• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới (1 Viewer)

  • Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới - Chương 05 - 06

Chương V


Hafid cưỡi lừa đi chầm chậm, đầu cúi xuống nên không nhận thấy ngôi sao sáng một cách lạ kỳ đó vẫn đang chiếu sáng con đường trước mặt anh. Tại sao anh lại hành động khờ dại như vậy? Anh không hề quen biết những người đã gặp trong cái hang đá đó. Tại sao không cố gằng bán cho họ cái áo dài đỏ đó? Anh sẽ phải nói gì với ông Pathros đây? Và còn những người khác nữa, họ sẽ cười lăn ra đất khi biết việc anh đã cho đi cái áo mà không nhận lại được một chút gì. Mà lại là cho một đứa bé xa lạ mới lọt lòng một cách nghèo hèn trong một hang đá. Anh suy nghĩ xem có cách nào đánh lừa được ông Pathros.


Có thể là đã đánh mất nó trên lưng lừa khi ăn trưa? Ông Pathros có thể tin được những câu chuyện như vậy không? Dù sao thì cũng có rất nhiều người trộm cắp trên khắp dải đất này. Ông Pathros có thể nào tin và rồi không trách mắng mình vì không cẩn thận không?


Và rồi rất sớm, Hafid đã về đến trên con đường xuyên qua vườn Gethsemanie. Anh xuống lừa, mệt mỏi dắt nó lên đồi đến với thương đoàn. Ánh sáng từ ngôi sao làm không gian có vẻ như ban ngày và sự lo lắng mau chóng tràn ngập Hafid khi anh nhìn thấy ông Pathros đang đứng đó trước cửa lều, ngước nhìn lên màn trời đêm. Hafid ngừng lại, hầu như không cử động, nhưng ông Pathros lập tức nhận ra anh.


Có một chút ngỡ ngàng trong giọng nói khi ông Pathros đến gần anh và hỏi: “Con trở về thẳng đây từ Bethlehem ư?”


“Vâng, thưa ông chủ.”


“Con không cảm thấy gì khi nhìn thấy ngôi sao đó đi theo con sao?”


“Không thưa ông, con không biết.”


“Con không nhận thấy ư. Ta đã không thể rời mắt khỏi ngôi sao đó khi nó mọc lên từ phía Bethlehem cách đây hai giờ. Chưa bao giờ ta nhìn thấy một ngôi sao rực rỡ đến như thế. Và rồi ta đã nhận ra nó ở ngay đây, ngay trên đầu chúng ta. Rồi con xuất hiện, chúa ơi!... và ngôi sao cũng dừng lại...”


Ông Pathros lại gần Hafid, chăm chú nhìn anh thật gần rồi hỏi: “Con có liên quan đến một sự kiện lạ lùng nào đó ở Bethlehem không?”


“Không, thưa ông.”


Người đàn ông chau mày suy nghĩ: “Ta chưa bao giờ trải qua một đêm với những sự kiện lạ lùng như đêm nay.”


Hafid bật nói: “Con cũng không thể nào quên được đêm nay, thưa ông.”


“À, à, quả là đã có việc xảy ra trong đêm nay. Tại sao con lại trở về vào lúc đã trễ tràng như vậy?”


Hafid im lặng trong khi người đàn ông già xem qua túi hành lý của anh trên lưng lừa.”Đã không còn nữa, cuối cùng thì con cũng đã thành công. Hãy vào đây và kể cho ta nghe về những gì con đã trải nghiệm. Ta không thể hiểu được vì sao một ngôi sao lại đi theo một cậu trai chăn lạc đà như con.”


Ông Pathros ngả lưng nằm nghe chăm chú câu chuyện dài của chàng trai trẻ về những lời từ chối thậm chí sỉ nhục không ngừng mà cậu đã phải nhận lãnh ở Bethlehem. Ông gục gặc đầu khi nghe Hafid kể về người lái buôn hung hăng, người gần như quẳng cậu trai ra khỏi tiệm hàng của mình và mỉm cười khi nghe đến đoạn hai người lính đã vứt lại chiếc áo vào mặt Hafid khi anh từ chối bớt giá bán.


Cuối cùng giọng Hafid hầu như khản đặc và lập bập khó nghe khi cậu kể lại tất cả những do dự, hồ nghi đã khuấy đảo tâm trí cậu trong quán rượu tối hôm nay. Ông Pathros ngắt lời chàng trai: “Hafid, hãy nhớ lại rõ ràng những hồ nghi mà con đã suy nghĩ khi ngồi một mình buồn bã đó.”


Khi Hafid kể lại rõ ràng những ý nghĩ của anh khi đang ăn tối trong quán rượu, người đàn ông già tiếp tục gạn hỏi: “Bây giờ hãy nói rõ xem, điều gì đã khiến con vứt bỏ mọi nghi ngờ và đem đến cho con lòng can đảm để quyết định tiếp tục cố gắng bán đi chiếc áo dài đó?”


Hafid suy nghĩ trước khi đáp lại ông Pathros.”Con chỉ nghĩ đến cô con gái của Calneh. Khi ở trong cái quán rượu tồi tệ đó con đã nghĩ con sẽ không thể gặp lại Lisha nếu con thất bại.” Đến đây giọng Hafid như vỡ ra: “Dù sao thì con cũng đã đánh mất Lisha rồi!”


“Con đã thất bại ư, ta không hiểu. Chiếc áo đã không còn nữa?”


Hafid nói nhỏ khiến ông Pathros phải nghiêng người đến trước để lắng nghe, câu chuyện đã xảy ra nơi hang đá, đứa bé và chiếc áo dài. Ông Pathros chốc chốc lại liếc nhìn qua cửa lều nơi ánh sáng của ngôi sao vẫn đang chiếu sáng cả khu trại. Nụ cười lại nở ra trên khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của ông Pathros và ông nhận ra là Hafid đã ngừng kể, cậu trai đang sụt sùi nước mắt.


Tiếng nức nở chóng tàn và chỉ còn lại sự im lặng trong căn lều. Hafid không dám ngẩng lên nhìn chủ nhân của mình. Anh đã thất bại và tự chứng tỏ rằng mình không đáng gì hơn ngoài một tên chăn lạc đà. Anh muốn bật dậy và chạy ra khỏi căn lều. Nhưng rồi Hafid cảm thấy đôi tay của ông Pathros trên vai mình, đôi tay đó ngửng mặt anh lên để anh nhìn thẳng vào mắt của ông Pathros.


“Con trai ơi, chuyến đi này đã không mang lại chút lợi nhuận nào cho con.”


“Vâng, thưa ông.”


“Nhưng với ta thì có đấy. Ngôi sao đi theo con đã giúp ta thoát khỏi sự đui mù mà ta ương ngạnh không chịu nhận biết từ bao lâu nay. Ta sẽ giải thích việc này với con khi chúng ta trở về Palmyra. Bây giờ ta chỉ có một yêu cầu với con thôi.”


“Vâng, thưa ông.”


“Những người bán hàng của ta sẽ trở về với thương đoàn và chiều mai những con lạc đà mệt mỏi của họ cần có người chăm sóc. Con có vui lòng trở lại với nhiệm vụ của một người chăn lạc đà lúc này không?”


Hafid đứng dậy vòng tay trước chủ nhân của mình, ân nhân của mình: “Con sẽ làm bất cứ gì mà ông yêu cầu... con xin lỗi vì đã làm ông thất vọng.”


“Hãy đi sửa soạn cho sự trở về của những người của ta và chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Palmyra.”


Hafid ra khỏi lều, anh bị chóa mắt phần nào vì ánh sáng từ trên cao. Anh dụi mắt và nghe ông Pathros gọi mình từ trong lều. Anh quay lại chờ nghe ông Pathros nói.


Pathros đứng đó, ngước nhìn ngôi sao rồi nói: “Hãy ngủ yên vì con không hề thất bại.”


Ngôi sao sáng rỡ vẫn ở yên trên bầu trời suốt đêm đó. Ánh sáng rực rỡ như Tình Yêu, như đời sống, vẫn luôn còn đó trong ngần và sáng rỡ.


Chương VI


Gần hai tuần sau khi thương đoàn trở về trụ sở chính ở Palmyra, Hafid thức dậy trên cái đệm rơm của mình trong chuồng gia súc và quyết định sẽ đến gặp mặt với chủ nhân của mình, ông Pathros.


Anh bồn chồn đứng chờ bên giường của ông Pathros cho đến khi ông chủ của anh thức dậy.


Ông Pathros vật vã với đống chăn đệm và cuối cùng ngồi lên. Gương mặt của ông già đầy mệt mỏi và đôi tay đầy gân ngang dọc. Thật khó cho Hafid nhận ra được đây là người đàn ông mạnh mẽ đã nói chuyện với anh hai tuần trước. Ông Pathros khó khăn lần về phía cuối giường nơi chàng trai trẻ đang chờ. Ngồi bên dưới, Hafid kiên nhẫn đợi chủ nhân của mình mở lời. Ngay cả giọng nói của ông Pathros cũng khác hẳn so với trước đây hai tuần.


“Con trai của ta, con đã có thời gian đủ để suy nghĩ về tham vọng của mình. Con vẫn còn muốn trở thành một người bán hàng vĩ đại chứ?”


“Vâng, con vẫn muốn, thưa ông.”


Ông già gật đầu: “Vậy hãy cứ thế. Ta đã muốn nói chuyện nhiều với con nhưng con thấy đó còn nhiều việc khác cho ta. Mặc dù ta vẫn cho mình là một người bán hàng vĩ đại nhất nhưng ta vẫn không thể nào bán được cái chết ra khỏi cửa của ta. Thần chết đã đợi ở đây nhiều ngày, như một con chó đói bên ngưỡng cửa của ta. Và cũng như một con chó, ông ta biết rằng cửa phòng của ta không có người canh gác...”


Cơn ho cắt ngang lời ông Pathros và Hafid vẫn im lặng ngồi đó trong khi người đàn ông già lấy lại hơi thở. Cuối cùng cơn ho cũng dứt và ông Pathros mỉm cười yếu ớt: “Thời gian của ta còn lại rất ngắn ngủi, vậy hãy bắt đầu đi. Trước hết, con hãy lấy chiếc rương gỗ ở dưới gầm giường ra cho ta.”


Hafid quỳ xuống lôi ra một cái rương gỗ nhỏ được buộc đai cẩn thận, anh đặt chiếc rương trước mặt Pathros. Người đàn ông già hắng giọng: “Nhiều năm trước khi ta cũng không là gì hơn một cậu bé chăn lạc đà như con, ta đã cứu được một du khách phương Đông thoát khỏi tay của hai tên cướp. Ông hàm ơn và mong muốn được tưởng thưởng ta vì đã cứu mạng dù ta không hề yêu cầu hay mong muốn. Và vì ta không có gia đình cũng như tài sản nên ông mang ta về nhà và nhận ta làm người của ông.


“Một ngày kia, khi ta đã quen với cuộc sống mới, ông cho ta xem chiếc rương gỗ này. Bên trong có mười cuộn da được đánh số theo thứ tự. Cuộn thứ nhất chứa đựng những bí mật để học tập. Những cuộn khác chứa đựng những nguyên tắc và luật lệ để đạt được thành công trong nghề bán hàng. Năm sau đó, ta được dạy dỗ hằng ngày với những lời lẽ khôn ngoan trong các cuộn da và bí mật về học tập trong cuộn da thứ nhất. Ta hầu như thuộc nằm lòng từng chữ một cho đến khi chúng trở thành một phần trong suy nghĩ và đời sống của ta. Chúng trở thành thói quen của ta.


“Sau cùng, một ngày kia ông yêu cầu ta ra đi và ta được nhận chiếc rương chứa mười cuộn da này, một phong thư niêm kín và một túi tiền với năm mươi đồng vàng. Bức thư chỉ được mở khi ta không còn nhìn thấy ngôi nhà đã cưu mang ta nữa. Ta ra đi và cho đến khi đã ở trên con đường dẫn đến Palmyra, ta mở bức thư ra. Bức thư yêu cầu ta hãy dùng năm mươi đồng tiền vàng đó và áp dụng những gì đã học được từ những cuộn da để bắt đầu một cuộc sống mới. Bức thư cũng đòi hỏi ta phải chia sẻ phân nửa những gì ta làm ra được cho những ai kém may mắn hơn. Những cuộn da thì không được phép chia sẻ với bất cứ ai cho đến một ngày, ta sẽ nhận biết một dấu hiệu chỉ cho ta ai là người được chọn để kế thừa những cuộn da này.”


Hafid lúc lắc đầu: “Con không hiểu rõ mấy, thưa ông.”


“Ta sẽ giải thích. Ta vẫn để tâm tìm kiếm con người với cái dấu hiệu để nhận biết đó từ bao năm qua và trong khi chờ đợi, ta áp dụng những gì học được từ những cuộn da mà thu thập được gia sản khổng lồ ngày nay. Ta đã gần như cho rằng không hề có một người với dấu hiệu báo trước như vậy cho đến khi con trở về sau chuyến đi Bethlehem. Ta nhận ra con chính là người được chọn để nhận lấy những cuộn da này khi con xuất hiện với ngôi sao sáng rực đó trên đầu, ngôi sao đã theo cùng con đến từ Bethlehem. Trong thâm tâm ta đã cố gắng để hiểu được ý nghĩa của sự kiện này và cuối cùng ta đã thôi không còn muốn thử thách những hành động của Đấng Tối cao nữa. Khi con cho ta biết đã cho đi cái áo, một cái có ý nghĩa quá to lớn đối với con. Một cái gì đó đã rung lên trong lòng ta và ta hiểu cuộc tìm kiếm lâu dài của ta nay đã kết thúc. Ta đã tìm thấy người được chỉ định để nhận lấy những cuộn da này. Thật lạ lùng, khi ta biết ta đã tìm được người kế thừa đúng đắn cho những gì mà ta đã được thừa hưởng thì sinh lực của ta cũng bắt đầu dần dần cạn kiệt. Nay ta gần đến đích và cuộc tìm kiếm dài ngày của ta đã hết, ta có thể ra đi với bình an.”


Tiếng nói của ông già gần như không còn nghe được nữa, ông cố gắng chồm lại gần hơn với Hafid: “Hãy nghe kỹ, con trai ơi, ta sẽ không còn đủ sức để lập lại...”


Đôi mắt Hafid ướt đẫm khi anh đến gần hơn với người chủ thân yêu của mình. Anh chạm vào người ông già, ông Pathros cố gắng hít vào: “Bây giờ ta trao lại con những cuộn da này, nhưng có một vài điều kiện con buộc phải tuân thủ. Ở đây có một túi tiền với một trăm đồng vàng. Tiền này để con sống và có thể mua một ít hàng hóa để bắt đầu cuộc kinh doanh của riêng con. Ta có thể cho con thật nhiều tiền, nhưng điều này có thể sẽ hại con. Dù sao thì những thứ mà con nhận hôm nay đã là quá đủ để con trở thành một người bán hàng vĩ đại và giàu có nhất thế giới này. Con thấy đó, ta không hề quên điều mơ ước của con.


“Hãy rời khỏi nơi này và đi tới Damascus. Ở đó con sẽ có vô số cơ hội để áp dụng những gì học được từ những cuộn da này. Khi con đã ở yên đâu đó, hãy mở cuộn da thứ nhất ra. Con hãy đọc đi, đọc lại nó cho đến khi hiểu thấu những bí mật để học tập các nguyên tắc và luật lệ ở những cuộn da tiếp theo. Khi con bắt đầu học tập từng cuốn tiếp theo một, con cũng có thể bắt đầu việc buôn bán của mình. Nếu con kết hợp được những gì con học với những kinh nghiệm mà con thu thập được và vẫn tiếp tục học tập theo những điều chỉ dẫn từ các cuộn da này, việc buôn bán của con sẽ lớn dần lên theo từng ngày.


Con phải tuân thủ một số điều kiện trước khi được nhận lấy những thứ này. Điều kiện đầu tiên của ta là con phải thề rằng sẽ tuân theo những hướng dẫn được ghi trong cuộn da số một. Con bằng lòng chứ?”


“Vâng, thưa ông.”


“Tốt, tốt... một khi con áp dụng những nguyên tắc trong những cuộn da này có sẽ có thể giầu đến mức mà con chưa bao giờ mơ thấy. Điều kiện thứ hai của ta là con phải bỏ ra một nửa số lợi nhuận mà con kiếm được để phân phát cho những ai kém may mắn hơn con. Không có sự gia giảm nào cho điều kiện này. Con đồng ý chứ?” “Vâng, thưa ông.”


“Và bây giờ là điều kiện quan trọng nhất. Con bị cấm không được chia sẻ những kinh nghiệm học được từ những cuộn da này hay những gì chứa đựng trong đó với bất cứ ai. Một ngày kia sẽ xuất hiện một người với những dấu hiệu lạ thường tương tự như ngôi sao dẫn lối và hành động rộng mở đầy tình yêu của con, những dấu hiệu mà ta đã để tâm tìm kiếm. Khi điều đó xảy ra, con sẽ nhận ra những dấu hiệu này, dù con người đó cũng không hề biết rằng mình là người được chọn. Khi con tim của con mách bảo rằng con đã đúng, hãy chuyển giao chiếc rương và những cuộn da này cho người đó –bất kể người đó là đàn ông hay đàn bà –một cách vô điều kiện, chứ không phải như ta và con đã phải tuân theo. Bức thư ngày xưa mà ta đã nhận được nói rõ rằng người thứ ba nhận được những cuộn da này có thể chia sẻ những thông điệp của nó cho toàn thế giới nếu anh, hay chị ta muốn. Con có hứa là sẽ tuân theo điều này không?”


“Con sẽ tuân theo, thưa ông.”


Ông Pathros thở ra một hơi dài nhẹ nhõm cứ như là vừa trút khỏi vai một gánh rất nặng. Ông mỉm cười yếu ớt và ôm lấy mặt Hafid, nói khẽ, “hãy nhận lấy và ra đi. Ta sẽ không bao giờ còn thấy lại con nữa. Hãy ra đi với tình yêu và lời chúc tụng của ta cho sự thành công và mong rằng Lisha của con sẽ cùng chia sẻ mọi hạnh phúc mà tương lai sẽ đem lại cho con.”


Những giọt nước mắt thành tâm tuôn trào hai bên má Hafid khi anh nhận lấy chiếc rương gỗ và đi ra khỏi phòng ngủ của người chủ thân yêu. Anh ngừng lại bên ngoài cánh cửa, xoay người lại nói với ông chủ của mình: “Có phải thất bại sẽ không thể đánh gục được con khi sự quyết tâm đạt đến thành công của con đủ mạnh?”


Người đàn ông già chậm chạp gật đầu. Ông giơ tay lên chào vĩnh biệt chàng trai trẻ. Nhiệm vụ của ông nơi trần thế này đã hoàn tất, ông sẽ ra đi nhưng tình yêu mà ông luôn tin tưởng sẽ vẫn còn đó mãi với trần gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom