Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1106
Hàn Đông tự nhiên sẽ không vì chút chói mắt liền trực tiếp liệt Thiệu Mạn Anh vào đối tượng đả kích.
Mặc dù Hồng Tiến Phong có thể nói những chuyện này với Hàn Đông, ít nhất có thể thấy quan hệ giữa Thiệu Mạn Anh và Phạm Đồng Huy không tầm thường chút nào, cho dù không có tầng quan hệ đó thật, nhưng chắc chắn cũng có nguyên nhân về phương diện khác. Nhưng như vậy cũng cho thấy Hàn Đông phải coi Thiệu Mạn Anh là kẻ địch, nếu cô ta có thể an tâm mà làm tốt mọi chuyện thì Hàn Đông cũng sẽ không động đến cô ta.
Bất cứ chuyện gì cũng đều phải thông qua sự quan sát, suy nghĩ của bản thân mới có thể đưa ra quyết định chính xác nhất.
Hàn Đông đã là Chủ tịch tỉnh, chức càng cao thì càng phải chú ý đến điểm này, nếu không một khi bị lừa gạt, đưa ra quyết định sai lầm sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Trên đường đi, mọi người chủ yếu thảo luận xung quanh chủ đề trạm thủy điện thác nước, Hàn Đông vừa nghe mọi người nói vừa quan sát suy nghĩ những người này.
Mặt khác, Hàn Đông cũng đang nghĩ đến vấn đề bộ máy thành phố Du Bình. Lần trước Hàn Đông dẫn đội đến thành phố Du Bình điều tra về vấn đề trạm thủy điện thác nước liền cảm giác bộ máy thành phố Du Bình có vấn đề, mặc dù thành phố Du Bình chủ yếu làm vài việc hậu cần và công tác di dời trong hạng mục trạm thủy điện thác nước, nhưng trong đó cũng tồn tại rất nhiều vấn đề. Lần trước chủ yếu điều tra về vấn đề của trạm thủy điện thác nước, các phương diện khác về cơ bản đều không để ý đến.
Mà hiện tại, Hàn Đông muốn nghĩ ra cách giải quyết vấn đề trạm thủy điện thác nước, điều cần suy nghĩ trước là phải giải quyết chuyện bộ máy thành phố Du Bình trước.
Giải quyết xong vấn đề bộ máy thành phố Du Bình mới có thể cho việc xây dựng trạm thủy điện thác nước một hoàn cảnh bên ngoài tốt đẹp, hơn nữa theo suy nghĩ của Hàn Đông thì phải dốc sức điều động tính tích cực của thành phố Du Bình, công trình này sẽ xây trên thành phố Du Bình, có tác dụng thúc đẩy rất lớn cho nền kinh tế thành phố Du Bình, bọn hắn cũng không thể không đếm xỉa đến. Hơn nữa, phát huy hết tác dụng của thành phố Du Bình cũng có ích cho việc xây dựng công trình.
Xe chậm rãi chạy xuống đường cao tốc, ven đường phía trước có một chiếc xe dài dừng ở đó, lại là do bộ máy của thành phố Du Bình đến đón tiếp.
Đến đón về tiễn, đây là chuyện thường gặp nhất trong thể chế chính trị Trung Hoa, để biểu thị sự tôn trọng với cấp trên, mỗi khi có lãnh đạo cấp trên đến thị sát công việc, cấp dưới đều đón tiếp từ rất xa. Đối với việc tiếp đón cấp trên, thời cổ đều là đến biên giới đón tiếp, còn bây giờ phát triển thêm một bước nữa, nếu lãnh đạo đến từ tỉnh thành, vậy thì cấp dưới dứt khoát trực tiếp đến tỉnh thành đi cùng với lãnh đạo.
Đương nhiên, Hàn Đông mới đến, lại thêm chuyện lần trước khi đến điều tra thành phố Du Bình đã để lại ấn tượng cương trực công chính cho mọi người, vì vậy bộ máy thành phố Du Bình cũng không dám trực tiếp chạy đến thành phố Thục Đô để nghênh đón Hàn Đông đến thị sát, đành đợi ở cửa đường cao tốc.
Đối với cấp dưới mà nói, tâm tư của lãnh đạo cũng không dễ đoán như vậy. Một số lãnh đạo không thích cấp dưới biểu hiện quá mức khoa trương, vì vậy trước khi biết rõ được thái độ của Hàn Đông, người của thành phố Du Bình cũng không dám tiếp đón đến Thục Đô, nhưng cũng không dám không biểu thị, nếu không lãnh đạo nghĩ mình không tôn trọng ông ta thì lại rắc rối.
- Để đồng chí Trọng Lâm và đồng chí Nhược Phong lên xe, những người khác đều về đi.
Trên xe mặc dù có thể ngồi mấy người nhưng Hàn Đông chỉ để Bí thư Thành ủy thành phố Du Bình Trương Trọng Lâm và Chủ tịch thành phố Phùng Nhược Phong lên xe, có hai lãnh đạo chủ chốt này cùng đi thị sát cũng đủ rồi.
Vốn dĩ Hàn Đông cũng không muốn tiền hô hậu ủng nhưng lần này là đi mở cuộc họp ở hiện trường, hai đồng chí lãnh đạo chủ chốt của thành phố Du Bình đều có mặt, cũng nên để bọn họ bắt đầu tham gia ngay từ bây giờ, bản thân cũng dễ quan sát bọn họ cẩn thận một chút.
- Chào Chủ tịch tỉnh Hàn, hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Hàn đến thành phố Du Bình thị sát chỉ đạo công việc.
Bí thư Thành ủy thành phố Du Bình Trương Trọng Lâm vừa lên xe liền khom người, nở nụ cười, cung kính nói.
Chủ tịch thành phố Du Bình Phùng Nhược Phong ở phía sau cũng cung kính nói:
- Chào Chủ tịch tỉnh Hàn.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ngồi đi.
Sau khi chào Hồng Tiến Phong cùng Mã Duy Chí và những người khác, hai người ngồi xuống chỗ trống phía sau Hàn Đông.
Hàn Đông quay đầu nói:
- Hai người suy nghĩ thế nào về vấn đề trạm thủy điện thác nước?
Trương Trọng Lâm trả lời trước:
- Chủ tịch tỉnh Hàn, đối với vấn đề trạm thủy điện thác nước, thành phố Du Bình chúng tôi cũng có trách nhiệm nhất định, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết vấn đề, hạng mục không thể cứ gác lại như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải dốc toàn lực làm tốt công tác trấn an dân chúng trước, sau đó cố gắng hết sức làm tốt công tác chuẩn bị cần thiết để hạng mục bắt đầu lại từ đầu.
Y nói một mạch, lúc mới nghe dường như có trật tự, cũng có nội dung thực chất nhưng nghĩ kĩ một chút thì đây đều là lời nói suông, không giúp đỡ được bao nhiêu cho việc giải quyết vấn đề.
Đối với chuyện này Hàn Đông cũng có chút thất vọng.
Trương Trọng Lâm tự mình cảm thấy nói khá trúng trọng tâm, sau khi nghe tin Hàn Đông sắp đến thành phố Du Bình, y liền hiểu Hàn Đông đến vì cái gì, vì vậy liền chuẩn bị tư tưởng trước, bây giờ xem ra hình như vẫn chưa đạt được kết quả nên có.
Hàn Đông lại nói với Phùng Nhược Phong:
- Đồng chí Nhược Phong, anh có gì cần bổ sung không?
Ý tứ rất rõ ràng, nếu Phùng Nhược Phong không có thứ gì mới mẻ hơn thì đừng nhiều lời.
- Chủ tịch tỉnh Hàn, vừa nãy đồng chí Trọng Lâm nói cũng không ít, tôi chủ yếu bổ sung một điểm, tôi thấy về vấn đề trạm thủy điện thác nước, chúng tôi nằm dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhất định sẽ cố gắng hết sức phát huy tính chủ động của thành phố Du Bình chứ không bị động đi làm một số công tác mang tính phụ trợ. Ngoài ra, về vấn đề di dân cũng tồn tại một số vấn đề, không thể dời đi là xong, nhân dân ở khu vực gần hồ chứa nước, rất nhiều người đều là đời đời đều ở đó, nếu để bọn họ dời đến tỉnh khác, về mặt tình cảm bọn họ khó có thể dứt bỏ, một vài sự trợ cấp về kinh tế của chính phủ cũng không thể khiến cuộc sống của bọn họ trở về như cũ. Tôi thấy phải suy nghĩ một cách tổng hợp về vấn đề ổn định chỗ ở cho nhân dân chỗ hồ chứa nước, tốt nhất là suy nghĩ cùng với cả việc xây dựng hồ chứa nước, phía thành phố cũng có thể nghĩ đến chuyện phát triển kinh tế du lịch ở xung quanh hồ chứa nước. Non nước xinh đẹp của chúng ta chắc chắn có thể thu hút nhiều du khách hơn nữa, mà phát triển kinh tế du lịch có thể tiếp nhận dân chúng địa phương vào làm việc, bọn họ cũng không cần phải di dời đến chỗ cũ thậm chí là vùng ngoại ô để sống.
Nghe Phùng Nhược Phong chậm rãi nói, Hàn Đông âm thầm gật đầu, xem ra cái gã Phùng Nhược Phong này còn có chút đầu óc, nhưng nghe Hồng Tiến Phong giới thiệu, ở thành phố Du Bình chủ yếu là Trương Trọng Lâm quyết định, rất nhiều suy nghĩ của Phùng Nhược Phong chỉ e là không thể thực hiện.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông nhưng Trương Trọng Lâm cảm nhận được, câu trả lời của Phùng Nhược Phong chắc được Hàn Đông coi trọng hơn câu trả lời của mình, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác.
“Xem ra Phùng Nhược Phong đã chuẩn bị trước rồi, chuẩn bị biểu hiện thật tốt trước mặt Hàn Đông, dã tâm không nhỏ.”
Trương Trọng Lâm trong lòng thầm nghĩ:
“Nhưng thành phố Du Bình cũng vẫn do ta quyết định.”
- Chủ tịch tỉnh Hàn, đối với công tác di dân, thành phố Du Bình rất coi trọng, theo sự bố trí thống nhất của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, do đồng chí Nhược Phong đích thân nắm giữ ấn soái, chuyên môn phụ trách công tác di dân, bảo vệ hiệu quả cho công trình thủy điện được thi công thuận lợi...
Trương Trọng Lâm mỉm cười nói, cố ý làm nổi bật Phùng Nhược Phong.
Phùng Nhược Phong khuôn mặt vẫn như bình thường, chỉ hơi nhíu mày một chút.
Đấu đi đấu lại với Trương Trọng Lâm rất nhiều năm, Phùng Nhược Phong biết Trương Trọng Lâm sẽ không tốt bụng nói thay cho mình như vậy, y đột nhiên xen mồm, chắc chắn là có suy nghĩ khác.
Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, tranh đấu có khắp mọi nơi.
Xe bus mini lại chậm rãi dừng lại, bởi vì phía trước tắc cả đoàn xe dài.
Hàn Đông ra ngoài, cố ý yêu cầu không cho xe cảnh sát hộ tống, xe bus mini cũng chậm rãi đi trong dòng xe cộ giống như những chiếc xe bình thường.
Đợi một lúc, chiếc xe phía trước cũng không có một chút dấu hiệu của việc sắp đi, nhưng phía trước lại truyền đến một trận tiếng huyên náo.
Sắc mặt Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong lập tức thay đổi.
Không cần nghĩ, phía trước nhất định là xảy ra chuyện gì.
Xe của Chủ tịch tỉnh bị kẹt lại, lại xảy ra chuyện không tốt, hai lãnh đạo như bọn họ phải đưa ra lời giải thích.
Hai người cũng đều rõ ràng, thành phố Du Bình bây giờ có thể gọi là thời buổi rối loạn, nếu đúng lúc để Hàn Đông gặp phải chuyện không hay, vậy thì sẽ rất không có lợi cho bọn họ.
- Xuống.
Hàn Đông nói.
Lý Thiết Trụ đang ngồi ở một bên liền đứng lên, mở cửa xe ra, xuống xe nhanh chóng liếc nhìn xung quanh vài cái, xác định không có vấn đề gì.
Trương Trọng Lâm nói:
- Chủ tịch tỉnh Hàn, bên ngoài nhiều xe, sợ không an toàn...
Hàn Đông nói:
- Xe chạy không nổi nữa rồi, có gì không an toàn chứ.
Nói xong lập tức xuống xe.
Những người khác tự nhiên vội vàng xuống theo.
Bên đường đã có không ít người đứng, mọi người đều đang xem xem rốt cục là chuyện gì.
Có người bàn tán nói:
- Đây cũng không phải một lần, từ lúc Du Bình sửa trạm thủy điện, mấy năm nay chuyện dân chúng khiếu nại, thỉnh nguyện còn ít sao?
- Đúng vậy, mấy tên quan kia cả ngày chỉ biết tạo chiến tích, ai thèm để ý đến sự sống chết của bách tính chứ. Trạm thủy điện sửa xong rồi cũng không có ích gì cho chúng ta, chúng ta cũng không được đồng nào...
- Hừ, đều là thủ đoạn kiếm tiền của tham quan ô lại, nghe nói lần sửa trạm thủy điện này xảy ra vấn đề rồi, phía tỉnh cũng có mấy người bị tra ra, ngồi nhà lao rồi cơ.
- Ngồi nhà lao cái gì, đổi chỗ, chẳng phải vẫn làm quan sao.
Nghe mọi người bàn luận, trán Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong đều toát mồ hôi, nếu không phải Hàn Đông ở đây thì bọn họ hận không thể dùng lực tiến lên phía trước đạp chết mấy cái tên đang bàn luận này.
Từ cuộc bàn luận giữa những người này, Hàn Đông nghe ra được ý cơ bản, một mặt là vì xây sửa trạm thủy điện, những người có liên quan đến việc di chuyển nhà, bất mãn với tiền bồi thường thường xuyên gây chuyện, mặt khác lại là dân chúng của Du Bình đều có thái độ không hiểu thậm chí không ủng hộ việc xây dựng trạm thủy điện, điều này cũng thể hiện rõ công tác của cán bộ thành phố Du Bình không làm tốt, ít nhất tuyên truyền giải thích không đến nơi đến chốn.
Liếc Phùng Nhược Phong một cái, Hàn Đông âm thầm nghĩ cách, nhưng không thể tiếp tục thực thi cũng là vấn đề lớn.
Lúc này phía trước có người nói:
- Nghe nói hôm nay có một vị Chủ tịch tỉnh mới đến muốn đến thành phố Du Bình, vì vậy những người kia liền đặc biệt đến chặn đường, đây là con đường bắt buộc phải đi qua khi đến khu chứa nước và cả Thành ủy, bọn họ muốn thông qua phương thức chặn đường để gây sự chú ý của Chủ tịch tỉnh mới...
Một người khác thì khinh thường nói:
- Chủ tịch tỉnh mới tới thì sao? Tôi thấy cũng là thay đổi thang mà không thay đổi thuốc, kỳ vọng của những người kia chỉ e là tan vỡ thôi...
Mặc dù Hồng Tiến Phong có thể nói những chuyện này với Hàn Đông, ít nhất có thể thấy quan hệ giữa Thiệu Mạn Anh và Phạm Đồng Huy không tầm thường chút nào, cho dù không có tầng quan hệ đó thật, nhưng chắc chắn cũng có nguyên nhân về phương diện khác. Nhưng như vậy cũng cho thấy Hàn Đông phải coi Thiệu Mạn Anh là kẻ địch, nếu cô ta có thể an tâm mà làm tốt mọi chuyện thì Hàn Đông cũng sẽ không động đến cô ta.
Bất cứ chuyện gì cũng đều phải thông qua sự quan sát, suy nghĩ của bản thân mới có thể đưa ra quyết định chính xác nhất.
Hàn Đông đã là Chủ tịch tỉnh, chức càng cao thì càng phải chú ý đến điểm này, nếu không một khi bị lừa gạt, đưa ra quyết định sai lầm sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Trên đường đi, mọi người chủ yếu thảo luận xung quanh chủ đề trạm thủy điện thác nước, Hàn Đông vừa nghe mọi người nói vừa quan sát suy nghĩ những người này.
Mặt khác, Hàn Đông cũng đang nghĩ đến vấn đề bộ máy thành phố Du Bình. Lần trước Hàn Đông dẫn đội đến thành phố Du Bình điều tra về vấn đề trạm thủy điện thác nước liền cảm giác bộ máy thành phố Du Bình có vấn đề, mặc dù thành phố Du Bình chủ yếu làm vài việc hậu cần và công tác di dời trong hạng mục trạm thủy điện thác nước, nhưng trong đó cũng tồn tại rất nhiều vấn đề. Lần trước chủ yếu điều tra về vấn đề của trạm thủy điện thác nước, các phương diện khác về cơ bản đều không để ý đến.
Mà hiện tại, Hàn Đông muốn nghĩ ra cách giải quyết vấn đề trạm thủy điện thác nước, điều cần suy nghĩ trước là phải giải quyết chuyện bộ máy thành phố Du Bình trước.
Giải quyết xong vấn đề bộ máy thành phố Du Bình mới có thể cho việc xây dựng trạm thủy điện thác nước một hoàn cảnh bên ngoài tốt đẹp, hơn nữa theo suy nghĩ của Hàn Đông thì phải dốc sức điều động tính tích cực của thành phố Du Bình, công trình này sẽ xây trên thành phố Du Bình, có tác dụng thúc đẩy rất lớn cho nền kinh tế thành phố Du Bình, bọn hắn cũng không thể không đếm xỉa đến. Hơn nữa, phát huy hết tác dụng của thành phố Du Bình cũng có ích cho việc xây dựng công trình.
Xe chậm rãi chạy xuống đường cao tốc, ven đường phía trước có một chiếc xe dài dừng ở đó, lại là do bộ máy của thành phố Du Bình đến đón tiếp.
Đến đón về tiễn, đây là chuyện thường gặp nhất trong thể chế chính trị Trung Hoa, để biểu thị sự tôn trọng với cấp trên, mỗi khi có lãnh đạo cấp trên đến thị sát công việc, cấp dưới đều đón tiếp từ rất xa. Đối với việc tiếp đón cấp trên, thời cổ đều là đến biên giới đón tiếp, còn bây giờ phát triển thêm một bước nữa, nếu lãnh đạo đến từ tỉnh thành, vậy thì cấp dưới dứt khoát trực tiếp đến tỉnh thành đi cùng với lãnh đạo.
Đương nhiên, Hàn Đông mới đến, lại thêm chuyện lần trước khi đến điều tra thành phố Du Bình đã để lại ấn tượng cương trực công chính cho mọi người, vì vậy bộ máy thành phố Du Bình cũng không dám trực tiếp chạy đến thành phố Thục Đô để nghênh đón Hàn Đông đến thị sát, đành đợi ở cửa đường cao tốc.
Đối với cấp dưới mà nói, tâm tư của lãnh đạo cũng không dễ đoán như vậy. Một số lãnh đạo không thích cấp dưới biểu hiện quá mức khoa trương, vì vậy trước khi biết rõ được thái độ của Hàn Đông, người của thành phố Du Bình cũng không dám tiếp đón đến Thục Đô, nhưng cũng không dám không biểu thị, nếu không lãnh đạo nghĩ mình không tôn trọng ông ta thì lại rắc rối.
- Để đồng chí Trọng Lâm và đồng chí Nhược Phong lên xe, những người khác đều về đi.
Trên xe mặc dù có thể ngồi mấy người nhưng Hàn Đông chỉ để Bí thư Thành ủy thành phố Du Bình Trương Trọng Lâm và Chủ tịch thành phố Phùng Nhược Phong lên xe, có hai lãnh đạo chủ chốt này cùng đi thị sát cũng đủ rồi.
Vốn dĩ Hàn Đông cũng không muốn tiền hô hậu ủng nhưng lần này là đi mở cuộc họp ở hiện trường, hai đồng chí lãnh đạo chủ chốt của thành phố Du Bình đều có mặt, cũng nên để bọn họ bắt đầu tham gia ngay từ bây giờ, bản thân cũng dễ quan sát bọn họ cẩn thận một chút.
- Chào Chủ tịch tỉnh Hàn, hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Hàn đến thành phố Du Bình thị sát chỉ đạo công việc.
Bí thư Thành ủy thành phố Du Bình Trương Trọng Lâm vừa lên xe liền khom người, nở nụ cười, cung kính nói.
Chủ tịch thành phố Du Bình Phùng Nhược Phong ở phía sau cũng cung kính nói:
- Chào Chủ tịch tỉnh Hàn.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ngồi đi.
Sau khi chào Hồng Tiến Phong cùng Mã Duy Chí và những người khác, hai người ngồi xuống chỗ trống phía sau Hàn Đông.
Hàn Đông quay đầu nói:
- Hai người suy nghĩ thế nào về vấn đề trạm thủy điện thác nước?
Trương Trọng Lâm trả lời trước:
- Chủ tịch tỉnh Hàn, đối với vấn đề trạm thủy điện thác nước, thành phố Du Bình chúng tôi cũng có trách nhiệm nhất định, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết vấn đề, hạng mục không thể cứ gác lại như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải dốc toàn lực làm tốt công tác trấn an dân chúng trước, sau đó cố gắng hết sức làm tốt công tác chuẩn bị cần thiết để hạng mục bắt đầu lại từ đầu.
Y nói một mạch, lúc mới nghe dường như có trật tự, cũng có nội dung thực chất nhưng nghĩ kĩ một chút thì đây đều là lời nói suông, không giúp đỡ được bao nhiêu cho việc giải quyết vấn đề.
Đối với chuyện này Hàn Đông cũng có chút thất vọng.
Trương Trọng Lâm tự mình cảm thấy nói khá trúng trọng tâm, sau khi nghe tin Hàn Đông sắp đến thành phố Du Bình, y liền hiểu Hàn Đông đến vì cái gì, vì vậy liền chuẩn bị tư tưởng trước, bây giờ xem ra hình như vẫn chưa đạt được kết quả nên có.
Hàn Đông lại nói với Phùng Nhược Phong:
- Đồng chí Nhược Phong, anh có gì cần bổ sung không?
Ý tứ rất rõ ràng, nếu Phùng Nhược Phong không có thứ gì mới mẻ hơn thì đừng nhiều lời.
- Chủ tịch tỉnh Hàn, vừa nãy đồng chí Trọng Lâm nói cũng không ít, tôi chủ yếu bổ sung một điểm, tôi thấy về vấn đề trạm thủy điện thác nước, chúng tôi nằm dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhất định sẽ cố gắng hết sức phát huy tính chủ động của thành phố Du Bình chứ không bị động đi làm một số công tác mang tính phụ trợ. Ngoài ra, về vấn đề di dân cũng tồn tại một số vấn đề, không thể dời đi là xong, nhân dân ở khu vực gần hồ chứa nước, rất nhiều người đều là đời đời đều ở đó, nếu để bọn họ dời đến tỉnh khác, về mặt tình cảm bọn họ khó có thể dứt bỏ, một vài sự trợ cấp về kinh tế của chính phủ cũng không thể khiến cuộc sống của bọn họ trở về như cũ. Tôi thấy phải suy nghĩ một cách tổng hợp về vấn đề ổn định chỗ ở cho nhân dân chỗ hồ chứa nước, tốt nhất là suy nghĩ cùng với cả việc xây dựng hồ chứa nước, phía thành phố cũng có thể nghĩ đến chuyện phát triển kinh tế du lịch ở xung quanh hồ chứa nước. Non nước xinh đẹp của chúng ta chắc chắn có thể thu hút nhiều du khách hơn nữa, mà phát triển kinh tế du lịch có thể tiếp nhận dân chúng địa phương vào làm việc, bọn họ cũng không cần phải di dời đến chỗ cũ thậm chí là vùng ngoại ô để sống.
Nghe Phùng Nhược Phong chậm rãi nói, Hàn Đông âm thầm gật đầu, xem ra cái gã Phùng Nhược Phong này còn có chút đầu óc, nhưng nghe Hồng Tiến Phong giới thiệu, ở thành phố Du Bình chủ yếu là Trương Trọng Lâm quyết định, rất nhiều suy nghĩ của Phùng Nhược Phong chỉ e là không thể thực hiện.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Đông nhưng Trương Trọng Lâm cảm nhận được, câu trả lời của Phùng Nhược Phong chắc được Hàn Đông coi trọng hơn câu trả lời của mình, trong lòng không khỏi có chút cảnh giác.
“Xem ra Phùng Nhược Phong đã chuẩn bị trước rồi, chuẩn bị biểu hiện thật tốt trước mặt Hàn Đông, dã tâm không nhỏ.”
Trương Trọng Lâm trong lòng thầm nghĩ:
“Nhưng thành phố Du Bình cũng vẫn do ta quyết định.”
- Chủ tịch tỉnh Hàn, đối với công tác di dân, thành phố Du Bình rất coi trọng, theo sự bố trí thống nhất của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, do đồng chí Nhược Phong đích thân nắm giữ ấn soái, chuyên môn phụ trách công tác di dân, bảo vệ hiệu quả cho công trình thủy điện được thi công thuận lợi...
Trương Trọng Lâm mỉm cười nói, cố ý làm nổi bật Phùng Nhược Phong.
Phùng Nhược Phong khuôn mặt vẫn như bình thường, chỉ hơi nhíu mày một chút.
Đấu đi đấu lại với Trương Trọng Lâm rất nhiều năm, Phùng Nhược Phong biết Trương Trọng Lâm sẽ không tốt bụng nói thay cho mình như vậy, y đột nhiên xen mồm, chắc chắn là có suy nghĩ khác.
Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, tranh đấu có khắp mọi nơi.
Xe bus mini lại chậm rãi dừng lại, bởi vì phía trước tắc cả đoàn xe dài.
Hàn Đông ra ngoài, cố ý yêu cầu không cho xe cảnh sát hộ tống, xe bus mini cũng chậm rãi đi trong dòng xe cộ giống như những chiếc xe bình thường.
Đợi một lúc, chiếc xe phía trước cũng không có một chút dấu hiệu của việc sắp đi, nhưng phía trước lại truyền đến một trận tiếng huyên náo.
Sắc mặt Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong lập tức thay đổi.
Không cần nghĩ, phía trước nhất định là xảy ra chuyện gì.
Xe của Chủ tịch tỉnh bị kẹt lại, lại xảy ra chuyện không tốt, hai lãnh đạo như bọn họ phải đưa ra lời giải thích.
Hai người cũng đều rõ ràng, thành phố Du Bình bây giờ có thể gọi là thời buổi rối loạn, nếu đúng lúc để Hàn Đông gặp phải chuyện không hay, vậy thì sẽ rất không có lợi cho bọn họ.
- Xuống.
Hàn Đông nói.
Lý Thiết Trụ đang ngồi ở một bên liền đứng lên, mở cửa xe ra, xuống xe nhanh chóng liếc nhìn xung quanh vài cái, xác định không có vấn đề gì.
Trương Trọng Lâm nói:
- Chủ tịch tỉnh Hàn, bên ngoài nhiều xe, sợ không an toàn...
Hàn Đông nói:
- Xe chạy không nổi nữa rồi, có gì không an toàn chứ.
Nói xong lập tức xuống xe.
Những người khác tự nhiên vội vàng xuống theo.
Bên đường đã có không ít người đứng, mọi người đều đang xem xem rốt cục là chuyện gì.
Có người bàn tán nói:
- Đây cũng không phải một lần, từ lúc Du Bình sửa trạm thủy điện, mấy năm nay chuyện dân chúng khiếu nại, thỉnh nguyện còn ít sao?
- Đúng vậy, mấy tên quan kia cả ngày chỉ biết tạo chiến tích, ai thèm để ý đến sự sống chết của bách tính chứ. Trạm thủy điện sửa xong rồi cũng không có ích gì cho chúng ta, chúng ta cũng không được đồng nào...
- Hừ, đều là thủ đoạn kiếm tiền của tham quan ô lại, nghe nói lần sửa trạm thủy điện này xảy ra vấn đề rồi, phía tỉnh cũng có mấy người bị tra ra, ngồi nhà lao rồi cơ.
- Ngồi nhà lao cái gì, đổi chỗ, chẳng phải vẫn làm quan sao.
Nghe mọi người bàn luận, trán Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong đều toát mồ hôi, nếu không phải Hàn Đông ở đây thì bọn họ hận không thể dùng lực tiến lên phía trước đạp chết mấy cái tên đang bàn luận này.
Từ cuộc bàn luận giữa những người này, Hàn Đông nghe ra được ý cơ bản, một mặt là vì xây sửa trạm thủy điện, những người có liên quan đến việc di chuyển nhà, bất mãn với tiền bồi thường thường xuyên gây chuyện, mặt khác lại là dân chúng của Du Bình đều có thái độ không hiểu thậm chí không ủng hộ việc xây dựng trạm thủy điện, điều này cũng thể hiện rõ công tác của cán bộ thành phố Du Bình không làm tốt, ít nhất tuyên truyền giải thích không đến nơi đến chốn.
Liếc Phùng Nhược Phong một cái, Hàn Đông âm thầm nghĩ cách, nhưng không thể tiếp tục thực thi cũng là vấn đề lớn.
Lúc này phía trước có người nói:
- Nghe nói hôm nay có một vị Chủ tịch tỉnh mới đến muốn đến thành phố Du Bình, vì vậy những người kia liền đặc biệt đến chặn đường, đây là con đường bắt buộc phải đi qua khi đến khu chứa nước và cả Thành ủy, bọn họ muốn thông qua phương thức chặn đường để gây sự chú ý của Chủ tịch tỉnh mới...
Một người khác thì khinh thường nói:
- Chủ tịch tỉnh mới tới thì sao? Tôi thấy cũng là thay đổi thang mà không thay đổi thuốc, kỳ vọng của những người kia chỉ e là tan vỡ thôi...
Bình luận facebook