Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 867
Dương Lăng buồn bã ngồi xuống, nhìn Thành Khởi Vận quỳ gối trước mặt, trên gò má như ngọc hằn rõ năm dấu ngón tay sưng đỏ, hai hàng nước mắt trong suốt treo trên gương mặt vô cùng xinh đẹp, hắn không khỏi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Vận nhi…
Thành Khởi Vận không hề động đậy, trong lòng lại khẽ run lên, trái tim tuyệt vọng khôi phục lại chút sức sống:
- Hắn gọi mình là Vận Nhi, là chịu tha thứ cho ta sao?
Nàng si ngốc ngẫm nghĩ.
Dương Lăng quỳ một gối trước mặt nàng, kéo lấy một bàn tay của nàng qua. Bàn tay trắng nõn của Thành Khởi Vận vì căng thẳng mà trắng nhợt vô lực, nắm trong tay lại lạnh như băng, trong lòng Dương Lăng không khỏi đau xót. Nữ nhân mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười đều ẩn tình, phong tình dịu dàng quyến rũ đến tận xương này theo bên cạnh mình lâu như vậy, bất luận nàng việc ác cũng được, làm việc thiện cũng được, thực ra hoàn toàn không phải là do yêu ghét cá nhân của nàng, hoàn toàn đều vì chính bản thân mình.
Cho tới nay chỉ nhìn thấy nàng nở rộ như hoa xuân, thiên kiều bá mị, nhộn nhạo như nước xuân, duyên dáng chân thành. Nhưng hôm nay, trong cơn giận của mình, nàng lại giống như một con chim nhỏ trong cơn bão táp, chịu đựng cơn giận như mưa gió của mình, khổ sở đáng thương, yên lặng không nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thành Khởi Vận không gì không thể làm được, kiên cường đa trí trong suy nghĩ của mình lại vì lo lắng mất đi trái tim của mình mà hoảng sợ yếu đuối như thế, khiến trong lòng Dương Lăng có cảm giác đau đớn, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng làm cùng với hậu quả đáng sợ mà nó có thể mang lại, trong lòng Dương Lăng lại ảo não.
Thành Khởi Vận được Dương Lăng kéo lại gần, trong lòng vừa mới thầm thở phào một hơi, nhưng lập tức lại cảm nhận được Dương Lăng cứng đờ người. Nàng bất giác khẽ cắn môi, nâng mắt lên nhìn thẳng Dương Lăng nói:
- Muội không phải muốn huynh tự lập làm vương, thoát ly Đại Minh, hổ trong núi một khi lớn lên thì sao có thể có hai vua cùng sống trên núi chứ? Cho dù là một vua có miện, không vua không miện.
Làm như vậy, chẳng những tránh cho huynh đệ các huynh tương lai bất hòa, có thể dẫn đến xung đột. Hơn nữa, chỉ cần dưới sự thống trị của huynh tăng cường qua lại với quan nội, tăng cường dung hợp dân chúng nội ngoại quan thì bất luật là địa vực, văn hóa, hay là tâm lý, ở đây đều sẽ không thoát ly Đại Minh để độc lập.
Huynh từng muốn để A Đức Ny xây dựng một trường quân đội, nhưng thể chế triều đình Đại Minh hiện nay không thể thực hiện được. Ở đây, huynh có thể làm được, tranh giành lấy một nơi như vậy. Huynh từng đề cập đến rất nhiều suy nghĩ đều có thể thực hiện được, giống như huynh nói, đây là một tờ giấy trắng, có thể mặc huynh tùy ý phát huy, hoàn toàn không có quan niệm cũ, chế độ nào trói buộc, có thể làm trì trệ kết quả của huynh.
Ngoài trừ mở mang bờ cõi, vì Đại Minh tạo ra giang sơn to lớn, những thành tựu mà huynh sáng tạo ở đây còn hơn cả Đại Minh đều có thể sinh ra hiệu quả thực tế nhất, xúc tiến sự phát triển của quan nội. Như vậy há chẳng phải là có thể thực hiện sớm giấc mộng của huynh sao? Đại nhân, huynh nói đây là đại trung đại nghĩa, hay là đại gian đại ác?
Huống chi…
Thành Khởi Vận khẽ cúi thấp đầu, sâu kín nói:
- Đại nhân cho rằng lá gan Khởi Vận bao lớn mà dám tùy ý đem nhưng chuyện làm không tốt thì sẽ sao gia diệt tộc này gây họa cho đại nhân chứ? Muội…muội đã thấm nhuần tâm lý của Bạch Y Quân từ lâu, biết trên dưới trái tim của bọn họ nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ ngài, cuối cùng muội mới dám quyết định như vậy.
- Bạch Y Quân?
Dương Lăng ngẩn ra.
- Không sai! Bạch Y Quân!
Thành Khởi Vận thấp giọng nói:
- Không chỉ có nhân mã Bạch Y Quân vốn có, còn có tướng sĩ của tướng quân Kinh Phật Nhi. Nếu bọn họ vấn vương quan nội, lòng quân bất ổn, muội sao có thể thực hiện ý nghĩ này? Bọn họ ở quan nội lạ ai? Là lưu dân, mã tặc, là thù quân tắc thượng nghèo rớt mồng tơi. Ở quan ngoại liều mạng lâu như vậy, những tướng tá lớn lớn nhỏ nhỏ bọn họ đều có được một mảnh thảo nguyên, một đám nô bộc của mình, có dê bò, trướng bồng còn có nữ nhân của mình.
Ở đây bọn họ là lão gia, hồi báo mở mang bờ cõi, chém giết đẫm máu đều ở đây cả. Bây giờ huynh bảo bọn họ trở về quan nội, bọn họ sẽ có gì đây? Bọn họ vẫn là một tên nghèo túng. Bọn họ không có ý phản bội Đại Minh, nhưng bọn họ nguyện ý ở lại đây.Ngược lại, nếu huynh cứng rắn ép họ vứt bỏ hết mọi thứ ở đây mà quay về quan nội, những chiến sĩ này ngược lại có thể sẽ có dị tâm, thậm chí có người vì muốn bảo vệ hết tất cả mà y hiện có mà đầu nhập vào dị tộc. Huynh không thể yêu cầu mỗi người đều vì đại nghĩa triều đình mà vứt bỏ tất cả của bọn họ được.
- Vì sao không thể để lợi ích của triều đình và lợi ích của cá nhân trở thành lợi ích chung, để bọn họ trở thành người càng kiên định ủng hộ triều đình hơn chứ? Giống như những dân chúng đang khai hoang tạo điền, xây dựng gia viên ở Nô Nhi Can bây giờ vậy. Nếu bọn họ đã cưới vợ sinh con ở đây, đã có đất đai rộng lớn, ngài bảo bọn họ vứt bỏ tất cả những thứ này mà về quan nội, bọn họ có tạo phản triều đình hay không?
Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, bình tĩnh nói:
- Nàng nói…Kinh Phật Nhi, Phong Lôi…cả tướng sĩ trên dưới của Bạch Y Quân đều nguyện ý ở lại mảnh đất này, tiếp tục mở mang bờ cõi?
- Phải! Mà tất cả những thứ này, một vị Chỉ huy sứ, một vị Tổng đốc không có quyền ban thưởng cho bọn họ. Quan lại không có quyền đề bạt quan tướng, phong thưởng đất đai như vậy, vậy thì động lực để những binh lính này tiếp tục khuếch trương ở đâu chứ? Đây, cũng chính là một trong những nguyên ngân thiết lập vương công ở một nơi cách xa thiên triều như thế.
Dương Lăng bình tĩnh nhìn Thành Khởi Vận, trong đôi mắt kia không có khiếp đảm, không có cầu xin, không có quỷ quyệt xảo trá, trong đôi mắt trong suốt chỉ có quyết tâm tuyệt đối không hối hận về tất cả những gì mình làm, còn có…tình yêu chân thành mật thiết nồng nàn khó rời.
Nữ nhân này, nữ nhân xem hắn là trời, xem hắn là sinh mệnh này, Dương Lăng bỗng nhiên tràn ngập thương tiếc. Hắn mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm Thành Khởi Vận vào lòng. Thành Khởi Vận tựa vào ngực hắn, đôi mắt sóng sánh như làn xuân thủy, tràn ngập nhu tình.
Dấu tay đỏ tím trên mặt lúc này càng toát ra vẻ kinh tâm, Dương Lăng không kiềm chế được áy náy và đau lòng trong tim, nhẹ nhàng, nhẹ nàng hôn xuống.
Đây là lần đầu tiên Dương Lăng hôn nàng một cách dịu dàng tiếc thương như thế, phảng phất như hôm lên một giọt sương trên cánh hoa vậy. Dây cung kéo căng quá gắt gao trong lòng Thành Khởi Vận cuối cùng cũng thả lỏng, nàng khẽ nhắm mắt lại, mặc cho đôi môi của Dương Lăng dịu dàng lướt qua bên mặt, trên mái tóc, lướt qua bên tai…
Dương Lăng dịu dàng khiến Thành Khởi Vận vượt qua nguy cơ yên tâm hơn nhiều lại có chút sợ hãi. Trong lòng nàng âm thầm lập thề:
- Chỉ cần hoàn thành chuyện này, thì từ nay giúp chồng dạy con, cả đời không bày một mưu một kế nào nữa!
Thế nhưng nam nhân lập thề trong tình yêu không đáng tin cậy, nữ nhân không phải cũng thế sao? Nàng trước mắt ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, hoàn toàn say mê trong biển tình, nên móng vuốt sắc bén kia cũng liền thu lại, nhưng một khi rời khỏi tầm mắt Dương Lăng, con mào nhỏ có hóa thân thành con cọp cái lần nữa không, có ai mà biết được chứ?
- Vận nhi, cho dù là nàng làm cái gì, ta hiểu nàng đều vì ta, ta không trách nàng, thật sự không trách nàng. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ, tự nắm trọng binh, dựa vào đó mà đòi phong là vạn vạn lần không thể. Ta muốn nghĩ ra biện pháp càng ổn thỏa hơn, để nói chuyện một cách công bằng với Hoàng thượng.
- Ừ…
Thành Khởi Vận dịu dàng gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt chậm chạp lần lữa nhút nhát nói:
- Nhưng…nhưng người ta còn một việc, so với chuyện này ngược lại chưa chắc là chuyện lớn hơn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa chuyện này nói ra còn gấp gáp hơn, phải lập tức nghĩ cách giải quyết nàng ta. Chuyện này ngoài trừ đại nhân xuât mã, người ta thực sự không nghĩ ra người khác nữa…
Nàng dừng một lát, nhút nhát nói:
- Người ta muốn…muốn…, huynh làm sao vậy, đại nhân?
Gân xanh trên trán Dương Lăng lại nổi lên, trước mắt hắn tối sầm, suýt chút là cắm đầu xuống đất, may mà Thành Khởi Vận đỡ lấy hắn.
Vẻ mặt Dương Lăng đưa đám nói:
- Nàng…nàng lại làm chuyện gì à? Mau nói cho người ta biết ngay!
- Vận nhi…
Thành Khởi Vận không hề động đậy, trong lòng lại khẽ run lên, trái tim tuyệt vọng khôi phục lại chút sức sống:
- Hắn gọi mình là Vận Nhi, là chịu tha thứ cho ta sao?
Nàng si ngốc ngẫm nghĩ.
Dương Lăng quỳ một gối trước mặt nàng, kéo lấy một bàn tay của nàng qua. Bàn tay trắng nõn của Thành Khởi Vận vì căng thẳng mà trắng nhợt vô lực, nắm trong tay lại lạnh như băng, trong lòng Dương Lăng không khỏi đau xót. Nữ nhân mỗi cái cau mày mỗi một nụ cười đều ẩn tình, phong tình dịu dàng quyến rũ đến tận xương này theo bên cạnh mình lâu như vậy, bất luận nàng việc ác cũng được, làm việc thiện cũng được, thực ra hoàn toàn không phải là do yêu ghét cá nhân của nàng, hoàn toàn đều vì chính bản thân mình.
Cho tới nay chỉ nhìn thấy nàng nở rộ như hoa xuân, thiên kiều bá mị, nhộn nhạo như nước xuân, duyên dáng chân thành. Nhưng hôm nay, trong cơn giận của mình, nàng lại giống như một con chim nhỏ trong cơn bão táp, chịu đựng cơn giận như mưa gió của mình, khổ sở đáng thương, yên lặng không nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thành Khởi Vận không gì không thể làm được, kiên cường đa trí trong suy nghĩ của mình lại vì lo lắng mất đi trái tim của mình mà hoảng sợ yếu đuối như thế, khiến trong lòng Dương Lăng có cảm giác đau đớn, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện nàng làm cùng với hậu quả đáng sợ mà nó có thể mang lại, trong lòng Dương Lăng lại ảo não.
Thành Khởi Vận được Dương Lăng kéo lại gần, trong lòng vừa mới thầm thở phào một hơi, nhưng lập tức lại cảm nhận được Dương Lăng cứng đờ người. Nàng bất giác khẽ cắn môi, nâng mắt lên nhìn thẳng Dương Lăng nói:
- Muội không phải muốn huynh tự lập làm vương, thoát ly Đại Minh, hổ trong núi một khi lớn lên thì sao có thể có hai vua cùng sống trên núi chứ? Cho dù là một vua có miện, không vua không miện.
Làm như vậy, chẳng những tránh cho huynh đệ các huynh tương lai bất hòa, có thể dẫn đến xung đột. Hơn nữa, chỉ cần dưới sự thống trị của huynh tăng cường qua lại với quan nội, tăng cường dung hợp dân chúng nội ngoại quan thì bất luật là địa vực, văn hóa, hay là tâm lý, ở đây đều sẽ không thoát ly Đại Minh để độc lập.
Huynh từng muốn để A Đức Ny xây dựng một trường quân đội, nhưng thể chế triều đình Đại Minh hiện nay không thể thực hiện được. Ở đây, huynh có thể làm được, tranh giành lấy một nơi như vậy. Huynh từng đề cập đến rất nhiều suy nghĩ đều có thể thực hiện được, giống như huynh nói, đây là một tờ giấy trắng, có thể mặc huynh tùy ý phát huy, hoàn toàn không có quan niệm cũ, chế độ nào trói buộc, có thể làm trì trệ kết quả của huynh.
Ngoài trừ mở mang bờ cõi, vì Đại Minh tạo ra giang sơn to lớn, những thành tựu mà huynh sáng tạo ở đây còn hơn cả Đại Minh đều có thể sinh ra hiệu quả thực tế nhất, xúc tiến sự phát triển của quan nội. Như vậy há chẳng phải là có thể thực hiện sớm giấc mộng của huynh sao? Đại nhân, huynh nói đây là đại trung đại nghĩa, hay là đại gian đại ác?
Huống chi…
Thành Khởi Vận khẽ cúi thấp đầu, sâu kín nói:
- Đại nhân cho rằng lá gan Khởi Vận bao lớn mà dám tùy ý đem nhưng chuyện làm không tốt thì sẽ sao gia diệt tộc này gây họa cho đại nhân chứ? Muội…muội đã thấm nhuần tâm lý của Bạch Y Quân từ lâu, biết trên dưới trái tim của bọn họ nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ ngài, cuối cùng muội mới dám quyết định như vậy.
- Bạch Y Quân?
Dương Lăng ngẩn ra.
- Không sai! Bạch Y Quân!
Thành Khởi Vận thấp giọng nói:
- Không chỉ có nhân mã Bạch Y Quân vốn có, còn có tướng sĩ của tướng quân Kinh Phật Nhi. Nếu bọn họ vấn vương quan nội, lòng quân bất ổn, muội sao có thể thực hiện ý nghĩ này? Bọn họ ở quan nội lạ ai? Là lưu dân, mã tặc, là thù quân tắc thượng nghèo rớt mồng tơi. Ở quan ngoại liều mạng lâu như vậy, những tướng tá lớn lớn nhỏ nhỏ bọn họ đều có được một mảnh thảo nguyên, một đám nô bộc của mình, có dê bò, trướng bồng còn có nữ nhân của mình.
Ở đây bọn họ là lão gia, hồi báo mở mang bờ cõi, chém giết đẫm máu đều ở đây cả. Bây giờ huynh bảo bọn họ trở về quan nội, bọn họ sẽ có gì đây? Bọn họ vẫn là một tên nghèo túng. Bọn họ không có ý phản bội Đại Minh, nhưng bọn họ nguyện ý ở lại đây.Ngược lại, nếu huynh cứng rắn ép họ vứt bỏ hết mọi thứ ở đây mà quay về quan nội, những chiến sĩ này ngược lại có thể sẽ có dị tâm, thậm chí có người vì muốn bảo vệ hết tất cả mà y hiện có mà đầu nhập vào dị tộc. Huynh không thể yêu cầu mỗi người đều vì đại nghĩa triều đình mà vứt bỏ tất cả của bọn họ được.
- Vì sao không thể để lợi ích của triều đình và lợi ích của cá nhân trở thành lợi ích chung, để bọn họ trở thành người càng kiên định ủng hộ triều đình hơn chứ? Giống như những dân chúng đang khai hoang tạo điền, xây dựng gia viên ở Nô Nhi Can bây giờ vậy. Nếu bọn họ đã cưới vợ sinh con ở đây, đã có đất đai rộng lớn, ngài bảo bọn họ vứt bỏ tất cả những thứ này mà về quan nội, bọn họ có tạo phản triều đình hay không?
Ánh mắt Dương Lăng lóe lên, bình tĩnh nói:
- Nàng nói…Kinh Phật Nhi, Phong Lôi…cả tướng sĩ trên dưới của Bạch Y Quân đều nguyện ý ở lại mảnh đất này, tiếp tục mở mang bờ cõi?
- Phải! Mà tất cả những thứ này, một vị Chỉ huy sứ, một vị Tổng đốc không có quyền ban thưởng cho bọn họ. Quan lại không có quyền đề bạt quan tướng, phong thưởng đất đai như vậy, vậy thì động lực để những binh lính này tiếp tục khuếch trương ở đâu chứ? Đây, cũng chính là một trong những nguyên ngân thiết lập vương công ở một nơi cách xa thiên triều như thế.
Dương Lăng bình tĩnh nhìn Thành Khởi Vận, trong đôi mắt kia không có khiếp đảm, không có cầu xin, không có quỷ quyệt xảo trá, trong đôi mắt trong suốt chỉ có quyết tâm tuyệt đối không hối hận về tất cả những gì mình làm, còn có…tình yêu chân thành mật thiết nồng nàn khó rời.
Nữ nhân này, nữ nhân xem hắn là trời, xem hắn là sinh mệnh này, Dương Lăng bỗng nhiên tràn ngập thương tiếc. Hắn mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm Thành Khởi Vận vào lòng. Thành Khởi Vận tựa vào ngực hắn, đôi mắt sóng sánh như làn xuân thủy, tràn ngập nhu tình.
Dấu tay đỏ tím trên mặt lúc này càng toát ra vẻ kinh tâm, Dương Lăng không kiềm chế được áy náy và đau lòng trong tim, nhẹ nhàng, nhẹ nàng hôn xuống.
Đây là lần đầu tiên Dương Lăng hôn nàng một cách dịu dàng tiếc thương như thế, phảng phất như hôm lên một giọt sương trên cánh hoa vậy. Dây cung kéo căng quá gắt gao trong lòng Thành Khởi Vận cuối cùng cũng thả lỏng, nàng khẽ nhắm mắt lại, mặc cho đôi môi của Dương Lăng dịu dàng lướt qua bên mặt, trên mái tóc, lướt qua bên tai…
Dương Lăng dịu dàng khiến Thành Khởi Vận vượt qua nguy cơ yên tâm hơn nhiều lại có chút sợ hãi. Trong lòng nàng âm thầm lập thề:
- Chỉ cần hoàn thành chuyện này, thì từ nay giúp chồng dạy con, cả đời không bày một mưu một kế nào nữa!
Thế nhưng nam nhân lập thề trong tình yêu không đáng tin cậy, nữ nhân không phải cũng thế sao? Nàng trước mắt ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, hoàn toàn say mê trong biển tình, nên móng vuốt sắc bén kia cũng liền thu lại, nhưng một khi rời khỏi tầm mắt Dương Lăng, con mào nhỏ có hóa thân thành con cọp cái lần nữa không, có ai mà biết được chứ?
- Vận nhi, cho dù là nàng làm cái gì, ta hiểu nàng đều vì ta, ta không trách nàng, thật sự không trách nàng. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, ta phải suy nghĩ cho thật kỹ, tự nắm trọng binh, dựa vào đó mà đòi phong là vạn vạn lần không thể. Ta muốn nghĩ ra biện pháp càng ổn thỏa hơn, để nói chuyện một cách công bằng với Hoàng thượng.
- Ừ…
Thành Khởi Vận dịu dàng gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt chậm chạp lần lữa nhút nhát nói:
- Nhưng…nhưng người ta còn một việc, so với chuyện này ngược lại chưa chắc là chuyện lớn hơn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa chuyện này nói ra còn gấp gáp hơn, phải lập tức nghĩ cách giải quyết nàng ta. Chuyện này ngoài trừ đại nhân xuât mã, người ta thực sự không nghĩ ra người khác nữa…
Nàng dừng một lát, nhút nhát nói:
- Người ta muốn…muốn…, huynh làm sao vậy, đại nhân?
Gân xanh trên trán Dương Lăng lại nổi lên, trước mắt hắn tối sầm, suýt chút là cắm đầu xuống đất, may mà Thành Khởi Vận đỡ lấy hắn.
Vẻ mặt Dương Lăng đưa đám nói:
- Nàng…nàng lại làm chuyện gì à? Mau nói cho người ta biết ngay!
Bình luận facebook