Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19+20
Chương 19:
Lâm Phạm do dự vài giây, đi tới.
“Lên xe.”
Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào, kéo dây an toàn qua.
Tần Phong lấy khăn giấy đưa tới, Lâm Phạm không hiểu dùng làm gì nên không nhận. Tần Phong kéo Lâm Phạm qua, đặt khăn ngay ót cô, Lâm Phạm lập tức bị đau tới nhếch miệng.
Tần Phong ấn vai cô, lau cát trên vết thương, tuy rằng mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Gần trong gang tấc, có thể nghe hô hấp rõ ràng. Lâm Phạm kinh ngạc nhìn xem anh, quên cả việc thở. Tần Phong lau sạch sẽ mặt của cô, ném khăn giấy vào trong túi rác. Yết hầu lên xuống, anh hắng giọng một cái.
“Tôi sẽ tra được, cho người bị hại một công bằng.”
Lâm Phạm gật đầu.
Tần Phong lái xe rời đi, nói: “Cô về nhà hay là đến cục với tôi?”
“Tôi không nhìn thấy Vương Á Nhiên.”
“Đến cục xem nội dung trong camera với tôi, xem xong tôi chở cô về.”
“Cảm ơn.”
Tần Phong chở một cô gái về cục, mấy đồng nghiệp trực ban đều sợ ngây người, vươn đầu hóng hớt.
Tần Phong đóng cửa cái rầm, chỉ vào cái ghế: “Ngồi.”
Mở ngăn kéo ra, rút một phần văn bản tài liệu, mở cửa khiến mấy đồng nghiệp suýt chút ngã vào, anh đưa văn bản tài liệu tới: “Điều tra hành tung gần nhất của người này, có án mạng.”
Mặt họ ai nấy cũng tái, phải tăng ca.
“Lại án mạng, không được yên rồi.”
“Sáng ngày mai phải có.”
Tần Phong đóng cửa lại, rót một chén nước đặt ở trước mặt Lâm Phạm, cắm USB của camera vào.
Lâm Phạm đang cầm chén nước lại đặt xuống bàn, cô không xa lạ gì văn phòng này.
Đoạn nội dung video ở tầng hầm gara khiến người xem kinh hồn bạt vía, đứa nhỏ này quá ngốc rồi, ngây ngốc xông vào làm gì.
“Sao lại có một đoạn trống?”
Lâm Phạm vội vàng buông ly, lại gần nhìn, màn ảnh máy vi tính là một màu đen kịt.
“Vương Á Nhiên đã đến.”
Dấu ấn móng tay trên cổ Lâm Triết, màn hình đen kịt kéo dài đại khái ba phút, đèn đột nhiên sáng lên.
Trong đoạn ghi hình, Lâm Triết bị nắm cổ nhấc lên giữa không trung, anh ta đã mất đi năng lực phản kháng.
Ngay sau khi Lâm Triết rơi xuống đất, ông già và bà già tiến vào video, Lâm Phạm chăm chú nhìn màn hình. Vị trí hẻo lánh có vầng sáng lóe lên, không còn có cái gì nữa.
Chuyện phía sau Lâm Phạm đã biết, ánh mắt Lâm Phạm lướt đến một đoạn video, vội vàng đè cánh tay Tần Phong: “Tua đoạn này về.”
Tần Phong chọn đoạn thứ hai của video, chỉnh tốc độ phát chậm
Một chiếc xe lái ra ngoài, rất nhanh sau đó đã không còn tăm hơi.
Tần Phong ghi nhớ bảng số xe, bắt đầu xem đoạn video thứ ba.
Cảnh sát rất có trách nhiệm, chỉ trong một ngày đã copy toàn bộ nội dung camera.
“Cô biết?”
“Thoạt nhìn có chút giống Âu Dương.”
“Là ai?”
Lâm Phạm quay đầu lại mới phát hiện mình và Tần Phong dựa vào quá gần, vội vàng kéo ra một chút khoảng cách, nhíu mày nghĩ một lát: “Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.”
Đã hai giờ sáng, Tần Phong châm một điếu thuốc, đứng dậy: “Tôi chở cô về, bản án này cô không cần phải xen vào nữa.”
“Ừ.”
Tần Phong chở Lâm Phạm về, quay xe về nhà, anh ngủ mới ngủ được ba tiếng thfi điện thoại vang lên, Tần Phong rời giường xoa nhẹ mặt, bắt máy.
“Tôi là Tần Phong.”
“Đội trưởng Tần, người này và tư liệu trước đó của Vương Á Nhiên không giống.”
“Cái này tôi biết rồi.”
“Tôi vừa nhận được thông tin tai nạn giao thông từ Phòng tai nạn giao thông, có một vấn đề lớn.”
Lâm Phạm không có gặp lại Vương Á Nhiên lần nào nữa, cô ta đã biến mất. Trong lòng cô có nghi hoặc, trong đoạn video hình như cô thấy Âu Dương Ngọc, anh ta đi đến đó làm gì?
Ngày thứ ba, Tần Phong gọi điện thoại cho Lâm Phạm, Lâm Phạm đi ra từ nhà chủ nhà mà cô đang làm việc, thay đổi quần áo rồi đi đến trạm xe buýt: “Anh Tần, bản án có kết quả sao?”
“Tìm được đầu của Vương Á Nhiên ở trong biệt thự.”
Lâm Phạm lập tức nghẹn cứng họng, nói không ra lời.
Vợ chồng cùng giường chung gối, thâm thù đại hận cỡ nào mới có thể cắt đứt đầu chứ?
“Ở biệt thự Sâm Tự còn có chuyện khác, cô tới đây một chuyến.”
“Được.”
Tháng năm, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, tự nhiên Lâm Phạm nổi da gà toàn thân.
Cô lên xe buýt, tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn xem thành thị đang không ngừng lui về phía sau.
Đáy lòng lạnh lẽo.
Bốn tháng trước Lâm Triết đón cha mẹ đến Giang Thành, bọn họ lớn tuổi rồi, muốn tới nội thành nương nhờ con trai.
Vương Á Nhiên không nghĩ tới chuyện tình sẽ phát triển đến tình trạng này, bọn họ từng bước một dồn Vương Á Nhiên đến đường cùng. Những sự kinh ngạc, tập quán sinh sống bất đồng đã tạo thành mâu thuẫn. Lâm Triết là một người ngu hiếu, anh ta quy kết tất cả sai lầm đều lên đầu Vương Á Nhiên. Việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi một khi bộc phát thì chính là núi lửa, Lâm Triết đã ra tay đánh Vương Á Nhiên.
Xe cảnh sát ngoài cửa khu chung cư, đèn báo hiệu lập loè, dây cảnh giới kéo quanh biệt thự.
Lâm Phạm bị cảnh sát ngăn lại: “Làm gì đó? Bên trong tạm thời không thể vào.”
“Tôi tìm Tần Phong…” Câu nói bị hụt hơi, một thanh niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Phạm lập tức giơ tay lên: “Cô gái, đội trưởng Tần kêu cô tới đây?”
Lâm Phạm gật đầu.
Tiểu Vương bước nhanh tới: “Người một nhà.”
Lâm Phạm xoay người chui qua cảnh giới đi vào, cô nhìn về phía cửa sổ biệt thự.
“Bắt người chưa?”
“Bắt được, quá hung tàn.” Tiểu Vương chặc lưỡi một tiếng, lấy bao tay và giày đưa cho Lâm Phạm: “Nghe nói khứu giác của cô khác hẳn với người bình thường, hiện trường này là cô phát hiện hay sao?”
Lâm Phạm nhìn anh ta nhiều hơn một chút: “Tôi không thể tùy tiện nói nhỉ?”
Tiểu Vương cười rộ lên: “Đội trưởng Tần đã dặn dò cô cái gì?”
Lâm Phạm cúi đầu đi vào bên trong, mùi máu tươi vẫn đậm như trước.
“Đội trưởng Tần.”
Tiểu Vương hô một tiếng.
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Tần Phong mặc áo tay lỡ màu đen, quần jean trắng bạch, bước chân lạnh thấu xương bước nhanh đến.
“Lâm Phạm.”
Lâm Phạm vội vàng chạy tới: “Anh Tần, tìm được cô ta ở đâu?”
“Căn phòng phía Tây ở lầu hai.” Tần Phong nói: “Lại đây giúp tôi tìm cái này.”
“Cái gì?”
“Khối thi thể.”
Mặt Lâm Phạm hết tái rồi xanh, Tần Phong kéo bao tay đi nhanh tới cửa: “Khứu giác cô mẫn cảm, tìm khối thi thể tương đối dễ dàng.”
Mặt Lâm Phạm càng thêm tái rồi, đi theo Tần Phong ra ngoài.
“Lâm Triết đâu? Anh ta ném khối thi thể ở đâu rồi hả?”
“Anh ta cái gì cũng không nói, chúng tôi tra được mấy địa điểm và đang sắp xếp điều tra, nhưng mà phạm vi rất rộng nên để tìm được rất rắc rối.”
Lâm Phạm cởi bọc giày ra, chạy chậm theo sau lưng Tần Phong: “Hồn Vương Á Nhiên đâu?”
“Không biết.” Tần Phong ra khu chung cư, mở cửa xe ngồi vào, Lâm Phạm rất nhanh đã lên xe, kéo dây an toàn: “Tại sao Lâm Triết phải giết Vương Á Nhiên, cô ta là vợ của anh ta mà.”
“Tôi phụ trách nhiều vụ án, có đa phần là người bên cạnh gây án, chạy không khỏi một chữ “lợi”.”
Lâm Phạm nhấp môi, Tần Phong thấy môi của cô khô khốc, trời rất nóng nên anh cầm lấy một lọ nước đưa cho Lâm Phạm, khởi động ô tô rời đi, nói: “Bọn tôi đã liên hệ với cha mẹ Vương Á Nhiên, bọn họ đã gấp gáp trở về.”
Sau khi Lâm Triết giết chết Vương Á Nhiên cũng không tỉnh ngộ, mà là hao hết tâm trí hủy thi diệt tích. Từ lúc một năm trước anh ta đã ở bên ngoài nuôi một tình nhân trẻ, thân hình rất giống Vương Á Nhiên, chỉ là tuổi nhỏ hơn.
Sau này Vương Á Nhiên gặp chuyện không may, người phụ nữ kia cũng đã biến mất.
Tần Phong tra được tư liệu người phụ nữ kia và nhóm máu người phụ nữ đang giả mạo Vương Á Nhiên là một. Sau khi Vương Á Nhiên bị hại, Lâm Triết chuyển khoản cho cô ả một khoản tiền rất lớn. Cô ta giả tai nạn xe cộ, hủy dung nhan thật sự, phẩu thuật thẩm mỹ ngụy trang thành một người khác. Nếu như không có người phát hiện thì rất nhanh sau đó Lâm Triết sẽ lặng yên thi thể xử lý trong âm thầm.
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.
Lâm Phạm ôm chai nước, có chút lạnh.
“Vương Á Nhiên thật đáng thương, đứa con thế nào?”
“Mới hai tuổi, đoán chừng sẽ không nhớ kỹ tất cả mọi thứ xảy ra ở hiện tại, ông bà ngoại của bé sẽ trở về mang bé đi.”
Nơi vứt xác cực kỳ lẻ tẻ, có trong ao rác, có cống ngầm, còn có một vài khu vực vắng vẻ, rừng cây.
Tìm đến chín giờ tối, tìm được tổng cộng hai mươi ba khối, xương mu tìm ra ở trong đường cống ngầm, Lâm Phạm bị hành hạ tới sắp mất đi khứu giác.Quần áo cô cũng rất dơ, tóc cũng rối, sau khi lên xe liền dựa lưng ngủ mất.
Tần Phong nhìn cô một cái, ra hiệu với Tiểu Vương nói chuyện ở đằng sau: “Nhỏ giọng một chút.”
Tiểu Vương ló đầu nhìn Lâm Phạm, nói: “Cô ấy rất thích hợp làm cảnh sát, lá gan rất lớn.”
Tần Phong cũng nhìn Lâm Phạm, cong cong khóe miệng, lập tức dùng giọng điệu kiên định: “Không hợp.”
Tiểu Vương trợn trắng mắt: “Nếu như mỗi bản án đều có sự hổ trợ của cô ấy thì chúng ta đây có thể nghỉ ngơi rồi.”
Đến cục, Lâm Phạm vẫn còn đang ngủ.
Tần Phong cầm áo khoác của đồng phục cảnh sát đắp lên người Lâm Phạm, muốn hạ ghế ngồi thành giường cho cô nằm, chần chờ một lát rồi rút tay đẩy cửa xe bước xuống.
Anh nghiêng đầu đứng nghỉ trước cục cảnh sát, ánh mắt nặng trĩu: “Nên kết án rồi.”
Thẩm vấn kéo dài ba giờ, Lâm Triết cái gì cũng không chịu nói, chết cũng mang theo. Tính khí Tần Phong vốn cũng không quá tốt, không có kiên nhẫn, đứng lên đi nhanh rời đi.
Đóng mạnh cửa, cầm gói thuốc lá đi ra ngoài.
Ban đêm Giang Thành cực kỳ yên tĩnh, Tần Phong tựa ở cửa ra vào rút một điếu thuốc chợt mới nhớ tới Lâm Phạm trong xe. Vội vàng cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe, Lâm Phạm chưa tỉnh, còn đang ngủ.
Tần Phong mở cửa xe, tựa vào chỗ ngồi ngắt mi tâm, ánh mắt rơi xuống người Lâm Phạm.
Lúc cô ngủ, lông mày vẫn nhíu chặt.
Tần Phong thu hồi ánh mắt, vươn tay che mặt.
Một giấc ngủ này của Lâm Phạm sắp mỏi nhừ, toàn thân đau nhức. Khi mở mắt ra, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy nửa bên mặt Tần Phong, sợ tới mức suýt kêu ra tiếng.
Cô vội vàng ngồi thẳng, áo khoác trên thân trượt xuống đất.
Tần Phong mở mắt ra, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Tần Phong giơ cổ tay lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Sáu giờ.”
Bóp mi tâm, ngáp một cái.
“Em ngủ một đêm ở trên xe?” Lâm Phạm khó có thể tin ở hoàn cảnh này mà mình cũng có thể ngủ thật ngon.
“Ừ.”
Tần Phong đẩy cửa xe ra bước xuống, nhíu mày: “Gần đây có một quán ăn sáng, ăn cơm đi.”
Lâm Phạm nhặt áo khoác của anh lên rồi đặt xuống chỗ ngồi, xuống xe ngửi thấy mùi trên người, trải qua cả đêm lên men đã thối tới tầm cao mới rồi. Cô cực kỳ không chịu nổi cau lại cái mũi, Tần Phong đi không nhanh, thậm chí có chút ít loạng choạng.
“Làm trễ việc anh nghỉ ngơi, sao không đánh thức em?”
Tần Phong vuốt vuốt lông mi: “Hôm trước cô ngủ không ngon?”
“Ừ.” Lâm Phạm thẳng thắn: “Chuyện Vương Á Nhiên mãi không có kết quả, nên không ngủ được.”
Ánh mắt Tần Phong nhẹ nhàng rơi vào Lâm Phạm: “Hôm nay vẫn phải làm việc?”
“Ừ.”
Tần Phong đi bên cạnh cô, bỏ một tay vào túi: “Còn chưa nghĩ ra?”
“Cái gì?”
“Trường học.”
Lâm Phạm thu hồi ánh mắt, mím chặt môi, im lặng. Có một suy nghĩ, từ sau khi án Hứa Châu kết thúc cô đã nghĩ, chỉ là không biết đúng sai, không biết mình có nên đi đường này hay không.
“Hả?” Anh không có được đáp án, lại hỏi một câu, giọng nói khàn khàn: “Lâm Phạm?”
Chương 20:
Quán ăn sáng không xa, Tần Phong gọi sữa đậu nành và bánh quẩy, kéo cái ghế ra ngồi xuống, đẩy sữa đậu nành tới trước mặt Lâm Phạm.
“Ăn xong sẽ chở cô về.”
Lâm Phạm quậy ly sữa đậu nành, nhìn Tần Phong, nhanh chóng dời mắt.
Lặp lại động tác ba lần, Tần Phong nuốt bánh quẩy, lau sạch tay rồi nhìn cô.
“Nói.”
Lâm Phạm buông cái muỗng: “Anh cảm thấy em thi trường cảnh sát như thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
Tần Phong uống sữa đậu nành.
Người trong quán ăn sáng dần dần đông lên, khung cảnh ầm ĩ, Tần Phong uống xong sữa đậu nành đứng lên: “Tôi phải quay về cục rồi.”
Lâm Phạm ngẩng đầu lên: “Vì sao em không được?”
Tần Phong nhìn cô, dừng bước: “Sữa đậu nành nguội rồi.”
Anh bước nhanh đi mất, Lâm Phạm thở dài, tiếp tục uống sữa đậu nành.
Bản án đã hoàn toàn kết thúc vào ngày thứ ba, cô tình nhân nhỏ của Lâm Triết vừa tới sân bay về nước thì bị cảnh sát bắt được, cô ta vừa chỉnh mặt nên mặt sưng phù biến dạng. Lá gan của cô ta không lớn, thông đồng với Lâm Triết là vì tiền, bị hù dọa cái gì cũng nói hết ra.
Lâm Phạm lại nhận hai phần việc, bảy giờ kém đi ra ngoài, bận đến tám giờ tối, nhưng có nhiều tiền hơn một chút. Cô quyết định rồi, tiếp tục đi học, thi vào trường cảnh sát.
Nếu như có thể bởi vì năng lực đặc thù này của cô mà mau chóng bắt được hung phạm, giảm bớt người bị hại, vậy cô sẽ làm. Chuyện Hứa Châu ảnh hưởng đến Lâm Phạm rất lớn, nếu cô sớm phát hiện ngăn lại thì chuyện sẽ không đi đến tình trạng xấu nhất.
Lâm Phạm lấy cuốn sách ở dưới đáy của rương ra ôn tập.
Ngày 25 tháng 5, Lâm Phạm ra khỏi nhà chủ nhà cô đã làm việc xong, trời cực kỳ âm u, mới vừa đi tới trạm xe buýt đã nổi mưa to. Xe buýt chậm chạp chưa đến, nửa người Lâm Phạm đã ướt đẫm, cô rụt bả vai dựa vào biển quảng cáo.
Điện thoại vang lên, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra, lau nước phía trên, người điện là Tần Phong, cô bắt máy.
“Alo?”
“Đang ở đâu?”
Lâm Phạm báo địa chỉ, hỏi: “Có việc gì thế?”
“Có tung tích của bùa trấn quỷ, đừng di chuyển, tôi tới đón cô.”
Lời Lâm Phạm còn chưa ra khỏi miệng thì đã cúp máy.
Đêm tối nặng nề, mưa to tí tách trút xuống mặt đất trước mặt, Lâm Phạm dậm chân đặt điện thoại vào túi áo.
20 phút sau, một xe cảnh sát đi tới, cửa sổ xe mở ra lộ ra gương mặt Tần Phong. Anh ta cầm dù muốn xuống xe, Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào. Tần Phong đóng cửa, đưa hộp khăn giấy cho Lâm Phạm.
“Tại sao lại ở chỗ này?”
Xung quanh đây là nơi của dân giàu, Lâm Phạm nhất định không ở nổi.
Lâm Phạm lau nước trên mặt, nói úp mở: “Vẫn còn làm trong Bảo Khiết.”
Tần Phong thu ánh mắt, khởi động xe đi ra ngoài: “Tiền lương rất cao sao?”
“Ừ.”
“Một tháng bao nhiêu tiền?”
Lâm Phạm nhìn những giọt mưa nặng nề đập xuống kính thủy tinh của xe, dời chủ đề: “Có việc gì thế? Bây giờ đi đâu?”
“Có tung tích của bùa trấn quỷ.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhìn về phía Tần Phong: “Ở đâu?”
“Quê của Lâm Triết, trong tay ba mẹ của anh ta có bùa trấn quỷ.” Anh nói tên một huyện, Lâm Phạm rất ngoài ý muốn: “Rất gần nhà của tôi.”
“Đúng vậy, cô nói trước kia cô đã từng thấy lá bùa giống vậy, vì vậy tôi đã nghĩ qua đó xem thử.”
Lâm Phạm nâng đồng hồ lên xem, nói: “Đã muộn rồi, đi bây giờ hả?”
“Đúng vậy, ngày mai về gấp.”
Buổi sáng ngày mai không có việc nên Lâm Phạm có thể đi, chỉ là cái này quá đột nhiên. Chẳng qua cô cũng cảm thấy rất hứng thú với bùa trấn quỷ, nên không từ chối nổi.
“Tôi có thể làm gì?”
“Bùa trấn quỷ ở khắp nơi đều giống nhau, chỉ có cô mới có thể phân biệt sự khác nhau.”
Hạt mưa rơi xuống cửa xe vang lên tiếng “bịch bịch”, đèn đuôi xe chiếu sáng, một mảnh đen kịt.
Lâm Phạm cong khóe môi, cảm thấy cô còn có chút tác dụng.
Cô bỏ túi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Cô biết Âu Dương?”
Lâm Phạm quay đầu lại: “Âu Dương Ngọc?”
Tần Phong gật đầu: “Ngày hôm đó chiếc xe xuất hiện trong đoạn video là anh ta đấy.”
Tần Phong cũng biết? Đầu óc Lâm Phạm nhanh chóng suy nghĩ. Cô tin tưởng rằng Âu Dương là người xấu, cảnh sát Tần Phong là người tốt.
Lâm Phạm nuốt ngụm nước bọt: “Anh ta là chủ thuê nhà cũ ở đường Trung Minh.”
Tần Phong nhíu mày: “Anh ta? Chủ thuê nhà?”
“Ừ.”
Tần Phong suy nghĩ, im lặng.
“Anh biết hả?”
“Ở Giang Thành ít ai không biết, là thương nhân, có tiền.”
Hai cái nhãn hiệu đằng sau khá sáng, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra search Baidu “Âu Dương Ngọc”, tư liệu nhảy ra hù chết cô. Quả nhiên là có tiền, vô cùng có tiền.
Bỏ điện thoại di động về chỗ cũ: “Anh ta tới hiện trường làm gì?”
“Anh ta có phòng ở đó, ngày đó vừa khéo đi qua tầng hầm gara.”
Lâm Phạm nhíu mày, cũng thật trùng hợp. Tên Âu Dương Ngọc này như thần kinh, có cảm giác anh ta kiềm nén hết nổi rồi.
“Trùng hợp thế?”
Tần Phong đập vô lăng, hạ cửa sổ để gió vào, vừa định nói thì điện thoại của anh vang lên, Tần Phong bắt máy.
“Có án mạng, đã chết năm người, cảnh sát địa phương xin giúp đỡ.”
“Ở đâu?”
Tần Phong xoay vô lăng, xe dừng lại ở ven đường.
Cúp điện thoại, Tần Phong nhìn về phía Lâm Phạm: “Có án mạng, tôi phải qua đó, hôm khác lại đi điều tra bùa trấn quỷ.”
“Án mạng? Ở đâu?”
Là thị trấn mà bọn họ muốn đi, Tần Phong gọi điện thoại liên hệ cho pháp y, cúp điện thoại nói với Lâm Phạm ra: “Tôi chở cô về.”
“Tôi có thể đi cùng không?” Lâm Phạm đưa ra một ý tưởng can đảm: “Tôi có thể xin nghỉ.”
Động tác định lái xe của Tần Phong ngừng lại, nhìn thẳng vào cô.
“Được không? Có lẽ tôi có thể giúp được đó.”
“Còn công việc của cô thì sao?”
“Có thể xin nghỉ.” Lâm Phạm nói: “Có thể cho tôi đi xem hiện trường không?”
Im lặng trong phút chốc, Tần Phong khởi động ô tô sang hướng cục cảnh sát: “Được, chẳng qua tất cả phải nghe theo sắp xếp, cái gì cũng không thể đụng.”
Lâm Phạm vội vàng gật đầu: “Cái gì tôi cũng không động vào, tất cả đều nghe theo anh.”
Anh quay về cục đón mấy đồng nghiệp, còn có pháp y Lưu.
Pháp y Lưu lên xe, vừa muốn càu nhàu thì thấy Lâm Phạm, sững sờ: “Ơ con bé kia?”
Ánh mắt hiện lên suy nghĩ lệch hướng lập tức nhìn sang Tần Phong, mỉm cười: “Khó thấy nha, đội trưởng Tần!”
“Chớ nói nhảm, cô ấy có thể nhìn thấy thứ mà chúng ta không thấy, chở theo xem thử.”
Lâm Phạm quay đầu lại: “Xin chào.”
Pháp Y Lưu bắt tay với cô: “Cô nói trên vai tôi có đứa con nít, là thiệt hay giả thế? Hai hôm nay vai tôi đau dữ đội, có phải do đứa con nít đó không?”
Lâm Phạm nghẹn cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tần Phong gõ vô lăng, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Mười giờ rưỡi đến thị trấn, mưa vẫn đang rơi, vừa mở cửa xe thì gió lạnh cuốn tới. Tần Phong kín đáo đưa dù cho Lâm Phạm, xuống xe lập tức tiến vào trong mưa.
Hai người còn lại cũng nhanh chóng lao xuống đi, Lâm Phạm vội vàng xuống xe.
Cục công an thị trấn sáng trưng, Tần Phong và cục trưởng gặp mặt.
“Người đã bị chết ba ngày, là trúng độc. Nhưng thế thì việc tìm hung thủ càng khó khăn, vì không có chút manh mối nào.”
“Thi thể người bị hại đâu? Pháp y giám định đi, lấy tư liệu chi tiết của người bị hại tới đây.”
“Không nghỉ ngơi sao? Hay là ngày mai phá án? Chúng tôi đã sắp xếp khách sạn xong rồi.”
“Xem sơ thi thể trước rồi nghỉ ngơi.”
“Ở nhà tang lễ, vậy bây giờ đi qua đi.”
Giám định pháp y ở thị trấn chẳng có cái gì hoàn thiện, thi thể chỉ có thể đặt ở nhà tang lễ.
Thị trấn không lớn, lái xe mười lăm phút đã tới nhà tang lễ, lúc xuống xe cảnh sát dẫn đường mới phát hiện cô gái nhỏ đi theo sau lưng Tần Phong: “Cô cũng muốn đi vào?”
Lúc này Tần Phong mới nhớ tới Lâm Phạm, quay đầu lại hỏi, nói: “Hay là cô ở trong xe chờ đi.”
“Tôi muốn nhìn một chút, có được không?”
Pháp y Lưu nói: “Xem thì xem thôi, nhìn cũng đâu làm hỏng thi thể, vào thôi.”
Tần Phong nhún vai: “Đi theo tôi.”
Nhiệt độ nhà tang lễ Đình Thi rất thấp, Lâm Phạm đi vào trong xoa cánh tay, quan sát bên trong. Rất nhanh, năm thi thể đã được đẩy ra, Lâm Phạm nhanh chóng lui ra sau người Tần Phong nửa bước, Tần Phong liếc cô một cái.
“Giết cả nhà, một ông lão hai đứa trẻ và một đôi vợ chồng. Là trúng độc tử vong, thời gian tử vong là 22h buổi tối đến 23h. Thi thể đều ở đây, hiện trường thì ngày mai nhìn.”
Đi tới tủ lạnh, thi thể đã vô cùng khó coi, Lâm Phạm không nhìn thấy hồn.
Cô vòng quanh thi thể đi một vòng, đứa trẻ nhỏ nhất mới một tuổi rưỡi, cô không nhìn nổi con nít chết, thực sự quá tàn nhẫn. Đứa con nít nhỏ như vậy, trên người có vết tổn thương do kim loại cắt.
“Anh Tần.” Lâm Phạm giật lấy tay áo Tần Phong: “Tại sao có vết dao?”
“Kiểm tra thi thể.” Tần Phong nhìn tay của cô, Lâm Phạm vội vàng rụt tay về.
Hồn trong nhà tang lễ có rất nhiều, Lâm Phạm không dám đi khắp nơi nhìn, thiết bị nhà tang lễ chưa đủ, chỉ kiểm tra đơn giản bên ngoài của thi thể. Từ nhà tang lễ đi ra đã là trời vừa sáng.
Bọn họ đi thẳng đến khách sạn, cảnh sát dẫn đường nói: “Tôi tưởng các anh có ba người nên chỉ đặt một phòng ba giường, tôi sẽ đi hỏi lại xem còn phòng trống không.”
Dù sao Lâm Phạm cũng là con gái, mấy người đàn ông như bọn họ chen lấn với nhau như thế nào cũng được.
Rất nhanh sau đó, người cảnh sát đã trở lại, gãi gãi đầu có chút lúng túng: “Không có phòng rồi, tôi đi đến chỗ khác hỏi tiếp. Phiền mọi người chờ thêm một lát.”
Huyện nhỏ nên chỗ điều kiện phòng ở có hạn, Lâm Phạm vội vàng nói: “Không có gì không có gì, tôi tùy tiện chịu khó một đêm là được, không cần làm phiền.”
Pháp y Lưu ngáp một cái: “Buổi sáng ngày mai phải đi xem hiện trường, chịu khó một đêm đi.”
Tần Phong nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì.
Trong phòng ba cái giường, Lâm Phạm ngủ giường nhỏ gần cửa sổ, hai giường khác thì gộp lại ngủ chung ba người.
Một đêm bôn ba, rất nhanh tiếng ngáy đã vang rung trời, Lâm Phạm bịt lỗ tai chôn đầu ở trong chăn. Quá khổ, tiếng ngáy của mấy người này muốn nhấc cái phòng này luôn rồi.
Cô mò mẫm đứng lên lấy điện thoại di động ra chiếu sáng đi về hướng toilet, bị nhiều người vây quanh không dễ chịu tí nào, sớm biết như vậy thà ngủ ở phòng khách vẫn tốt hơn chen phòng với bọn họ. Tiếng ngáy thật là đáng sợ, cô ngồi ở trên bồn cầu gởi nhắn tin cho quản lý xin nghỉ.
Gửi tin nhắn đi xong, Lâm Phạm xoa nhẹ đầu ngáp một phát, sửa sang lại quần áo, lúc muốn đi ra ngoài thì ánh mắt xéo qua gương, đột nhiên xuất hiện một cô bé. Cô sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.
Cô bé đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cô bé mặc quần áo liễm màu trắng, sau lưng Lâm Phạm nổi gai óc, đó là cô bé hôm nay cô thấy ở nhà tang lễ. Cô vuốt cổ, kéo cửa ra đi ra ngoài, một chiếc đèn bên ngoài sáng lên.
Mùi thuốc lá trong phòng, Tần Phong đang nhìn điện thoại, nghe được âm thanh ngẩng đầu, thuận tay vỗ tàn thuốc.
Anh mặc quần dài và áo thun ba lỗ, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, Lâm Phạm thu hồi ánh mắt vội vàng tiến vào trong chăn của mình.
Tần Phong đứng lên đi về hướng toilet, Lâm Phạm mím môi, nhìn anh càng đi càng gần.
Pháp y Lưu và Tiểu Vương ngáy đinh tai nhức óc, cô hạ giọng: “Hình như hồi nãy tôi nhìn thấy cô bé đó.”
“Ai cơ?” Ánh mắt Tần Phong nhìn sang.
“Chính là năm thi thể mà chúng ta đã xem, là cô bé đó.”
Lâm Phạm do dự vài giây, đi tới.
“Lên xe.”
Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào, kéo dây an toàn qua.
Tần Phong lấy khăn giấy đưa tới, Lâm Phạm không hiểu dùng làm gì nên không nhận. Tần Phong kéo Lâm Phạm qua, đặt khăn ngay ót cô, Lâm Phạm lập tức bị đau tới nhếch miệng.
Tần Phong ấn vai cô, lau cát trên vết thương, tuy rằng mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Gần trong gang tấc, có thể nghe hô hấp rõ ràng. Lâm Phạm kinh ngạc nhìn xem anh, quên cả việc thở. Tần Phong lau sạch sẽ mặt của cô, ném khăn giấy vào trong túi rác. Yết hầu lên xuống, anh hắng giọng một cái.
“Tôi sẽ tra được, cho người bị hại một công bằng.”
Lâm Phạm gật đầu.
Tần Phong lái xe rời đi, nói: “Cô về nhà hay là đến cục với tôi?”
“Tôi không nhìn thấy Vương Á Nhiên.”
“Đến cục xem nội dung trong camera với tôi, xem xong tôi chở cô về.”
“Cảm ơn.”
Tần Phong chở một cô gái về cục, mấy đồng nghiệp trực ban đều sợ ngây người, vươn đầu hóng hớt.
Tần Phong đóng cửa cái rầm, chỉ vào cái ghế: “Ngồi.”
Mở ngăn kéo ra, rút một phần văn bản tài liệu, mở cửa khiến mấy đồng nghiệp suýt chút ngã vào, anh đưa văn bản tài liệu tới: “Điều tra hành tung gần nhất của người này, có án mạng.”
Mặt họ ai nấy cũng tái, phải tăng ca.
“Lại án mạng, không được yên rồi.”
“Sáng ngày mai phải có.”
Tần Phong đóng cửa lại, rót một chén nước đặt ở trước mặt Lâm Phạm, cắm USB của camera vào.
Lâm Phạm đang cầm chén nước lại đặt xuống bàn, cô không xa lạ gì văn phòng này.
Đoạn nội dung video ở tầng hầm gara khiến người xem kinh hồn bạt vía, đứa nhỏ này quá ngốc rồi, ngây ngốc xông vào làm gì.
“Sao lại có một đoạn trống?”
Lâm Phạm vội vàng buông ly, lại gần nhìn, màn ảnh máy vi tính là một màu đen kịt.
“Vương Á Nhiên đã đến.”
Dấu ấn móng tay trên cổ Lâm Triết, màn hình đen kịt kéo dài đại khái ba phút, đèn đột nhiên sáng lên.
Trong đoạn ghi hình, Lâm Triết bị nắm cổ nhấc lên giữa không trung, anh ta đã mất đi năng lực phản kháng.
Ngay sau khi Lâm Triết rơi xuống đất, ông già và bà già tiến vào video, Lâm Phạm chăm chú nhìn màn hình. Vị trí hẻo lánh có vầng sáng lóe lên, không còn có cái gì nữa.
Chuyện phía sau Lâm Phạm đã biết, ánh mắt Lâm Phạm lướt đến một đoạn video, vội vàng đè cánh tay Tần Phong: “Tua đoạn này về.”
Tần Phong chọn đoạn thứ hai của video, chỉnh tốc độ phát chậm
Một chiếc xe lái ra ngoài, rất nhanh sau đó đã không còn tăm hơi.
Tần Phong ghi nhớ bảng số xe, bắt đầu xem đoạn video thứ ba.
Cảnh sát rất có trách nhiệm, chỉ trong một ngày đã copy toàn bộ nội dung camera.
“Cô biết?”
“Thoạt nhìn có chút giống Âu Dương.”
“Là ai?”
Lâm Phạm quay đầu lại mới phát hiện mình và Tần Phong dựa vào quá gần, vội vàng kéo ra một chút khoảng cách, nhíu mày nghĩ một lát: “Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.”
Đã hai giờ sáng, Tần Phong châm một điếu thuốc, đứng dậy: “Tôi chở cô về, bản án này cô không cần phải xen vào nữa.”
“Ừ.”
Tần Phong chở Lâm Phạm về, quay xe về nhà, anh ngủ mới ngủ được ba tiếng thfi điện thoại vang lên, Tần Phong rời giường xoa nhẹ mặt, bắt máy.
“Tôi là Tần Phong.”
“Đội trưởng Tần, người này và tư liệu trước đó của Vương Á Nhiên không giống.”
“Cái này tôi biết rồi.”
“Tôi vừa nhận được thông tin tai nạn giao thông từ Phòng tai nạn giao thông, có một vấn đề lớn.”
Lâm Phạm không có gặp lại Vương Á Nhiên lần nào nữa, cô ta đã biến mất. Trong lòng cô có nghi hoặc, trong đoạn video hình như cô thấy Âu Dương Ngọc, anh ta đi đến đó làm gì?
Ngày thứ ba, Tần Phong gọi điện thoại cho Lâm Phạm, Lâm Phạm đi ra từ nhà chủ nhà mà cô đang làm việc, thay đổi quần áo rồi đi đến trạm xe buýt: “Anh Tần, bản án có kết quả sao?”
“Tìm được đầu của Vương Á Nhiên ở trong biệt thự.”
Lâm Phạm lập tức nghẹn cứng họng, nói không ra lời.
Vợ chồng cùng giường chung gối, thâm thù đại hận cỡ nào mới có thể cắt đứt đầu chứ?
“Ở biệt thự Sâm Tự còn có chuyện khác, cô tới đây một chuyến.”
“Được.”
Tháng năm, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, tự nhiên Lâm Phạm nổi da gà toàn thân.
Cô lên xe buýt, tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn xem thành thị đang không ngừng lui về phía sau.
Đáy lòng lạnh lẽo.
Bốn tháng trước Lâm Triết đón cha mẹ đến Giang Thành, bọn họ lớn tuổi rồi, muốn tới nội thành nương nhờ con trai.
Vương Á Nhiên không nghĩ tới chuyện tình sẽ phát triển đến tình trạng này, bọn họ từng bước một dồn Vương Á Nhiên đến đường cùng. Những sự kinh ngạc, tập quán sinh sống bất đồng đã tạo thành mâu thuẫn. Lâm Triết là một người ngu hiếu, anh ta quy kết tất cả sai lầm đều lên đầu Vương Á Nhiên. Việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi một khi bộc phát thì chính là núi lửa, Lâm Triết đã ra tay đánh Vương Á Nhiên.
Xe cảnh sát ngoài cửa khu chung cư, đèn báo hiệu lập loè, dây cảnh giới kéo quanh biệt thự.
Lâm Phạm bị cảnh sát ngăn lại: “Làm gì đó? Bên trong tạm thời không thể vào.”
“Tôi tìm Tần Phong…” Câu nói bị hụt hơi, một thanh niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Phạm lập tức giơ tay lên: “Cô gái, đội trưởng Tần kêu cô tới đây?”
Lâm Phạm gật đầu.
Tiểu Vương bước nhanh tới: “Người một nhà.”
Lâm Phạm xoay người chui qua cảnh giới đi vào, cô nhìn về phía cửa sổ biệt thự.
“Bắt người chưa?”
“Bắt được, quá hung tàn.” Tiểu Vương chặc lưỡi một tiếng, lấy bao tay và giày đưa cho Lâm Phạm: “Nghe nói khứu giác của cô khác hẳn với người bình thường, hiện trường này là cô phát hiện hay sao?”
Lâm Phạm nhìn anh ta nhiều hơn một chút: “Tôi không thể tùy tiện nói nhỉ?”
Tiểu Vương cười rộ lên: “Đội trưởng Tần đã dặn dò cô cái gì?”
Lâm Phạm cúi đầu đi vào bên trong, mùi máu tươi vẫn đậm như trước.
“Đội trưởng Tần.”
Tiểu Vương hô một tiếng.
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Tần Phong mặc áo tay lỡ màu đen, quần jean trắng bạch, bước chân lạnh thấu xương bước nhanh đến.
“Lâm Phạm.”
Lâm Phạm vội vàng chạy tới: “Anh Tần, tìm được cô ta ở đâu?”
“Căn phòng phía Tây ở lầu hai.” Tần Phong nói: “Lại đây giúp tôi tìm cái này.”
“Cái gì?”
“Khối thi thể.”
Mặt Lâm Phạm hết tái rồi xanh, Tần Phong kéo bao tay đi nhanh tới cửa: “Khứu giác cô mẫn cảm, tìm khối thi thể tương đối dễ dàng.”
Mặt Lâm Phạm càng thêm tái rồi, đi theo Tần Phong ra ngoài.
“Lâm Triết đâu? Anh ta ném khối thi thể ở đâu rồi hả?”
“Anh ta cái gì cũng không nói, chúng tôi tra được mấy địa điểm và đang sắp xếp điều tra, nhưng mà phạm vi rất rộng nên để tìm được rất rắc rối.”
Lâm Phạm cởi bọc giày ra, chạy chậm theo sau lưng Tần Phong: “Hồn Vương Á Nhiên đâu?”
“Không biết.” Tần Phong ra khu chung cư, mở cửa xe ngồi vào, Lâm Phạm rất nhanh đã lên xe, kéo dây an toàn: “Tại sao Lâm Triết phải giết Vương Á Nhiên, cô ta là vợ của anh ta mà.”
“Tôi phụ trách nhiều vụ án, có đa phần là người bên cạnh gây án, chạy không khỏi một chữ “lợi”.”
Lâm Phạm nhấp môi, Tần Phong thấy môi của cô khô khốc, trời rất nóng nên anh cầm lấy một lọ nước đưa cho Lâm Phạm, khởi động ô tô rời đi, nói: “Bọn tôi đã liên hệ với cha mẹ Vương Á Nhiên, bọn họ đã gấp gáp trở về.”
Sau khi Lâm Triết giết chết Vương Á Nhiên cũng không tỉnh ngộ, mà là hao hết tâm trí hủy thi diệt tích. Từ lúc một năm trước anh ta đã ở bên ngoài nuôi một tình nhân trẻ, thân hình rất giống Vương Á Nhiên, chỉ là tuổi nhỏ hơn.
Sau này Vương Á Nhiên gặp chuyện không may, người phụ nữ kia cũng đã biến mất.
Tần Phong tra được tư liệu người phụ nữ kia và nhóm máu người phụ nữ đang giả mạo Vương Á Nhiên là một. Sau khi Vương Á Nhiên bị hại, Lâm Triết chuyển khoản cho cô ả một khoản tiền rất lớn. Cô ta giả tai nạn xe cộ, hủy dung nhan thật sự, phẩu thuật thẩm mỹ ngụy trang thành một người khác. Nếu như không có người phát hiện thì rất nhanh sau đó Lâm Triết sẽ lặng yên thi thể xử lý trong âm thầm.
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.
Lâm Phạm ôm chai nước, có chút lạnh.
“Vương Á Nhiên thật đáng thương, đứa con thế nào?”
“Mới hai tuổi, đoán chừng sẽ không nhớ kỹ tất cả mọi thứ xảy ra ở hiện tại, ông bà ngoại của bé sẽ trở về mang bé đi.”
Nơi vứt xác cực kỳ lẻ tẻ, có trong ao rác, có cống ngầm, còn có một vài khu vực vắng vẻ, rừng cây.
Tìm đến chín giờ tối, tìm được tổng cộng hai mươi ba khối, xương mu tìm ra ở trong đường cống ngầm, Lâm Phạm bị hành hạ tới sắp mất đi khứu giác.Quần áo cô cũng rất dơ, tóc cũng rối, sau khi lên xe liền dựa lưng ngủ mất.
Tần Phong nhìn cô một cái, ra hiệu với Tiểu Vương nói chuyện ở đằng sau: “Nhỏ giọng một chút.”
Tiểu Vương ló đầu nhìn Lâm Phạm, nói: “Cô ấy rất thích hợp làm cảnh sát, lá gan rất lớn.”
Tần Phong cũng nhìn Lâm Phạm, cong cong khóe miệng, lập tức dùng giọng điệu kiên định: “Không hợp.”
Tiểu Vương trợn trắng mắt: “Nếu như mỗi bản án đều có sự hổ trợ của cô ấy thì chúng ta đây có thể nghỉ ngơi rồi.”
Đến cục, Lâm Phạm vẫn còn đang ngủ.
Tần Phong cầm áo khoác của đồng phục cảnh sát đắp lên người Lâm Phạm, muốn hạ ghế ngồi thành giường cho cô nằm, chần chờ một lát rồi rút tay đẩy cửa xe bước xuống.
Anh nghiêng đầu đứng nghỉ trước cục cảnh sát, ánh mắt nặng trĩu: “Nên kết án rồi.”
Thẩm vấn kéo dài ba giờ, Lâm Triết cái gì cũng không chịu nói, chết cũng mang theo. Tính khí Tần Phong vốn cũng không quá tốt, không có kiên nhẫn, đứng lên đi nhanh rời đi.
Đóng mạnh cửa, cầm gói thuốc lá đi ra ngoài.
Ban đêm Giang Thành cực kỳ yên tĩnh, Tần Phong tựa ở cửa ra vào rút một điếu thuốc chợt mới nhớ tới Lâm Phạm trong xe. Vội vàng cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe, Lâm Phạm chưa tỉnh, còn đang ngủ.
Tần Phong mở cửa xe, tựa vào chỗ ngồi ngắt mi tâm, ánh mắt rơi xuống người Lâm Phạm.
Lúc cô ngủ, lông mày vẫn nhíu chặt.
Tần Phong thu hồi ánh mắt, vươn tay che mặt.
Một giấc ngủ này của Lâm Phạm sắp mỏi nhừ, toàn thân đau nhức. Khi mở mắt ra, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy nửa bên mặt Tần Phong, sợ tới mức suýt kêu ra tiếng.
Cô vội vàng ngồi thẳng, áo khoác trên thân trượt xuống đất.
Tần Phong mở mắt ra, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Tần Phong giơ cổ tay lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Sáu giờ.”
Bóp mi tâm, ngáp một cái.
“Em ngủ một đêm ở trên xe?” Lâm Phạm khó có thể tin ở hoàn cảnh này mà mình cũng có thể ngủ thật ngon.
“Ừ.”
Tần Phong đẩy cửa xe ra bước xuống, nhíu mày: “Gần đây có một quán ăn sáng, ăn cơm đi.”
Lâm Phạm nhặt áo khoác của anh lên rồi đặt xuống chỗ ngồi, xuống xe ngửi thấy mùi trên người, trải qua cả đêm lên men đã thối tới tầm cao mới rồi. Cô cực kỳ không chịu nổi cau lại cái mũi, Tần Phong đi không nhanh, thậm chí có chút ít loạng choạng.
“Làm trễ việc anh nghỉ ngơi, sao không đánh thức em?”
Tần Phong vuốt vuốt lông mi: “Hôm trước cô ngủ không ngon?”
“Ừ.” Lâm Phạm thẳng thắn: “Chuyện Vương Á Nhiên mãi không có kết quả, nên không ngủ được.”
Ánh mắt Tần Phong nhẹ nhàng rơi vào Lâm Phạm: “Hôm nay vẫn phải làm việc?”
“Ừ.”
Tần Phong đi bên cạnh cô, bỏ một tay vào túi: “Còn chưa nghĩ ra?”
“Cái gì?”
“Trường học.”
Lâm Phạm thu hồi ánh mắt, mím chặt môi, im lặng. Có một suy nghĩ, từ sau khi án Hứa Châu kết thúc cô đã nghĩ, chỉ là không biết đúng sai, không biết mình có nên đi đường này hay không.
“Hả?” Anh không có được đáp án, lại hỏi một câu, giọng nói khàn khàn: “Lâm Phạm?”
Chương 20:
Quán ăn sáng không xa, Tần Phong gọi sữa đậu nành và bánh quẩy, kéo cái ghế ra ngồi xuống, đẩy sữa đậu nành tới trước mặt Lâm Phạm.
“Ăn xong sẽ chở cô về.”
Lâm Phạm quậy ly sữa đậu nành, nhìn Tần Phong, nhanh chóng dời mắt.
Lặp lại động tác ba lần, Tần Phong nuốt bánh quẩy, lau sạch tay rồi nhìn cô.
“Nói.”
Lâm Phạm buông cái muỗng: “Anh cảm thấy em thi trường cảnh sát như thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
Tần Phong uống sữa đậu nành.
Người trong quán ăn sáng dần dần đông lên, khung cảnh ầm ĩ, Tần Phong uống xong sữa đậu nành đứng lên: “Tôi phải quay về cục rồi.”
Lâm Phạm ngẩng đầu lên: “Vì sao em không được?”
Tần Phong nhìn cô, dừng bước: “Sữa đậu nành nguội rồi.”
Anh bước nhanh đi mất, Lâm Phạm thở dài, tiếp tục uống sữa đậu nành.
Bản án đã hoàn toàn kết thúc vào ngày thứ ba, cô tình nhân nhỏ của Lâm Triết vừa tới sân bay về nước thì bị cảnh sát bắt được, cô ta vừa chỉnh mặt nên mặt sưng phù biến dạng. Lá gan của cô ta không lớn, thông đồng với Lâm Triết là vì tiền, bị hù dọa cái gì cũng nói hết ra.
Lâm Phạm lại nhận hai phần việc, bảy giờ kém đi ra ngoài, bận đến tám giờ tối, nhưng có nhiều tiền hơn một chút. Cô quyết định rồi, tiếp tục đi học, thi vào trường cảnh sát.
Nếu như có thể bởi vì năng lực đặc thù này của cô mà mau chóng bắt được hung phạm, giảm bớt người bị hại, vậy cô sẽ làm. Chuyện Hứa Châu ảnh hưởng đến Lâm Phạm rất lớn, nếu cô sớm phát hiện ngăn lại thì chuyện sẽ không đi đến tình trạng xấu nhất.
Lâm Phạm lấy cuốn sách ở dưới đáy của rương ra ôn tập.
Ngày 25 tháng 5, Lâm Phạm ra khỏi nhà chủ nhà cô đã làm việc xong, trời cực kỳ âm u, mới vừa đi tới trạm xe buýt đã nổi mưa to. Xe buýt chậm chạp chưa đến, nửa người Lâm Phạm đã ướt đẫm, cô rụt bả vai dựa vào biển quảng cáo.
Điện thoại vang lên, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra, lau nước phía trên, người điện là Tần Phong, cô bắt máy.
“Alo?”
“Đang ở đâu?”
Lâm Phạm báo địa chỉ, hỏi: “Có việc gì thế?”
“Có tung tích của bùa trấn quỷ, đừng di chuyển, tôi tới đón cô.”
Lời Lâm Phạm còn chưa ra khỏi miệng thì đã cúp máy.
Đêm tối nặng nề, mưa to tí tách trút xuống mặt đất trước mặt, Lâm Phạm dậm chân đặt điện thoại vào túi áo.
20 phút sau, một xe cảnh sát đi tới, cửa sổ xe mở ra lộ ra gương mặt Tần Phong. Anh ta cầm dù muốn xuống xe, Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào. Tần Phong đóng cửa, đưa hộp khăn giấy cho Lâm Phạm.
“Tại sao lại ở chỗ này?”
Xung quanh đây là nơi của dân giàu, Lâm Phạm nhất định không ở nổi.
Lâm Phạm lau nước trên mặt, nói úp mở: “Vẫn còn làm trong Bảo Khiết.”
Tần Phong thu ánh mắt, khởi động xe đi ra ngoài: “Tiền lương rất cao sao?”
“Ừ.”
“Một tháng bao nhiêu tiền?”
Lâm Phạm nhìn những giọt mưa nặng nề đập xuống kính thủy tinh của xe, dời chủ đề: “Có việc gì thế? Bây giờ đi đâu?”
“Có tung tích của bùa trấn quỷ.”
Lâm Phạm nhanh chóng nhìn về phía Tần Phong: “Ở đâu?”
“Quê của Lâm Triết, trong tay ba mẹ của anh ta có bùa trấn quỷ.” Anh nói tên một huyện, Lâm Phạm rất ngoài ý muốn: “Rất gần nhà của tôi.”
“Đúng vậy, cô nói trước kia cô đã từng thấy lá bùa giống vậy, vì vậy tôi đã nghĩ qua đó xem thử.”
Lâm Phạm nâng đồng hồ lên xem, nói: “Đã muộn rồi, đi bây giờ hả?”
“Đúng vậy, ngày mai về gấp.”
Buổi sáng ngày mai không có việc nên Lâm Phạm có thể đi, chỉ là cái này quá đột nhiên. Chẳng qua cô cũng cảm thấy rất hứng thú với bùa trấn quỷ, nên không từ chối nổi.
“Tôi có thể làm gì?”
“Bùa trấn quỷ ở khắp nơi đều giống nhau, chỉ có cô mới có thể phân biệt sự khác nhau.”
Hạt mưa rơi xuống cửa xe vang lên tiếng “bịch bịch”, đèn đuôi xe chiếu sáng, một mảnh đen kịt.
Lâm Phạm cong khóe môi, cảm thấy cô còn có chút tác dụng.
Cô bỏ túi xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
“Cô biết Âu Dương?”
Lâm Phạm quay đầu lại: “Âu Dương Ngọc?”
Tần Phong gật đầu: “Ngày hôm đó chiếc xe xuất hiện trong đoạn video là anh ta đấy.”
Tần Phong cũng biết? Đầu óc Lâm Phạm nhanh chóng suy nghĩ. Cô tin tưởng rằng Âu Dương là người xấu, cảnh sát Tần Phong là người tốt.
Lâm Phạm nuốt ngụm nước bọt: “Anh ta là chủ thuê nhà cũ ở đường Trung Minh.”
Tần Phong nhíu mày: “Anh ta? Chủ thuê nhà?”
“Ừ.”
Tần Phong suy nghĩ, im lặng.
“Anh biết hả?”
“Ở Giang Thành ít ai không biết, là thương nhân, có tiền.”
Hai cái nhãn hiệu đằng sau khá sáng, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra search Baidu “Âu Dương Ngọc”, tư liệu nhảy ra hù chết cô. Quả nhiên là có tiền, vô cùng có tiền.
Bỏ điện thoại di động về chỗ cũ: “Anh ta tới hiện trường làm gì?”
“Anh ta có phòng ở đó, ngày đó vừa khéo đi qua tầng hầm gara.”
Lâm Phạm nhíu mày, cũng thật trùng hợp. Tên Âu Dương Ngọc này như thần kinh, có cảm giác anh ta kiềm nén hết nổi rồi.
“Trùng hợp thế?”
Tần Phong đập vô lăng, hạ cửa sổ để gió vào, vừa định nói thì điện thoại của anh vang lên, Tần Phong bắt máy.
“Có án mạng, đã chết năm người, cảnh sát địa phương xin giúp đỡ.”
“Ở đâu?”
Tần Phong xoay vô lăng, xe dừng lại ở ven đường.
Cúp điện thoại, Tần Phong nhìn về phía Lâm Phạm: “Có án mạng, tôi phải qua đó, hôm khác lại đi điều tra bùa trấn quỷ.”
“Án mạng? Ở đâu?”
Là thị trấn mà bọn họ muốn đi, Tần Phong gọi điện thoại liên hệ cho pháp y, cúp điện thoại nói với Lâm Phạm ra: “Tôi chở cô về.”
“Tôi có thể đi cùng không?” Lâm Phạm đưa ra một ý tưởng can đảm: “Tôi có thể xin nghỉ.”
Động tác định lái xe của Tần Phong ngừng lại, nhìn thẳng vào cô.
“Được không? Có lẽ tôi có thể giúp được đó.”
“Còn công việc của cô thì sao?”
“Có thể xin nghỉ.” Lâm Phạm nói: “Có thể cho tôi đi xem hiện trường không?”
Im lặng trong phút chốc, Tần Phong khởi động ô tô sang hướng cục cảnh sát: “Được, chẳng qua tất cả phải nghe theo sắp xếp, cái gì cũng không thể đụng.”
Lâm Phạm vội vàng gật đầu: “Cái gì tôi cũng không động vào, tất cả đều nghe theo anh.”
Anh quay về cục đón mấy đồng nghiệp, còn có pháp y Lưu.
Pháp y Lưu lên xe, vừa muốn càu nhàu thì thấy Lâm Phạm, sững sờ: “Ơ con bé kia?”
Ánh mắt hiện lên suy nghĩ lệch hướng lập tức nhìn sang Tần Phong, mỉm cười: “Khó thấy nha, đội trưởng Tần!”
“Chớ nói nhảm, cô ấy có thể nhìn thấy thứ mà chúng ta không thấy, chở theo xem thử.”
Lâm Phạm quay đầu lại: “Xin chào.”
Pháp Y Lưu bắt tay với cô: “Cô nói trên vai tôi có đứa con nít, là thiệt hay giả thế? Hai hôm nay vai tôi đau dữ đội, có phải do đứa con nít đó không?”
Lâm Phạm nghẹn cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tần Phong gõ vô lăng, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Mười giờ rưỡi đến thị trấn, mưa vẫn đang rơi, vừa mở cửa xe thì gió lạnh cuốn tới. Tần Phong kín đáo đưa dù cho Lâm Phạm, xuống xe lập tức tiến vào trong mưa.
Hai người còn lại cũng nhanh chóng lao xuống đi, Lâm Phạm vội vàng xuống xe.
Cục công an thị trấn sáng trưng, Tần Phong và cục trưởng gặp mặt.
“Người đã bị chết ba ngày, là trúng độc. Nhưng thế thì việc tìm hung thủ càng khó khăn, vì không có chút manh mối nào.”
“Thi thể người bị hại đâu? Pháp y giám định đi, lấy tư liệu chi tiết của người bị hại tới đây.”
“Không nghỉ ngơi sao? Hay là ngày mai phá án? Chúng tôi đã sắp xếp khách sạn xong rồi.”
“Xem sơ thi thể trước rồi nghỉ ngơi.”
“Ở nhà tang lễ, vậy bây giờ đi qua đi.”
Giám định pháp y ở thị trấn chẳng có cái gì hoàn thiện, thi thể chỉ có thể đặt ở nhà tang lễ.
Thị trấn không lớn, lái xe mười lăm phút đã tới nhà tang lễ, lúc xuống xe cảnh sát dẫn đường mới phát hiện cô gái nhỏ đi theo sau lưng Tần Phong: “Cô cũng muốn đi vào?”
Lúc này Tần Phong mới nhớ tới Lâm Phạm, quay đầu lại hỏi, nói: “Hay là cô ở trong xe chờ đi.”
“Tôi muốn nhìn một chút, có được không?”
Pháp y Lưu nói: “Xem thì xem thôi, nhìn cũng đâu làm hỏng thi thể, vào thôi.”
Tần Phong nhún vai: “Đi theo tôi.”
Nhiệt độ nhà tang lễ Đình Thi rất thấp, Lâm Phạm đi vào trong xoa cánh tay, quan sát bên trong. Rất nhanh, năm thi thể đã được đẩy ra, Lâm Phạm nhanh chóng lui ra sau người Tần Phong nửa bước, Tần Phong liếc cô một cái.
“Giết cả nhà, một ông lão hai đứa trẻ và một đôi vợ chồng. Là trúng độc tử vong, thời gian tử vong là 22h buổi tối đến 23h. Thi thể đều ở đây, hiện trường thì ngày mai nhìn.”
Đi tới tủ lạnh, thi thể đã vô cùng khó coi, Lâm Phạm không nhìn thấy hồn.
Cô vòng quanh thi thể đi một vòng, đứa trẻ nhỏ nhất mới một tuổi rưỡi, cô không nhìn nổi con nít chết, thực sự quá tàn nhẫn. Đứa con nít nhỏ như vậy, trên người có vết tổn thương do kim loại cắt.
“Anh Tần.” Lâm Phạm giật lấy tay áo Tần Phong: “Tại sao có vết dao?”
“Kiểm tra thi thể.” Tần Phong nhìn tay của cô, Lâm Phạm vội vàng rụt tay về.
Hồn trong nhà tang lễ có rất nhiều, Lâm Phạm không dám đi khắp nơi nhìn, thiết bị nhà tang lễ chưa đủ, chỉ kiểm tra đơn giản bên ngoài của thi thể. Từ nhà tang lễ đi ra đã là trời vừa sáng.
Bọn họ đi thẳng đến khách sạn, cảnh sát dẫn đường nói: “Tôi tưởng các anh có ba người nên chỉ đặt một phòng ba giường, tôi sẽ đi hỏi lại xem còn phòng trống không.”
Dù sao Lâm Phạm cũng là con gái, mấy người đàn ông như bọn họ chen lấn với nhau như thế nào cũng được.
Rất nhanh sau đó, người cảnh sát đã trở lại, gãi gãi đầu có chút lúng túng: “Không có phòng rồi, tôi đi đến chỗ khác hỏi tiếp. Phiền mọi người chờ thêm một lát.”
Huyện nhỏ nên chỗ điều kiện phòng ở có hạn, Lâm Phạm vội vàng nói: “Không có gì không có gì, tôi tùy tiện chịu khó một đêm là được, không cần làm phiền.”
Pháp y Lưu ngáp một cái: “Buổi sáng ngày mai phải đi xem hiện trường, chịu khó một đêm đi.”
Tần Phong nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì.
Trong phòng ba cái giường, Lâm Phạm ngủ giường nhỏ gần cửa sổ, hai giường khác thì gộp lại ngủ chung ba người.
Một đêm bôn ba, rất nhanh tiếng ngáy đã vang rung trời, Lâm Phạm bịt lỗ tai chôn đầu ở trong chăn. Quá khổ, tiếng ngáy của mấy người này muốn nhấc cái phòng này luôn rồi.
Cô mò mẫm đứng lên lấy điện thoại di động ra chiếu sáng đi về hướng toilet, bị nhiều người vây quanh không dễ chịu tí nào, sớm biết như vậy thà ngủ ở phòng khách vẫn tốt hơn chen phòng với bọn họ. Tiếng ngáy thật là đáng sợ, cô ngồi ở trên bồn cầu gởi nhắn tin cho quản lý xin nghỉ.
Gửi tin nhắn đi xong, Lâm Phạm xoa nhẹ đầu ngáp một phát, sửa sang lại quần áo, lúc muốn đi ra ngoài thì ánh mắt xéo qua gương, đột nhiên xuất hiện một cô bé. Cô sửng sốt, nhanh chóng xoay người lại.
Cô bé đã biến mất không thấy đâu nữa.
Cô bé mặc quần áo liễm màu trắng, sau lưng Lâm Phạm nổi gai óc, đó là cô bé hôm nay cô thấy ở nhà tang lễ. Cô vuốt cổ, kéo cửa ra đi ra ngoài, một chiếc đèn bên ngoài sáng lên.
Mùi thuốc lá trong phòng, Tần Phong đang nhìn điện thoại, nghe được âm thanh ngẩng đầu, thuận tay vỗ tàn thuốc.
Anh mặc quần dài và áo thun ba lỗ, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, Lâm Phạm thu hồi ánh mắt vội vàng tiến vào trong chăn của mình.
Tần Phong đứng lên đi về hướng toilet, Lâm Phạm mím môi, nhìn anh càng đi càng gần.
Pháp y Lưu và Tiểu Vương ngáy đinh tai nhức óc, cô hạ giọng: “Hình như hồi nãy tôi nhìn thấy cô bé đó.”
“Ai cơ?” Ánh mắt Tần Phong nhìn sang.
“Chính là năm thi thể mà chúng ta đã xem, là cô bé đó.”
Bình luận facebook