Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41+42
Chương 41
Trong tay bọn họ có dao, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Lâm Phạm, lưỡi dao sáng loáng xoẹt đến mặt của cô. Ánh sáng sắc bén lóe lên, Lâm Phạm lùi về phía sau, đụng phải lan can. Lâm Phạm theo bản năng nhảy vọt qua lan can, cô túm lấy Tiền Phương muốn kéo cô ấy qua đó. Tiền Phương không hề bước đến, chỉ đẩy đứa bé vào lòng cô rồi kêu: “Chạy mau!”
“Đi mau!” Lâm Phạm một tay ôm đứa bé, một tay muốn kéo Tiền Phương nhưng chỉ kéo được một khoảng không trống rỗng. Quay đầu lại thì thấy con dao của người đàn ông đã đâm vào người Tiền Phương, máu tuôn ra bên ngoài. Cô mấp máy môi nhưng đứa trẻ trong lòng bỗng khóc thét lên. Ba người đàn ông còn lại vượt qua hàng rào chạy thẳng đến. Tốc độ của họ quá nhanh, Lâm Phạm đã không thể suy tính nhiều nữa, ôm lấy đứa bé chạy như điên về phía đại sảnh của trạm Cao Thiết.
Bên tai có vô số âm thanh, cô không biết mình nên làm gì, không biết nên suy xét như thế nào. Trần Lỗi đã chết, Tiền Phương cũng chết, đứa con của hai người họ đang ở trong lòng mình, cô cũng không biết là mình khóc hay chưa, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cảnh sát quân sự ở đồn Cao Thiết xông đến, Lâm Phạm ôm chặt đứa bé vào lòng. Thế giới xung quanh cô giờ đang quay cuồng, rất hỗn loạn. Cô không tìm được manh mối, cứ mù quáng mà chạy, đụng hết người này đến người khác. Lâm Phạm không biết là mình muốn làm gì nữa. Tiền Phương chết rồi, cô thật sự rất muốn khóc to một trận.
Lâm Phạm đã từng gặp rất nhiều người chết. Từ khi cô ra đời đã gắn chặt với sự tử vong. Mẹ cô qua đời, sau đó là bà nội, ông nội cũng rời bỏ trần thế. Cô không muốn thấy nhiều người chết trước mặt mình như vậy.
Lâm Phạm sợ, rất sợ. Cô không gánh nổi số mệnh nặng nề này. Lâm Phạm nghĩ, chỉ cần cô cố gắng thì tội phạm trên thế giới này sẽ ít hơn một chút. Nhưng cô lại bất lực mà trơ mắt nhìn Tiền Phương chết ngay trước mặt mình.
Lâm Phạm va phải một người, cô muốn tránh sang bên cạnh, nhưng người đó không để cho cô đi mà chặn đường của cô một lần nữa. Lâm Phạm ngẩng đầu lên, xuyên qua đôi mắt mờ mịt ngấn lệ mà nhìn thấy Tần Phong, anh đưa tay ra: “Đưa đứa bé cho tôi.”
Lâm Phạm đưa đứa trẻ cho anh. Có một cảnh sát nữ bước lên ôm lấy nó. Tần Phong đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Không sao rồi, cảnh sát đều đã đến.”
Lâm Phạm im lặng cúi đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Lâm Phạm?”
Lâm Phạm lao vào lòng anh, khóc ra tiếng. Cô rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé. Những người khác mười tám tuổi đều sống dưới sự che chở của cha mẹ mà hạnh phúc lớn lên, còn cô thì phải đối mặt với tất cả những sự tàn khốc này. Cô khóc đến mức toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy áo của Tần Phong: “Chị Tiền Phương chết rồi.”
“Cô ấy chưa chết, đã đưa đến bệnh viện rồi.” Tần Phong vuốt ve mái tóc của cô: “Đừng khóc nữa, không sao rồi.”
Lâm Phạm nấc lên một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Tần Phong lau sạch nước mắt cho cô: “Không bị thương vào chỗ hiểm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngón tay thô ráp của Tần Phong ma sát lên gương mặt Lâm Phạm khiến cô cảm thấy đau rát. Lâm Phạm hít mũi hỏi: “Em bé thì sao?”
“An toàn rồi.” Tần Phong lau sạch gương mặt cô: “Cô….không sao chứ?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không sao.”
Tần Phong muốn nắm lấy vai cô nhưng lại sợ đụng phải vết thương, liền thuận thế lùi xuống nắm lấy cánh tay của Lâm Phạm: “Cô đi theo tôi trước đã. Xử lý vụ án của Trần Lỗi xong chúng ta sẽ quay về Giang thành.”
Lâm Phạm gật đầu.
Có tập văn kiện kia, tập đoàn Trung dầu coi như xong đời. Những người liên quan cũng tương đối nhiều. Tần Phong sợ Lâm Phạm gặp chuyện không may nên không dám để cô cách xa tầm mắt của mình. Đặt phòng khách sạn cũng đặt một phòng trong, anh ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy Lâm Phạm.
Tiền Phương được cấp cứu kịp thời nên đã giữ được mạng. Bố mẹ cô ấy cũng chạy tới chăm sóc, đứa bé cũng đã giao cho bọn họ.
Đến ngày thứ tư thì có kết quả điều tra. Những thương hiệu dầu ăn của Trung dầu đều điều tra ra được là không phù hợp với tiêu chuẩn an ninh quốc gia. Người phụ trách của Trung dầu là Thái Anh Phi bị bắt. Cục an ninh thực phẩm quốc gia một lần nữa rà soát lại thị trường dầu ăn trong thành phố. Có một vài công ty dầu ăn lớn bị điều tra ra được nhiều vấn đề khác nhau. Sau khi chỉnh đốn lại toàn diện và báo cáo tin tức, cả nước được một phen xôn xao chấn động.
Đinh Hạo là đối tác trực tiếp của Thái Anh Phi, nhận một trăm nghìn của Thái Anh Phi để đi lấy đồ vật trong tay Trần Lỗi. Anh ta tìm được vài tên liều mạng trong tù. Bọn họ ép hỏi Trần Lỗi, muốn lấy được tài liệu. Trần Lỗi không trả lời, bọn họ đánh đập anh ấy dã man cũng không có được kết quả. Đinh Hạo còn bị Trần Lỗi đánh đến mức chảy máu mũi. Trong lúc nóng giận, Đinh Hạo đè Trần Lỗi ở trên tầng thượng để hù dọa, ai ngờ lại sẩy tay đẩy Trần Lỗi xuống đất.
Vết thương trên tay Trần Lỗi là do chìa khóa quệt phải. Bọn họ lấy được chìa khóa liền đến nhà Trần Lỗi lục soát, nhưng không tìm thấy gì cả. Thái Anh Phi sợ chuyện mình làm bị đưa ra ánh sáng nên tiếp tục cho người đi bắt cóc con của Trần Lỗi, ai ngờ lại gặp phải một kẻ lỗ mãng là Lâm Phạm.
Kẻ lỗ mãng Lâm Phạm đang nằm trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tần Phong đang khoanh tay ngủ. Phóng viên từ tự sát đến bị giết, vụ án này cuối cùng cũng khép lại. Đây là lần thứ hai Lâm Phạm ngồi máy bay nhưng lại là lần đầu tiên ngồi cùng Tần Phong, chỉ có điều anh ngồi ở lối giữa, không thể nhìn ra bên ngoài.
Cô nhìn những đám mây xếp thành từng tầng từng lớp, trong lòng nặng trĩu. Chuyện của Trần Lỗi cuối cùng cũng kết thúc, người mất thì cũng đã mất rồi, hi vọng Tiền Phương có thể sống thật tốt. Cô không còn gặp lại linh hồn của Trần Lỗi nữa, có lẽ là đã đi đầu thai rồi. Ân oán rồi sẽ trôi theo thời gian, cát bụi rồi cũng trở về với cát bụi.
Người bên cạnh động đậy một cái, Lâm Phạm quay đầu lại thấy Tần Phong đã mở mắt. Hai người họ đối mặt với nhau, Lâm Phạm vẫn chịu thua trước, mặt có hơi nóng. Ánh mắt của Trần Phong quá sắc bén, chút tâm tư đó của cô không thể nào giấu được.
Lâm Phạm mím môi một lát, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Anh nhìn cái gì?”
Giọng nói của cô rất thấp, rất nhẹ, giống như lông chim vậy, nhẹ nhàng gợn qua trái tim của Tần Phong. Anh cũng cười, hơi híp mắt lại: “Ngồi khó chịu à?”
Vốn dĩ, Tần Phong muốn đặt khoang hạng nhất. Nhưng lúc Lâm Phạm đi thăm Tiền Phương anh chỉ mang một chiếc thẻ, phần lớn số tiền đều đã đưa cho Tiền Phương lo tiền thuốc thang. Nhà cô ấy cũng không giàu có gì, sau này còn phải nuôi con, thật sự không dễ dàng.
Số tiền còn lại chỉ đủ để đặt chỗ hạng thường, đành khiến Lâm Phạm chịu thiệt.
Tần Phong mở nắp chai nước uống một ngụm, yết hầu của anh khẽ động đậy. Uống xong, Tần Phong bỏ chai nước xuống hỏi: “Cô không ngủ à?”
“Em không ngủ được.” Lâm Phạm thu hồi tầm mắt, chỉ tay về phía những tầng mây mênh mông bên ngoài, giọng điệu giống như một “tấm chiếu mới”: “Bên ngoài đẹp quá.”
Tần Phong nhìn theo cô: “Đúng là rất đẹp.”
Mọi người trong khoang hầu hết đều đã ngủ, xung quanh rất yên tĩnh.
“Anh Tần.”
“Ừ?”
Lâm Phạm quay đầu nhìn thẳng vào Tần Phong, đôi mắt của Tần Phong rất đẹp, vừa sâu sắc vừa đen nhánh. Lâm Phạm nhìn một lúc, đôi tay ở bên dưới siết chặt lại, cắn răng lấy dũng khí hỏi: “ Liệu anh có thể thích cô gái tuổi tác hơi nhỏ một chút không?”
Tần Phong nhìn vào cô, đôi lông mày nhếch lên.
Lâm Phạm vô cùng khó xử, tay cô xoa xoa lên vạt áo: “Ý em là….”
“Là cái gì?”
Lâm Phạm cắn môi, né tránh ánh mắt của Tần Phong: “Hôm qua em xem ti vi, có một nữ minh tinh rất đáng yêu, rất xinh đẹp, chỉ là tuổi còn nhỏ…”
“Tôi sẽ đợi cô lớn lên.” Tần Phong ngắt lời Lâm Phạm, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào cô.
Lâm Phạm đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Tần Phong, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Em không phải, em không biết…” Âm thanh dần dần thấp xuống, rồi cúi đầu không nói lời nào.
Tần Phong đặt tay lên đầu cô: “Hửm?”
Âm cuối của anh nâng cao lên, dường như có một chút ý cười. Mặt của Lâm Phạm càng đỏ hơn, bàn tay ở trên đầu cô nóng như lửa, khiến cô không dám ngẩng đầu: “Anh Tần…..”
“Ừ?”
Bạn gái cũ của Tần Phong rất đẹp, đẹp theo kiểu ngự tỷ. Lâm Phạm cảm thấy dường như mình đã hiểu câu “chờ cô lớn lên” đó là ý gì, nhưng dường như lại không hiểu. Cô mơ hồ nghĩ, Tần Phong không phải lại muốn tìm bạn gái rồi đấy chứ? Chắc là không đâu.
Vì vấn đề này nên Lâm Phạm vẫn luôn cảm thấy lúng túng, xuống máy bay rồi cũng không dám nói gì. Chỉ đi theo sau Tần Phong, anh đi đâu thì cô đi đó, nói chung đi theo anh thì sẽ không sai. Vào đến hầm để xe, bên trong rất yên tĩnh. Tần Phong mở cửa xe, ngồi vào trong. Lâm Phạm vội vàng vào theo, ngồi ở vị trí cạnh người lái, kéo dây an toàn lên. Tần Phong bỗng nhiên cúi người tiến đến, Lâm Phạm lập tức cứng người lại, đôi mắt mở to.
Tần Phong đưa tay ra mở cửa xe rồi lại đóng cửa vào, nói: “Không để ý kỹ.”
Khoảng cách ở rất gần, Lâm Phạm có thể cảm nhận được hô hấp của anh. Cô nhìn chằm chằm vào môi của Tần Phong, môi anh rất đẹp, da lại ngăm đen, đường cong cường tráng.
Yết hầu ở cổ họng Tần Phong động đậy, nhìn chăm chú vào Lâm Phạm vài giây rồi mới ngồi thẳng lại. Tần Phong lắc đầu cười một cái, rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng nhưng lại không châm lửa. Anh mở cửa kính xe xuống để gió thổi vào. Một lúc sau, anh lấy điếu thuốc ra giả vờ đặt lại vào hộp thuốc lá, khởi động động cơ rồi lái xe ra ngoài.
Ngón tay út của Lâm Phạm khẽ run rẩy. Cô siết chặt lấy mép áo, tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch giống như đang đánh trống. Vừa rồi, cô dường như cảm nhận được Tần Phong muốn hôn mình, có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.” Lâm Phạm căng thẳng đến mức cắn phải đầu lưỡi, đau đến nhíu mày: “Nhà anh có bản đồ của Giang thành không? Bản đồ bằng giấy ấy?”
“Chắc là có trong thư phòng. Lúc về cô tìm thử xem.”
Lâm Phạm ừ một tiếng: “Nhập học xong em muốn về quê một chuyến. Còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu học.”
“Ở quê cô còn có người thân?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cô về làm gì?”
“Tìm tung tích của bùa trấn quỷ. Em luôn cảm thấy đã từng gặp nó ở đâu rồi, nhưng những nơi mà em đã từng đi thì rất ít. Có lẽ là ở quê nhà của em, em muốn về đó xem thử, có thể sẽ có manh mối.” Mặt khác, Lâm Phạm cũng muốn biết Âu Dương Ngọc nói là thật hay giả, mẹ cô rốt cuộc đã chết như thế nào? Cô sống bình thường đến mười tám tuổi là được người ta kéo dài mạng sống.
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không cần đâu.” Lâm Phạm nói: “Em tự về là được, cũng sắp tới rồi.”
Tần Phong còn muốn lên tiếng thì điện thoại đã vang lên, anh ấn nút nghe máy.
Giọng nói của đầu dây bên kia rất lớn.
“Đội trưởng Tần, anh đã về chưa?”
“Chuyện gì? Nói đi.” Tần Phong tay nắm lấy tay lái, mắt nhìn về phía trước.
“Vườn hoa Thụy Lệ xảy ra án mạng, là nữ, đoán chừng đã chết khoảng ba, bốn ngày.”
“Đã động vào hiện trường chưa?”
“Sáng nay nhận được báo án, nhân viên pháp y đã mang tử thi về khám nghiệm rồi, hiện trường vẫn chưa động vào.”
Tần Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “ Năm giờ rưỡi tôi sẽ đến, mọi người trông nom ở đó, đừng động vào.”
“Được.”
Tắt điện thoại xong, Tần Phong hỏi: “Cô muốn quay về hay muốn cùng tôi đến xem hiện trường một chút?”
Lâm Phạm tạm thời không có hứng thú với thi thể: “Anh để em xuống ở chỗ có thể bắt xe là được rồi.”
Tần Phong cũng không nói thêm gì với cô, để cô xuống ở trước cửa một bến tàu điện ngầm trong nội thành: “Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi, anh đi đi.”
Tần Phong lái xe rời đi. Lâm Phạm bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế rồi ôm mặt để hạ nhiệt xuống. Cô hơi chậm chạp trong phương diện tình cảm, nhưng không có nghĩa rằng cô chậm chạp đến mức không phân biệt nam nữ.
“Đi đường Chính Minh có được không? Đường Anh Luân dạo này đang sửa chữa, tắc nghẽn vô cùng.”
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn đường ở phía trước, trong nháy mắt liền trợn to mắt. Một người phụ nữ đang đứng ở giữa đường, tóc dài bay phấp phới, dáng người nhỏ nhắn và cao gầy. Là ma nữ mà cô đã nhìn thấy lúc đến thành phố B.
Lúc này, mặt trời đang bị mây đen che kín. Cô ta quay đầu nhìn lại, sắc mặt trắng nhợt không một chút huyết sắc, ánh mắt đen ngòm trợn lên nhìn Lâm Phạm.
“Cô gái?” Lâm Phạm bừng tỉnh, xe taxi đi xuyên qua ma nữ tóc dài, tài xế nói: “Đi đường Chính Minh có được không?”
Lâm Phạm bị dọa đến tỉnh cả người, gật đầu: “Được ạ.”
Chương 42:
Trong phòng, mùi xác chết thối rữa rất rõ. Phòng cũng đang mở điều hòa.
“Người báo cảnh sát là nhân viên trong cửa hàng của cô ấy. Cảnh sát mở cửa thì phát hiện Hùng Kiều đã chết rồi.”
“Ai mở điều hòa vậy?” Tần Phong nhìn về phía điều hòa, nhiệt độ là mười bảy độ, trong phòng vô cùng lạnh: “Ai đã động tới hiện trường?”
“Khi vào đây thì đã mở rồi.” Tiểu Vương nói: “Chúng tôi không hề động tới đồ đạc ở hiện trường, dốc hết khả năng để giữ nguyên vẹn đó.”
Túi xách của cô gái là hiệu Hermès, đặt trên chiếc tủ thấp ở lối ra vào. Chìa khóa bị ném ở một bên.
“Khi mọi người vào, khóa cửa có dấu vết bị phá hỏng không?”
“Không có.”
Tần Phong tiếp tục đi vào bên trong. Tiểu Vương nói: “Dấu vết thay đổi vị trí đồ đạc ở phòng khách rất rõ. Bước đầu chúng tôi dự đoán là cướp của. Dấu vết ở phòng ngủ cũng rất rõ, người chết nằm trong phòng ngủ. Căn cứ theo mức độ thối rữa của thi thể thì thời gian tử vong chắc là khoảng bốn ngày rồi.”
“Cậu là dựa theo nhiệt độ bên ngoài để đánh giá hay là dựa theo nhiệt độ trong nhà?” Tần Phong đi tới cửa phòng ngủ chính thì đã ngửi thấy mùi tanh hôi của thi thể thối rữa. Anh đeo găng tay lên, ngồi xổm xuống trước cửa phòng. Rèm cửa sổ đang mở, ánh sáng chiếu rọi vào. Trên đất có vết máu đã khô, trên tường có một bức ảnh phụ nữ, rất xinh đẹp.
“Khi vào đây thì đèn có mở không? Rèm cửa đang trong trạng thái được kéo ra à?”
“Không, người của chúng ta đã kéo rèm cửa ra.”
“Có đụng tới công tắc không?”
“Không có.”
“Vậy cậu tìm trên công tắc xem có dấu vân tay không đi.”
“Công tắc ư? Tại sao?”
“Kêu cậu tìm thì cứ tìm đi.” Tần Phong đứng dậy, tránh vết máu mà đi vào bên trong: “Ảnh chụp hiện trường đâu?”
Tiểu Vương đưa máy ảnh cho anh rồi đi lấy dấu vân tay có khả năng xuất hiện trên công tắc.
Thi thể nằm trên mặt đất trong tư thế ngửa mặt lên, quần áo lộn xộn, mở to mắt. Một lượng máu lớn từ phần đầu trào ra.
“Thi thể có bị xâm hại không?”
“Không có, có điều trên chân có vết thương do cào cấu.”
Tần Phong nhìn anh ta một cái: “Cậu vẫn nên tiếp tục lấy dấu vân tay đi.”
Tần Phong đi tới bên cạnh cửa sổ. Là nhà lớn có vườn hoa, phòng ngủ có cửa kính lớn sát đất. Bên ngoài là sân phơi, có trồng hoa cỏ. Cửa sân phơi được khóa trái. Tần Phong quan sát khóa cửa, không có dấu vết bị cạy khóa.
Trong ngăn kéo và tủ ở phòng ngủ đều có dấu vết bị lục lọi. Quần áo và đồ đạc chất thành đống lộn xộn, nhưng vật phẩm có giá trị thì lại vẫn còn nguyên cả. Tần Phong tìm ra được một chiếc nhẫn, nhìn logo thương hiệu, giá trị vào khoảng xấp xỉ một trăm ngàn tệ. Còn có không ít đồng hồ, lắc tay, nhẫn, hoa tai kim cương hàng hiệu, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có giá từ một trăm ngàn trở lên.
Tần Phong lật tìm trong tủ, đột nhiên ánh mắt anh ngừng lại. Trong tủ có một vệt máu. Anh liền vội vã chụp ảnh, cầm đèn chiếu lên trên dấu vết. Vết máu là vết dạng quẹt qua, có lẽ là do dính từ người sang.
Giết người trước, sau đó mở tủ.
“Đội trưởng Tần, trên này tìm được không ít dấu vân tay.” Tiểu Vương nghi hoặc: “Cái này là do hung thủ để lại sao?”
“Không chắc, cũng có thể là người bị hại để lại. Đem về làm so sánh là biết thôi.”
“Sao các cậu lại phán đoán là giết người vì tài sản?”
“Trong phòng người chết không có tiền mặt. Thủ pháp gây án của hung thủ rất tàn bạo, lộn xộn bừa bãi, đoán chừng là vì kích động nên giết người. Anh nhìn căn phòng bị lục lọi thành ra thế này, không vì tiền thì vì cái gì?”
“Vì mục đích che giấu sự thật.” Tần Phong nói: “Người bây giờ có mấy ai mang tiền mặt theo người nữa? Nhắm vào tiền thì thú vị rồi. Trong căn phòng này có nhiều đồ giá trị như vậy mà chẳng mất cái nào. Chiếc túi xách Hermès ngoài cửa một trăm hai mươi ngàn tệ, đồng hồ người bị hại đeo trên tay cũng chừng một trăm ngàn tệ trở lên.”
Tiểu Vương líu lưỡi: “Tôi biết ngay là chiếc túi xách có ký hiệu chữ h đó đáng tiền mà, thì ra đáng tiền đến vậy à?”
Tần Phong nhìn quanh phòng, quay người đi ra phòng khách. Phía nam phòng khách cũng có sân phơi, cửa không khóa trái. Tần Phong quan sát cửa sân phơi, phát hiện trên tay nắm cửa có vết máu, vội vàng chụp lại rồi kêu Tiểu Vương lấy dấu vân tay trên cửa.
“Cánh cửa này thì người của chúng ta đã kéo rồi, nếu có dấu vấn tay thì cũng sẽ không hoàn chỉnh.”
Tần Phong nhíu mày: “Các cậu là giặc cướp đấy à? Tôi có từng nói khi phá án phải cẩn thận chưa? Chú trọng đến chi tiết, các cậu nghe thành cái gì vậy? Có vết máu mà không nhìn thấy à? Vì sao lại xuất hiện máu?”
Tiểu Vương cúi gằm mặt, không nói gì nữa, vùi đầu tìm dấu vân tay, lấy vết máu. Tần Phong cẩn thận mở cửa ra. Trên sân phơi có đặt chậu hoa, nhưng lại không có mấy loại thực vật sống được, phần lớn đều đã chết khô rồi.
Căn hộ ở trên tầng bốn, sân phơi không bị đóng kín, lan can cao một mét năm mươi. Tần Phong ngồi xổm xuống, thấy bên rìa có vết bùn còn lưu lại. Anh đứng lên, ló đầu ra nhìn xuống dưới lầu. Dưới lầu là một vườn hoa nhỏ, trên tường có treo cục nóng điều hòa. Anh gọi Tiểu Vương: “Hung thủ đi từ đây vào phòng đấy. Có lẽ cũng là đi từ đây ra. Cậu xuống xem xem có thể lấy được dấu chân không đi.” Tần Phong gọi điện thoại kêu người mang công cụ tới. Rất nhanh, Tiểu Vương đã phát hiện ra một dấu chân hoàn chỉnh từ bên dưới. Nhưng mặt tường thô ráp, rất khó để lại dấu vân tay, cũng không còn cách nào khác.
Lúc việc lấy vật chứng kết thúc thì đã là tám giờ, Tần Phong và Tiểu Vương về cục, định đi tới trung tâm khám nghiệm tử thi thì bị Lưu Quyên gọi lại: “Đội trưởng Tần, anh có một đơn hàng chuyển phát nhanh, tôi ký nhận giúp anh rồi đó.”
Tần Phong hơi sững lại: “Hàng gì thế?”
“Tôi đi lấy ngay đây.” Lưu Quyên quay người chạy đi, rất nhanh đã quay lại đưa cho Tần Phong một gói hàng: “Điện thoại anh mua à? Không phải anh nói là không dùng hãng này ư? Sao lại thay đổi ý kiến rồi vậy?” Lưu Quyên cười nói.
Tần Phong nhận lấy, nhìn một cái: “Mua cho bạn.” Anh vừa bóc hộp đồ vừa đi về phía trung tâm khám nghiệm tử thi. Lúc này, anh mới nhớ ra điện thoại của Lâm Phạm bị rơi hỏng rồi. Khi anh đi, anh còn dặn dò Lâm Phạm nếu có thời gian thì gọi điện thoại cho anh. Lấy gì gọi đây? Tần Phong bóc chiếc điện thoại ra rồi nhét vào túi quần, hộp thì vứt trong thùng rác.
“Hùng Kiều chết lâu như vậy rồi mà cũng không có ai báo cảnh sát cả.”
Tần Phong đẩy cửa phòng giải phẫu. Pháp y Lưu đã tiến hành khâu các bộ phận lại rồi. Thấy Tần Phong, anh liền nói: “Về rồi à?”
Tần Phong gật đầu, sải bước dài đi tới: “Thế nào rồi?”
“Phần đầu bị thương nặng, là vết thương chí mạng, trực tiếp dẫn tới cái chết của cô ta.”
“Có bị xâm hại không?”
Tiểu Vương lại nhìn Tần Phong, lông mày cũng sắp bay ra ngoài luôn rồi: “Đại ca à…”
“Có, có điều là chưa thực hiện được.” Pháp y Lưu nói: “Chắc là sau khi người chết bị đánh mạnh thì đã ngã xuống đất, hung thủ định thực hiện hành vi bạo lực thì phát hiện cô ta đã chết nên mới ngừng lại.”
“Thời gian tử vong?”
“Một tuần.”
“Không phải là bốn ngày sao?” Tiểu Vương chen miệng vào.
Pháp y Lưu lắc đầu: “Ít nhất là một tuần.”
“Trong phòng có mở điều hòa, khả năng là do hung thủ mở để kéo dài thời gian phát hiện, cũng có thể là để khiến cảnh sát hiểu lầm, khiến người ta cho rằng thời gian tử vong muộn hơn thời gian tử vong thật sự.
“Vì sao lại làm như vậy?” Tiểu Vương hỏi.
“Tạm thời tôi cũng không thể trả lời cậu được. Cậu đi điều tra các mối quan hệ khi còn sống của người chết đi. Điều tra camera thêm một lần nữa. Tất cả các camera giám sát trong vòng một tuần đều phải trích xuất ra.”
“Đã rõ.” Tiểu Vương rời đi. Pháp y Lưu tiếp tục khâu thi thể: “Tra ra được gì rồi?”
“Xác suất thấy gái đẹp nổi ý xấu lớn hơn là thấy tiền nổi ý xấu. Vết thương chí mạng ở phần đầu được gây ra như thế nào vậy?”
“Hung khí dạng gậy, hình trụ. Sẽ không quá to, có trọng lượng nhất định.”
“Giống kiểu gậy rút gọn được ấy à?”
“Đúng. Vừa nãy tôi còn nghĩ làm thế nào mới có thể gây ra vết thương mà mức độ tổn thương ở trước sau không đồng đều, nếu là gậy rút gọn được thì giải thích được rồi.” Pháp y Lưu đã nghĩ thông, lập tức bỏ thi thể xuống, tháo găng tay, đi sang bên cạnh lấy báo cáo ra: “Anh ta đến là vì sắc đẹp, tại sao không lấy dao găm mà lại lấy gậy?”
“Chắc là do thói quen.”
Người nào sẽ có thói quen như vậy chứ?
Tần Phong cầm báo cáo khám nghiệm tử thi lên xem, lão Lưu đứng bên cạnh cầm gậy rút gọn so sánh với vết thương: “Tiểu Lâm không sao chứ?”
“Kiểm tra thì không có vấn đề gì.” Tần Phong nghĩ tới chuyện không biết buổi tối Lâm Phạm đã ăn cơm hay chưa: “Có điều chỗ đó lại bị đâm một dao.”
“Chuyện là thế nào vậy?”
Tần Phong mở ảnh trong điện thoại lên. Căn cứ theo trang phục của người chết, có lẽ là cô ta vừa về nhà, tới phòng ngủ thay đồ, sau đó hung thủ liền đi vào: “Lúc trước vừa đúng lúc gặp phải một vụ án. Tính cách cô ấy ghét ác như thù nên bị người ta chém một dao.”
Khóe miệng lão Lưu giật giật: “Tính cách hai người giống nhau thật đấy.”
“Tôi đi trước đây. Hôm nay chắc chắn là không kết án được rồi.” Tần Phong nói: “Tài liệu này tôi cầm đi một bản nhé.”
“Hay là để chị dâu anh hầm canh mang sang cho Tiểu Lâm? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Lâm Phạm đã khỏe mạnh nhảy nhót trở lại rồi: “Không làm phiền đến chị dâu nữa.”
Tần Phong quay về phòng làm việc, chỉnh lý vụ án lại một lần. Hôm nay cũng không xong việc được, anh liền dặn dò cấp dưới rồi ra khỏi phòng làm việc, đi tới bãi đỗ xe. Giờ này, Tần Phong cũng không tìm được tiệm bán canh nào. Anh mua hai suất mì thịt bò ở cửa nhà rồi xách lên lầu.
Anh vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Lâm Phạm mặc áo hoodie rộng, rụt cổ, vẻ mặt đầy đáng thương: “Anh về rồi à?”
Tần Phong “ừ” một tiếng, đi vào liền ngửi thấy mùi mì ăn liền: “Cô ăn mì ăn liền à?”
Lâm Phạm nấu mì, chỉ mới ăn được hai miếng thì Tần Phong đã về rồi, bị bắt tại trận cô cũng có hơi xấu hổ: “Vốn định đợi anh về, đợi anh đến tận giờ này, em cũng đói rồi…”
“Đem cơm về rồi đây, mì ăn liền bỏ đó đi.” Tần Phong bỏ hộp đồ ăn xuống, lấy chiếc điện thoại mới ra đặt ở gần cửa ra vào: “Cô làm sim điện thoại chưa?”
“Làm rồi.”
“Bạn tôi mua điện thoại, thấy khá ổn nên cũng đem một cái về cho cô.” Tần Phong xách hộp đồ ăn vào phòng bếp: “Qua đây ăn cơm đi.”
Lâm Phạm nhìn chiếc điện thoại màu hồng đặt gần cửa, chợt cảm thấy bạn của Tần Phong thật giàu có. Chiếc điện thoại này cô từng nghe nói rồi, nhưng trước giờ chưa từng dùng. Cô chạy bước nhỏ tới: “Cái này đắt lắm đúng không?”
“Không đắt.” Tần Phong ra hiệu bảo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mì thịt bò ăn ngon hơn mì ăn liền. Lâm Phạm ôm sự áy náy với mì ăn liền mà ăn hết mì thịt bò, ô cùng thỏa mãn: “Hôm nay em thấy một ma nữ, chính là người mà chúng ta gặp ở sân bay thành phố B, rất xinh đẹp.”
“Cô ta chết như thế nào?”
“Cô ấy không nói, có vẻ lạnh lùng cao ngạo lắm. Vẻ ngoài thì thật sự rất xinh, không kém ngôi sao nữ là bao đâu.”
Tần Phong dọn dẹp hộp đồ ăn: “Lệ quỷ à?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không biết, cô ấy không đánh em, cũng không bóp cổ em.”
Tần Phong nhìn cô một cái rồi lại dọn dẹp tiếp cho xong. Lâm Phạm vội vã lau sạch bàn. Tần Phong cầm điện thoại của cô lên, đi tới ngồi xuống sofa trong phòng khác: “Đưa sim cho tôi.”
Lâm Phạm tìm được sim rồi liền chạy tới phòng khách đưa cho Tần Phong. Tần Phong lắp sim vào, mở máy lên, để Lâm Phạm cài mật mã và vân tay.
Điện thoại đã mở, Lâm Phạm đưa lại điện thoại cho Tần Phong: “Thế này đúng không?”
Tần Phong nhận lấy điện thoại. Cách đây rất lâu anh đã từng dùng loại máy này, chê tính năng an toàn không tốt nên liền đổi.
“Danh bạ có thể đồng bộ vào. Chuyện số của cô vào là được.”
Lâm Phạm ngồi đối diện, có chút mất tự nhiên: “Tôi chỉ nhớ số điện thoại của anh thôi.” Tần Phong sững người, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm gãi gãi tai: “Có được không?”
Tần Phong nhập số điện thoại của mình vào, gõ hai chữ Tần Phong rồi liền trả điện thoại về cho cô: “Trong nhà có mạng, mật khẩu là sáu số tám.”
“Vâng.”
“Mấy con… ma đó, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng qua lại với bọn họ, không tốt cho cô đâu.”
Việc Lâm Phạm ngất xỉu vô cớ, Tần Phong vẫn nghi ngờ nguyên nhân là do cô giao tiếp với ma quỷ quá nhiều. Trên cơ thể người sống có dương khí, dính nhiều âm khí của ma quỷ e rằng sẽ không tốt.
Trong tay bọn họ có dao, trong nháy mắt đã xông đến trước mặt Lâm Phạm, lưỡi dao sáng loáng xoẹt đến mặt của cô. Ánh sáng sắc bén lóe lên, Lâm Phạm lùi về phía sau, đụng phải lan can. Lâm Phạm theo bản năng nhảy vọt qua lan can, cô túm lấy Tiền Phương muốn kéo cô ấy qua đó. Tiền Phương không hề bước đến, chỉ đẩy đứa bé vào lòng cô rồi kêu: “Chạy mau!”
“Đi mau!” Lâm Phạm một tay ôm đứa bé, một tay muốn kéo Tiền Phương nhưng chỉ kéo được một khoảng không trống rỗng. Quay đầu lại thì thấy con dao của người đàn ông đã đâm vào người Tiền Phương, máu tuôn ra bên ngoài. Cô mấp máy môi nhưng đứa trẻ trong lòng bỗng khóc thét lên. Ba người đàn ông còn lại vượt qua hàng rào chạy thẳng đến. Tốc độ của họ quá nhanh, Lâm Phạm đã không thể suy tính nhiều nữa, ôm lấy đứa bé chạy như điên về phía đại sảnh của trạm Cao Thiết.
Bên tai có vô số âm thanh, cô không biết mình nên làm gì, không biết nên suy xét như thế nào. Trần Lỗi đã chết, Tiền Phương cũng chết, đứa con của hai người họ đang ở trong lòng mình, cô cũng không biết là mình khóc hay chưa, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cảnh sát quân sự ở đồn Cao Thiết xông đến, Lâm Phạm ôm chặt đứa bé vào lòng. Thế giới xung quanh cô giờ đang quay cuồng, rất hỗn loạn. Cô không tìm được manh mối, cứ mù quáng mà chạy, đụng hết người này đến người khác. Lâm Phạm không biết là mình muốn làm gì nữa. Tiền Phương chết rồi, cô thật sự rất muốn khóc to một trận.
Lâm Phạm đã từng gặp rất nhiều người chết. Từ khi cô ra đời đã gắn chặt với sự tử vong. Mẹ cô qua đời, sau đó là bà nội, ông nội cũng rời bỏ trần thế. Cô không muốn thấy nhiều người chết trước mặt mình như vậy.
Lâm Phạm sợ, rất sợ. Cô không gánh nổi số mệnh nặng nề này. Lâm Phạm nghĩ, chỉ cần cô cố gắng thì tội phạm trên thế giới này sẽ ít hơn một chút. Nhưng cô lại bất lực mà trơ mắt nhìn Tiền Phương chết ngay trước mặt mình.
Lâm Phạm va phải một người, cô muốn tránh sang bên cạnh, nhưng người đó không để cho cô đi mà chặn đường của cô một lần nữa. Lâm Phạm ngẩng đầu lên, xuyên qua đôi mắt mờ mịt ngấn lệ mà nhìn thấy Tần Phong, anh đưa tay ra: “Đưa đứa bé cho tôi.”
Lâm Phạm đưa đứa trẻ cho anh. Có một cảnh sát nữ bước lên ôm lấy nó. Tần Phong đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Không sao rồi, cảnh sát đều đã đến.”
Lâm Phạm im lặng cúi đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Lâm Phạm?”
Lâm Phạm lao vào lòng anh, khóc ra tiếng. Cô rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé. Những người khác mười tám tuổi đều sống dưới sự che chở của cha mẹ mà hạnh phúc lớn lên, còn cô thì phải đối mặt với tất cả những sự tàn khốc này. Cô khóc đến mức toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy áo của Tần Phong: “Chị Tiền Phương chết rồi.”
“Cô ấy chưa chết, đã đưa đến bệnh viện rồi.” Tần Phong vuốt ve mái tóc của cô: “Đừng khóc nữa, không sao rồi.”
Lâm Phạm nấc lên một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
Tần Phong lau sạch nước mắt cho cô: “Không bị thương vào chỗ hiểm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngón tay thô ráp của Tần Phong ma sát lên gương mặt Lâm Phạm khiến cô cảm thấy đau rát. Lâm Phạm hít mũi hỏi: “Em bé thì sao?”
“An toàn rồi.” Tần Phong lau sạch gương mặt cô: “Cô….không sao chứ?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không sao.”
Tần Phong muốn nắm lấy vai cô nhưng lại sợ đụng phải vết thương, liền thuận thế lùi xuống nắm lấy cánh tay của Lâm Phạm: “Cô đi theo tôi trước đã. Xử lý vụ án của Trần Lỗi xong chúng ta sẽ quay về Giang thành.”
Lâm Phạm gật đầu.
Có tập văn kiện kia, tập đoàn Trung dầu coi như xong đời. Những người liên quan cũng tương đối nhiều. Tần Phong sợ Lâm Phạm gặp chuyện không may nên không dám để cô cách xa tầm mắt của mình. Đặt phòng khách sạn cũng đặt một phòng trong, anh ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy Lâm Phạm.
Tiền Phương được cấp cứu kịp thời nên đã giữ được mạng. Bố mẹ cô ấy cũng chạy tới chăm sóc, đứa bé cũng đã giao cho bọn họ.
Đến ngày thứ tư thì có kết quả điều tra. Những thương hiệu dầu ăn của Trung dầu đều điều tra ra được là không phù hợp với tiêu chuẩn an ninh quốc gia. Người phụ trách của Trung dầu là Thái Anh Phi bị bắt. Cục an ninh thực phẩm quốc gia một lần nữa rà soát lại thị trường dầu ăn trong thành phố. Có một vài công ty dầu ăn lớn bị điều tra ra được nhiều vấn đề khác nhau. Sau khi chỉnh đốn lại toàn diện và báo cáo tin tức, cả nước được một phen xôn xao chấn động.
Đinh Hạo là đối tác trực tiếp của Thái Anh Phi, nhận một trăm nghìn của Thái Anh Phi để đi lấy đồ vật trong tay Trần Lỗi. Anh ta tìm được vài tên liều mạng trong tù. Bọn họ ép hỏi Trần Lỗi, muốn lấy được tài liệu. Trần Lỗi không trả lời, bọn họ đánh đập anh ấy dã man cũng không có được kết quả. Đinh Hạo còn bị Trần Lỗi đánh đến mức chảy máu mũi. Trong lúc nóng giận, Đinh Hạo đè Trần Lỗi ở trên tầng thượng để hù dọa, ai ngờ lại sẩy tay đẩy Trần Lỗi xuống đất.
Vết thương trên tay Trần Lỗi là do chìa khóa quệt phải. Bọn họ lấy được chìa khóa liền đến nhà Trần Lỗi lục soát, nhưng không tìm thấy gì cả. Thái Anh Phi sợ chuyện mình làm bị đưa ra ánh sáng nên tiếp tục cho người đi bắt cóc con của Trần Lỗi, ai ngờ lại gặp phải một kẻ lỗ mãng là Lâm Phạm.
Kẻ lỗ mãng Lâm Phạm đang nằm trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tần Phong đang khoanh tay ngủ. Phóng viên từ tự sát đến bị giết, vụ án này cuối cùng cũng khép lại. Đây là lần thứ hai Lâm Phạm ngồi máy bay nhưng lại là lần đầu tiên ngồi cùng Tần Phong, chỉ có điều anh ngồi ở lối giữa, không thể nhìn ra bên ngoài.
Cô nhìn những đám mây xếp thành từng tầng từng lớp, trong lòng nặng trĩu. Chuyện của Trần Lỗi cuối cùng cũng kết thúc, người mất thì cũng đã mất rồi, hi vọng Tiền Phương có thể sống thật tốt. Cô không còn gặp lại linh hồn của Trần Lỗi nữa, có lẽ là đã đi đầu thai rồi. Ân oán rồi sẽ trôi theo thời gian, cát bụi rồi cũng trở về với cát bụi.
Người bên cạnh động đậy một cái, Lâm Phạm quay đầu lại thấy Tần Phong đã mở mắt. Hai người họ đối mặt với nhau, Lâm Phạm vẫn chịu thua trước, mặt có hơi nóng. Ánh mắt của Trần Phong quá sắc bén, chút tâm tư đó của cô không thể nào giấu được.
Lâm Phạm mím môi một lát, khóe miệng cô khẽ cong lên: “Anh nhìn cái gì?”
Giọng nói của cô rất thấp, rất nhẹ, giống như lông chim vậy, nhẹ nhàng gợn qua trái tim của Tần Phong. Anh cũng cười, hơi híp mắt lại: “Ngồi khó chịu à?”
Vốn dĩ, Tần Phong muốn đặt khoang hạng nhất. Nhưng lúc Lâm Phạm đi thăm Tiền Phương anh chỉ mang một chiếc thẻ, phần lớn số tiền đều đã đưa cho Tiền Phương lo tiền thuốc thang. Nhà cô ấy cũng không giàu có gì, sau này còn phải nuôi con, thật sự không dễ dàng.
Số tiền còn lại chỉ đủ để đặt chỗ hạng thường, đành khiến Lâm Phạm chịu thiệt.
Tần Phong mở nắp chai nước uống một ngụm, yết hầu của anh khẽ động đậy. Uống xong, Tần Phong bỏ chai nước xuống hỏi: “Cô không ngủ à?”
“Em không ngủ được.” Lâm Phạm thu hồi tầm mắt, chỉ tay về phía những tầng mây mênh mông bên ngoài, giọng điệu giống như một “tấm chiếu mới”: “Bên ngoài đẹp quá.”
Tần Phong nhìn theo cô: “Đúng là rất đẹp.”
Mọi người trong khoang hầu hết đều đã ngủ, xung quanh rất yên tĩnh.
“Anh Tần.”
“Ừ?”
Lâm Phạm quay đầu nhìn thẳng vào Tần Phong, đôi mắt của Tần Phong rất đẹp, vừa sâu sắc vừa đen nhánh. Lâm Phạm nhìn một lúc, đôi tay ở bên dưới siết chặt lại, cắn răng lấy dũng khí hỏi: “ Liệu anh có thể thích cô gái tuổi tác hơi nhỏ một chút không?”
Tần Phong nhìn vào cô, đôi lông mày nhếch lên.
Lâm Phạm vô cùng khó xử, tay cô xoa xoa lên vạt áo: “Ý em là….”
“Là cái gì?”
Lâm Phạm cắn môi, né tránh ánh mắt của Tần Phong: “Hôm qua em xem ti vi, có một nữ minh tinh rất đáng yêu, rất xinh đẹp, chỉ là tuổi còn nhỏ…”
“Tôi sẽ đợi cô lớn lên.” Tần Phong ngắt lời Lâm Phạm, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào cô.
Lâm Phạm đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Tần Phong, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Em không phải, em không biết…” Âm thanh dần dần thấp xuống, rồi cúi đầu không nói lời nào.
Tần Phong đặt tay lên đầu cô: “Hửm?”
Âm cuối của anh nâng cao lên, dường như có một chút ý cười. Mặt của Lâm Phạm càng đỏ hơn, bàn tay ở trên đầu cô nóng như lửa, khiến cô không dám ngẩng đầu: “Anh Tần…..”
“Ừ?”
Bạn gái cũ của Tần Phong rất đẹp, đẹp theo kiểu ngự tỷ. Lâm Phạm cảm thấy dường như mình đã hiểu câu “chờ cô lớn lên” đó là ý gì, nhưng dường như lại không hiểu. Cô mơ hồ nghĩ, Tần Phong không phải lại muốn tìm bạn gái rồi đấy chứ? Chắc là không đâu.
Vì vấn đề này nên Lâm Phạm vẫn luôn cảm thấy lúng túng, xuống máy bay rồi cũng không dám nói gì. Chỉ đi theo sau Tần Phong, anh đi đâu thì cô đi đó, nói chung đi theo anh thì sẽ không sai. Vào đến hầm để xe, bên trong rất yên tĩnh. Tần Phong mở cửa xe, ngồi vào trong. Lâm Phạm vội vàng vào theo, ngồi ở vị trí cạnh người lái, kéo dây an toàn lên. Tần Phong bỗng nhiên cúi người tiến đến, Lâm Phạm lập tức cứng người lại, đôi mắt mở to.
Tần Phong đưa tay ra mở cửa xe rồi lại đóng cửa vào, nói: “Không để ý kỹ.”
Khoảng cách ở rất gần, Lâm Phạm có thể cảm nhận được hô hấp của anh. Cô nhìn chằm chằm vào môi của Tần Phong, môi anh rất đẹp, da lại ngăm đen, đường cong cường tráng.
Yết hầu ở cổ họng Tần Phong động đậy, nhìn chăm chú vào Lâm Phạm vài giây rồi mới ngồi thẳng lại. Tần Phong lắc đầu cười một cái, rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng nhưng lại không châm lửa. Anh mở cửa kính xe xuống để gió thổi vào. Một lúc sau, anh lấy điếu thuốc ra giả vờ đặt lại vào hộp thuốc lá, khởi động động cơ rồi lái xe ra ngoài.
Ngón tay út của Lâm Phạm khẽ run rẩy. Cô siết chặt lấy mép áo, tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch giống như đang đánh trống. Vừa rồi, cô dường như cảm nhận được Tần Phong muốn hôn mình, có lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.” Lâm Phạm căng thẳng đến mức cắn phải đầu lưỡi, đau đến nhíu mày: “Nhà anh có bản đồ của Giang thành không? Bản đồ bằng giấy ấy?”
“Chắc là có trong thư phòng. Lúc về cô tìm thử xem.”
Lâm Phạm ừ một tiếng: “Nhập học xong em muốn về quê một chuyến. Còn một thời gian nữa mới đến lúc bắt đầu học.”
“Ở quê cô còn có người thân?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cô về làm gì?”
“Tìm tung tích của bùa trấn quỷ. Em luôn cảm thấy đã từng gặp nó ở đâu rồi, nhưng những nơi mà em đã từng đi thì rất ít. Có lẽ là ở quê nhà của em, em muốn về đó xem thử, có thể sẽ có manh mối.” Mặt khác, Lâm Phạm cũng muốn biết Âu Dương Ngọc nói là thật hay giả, mẹ cô rốt cuộc đã chết như thế nào? Cô sống bình thường đến mười tám tuổi là được người ta kéo dài mạng sống.
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không cần đâu.” Lâm Phạm nói: “Em tự về là được, cũng sắp tới rồi.”
Tần Phong còn muốn lên tiếng thì điện thoại đã vang lên, anh ấn nút nghe máy.
Giọng nói của đầu dây bên kia rất lớn.
“Đội trưởng Tần, anh đã về chưa?”
“Chuyện gì? Nói đi.” Tần Phong tay nắm lấy tay lái, mắt nhìn về phía trước.
“Vườn hoa Thụy Lệ xảy ra án mạng, là nữ, đoán chừng đã chết khoảng ba, bốn ngày.”
“Đã động vào hiện trường chưa?”
“Sáng nay nhận được báo án, nhân viên pháp y đã mang tử thi về khám nghiệm rồi, hiện trường vẫn chưa động vào.”
Tần Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “ Năm giờ rưỡi tôi sẽ đến, mọi người trông nom ở đó, đừng động vào.”
“Được.”
Tắt điện thoại xong, Tần Phong hỏi: “Cô muốn quay về hay muốn cùng tôi đến xem hiện trường một chút?”
Lâm Phạm tạm thời không có hứng thú với thi thể: “Anh để em xuống ở chỗ có thể bắt xe là được rồi.”
Tần Phong cũng không nói thêm gì với cô, để cô xuống ở trước cửa một bến tàu điện ngầm trong nội thành: “Chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi, anh đi đi.”
Tần Phong lái xe rời đi. Lâm Phạm bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế rồi ôm mặt để hạ nhiệt xuống. Cô hơi chậm chạp trong phương diện tình cảm, nhưng không có nghĩa rằng cô chậm chạp đến mức không phân biệt nam nữ.
“Đi đường Chính Minh có được không? Đường Anh Luân dạo này đang sửa chữa, tắc nghẽn vô cùng.”
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn đường ở phía trước, trong nháy mắt liền trợn to mắt. Một người phụ nữ đang đứng ở giữa đường, tóc dài bay phấp phới, dáng người nhỏ nhắn và cao gầy. Là ma nữ mà cô đã nhìn thấy lúc đến thành phố B.
Lúc này, mặt trời đang bị mây đen che kín. Cô ta quay đầu nhìn lại, sắc mặt trắng nhợt không một chút huyết sắc, ánh mắt đen ngòm trợn lên nhìn Lâm Phạm.
“Cô gái?” Lâm Phạm bừng tỉnh, xe taxi đi xuyên qua ma nữ tóc dài, tài xế nói: “Đi đường Chính Minh có được không?”
Lâm Phạm bị dọa đến tỉnh cả người, gật đầu: “Được ạ.”
Chương 42:
Trong phòng, mùi xác chết thối rữa rất rõ. Phòng cũng đang mở điều hòa.
“Người báo cảnh sát là nhân viên trong cửa hàng của cô ấy. Cảnh sát mở cửa thì phát hiện Hùng Kiều đã chết rồi.”
“Ai mở điều hòa vậy?” Tần Phong nhìn về phía điều hòa, nhiệt độ là mười bảy độ, trong phòng vô cùng lạnh: “Ai đã động tới hiện trường?”
“Khi vào đây thì đã mở rồi.” Tiểu Vương nói: “Chúng tôi không hề động tới đồ đạc ở hiện trường, dốc hết khả năng để giữ nguyên vẹn đó.”
Túi xách của cô gái là hiệu Hermès, đặt trên chiếc tủ thấp ở lối ra vào. Chìa khóa bị ném ở một bên.
“Khi mọi người vào, khóa cửa có dấu vết bị phá hỏng không?”
“Không có.”
Tần Phong tiếp tục đi vào bên trong. Tiểu Vương nói: “Dấu vết thay đổi vị trí đồ đạc ở phòng khách rất rõ. Bước đầu chúng tôi dự đoán là cướp của. Dấu vết ở phòng ngủ cũng rất rõ, người chết nằm trong phòng ngủ. Căn cứ theo mức độ thối rữa của thi thể thì thời gian tử vong chắc là khoảng bốn ngày rồi.”
“Cậu là dựa theo nhiệt độ bên ngoài để đánh giá hay là dựa theo nhiệt độ trong nhà?” Tần Phong đi tới cửa phòng ngủ chính thì đã ngửi thấy mùi tanh hôi của thi thể thối rữa. Anh đeo găng tay lên, ngồi xổm xuống trước cửa phòng. Rèm cửa sổ đang mở, ánh sáng chiếu rọi vào. Trên đất có vết máu đã khô, trên tường có một bức ảnh phụ nữ, rất xinh đẹp.
“Khi vào đây thì đèn có mở không? Rèm cửa đang trong trạng thái được kéo ra à?”
“Không, người của chúng ta đã kéo rèm cửa ra.”
“Có đụng tới công tắc không?”
“Không có.”
“Vậy cậu tìm trên công tắc xem có dấu vân tay không đi.”
“Công tắc ư? Tại sao?”
“Kêu cậu tìm thì cứ tìm đi.” Tần Phong đứng dậy, tránh vết máu mà đi vào bên trong: “Ảnh chụp hiện trường đâu?”
Tiểu Vương đưa máy ảnh cho anh rồi đi lấy dấu vân tay có khả năng xuất hiện trên công tắc.
Thi thể nằm trên mặt đất trong tư thế ngửa mặt lên, quần áo lộn xộn, mở to mắt. Một lượng máu lớn từ phần đầu trào ra.
“Thi thể có bị xâm hại không?”
“Không có, có điều trên chân có vết thương do cào cấu.”
Tần Phong nhìn anh ta một cái: “Cậu vẫn nên tiếp tục lấy dấu vân tay đi.”
Tần Phong đi tới bên cạnh cửa sổ. Là nhà lớn có vườn hoa, phòng ngủ có cửa kính lớn sát đất. Bên ngoài là sân phơi, có trồng hoa cỏ. Cửa sân phơi được khóa trái. Tần Phong quan sát khóa cửa, không có dấu vết bị cạy khóa.
Trong ngăn kéo và tủ ở phòng ngủ đều có dấu vết bị lục lọi. Quần áo và đồ đạc chất thành đống lộn xộn, nhưng vật phẩm có giá trị thì lại vẫn còn nguyên cả. Tần Phong tìm ra được một chiếc nhẫn, nhìn logo thương hiệu, giá trị vào khoảng xấp xỉ một trăm ngàn tệ. Còn có không ít đồng hồ, lắc tay, nhẫn, hoa tai kim cương hàng hiệu, tùy tiện lấy một thứ ra cũng có giá từ một trăm ngàn trở lên.
Tần Phong lật tìm trong tủ, đột nhiên ánh mắt anh ngừng lại. Trong tủ có một vệt máu. Anh liền vội vã chụp ảnh, cầm đèn chiếu lên trên dấu vết. Vết máu là vết dạng quẹt qua, có lẽ là do dính từ người sang.
Giết người trước, sau đó mở tủ.
“Đội trưởng Tần, trên này tìm được không ít dấu vân tay.” Tiểu Vương nghi hoặc: “Cái này là do hung thủ để lại sao?”
“Không chắc, cũng có thể là người bị hại để lại. Đem về làm so sánh là biết thôi.”
“Sao các cậu lại phán đoán là giết người vì tài sản?”
“Trong phòng người chết không có tiền mặt. Thủ pháp gây án của hung thủ rất tàn bạo, lộn xộn bừa bãi, đoán chừng là vì kích động nên giết người. Anh nhìn căn phòng bị lục lọi thành ra thế này, không vì tiền thì vì cái gì?”
“Vì mục đích che giấu sự thật.” Tần Phong nói: “Người bây giờ có mấy ai mang tiền mặt theo người nữa? Nhắm vào tiền thì thú vị rồi. Trong căn phòng này có nhiều đồ giá trị như vậy mà chẳng mất cái nào. Chiếc túi xách Hermès ngoài cửa một trăm hai mươi ngàn tệ, đồng hồ người bị hại đeo trên tay cũng chừng một trăm ngàn tệ trở lên.”
Tiểu Vương líu lưỡi: “Tôi biết ngay là chiếc túi xách có ký hiệu chữ h đó đáng tiền mà, thì ra đáng tiền đến vậy à?”
Tần Phong nhìn quanh phòng, quay người đi ra phòng khách. Phía nam phòng khách cũng có sân phơi, cửa không khóa trái. Tần Phong quan sát cửa sân phơi, phát hiện trên tay nắm cửa có vết máu, vội vàng chụp lại rồi kêu Tiểu Vương lấy dấu vân tay trên cửa.
“Cánh cửa này thì người của chúng ta đã kéo rồi, nếu có dấu vấn tay thì cũng sẽ không hoàn chỉnh.”
Tần Phong nhíu mày: “Các cậu là giặc cướp đấy à? Tôi có từng nói khi phá án phải cẩn thận chưa? Chú trọng đến chi tiết, các cậu nghe thành cái gì vậy? Có vết máu mà không nhìn thấy à? Vì sao lại xuất hiện máu?”
Tiểu Vương cúi gằm mặt, không nói gì nữa, vùi đầu tìm dấu vân tay, lấy vết máu. Tần Phong cẩn thận mở cửa ra. Trên sân phơi có đặt chậu hoa, nhưng lại không có mấy loại thực vật sống được, phần lớn đều đã chết khô rồi.
Căn hộ ở trên tầng bốn, sân phơi không bị đóng kín, lan can cao một mét năm mươi. Tần Phong ngồi xổm xuống, thấy bên rìa có vết bùn còn lưu lại. Anh đứng lên, ló đầu ra nhìn xuống dưới lầu. Dưới lầu là một vườn hoa nhỏ, trên tường có treo cục nóng điều hòa. Anh gọi Tiểu Vương: “Hung thủ đi từ đây vào phòng đấy. Có lẽ cũng là đi từ đây ra. Cậu xuống xem xem có thể lấy được dấu chân không đi.” Tần Phong gọi điện thoại kêu người mang công cụ tới. Rất nhanh, Tiểu Vương đã phát hiện ra một dấu chân hoàn chỉnh từ bên dưới. Nhưng mặt tường thô ráp, rất khó để lại dấu vân tay, cũng không còn cách nào khác.
Lúc việc lấy vật chứng kết thúc thì đã là tám giờ, Tần Phong và Tiểu Vương về cục, định đi tới trung tâm khám nghiệm tử thi thì bị Lưu Quyên gọi lại: “Đội trưởng Tần, anh có một đơn hàng chuyển phát nhanh, tôi ký nhận giúp anh rồi đó.”
Tần Phong hơi sững lại: “Hàng gì thế?”
“Tôi đi lấy ngay đây.” Lưu Quyên quay người chạy đi, rất nhanh đã quay lại đưa cho Tần Phong một gói hàng: “Điện thoại anh mua à? Không phải anh nói là không dùng hãng này ư? Sao lại thay đổi ý kiến rồi vậy?” Lưu Quyên cười nói.
Tần Phong nhận lấy, nhìn một cái: “Mua cho bạn.” Anh vừa bóc hộp đồ vừa đi về phía trung tâm khám nghiệm tử thi. Lúc này, anh mới nhớ ra điện thoại của Lâm Phạm bị rơi hỏng rồi. Khi anh đi, anh còn dặn dò Lâm Phạm nếu có thời gian thì gọi điện thoại cho anh. Lấy gì gọi đây? Tần Phong bóc chiếc điện thoại ra rồi nhét vào túi quần, hộp thì vứt trong thùng rác.
“Hùng Kiều chết lâu như vậy rồi mà cũng không có ai báo cảnh sát cả.”
Tần Phong đẩy cửa phòng giải phẫu. Pháp y Lưu đã tiến hành khâu các bộ phận lại rồi. Thấy Tần Phong, anh liền nói: “Về rồi à?”
Tần Phong gật đầu, sải bước dài đi tới: “Thế nào rồi?”
“Phần đầu bị thương nặng, là vết thương chí mạng, trực tiếp dẫn tới cái chết của cô ta.”
“Có bị xâm hại không?”
Tiểu Vương lại nhìn Tần Phong, lông mày cũng sắp bay ra ngoài luôn rồi: “Đại ca à…”
“Có, có điều là chưa thực hiện được.” Pháp y Lưu nói: “Chắc là sau khi người chết bị đánh mạnh thì đã ngã xuống đất, hung thủ định thực hiện hành vi bạo lực thì phát hiện cô ta đã chết nên mới ngừng lại.”
“Thời gian tử vong?”
“Một tuần.”
“Không phải là bốn ngày sao?” Tiểu Vương chen miệng vào.
Pháp y Lưu lắc đầu: “Ít nhất là một tuần.”
“Trong phòng có mở điều hòa, khả năng là do hung thủ mở để kéo dài thời gian phát hiện, cũng có thể là để khiến cảnh sát hiểu lầm, khiến người ta cho rằng thời gian tử vong muộn hơn thời gian tử vong thật sự.
“Vì sao lại làm như vậy?” Tiểu Vương hỏi.
“Tạm thời tôi cũng không thể trả lời cậu được. Cậu đi điều tra các mối quan hệ khi còn sống của người chết đi. Điều tra camera thêm một lần nữa. Tất cả các camera giám sát trong vòng một tuần đều phải trích xuất ra.”
“Đã rõ.” Tiểu Vương rời đi. Pháp y Lưu tiếp tục khâu thi thể: “Tra ra được gì rồi?”
“Xác suất thấy gái đẹp nổi ý xấu lớn hơn là thấy tiền nổi ý xấu. Vết thương chí mạng ở phần đầu được gây ra như thế nào vậy?”
“Hung khí dạng gậy, hình trụ. Sẽ không quá to, có trọng lượng nhất định.”
“Giống kiểu gậy rút gọn được ấy à?”
“Đúng. Vừa nãy tôi còn nghĩ làm thế nào mới có thể gây ra vết thương mà mức độ tổn thương ở trước sau không đồng đều, nếu là gậy rút gọn được thì giải thích được rồi.” Pháp y Lưu đã nghĩ thông, lập tức bỏ thi thể xuống, tháo găng tay, đi sang bên cạnh lấy báo cáo ra: “Anh ta đến là vì sắc đẹp, tại sao không lấy dao găm mà lại lấy gậy?”
“Chắc là do thói quen.”
Người nào sẽ có thói quen như vậy chứ?
Tần Phong cầm báo cáo khám nghiệm tử thi lên xem, lão Lưu đứng bên cạnh cầm gậy rút gọn so sánh với vết thương: “Tiểu Lâm không sao chứ?”
“Kiểm tra thì không có vấn đề gì.” Tần Phong nghĩ tới chuyện không biết buổi tối Lâm Phạm đã ăn cơm hay chưa: “Có điều chỗ đó lại bị đâm một dao.”
“Chuyện là thế nào vậy?”
Tần Phong mở ảnh trong điện thoại lên. Căn cứ theo trang phục của người chết, có lẽ là cô ta vừa về nhà, tới phòng ngủ thay đồ, sau đó hung thủ liền đi vào: “Lúc trước vừa đúng lúc gặp phải một vụ án. Tính cách cô ấy ghét ác như thù nên bị người ta chém một dao.”
Khóe miệng lão Lưu giật giật: “Tính cách hai người giống nhau thật đấy.”
“Tôi đi trước đây. Hôm nay chắc chắn là không kết án được rồi.” Tần Phong nói: “Tài liệu này tôi cầm đi một bản nhé.”
“Hay là để chị dâu anh hầm canh mang sang cho Tiểu Lâm? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.” Lâm Phạm đã khỏe mạnh nhảy nhót trở lại rồi: “Không làm phiền đến chị dâu nữa.”
Tần Phong quay về phòng làm việc, chỉnh lý vụ án lại một lần. Hôm nay cũng không xong việc được, anh liền dặn dò cấp dưới rồi ra khỏi phòng làm việc, đi tới bãi đỗ xe. Giờ này, Tần Phong cũng không tìm được tiệm bán canh nào. Anh mua hai suất mì thịt bò ở cửa nhà rồi xách lên lầu.
Anh vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Lâm Phạm mặc áo hoodie rộng, rụt cổ, vẻ mặt đầy đáng thương: “Anh về rồi à?”
Tần Phong “ừ” một tiếng, đi vào liền ngửi thấy mùi mì ăn liền: “Cô ăn mì ăn liền à?”
Lâm Phạm nấu mì, chỉ mới ăn được hai miếng thì Tần Phong đã về rồi, bị bắt tại trận cô cũng có hơi xấu hổ: “Vốn định đợi anh về, đợi anh đến tận giờ này, em cũng đói rồi…”
“Đem cơm về rồi đây, mì ăn liền bỏ đó đi.” Tần Phong bỏ hộp đồ ăn xuống, lấy chiếc điện thoại mới ra đặt ở gần cửa ra vào: “Cô làm sim điện thoại chưa?”
“Làm rồi.”
“Bạn tôi mua điện thoại, thấy khá ổn nên cũng đem một cái về cho cô.” Tần Phong xách hộp đồ ăn vào phòng bếp: “Qua đây ăn cơm đi.”
Lâm Phạm nhìn chiếc điện thoại màu hồng đặt gần cửa, chợt cảm thấy bạn của Tần Phong thật giàu có. Chiếc điện thoại này cô từng nghe nói rồi, nhưng trước giờ chưa từng dùng. Cô chạy bước nhỏ tới: “Cái này đắt lắm đúng không?”
“Không đắt.” Tần Phong ra hiệu bảo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mì thịt bò ăn ngon hơn mì ăn liền. Lâm Phạm ôm sự áy náy với mì ăn liền mà ăn hết mì thịt bò, ô cùng thỏa mãn: “Hôm nay em thấy một ma nữ, chính là người mà chúng ta gặp ở sân bay thành phố B, rất xinh đẹp.”
“Cô ta chết như thế nào?”
“Cô ấy không nói, có vẻ lạnh lùng cao ngạo lắm. Vẻ ngoài thì thật sự rất xinh, không kém ngôi sao nữ là bao đâu.”
Tần Phong dọn dẹp hộp đồ ăn: “Lệ quỷ à?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không biết, cô ấy không đánh em, cũng không bóp cổ em.”
Tần Phong nhìn cô một cái rồi lại dọn dẹp tiếp cho xong. Lâm Phạm vội vã lau sạch bàn. Tần Phong cầm điện thoại của cô lên, đi tới ngồi xuống sofa trong phòng khác: “Đưa sim cho tôi.”
Lâm Phạm tìm được sim rồi liền chạy tới phòng khách đưa cho Tần Phong. Tần Phong lắp sim vào, mở máy lên, để Lâm Phạm cài mật mã và vân tay.
Điện thoại đã mở, Lâm Phạm đưa lại điện thoại cho Tần Phong: “Thế này đúng không?”
Tần Phong nhận lấy điện thoại. Cách đây rất lâu anh đã từng dùng loại máy này, chê tính năng an toàn không tốt nên liền đổi.
“Danh bạ có thể đồng bộ vào. Chuyện số của cô vào là được.”
Lâm Phạm ngồi đối diện, có chút mất tự nhiên: “Tôi chỉ nhớ số điện thoại của anh thôi.” Tần Phong sững người, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm gãi gãi tai: “Có được không?”
Tần Phong nhập số điện thoại của mình vào, gõ hai chữ Tần Phong rồi liền trả điện thoại về cho cô: “Trong nhà có mạng, mật khẩu là sáu số tám.”
“Vâng.”
“Mấy con… ma đó, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng qua lại với bọn họ, không tốt cho cô đâu.”
Việc Lâm Phạm ngất xỉu vô cớ, Tần Phong vẫn nghi ngờ nguyên nhân là do cô giao tiếp với ma quỷ quá nhiều. Trên cơ thể người sống có dương khí, dính nhiều âm khí của ma quỷ e rằng sẽ không tốt.
Bình luận facebook