Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Sáng sớm hôm sau Hàn Đông bị Kiều San San đánh thức, hai người xuống quán cơm của dì Vương:
- Đi sớm một chút, sau đó cùng đi dạo phố.
Kiều San San khôi phục lại thần thái trước kia, nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt lộ ra cặp chân dài, dưới chân là một đôi giày cao gót, ngón chân màu hồng phấn, thật sự làm cho Hàn Đông không thể không liếc nhìn.
- Thế nào? Đẹp không?
Kiều San San nũng nịu hỏi, nàng đưa tay ra mời, vài đầu ngón chân còn vểnh lên tinh nghịch.
Kiều San San nhìn Hàn Đông, trong tay cầm một lon cola, trong miệng ngậm ống hút, trong mắt lóe lên cái nhìn trêu chọc.
Vẻ mặt Hàn Đông có chút phát sốt, hắn cười hì hì nói:
- Tất nhiên là đẹp rồi, chỉ sợ nhìn không đủ mà thôi.
- Ha ha ha.
Kiều San San cười rộ lên:
- Làm sao anh đỏ mặt.
- Nha đầu kia nhất định là cố ý.
Hàn Đông tức giận nghĩ.
Kiều San San hút cola rồi phát ra tiếng cười khúc khích, chỉ cần nhìn bộ dạng thì biết nàng đang cực kỳ đắc ý.
- Đi thôi, đi ăn cơm trưa, ống cola cũng không thể no được.
Hàn Đông đứng lên ói, hắn đã đi dạo đến trưa, thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng Kiều San San lại có vẻ rất sảng khoái tinh thần và không có dấu hiệu mệt mỏi, phụ nữ quả nhiên là trời sinh thích đi dạo phố.
- Tốt, bữa trưa anh mời khách.
Kiều San San đứng lên nói, không ngờ khẽ trượt chân, thiếu chút nữa thì ngã ập về phía trước.
Hàn Đông tranh thủ đứng lên giữ lấy eo của Kiều San San, đồng thời cũn chụp lấy chai cola thiếu chút nữa thì rơi xuống.
- Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cô cũng đừng quá sợ hãi như vậy chứ?
Hàn Đông cười nói, hắn cảm thấy eo của Kiều San San rất mảnh, cách một lớp váy mỏng giống như có thể cảm giác được lớp da mịn màng bên trong vậy.
- Anh mới sợ thì có.
Kiều San San đứng vững, nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông, trên mặt có hai rặng mây đỏ, những tình huống tối hôm trước lại bùng lên trong mắt nàng, vì vậy mà gương mặt chợt nóng sốt.
Hàn Đông thấy gương mặt đỏ rực của Kiều San San thì có chút nghi hoặc, hắn cười nói:
- Đi thôi, nếu không tôi thấy đợi một lát nữa cô sẽ không đi được nữa.
- Anh mới đi không ổn.
Kiều San San lầm bầm một tiếng, nàng ném chai cola vào trong thùng rác, khẽ đi về phía trước, mép váy tung bay, hai chân dài thon thả cực kỳ co dãn, vì vậy mà Hàn Đông không khỏi liếc mắt nhìn.
Lại đến cuối tuần, Hàn Đông đang làm việc thì Chu Chính hấp tấp chạy đến, hắn nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi:
- HÌ hì, bí thư Hàn đang bận rộn gì thế?
Hàn Đông nhìn hắn nói:
- Vui vẻ thế, đã quyết định rồi à?
Chu Chính gật đầu, vẻ mặt không khỏi có chút đắc ý, hắn ngồi xuống trước mặt Hàn Đông:
- Lần này làm phiền anh Đông, nghe nói cục trưởng Phan vốn có nhân tuyển là La Quảng Ba, nếu không phải là Liêu Khai Vân chào hỏi, thật sự còn chưa đến lượt tôi.
Hàn Đông nói:
- Nói lời cảm ơn suông cũng vô dụng, thăng chức thì phải mời khách.
- Được, anh Đông muốn đến đâu cũng được.
Chu Chính sảng khoái nói.
Đến tối hai người đến quán ven sông, gọi món cá sông, lại gọi nửa cân rượu ngâm lâu năm của Vương Bân Hiền, hai người ăn khá say sưa.
- Anh Đông, tôi mời anh một ly.
Chu Chính nâng ly nói:
- Sau này anh Đông chỉ hướng đông tôi sẽ đi sang đông, chỉ tây sẽ sang tây, tất cả hành động đều nghe theo sự chỉ huy của anh.
Hàn Đông thổi phù một tiếng và nở nụ cười:
- Được rồi, cậu cứ nghe theo lời chỉ huy như vậy, không có chủ ý của mình sao?
Chu Chính cười hì hì, hắn biết rõ Hàn Đông nói về điều gì:
- Anh Đông, tôi cũng không phải muốn tốt cho anh sao? Tôi cảm thấy anh Đông chỉ cần bỏ thêm chút sức là xong ngay.
- Đừng nói nhảm.
Hàn Đông trừng mắt nhìn Chu Chính:
- Việc này cậu cũng đừng chen chân vào, tự mình làm tốt việc của mình đi.
- Được, tất nhiên tôi sẽ tin tưởng anh Đông có thể thuận lợi nắm bắt lấy cô ấy.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông, tôi nghe được vài tin đồn, hình như anh sắp được điều động rồi thì phải?
- Cậu nghe được điều gì?
- Hì hì, nghe nói bí thư Hoàng muốn cho anh làm phó chủ tịch huyện, hình như bí thư Đinh trên thị ủy cũng đã gật đầu.
- Vậy sao?
Hàn Đông cười lắc đầu, hội nghị hội đồng nhân dân sẽ mở sau vài ngày nữa, bí thư Hoàng lại không có chút động tĩnh nào, chỉ sợ sự việc có vấn đề. Cho dù muốn đề bạt mình lên chức phó chủ tịch huyện thì cũng cần phải tuyển cử qua hội đồng nhân dân, nếu đã quyết định như vậy thì nên sớm nói cho mình mới đúng chứ?
Chu Chính nhìn Hàn Đông, hắn nghi hoặc hỏi:
- Anh Đông, bí thư Hoàng sẽ không phải chưa nói với anh đấy chứ?
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- Đến bây giờ còn chưa định ra người được đề cử, cậu thấy như vậy sẽ có khả năng sao? Vài ngày nữa là bắt đầu hội nghị rồi đấy.
- Đúng rồi, đây là có chuyện gì?
Chu Chính nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này huyện Phú Nghĩa tổng cộng có hai chuyện lớn, một là công tác công khai hành chính, hai chính là hội nghị hội đồng nhân dân sắp được tổ chức. Hội nghị hội đồng nhân dân vốn được tổ chức vào trung tuần tháng tư nhưng Hoàng Văn Vận lại đẩy sang trung tuần tháng năm, bây giờ cơ bản đã xong quá trình chuẩn bị, chỉ chờ mở hội nghị mà thôi. Giống như trong thời gian ngắn như vậy thì khó thể làm gì được, nếu Hàn Đông muốn được đề cử và tuyển cử làm phó chủ tịch huyện, như vậy là không thể.
Thật ra cũng không phải chỉ có Hàn Đông và Chu Chính cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả đám thường ủy huyện ủy cũng cảm thấy rất nghi hoặc, khi hội nghị hội đồng nhân dân càng đến gần, Hoàng Văn Vận cũng không nhắc đến vấn đề của Hàn Đông, giống như bí thư Hoàng đã bỏ qua chuyện này vậy. Hoàng Văn Vận gần đây chú ý vào khu công nghiệp Thần Quang, liên tục xuống nghiên cứu khảo sát, mỗi lần đều mắng vị phó chủ tịch huyện phân công quản lý kiêm chủ nhiệm khu công nghiệp như xối máu chó lên đầu.
Trong phòng làm việc của Phương Trung, phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học ngồi trước mặt Phương Trung, hắn dùng giọng nghi hoặc nói:
- Chủ tịch, giống như không bình thường, bí thư Hoàng dù không nhắc đến chuyện của Hàn Đông nhưng những ngày qua lại liên tục nhìn chằm chằm vào anh Tiết, xem ra anh ấy rất không hài lòng, có phải đang chơi trò đột kích đột nhiên?
Phương Trung lấy tay vuốt mái tóc óng mượt, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Anh Hàn cứ yên tâm, bây giờ thành phố Vinh Châu cần ổn định, huyện Phú Nghĩa cần ổn định, trung ương có vẻ rất xem trọng công tác công khai hành chính, huyện Phú Nghĩa chúng ta là nơi bắt đầu công tác công khai hành chính, lúc này càng không thể phát sinh vấn đề, tất cả mọi người không nên lộn xộn.
- Nhưng...
- Không có gì cần lo lắng, tôi có thể hiểu được ý nghĩ của bí thư Hoàng, anh ta muốn cắm Hàn Đông vào trong khối chính quyền huyện, để làm phiền toái cho chúng ta. Nhưng không có sự ủng hộ của mọi người, hắn ta cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đến lúc đó Hàn Đông được đề cử mà không được thông qua trong lúc tuyển cử, như vậy hắn ta biết nói thế nào cho tốt? Tôi thấy trong khoảng thời gian này hắn ta thường chạy đến khu công nghiệp Thần Quang, có lẽ là muốn chuyển hướng sang công tác công nghiệp, nhưng như vậy cũng tốt, lúc đó có thể kéo anh Tiết ra khỏi vị trí chủ nhiệm, cho Hàn Đông đến làm chủ nhiệm, như vậy mới có lợi.
Hàn Văn Học nghe xong thì gật đầu tỏ ra đồng ý:
- Đúng rồi, nếu như không phải là phó chủ tịch kiêm nhiệm, chức chủ nhiệm khu công nghiệp Thần Quang chỉ là chính khoa, để xem Hoàng Văn Vận làm thế nào mà cho Hàn Đông kia đi sang công tác. Trước đây anh ta đã tìm Hàn Đông nhiều lần, tôi cũng không tin chẳng có tin đồn gì về chức vụ phó chủ tịch huyện, mà khi hy vọng bị phá tan tành, Hàn Đông có lẽ sẽ sinh ra bất mãn.
- Ha ha, anh Hàn nói như vậy có ý gì?
Phương Trung nở nụ cười:
- Khi mở hội nghị hội đồng nhân dân, cần phải chú ý các phương diện, không thể có bất kỳ vấn đề nào.
Ngày hai mươi đến ngày hai mươi bốn tháng năm, huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị hội đồng nhân dân, Phương Trung được tuyển cử làm chủ tịch huyện, Hàn Văn Học, Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang, Tiết Nhân Nghĩa được tuyển làm phó chủ tịch huyện. Trong đám phó chủ tịch huyện, ngoài Hứa Hiểu Đông là từ thị ủy chuyển xuống, những vị khác đều là phó chủ tịch vào lúc hiện tại.
Hội nghị lần này bí thư Hoàng Văn Vận được tuyển cử làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện, điều này đối với hắn thật sự rất có ý nghĩa, đây là cơ sở để sau này hắn có thể tiến thêm một bước mở rộng quyền lực.
Hàn Đông là một đại biểu tham gia hội nghị, trong lòng hắn có chút không thoải mái, nếu trước đó Hoàng Văn Vận không nói thì hắn sẽ chẳng sao, nhưng vấn đề là hắn không chỉ bị nhắc đến, thậm chí lại nắm rất chắc nhưng kết quả thì không, điều này khó tránh khỏi làm hắn có chút thất vọng. Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tư tưởng, chuẩn bị để tiến lên một bước.
Vào buổi tối hội nghị chấm dứt, Hàn Đông, Trần Dân Tuyển, Trương Trường Hà, Xa Tịnh Chương cùng nhau dùng cơm uống rượu, khi nhắc đến quá trình tuyển cử lần này thì Trương Trường Hà thở dài nói:
- Bí thư Hoàng cũng bị làm khó.
Ánh mắt Trần Dân Tuyển khẽ động, hắn nhìn Hàn Đông rồi nói:
- Bí thư Hoàng lần này được tuyển làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, đây là chuyện vui, sao lại khó xử cho được?
Trương Trường Hà nói:
- Mọi người cũng không phải người ngoài, tôi cũng nói cho rõ, bí thư Hoàng vốn muốn cho Hàn Đông làm phó chủ tịch huyện nhưng hội nghị thường ủy không nhất trí. Tôi nghe nói ngoài nhóm của chủ tịch Phương thì hình như bí thư Phùng cũng không đồng ý, vì vậy bí thư Hoàng cũng không còn cách nào. Này Hàn Đông, sao cậu lại đắc tội với bí thư Phùng vậy?
Trương Trường Hà thật sự khó hiểu, Hàn Đông không thể đi lên, vị trí bí thư thị trấn Triệu Hoa không để trống, như vậy hắn cũng không được xuống. Hắn làm thư ký của bí thư huyện ủy chỉ có thể là cáo mượn oai hùm, căn bản hắn cũng muốn tự mình phát triển, như vậy phải xuống tuyến dưới rèn luyện, mà bây giờ thị trấn Triệu Hoa chính là nơi tốt nhất để có được thành tích.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Tôi cũng không đắc tội với anh ta, cũng chỉ vì chuyện của Chu Ngọc Vinh nên có bất mãn với tôi, thật ra tôi cũng nào có làm gì Chu Ngọc Vinh?
Hàn Đông thật sự khá hiểu rõ về tình huống của đám thường ủy huyện ủy, biết nếu Phùng Chấn Hoa không đồng ý thì Hoàng Văn Vận sẽ chẳng thể nào thu xếp được chuyện của mình.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hình như Chu Ngọc Vinh và bí thư Phùng có quan hệ thân thích.
- Quan hệ thân thích cũng không thể nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.
Hàn Đông tức giận nói:
- Tôi còn giúp Chu Ngọc Vinh một lần, kết quả là Phùng Chấn Hoa nhằm vào tôi, sớm biết như vậy tôi sẽ không khách khí làm gì.
Hàn Đông trong lòng thật sự có chút bức bối, bồ tát bùn cũng có chút tính năng của đất, dù hắn muốn an phận nhưng cũng không muốn làm rùa đen rút đầu. Nếu Phùng Chấn Hoa đã muốn chĩa vào mình, không phản kích thì đối phương cứ tưởng mình dễ bị ức hiếp.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Thật ra cũng không có gì, Hàn Đông cậu bây giờ cũng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu lý lịch mà thôi, chờ thêm hai năm nữa thì chẳng ai cản được cậu.
Xa Tịnh Chương cũng nói:
- Đúng vậy, Hàn Đông cậu còn trẻ, nếu vào huyện quá sớm sẽ nhận áp lực lớn, ai cũng sợ...
Hàn Đông cười cười, hắn nâng ly nói:
- Không có gì, tôi biết nên làm thế nào, uống rượu thôi.
Hàn Đông tuy tươi cười nhưng trong mắt lóe lên cái nhìn tàn khốc, giống như thật sự nổi giận.
Ai thấy như vậy cũng có chút bận tâm.
- Đi sớm một chút, sau đó cùng đi dạo phố.
Kiều San San khôi phục lại thần thái trước kia, nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt lộ ra cặp chân dài, dưới chân là một đôi giày cao gót, ngón chân màu hồng phấn, thật sự làm cho Hàn Đông không thể không liếc nhìn.
- Thế nào? Đẹp không?
Kiều San San nũng nịu hỏi, nàng đưa tay ra mời, vài đầu ngón chân còn vểnh lên tinh nghịch.
Kiều San San nhìn Hàn Đông, trong tay cầm một lon cola, trong miệng ngậm ống hút, trong mắt lóe lên cái nhìn trêu chọc.
Vẻ mặt Hàn Đông có chút phát sốt, hắn cười hì hì nói:
- Tất nhiên là đẹp rồi, chỉ sợ nhìn không đủ mà thôi.
- Ha ha ha.
Kiều San San cười rộ lên:
- Làm sao anh đỏ mặt.
- Nha đầu kia nhất định là cố ý.
Hàn Đông tức giận nghĩ.
Kiều San San hút cola rồi phát ra tiếng cười khúc khích, chỉ cần nhìn bộ dạng thì biết nàng đang cực kỳ đắc ý.
- Đi thôi, đi ăn cơm trưa, ống cola cũng không thể no được.
Hàn Đông đứng lên ói, hắn đã đi dạo đến trưa, thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng Kiều San San lại có vẻ rất sảng khoái tinh thần và không có dấu hiệu mệt mỏi, phụ nữ quả nhiên là trời sinh thích đi dạo phố.
- Tốt, bữa trưa anh mời khách.
Kiều San San đứng lên nói, không ngờ khẽ trượt chân, thiếu chút nữa thì ngã ập về phía trước.
Hàn Đông tranh thủ đứng lên giữ lấy eo của Kiều San San, đồng thời cũn chụp lấy chai cola thiếu chút nữa thì rơi xuống.
- Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cô cũng đừng quá sợ hãi như vậy chứ?
Hàn Đông cười nói, hắn cảm thấy eo của Kiều San San rất mảnh, cách một lớp váy mỏng giống như có thể cảm giác được lớp da mịn màng bên trong vậy.
- Anh mới sợ thì có.
Kiều San San đứng vững, nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông, trên mặt có hai rặng mây đỏ, những tình huống tối hôm trước lại bùng lên trong mắt nàng, vì vậy mà gương mặt chợt nóng sốt.
Hàn Đông thấy gương mặt đỏ rực của Kiều San San thì có chút nghi hoặc, hắn cười nói:
- Đi thôi, nếu không tôi thấy đợi một lát nữa cô sẽ không đi được nữa.
- Anh mới đi không ổn.
Kiều San San lầm bầm một tiếng, nàng ném chai cola vào trong thùng rác, khẽ đi về phía trước, mép váy tung bay, hai chân dài thon thả cực kỳ co dãn, vì vậy mà Hàn Đông không khỏi liếc mắt nhìn.
Lại đến cuối tuần, Hàn Đông đang làm việc thì Chu Chính hấp tấp chạy đến, hắn nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi:
- HÌ hì, bí thư Hàn đang bận rộn gì thế?
Hàn Đông nhìn hắn nói:
- Vui vẻ thế, đã quyết định rồi à?
Chu Chính gật đầu, vẻ mặt không khỏi có chút đắc ý, hắn ngồi xuống trước mặt Hàn Đông:
- Lần này làm phiền anh Đông, nghe nói cục trưởng Phan vốn có nhân tuyển là La Quảng Ba, nếu không phải là Liêu Khai Vân chào hỏi, thật sự còn chưa đến lượt tôi.
Hàn Đông nói:
- Nói lời cảm ơn suông cũng vô dụng, thăng chức thì phải mời khách.
- Được, anh Đông muốn đến đâu cũng được.
Chu Chính sảng khoái nói.
Đến tối hai người đến quán ven sông, gọi món cá sông, lại gọi nửa cân rượu ngâm lâu năm của Vương Bân Hiền, hai người ăn khá say sưa.
- Anh Đông, tôi mời anh một ly.
Chu Chính nâng ly nói:
- Sau này anh Đông chỉ hướng đông tôi sẽ đi sang đông, chỉ tây sẽ sang tây, tất cả hành động đều nghe theo sự chỉ huy của anh.
Hàn Đông thổi phù một tiếng và nở nụ cười:
- Được rồi, cậu cứ nghe theo lời chỉ huy như vậy, không có chủ ý của mình sao?
Chu Chính cười hì hì, hắn biết rõ Hàn Đông nói về điều gì:
- Anh Đông, tôi cũng không phải muốn tốt cho anh sao? Tôi cảm thấy anh Đông chỉ cần bỏ thêm chút sức là xong ngay.
- Đừng nói nhảm.
Hàn Đông trừng mắt nhìn Chu Chính:
- Việc này cậu cũng đừng chen chân vào, tự mình làm tốt việc của mình đi.
- Được, tất nhiên tôi sẽ tin tưởng anh Đông có thể thuận lợi nắm bắt lấy cô ấy.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông, tôi nghe được vài tin đồn, hình như anh sắp được điều động rồi thì phải?
- Cậu nghe được điều gì?
- Hì hì, nghe nói bí thư Hoàng muốn cho anh làm phó chủ tịch huyện, hình như bí thư Đinh trên thị ủy cũng đã gật đầu.
- Vậy sao?
Hàn Đông cười lắc đầu, hội nghị hội đồng nhân dân sẽ mở sau vài ngày nữa, bí thư Hoàng lại không có chút động tĩnh nào, chỉ sợ sự việc có vấn đề. Cho dù muốn đề bạt mình lên chức phó chủ tịch huyện thì cũng cần phải tuyển cử qua hội đồng nhân dân, nếu đã quyết định như vậy thì nên sớm nói cho mình mới đúng chứ?
Chu Chính nhìn Hàn Đông, hắn nghi hoặc hỏi:
- Anh Đông, bí thư Hoàng sẽ không phải chưa nói với anh đấy chứ?
Hàn Đông hỏi ngược lại:
- Đến bây giờ còn chưa định ra người được đề cử, cậu thấy như vậy sẽ có khả năng sao? Vài ngày nữa là bắt đầu hội nghị rồi đấy.
- Đúng rồi, đây là có chuyện gì?
Chu Chính nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này huyện Phú Nghĩa tổng cộng có hai chuyện lớn, một là công tác công khai hành chính, hai chính là hội nghị hội đồng nhân dân sắp được tổ chức. Hội nghị hội đồng nhân dân vốn được tổ chức vào trung tuần tháng tư nhưng Hoàng Văn Vận lại đẩy sang trung tuần tháng năm, bây giờ cơ bản đã xong quá trình chuẩn bị, chỉ chờ mở hội nghị mà thôi. Giống như trong thời gian ngắn như vậy thì khó thể làm gì được, nếu Hàn Đông muốn được đề cử và tuyển cử làm phó chủ tịch huyện, như vậy là không thể.
Thật ra cũng không phải chỉ có Hàn Đông và Chu Chính cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả đám thường ủy huyện ủy cũng cảm thấy rất nghi hoặc, khi hội nghị hội đồng nhân dân càng đến gần, Hoàng Văn Vận cũng không nhắc đến vấn đề của Hàn Đông, giống như bí thư Hoàng đã bỏ qua chuyện này vậy. Hoàng Văn Vận gần đây chú ý vào khu công nghiệp Thần Quang, liên tục xuống nghiên cứu khảo sát, mỗi lần đều mắng vị phó chủ tịch huyện phân công quản lý kiêm chủ nhiệm khu công nghiệp như xối máu chó lên đầu.
Trong phòng làm việc của Phương Trung, phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học ngồi trước mặt Phương Trung, hắn dùng giọng nghi hoặc nói:
- Chủ tịch, giống như không bình thường, bí thư Hoàng dù không nhắc đến chuyện của Hàn Đông nhưng những ngày qua lại liên tục nhìn chằm chằm vào anh Tiết, xem ra anh ấy rất không hài lòng, có phải đang chơi trò đột kích đột nhiên?
Phương Trung lấy tay vuốt mái tóc óng mượt, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Anh Hàn cứ yên tâm, bây giờ thành phố Vinh Châu cần ổn định, huyện Phú Nghĩa cần ổn định, trung ương có vẻ rất xem trọng công tác công khai hành chính, huyện Phú Nghĩa chúng ta là nơi bắt đầu công tác công khai hành chính, lúc này càng không thể phát sinh vấn đề, tất cả mọi người không nên lộn xộn.
- Nhưng...
- Không có gì cần lo lắng, tôi có thể hiểu được ý nghĩ của bí thư Hoàng, anh ta muốn cắm Hàn Đông vào trong khối chính quyền huyện, để làm phiền toái cho chúng ta. Nhưng không có sự ủng hộ của mọi người, hắn ta cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đến lúc đó Hàn Đông được đề cử mà không được thông qua trong lúc tuyển cử, như vậy hắn ta biết nói thế nào cho tốt? Tôi thấy trong khoảng thời gian này hắn ta thường chạy đến khu công nghiệp Thần Quang, có lẽ là muốn chuyển hướng sang công tác công nghiệp, nhưng như vậy cũng tốt, lúc đó có thể kéo anh Tiết ra khỏi vị trí chủ nhiệm, cho Hàn Đông đến làm chủ nhiệm, như vậy mới có lợi.
Hàn Văn Học nghe xong thì gật đầu tỏ ra đồng ý:
- Đúng rồi, nếu như không phải là phó chủ tịch kiêm nhiệm, chức chủ nhiệm khu công nghiệp Thần Quang chỉ là chính khoa, để xem Hoàng Văn Vận làm thế nào mà cho Hàn Đông kia đi sang công tác. Trước đây anh ta đã tìm Hàn Đông nhiều lần, tôi cũng không tin chẳng có tin đồn gì về chức vụ phó chủ tịch huyện, mà khi hy vọng bị phá tan tành, Hàn Đông có lẽ sẽ sinh ra bất mãn.
- Ha ha, anh Hàn nói như vậy có ý gì?
Phương Trung nở nụ cười:
- Khi mở hội nghị hội đồng nhân dân, cần phải chú ý các phương diện, không thể có bất kỳ vấn đề nào.
Ngày hai mươi đến ngày hai mươi bốn tháng năm, huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị hội đồng nhân dân, Phương Trung được tuyển cử làm chủ tịch huyện, Hàn Văn Học, Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang, Tiết Nhân Nghĩa được tuyển làm phó chủ tịch huyện. Trong đám phó chủ tịch huyện, ngoài Hứa Hiểu Đông là từ thị ủy chuyển xuống, những vị khác đều là phó chủ tịch vào lúc hiện tại.
Hội nghị lần này bí thư Hoàng Văn Vận được tuyển cử làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân huyện, điều này đối với hắn thật sự rất có ý nghĩa, đây là cơ sở để sau này hắn có thể tiến thêm một bước mở rộng quyền lực.
Hàn Đông là một đại biểu tham gia hội nghị, trong lòng hắn có chút không thoải mái, nếu trước đó Hoàng Văn Vận không nói thì hắn sẽ chẳng sao, nhưng vấn đề là hắn không chỉ bị nhắc đến, thậm chí lại nắm rất chắc nhưng kết quả thì không, điều này khó tránh khỏi làm hắn có chút thất vọng. Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tư tưởng, chuẩn bị để tiến lên một bước.
Vào buổi tối hội nghị chấm dứt, Hàn Đông, Trần Dân Tuyển, Trương Trường Hà, Xa Tịnh Chương cùng nhau dùng cơm uống rượu, khi nhắc đến quá trình tuyển cử lần này thì Trương Trường Hà thở dài nói:
- Bí thư Hoàng cũng bị làm khó.
Ánh mắt Trần Dân Tuyển khẽ động, hắn nhìn Hàn Đông rồi nói:
- Bí thư Hoàng lần này được tuyển làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, đây là chuyện vui, sao lại khó xử cho được?
Trương Trường Hà nói:
- Mọi người cũng không phải người ngoài, tôi cũng nói cho rõ, bí thư Hoàng vốn muốn cho Hàn Đông làm phó chủ tịch huyện nhưng hội nghị thường ủy không nhất trí. Tôi nghe nói ngoài nhóm của chủ tịch Phương thì hình như bí thư Phùng cũng không đồng ý, vì vậy bí thư Hoàng cũng không còn cách nào. Này Hàn Đông, sao cậu lại đắc tội với bí thư Phùng vậy?
Trương Trường Hà thật sự khó hiểu, Hàn Đông không thể đi lên, vị trí bí thư thị trấn Triệu Hoa không để trống, như vậy hắn cũng không được xuống. Hắn làm thư ký của bí thư huyện ủy chỉ có thể là cáo mượn oai hùm, căn bản hắn cũng muốn tự mình phát triển, như vậy phải xuống tuyến dưới rèn luyện, mà bây giờ thị trấn Triệu Hoa chính là nơi tốt nhất để có được thành tích.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Tôi cũng không đắc tội với anh ta, cũng chỉ vì chuyện của Chu Ngọc Vinh nên có bất mãn với tôi, thật ra tôi cũng nào có làm gì Chu Ngọc Vinh?
Hàn Đông thật sự khá hiểu rõ về tình huống của đám thường ủy huyện ủy, biết nếu Phùng Chấn Hoa không đồng ý thì Hoàng Văn Vận sẽ chẳng thể nào thu xếp được chuyện của mình.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hình như Chu Ngọc Vinh và bí thư Phùng có quan hệ thân thích.
- Quan hệ thân thích cũng không thể nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.
Hàn Đông tức giận nói:
- Tôi còn giúp Chu Ngọc Vinh một lần, kết quả là Phùng Chấn Hoa nhằm vào tôi, sớm biết như vậy tôi sẽ không khách khí làm gì.
Hàn Đông trong lòng thật sự có chút bức bối, bồ tát bùn cũng có chút tính năng của đất, dù hắn muốn an phận nhưng cũng không muốn làm rùa đen rút đầu. Nếu Phùng Chấn Hoa đã muốn chĩa vào mình, không phản kích thì đối phương cứ tưởng mình dễ bị ức hiếp.
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Thật ra cũng không có gì, Hàn Đông cậu bây giờ cũng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu lý lịch mà thôi, chờ thêm hai năm nữa thì chẳng ai cản được cậu.
Xa Tịnh Chương cũng nói:
- Đúng vậy, Hàn Đông cậu còn trẻ, nếu vào huyện quá sớm sẽ nhận áp lực lớn, ai cũng sợ...
Hàn Đông cười cười, hắn nâng ly nói:
- Không có gì, tôi biết nên làm thế nào, uống rượu thôi.
Hàn Đông tuy tươi cười nhưng trong mắt lóe lên cái nhìn tàn khốc, giống như thật sự nổi giận.
Ai thấy như vậy cũng có chút bận tâm.
Bình luận facebook