Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Căn cứ vào đề nghị của Kiều San San, lần này bản tin về những tụ điểm ven sông ở thị trấn Triệu Hoa sẽ được phát một tuần lễ ở đài truyền hình huyện Phú Nghĩa, mỗi ngày một lần. Nếu quảng cáo như vậy thì hiệu quả sẽ đặc biệt tốt, có lẽ cũng đủ để kéo đến một lượng khách kha khá cho thị trấn Triệu Hoa. Hơn nữa bây giờ đã là tháng ba, thời tiết ấm áp, khách du lịch sẽ ngày càng nhiều, càng có thể xúc tiến đẩy mạnh phát triển các tụ điểm ở thị trấn Triệu Hoa.
Hầu Tây Bình là người rất vui sướng, kinh tế phát triển là chức trách của một chủ tịch thị trấn, bây giờ Hàn Đông dùng quan hệ để kéo người của đài truyền hình đến làm quảng cáo không tốn một đồng, như vậy đã giải quyết vấn đề không nhỏ cho hắn. Sau khi trải qua thời gian ở chung này, Hầu Tây Bình cảm thấy Hàn Đông rất tốt, tuy còn trẻ nhưng đã có khí khái làm chủ, cũng không cường thế ép người, nhiều khi còn cực kỳ khiêm nhường, căn bản không tìm ra được những vấn đề của người trẻ tuổi trên Hàn Đông.
Sau khi tiễn chân đám người Kiều San San, Hầu Tây Bình nói:
- Bí thư Hàn, tối nay anh có việc gì không, chúng ta làm vài ly.
Hàn Đông vừa nghe thì cảm thấy đầu lớnleen, hắn nói:
- Anh Hầu, không phải mới vừa uống xong sao? Tối anh còn uống được nữa à?
Trước đây lúc ăn cơm tối thì Hầu Tây Bình thường rất sinh động, cụng ly với mọi người, dù lái xe cũng cụng ly.
Hầu Tây Bình cười ha hả nói:
- Tất nhiên là có thể uống, bí thư Hàn thứ gì cũng tốt, chỉ duy nhất uống rượu hơi kém. Nếu không thì thế này, tôi sẽ uống rượu với anh vài tháng, đảm bảo tửu lượng của anh sẽ tăng tiến vùn vụt.
- Thôi được rồi.
Hàn Đông cười khổ một hồi, Hầu Tây Bình này đúng là một bình rượu, khá giống như Trần Dân Tuyển, vì vậy hắn nói:
- Anh Hầu, tuần này anh không có việc gì chứ? Nếu có thể về huyện Phú Nghĩa, tôi sẽ giới thiệu cho anh một đối thủ uống rượu không kém, anh thấy thế nào?
Hai mắt Hầu Tây Bình chợt sáng rực lên, hắn vui vẻ nói:
- Tốt, thứ bảy chúng ta cùng nhau về huyện.
Hầu Tây Bình nhà ở thị trấn Bản Kiều, thứ bảy bình thường cũng trực tiếp về Bản Kiều, nhưng bây giờ Hàn Đông mời thì hắn cũng không từ chối. Hơn nữa hắn biết Hàn Đông có quan hệ rất tốt với bí thư Hoàng, nếu có thể thông qua Hàn Đông mà làm tốt quan hệ với Trương Trường Hà, như vậy là rất tốt.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy.
Hàn Đông cảm thấy Hầu Tây Bình không tệ, làm người khôn khéo, hơn nữa còn có thể bày ra địa vị của mình, lại một lòng duy trì công tác, tuổi cũng không lớn, quan hệ khéo léo, có sức cuốn hút, vì vậy mà cố tình đưa đối phương vào trong vòng quan hệ của mình ở huyện Phú Nghĩa.
Trong quan trường, bên cạnh người luôn phải có nhiều người vây quanh, nếu không thì dù anh có lợi hại thế nào, anh cô đơn một mình cũng khó thể tiến xa được.
Sáng thứ bảy, một cuộc điện thoại đã phá hỏng kế hoạch cùng ngồi xe về huyện của Hàn Đông và Hầu Tây Bình, người điện thoại đến là Trương Trường Hà, nói hai giờ chiều bí thư muốn gặp Hàn Đông, vì vậy mà nên quay về sớm. Hàn Đông đành thuận miệng hỏi:
- Trưởng khoa Trương có biết chuyện gì không?
- Không quá rõ ràng, nhưng tôi nghĩ cũng không phải là chuyện xấu.
Trương Trường Hà cười nói.
Hàn Đông biết Trương Trường Hà nói như vậy hoặc là không biết hoặc là không muốn lộ ra, vì vậy hắn cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
- Buổi tối anh có rảnh chứ? Cùng nhau ra ngoài họp mặt nhé?
Trương Trường Hà cười nói:
- Được, cậu cứ nói địa điểm, tôi sẽ đến.
Hàn Đông cúp điện thoại và gọi cho Trần Dân Tuyển, hẹn cùng nhau dùng cơm buổi tối, đối phương cũng sảng khoái đồng ý. Sau đó Hàn Đông đi vào phòng làm việc của Hầu Tây Bình, hắn nói:
- Chủ tịch Hầu, vừa rồi huyện ủy điện thoại đến, đến chiều bí thư Hoàng muốn tìm tôi bàn công tác, tôi cũng không thể cùng anh quay về. Tối nay anh về huyện thì nhớ điện thoại cho tôi, tôi đã hẹn người rồi.
- Không có vấn đề, buổi tối sẽ gặp.
Hầu Tây Bình nói nhưng trong lòng thì cực kỳ ngưỡng mộ Hàn Đông, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận ưu ái với Hàn Đông là chuyện mà ai cũng biết, nếu không thì Hàn Đông cũng không thể nào đi nhanh được như vậy.
Lúc này là mười một giờ, Hàn Đông đến văn phòng thị trấn nói rõ sự việc, sau đó gọi lái xe Tiểu Vương chở mình đến huyện Phú Nghĩa.
Tiểu Vương lái xe rất chuyên chú, khoảng thời gian này hắn đã dần yên lòng, bí thư Hàn cũng không có ý gì với mình, có lẽ bí thư không thèm quan tâm vì mình chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
- Tiểu Vương, anh còn chưa được vào biên chế phải không?
Hàn Đông chợt hỏi.
Vẻ mặt Tiểu Vương chợt trì trệ, sau đó lại căng thẳng nói:
- Bí thư Hàn, còn...Còn chưa...
Hàn Đông cười nhạt nói:
- À, nên sớm nắm chặt một chút, sớm được chứng thực, như vậy mới an tâm công tác, tôi sẽ liên hệ với tổ chức.
Tiểu Vương nghe vậy thì chợt kích động, không thể tưởng là Hàn Đông lại chú ý đến mình. Vấn đề biên chế đã luôn làm hắn phải suy nghĩ, tuy hắn có chút quan hệ thân thích với Vũ Kiến nhưng cũng không phải quá gần, vì vậy mà khi được đưa đến công tác ở văn phòng thị trấn thì thật sự chưa được vào biên chế, đồng thời cũng không có động tĩnh gì, hắn cũng vài lần mở miệng hỏi nhưng Vũ Kiến nói không có biên chế lái xe cho văn phòng thị trấn.
- Bí thư Hàn, tôi...Cảm ơn bí thư Hàn.
Tiểu Vương thật sự không biết nên nói thế nào cho tốt, hắn thầm nghĩ khi quay về phải có chút lễ vật cho bí thư, mà cũng không biết nên đưa thứ gì cho tốt.
Khi xe đến cục lương thực thì đã gần mười hai giờ, Hàn Đông phải đến dùng cơm ở quán dì Vương. Khi gặp lại Hàn Đông thì dì Vương co vẻ rất vui, lần trước nàng đã nói rõ sự việc về Yến Giải Phóng ở đồn công an, lúc đó Yến Giải Phóng cũng đảm bảo trước mặt các đồng chí đồn công an, sẽ không có tình đến gây sự nữa.
Đợi đến khi dì Vương xào xong món ăn thì Hàn Đông bắt đầu động đũa, tuy quán cơm khá nhỏ nhưng hương vị các món ăn dì Vương làm ra là rất tốt, Hàn Đông cảm thấy ăn nơi đây còn ngon hơn ở nhà hàng.
- Hàn Đông...
Một âm hanh trong trẻo vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kiều San San xinh đẹp động lòng người đứng ngay trước mặt, vẻ mặt treo nụ cười vui sướng, hai lọn tóc khẽ lay động bên má.
Hàn Đông cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói:
- Sao cô lại đến đây?
Kiều San San ngồi xuống trước mặt Hàn Đông rồi nói:
- Nói nhảm, tôi tất nhiên là đến đây dùng cơm. Dì Vương, làm phiền dì cho món thịt kho tiêu và canh trứng.
Kiều San San nói xong thì nhìn Hàn Đông nói:
- Sao anh lại chạy đến đây? Anh bỏ bê công tác nhé.
Hàn Đông nói:
- Cô xem tôi là người bỏ bê công tác sao? Buổi chiều bí thư Hoàng muốn tìm tôi bàn chút chuyện, vì vậy tôi sớm quay lại.
- Như vậy là bí thư Hàn coi trọng anh sao?
Kiều San San nói, sau đó nàng lấy đũa gắp một miếng thịt kho tiêu, sau đó lại liếm môi lội ra chiếc lưỡi màu hồng phấn, bộ dáng khá khêu gợi làm cho Hàn Đông hơi ngây người.
- Sao vậy? Mới ăn một miếng đã mất hứng rồi à? Chút nữa cho anh ăn của tôi không được sao?
Kiều San San hờn dỗi nói, sau đó lại vươn đũa.
Hàn Đông khôi phục tinh thần, hắn tranh thủ thời gian uống một ngụm trà rồi nói:
- Cô cứ tùy tiện.
Hàn Đông thầm nghĩ, Kiều San San sao lại nói những lời làm người ta dễ dàng hiểu lầm như vậy? Lát nữa cô cho tôi ăn gì?
- Như vậy mới tốt.
Kiều San San thỏa mãn nói:
- Đúng rồi, anh không phải cũng ở trong cục lương thực đấy chứ?
Hầu Tây Bình là người rất vui sướng, kinh tế phát triển là chức trách của một chủ tịch thị trấn, bây giờ Hàn Đông dùng quan hệ để kéo người của đài truyền hình đến làm quảng cáo không tốn một đồng, như vậy đã giải quyết vấn đề không nhỏ cho hắn. Sau khi trải qua thời gian ở chung này, Hầu Tây Bình cảm thấy Hàn Đông rất tốt, tuy còn trẻ nhưng đã có khí khái làm chủ, cũng không cường thế ép người, nhiều khi còn cực kỳ khiêm nhường, căn bản không tìm ra được những vấn đề của người trẻ tuổi trên Hàn Đông.
Sau khi tiễn chân đám người Kiều San San, Hầu Tây Bình nói:
- Bí thư Hàn, tối nay anh có việc gì không, chúng ta làm vài ly.
Hàn Đông vừa nghe thì cảm thấy đầu lớnleen, hắn nói:
- Anh Hầu, không phải mới vừa uống xong sao? Tối anh còn uống được nữa à?
Trước đây lúc ăn cơm tối thì Hầu Tây Bình thường rất sinh động, cụng ly với mọi người, dù lái xe cũng cụng ly.
Hầu Tây Bình cười ha hả nói:
- Tất nhiên là có thể uống, bí thư Hàn thứ gì cũng tốt, chỉ duy nhất uống rượu hơi kém. Nếu không thì thế này, tôi sẽ uống rượu với anh vài tháng, đảm bảo tửu lượng của anh sẽ tăng tiến vùn vụt.
- Thôi được rồi.
Hàn Đông cười khổ một hồi, Hầu Tây Bình này đúng là một bình rượu, khá giống như Trần Dân Tuyển, vì vậy hắn nói:
- Anh Hầu, tuần này anh không có việc gì chứ? Nếu có thể về huyện Phú Nghĩa, tôi sẽ giới thiệu cho anh một đối thủ uống rượu không kém, anh thấy thế nào?
Hai mắt Hầu Tây Bình chợt sáng rực lên, hắn vui vẻ nói:
- Tốt, thứ bảy chúng ta cùng nhau về huyện.
Hầu Tây Bình nhà ở thị trấn Bản Kiều, thứ bảy bình thường cũng trực tiếp về Bản Kiều, nhưng bây giờ Hàn Đông mời thì hắn cũng không từ chối. Hơn nữa hắn biết Hàn Đông có quan hệ rất tốt với bí thư Hoàng, nếu có thể thông qua Hàn Đông mà làm tốt quan hệ với Trương Trường Hà, như vậy là rất tốt.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy.
Hàn Đông cảm thấy Hầu Tây Bình không tệ, làm người khôn khéo, hơn nữa còn có thể bày ra địa vị của mình, lại một lòng duy trì công tác, tuổi cũng không lớn, quan hệ khéo léo, có sức cuốn hút, vì vậy mà cố tình đưa đối phương vào trong vòng quan hệ của mình ở huyện Phú Nghĩa.
Trong quan trường, bên cạnh người luôn phải có nhiều người vây quanh, nếu không thì dù anh có lợi hại thế nào, anh cô đơn một mình cũng khó thể tiến xa được.
Sáng thứ bảy, một cuộc điện thoại đã phá hỏng kế hoạch cùng ngồi xe về huyện của Hàn Đông và Hầu Tây Bình, người điện thoại đến là Trương Trường Hà, nói hai giờ chiều bí thư muốn gặp Hàn Đông, vì vậy mà nên quay về sớm. Hàn Đông đành thuận miệng hỏi:
- Trưởng khoa Trương có biết chuyện gì không?
- Không quá rõ ràng, nhưng tôi nghĩ cũng không phải là chuyện xấu.
Trương Trường Hà cười nói.
Hàn Đông biết Trương Trường Hà nói như vậy hoặc là không biết hoặc là không muốn lộ ra, vì vậy hắn cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
- Buổi tối anh có rảnh chứ? Cùng nhau ra ngoài họp mặt nhé?
Trương Trường Hà cười nói:
- Được, cậu cứ nói địa điểm, tôi sẽ đến.
Hàn Đông cúp điện thoại và gọi cho Trần Dân Tuyển, hẹn cùng nhau dùng cơm buổi tối, đối phương cũng sảng khoái đồng ý. Sau đó Hàn Đông đi vào phòng làm việc của Hầu Tây Bình, hắn nói:
- Chủ tịch Hầu, vừa rồi huyện ủy điện thoại đến, đến chiều bí thư Hoàng muốn tìm tôi bàn công tác, tôi cũng không thể cùng anh quay về. Tối nay anh về huyện thì nhớ điện thoại cho tôi, tôi đã hẹn người rồi.
- Không có vấn đề, buổi tối sẽ gặp.
Hầu Tây Bình nói nhưng trong lòng thì cực kỳ ngưỡng mộ Hàn Đông, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận ưu ái với Hàn Đông là chuyện mà ai cũng biết, nếu không thì Hàn Đông cũng không thể nào đi nhanh được như vậy.
Lúc này là mười một giờ, Hàn Đông đến văn phòng thị trấn nói rõ sự việc, sau đó gọi lái xe Tiểu Vương chở mình đến huyện Phú Nghĩa.
Tiểu Vương lái xe rất chuyên chú, khoảng thời gian này hắn đã dần yên lòng, bí thư Hàn cũng không có ý gì với mình, có lẽ bí thư không thèm quan tâm vì mình chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
- Tiểu Vương, anh còn chưa được vào biên chế phải không?
Hàn Đông chợt hỏi.
Vẻ mặt Tiểu Vương chợt trì trệ, sau đó lại căng thẳng nói:
- Bí thư Hàn, còn...Còn chưa...
Hàn Đông cười nhạt nói:
- À, nên sớm nắm chặt một chút, sớm được chứng thực, như vậy mới an tâm công tác, tôi sẽ liên hệ với tổ chức.
Tiểu Vương nghe vậy thì chợt kích động, không thể tưởng là Hàn Đông lại chú ý đến mình. Vấn đề biên chế đã luôn làm hắn phải suy nghĩ, tuy hắn có chút quan hệ thân thích với Vũ Kiến nhưng cũng không phải quá gần, vì vậy mà khi được đưa đến công tác ở văn phòng thị trấn thì thật sự chưa được vào biên chế, đồng thời cũng không có động tĩnh gì, hắn cũng vài lần mở miệng hỏi nhưng Vũ Kiến nói không có biên chế lái xe cho văn phòng thị trấn.
- Bí thư Hàn, tôi...Cảm ơn bí thư Hàn.
Tiểu Vương thật sự không biết nên nói thế nào cho tốt, hắn thầm nghĩ khi quay về phải có chút lễ vật cho bí thư, mà cũng không biết nên đưa thứ gì cho tốt.
Khi xe đến cục lương thực thì đã gần mười hai giờ, Hàn Đông phải đến dùng cơm ở quán dì Vương. Khi gặp lại Hàn Đông thì dì Vương co vẻ rất vui, lần trước nàng đã nói rõ sự việc về Yến Giải Phóng ở đồn công an, lúc đó Yến Giải Phóng cũng đảm bảo trước mặt các đồng chí đồn công an, sẽ không có tình đến gây sự nữa.
Đợi đến khi dì Vương xào xong món ăn thì Hàn Đông bắt đầu động đũa, tuy quán cơm khá nhỏ nhưng hương vị các món ăn dì Vương làm ra là rất tốt, Hàn Đông cảm thấy ăn nơi đây còn ngon hơn ở nhà hàng.
- Hàn Đông...
Một âm hanh trong trẻo vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kiều San San xinh đẹp động lòng người đứng ngay trước mặt, vẻ mặt treo nụ cười vui sướng, hai lọn tóc khẽ lay động bên má.
Hàn Đông cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói:
- Sao cô lại đến đây?
Kiều San San ngồi xuống trước mặt Hàn Đông rồi nói:
- Nói nhảm, tôi tất nhiên là đến đây dùng cơm. Dì Vương, làm phiền dì cho món thịt kho tiêu và canh trứng.
Kiều San San nói xong thì nhìn Hàn Đông nói:
- Sao anh lại chạy đến đây? Anh bỏ bê công tác nhé.
Hàn Đông nói:
- Cô xem tôi là người bỏ bê công tác sao? Buổi chiều bí thư Hoàng muốn tìm tôi bàn chút chuyện, vì vậy tôi sớm quay lại.
- Như vậy là bí thư Hàn coi trọng anh sao?
Kiều San San nói, sau đó nàng lấy đũa gắp một miếng thịt kho tiêu, sau đó lại liếm môi lội ra chiếc lưỡi màu hồng phấn, bộ dáng khá khêu gợi làm cho Hàn Đông hơi ngây người.
- Sao vậy? Mới ăn một miếng đã mất hứng rồi à? Chút nữa cho anh ăn của tôi không được sao?
Kiều San San hờn dỗi nói, sau đó lại vươn đũa.
Hàn Đông khôi phục tinh thần, hắn tranh thủ thời gian uống một ngụm trà rồi nói:
- Cô cứ tùy tiện.
Hàn Đông thầm nghĩ, Kiều San San sao lại nói những lời làm người ta dễ dàng hiểu lầm như vậy? Lát nữa cô cho tôi ăn gì?
- Như vậy mới tốt.
Kiều San San thỏa mãn nói:
- Đúng rồi, anh không phải cũng ở trong cục lương thực đấy chứ?
Bình luận facebook