• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Cầm Quyền (1 Viewer)

  • Chương 107

- Không những đến cuối năm mới khảo sát tổng thể tình huống công tác, mà giữa năm cũng phải làm ra bản ghi chép khảo hạch tương ứng, cung cấp tư liệu cho khảo hạch cuối năm. Vì vậy từ bây giờ bắt đầu, cần phải giữ vững tinh thần, toàn lực vùi đầu vào trong công tác, nếu như không được, như vậy nên sớm nói ra, chính quyền thị trấn sẽ cho thay người.
Hàn Đông tuy nói rất bình thản nhưng lại có ý nghĩ rất rõ ràng, căn cứ vào tư tưởng của hắn thì công khai công tác hành chính không phải chỉ tiếp nhận giám sát của thượng cấp, hơn nữa sau này còn dùng làm căn cứ khảo hạch. Như vậy nếu mục tiêu hứa hẹn không làm được, chuyện đã hứa hẹn không được làm tốt, những thứ đó sẽ tạo thành bằng chứng trong công tác công tác khảo hạch cán bộ cuối năm. Đợi đến khi thôn Bình Phong làm thí điểm được một quý, Hàn Đông sẽ căn cứ vào tình huống thực tế để áp dụng ở các thôn khác.
Bây giờ là trung tuần tháng ba, một quý sẽ nhanh chóng chấm dứt, như vậy vừa vặn sang quý hai có thể tổng kết được những kinh nghiệm được mất, phù hợp với lời nói có thể triển khai công tác toàn bộ thị trấn.
Có thể nói các vị cán bộ thôn dùng bữa cơm này cũng không được thoải mái, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng cơm với lãnh đạo thị trấn kể từ khi lên làm cán bộ thôn nhưng tất cả lại sinh ra cảm giác lạt như nước ốc. Mà tám vị giám sát viên công khai của thôn lại rất kính nể Hàn Đông, làm quan phải là như vậy mới được. Vì vậy mà đám người vui vẻ liên tục mời rượu, thái độ cực kỳ nhiệt tình, không uống không được, dù uống một ngụm nhỏ cũng phải uống.
Sau khi dùng cơm xong thì Hàn Đông cũng cảm thấy chóng mặt, hắn chỉ uống ba ly với các vị quan khác, nhưng thôn dân quá chất phác, căn bản khó thể từ chối. hơn Hơn nữa bọn họ cũng không giống như quan viên, bọn họ không cần quan tâm anh có phải là lãnh đạo hay không, chỉ không uống là không được.
Lúc quay về thì Hàn Đông được Đặng Đạt Hòa và Lâm Phương Tri đỡ lên xe, khi đến thị trấn Triệu Hoa thì hai người lại đỡ hắn vào nằm trong ký túc xá.
Hàn Đông ngủ say sưa, đến khi tỉnh lại thì đã hơn ba giờ, hắn đứng lên rửa mặt, thay quần áo rồi đi làm. Vừa đến phòng làm việc thì Đặng Đạt Hòa đã tiến vào báo cáo, nói là một vị cục trưởng cục thông tin truyền thông họ Kiều đã điện thoại đến tìm gặp vài lần.
- Cục thông tin truyền thông?
Hàn Đông có chút nghi hoặc, chính mình hình như không quen biết ai ở cục này thì phải? Nhưng Hàn Đông vẫn gọi điện thoại đến theo số máy mà Đặng Đạt Hòa ghi lại, tuy điện thoại được nối thông nhưng không ai nghe máy.
Hàn Đông bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, đối phương đã điện thoại đến vài lần thì chắc là có chuyện, nhưng vì sao vừa rồi đối phương không nghe máy?
Hàn Đông ở trong phòng làm việc xem xét văn kiện, sau đó chuông điện thoại vang lên, hắn nghe máy, bên trong truyền ra một giọng nữ:
- Chào anh, anh có phải là Hàn Đông không?
Hàn Đông chợt sững sờ, hắn mỉm cười hỏi lại:
- Đúng vậy, xin hỏi chị là?
- Tôi là Kiều San San của cục thông tin truyền thông.
- Chào chị, cục trưởng Kiều, xin hỏi có chuyện gì?
Hàn Đông cảm thấy cái tên kia có chút quen thuộc nhưng trong khoảnh khắc khó thể nhớ ra.
- Bí thư Hàn quả nhiên là quý nhân hay quên, thế nào, không nhớ ra tôi sao?
- Kiều San San...
Hàn Đông trầm ngâm một lát rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn hô lên:
- Cô là Kiều San San.
- Ha ha, đúng vậy, là tôi, cuối cùng đã nhớ ra chưa?
- Nhớ, nhớ rồi.
Trước mắt hàn đông giống như hiện lên một cô gái cột hai bím tóc với tiếng cười trong trẻo, cô gái này tên là Kiều San San, là bạn thời đại học của hắn, là một trong những nữ sinh mà hắn khá quen thuộc ở thời đại học. Khi đó hắn tương đối an phận, cũng không quen thân với nhiều bạn học, cũng vì Kiều San San này cùng chung nhóm nên mới quen, nhưng hắn thật sự không ngờ nàng lại đến huyện Phú Nghĩa, hơn nữa còn là cục trưởng thông tin truyền thông.
- Cuối cùng cũng nhớ ra sao?
Giọng điệu của Kiều San San vẫn trong trẻo như trước, nàng cười ha hả nói:
- Thật sự chính là anh, tôi còn tưởng là người khác chứ? Bí thư Hàn, rất tốt, khi nào thì quay về tiếp kiến tiểu dân đây?
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Ha ha, mỹ nữ đã lên tiếng, tất nhiên cần phải quay về gặp mặt, thứ bảy này sẽ về. À, đúng rồi, cô đến Phú Nghĩa từ khi nào?
Hàn Đông có chút xấu hổ, hắn giống như đã quên nàng là người vùng nào ở tỉnh Tây Xuyên, trong ấn tượng của hắn thì nàng chỉ là một cô gái có hai bím tóc nói tiếng phổ thông và nụ cười sáng lạn mà thôi.
- Tôi đã được điều đến huyện Phú Nghĩa được vài ngày mà anh là bạn học cũ lại không quan tâm, đúng là hơi quá rồi đấy.
- Ha ha, cô nào cho tôi biết mà quan tâm, thế này đi, đến thứ bảy tôi mời cơm.
- Nếu anh đã có thành ý như vậy, tôi cũng sẽ cố gắng đồng ý thôi.
Kiều San San cười ha hả nói:
- Đúng rồi, tôi nghe nói cá sông ở thị trấn Triệu Hoa rất ngon, khi nào thì mời tôi nếm thử.
Hàn Đông chợt khẽ động, hắn cười nói:
- Được thôi, hoan nghênh cô xuống bất cứ lúc nào, dẫn theo nhiều người đến thì càng tốt.
Kiều San San không hiểu rõ ý của Hàn Đông:
- Sao lại dẫn theo nhiều người xuống?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, chị chẳng phải là cục trưởng cục thông tin truyền thông sao? Khi xuống ăn cá thì thuận tiện giúp chúng tôi tuyên truyền về các tụ điểm ven sông thị trấn Triệu Hoa, coi như là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.
Kiều San San dịu dàng nói:
- À, tôi hiểu rồi, anh có ý này sao? Tôi chẳng qua chỉ là một phó cục trưởng, cũng không thể giúp cho anh được gì.
Kiều San San dừng lại một chút rồi nói:
- Tất nhiên, nếu anh tình nguyện mời tôi một bữa cơm tư nhân, tôi sẽ có thể suy xét lại.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Được, chỉ là một bữa cơm mà thôi, khi nào thì cô xuống?
Sau khi vài tụ điểm ven sông ở thị trấn Triệu Hoa được lắp đặt thiết bị và sửa sang lại, tuy kinh doanh vẫn rất tốt nhưng tổng thể lại không có tác dụng quá lớn, chủ yếu là mọi người còn chưa biết, cho rằng thị trấn Triệu Hoa vẫn đơn sơ như trước. Nếu có thể thông qua đài truyền hình huyện Phú Nghĩa mà làm tiết mục giới thiệu, có lẽ sẽ tìm được hiệu quả khó tưởng.
Kiều San San nói:
- Thế này đi, tôi sẽ xem xét và điện thoại lại.
Hàn Đông nói:
- Tôi sẽ chờ.
Hàn Đông cúp điện thoại và có chút nghi hoặc, chẳng lẽ trước đó Kiều San San cũng không phải ở Vinh Châu mà gần đây mới đến, nếu không nàng đã sớm liên lạc với mình rồi. Nhưng hắn có thể gặp lại bạn học ở đây, vì thế mà khá vui vẻ, hơn nữa khi còn đi học thì quan hệ bạn bè giữa hai người là khá tốt.
Nửa giờ sau Kiều San San điện thoại đến, nàng dịu dàng nói:
- Hàn Đông, sáng mai tôi sẽ đưa người của đài truyền hình xuống, anh phải làm tốt công tác tiếp đãi đấy nhé?
Hàn Đông chợt vui sướng:
- Được, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để chô thất vọng. Tôi sẽ chuẩn bị tụ điểm tốt tất, ngày mai sẽ không cho bọn họ kinh doanh với bên ngoài, đặc biệt tiếp đãi mọi người.
Kiều San San cười rộ lên:
- Như vậy là không tốt, dù sao cũng phải có người phỏng vấn, anh chỉ cần bảo bọn họ để lại một phòng thôi, chúng tôi tổng cộng có năm người.
Hàn Đông tất nhiên sẽ không chối từ, hắn nói chuyện với Kiều San San thêm một lát nữa, sau đó gọi Đặng Đạt Hòa đến, nói rằng ngày mai sẽ có người của đài truyền hình xuống, yêu cầu chào hỏi Vương Bân Hiền, để lại một phòng tốt.
- Bí thư Hàn đúng là có biện pháp.
Đặng Đạt Hòa tự nói với lòng:
- Mình gọi điện thoại cho Vương Bân Hiền, để hắn chuẩn bị cho tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom