• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi (1 Viewer)

  • Chương 93+94

Chương 93


Học cấp ba ngày nghỉ rất ít, chỉ có một ngày nghỉ là chủ nhật. Tối thứ sáu Tần Phong sẽ đến trường đón cô, Lâm Phạm cầm theo cặp sách đi ra nhìn thấy Tần Phong đang tựa bên cạnh xe hút thuốc. Lâm Phạm nhíu mày, đi đến trước mặt anh: “Anh không thấy lạnh à?”


Mùa này hẳn là chỉ có Tần Phong mặc độc một chiếc áo sơ mi, Tần Phong ấn tắt thuốc lá, vươn tay cầm cặp sách của Lâm Phạm: “Cặp của em nặng thế.”


“Sắp xếp bài tập nhiều, vài bộ bài thi. Thứ hai giáo viên muốn kiểm tra.” Lâm Phạm đi vòng qua lên xe, Tần Phong cũng đi lên, anh khởi động động cơ lái xe đi.


“Không phải Bộ giáo dục một mực kêu sẽ giảm áp lực sao? Chừng nào học sinh các em mới được giảm.”


“Cũng đỡ rồi.” Lâm Phạm nói: “Em làm bài thi rất nhanh.”


Tần Phong nhìn quần áo trên người cô, nhìn giống như đồ mua hồi năm ngoái, chất lượng không được tốt lắm, phần dưới cánh tay đã bị xù lông hết rồi: “Mẹ của anh đã mua thêm cho em vài bộ đồ, đang để ở phía sau đó.”


Lâm Phạm há to miệng: “Sao mua nữa thế? Em có rất nhiều quần áo.”


“Mẹ anh thích mua cho em đó.” Tần Phong nói: “Đồ em đang mặc đã lâu rồi nhỉ?”


Lâm Phạm nhìn, đúng là rất lâu, nhưng mà mặc rất thoải mái: “Rất thoải mái, cũng không sợ dơ giặt không sạch.”


Tần Phong nhướng mày: “Em không muốn giặt quần áo?”


“Cũng không phải là vậy.” Lâm Phạm bị vạch trần tâm tư, mặt có chút đỏ: “Ở trường học bề bộn nhiều việc, không có thời gian giặt quần áo, lại thường nằm sấp làm bài, khó tránh khỏi sẽ làm dơ tay áo, màu sắc đậm một chút cũng tốt.”


Mẹ Tần mua toàn màu sáng như màu phấn, trắng. Lâm Phạm cũng không dám mặc.


“Vậy sau này đừng giặt, tích đấy tới chủ nhật mang về anh giúp em giặt.”


Lâm Phạm nhanh chóng nhìn anh, cong khóe môi cười: “Anh? Quần áo dì mua cho em phần lớn là quần áo không thể dùng máy giặt.”


“Anh sẽ giặt tay.”


Mặt lâm Phạm càng thêm nóng lên: “Anh…” Im lặng ngắn ngủi, cô có chút cảm động.


Tần Phong nói tiếp: “Chủ nhật mời gia đình tới, em có quần áo bẩn thì phân loại rồi để đó đi. Chừng nào có thời gian thì quay lại lấy.”


Lâm Phạm gật đầu: “Vậy cũng được.”


Tần Phong mang Lâm Phạm đến nhà hàng trước, sau khi ăn xong bữa tiệc hải sản lớn, Tần Phong liền lấy điện thoại ra: “Em còn muốn mua cái gì không? Quần áo, giày, túi? Hay là máy tính?”


Lâm Phạm uống xong nước canh, giương mắt: “Anh phát tài rồi hả?”


Tần Phong vươn tay nhéo mặt của cô: “Ngày mai là ngày hội mua sắm trên mạng, hôm nay nghe Tiểu Vương nói em có đồ muốn mua đúng không? Mua cho em thêm cái máy tính nhé?”


“Không cần đâu.” Lâm Phạm vội vàng từ chối: “Chắc không phải là ngày lễ độc thân đâu ha?”


Tần Phong nhướng mày, đôi mắt màu đen nhìn thẳng Lâm Phạm: “Ồ? Ngày lễ độc thân hả?”


Lâm Phạm mím môi, tim đập rộn lên, nhìn Tần Phong: “Không phải sao?”


“Vậy không mua, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”


Lâm Phạm bụm mặt: “Anh… con người anh…”


“Hả? Như thế nào?” Tần Phong nhìn cô.


Lâm Phạm lắc đầu: “Không có gì hết. À đúng rồi, bạn cùng phòng của em cũng khen anh đẹp trai.”


Tần Phong gật đầu: “Có chút mắt nhìn.”


Lâm Phạm liếc nhìn chung quanh, như trộm cắp, vươn tay ra: “Đưa tay cho em.”


Tần Phong đưa tay cho Lâm Phạm: “Làm gì?”


Bàn tay của anh dày rộng, Lâm Phạm nắm tay của anh, lật qua xem lòng bàn tay. Tay của cô rất non, nho nhỏ, Tần Phong nghiêng đầu, giọng nói nhỏ xuống: “Trên tay anh có cái gì?”


“Nhìn xem anh có lăng nhăng không, bạn cùng phòng em bảo em là người có đường tình ái sạch sẽ, cả đời chỉ yêu một người.” Cô còn xem rất nghiêm túc: “Đường mệnh của anh rất dài, hơn nữa rất sạch sẽ, không có tật bệnh.”


Trong mắt Tần Phong ẩn chứa vui vẻ: “Thật sao?”


“Đường tình của anh….” Lâm Phạm ngẩng đầu, Tần Phong hạ thấp người hôn xuống môi cô, rồi ngồi lại: “Đường tình thế nào vậy?”


Lâm Phạm nhanh chóng buông tay của anh, ngồi lại, bụm mặt: “Anh… anh.. sao không biết chọn chỗ thế này!?”


Tần Phong nhìn cô: “Hôn bạn gái phải chọn nơi nào?”


Lâm Phạm bị lời này của anh khiến cho sợ ngây người, sau nửa ngày mới phát ra âm thanh: “Em cũng không biết phản bác như thế nào.”


Tần Phong kêu phục vụ tính tiền, kéo Lâm Phạm qua: “Về nhà.”


Lái xe về nhà, trên đường đi Tần Phong không nói lời nào. Vào cửa, Lâm Phạm đi mở đèn còn chưa chạm vào chốt mở thì Tần Phong đã ôm lấy cô từ phía sau, quay người đặt trên mặt bàn sau cửa, hôn trán của cô.


Lâm Phạm khẩn trương, bắt lấy cánh tay Tần Phong: “Này… “


Tần Phong chặn môi cô. Hôn đến nồng nhiệt, Lâm Phạm ôm lấy cổ của anh, rất nỗ lực đáp lại, nhưng thật sự không theo kịp tiết tấu của Tần Phong nên buông xuôi . Cô bị hôn đến hỗn loạn, Tần Phong cởi quần áo Lâm Phạm, trong phòng có hơi ấm, không được xem là lạnh. Cởi đến quần áo bên trong, Lâm Phạm kháng nghị: “Không nên ở chỗ này.”


Tần Phong để cho cô ngồi lên cánh tay mình, vừa ôm vừa đi vào phòng ngủ, trên đường đi còn hôn cô: “Hồi nãy xem chỉ tay nhìn ra cái gì?”


Lâm Phạm thở hổn hển, bị lời nói của anh khiến cho nóng cháy: “Không có.”


Tần Phong đá cửa, đè cô xuống giường, hôn cô từng tấc một: “Thành bé thần côn rồi.”


Lâm Phạm lui vào trong tránh vì bị anh hôn ngứa: “Em còn chưa… Tắm rửa.”


“Làm xong rồi tắm.”


Lâm Phạm bị hôn tới mê man, nghe vậy đầy trong đầu đều là chú Tần tràn đầy sắc dục, thật đúng là một chút cũng không có phong thái quý ông. Trong lúc anh vào sâu, ôm Lâm Phạm: “Phạm Phạm.”


Lâm Phạm muốn đá anh, nhưng dạo đầu được hầu hạ quá tốt nên bây giờ cả người cô mềm yếu.


“Hư hay là không hư hả!”


Tần Phong vui vẻ, ôm cô lúc ra lúc vào, cô mất kiểm soát Tần Phong mới chậm lại: “Gọi tên anh.”


Lâm Phạm nhìn hình dáng đỉnh đầu của người đàn ông, trong bóng tối nên cũng không phải rất rõ ràng. Cô biết rõ cặp mắt kia có bao nhiêu xinh đẹp, đen kịt thâm trầm, vĩnh viễn cưng chiều nhìn cô.


“Tần Phong.”


Cuối cùng cũng kết thúc, Tần Phong bật nước rồi mới ôm Lâm Phạm vào bồn tắm lớn, anh đặt Lâm Phạm vào. Ngón tay quét qua mặt Lâm Phạm, Lâm Phạm tựa ở trong lòng anh, cúi thấp đầu.


Anh hỏi: “Mệt mỏi à?” Giọng nói trầm khàn.


Lâm Phạm mở mắt ra, của anh chạm vào phía sau lưng của mình, rất không thoải mái. Lâm Phạm xê dịch: “Mệt.”


Tần Phong từ phía sau tiến vào: “Dựa vào anh.”


Lâm Phạm nghiến răng, sau khi cô và Tần Phong xác định quan hệ, tính cách của cô cũng từ từ buông thả: “… Anh còn chưa xong à?”


Tần Phong hôn cổ cô, ôm cô: “Muốn em.”


Một tuần một lần, đôi khi Tần Phong có việc đi công tác, có lẽ còn không ăn được. Anh có bạn gái liền như lưu manh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Em có muốn anh không?”


Lâm Phạm từ từ nhắm hai mắt, động tác của anh không nhanh, nhưng mà cái tư thế này tiến vào vô cùng sâu, rất khó chịu.


“Muốn.”


Tần Phong rất ưa thích dáng vẻ cô nghe lời, làm trong chốc lát. Cảm nhận được tâm trạng Lâm Phạm không tốt lắm mới dừng lại, đề nghị: “Đổi tư thế được không?”


Lâm Phạm cầu còn không được, cô vô cùng không thích cái tư thế này.


Lăn qua lăn lại tới khi nước đã lạnh, lúc này Tần Phong mới cầm lấy khăn tắm bọc Lâm Phạm đi ra ngoài, thả cô trên giường: “Em đừng cử động, anh sấy tóc cho em.”


Lâm Phạm từ từ nhắm hai mắt, Tần Phong lấy máy sấy ra, ngón tay của anh xuyên qua tóc Lâm Phạm, vuốt ve da đầu, Lâm Phạm buồn ngủ: “Tần Phong.”


“Hả?”


“Còn chưa bắt được Âu Dương Ngọc hả?”


“Chưa.” Tóc Lâm Phạm rất dài, Tần Phong để cho cô nằm úp trên đùi, đổi góc khác sấy tiếp: “Chẳng có tin tức nào, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”


Bởi vì Lâm Phạm mệt mỏi nên lúc này tư duy rất nhạy: “Bạn cùng phòng ngủ nghĩ anh là ba em.” Cô nói xong liền cười rộ lên, cười hi hi nói: “Còn tò mò sao em họ Lâm anh họ Tần nữa.”


Tần Phong sững người, gạt bọn họ qua đi! Lúc đưa Lâm Phạm đến phòng ngủ, phụ huynh khác còn hỏi cô là con của anh. Cái này… thật sự quá tức giận!


“Anh già vậy sao?”


“Không có.” Bởi vì buồn ngủ nên giọng nói của Lâm Phạm khàn khàn, mềm nhũn hiện ra mùi mẫn.


Âm thanh máy sấy vẫn vang, Tần Phong nói: “Ở trường học có bạn khác giới nào chơi với em không?”


“Chung giới còn không có, huống chi khác phái? Đều tại bọn họ liều mạng học để nhanh thi tốt nghiệp trung học.”


Tần Phong yên tâm: “Mệt mỏi thì ngủ đi.”


Lâm Phạm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mở mắt ra nhìn Tần Phong: “Em có phải bị bệnh rồi không?”


Đôi mắt cô trắng đen rõ ràng, Tần Phong sững lại: “Là sao?” Rốt cuộc là bị gì? Ai nói em ấy cái gì?


Lâm Phạm mím môi: “Em không biết nói với anh thế nào.”


Tần Phong là người cô thân mật nhất, những lời này cô không nói với Tần Phong thì không còn ai có thể nói.


“Muốn nói gì thì nói cái đó, không cần kiêng kỵ gì với anh.”


Lâm Phạm nhìn chằm chằm vào cái cằm Tần Phong rất lâu, mở miệng: “Em chưa từng có kinh nguyệt, em thấy các bạn nữ đều có.”


Tần Phong nháy mắt mấy cái, vấn đề này… Anh..


Nắm tóc Lâm Phạm, tắt máy sấy, lên giường: “Chưa từng tới?”


Lâm Phạm lắc đầu: “Chưa từng.” Cô khẩn trương nhìn Tần Phong: “Có phải em bị bệnh gì rồi hay không?”


Thể chất Lâm Phạm quá đặc thù, rất nhiều chuyện cũng không thể dùng lẽ thường để nhìn. Anh và Lâm Phạm ở bên nhau đã lâu, xác thực không gặp Lâm Phạm tới. Tưởng rằng chưa từng bắt gặp, hóa ra là chưa từng tới.


“Có người tới chậm.”


Nhưng mà đây cũng quá chậm rồi.


Tần Phong ôm Lâm Phạm ở trong ngực, hôn trán của cô: “Ngủ đi, nếu không bị bệnh gì khác thì không có vấn đề gì đâu. Còn nếu vẫn cảm thấy lo lắng, ngày mai đi bệnh viện xem.”


Lâm Phạm cắn môi một lát, nhưng không thể an tâm, thời điểm mấy người trong phòng ngủ thảo luận nhãn hiệu băng vệ sinh có hỏi cô, Lâm Phạm chưa từng có đã thành việc lạ.


“Bọn họ nói không có những cái này, hoặc tới chậm, có thể sẽ ảnh hưởng.”


“Ảnh hưởng cái gì?”


Lâm Phạm lẩm bẩm: “Kiểu như không sinh con được.”


Tần Phong tắt đèn: “Tới hay không chúng ta cũng không có con, ngủ đi.”


“Vì sao?”


“Anh có bệnh.” Tần Phong giải thích: “Nếu như khả năng có thụ thai thì khi anh và em làm sẽ mang bao, chứ không phải là không có bất luận biện pháp bảo hộ nào, hiểu không?”


Mặt Lâm Phạm có chút nóng, nhưng nói vậy cô hiểu rồi, ồ một tiếng.


“Em biết rồi.”


“Ngủ đi, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi bệnh viện xem. Con gái nhất định phải đến nhỉ?” Tần Phong cũng không dám chắc cho lắm, không đến rốt cuộc có phải bị bệnh hay không?


“Kiểm tra có kết quả thì sẽ biết.”


Ngày hôm sau, Lâm Phạm là bị điện thoại đánh thức, cô mở mắt ra nhìn thấy Tần Phong đang mặc quần áo, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn tâm trạng không tốt lắm. Dụi dụi mắt, ngồi dậy: “Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”


Tần Phong cài dây nịt, cầm áo khoác đồng phục cảnh sát mặc vào: “Lại xuất hiện nạn nhân bị khoét tim rồi.”


Lâm Phạm kinh hãi: “Âu Dương Ngọc?”


“Không xác định được, anh phải đến hiện trường.”





Chương 94:


Lâm Phạm xoay người đứng dậy cầm quần áo vội vàng mặc vào: “Em đi với anh đến đó xem một chút có được không?”


Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy em nhanh lên.”


Lâm Phạm mặc quần áo quả thật rất nhanh, đợi đến khi Tần Phong bước ra cửa, cô đã xách theo ba lô chạy theo: “Đi thôi.”


Tần Phong một tay cầm điện thoại, một tay vươn ra sửa lại cổ áo cho Lâm Phạm, nói với đầu bên kia: “Mười lăm phút nữa sẽ đến.”


Cúp điện thoại, anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài: “Ở bệnh viện trung tâm.”


Lâm Phạm chạy chậm đuổi kịp tốc độ của Tần Phong: “Rốt cuộc Âu Dương Ngọc là thứ gì? Anh ta moi tim để làm gì? Đã tìm ra nguyên nhân chết của bảy bộ xương kia chưa?”


Tần Phong ấn thang máy: “Tạm thời chưa thể đưa ra bất kỳ kết luận gì, trong ba lô của em có sữa chua, còn có bánh mì.”


Dạ dày của Lâm Phạm không tốt, sợ cô đói bụng.


Lâm Phạm vội vàng nhìn vào ba lô, quả nhiên phát hiện ra có bánh bao và sữa, còn có hai thanh sô cô la. Sương mù bối rối trong lòng như tan hết, lặng lẽ quay sang nắm tay Tần Phong.


Khi bọn họ chạy đến hiện trường đã là tám giờ, có rất nhiều đang vây quanh xem hiện trường, Tiểu Vương nhìn thấy Tần Phong, bước nhanh đến: “Đội trưởng Tần.”


“Sao rồi?”


“Đang chụp ảnh.”


Người bị hại ngửa mặt ngã xuống từ chỗ rẽ của tầng tám, Tần Phong ngẩng đầu nhìn trần nhà, cũng không có vết máu bắn lên. Bọn họ khảo sát xung quanh, trên mặt đất xi măng không có vết máu, thi thể để trần nửa thân trên. Bọn họ định lấy vân tay từ trên người thi thể, thi thể chết rất bình thản, xung quanh không có dấu vết đánh nhau. Tần Phong nhìn một vòng, hỏi Tiểu Vương: “Quần áo của người chết đâu? Có tìm thấy không?”


“Không tìm thấy áo, có lẽ đã bị hung thủ mang đi rồi.”


“Trong hành lang có camera giám sát không?”


“Camera giám sát bị hủy rồi.”


Tần Phong nhíu mày, bước lên thang có cánh cửa, anh đi kiểm tra trên cửa có dấu vân tay hay không: “Mấy vụ án trước đây, hung thủ cũng không hề mang quần áo của người chết đi, tìm thử xem.”


Trên thi thể ngoại trừ ở ngực bị phanh ra, không hề có tổn thương gì. Lại là kiểu này, Tần Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi. Dấu chân, vân tay, tất cả đều không có, ngực bị phanh ra sao có thể làm đến mức máu không bắn tung tóe ra xung quanh, rốt cuộc thì hung thủ là ai?


Có người đứng sau lưng đụng vào anh, Tần Phong rất giận dữ: “Nói!”


“Tần Phong.”


Nghe thấy giọng nói của Lâm Phạm, Tần Phong mới che giấu cảm xúc, quay đầu lại: “Hử?”


“Anh có ngửi thấy mùi gì không?”


Tần Phong hít sâu: “Không có.”


“Có mùi rất giống mùi trong căn nhà cũ của em, có điều cũng giống mùi của bùa trấn quỷ.”


Tần Phong lại bắt đầu tìm bùa trấn quỷ, hoàn toàn không có, hiện trường cực kỳ sạch sẽ. Ngoại trừ một thi thể như thế này, máu nhiều như thế này, người lại bị chết đột ngột, thân thể trần trụi, bọn họ chỉ có thể đưa người về trung tâm kiểm tra thi thể trước đã.


Người bị hại tên là Vương Vinh Hoa, ba mươi hai tuổi, là y tá của khu nội trú. Ngày hôm qua trực ca đêm, theo người ở phòng trực ban y tá nói lúc ba giờ cô ta đi ra ngoài, rồi không hề quay lại nữa. Tầng này phần lớn là những người mắc bệnh nặng, cũng không có ai ở trong thang gác vào khoảng thời gian đó.


Người đầu tiên phát hiện ra người chết tên là Lâm Tú, là y tá của bệnh viện, đồng nghiệp của Vương Vinh Hoa. Lâm Tú vẫn cứ khóc mãi, ôm mặt khóc không thành tiếng: “Chị Vương là người rất tốt, chưa từng đắc tội với ai cả, tại sao lại bị hại chết chứ?”


“Khi cô ở đây đi lên tầng có phát hiện ra người nào đặc biệt không?”


“Không có, trong hành lang rất yên tĩnh.”


“Cô cũng phụ trách tầng tám sao?”


“Đúng, tôi và chị Vương là đồng nghiệp.”


“Gần đây Vương Vinh Hoa có hành động gì khác thường không?”


Lâm Tú lắc đầu: “Tôi không biết, hẳn là không có.”


“Cô nghĩ kỹ lại xem.”


“Hình như chị ấy và chồng đang ầm ĩ chuyện ly hôn, chồng chị ấy bạo lực gia đình, trước đấy chị ấy từng khóc với tôi mấy lần.”


“Những người khác có thể ra vào khu nội trú của các cô vào ban đêm được không?”


“Có thể.”


Căn cứ vào hệ thống camera giám sát cho thấy, ba giờ sáng chuông của y tá vang lên, cô ta đi về phía phòng bệnh số ba ở tầng tám. Bên trong có một người bệnh ung thư đang nằm, đột nhiên ngất xỉu, bọn họ thông báo cho bác sĩ đến cứu chữa. Rạng sáng lúc năm giờ, người bệnh được cứu về, bác sĩ cũng quay về nghỉ ngơi. Hình như Vương Vinh Hoa nhận được một cuộc điện thoại, cô ta chạy về phía thang gác, sau đó không còn xuất hiện nữa.


Thời gian chết nằm trong khoảng từ năm giờ sáng đến bảy giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này, theo camera giám sát cho thấy trên tầng tám ngoại trừ Vương Vinh Hoa ra không có ai bước vào cầu thang. Thời gian lại đẩy về phía trước, từng tầng cầu thang đều phải điều tra.


Tần Phong sắp xếp bên này xong, chạy thẳng đến khoa giám định pháp y.


Kiểm tra thi thể cũng chuẩn bị kết thúc, Tần Phong hỏi: “Nguyên nhân chết là gì?”

“Giống như trước đó, người chết không hề phản kháng chút nào, có lẽ có loại thuốc mê kiểu mới gì đó mà chúng ta còn chưa phát hiện ra. Thời gian chết là sáu giờ rưỡi sáng, đầu tiên người chết bị dao đâm xuyên qua trái tim, đợi cô ta chết rồi mới lấy trái tim ra. Tố chất tâm lý của hung thủ rất cao, cứ đợi như vậy mà hoàn toàn không sợ sẽ có người đến.”


Tần Phong nhìn bên ngoài thi thể: “Tại sao trên đùi lại có bầm tím? Có bị xâm hại không?”


“Không có, tôi cũng không biết tại sao lại có vết thương trên người, nhưng nhìn qua không hề giống như mới có gần đây.”


“Vậy đó là do chồng cô ta đánh rồi.” Tần Phong kết luận.


“Chồng cô ta còn đánh người nữa sao?” Pháp y Lưu nói: “Người này gả cho loại chồng kiểu gì vậy.”


Lấy được báo cáo kiểm tra thi thể, quay về nhìn thấy cha mẹ Vương Vinh Hoa đang khóc trời trách đất, còn có chồng cô ta.


Một mình Tần Phong thẩm vấn chồng cô ta, chồng của Vương Vinh Hoa tên là Cao Nhiễm, bằng tuổi Vương Vinh Hoa, hai người sinh được một con gái, năm nay đã học trung học rồi.


Cao Nhiễm cao khoảng một mét bảy mươi ba, hơi mập, vẻ ngoài xấu xí. Anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay, nhìn qua có vẻ rất khổ sở.


“Lần cuối cùng anh và Vương Vinh Hoa liên lạc là khi nào?”


“Mười giờ tối hôm qua.” Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt rất đỏ: “Là ai giết cô ấy? Vinh Hoa chẳng bao giờ tranh giành với ai thứ gì, sao lại bị giết chứ? Tàn nhẫn như vậy.”


“Nghe nói trước khi người bị hại chết còn từng xảy ra mâu thuẫn với anh?”

“Chúng tôi cãi nhau vì chuyện công việc thôi, cùng lắm chẳng qua cũng chỉ là chuyện vợ chồng cãi nhau vặt vãnh.”


“Anh đánh cô ta từ khi nào?”


“Cũng không hề đánh, chỉ là trong lúc vợ chồng cãi nhau, tôi đẩy cô ấy một cái.”


Người bạo lực gia đình đều sẽ nói chỉ đẩy một cái, có người đánh chết người ta rồi vẫn còn nói mình chẳng qua chỉ đẩy một cái, hóa ra hành động đẩy mà họ hiểu lại khác với những người bình thường đẩy như vậy.


“Vết thương nặng như vậy mà đẩy một cái có thể tạo ra được sao?”


Cao Nhiễm không nói gì, Tần Phong hỏi tiếp: “Nguyên nhân mâu thuẫn là gì?”

“Cô ấy lúc nào cũng nghi ngờ linh tinh, ngày nào cũng ầm ĩ đòi ly hôn. Tôi là lái xe vận tải, tôi cũng mệt chết đi được, cô ấy không thông cảm cho tôi, lại còn không ngừng mắng tôi.” Cao Nhiễm nói xong, thở dài: “Bây giờ cô ấy cũng qua đời, cô ấy cũng đi rồi…”


“Nghi ngờ có người thứ ba sao?”


Anh ta gật đầu.


Tần Phong hỏi tiếp: “Gần đây cô ta có hành động gì đặc biệt không?”


“Đặc biệt sao?” Cao Nhiễm suy nghĩ một lát: “Rất mê tín, trước đây rõ ràng đều không tin những chuyện này, bây giờ từ sáng đến tối cứ thần thần quỷ quỷ.”


“Cô ta có tiếp xúc với những người ở phương diện này không?”

“Tôi không biết.”


“Điện thoại di động của cô ta là nhãn hiệu gì?”


Cao Nhiễm nói ra một nhãn hiệu do trong nước sản xuất: “Sao vậy?”


Không tìm thấy điện thoại di động của Vương Vinh Hoa, bốn vụ án trước đều không có dấu vết của việc cướp tài sản, quần áo của người chết và tài sản cũng được đặt bên cạnh. Điện thoại của người này bị mất, trong hệ thống camera giám sát, Vương Vinh Hoa nhận điện thoại, cho nên người này có thể dùng điện thoại di động trao đổi với Vương Vinh Hoa, cuộc điện thoại cuối cùng hẳn là do hung thủ gọi đến.


Lập tức đi thông báo công ty điều tra chi tiết cuộc gọi của người chết lúc còn sống, Tần Phong vội vàng đi ra ngoài nhìn thấy Lâm Phạm ngồi ở cửa ra vào ôm một cặp lông cơm, dừng bước: “Sao em vẫn còn ở đây?”


“Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?” Lâm Phạm đưa hộp cơm cho Tần Phong: “Hai giờ rưỡi rồi, sáng nay anh cũng vẫn chưa ăn gì hết.”


Tần Phong nhìn thấy đôi mắt to của Lâm Phạm, trái tim cũng mềm xuống theo, mềm như một dòng nước. Nhận cặp lồng cơm, cho người khác đi ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ điều tra tiếp.


Anh dẫn Lâm Phạm đến phòng làm việc, mở cặp lồng cơm ra ăn vội ăn vàng.


“Anh ăn chậm thôi.” Lâm Phạm rót một chén nước đưa cho Tần Phong: “Phá án cũng phải ăn cơm chứ? Anh cũng không phải làm bằng sắt mà.”


Tần Phong tranh thủ thời gian nhìn cô một cái, cười nói: “Nghe lời em.”


Lâm Phạm xấu hổ lập tức đỏ mặt: “Cái gì gọi là nghe lời em? Bảo anh ăn cơm anh không ăn, bảo anh hút thuốc ít thôi anh cũng không nghe, còn nói là nghe lời em, nghe chỗ nào?”


Giọng nói của Lâm Phạm mềm mại không hề sắc bén chút nào, nghe vào tai rất thoải mái. Lâm Phạm rất ít khi nói những câu như vậy, thỉnh thoảng cô nói một lần, Tần Phong không nghe cô cũng như vậy thôi.


“Nhớ kỹ.”


Tần Phong nhanh chóng ăn xong, uống hết nước, lau miệng sải bước ra ngoài, liếc mắt nhìn ngoài cửa không có ai. Cúi đầu xuống ôm chặt Lâm Phạm hôn một cái thật mạnh, buông tay: “Đi đi, em về nhà làm bài tập nhé, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ chạy về đưa em đến trường.”


Tần Phong đi mất giống như một cơn gió, Lâm Phạm sờ sờ môi mình, thở dài. Gặp được một người cuồng công việc, cô còn làm sao được bây giờ? Về nhà thôi. Lâm Phạm ngồi xe buýt về nhà, khi đi ngang qua bệnh viện trung tâm, cô quỷ thần xui khiến xuống xe. Hay là vào bệnh viện kiểm tra một lát đi, cô cũng sắp mười chín rồi, còn chưa thấy kinh nguyệt.


Tần Phong nói anh không thể sinh con, là thật sao? Có điều nghĩ đến những việc hoang đường của hai người bọn họ, gương mặt Lâm Phạm lại nóng lên. Có lẽ là thật chăng, Tần Phong sẽ không nói dối.


Không có con cũng hơi tiếc nuối, nhưng mà bản thân Lâm Phạm cũng không lớn tuổi, cô không có chút khái niệm gì về con cái hết.


Lâm Phạm đăng ký rồi đi tìm bác sĩ, vì có rất nhiều người xếp hàng, cô đi đến đứng bên cạnh cửa sổ gần thang máy. Ngay đằng sau chính là hiện trường phát hiện vụ án ngày hôm nay, bên cạnh có hai người đàn ông đang hút thuốc lá, vừa hút vừa nói chuyện: “Hôm nay tầng tám có người chết, anh đã nghe nói chưa? Trên mạng đồn ầm lên rồi.”


“Ma điên moi tim? Là người thứ năm rồi, gần đây lòng người rất sợ hãi.”


Liên tục có đến năm người chết, lại còn xảy ra vụ án ở nơi đông đúc như vậy, quả thật gây chấn động. Lâm Phạm cũng toát mồ hôi vì Tần Phong, vụ án không đầu không đuôi như vậy, thật sự không biết anh phải điều tra như thế nào. Bên trên cũng gây áp lực rất lớn, nếu còn tiếp tục không điều tra ra được, có lẽ anh sẽ gặp tai họa mất.


Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa cỏ được trồng trong sân đã héo rũ, chỉ còn lại vạn niên thanh xanh thẳm lớn lên. Có người vụt qua, đi về phía phòng khám bệnh, Lâm Phạm khựng lại trong chốc lát sau đó nhanh chóng chạy xuống tầng.


Ông Trần.


Khoa phụ sản ở tầng bốn, cũng không cao lắm, khi chạy xuống đã không nhìn thấy ông ấy nữa rồi. Tìm một lúc cũng không tìm được ông ấy, nghe Tần Phong nói ông ấy cứu mạng mình, Lâm Phạm vẫn chưa có cơ hội gặp mặt cảm ơn.


Lâm Phạm thở dài đi lên tầng, không biết ông Trần đến đây làm gì. Cô lại nghĩ, nếu vụ án này là do Âu Dương Ngọc gây ra, vậy Âu Dương Ngọc hẳn là ở ngay gần đây rồi. Nghĩ đến đây, cô lại vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến phòng khám bệnh.


Năm giờ rưỡi có kết quả kiểm tra, sức khỏe Lâm Phạm mọi thứ bình thường.


“Chẳng qua có một số ít người cả đời cũng không có kinh nguyệt, vẫn có thể sinh con bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống. Nếu cô thật sự lo lắng, có thể uống một số thuốc đông y điều dưỡng thân thể một chút.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom