanh Phong không khỏi cúi đầu, hơi cong khóe môi.
"Nhưng mà cái ấn ký này giải trừ như thế nào?" Tuyết Tiêu chưa vui vẻ được vài giây lại buồn rầu lại.
"Giết gã." Lạc Thanh Phong nói, "Hoặc là rời khỏi phạm vi năng lực của gã."
"Phần phạm vi có hơi khó giám định, giết gã thì cũng không biết người ở đâu." Tuyết Tiêu thở dài, "Chỉ có thể nhẫn nhịn trước."
"Nhưng nói lại, chẳng lẽ Triệu Sinh đang ở gần gần em hả?" Cô chớp mắt nhìn nhìn bốn phía.
Lạc Thanh Phong dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, có tôi ở đây rồi."
Lời này khiến cho Tuyết Tiêu an tâm trong nháy mắt.
Cô vốn định nói về chuyện Dị Khôi giả và chuyện của Mai Nhất Xuyên cho Lạc Thanh Phong, nhưng cảm giác mỏi mệt lại càng lớn thêm, đè nặng mí mắt cô khép lại, cứ vậy ngủ thiếp đi trên tấm lưng rộng lớn ấm áp.
Tuy rằng bị rơi xuống nước, nhưng một đường đi Lạc Thanh Phong luôn dùng dị năng giúp cô sưởi ấm người, chờ đến lúc trở lại ven đường, cả người Tuyết Tiêu đã khô hẳn, không có chút dấu hiệu nào cho thấy bị rơi xuống nước.
Phát hiện cô ngủ rồi, Lạc Thanh Phong nhẹ tay nhẹ chân đưa người vào trong xe.
Đội ngũ ra ngoài tuần tra cũng đã lục tục trở về, không phát hiện ra chuyện lạ gì.
Lạc Thanh Phong đóng cửa xe, giơ tay nhẹ sờ sờ bên má bị hôn một lát, rũ lông mi che lấp ánh mắt sâu thẳm.
Đậu Dương ở đối diện vẫy vẫy tay với hắn, nói: "Anh Nhất Xuyên đã quay lại!"
Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn lại.
Mai Nhất Xuyên đi phía sau Đậu Dương, trong miệng ngậm thuốc lá, đeo cặp kính màu mực tàu đi trong bóng đêm, nhìn qua rất khí phái kiêu ngạo.
Giang Nghị đi theo bên cạnh cậu ghét bỏ xua xua khói thuốc bị gió thổi qua.
-
Mai Nhất Xuyên quay về có gặp được Hạ Phàm Thiến.
Kỹ thuật diễn của đối phương siêu giỏi, không để lộ ra chút dấu vết nào, một bên cao hứng vì cậu bình an trở về, một bên lo lắng cho Tuyết Tiêu và Tôn Lão Lục đi ra ngoài.
Thậm chí còn hồng mắt nói với cậu cả chuyện đưa Thịnh Viện đi ra ngoài rồi để lạc mất người.
Mai Nhất Xuyên càng thêm khó chịu.
Tiếu lão đại đưa tin Tôn Lão Lục đã chết cho căn cứ, mọi người ồ lên, vài người có quan hệ tốt với Tôn Lão Lục càng đỏ mắt, thề phải báo thù cho Tôn Lão Lục.
"Giết ông ấy là người giả dạng Dị Khôi, dùng ống phóng tên lửa, một pháo nổ bay xe." Tiếu lão đại trầm giọng nói.
Lúc ấy người sống ở đó cũng chỉ có Tuyết Tiêu.
Bởi vì sự tồn tại của RPG khó có thể giải thích, vì thế trực tiếp đẩy lí do cái chết cho Dị Khôi giả.
*RPG: tên tên lửa
Cũng may Tiếu lão đại cùng một phe với Lạc Thanh Phong, ông đi qua chỗ hắn đề xuất, để cho ông trở về giải thích sẽ khiến cho người tin phục hơn là Tuyết Tiêu.
Địch lão đại lập tức muốn nhích người đi xem xét, lại bị Tiếu lão đại cản lại: "Bên đó có Tiểu Phong trông rồi, bọn họ tuần tra bên ngoài, phòng ngừa lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chờ trời sáng rồi sẽ trở về."
Trần nhị ca nói: "Tôi cũng đi xem."
Mai Nhất Xuyên lại nói: "Khỏi đi, bên đó đã đủ người rồi. Có anh em bị thương, tôi đưa bác sĩ Giang qua đó."
Nói xong nhìn chung quanh một vòng, không thấy người đâu, vì thế hỏi: "Giang Nghị đâu?"
Giang Nghị cũng xui xẻo.
Sau khi anh vật lộn suốt một đêm liền trở về ngã lên giường ngủ liền.
Nhưng giữa trưa đã bị người đánh thức, nói là có mấy người không thoải mái, muốn anh đi qua hỗ trợ xem sao.
Là bác sĩ hằng ngày của căn cứ, anh nhẫn.
Người lái xe tới đón anh lượn một vòng quanh căn cứ mới đến nơi, đến một nơi tràn đầy bờ ruộng và vườn rau, thậm chí còn có cả vườn trái cây nhỏ.
Bên trong có không ít cây quýt.
Người có vấn đề là người trồng trọt, nằm trên mặt đất rên eo đau chân đau đứng dậy không nổi, một hồi còn lăn lộn luôn trên đất.
Người bệnh nhiều, thấy có bác sĩ tới nên ai cũng nhìn anh một cái.
Giang Nghị bởi vậy vội đến mức toát mồ hôi đầy đầu, không rảnh để lo zombie gì gì đó hay Mai Nhất Xuyên Hạ Phàm Thiến gì gì đó.
Tiếng cảnh báo vang lên nhưng anh vẫn không phản ứng lại kịp, cau mày trầm tư về bệnh tình của người trước mắt, đến lúc người khác nhắc nhở, anh mới bừng tỉnh.
-
Mai Nhất Xuyên đi tới trước người Lạc Thanh Phong hỏi: "Vì sao cứ một hai phải đưa Giang Nghị lại đây? Anh ta thì có ích lợi gì?"
"Hai người bọn họ mới vừa tuần tra lúc tối hôm qua thì phát hiện ra có chỗ không thích hợp, ngày hôm sau liền có chuyện, để ngừa vạn nhất thì đừng nên ở trong căn cứ." Lạc Thanh Phong nói.
Giang Nghị cảm động nhìn hắn một cái, đỡ đỡ gọng kính nói: "Tôi cũng cảm thấy có liên quan tới chuyện tối hôm qua."
Mai Nhất Xuyên quay đầu nhìn anh.
Giang Nghị đối mắt với kính râm của cậu, chân thành hỏi: "Chắc là cậu đã nghe kể rồi?"
Mai Nhất Xuyên phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi.
Thái độ này, hiển nhiên là đã biết.
Giang Nghị vì thế thoải mái kể: "Buổi chiều tôi đi ra ngoài, không khéo gặp được Hạ Phàm Thiến ở ven đường, cô ta thấy tôi thì có vẻ rất hoảng loạn, ngày thường không như vậy."
"Lúc sau tôi nghe những người khác nói, lúc ấy cô ta đang hỏi là ai đi tuần tra lúc rạng sáng."
"Cô ta không biết?" Đậu Dương kinh ngạc hỏi.
Lạc Thanh Phong dựa vào cửa xe, rũ mắt.
Mai Nhất Xuyên dời tầm mắt, buồn bực nói: "Sắp xếp cho anh và Tuyết Tiêu đi tuần tra là ý của Tôn Lão Lục, cô ấy không cùng một phe với Tôn Lão Lục, cho nên tính sót."
"Hẳn là lúc đó cô ta không biết có thay đổi, cứ cho rằng bên đó không có người trông coi." Lạc Thanh Phong nói, "Hoặc là lúc cô ta đi, tháp canh không có người."
Giang Nghị bất đắc dĩ nói: "Bọn tôi xác thật không lên tháp canh, chỉ lái xe lượn bên ngoài."
Đậu Dương vỗ tay nói: "Em hiểu rồi, Dị Khôi giả trăm phần trăm là người trong động sau núi, bởi vì chị Phàm Thiến cho rằng lúc mình đi ra ngoài có khả năng bị bọn chị dâu thấy, cho nên mới điều Dị Khôi giả ra giết người diệt khẩu."
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Còn có thể nhân cơ hội giải quyết luôn Tôn Lão Lục."
"Một mũi tên trúng hai đích." Đậu Dương gật đầu, chỉ chỉ xác Dị Khôi giả còn đang nằm trên mặt đất cách đó không xa nói, "Đến nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là Trần nhị ca chỉ đạo."
"Không bắt buộc phải giết được Tôn Lão Lục, hẳn là chỉ muốn mượn miệng Tôn Lão Lục, báo cho người trong căn cứ là bọn Tuyết Tiêu bị Dị Khôi giết." Mai Nhất Xuyên trầm giọng phân tích, "Tôn Lão Lục muốn dùng zombie người nhái dụ dỗ Tuyết Tiêu ra sau căn cứ để giết người, Trần nhị ca liền tương kế tựu kế."
"Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau đúng không?" Đậu Dương lại gật đầu nói, "Nhưng không nghĩ tới tất cả đều bị chị dâu giết chết hết."
Nói xong còn bật ngón cái với Tuyết Tiêu còn đang ngủ trong xe.
"Vậy zombie từ đâu ra?" Giang Nghị hỏi.
"Trong động đó." Đậu Dương chớp chớp mắt với anh, cười đến có vài phần cao thâm khó đoán, "Nếu bọn anh nhìn thấy có năm sáu người đi ra từ trong động, chứng tỏ rằng không gian chỗ đó không nhỏ, lại còn trang bị vũ khí hoàn mỹ, xem Dị Khôi giả này đi, khẳng định có không ít người có dị năng."
"Đối với bọn họ mà nói, bắt mấy con zombie bình thường trói lại hoàn toàn chỉ là một bữa ăn sáng."
Đậu Dương chỉ chỉ Lạc Thanh Phong, nói: "Lúc trước em và anh còn đang lưu lạc bên ngoài chưa gia nhập căn cứ cũng đã từng bắt thử rồi, zombie đi trong núi rừng có cử chỉ hung ác, chưa nói tới còn rất can đảm, dã thú gặp phải còn không dám tới gần, càng miễn bàn những người xấu muốn đánh cướp."
Giang Nghị ngây ngốc.
Thằng nhóc này có đời sống phong phú thật.
Đậu Dương tuy không có dị năng, nhưng cậu có đầu óc thông minh, trước kia chưa gặp Lạc Thanh Phong, gặp phải nguy cơ toàn là dựa vào chính mình vượt qua.
Tuổi tuy nhỏ, nhưng chuyện trải qua lại không ít.
Hơn nữa am hiểu nói dối diễn kịch, đã từng nhờ vào nói dối lừa gạt Lạc Thanh Phong tín nhiệm mới có thể cướp đi trang bị của hắn.
Cũng nhờ Đậu Dương ít nhiều, Lạc Thanh Phong mới có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu thật giả chuyện em gái khoá dưới của Giang Nghị.
"Từ căn cứ đến thành trấn, trong vòng nửa ngày đi bắt zombie về không quá khả thi, chỉ có thể báo cho bọn họ chuẩn bị tốt từ trước." Lạc Thanh Phong híp nửa mắt, nói rõ ràng từng từ, lộ ra vài phần u lãnh, "Nếu là đã chuẩn bị zombie từ sớm, một lần dùng thả ra tận bảy tám con, hàng trữ chắc hẳn chỉ nhiều không ít."
"Trần nhị ca đang muốn làm gì vậy?" Giang Nghị tưởng tượng chuyện có người vậy mà bắt zombie nhốt trong động, liền cảm thấy lạnh xương sống.
Mai Nhất Xuyên cười lạnh nói: "Anh ta muốn tạo phản."
"Ngay từ đầu muốn mượn sức anh, em còn cho rằng anh ta đang thiếu nhân lực, bây giờ xem ra anh ta còn có cả đội quân bên ngoài của chính mình, hơn nữa quy mô còn không nhỏ, thực lực cũng không thể khinh thường." Đậu Dương sờ sờ cằm, trầm tư, "Nhưng anh ta có ý đồ hy sinh chị dâu, giá họa cho Tôn Lão Lục, chọc giận anh rồi lại mời mọc anh đứng về phe chiến cùng anh ta là chuyện không thể tha thứ!"
Nói xong lại căm giận bổ sung: "Còn lừa gạt tình cảm của anh Nhất Xuyên nữa! Thật quá đáng mà!"
Mai Nhất Xuyên: "......"
Đột nhiên bị thụi cho một dao.
Lạc Thanh Phong nhìn Mai Nhất Xuyên, "Cậu đeo kính râm chi vậy?"
Trước đó hắn đã muốn hỏi.
Mai Nhất Xuyên còn chưa kịp nói, Giang Nghị liền giơ tay ngăn Lạc Thanh Phong thắc mắc: "Đừng hỏi, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đeo là đúng."
Mai Nhất Xuyên: "......"
Fuck.
——————————
"Biết là nghiệp nhưng thấy Nhất Xuyên bị cắm sừng mà cừi xĩu ó "
Bình luận facebook