Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chủ tịch Sa Ứng Lương và chủ tịch Phương Trung cùng đi đến thị trấn Triệu Hoa, người này hơi mập, trong mắt có ẩn giấu cái nhìn cơ trí, rõ ràng là ẩn mà không lộ.
- Đồng chí Hàn Đông làm rất tốt, đã mang đến luồng khí tức mới cho thành phố Vinh Châu chúng ta.
- Đây là việc tôi phải làm.
Hàn Đông bình tĩnh nói, ánh mắt của Sa Ứng Lương giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, người này vội vàng chạy xuống không biết làm gì, tạm thời mình không nên xuất hiện quá nhiều bên cạnh, tốt nhất là nên bảo trì khoảng cách thích hợp.
Hàn Đông là người được Hoàng Văn Vận ủng hộ, Hoàng Văn Vận lại theo sát bí thư Đinh, nếu Hàn Đông đứng cùng một thuyền với Sa Ứng Lương thì rõ ràng là không phù hợp.
Trong quá trình thị sát thì Hàn Đông biểu hiện rất nho nhã lễ độ, cung kính khách khí, không có chút thất lễ, nhưng Sa Ứng Lương có thể thấy được đối phương giữ khoảng cách, điều này làm hắn cảm khái. Nếu là người khác thì đứng trước mặt mình sẽ tìm cách dán lên, chỉ sợ mình không nhìn trúng mà thôi.
Sau khi thị sát một vòng thì Sa Ứng Lương mang theo người rời khỏi thị trấn Triệu Hoa, trên đường về hắn gọi Phương Trung vào xe của mình rồi cảm khái nói:
- Là một nhân tài, quá đáng tiếc.
Phương Trung cẩn thận nói:
- Đúng vậy, bí thư Hoàng đặc biệt coi trọng Hàn Đông, lần này sẽ gia tăng trọng trách cho cậu ấy sau hội nghị hội đồng nhân dân huyện.
- Vậy à?
Sa Ứng Lương thản nhiên nói, sau đó dựa vào ghế.
Ngày mùng hai tháng năm, tổ phóng viên của bản tin thời sự đài truyền hình trung ương xuống thành phố Vinh Châu, bí thư thị ủy Đinh Vi Dân và chủ tịch Sa Ứng Lương phân biệt tiếp kiến bọn họ. Sau đó thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Đàm Bá Huệ cùng tổ phóng viên xuống thị trấn Triệu Hoa. Đàm Bá Huệ nói bóng gió rằng muốn tìm hiểu chút tình huống, nhưng kết quả lại thất vọng.
Nửa ngày trôi qua, tổ phỏng vấn của CCTV đã làm xong công tác thu thập tư liệu sống, sau đó bọn họ đến huyện Phú Nghĩa phân biệt phỏng vấn bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận và chủ tịch Phương Trung, sau đó trực tiếp về Thục Đô, bay về thủ đô.
Căn cứ vào lời nói của vị tổ trưởng tổ phóng viên, nếu được thông qua xét duyệt thì tin tức này có thể được phát ra vào ngày mai.
Điều này làm cho Hoàng Văn Vận và Phương Trung rất chờ mong, hai người bọn họ đều được tiếp nhận phỏng vấn, tất nhiên cũng không thể quyết định có thể lộ mặt trên bản tin thời sự. Dù sao thì thời gian cho một bản tin chỉ là vài chục giây, tuy tổ phóng viên đã phỏng vấn nhưng quay về cũng phải cắt nối biên tập, cũng không biết có sự xuất hiện của bọn họ hay không.
Nói một cách tổng thể, lần này CCTV đến huyện Phú Nghĩa có chút đột ngột, làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu, hơn nữa quá trình rất nhanh, giống như sấm to mưa nhỏ.
Ngày mùng ba tháng năm, bảy giờ năm phút tối, trên bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương, sau khi đưa tin về các vị lãnh đạo trung ương, sau đó nói về nơi thí điểm công tác công khai hành chính ở thị trấn Triệu Hoa huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên.
Tin tức này không ngờ lại dài đến hai phút ba mươi bảy giây, phần một là giới thiệu tổng thể về công tác công khai hành chính, phần hai là phỏng vấn thôn dân địa phương, phần ba chính là bình luận.
Phần bình luận đã vạch rõ kết quả đề cao công tác của chính quyền, đẩy mạnh trong suốt hóa và ném quyền giám sát chính quyền cho nhân dân trong công tác công khai hành chính, tất nhiên nó se đẩy mạnh mức độ thỏa mãn của nhân dân, đáng giá tiến thêm một bước để mở rộng và phát triển.
Trong bản tin ngoài phỏng vấn vài người dân của thôn Bình Phong và Mao Kiều thì cũng không có bất kỳ hình ảnh nào về lãnh đạo huyện hay thành phố, ngược lại vài vị thôn dân lại nhắc đến vài vị lãnh đạo thị trấn, bọn họ đã chạy xuống bao nhiêu lần, làm bao nhiêu công tác.
Hoàng Văn Vận và Phương Trung luôn canh giữ chiếc tivi đều thở dài một hơi, trong lòng khá thất vọng.
- Rất hay.
Trần Dân Tuyển cũng ngồi trước ti vi, hắn tập trung tinh thần xem hết bản tin, sau đó suy xét từ đầu đến cuối, khóe miệng lại vểnh lên. Cuối cùng hắn điện thoại cho Hàn Đông, cười nói:
- Nhìn vào bản tin thời sự thì thấy các vị thôn dân thị trấn Triệu Hoa đều rất hài lòng với các vị lãnh đạo thị trấn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Lãnh đạo thị trấn cũng không phải chỉ có một, đây đều là công tác của tập thể.
- Cậu là bí thư, là lãnh đạo chủ chốt, trưa mai có việc gì không? Về nhà tôi uống hai ly nhé?
- Được, nghe nói chị dâu nấu ăn rất ngon.
- Ha ha, không phải tôi nói khoác, chị dâu của cậu thật sự nấu được vài món với hương vị khá hơn bên ngoài, ngày mai cậu sẽ biết.
- Được, coi như tôi có lộc ăn.
Sau khi kết thúc điện thoại với Trần Dân Tuyển thì tiếng chuông lại vang lên, Hàn Đông nghe máy, thì ra là Chu Chính, hắn kêu lên:
- Anh Đông, anh cũng coi như được đưa lên bản tin thời sự, ngày mai phải chúc mừng mới được, tôi đã sớm sắp xếp rồi.
Hàn Đông cười khổ:
- Tôi vừa hẹn với trưởng phòng Trần, mai sẽ đến nhà anh ấy dùng cơm.
Chu Chính cực kỳ thất vọng:
- Trời, anh Trần này sao lại nhanh như vậy? Coi như lần sau chúc mừng anh vậy.
Sau khi cúp điện thoại thì Hàn Đông ngồi trong phòng khách uống một ly trà rồi chậm rãi nhấp từng ngụm. Hắn có thể hiểu, sau này người ta sẽ càng thêm chú ý đến công tác công khai hành chính, mà mục đích của mình cũng đã đạt được, bây giờ là lúc cúi đầu làm việc.
Chuông điện thoại lại vang lên, Hàn Đông cười khó hiểu, xem ra an phận thì hay hơn.
Người điện thoại đến là Kiều San San, nàng cười ha hả nói:
- Nghe âm thanh của anh thì cảm thấy không quá hào hứng, thế nào, không được xuất hiện trên bản tin thì không vui sao?
Hàn Đông nở nụ cười:
- Nào có, tôi nào phải vì chuyện đó mà không vui.
- Không phải là tốt, cho anh một cơ hội, ngày mai cùng tôi đi dạo phố.
- Sao?
Hàn Đông không nhịn được phải kêu lên.
- Sao vậy? Không muốn à?
- Không phải, tôi đã hẹn trước với Trần Dân Tuyển, trưa mai đến nhà anh ấy dùng cơm.
- Chỉ là ăn cơm trưa mà thôi, buổi chiều anh có thể theo tôi đi dạo.
Kiều San San có vẻ rất ngang ngược nhưng nói chuyện tràn đầy vẻ nũng nịu.
- Có thể để sang một ngày cuối tuần nào đó được không?
- Không được, ngày mai anh phải đi, quyết định như vậy.
Kiều San San bá đạo nói:
- Anh không đến thì...Hừ, hừ...
Hàn Đông chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ đến.
- Vậy mới tốt chứ, hai giờ ngày mai tôi và một người bạn sẽ đến đón anh.
Hàn Đông cúp điện thoại và có chút kỳ quái, Kiều San San sao lại ngang ngược như vậy? Cũng không biết nàng muốn gì.
Ngày hôm sau Hàn Đông đến bách hóa mua mua một chai rượu Ngũ Lương hơn ba mươi đồng, lúc này nhãn hiệu rượu Ngũ Lương còn chưa nổi tiếng, giá cả cũng không quá đắt, nhưng đối với nhiều người thì một khoản tiền vài chục đồng cũng không nhỏ. Mười một giờ thì Hàn Đông đến khu dân cư của Trần Dân Tuyển, đây là khu nhà của cục lâm nghiệp, vợ của Trần Dân Tuyển là Ngô Hà đang công tác ở cục lâm nghiệp.
Khi thấy Hàn Đông xách rượu đến thì Trần Dân Tuyển nói:
- Hàn Đông cậu đúng là, sao lại mua rượu mắc như vậy?
Hàn Đông cười nói:
- Anh Trần không phải nói muốn uống rượu sao? Tôi thuận tiện mua một chai đến.
Ngô Hà đang làm bếp, nàng nghe thấy tiếng người nói chuyện cũng đi ra chào hỏi. Món ăn nàng làm có hương vị rất tốt, rất hợp với khẩu vị của Hàn Đông, hắn ăn khá nhiều, lại nói:
- Chị dâu làm món ăn rất ngon, anh Trần đúng là có phước.
Trần Dân Tuyển đắc ý nói:
- Đúng vậy, ăn mười năm cũng không chán.
Ngô Hà trừng mát nhìn Trần Dân Tuyển rồi nói:
- Sau này Hàn Đông nên siêng đến nhà dùng cơm, cậu ở một mình thì nấu cơm cũng bất tiện, cũng không nên lúc nào cũng ăn ngoài.
- Ha ha, chỉ sợ làm phiền chị dâu thôi.
Sau khi trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Hàn Đông thấy Trần Dân Tuyển thật sự không tệ, vì vậy muốn làm tốt quan hệ với đối phương.
Tuy chỉ là tùy tiện trò chuyện vài chủ đề, chỉ dùng một bữa cơm nhưng rõ ràng Hàn Đông đã tiếp nhận Trần Dân Tuyển, bản thân hắn cũng đã tỏ rõ thái độ.
Sau khi cơm nước xong thì Hàn Đông ngồi lại một lát, sau đó thấy một giờ rưỡi thì lên tiếng:
- Anh Trần, chị Ngô, tôi có chút chuyện cần phải về trước.
Ngô Hà nói:
- Cứ ngồi thêm một lát nữa, hôm nay là chủ nhật mà.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Thật sự không có biện pháp, hôm qua Kiều San San gọi điện thoại nói muốn đi dạo phố, lúc này có lẽ đã đến huyện Phú Nghĩa.
Trần Dân Tuyển cười ha hả:
- Hàn Đông mau đi đi, đây là chuyện tốt.
Sau khi Hàn Đông đi rồi, Ngô Hà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Dân Tuyển:
- Kiều San San là ai? Là bạn gái của Hàn Đông sao?
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Là bạn đại học của Hàn Đông, con gái của bí thư Kiều ủy ban tư pháp thị ủy.
- À, hèn gì.
Ngô Hà chợt hiểu ra.
Hàn Đông uống vài ly rượu và cũng không muốn bắt xe, hắn chậm rãi đi về, cũng coi như đón gió. Khi đang đi thì sau lưng vang lên âm thanh xe hơi, một chiếc Toyota màu đỏ chạy đến bên cạnh rồi chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Kiều San San mỉm cười bước xuống xe:
- Hàn Đông, anh coi như đúng giờ, lên xe đi.
Hàn Đông mở cửa sau bước vào sau xe, cô gái phía trước quay đầu cười nói:
- Chào anh Hàn Đông, tôi là Cát Ny, là bạn tốt của San San.
- Chào cô, cám ơn đã đến đón.
Hàn Đông khách khí nói.
Cát Ny cắt tóc ngắn, mặt tròn, cặp mắt có vẻ cực kỳ có sức sống, nàng cười nói:
- Ha ha, Hàn Đông anh cũng đừng khách khí với tôi, vì tôi là chị em tốt của San San.
Hàn Đông mỉm cười, không biết Kiều San San đến đón mình làm gì, có lẽ không chỉ đơn giản là đón mình đi dạo.
Xe chạy khá nhanh, Cát Ny và Kiều San San líu ríu chuyện trò, ngẫu nhiên cùng nói vài câu với Hàn Đông, rõ ràng Cát Ny là một cô gái hướng ngoại, hơn nữa còn trẻ mà có xe hơi, có lẽ không phải là con cái nhà bình thường.
Khi chạy xe vào thành phố Vinh Châu, Cát Ny chợt dừng xe, nàng quay đầu nhìn Hàn Đông nói:
- Phía trước có cửa hàng hoa, anh Hàn Đông có muốn xuống mua hoa không?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Mua hoa làm gì?
Kiều San San nói:
- Ny Ny, thôi, lái xe đi.
Cát Ny xoay người giơ ngón tay cái với Hàn Đông, nàng cười nói:
- Anh Hàn Đông quả nhiên có tính cách, sinh nhật San San cũng không tặng hoa.
- Cái gì?
Hàn Đông chợt kinh ngạc, hắn nhìn Kiều San San:
- Hôm nay là sinh nhật cô?
Kiều San San trừng mắt nói:
- Sao vậy, kỳ quái à?
Cát Ny nghi hoặc nói:
- Không phải chứ? Anh Hàn Đông không biết sao? Tối nay chúng ta sẽ chúc mừng sinh nhật của San San ở khách sạn Cát Vịnh đấy.
- Đồng chí Hàn Đông làm rất tốt, đã mang đến luồng khí tức mới cho thành phố Vinh Châu chúng ta.
- Đây là việc tôi phải làm.
Hàn Đông bình tĩnh nói, ánh mắt của Sa Ứng Lương giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, người này vội vàng chạy xuống không biết làm gì, tạm thời mình không nên xuất hiện quá nhiều bên cạnh, tốt nhất là nên bảo trì khoảng cách thích hợp.
Hàn Đông là người được Hoàng Văn Vận ủng hộ, Hoàng Văn Vận lại theo sát bí thư Đinh, nếu Hàn Đông đứng cùng một thuyền với Sa Ứng Lương thì rõ ràng là không phù hợp.
Trong quá trình thị sát thì Hàn Đông biểu hiện rất nho nhã lễ độ, cung kính khách khí, không có chút thất lễ, nhưng Sa Ứng Lương có thể thấy được đối phương giữ khoảng cách, điều này làm hắn cảm khái. Nếu là người khác thì đứng trước mặt mình sẽ tìm cách dán lên, chỉ sợ mình không nhìn trúng mà thôi.
Sau khi thị sát một vòng thì Sa Ứng Lương mang theo người rời khỏi thị trấn Triệu Hoa, trên đường về hắn gọi Phương Trung vào xe của mình rồi cảm khái nói:
- Là một nhân tài, quá đáng tiếc.
Phương Trung cẩn thận nói:
- Đúng vậy, bí thư Hoàng đặc biệt coi trọng Hàn Đông, lần này sẽ gia tăng trọng trách cho cậu ấy sau hội nghị hội đồng nhân dân huyện.
- Vậy à?
Sa Ứng Lương thản nhiên nói, sau đó dựa vào ghế.
Ngày mùng hai tháng năm, tổ phóng viên của bản tin thời sự đài truyền hình trung ương xuống thành phố Vinh Châu, bí thư thị ủy Đinh Vi Dân và chủ tịch Sa Ứng Lương phân biệt tiếp kiến bọn họ. Sau đó thường ủy thị ủy, trưởng phòng tuyên truyền Đàm Bá Huệ cùng tổ phóng viên xuống thị trấn Triệu Hoa. Đàm Bá Huệ nói bóng gió rằng muốn tìm hiểu chút tình huống, nhưng kết quả lại thất vọng.
Nửa ngày trôi qua, tổ phỏng vấn của CCTV đã làm xong công tác thu thập tư liệu sống, sau đó bọn họ đến huyện Phú Nghĩa phân biệt phỏng vấn bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận và chủ tịch Phương Trung, sau đó trực tiếp về Thục Đô, bay về thủ đô.
Căn cứ vào lời nói của vị tổ trưởng tổ phóng viên, nếu được thông qua xét duyệt thì tin tức này có thể được phát ra vào ngày mai.
Điều này làm cho Hoàng Văn Vận và Phương Trung rất chờ mong, hai người bọn họ đều được tiếp nhận phỏng vấn, tất nhiên cũng không thể quyết định có thể lộ mặt trên bản tin thời sự. Dù sao thì thời gian cho một bản tin chỉ là vài chục giây, tuy tổ phóng viên đã phỏng vấn nhưng quay về cũng phải cắt nối biên tập, cũng không biết có sự xuất hiện của bọn họ hay không.
Nói một cách tổng thể, lần này CCTV đến huyện Phú Nghĩa có chút đột ngột, làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu, hơn nữa quá trình rất nhanh, giống như sấm to mưa nhỏ.
Ngày mùng ba tháng năm, bảy giờ năm phút tối, trên bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương, sau khi đưa tin về các vị lãnh đạo trung ương, sau đó nói về nơi thí điểm công tác công khai hành chính ở thị trấn Triệu Hoa huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên.
Tin tức này không ngờ lại dài đến hai phút ba mươi bảy giây, phần một là giới thiệu tổng thể về công tác công khai hành chính, phần hai là phỏng vấn thôn dân địa phương, phần ba chính là bình luận.
Phần bình luận đã vạch rõ kết quả đề cao công tác của chính quyền, đẩy mạnh trong suốt hóa và ném quyền giám sát chính quyền cho nhân dân trong công tác công khai hành chính, tất nhiên nó se đẩy mạnh mức độ thỏa mãn của nhân dân, đáng giá tiến thêm một bước để mở rộng và phát triển.
Trong bản tin ngoài phỏng vấn vài người dân của thôn Bình Phong và Mao Kiều thì cũng không có bất kỳ hình ảnh nào về lãnh đạo huyện hay thành phố, ngược lại vài vị thôn dân lại nhắc đến vài vị lãnh đạo thị trấn, bọn họ đã chạy xuống bao nhiêu lần, làm bao nhiêu công tác.
Hoàng Văn Vận và Phương Trung luôn canh giữ chiếc tivi đều thở dài một hơi, trong lòng khá thất vọng.
- Rất hay.
Trần Dân Tuyển cũng ngồi trước ti vi, hắn tập trung tinh thần xem hết bản tin, sau đó suy xét từ đầu đến cuối, khóe miệng lại vểnh lên. Cuối cùng hắn điện thoại cho Hàn Đông, cười nói:
- Nhìn vào bản tin thời sự thì thấy các vị thôn dân thị trấn Triệu Hoa đều rất hài lòng với các vị lãnh đạo thị trấn.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Lãnh đạo thị trấn cũng không phải chỉ có một, đây đều là công tác của tập thể.
- Cậu là bí thư, là lãnh đạo chủ chốt, trưa mai có việc gì không? Về nhà tôi uống hai ly nhé?
- Được, nghe nói chị dâu nấu ăn rất ngon.
- Ha ha, không phải tôi nói khoác, chị dâu của cậu thật sự nấu được vài món với hương vị khá hơn bên ngoài, ngày mai cậu sẽ biết.
- Được, coi như tôi có lộc ăn.
Sau khi kết thúc điện thoại với Trần Dân Tuyển thì tiếng chuông lại vang lên, Hàn Đông nghe máy, thì ra là Chu Chính, hắn kêu lên:
- Anh Đông, anh cũng coi như được đưa lên bản tin thời sự, ngày mai phải chúc mừng mới được, tôi đã sớm sắp xếp rồi.
Hàn Đông cười khổ:
- Tôi vừa hẹn với trưởng phòng Trần, mai sẽ đến nhà anh ấy dùng cơm.
Chu Chính cực kỳ thất vọng:
- Trời, anh Trần này sao lại nhanh như vậy? Coi như lần sau chúc mừng anh vậy.
Sau khi cúp điện thoại thì Hàn Đông ngồi trong phòng khách uống một ly trà rồi chậm rãi nhấp từng ngụm. Hắn có thể hiểu, sau này người ta sẽ càng thêm chú ý đến công tác công khai hành chính, mà mục đích của mình cũng đã đạt được, bây giờ là lúc cúi đầu làm việc.
Chuông điện thoại lại vang lên, Hàn Đông cười khó hiểu, xem ra an phận thì hay hơn.
Người điện thoại đến là Kiều San San, nàng cười ha hả nói:
- Nghe âm thanh của anh thì cảm thấy không quá hào hứng, thế nào, không được xuất hiện trên bản tin thì không vui sao?
Hàn Đông nở nụ cười:
- Nào có, tôi nào phải vì chuyện đó mà không vui.
- Không phải là tốt, cho anh một cơ hội, ngày mai cùng tôi đi dạo phố.
- Sao?
Hàn Đông không nhịn được phải kêu lên.
- Sao vậy? Không muốn à?
- Không phải, tôi đã hẹn trước với Trần Dân Tuyển, trưa mai đến nhà anh ấy dùng cơm.
- Chỉ là ăn cơm trưa mà thôi, buổi chiều anh có thể theo tôi đi dạo.
Kiều San San có vẻ rất ngang ngược nhưng nói chuyện tràn đầy vẻ nũng nịu.
- Có thể để sang một ngày cuối tuần nào đó được không?
- Không được, ngày mai anh phải đi, quyết định như vậy.
Kiều San San bá đạo nói:
- Anh không đến thì...Hừ, hừ...
Hàn Đông chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Được, ngày mai tôi sẽ đến.
- Vậy mới tốt chứ, hai giờ ngày mai tôi và một người bạn sẽ đến đón anh.
Hàn Đông cúp điện thoại và có chút kỳ quái, Kiều San San sao lại ngang ngược như vậy? Cũng không biết nàng muốn gì.
Ngày hôm sau Hàn Đông đến bách hóa mua mua một chai rượu Ngũ Lương hơn ba mươi đồng, lúc này nhãn hiệu rượu Ngũ Lương còn chưa nổi tiếng, giá cả cũng không quá đắt, nhưng đối với nhiều người thì một khoản tiền vài chục đồng cũng không nhỏ. Mười một giờ thì Hàn Đông đến khu dân cư của Trần Dân Tuyển, đây là khu nhà của cục lâm nghiệp, vợ của Trần Dân Tuyển là Ngô Hà đang công tác ở cục lâm nghiệp.
Khi thấy Hàn Đông xách rượu đến thì Trần Dân Tuyển nói:
- Hàn Đông cậu đúng là, sao lại mua rượu mắc như vậy?
Hàn Đông cười nói:
- Anh Trần không phải nói muốn uống rượu sao? Tôi thuận tiện mua một chai đến.
Ngô Hà đang làm bếp, nàng nghe thấy tiếng người nói chuyện cũng đi ra chào hỏi. Món ăn nàng làm có hương vị rất tốt, rất hợp với khẩu vị của Hàn Đông, hắn ăn khá nhiều, lại nói:
- Chị dâu làm món ăn rất ngon, anh Trần đúng là có phước.
Trần Dân Tuyển đắc ý nói:
- Đúng vậy, ăn mười năm cũng không chán.
Ngô Hà trừng mát nhìn Trần Dân Tuyển rồi nói:
- Sau này Hàn Đông nên siêng đến nhà dùng cơm, cậu ở một mình thì nấu cơm cũng bất tiện, cũng không nên lúc nào cũng ăn ngoài.
- Ha ha, chỉ sợ làm phiền chị dâu thôi.
Sau khi trải qua một thời gian dài tiếp xúc, Hàn Đông thấy Trần Dân Tuyển thật sự không tệ, vì vậy muốn làm tốt quan hệ với đối phương.
Tuy chỉ là tùy tiện trò chuyện vài chủ đề, chỉ dùng một bữa cơm nhưng rõ ràng Hàn Đông đã tiếp nhận Trần Dân Tuyển, bản thân hắn cũng đã tỏ rõ thái độ.
Sau khi cơm nước xong thì Hàn Đông ngồi lại một lát, sau đó thấy một giờ rưỡi thì lên tiếng:
- Anh Trần, chị Ngô, tôi có chút chuyện cần phải về trước.
Ngô Hà nói:
- Cứ ngồi thêm một lát nữa, hôm nay là chủ nhật mà.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Thật sự không có biện pháp, hôm qua Kiều San San gọi điện thoại nói muốn đi dạo phố, lúc này có lẽ đã đến huyện Phú Nghĩa.
Trần Dân Tuyển cười ha hả:
- Hàn Đông mau đi đi, đây là chuyện tốt.
Sau khi Hàn Đông đi rồi, Ngô Hà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Dân Tuyển:
- Kiều San San là ai? Là bạn gái của Hàn Đông sao?
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Là bạn đại học của Hàn Đông, con gái của bí thư Kiều ủy ban tư pháp thị ủy.
- À, hèn gì.
Ngô Hà chợt hiểu ra.
Hàn Đông uống vài ly rượu và cũng không muốn bắt xe, hắn chậm rãi đi về, cũng coi như đón gió. Khi đang đi thì sau lưng vang lên âm thanh xe hơi, một chiếc Toyota màu đỏ chạy đến bên cạnh rồi chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Kiều San San mỉm cười bước xuống xe:
- Hàn Đông, anh coi như đúng giờ, lên xe đi.
Hàn Đông mở cửa sau bước vào sau xe, cô gái phía trước quay đầu cười nói:
- Chào anh Hàn Đông, tôi là Cát Ny, là bạn tốt của San San.
- Chào cô, cám ơn đã đến đón.
Hàn Đông khách khí nói.
Cát Ny cắt tóc ngắn, mặt tròn, cặp mắt có vẻ cực kỳ có sức sống, nàng cười nói:
- Ha ha, Hàn Đông anh cũng đừng khách khí với tôi, vì tôi là chị em tốt của San San.
Hàn Đông mỉm cười, không biết Kiều San San đến đón mình làm gì, có lẽ không chỉ đơn giản là đón mình đi dạo.
Xe chạy khá nhanh, Cát Ny và Kiều San San líu ríu chuyện trò, ngẫu nhiên cùng nói vài câu với Hàn Đông, rõ ràng Cát Ny là một cô gái hướng ngoại, hơn nữa còn trẻ mà có xe hơi, có lẽ không phải là con cái nhà bình thường.
Khi chạy xe vào thành phố Vinh Châu, Cát Ny chợt dừng xe, nàng quay đầu nhìn Hàn Đông nói:
- Phía trước có cửa hàng hoa, anh Hàn Đông có muốn xuống mua hoa không?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Mua hoa làm gì?
Kiều San San nói:
- Ny Ny, thôi, lái xe đi.
Cát Ny xoay người giơ ngón tay cái với Hàn Đông, nàng cười nói:
- Anh Hàn Đông quả nhiên có tính cách, sinh nhật San San cũng không tặng hoa.
- Cái gì?
Hàn Đông chợt kinh ngạc, hắn nhìn Kiều San San:
- Hôm nay là sinh nhật cô?
Kiều San San trừng mắt nói:
- Sao vậy, kỳ quái à?
Cát Ny nghi hoặc nói:
- Không phải chứ? Anh Hàn Đông không biết sao? Tối nay chúng ta sẽ chúc mừng sinh nhật của San San ở khách sạn Cát Vịnh đấy.
Bình luận facebook