Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245
Quần đảo Lưu Cầu từng xuất hiện qua ba nước Nam Sơn, Trung Sơn, Bắc Sơn nhưng hiện giờ đã thống nhất 67 năm. Do Đại Minh có lệnh cấm biển nên Lưu Cầu ngoài tác dụng là trạm trung chuyển giữa Đông Bắc và Đông Nam Á thì không có gì đáng để các nước khác nổi dã tâm.
Đại Minh năm Tuyên Đức, Hoàng đế ban cho Lưu Cầu họ Vương, từ đó quốc vương Lưu Cầu lấy đó làm họ. Quốc vương hiện giờ của Lưu Cầu tên Thượng Chân, Tướng quốc cũng là một tú tài xuất thân từ Đại Minh.
Tuy nói là nước nhỏ nhất, nhưng Đại Minh đối với phiên quốc này đối xử hết sức lễ nghi, huống chi lần này người tới tìm hiểu là Vương tử, Chiết Giang Bố chính sứ đã an bài để y ở dịch trạm xa hoa nhất.
Kiệu khâm sai tới cửa, vương tử Lưu Cầu là Thượng Thanh đã cung kính chờ đón. Do hội kiến quốc khách nên Dương Lăng ăn mặc long trọng theo lễ nghi, thanh thế đủ lớn.
Trái lại vương tử Lưu Cầu thoạt nhìn mới 16, 17. Vóc dáng thấp bé, mặt đen, chỉ có đôi mắt còn hữu thần. Dương Lăng bước xuống kiệu nhìn vị thế tử này mặc áo bào của tử sĩ Trung Nguyên, tóc búi theo kiểu Đông Doanh trông chẳng ra sao, bất giác ngẩn ra.
Thành Khởi Vận dù hiểu được tình hình của nước Lưu Cầu, nhưng cách ăn mặc, ẩm thực, phong nhã của họ thì không rõ ràng cho lắm.
Lưu Cầu dùng chữ Hán làm văn tự, nhưng khẩu ngữ lại tương tự tiếng Nhật, cho nên bên cạnh Thượng Thanh có một vị thông dịch hiểu tiếng Đại Minh.
Vương tử Thượng Thanh chắp hai tay thành chữ thập, dùng lễ phật vái chào Dương Lăng. Dịch qua vội bước lên nói. - Khâm sai đại nhân, vương tử nói vô cùng cảm tạ ngài đã đến thăm, không tiếp đón từ xa, xin ngài thứ tội.
Dương Lăng cười nói: - Thế tử không cần khách khí, bản quan vừa đến Tô Châu, nghe nói có thế tử đến nên tới bái vọng. Ha ha, nơi này tuy là dịch trạm nhưng hiện giờ thế tử là chủ nhân ở đây, không mời ta vào uống chén trà sao?
Dịch quan biết Dương Lăng đang nói đùa nên cười dịch lại cho Thượng Thanh. Thượng Thanh nghe xong cũng cười, vội mời Dương Lăng vào trong.
Tòa nhà mang màu sắc Giang Nam cổ xưa, gạch xanh phù điêu hết sức xa hoa. Vào trong sân, tường trắng ngói đen, u tĩnh. Dưới lầu đài đình các còn có ao sen, hòn non bộ. Nước ao sóng sánh dưới ánh mặt trời mang theo vài phần xuân ý.
Dương Lăng và Thượng Thanh thế tử vừa đi vừa nói, dịch quan đi theo thông dịch. Tới Tùng Quế Đường mới chia chủ khách ra ngồi, Dương Lăng hỏi chuyện Thượng Thanh tới điều tra việc hủy bỏ lệnh cấm biển, rồi đem kế hoạch thông thương mậu dịch của Đại Minh sau này nói qua với y.
Thượng Thanh nghe dịch quan nói lại thì không khỏi vui mừng, phải biết Lưu Cầu hoàn toàn ỷ lại vào Đại Minh. Trước đây Đại Minh không cùng Đông Doanh thông thương, bọn họ sẽ đem thương phẩm mua được từ Đông Doanh bán cho Đại Minh, rồi lại mua đồ Đại Minh bán cho Đông Doanh. Dựa vào mậu dịch trung gian mà sống.
Nếu Đại Minh và Đông Doanh trực tiếp thông thương, bọn họ sẽ không còn kế sinh nhai. Sau khi vào Giang Nam, dù quan viên địa phương lễ kính với y nhưng ai nấy cũng đang bận rộn chuyện của Cốc Đại Dụng nên không rảnh trả lời hắn, đây là lần đầu được nghe tin tức đầy đủ từ phía chính phủ.
Thượng Thanh nhìn qua là một thiếu niên thật thà chất phác, tuy nhiên lại rất nhạy bén trong kinh doanh. Bọn họ tới Đại Minh để bán bạc trắng, đồ sơn mài, đao kiếm, bình phong và quạt Đông Doanh. Sau đó đưa dược liệu, đồ sứ, tơ lụa về bán cho Đông Doanh và Triều Tiên.
Hiện giờ sáng tỏ chính sách của Đại Minh, Thượng Thanh tính toán, việc buôn bán với Đông Doanh và Triều Tiên dù khó thể tiếp tục nhưng tiểu quốc đông nam cũng không có công cụ đi xa, Lưu Cầu ở giữa hai bên có thể thu mua sừng tê giác, hương liệu, thiếc, đường, ngà voi, hương trầm, long tiên hương ở các nước đông nam tới Đại Minh giao dịch. Rồi lại mua gốm sứ, sơn mài và tơ lụa về bán, vẫn có lợi nhuận,
Thượng Thanh vô cùng vui sướng, không bỏ lỡ cơ hội nói với Dương Lăng về nguyện vọng muốn cùng Đại Minh kinh thương. Dương Lăng cười nói. - Dễ thôi, Thiên triều thượng quốc bao la, Lưu Cầu vẫn là nước phụ thuộc Thiên triều, mọi người tới buôn bán, chúng ta hoan nghênh.
Dương Lăng làm như lơ đãng nói. - Việc này nếu thế tử còn muốn nắm bắt tỉ mỉ hơn thì có thể tới Cốc công công ở nha môn đề đốc tìm hiểu, bản quan lần này tới Giang Nam chủ yếu là vì chuyện giặc Oa hoành hành trên biển.
Thượng Thanh nghe vậy vội hỏi.
- Giặc Oa lại tới duyên hải Đại Minh tập kích cướp bóc sao?
Dương Lăng nghe dịch quan thuật lại, cười nói. - Đúng thế, Đông Doanh đang gióng trống khua chiêng tiễu trừ hải tặc, bọn hải tặc không còn chỗ ẩn thân nên phải lưu lạc trên biển. Đúng rồi, bản quan đã báo cho Triều Tiên, Lã Tống tăng quân bị, ngừa hải tặc lên bờ, vốn tưởng quý quốc gần Đông Doanh như vậy thì phải sớm nhận được tin, các ngươi chưa có phòng bị sao?
Thượng Thanh tái nhợt, khẩn trương nói. - Quốc gia của ta...nước nhỏ không có quân thường trực, chỉ có một đội cận vệ hoàng cung không có ba nghìn. Nếu giặc Oa đột kích thì rất khó ngăn cản.
Dương Lăng nghe xong thở dài lắc đầu nói. - Vậy cùng khó, giờ giặc Oa tập trung trên biển, tổng nhân số không dưới hai bạn, bọn họ không có nơi dung thân, chỉ sợ sẽ thèm muốn quý quốc.
Thượng Thanh khẩn trương nói: - Ta vốn định tới kinh thành gặp mặt Thiên tử Đại Minh, xem ra giờ phải về nước, ta lo cho phụ vương và tộc nhân của mình.
Dương Lăng bi thống nói: - Hiện giờ hải tặc thật sự rất hung hăng ngang ngược. Ôi, Mallacca..thế tử biết nước Mallacca chứ? Bọn họ mới bị bốn trăm hải tặc Tây Dương chiếm hoàng cung. Quốc vương chạy tới trốn ở một hòn đảo đơn độc, vẫn còn chưa tìm thấy được.
Đại Minh thiên triều sao có thể ngồi nhìn nước phụ thuộc bị ức hiếp, nhưng không có quốc thư cầu binh của quốc vương Mallacca, Đại Minh sao có thể tự ý xuất binh...Mà ngay cả vương phi, công chúa đều bị cường đạo lăng nhục, biếm thành nô bộc. Lúc tới Quảng Đông tuần tra bản quan vẫn phái người rời bến tìm quốc vương của họ, hy vọng y vẫn bình an vô sự.
Thượng Thanh đứng ngồi không yên, năm nay y mới thành thân, thế tử phi là tiểu mỹ nhân có tiếng ở Lưu Cầu. Trong lòng y coi nàng chẳng khác gì minh châu, vừa nghi tới thê tử động lòng người có thể bị biến thành nữ nô đê tiện, bị giặc Oa tàn phá, Thượng Thanh lòng đau như dao cắt.
Y cuống quít cầu xin: - Khâm sai đại nhâ, Lưu Cầu là thần tử trung thanh nhất của Đại Minh, chúng ta hàng năm tiến cống và triều bái, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thần tử. Mỗi một quốc vương kế vị đều tới Đại Minh xin sắc phong. Giờ quốc gia ta gặp nạn hải tặc, kính xin khâm sai đại nhân ở trước mặt Hoàng đế bệ hạ xin người ban phát viện binh.
Dương Lăng chần chừ nói "Chuyện này..." rồi lộ vẻ khó xử, nhíu mày nói. - Thế tử, không phải bản quan không chịu giúp. Thứ nhất, không có quốc thư mời binh của quý quốc...
Thượng Thanh vui vẻ nói. - Cái này dễ xử lý thôi, giặc Oa từng quấy nhiễu chúng ta, chúng ta cũng đã từng thỉnh binh cứu viện. Giờ ta lập tức về nước mời phụ vương thỉnh Hoàng đế bệ hạ phát binh lần nữa.
Dương Lăng che miệng ho khan. - Thế tử đừng vội, thủy sư Thiên triều còn phải chịu trách nhiệm truy kích và tiêu diệt hải tặc xung quanh, binh lực có thể rút ra rất hữu hạnh, còn phải đóng quân hộ đảo, có thể nào cũng phải tới 17, 18 ngàn người. Nhiều người như vậy muốn ăn uống, vận chuyển quân nhi. Tuy nói Đại Minh thực lực hùng hậu thì cũng ăn không tiêu.
Thượng Thanh tính toán qua. Gần hai vạn đại quân, đích xác là đủ ăn hết một nước Lưu Cầu. Nhưng so với mối họa mất nước thì đáng là gì? Còn nữa Đại Minh sắp mở cảng thông thương, có một đội quân trú đóng ở đó, các nước Nam Dương mới dám yên tâm đỗ thuyền lại cảng.
Dù là thuế quan hay đầu cơ trục lợi thì Lưu Cầu vẫn có khoản tiền lớn, trả quân phí xong vẫn còn dư. Đại Minh trú đóng quân ở đó, so với tự thân nuôi hai vạn đại quân còn lời hơn.
Nghĩ đến đây, Thượng Thanh đứng lên nói. - Chuyện này đại nhân đừng lo, thủy sư thiên triều vì bảo vệ quốc gia ta, lương thực quân nhu dĩ nhiên sẽ cho nước ta chi trả.
Y còn sợ Dương Lăng do dự, liền quỳ xuống đất, buồn bã nói. - Khâm sai đại nhân, Lưu Cầu có thể mất vào tay hải tặc bất cứ lúc nào, ta nghe nói đại nhân là người được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất, mong đại nhân ru lòng thương, nhất định phải giúp ta.
- Được rồi. Dương Lăng nâng Thượng Thanh dậy. - Nếu thế tử đã nói vậy, ta lập tức viết mật tấu cho hoàng thượng, về phía quý quốc...
Thượng Thanh không chút do dự nói. - Ta lập tức về nước, xin viện thư của phụ vương, tự mình mang tới kinh sư đại Minh.
Dương Lăng lập tức tươi cười, - Được rồi, chuyện khẩn cấp, thế tử mau về nước, ta cũng đi xử lý chuyện này.
Thượng Thanh cảm động đến rơi nước mắt, chuẩn bị một phần hậu lễ, cảm tạ Dương Lăng tới tận cửa phủ.
Lần này Dương Lăng tổn hại một chút, nhưng cũng không có cách nào, việc này với Đại Minh có lợi, nhưng với Lưu Cầu cũng là lợi lớn hơn hại, ít nhất Đại Minh không có lòng thâu tóm họ. Còn đất nước họ không phải hùng mạnh gì, bị người khác thâu tóm mất nước cũng là chuyện sớm muộn.
Dương Lăng làm vậy cũng vì muốn danh chính ngôn thuật, tương lại định ra "Điều ước Minh Lưu An Bảo" cũng có thể nắm giữ chủ động, tránh sau này xảy ra vấn đề.
Dương Lăng kích động chạy về hành dinh khâm sai, mới vừa vào phòng khách đã thấy có một võ tướng đi tới. - Hạ quan Giang Nam chỉ huy thiêm sự Mẫn Văn Kiến tham kiến Uy Võ Hầu, Hữu Trụ Quốc Long Hổ Thượng Tướng Quân, khâm sai đề đốc Dương đại nhân.
Dương Lăng đỡ y dậy, đập vào ngực y một quyền nói. - Mẫn đại nhân, giữa chúng ta còn cần mấy cái quy củ này sao?
Mẫn Văn Kiến đứng dậy cười hắc hắc. - Trước công sau tư, chúng ta trước luận công sự, sau luận quan hệ, vậy mới tránh làm đại nhân khó xử.
- Mẫn đại nhân từ khi tới Giang Nam, học vấn thêm dài rộng, thành ngữ cũng càng chuẩn mực rồi. Đại nhân cai trị đồn điền hiệu quả, đợi năm nay thu hoạch, công lao không thể thiếu phần của Mẫn đại nhân.
Thành Khởi Vận ra đón, chờ hai vị bằng hữu thân thiết xong mới chen miệng nói. - Đại nhân, Giang Nam đô chỉ huy sứ Bạch Trọng Tán Bạch đại nhân và thủy quân giáo sư Bành Phú Quý Bành thiên tổng chờ đã lâu rồi.
Dương Lăng lúc này mới chú ý trong sảnh còn một người gầy, võ quan chừng năm mươi, còn có một người béo, râu tóc khôi ngô. Dương Lăng chắp tay cười nói. - Bạch đại nhân, Bành Thiên tổng, bản quan gặp lại lão bằng hữu nên chẳng biết gì nữa, thất lễ, thất lễ.
Bạch Trọng Tán mặc dù thanh tú như thư sinh, nhưng cũng xuất thân từ lào tường, cẩn thẩn chào Dương Lăng theo nghi thức quân đội. Vị thiên tổng Bành Sa Ngư xuất thân từ hải tặc cũng tiến lên chào, trông tư thế đúng là một viên hổ tướng.
Dương Lăng và hai người lại hàn huyên vài câu, mời mấy người một lần nữa ngồi xuống, Bạch Trọng Tán hạ thấp người nói: - Dương đại nhân, lần này đến Giang Nam ngoại trừ bỏ lênh cấm mở biển, chẳng lẽ là vì quét dọn giặc Oa?
Dương Lăng vuốt cằm nói: - Đúng thế, trên thực tế hai người là một, một mà hai, giặc Oa chưa trừ diệt, cấm biển khó mở, hơn nữa gần đây giặc Oa bức bách Đông Doanh Quốc tiêu diệt Khấu Phong Thanh rất nhanh, tất cả đều trốn tới duyên hải Đại Minh, cho dù không hiểu biết cấm sự thì cũng phải chú ý làm thế nào phòng ngừa bọn họ quấy nhiễu.
Bạch Trọng Tán cười nói: - Đại nhân nói đúng, thủy sư ở hạt bản quan chỉ tuần tra gần biển, dùng thuyền nặng, chậm nhưng vững càng, nói bọn họ là thủy sư ở biển không bằng nói họ là thủy sư ở hồ, khác biệt trong chuyện này đúng là không nhỏ.
Hiện giờ xưởng đóng tàu Long Giang đã tạo ra được nhiều kiểu chiến hạm bàn gia sử dụng. Bành Thiên tổng ở trên biển tác chiến, huấn luyện, trước đó không lâu Binh bộ cử hành hải chiến thử nghiệm, chiến lực Thủy Sư tăng mạnh. Tháng bốn đến tháng năm năm ngoái, giặc Oa thuận gió tập kích quấy rối, hạ quan chính là bố phòng dọc biển. Nghe nói năm nay khí thế giặc Oa tăng mạnh, hạ quan có chút điều chỉnh, cam đoan sẽ cho giặc Oa một đòn phủ đầu đau, trận đầu đại thắng tăng sĩ khí cho quân ta.
- Các ngươi từng đọc sách có nhận ra chữ này? Con trai thứ ba của Bành Phú Quý, vốn là hãn phỉ trên biển Bành Tiểu Dạng để lộ hai cánh tay trần màu đồng cổ, trừng mắt hung dữ hỏi. Vùng cơ rắn chắc như con rắn rung lên, nhìn vào đám binh mới chiêu nạp. Nếu có người hô "Ta là tú tài" ắt có thể bị gã bóp chết tươi.
Bốn binh lính đứng hàng thứ nhất đối diện với gã sợ hãi lắc đầu, thừa dịp không có ai chú ý lui một bước, lặng lẽ lai đi nước miếng trên mặt.
Bành Tiểu Dạng nhìn lướt qua ba trăm thủy quân mới chiêu mộ, thấy không ai lên tiếng trả lời liền thất vọng nói. - Không biết chữ cũng không sao...Khụ, bản quan cũng không biết. Nhưng mà không sao, chưa đọc sách ắt cũng từng nghe qua bốn chữ "Đồng Tâm Hiệp Lực" rồi chứ? Vì sao các lão tổ tông không nói đồng xa cộng tể, đồng mã cộng tể, đồng trác cộng tể, đồng sàng cộng tể, mà lại là đồng tâm hiệp lực?
Những tân binh đến từ Trường Nhạc và những nơi khác quen bơi lội từ nhỏ không nhịn được muốn cười, nhưng dáng vẻ của Tiểu Dạng đại nhân quá hung hãn, nên vẫn phải phối hợp lắc đầu.
Bành Tiểu Dạng vung tay lớn tiếng nói. - Bởi vì chỉ ở trên nước, mệnh của mọi người hợp lại một chỗ, chính là thuyền. Cho nên đánh giặc trên biển, thứ đánh không phải người mà là thuyền.
Những tân binh như các ngươi... Bản quan giáo dạy các ngươi, lũ lụt ngập nước không quan hệ, lúc đối bàn, ngàn vạn lần không cần khoe khoang anh hùng, nên cầm lái thì cầm lái, nên cầm pháo cầm pháo, nên thăng buồm thì thăng buồm, bên cạnh có đánh đấm náo nhiệt cũng không liên quan tới ngươi, không cần phải bốc đồng.
Bành Tiểu Dạng khi thì nói tiếng Quan thoại, khi thì tiếng lóng, hoa chân múa tay: - Lên thuyền chỉ có hai chuyện, bảo vệ thuyền chúng ta và hủy thuyền đối phương. Cho dù bọn họ đông hơn chúng ta gấp bội, nhưng chỉ cần làm chìm thuyền của hắn, bảo vệ thuyền chúng ta thì sẽ thành công, hiểu không?
Bành Tiểu Dạng nói xong len lén liếc mắt nhìn đại nhân dừng chân quan sát cách đó không xa, công tử bột đeo đai ngọc kia xem ra chính là Nhị lão bản sau lưng đại lão bản rồi, xem bộ dáng này... Nhị lão bản tám chín phần mười phải lên cấp thành lão bản nương. Bành Tiểu Dạng âm thầm nói, thấy Dương Lăng mỉm cười, tựa hồ đối với cách của hắn hết sức hài lòng thì càng thêm khoe khoang.
Hắn kể lại chuyện mình huấn luyện bọn hải tặc hung tợn lúc trước như thế nào , đối đầu với người đông thế mạnh thì đánh như thế nào, chơi như thế nào. Binh hùng tướng mạnh của mình khi đánh như thế nào, như thế nào đánh dập đầu không trở được thân, sau đó bắt đầu không sợ người khác thấy phiền mà giải thích với các tân binh này một khi khai chiến, đuổi thuyền, tiến công, phòng thủ, cung cấp quân nhu thì phối hợp lẫn nhau như thế nào.
Lúc này, trên mặt biển có hai chiếc chiến hạm kiểu mới như đang công thủ. Biểu thị mép thuyền rỉ nước, buồm cháy vân vân, thuyền viên chia ra, sửa chữa, dập tắt lửa, giương buồm mới, đồng thời nhân viên chiến đấu phải bình tĩnh ứng chiến, tiếp tục tìm kiếm thời cơ chiến đấu.
Dương Lăng đi cùng Cốc Đại Dụng, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến, Bành Phú Quý và một đám Thủy sư cao cấp xuống thì nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.
Gió biển thổi tới mang theo mùi tanh. Trên mặt đất quân đội huấn luyện khí thế ngất trời, trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều chim biển vui mừng kêu to, lẩn quẩn.
Đại Minh năm Tuyên Đức, Hoàng đế ban cho Lưu Cầu họ Vương, từ đó quốc vương Lưu Cầu lấy đó làm họ. Quốc vương hiện giờ của Lưu Cầu tên Thượng Chân, Tướng quốc cũng là một tú tài xuất thân từ Đại Minh.
Tuy nói là nước nhỏ nhất, nhưng Đại Minh đối với phiên quốc này đối xử hết sức lễ nghi, huống chi lần này người tới tìm hiểu là Vương tử, Chiết Giang Bố chính sứ đã an bài để y ở dịch trạm xa hoa nhất.
Kiệu khâm sai tới cửa, vương tử Lưu Cầu là Thượng Thanh đã cung kính chờ đón. Do hội kiến quốc khách nên Dương Lăng ăn mặc long trọng theo lễ nghi, thanh thế đủ lớn.
Trái lại vương tử Lưu Cầu thoạt nhìn mới 16, 17. Vóc dáng thấp bé, mặt đen, chỉ có đôi mắt còn hữu thần. Dương Lăng bước xuống kiệu nhìn vị thế tử này mặc áo bào của tử sĩ Trung Nguyên, tóc búi theo kiểu Đông Doanh trông chẳng ra sao, bất giác ngẩn ra.
Thành Khởi Vận dù hiểu được tình hình của nước Lưu Cầu, nhưng cách ăn mặc, ẩm thực, phong nhã của họ thì không rõ ràng cho lắm.
Lưu Cầu dùng chữ Hán làm văn tự, nhưng khẩu ngữ lại tương tự tiếng Nhật, cho nên bên cạnh Thượng Thanh có một vị thông dịch hiểu tiếng Đại Minh.
Vương tử Thượng Thanh chắp hai tay thành chữ thập, dùng lễ phật vái chào Dương Lăng. Dịch qua vội bước lên nói. - Khâm sai đại nhân, vương tử nói vô cùng cảm tạ ngài đã đến thăm, không tiếp đón từ xa, xin ngài thứ tội.
Dương Lăng cười nói: - Thế tử không cần khách khí, bản quan vừa đến Tô Châu, nghe nói có thế tử đến nên tới bái vọng. Ha ha, nơi này tuy là dịch trạm nhưng hiện giờ thế tử là chủ nhân ở đây, không mời ta vào uống chén trà sao?
Dịch quan biết Dương Lăng đang nói đùa nên cười dịch lại cho Thượng Thanh. Thượng Thanh nghe xong cũng cười, vội mời Dương Lăng vào trong.
Tòa nhà mang màu sắc Giang Nam cổ xưa, gạch xanh phù điêu hết sức xa hoa. Vào trong sân, tường trắng ngói đen, u tĩnh. Dưới lầu đài đình các còn có ao sen, hòn non bộ. Nước ao sóng sánh dưới ánh mặt trời mang theo vài phần xuân ý.
Dương Lăng và Thượng Thanh thế tử vừa đi vừa nói, dịch quan đi theo thông dịch. Tới Tùng Quế Đường mới chia chủ khách ra ngồi, Dương Lăng hỏi chuyện Thượng Thanh tới điều tra việc hủy bỏ lệnh cấm biển, rồi đem kế hoạch thông thương mậu dịch của Đại Minh sau này nói qua với y.
Thượng Thanh nghe dịch quan nói lại thì không khỏi vui mừng, phải biết Lưu Cầu hoàn toàn ỷ lại vào Đại Minh. Trước đây Đại Minh không cùng Đông Doanh thông thương, bọn họ sẽ đem thương phẩm mua được từ Đông Doanh bán cho Đại Minh, rồi lại mua đồ Đại Minh bán cho Đông Doanh. Dựa vào mậu dịch trung gian mà sống.
Nếu Đại Minh và Đông Doanh trực tiếp thông thương, bọn họ sẽ không còn kế sinh nhai. Sau khi vào Giang Nam, dù quan viên địa phương lễ kính với y nhưng ai nấy cũng đang bận rộn chuyện của Cốc Đại Dụng nên không rảnh trả lời hắn, đây là lần đầu được nghe tin tức đầy đủ từ phía chính phủ.
Thượng Thanh nhìn qua là một thiếu niên thật thà chất phác, tuy nhiên lại rất nhạy bén trong kinh doanh. Bọn họ tới Đại Minh để bán bạc trắng, đồ sơn mài, đao kiếm, bình phong và quạt Đông Doanh. Sau đó đưa dược liệu, đồ sứ, tơ lụa về bán cho Đông Doanh và Triều Tiên.
Hiện giờ sáng tỏ chính sách của Đại Minh, Thượng Thanh tính toán, việc buôn bán với Đông Doanh và Triều Tiên dù khó thể tiếp tục nhưng tiểu quốc đông nam cũng không có công cụ đi xa, Lưu Cầu ở giữa hai bên có thể thu mua sừng tê giác, hương liệu, thiếc, đường, ngà voi, hương trầm, long tiên hương ở các nước đông nam tới Đại Minh giao dịch. Rồi lại mua gốm sứ, sơn mài và tơ lụa về bán, vẫn có lợi nhuận,
Thượng Thanh vô cùng vui sướng, không bỏ lỡ cơ hội nói với Dương Lăng về nguyện vọng muốn cùng Đại Minh kinh thương. Dương Lăng cười nói. - Dễ thôi, Thiên triều thượng quốc bao la, Lưu Cầu vẫn là nước phụ thuộc Thiên triều, mọi người tới buôn bán, chúng ta hoan nghênh.
Dương Lăng làm như lơ đãng nói. - Việc này nếu thế tử còn muốn nắm bắt tỉ mỉ hơn thì có thể tới Cốc công công ở nha môn đề đốc tìm hiểu, bản quan lần này tới Giang Nam chủ yếu là vì chuyện giặc Oa hoành hành trên biển.
Thượng Thanh nghe vậy vội hỏi.
- Giặc Oa lại tới duyên hải Đại Minh tập kích cướp bóc sao?
Dương Lăng nghe dịch quan thuật lại, cười nói. - Đúng thế, Đông Doanh đang gióng trống khua chiêng tiễu trừ hải tặc, bọn hải tặc không còn chỗ ẩn thân nên phải lưu lạc trên biển. Đúng rồi, bản quan đã báo cho Triều Tiên, Lã Tống tăng quân bị, ngừa hải tặc lên bờ, vốn tưởng quý quốc gần Đông Doanh như vậy thì phải sớm nhận được tin, các ngươi chưa có phòng bị sao?
Thượng Thanh tái nhợt, khẩn trương nói. - Quốc gia của ta...nước nhỏ không có quân thường trực, chỉ có một đội cận vệ hoàng cung không có ba nghìn. Nếu giặc Oa đột kích thì rất khó ngăn cản.
Dương Lăng nghe xong thở dài lắc đầu nói. - Vậy cùng khó, giờ giặc Oa tập trung trên biển, tổng nhân số không dưới hai bạn, bọn họ không có nơi dung thân, chỉ sợ sẽ thèm muốn quý quốc.
Thượng Thanh khẩn trương nói: - Ta vốn định tới kinh thành gặp mặt Thiên tử Đại Minh, xem ra giờ phải về nước, ta lo cho phụ vương và tộc nhân của mình.
Dương Lăng bi thống nói: - Hiện giờ hải tặc thật sự rất hung hăng ngang ngược. Ôi, Mallacca..thế tử biết nước Mallacca chứ? Bọn họ mới bị bốn trăm hải tặc Tây Dương chiếm hoàng cung. Quốc vương chạy tới trốn ở một hòn đảo đơn độc, vẫn còn chưa tìm thấy được.
Đại Minh thiên triều sao có thể ngồi nhìn nước phụ thuộc bị ức hiếp, nhưng không có quốc thư cầu binh của quốc vương Mallacca, Đại Minh sao có thể tự ý xuất binh...Mà ngay cả vương phi, công chúa đều bị cường đạo lăng nhục, biếm thành nô bộc. Lúc tới Quảng Đông tuần tra bản quan vẫn phái người rời bến tìm quốc vương của họ, hy vọng y vẫn bình an vô sự.
Thượng Thanh đứng ngồi không yên, năm nay y mới thành thân, thế tử phi là tiểu mỹ nhân có tiếng ở Lưu Cầu. Trong lòng y coi nàng chẳng khác gì minh châu, vừa nghi tới thê tử động lòng người có thể bị biến thành nữ nô đê tiện, bị giặc Oa tàn phá, Thượng Thanh lòng đau như dao cắt.
Y cuống quít cầu xin: - Khâm sai đại nhâ, Lưu Cầu là thần tử trung thanh nhất của Đại Minh, chúng ta hàng năm tiến cống và triều bái, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của thần tử. Mỗi một quốc vương kế vị đều tới Đại Minh xin sắc phong. Giờ quốc gia ta gặp nạn hải tặc, kính xin khâm sai đại nhân ở trước mặt Hoàng đế bệ hạ xin người ban phát viện binh.
Dương Lăng chần chừ nói "Chuyện này..." rồi lộ vẻ khó xử, nhíu mày nói. - Thế tử, không phải bản quan không chịu giúp. Thứ nhất, không có quốc thư mời binh của quý quốc...
Thượng Thanh vui vẻ nói. - Cái này dễ xử lý thôi, giặc Oa từng quấy nhiễu chúng ta, chúng ta cũng đã từng thỉnh binh cứu viện. Giờ ta lập tức về nước mời phụ vương thỉnh Hoàng đế bệ hạ phát binh lần nữa.
Dương Lăng che miệng ho khan. - Thế tử đừng vội, thủy sư Thiên triều còn phải chịu trách nhiệm truy kích và tiêu diệt hải tặc xung quanh, binh lực có thể rút ra rất hữu hạnh, còn phải đóng quân hộ đảo, có thể nào cũng phải tới 17, 18 ngàn người. Nhiều người như vậy muốn ăn uống, vận chuyển quân nhi. Tuy nói Đại Minh thực lực hùng hậu thì cũng ăn không tiêu.
Thượng Thanh tính toán qua. Gần hai vạn đại quân, đích xác là đủ ăn hết một nước Lưu Cầu. Nhưng so với mối họa mất nước thì đáng là gì? Còn nữa Đại Minh sắp mở cảng thông thương, có một đội quân trú đóng ở đó, các nước Nam Dương mới dám yên tâm đỗ thuyền lại cảng.
Dù là thuế quan hay đầu cơ trục lợi thì Lưu Cầu vẫn có khoản tiền lớn, trả quân phí xong vẫn còn dư. Đại Minh trú đóng quân ở đó, so với tự thân nuôi hai vạn đại quân còn lời hơn.
Nghĩ đến đây, Thượng Thanh đứng lên nói. - Chuyện này đại nhân đừng lo, thủy sư thiên triều vì bảo vệ quốc gia ta, lương thực quân nhu dĩ nhiên sẽ cho nước ta chi trả.
Y còn sợ Dương Lăng do dự, liền quỳ xuống đất, buồn bã nói. - Khâm sai đại nhân, Lưu Cầu có thể mất vào tay hải tặc bất cứ lúc nào, ta nghe nói đại nhân là người được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng nhất, mong đại nhân ru lòng thương, nhất định phải giúp ta.
- Được rồi. Dương Lăng nâng Thượng Thanh dậy. - Nếu thế tử đã nói vậy, ta lập tức viết mật tấu cho hoàng thượng, về phía quý quốc...
Thượng Thanh không chút do dự nói. - Ta lập tức về nước, xin viện thư của phụ vương, tự mình mang tới kinh sư đại Minh.
Dương Lăng lập tức tươi cười, - Được rồi, chuyện khẩn cấp, thế tử mau về nước, ta cũng đi xử lý chuyện này.
Thượng Thanh cảm động đến rơi nước mắt, chuẩn bị một phần hậu lễ, cảm tạ Dương Lăng tới tận cửa phủ.
Lần này Dương Lăng tổn hại một chút, nhưng cũng không có cách nào, việc này với Đại Minh có lợi, nhưng với Lưu Cầu cũng là lợi lớn hơn hại, ít nhất Đại Minh không có lòng thâu tóm họ. Còn đất nước họ không phải hùng mạnh gì, bị người khác thâu tóm mất nước cũng là chuyện sớm muộn.
Dương Lăng làm vậy cũng vì muốn danh chính ngôn thuật, tương lại định ra "Điều ước Minh Lưu An Bảo" cũng có thể nắm giữ chủ động, tránh sau này xảy ra vấn đề.
Dương Lăng kích động chạy về hành dinh khâm sai, mới vừa vào phòng khách đã thấy có một võ tướng đi tới. - Hạ quan Giang Nam chỉ huy thiêm sự Mẫn Văn Kiến tham kiến Uy Võ Hầu, Hữu Trụ Quốc Long Hổ Thượng Tướng Quân, khâm sai đề đốc Dương đại nhân.
Dương Lăng đỡ y dậy, đập vào ngực y một quyền nói. - Mẫn đại nhân, giữa chúng ta còn cần mấy cái quy củ này sao?
Mẫn Văn Kiến đứng dậy cười hắc hắc. - Trước công sau tư, chúng ta trước luận công sự, sau luận quan hệ, vậy mới tránh làm đại nhân khó xử.
- Mẫn đại nhân từ khi tới Giang Nam, học vấn thêm dài rộng, thành ngữ cũng càng chuẩn mực rồi. Đại nhân cai trị đồn điền hiệu quả, đợi năm nay thu hoạch, công lao không thể thiếu phần của Mẫn đại nhân.
Thành Khởi Vận ra đón, chờ hai vị bằng hữu thân thiết xong mới chen miệng nói. - Đại nhân, Giang Nam đô chỉ huy sứ Bạch Trọng Tán Bạch đại nhân và thủy quân giáo sư Bành Phú Quý Bành thiên tổng chờ đã lâu rồi.
Dương Lăng lúc này mới chú ý trong sảnh còn một người gầy, võ quan chừng năm mươi, còn có một người béo, râu tóc khôi ngô. Dương Lăng chắp tay cười nói. - Bạch đại nhân, Bành Thiên tổng, bản quan gặp lại lão bằng hữu nên chẳng biết gì nữa, thất lễ, thất lễ.
Bạch Trọng Tán mặc dù thanh tú như thư sinh, nhưng cũng xuất thân từ lào tường, cẩn thẩn chào Dương Lăng theo nghi thức quân đội. Vị thiên tổng Bành Sa Ngư xuất thân từ hải tặc cũng tiến lên chào, trông tư thế đúng là một viên hổ tướng.
Dương Lăng và hai người lại hàn huyên vài câu, mời mấy người một lần nữa ngồi xuống, Bạch Trọng Tán hạ thấp người nói: - Dương đại nhân, lần này đến Giang Nam ngoại trừ bỏ lênh cấm mở biển, chẳng lẽ là vì quét dọn giặc Oa?
Dương Lăng vuốt cằm nói: - Đúng thế, trên thực tế hai người là một, một mà hai, giặc Oa chưa trừ diệt, cấm biển khó mở, hơn nữa gần đây giặc Oa bức bách Đông Doanh Quốc tiêu diệt Khấu Phong Thanh rất nhanh, tất cả đều trốn tới duyên hải Đại Minh, cho dù không hiểu biết cấm sự thì cũng phải chú ý làm thế nào phòng ngừa bọn họ quấy nhiễu.
Bạch Trọng Tán cười nói: - Đại nhân nói đúng, thủy sư ở hạt bản quan chỉ tuần tra gần biển, dùng thuyền nặng, chậm nhưng vững càng, nói bọn họ là thủy sư ở biển không bằng nói họ là thủy sư ở hồ, khác biệt trong chuyện này đúng là không nhỏ.
Hiện giờ xưởng đóng tàu Long Giang đã tạo ra được nhiều kiểu chiến hạm bàn gia sử dụng. Bành Thiên tổng ở trên biển tác chiến, huấn luyện, trước đó không lâu Binh bộ cử hành hải chiến thử nghiệm, chiến lực Thủy Sư tăng mạnh. Tháng bốn đến tháng năm năm ngoái, giặc Oa thuận gió tập kích quấy rối, hạ quan chính là bố phòng dọc biển. Nghe nói năm nay khí thế giặc Oa tăng mạnh, hạ quan có chút điều chỉnh, cam đoan sẽ cho giặc Oa một đòn phủ đầu đau, trận đầu đại thắng tăng sĩ khí cho quân ta.
- Các ngươi từng đọc sách có nhận ra chữ này? Con trai thứ ba của Bành Phú Quý, vốn là hãn phỉ trên biển Bành Tiểu Dạng để lộ hai cánh tay trần màu đồng cổ, trừng mắt hung dữ hỏi. Vùng cơ rắn chắc như con rắn rung lên, nhìn vào đám binh mới chiêu nạp. Nếu có người hô "Ta là tú tài" ắt có thể bị gã bóp chết tươi.
Bốn binh lính đứng hàng thứ nhất đối diện với gã sợ hãi lắc đầu, thừa dịp không có ai chú ý lui một bước, lặng lẽ lai đi nước miếng trên mặt.
Bành Tiểu Dạng nhìn lướt qua ba trăm thủy quân mới chiêu mộ, thấy không ai lên tiếng trả lời liền thất vọng nói. - Không biết chữ cũng không sao...Khụ, bản quan cũng không biết. Nhưng mà không sao, chưa đọc sách ắt cũng từng nghe qua bốn chữ "Đồng Tâm Hiệp Lực" rồi chứ? Vì sao các lão tổ tông không nói đồng xa cộng tể, đồng mã cộng tể, đồng trác cộng tể, đồng sàng cộng tể, mà lại là đồng tâm hiệp lực?
Những tân binh đến từ Trường Nhạc và những nơi khác quen bơi lội từ nhỏ không nhịn được muốn cười, nhưng dáng vẻ của Tiểu Dạng đại nhân quá hung hãn, nên vẫn phải phối hợp lắc đầu.
Bành Tiểu Dạng vung tay lớn tiếng nói. - Bởi vì chỉ ở trên nước, mệnh của mọi người hợp lại một chỗ, chính là thuyền. Cho nên đánh giặc trên biển, thứ đánh không phải người mà là thuyền.
Những tân binh như các ngươi... Bản quan giáo dạy các ngươi, lũ lụt ngập nước không quan hệ, lúc đối bàn, ngàn vạn lần không cần khoe khoang anh hùng, nên cầm lái thì cầm lái, nên cầm pháo cầm pháo, nên thăng buồm thì thăng buồm, bên cạnh có đánh đấm náo nhiệt cũng không liên quan tới ngươi, không cần phải bốc đồng.
Bành Tiểu Dạng khi thì nói tiếng Quan thoại, khi thì tiếng lóng, hoa chân múa tay: - Lên thuyền chỉ có hai chuyện, bảo vệ thuyền chúng ta và hủy thuyền đối phương. Cho dù bọn họ đông hơn chúng ta gấp bội, nhưng chỉ cần làm chìm thuyền của hắn, bảo vệ thuyền chúng ta thì sẽ thành công, hiểu không?
Bành Tiểu Dạng nói xong len lén liếc mắt nhìn đại nhân dừng chân quan sát cách đó không xa, công tử bột đeo đai ngọc kia xem ra chính là Nhị lão bản sau lưng đại lão bản rồi, xem bộ dáng này... Nhị lão bản tám chín phần mười phải lên cấp thành lão bản nương. Bành Tiểu Dạng âm thầm nói, thấy Dương Lăng mỉm cười, tựa hồ đối với cách của hắn hết sức hài lòng thì càng thêm khoe khoang.
Hắn kể lại chuyện mình huấn luyện bọn hải tặc hung tợn lúc trước như thế nào , đối đầu với người đông thế mạnh thì đánh như thế nào, chơi như thế nào. Binh hùng tướng mạnh của mình khi đánh như thế nào, như thế nào đánh dập đầu không trở được thân, sau đó bắt đầu không sợ người khác thấy phiền mà giải thích với các tân binh này một khi khai chiến, đuổi thuyền, tiến công, phòng thủ, cung cấp quân nhu thì phối hợp lẫn nhau như thế nào.
Lúc này, trên mặt biển có hai chiếc chiến hạm kiểu mới như đang công thủ. Biểu thị mép thuyền rỉ nước, buồm cháy vân vân, thuyền viên chia ra, sửa chữa, dập tắt lửa, giương buồm mới, đồng thời nhân viên chiến đấu phải bình tĩnh ứng chiến, tiếp tục tìm kiếm thời cơ chiến đấu.
Dương Lăng đi cùng Cốc Đại Dụng, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến, Bành Phú Quý và một đám Thủy sư cao cấp xuống thì nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.
Gió biển thổi tới mang theo mùi tanh. Trên mặt đất quân đội huấn luyện khí thế ngất trời, trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều chim biển vui mừng kêu to, lẩn quẩn.
Bình luận facebook