Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Tiết Nhân Nghĩa mới từ nhà vệ sinh trở về. Nghe được lời nói của Hàn Đông, thì lập tức tức giận đến muốn xì hơi nước, rống giận một tiếng, quơ hai tay phẫn nộ đánh về phía Hàn Đông.
- Làm gì vậy?
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, thân mình nghiêng sang một bên.
Phụp...
Tiết Nhân Nghĩa không thu chân được, lập tức tiến lên, đụng đổ một cái bàn, trán đập vào chân bàn, lập tức sưng u lên một cục.
- Á
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng này.
Những người khác đang sắp xếp việc trưng bày trong khu triển lãm, cũng đều vây quanh lại đây, một trò diễn hay như vậy rất khó thấy được.
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán, phẫn nộ nói:
- Hàn Đông, anh dám đánh tôi...
Hàn Đông khinh thường nói:
- Tôi động đầu ngón tay nào vào anh sao, tự mình té ngã còn không biết xấu hổ, còn trách người khác!
Đúng lúc này, Tưởng Quân Kỳ cùng Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai đi vào đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy khu triển lãm Vinh Châu có rất nhiều người vây quanh, sắc mặt liền có thay đổi lớn.
Lăng Tụ Giai quay đầu cười nói:
- Quân Kỳ à, bốt triển lãm Vinh Châu của các anh rất náo nhiệt, nhiều người như vậy vây quanh, có chiêu gì mới hấp dẫn người ta sao?
Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh ở bên cạnh nói:
- Xem ra lần này Vinh Châu nhất định có thể thắng lợi trở về.
Tưởng Quân Kỳ cười theo. Trong lòng thì cay đắng, anh ta biết Vinh Châu không có thủ đoạn bịp bợm gì, nhiều người vây quanh như vậy cũng không biết có phải chuyện tốt gì hay không.
Vốn dĩ thông qua quan hệ, mới mời được Phó chủ tịch thường trực tỉnh đến xem, cũng là muốn mình được đẹp mày đẹp mặt, nhưng nếu khiến Lăng Tụ Giai thấy được mặt không tốt, thể diện của mình liền mất hết.
- Ừ, đi xem.
Lăng Tụ Giai mỉm cười nói.
Đoàn người liền vây quanh Lăng Tụ Giai đi tới, bên cạnh còn có phóng viên đài truyền hình đi theo.
Rất nhanh người vây xem đã phát hiện mấy người đang đi tới có khí thế khác thường, không ngờ còn có phóng viên đài truyền hình đến phỏng vấn. Vậy khẳng định không phải nhân vật bình thường, liền đều tự động tản ra.
Cũng có người nhận ra Lăng Tụ Giai, khẩn trương trở lại chỗ của mình ra vẻ đang chuẩn bị thật sự.
- Hàn Đông, tôi sẽ không để yên cho anh!
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán phẫn nộ nói. Bị xấu mặt ở trước mọi người, đã khiến gã hoàn toàn mất đi lý trí. Lúc này bộ dạng, hơi giống như là một mụ đàn bà chanh chua.
Đám người Lăng Tụ Giai đã đi tới, nghe được tiếng kêu của Tiết Nhân Nghĩa, đều giật mình.
Tưởng Quân Kỳ phẫn nộ bước lên trước vài bước, nhỏ giọng giận dữ hét:
- Tiết Nhân Nghĩa, anh nói cái gì đó?
Tiết Nhân Nghĩa cũng giật mình, xoay người nhìn thấy Tưởng Quân Kỳ, lập tức như là gặp được cứu tinh vậy, vẻ mặt cầu xin nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, Hàn Đông không chỉ chửi tôi, còn đánh tôi...
Hàn Đông lãnh đạm nói:
- Chủ tịch huyện Tiết. Nhiều người như vậy nhìn thấy, tôi không có đánh anh, anh đừng nói xấu người khác!
Lăng Tụ Giai dừng bước cách đó ba thước, khẽ cau mày, ông ta nghe được tên Hàn Đông, lập tức nhớ tới con trai Lăng Tĩnh Nhiên bị đánh gãy hai chân, phải nhờ chuyên gia ở Khoa chỉnh hình của bệnh viện Nhân dân tỉnh toàn lực cứu chữa mà cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi, về sau nhiều nhất chỉ có thể chống nạng mà đi.
Tuy rằng sự việc đầu tiên là do lỗi của Lăng Tĩnh Nhiên, hơn nữa chân gã cũng là do Lữ Nam Phương bảo người ta đánh gãy, không liên quan nhiều đến Hàn Đông. Nhưng ngày hôm đó Hàn Đông là người đi theo cùng với Lữ Nam Phương, lại không làm gì khi Lữ Nam Phương làm vậy, nên Lăng Tụ Giai đã nhớ kỹ tên Hàn Đông.
Làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Lăng Tụ Giai nếu thật muốn bới móc ra thân phận của Hàn Đông, thì cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng chính bởi vì ông ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, làm sao lại để ý tới Hàn Đông, cho nên cũng không cố ý hỏi thăm thân phận của hắn.
Hiện tại Hàn Đông và người khác gây rối, đối với Lăng Tụ Giai mà nói, chính là một cớ tốt. Một câu, sẽ khiến tương lai sau này của Hàn Đông bị ảnh hưởng rất lớn.
- Thật không thể tưởng tượng được.
Lăng Tụ Giai nhíu mày nói.
- Tôi đi hỏi tình huống một chút.
Phó trưởng ban thư ký Tả Thiếu Huy nói xong, tiến lên trầm giọng nói:
- Các anh làm náo loạn gì ở đây vậy, không thấy lãnh đạo đang tới đây sao?
Tưởng Quân Kỳ cười nói:
- Phó trưởng ban thư ký, thật ngại quá, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý...
Lăng Tụ Giai lúc này đi tới, thản nhiên nói:
- Không ngờ là ẩu đả thủ trưởng, bây giờ người trẻ tuổi kích động quá, người như vậy làm sao có thể vào bộ máy chính phủ được?
Nói xong, ông ta liền dẫn theo một đám người đi về phía bốt triển lãm khác, Tả Thiếu Huy trừng mắt nhìn Tưởng Quân Kỳ, đuổi theo tiến đến thấp giọng giải thích nói:
- Đúng là như vậy, Phó chủ tịch tỉnh Lăng, là tôi suy xét không chu toàn, vốn định để mọi người xem một chuyện vui...
Lăng Tụ Giai khoát tay nói:
- Không sao, hiện tượng này tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng rất bình thường thôi. Người lúc trước đánh người tên Hàn Đông ấy, người đó trẻ tuổi rất kích động.
- Đúng vậy.
Tả Thiếu Huy phụ họa nói, trong lòng cũng đã nhớ kỹ Hàn Đông. Người Phó chủ tịch tỉnh Lăng cố ý nhắc tới, đương nhiên phải nhớ kỹ, đến lúc đó phải nói rõ với bên thành phố Vinh Châu mới được.
Các Phó trưởng ban thư ký của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đều phục vụ các vị Phó chủ tịch tỉnh. Tả Thiếu Huy chính là người đi theo Lăng Tụ Giai, là thân tín của Lăng Tụ Giai, tự nhiên lĩnh hội được chuyện quan trọng trong ý đồ của lãnh đạo.
- Hai người các anh đã làm được một chuyện tốt rồi!
Tưởng Quân Kỳ giận tím mặt. Vốn dĩ là một chuyện tốt, hiện tại thật chế giễu, bị hai người bọn họ làm náo loạn ra như vậy. Ấn tượng của Phó chủ tịch tỉnh Lăng với mình khẳng định trở nên không tốt.
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán biện bạch:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, là Hàn Đông chửi tôi là Chủ tịch huyện chó má trước...
- Anh đúng là Chủ tịch huyện chó má!
Tưởng Quân Kỳ tức giận,
- Anh dẫn đội như thế nào đây, quản lý đội ngũ như thế nào đây?
Tiết Nhân Nghĩa bị mắng xối xả đến mặt đỏ bừng, trong lòng buồn bực vô cùng. Tuy rằng y là Phó chủ tịch huyện, nhưng Hàn Đông cũng là cấp phó Cục, nếu hắn nghe mình mà tiếp đón thì tốt rồi.
Lúc này Tưởng Quân Kỳ lại nói với Hàn Đông:
- Về phần anh, về nhà khách viết bản kiểm điểm cho tôi, làm chuyện mất mặt ngay trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng, các anh thật là có bản lĩnh đấy!
Vừa nghe là Phó chủ tịch tỉnh Lăng, Hàn Đông liền biết vì sao lúc trước lời nói của ông ta với mình rất không khách khí.
Xem ra người này vẫn nhớ chuyện cũ với mình đây, Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy Lăng Tụ Giai cười đang nói chuyện với người khác với vẻ mặt mỉm, bên cạnh phóng viên đài truyền hình đang toàn lực đưa tin.
- Còn nhìn cái gì vậy, không nghe thấy lời tôi nói sao?
Tưởng Quân Kỳ tức giận nói, trở về nhất định phải đề nghị huyện Phú Nghĩa thu hồi chức vụ của anh.
Hàn Đông hít sâu một hơi nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, bảo tôi viết kiểm điểm cũng được, nhưng có chuyện này, tôi nhất định phải giải thích cho ngài một chút. Bởi vì Chủ tịch huyện Tiết có thành kiến đối với tôi, nên Ban quản lý sắp xếp cho chúng tôi một vị trí triển lãm rất bình thường. Vị trí không đến một thước chiều rộng, như vậy bảo chúng tôi phải thực hiện công tác như thế nào đây? Hơn nữa tôi cũng cũng không đánh anh ta. Là chính anh ta tiến lên đụng vào cái bàn!
- Anh nói xong rồi sao? Nói xong thì đi viết kiểm điểm đi!
Tưởng Quân Kỳ lãnh đạm nói, lại từ chối cho ý kiến về lời nói của Hàn Đông.
Hàn Đông cũng biết dù mình có giải thích như thế nào, Tưởng Quân Kỳ cũng không sẽ tin mình , lúc này liền xoay người đi ra ngoài.
Uông Hoằng Trạch dẫn theo vài nhân viên công tác đi vào đại sảnh, nhìn thấy Hàn Đông liền cao hứng nói:
- Hàn Đông, anh đi đâu vậy?
- Phó trưởng phòng Uông, tôi phải về nhà khách viết bản kiểm điểm.
Hàn Đông cười khổ một tiếng nói.
Uông Hoằng Trạch sửng sốt, phất tay bảo mấy nhân viên công tác tản ra, nghi ngờ nói:
- Sao lại như thế?
Hàn Đông nói:
- Còn không phải là vì việc của bốt triển lãm sao, Phó chủ tịch huyện dẫn đội của huyện chúng tôi có thành kiến đối với tôi, nên cho chúng tôi vị trí triển lãm chỉ có một thước chiều rộng. Tôi không kìm nổi mắng anh ta một câu, anh ta tức giận đến mức tự mình tiến lên đụng vào bàn khiến đầu sưng u một cục. Kết quả khiến Phó chủ tịch tỉnh Lăng thấy được, Phó Chủ tịch thành phố của chúng tôi bảo tôi viết kiểm điểm.
Nghe Hàn Đông tự thuật, lúc mới bắt đầu Uông Hoằng Trạch còn cười tủm tỉm, lúc sau liền hơi run lên, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất. Nghe Hàn Đông thuật lại xong, Uông Hoằng Trạch vỗ vai Hạ Hàn Đông nói:
- Không ngờ để Phó chủ tịch tỉnh Lăng nhìn thấy, chuyện này có chút phiền phức. Tôi nói này, chỉ là vấn đề vị trí triển lãm, làm sao anh không tìm tôi chứ, làm gì mà gây náo loạn lớn như vậy.
Hàn Đông cũng buồn bực nói:
- Lúc ấy tôi cũng đang nổi nóng, ai biết lại đúng lúc đụng tới Phó chủ tịch tỉnh Lăng đến đây.
Uông Hoằng Trạch nói:
- Hàn Đông, chuyện này tôi có thể không giúp được anh. Tuy nhiên vấn đề bốt triển lãm thì dễ thôi. Chúng tôi có để lại vài vị trí tốt ở cạnh bốt Chủ tịch, đợi lát nữa cho anh một chỗ, hy vọng các anh có thể kéo về vài doanh nghiệp, nói không chừng mấy người ở thành phố sẽ xử phạt anh nhẹ một chút!
Hàn Đông cảm kích nói:
- Đa tạ Phó trưởng phòng Uông.
Lúc này hai người liền đi tới khu a5, giờ này Tưởng Quân Kỳ đã đuổi theo chuẩn bị tìm cơ hội giải thích với Lăng Tụ Giai. Mọi người thấy Hàn Đông dẫn theo một nhân viên công tác của triển lãm đến, đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tiết Nhân Nghĩa trừng mắt nói:
- Không phải bảo anh trở về viết bản kiểm điểm rồi sao?
Người này thật sự đúng là không biết xấu hổ, Hàn Đông không kiên nhẫn nói:
- Chẳng liên quan gì đến anh, tôi tự khắc sẽ viết tốt bản kiểm điểm.
Sắc mặt Tiết Nhân Nghĩa lập tức liền nhợt nhạt, tất cả mọi người bên cạnh đều khiếp sợ nhìn Hàn Đông. Hắn đến đây định làm gì nữa, chuẩn bị phá phách bừa bãi sao?
Uông Hoằng Trạch nhìn Hàn Đông, trong lòng cảm thấy nghi ngờ khó hiểu. Hàn Đông này không giống loại người kích động, không có chừng mực mà!
Hàn Đông mặc kệ Tiết Nhân Nghĩa, nói với Đặng Học Vinh:
- Dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta bỏ vị trí triển lãm này thôi.
Đặng Học Vinh khó hiểu nói:
- Chủ nhiệm Hàn, vậy chúng ta đến chỗ nào?
Phạm Văn Phương và hai nhân viên công tác khác cũng đều nhìn Hàn Đông bằng cặp mắt mong đợi, nghĩ thầm rằng lúc này sẽ không tay trắng mà đi về như vậy chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừ, chúng ta đổi sang một chỗ rất tốt, không cần cãi nhau với tiểu nhân làm gì.
Tiết Nhân Nghĩa tức giận đến muốn nhảy dựng lên, nhưng nhìn ra phía xa, lại không dám đại náo. Tức giận trừng mắt nói với Hàn Đông:
- Anh... anh cứ chờ đấy!
Hàn Đông thẳng thừng quay mặt đi, căn bản không nhìn gã, nói với đám người Đặng Học Vinh:
- Mấy anh còn thất thần làm gì? Khẩn trương thu dọn đi, Phó trưởng phòng Uông còn đang chờ đây.
Tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, đi theo phía sau Hàn Đông và Uông Hoằng Trạch, rất nhanh đi đến vị trí trước mặt bốt Chủ tịch.
- Nơi này đi, Hàn Đông, các anh khẩn trương bố trí đi.
Uông Hoằng Trạch cười nói,
- Rất nhanh các doanh nghiệp sẽ vào đến nơi rồi.
Hàn Đông nắm tay anh ta, cảm kích nói:
- Cảm ơn Phó trưởng phòng Uông.
Uông Hoằng Trạch nói:
- Đây là việc nhỏ, tôi còn có chút việc đi làm, có chuyện gì anh trực tiếp gọi tôi là được.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Phó trưởng phòng Uông, buổi tối có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm!
Uông Hoằng Trạch ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chuyện này khó mà nói, dù sao chúng tôi cũng là đơn vị chủ sự, buổi tối có lẽ cũng bề bộn nhiều việc lắm. Anh không cần quan tâm tôi đâu, qua thời gian này chúng ta hẵng đi ăn cơm nhé.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cũng được, có thời gian tôi giới thiệu một người bạn trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy với Phó trưởng phòng Uông.
Hàn Đông cảm thấy Uông Hoằng Trạch thật là tốt, lúc này có thể giúp mình như vậy, Hàn Đông quyết định cũng cho anh ta một cơ hội.
- Tôi cảm ơn anh trước, đến lúc đó anh nhớ hẹn người đến giới thiệu cho tôi biết đấy nhé.
Uông Hoằng Trạch cười cười. Theo anh ta thì có lẽ Hàn Đông cũng chỉ có thể quen biết nhân viên bình thường ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bởi vậy cũng không để ý. Hàn Đông nói như vậy, coi như là thể hiện lòng biết ơn với mình thôi.
Tiễn bước Uông Hoằng Trạch, Hàn Đông nói với mọi người:
- Được rồi, hiện tại chúng ta đã có vị trí, kế tiếp phải nhờ vào mọi người. Lần này chúng ta sẽ tử chiến đến cùng. Tình huống lúc trước các anh cũng thấy rồi, một số người muốn loại trừ chúng ta, khiến chúng ta phải trở về mà không thu hoạch được gì. Hiện tại, chúng ta nhất định phải phải tranh phần, nắm quyền chứng minh thực lực thực tế của chúng ta.
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm đi, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó!
Phạm Văn Phương nắm tay lại nói,
- Chúng tôi đều ủng hộ Chủ nhiệm Hàn.
- Được, nơi này liền giao cho các anh, tôi phải trở về viết bản kiểm điểm đây.
Nói xong, hắn liền đi ra bên ngoài.
Mặc dù cũng có chút khó chịu với Tưởng Quân Kỳ, nhưng người ta là Phó Chủ tịch thành phố, trong công tác cũng phải chịu vậy. Cũng vừa lúc có thể mượn cơ hội này, đi liên hệ với La Khải Bản một chút.
Trở lại nhà khách, Hàn Đông tìm giấy bút bắt đầu viết, chủ yếu là kể lại tỉ mỉ sự việc hôm nay một lần, đồng thời đổi câu "Chủ tịch huyện chó má" của mình thành "Chó má, Chủ tịch huyện cũng không thể sắp xếp bậy bạ như vậy". Kết quả Tiết Nhân Nghĩa không nghe rõ ràng liền cho rằng mình đang chửi người, vân vân. Về phần chuyện của hắn, thì cơ bản dựa theo sự thật mà viết, dù sao toàn bộ sự tình, Hàn Đông kỳ thật cũng cũng không có sai lầm lớn nào, cùng lắm thì chính là nói một câu nói cũng không thô tục lắm mà thôi. Huống chi "Chó má" còn không tính là thô tục cho cam!
Viết xong cái gọi là bản kiểm điểm, Hàn Đông đọc lại một lượt, cảm giác đã viết rõ ràng toàn bộ sự việc, rồi ghi tên mình vào.
Nói thật, bản kiểm điểm này căn bản là thuyết minh sự thật mà thôi, cũng không coi là kiểm điểm. Chuyện này là Hàn Đông cố ý làm vậy, hắn cũng không muốn để lại bất luận một chút tỳ vết nào cho con đường làm quan của mình.
Viết xong kiểm điểm, Hàn Đông gấp nó lại cho vào trong túi, nhìn đồng hồ, thời gian đã là mười một giờ, liền gọi điện thoại hẹn La Khải Bản và Từ Bân cùng nhau ăn cơm trưa. Sau đó xuống lầu, đến chỗ cách xa trung tâm triển lãm nhìn một chút, thấy mấy người Đặng Học Vinh đang bị không ít người vây quanh. Cả đám người trông bận kinh khủng, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười vui sướng.
Vị trí khác đúng là có hiệu quả khác, nếu thật sự làm ở vị trí triển lãm nơi Tiết Nhân Nghĩa sắp xếp, chỉ sợ căn bản là không có doanh nghiệp nào đến hỏi thăm.
Sau đó, Hàn Đông lái xe, đi dọc theo đường phố phía trước. La Khải Bản nói phía trước cách đó không xa còn có một quán rượu tên là Sư tử lầu, bảo Hàn Đông chờ bọn họ ở chỗ này.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên lên, Hàn Đông cầm lấy điện thoại di động, vừa thấy là dãy số của văn phòng Hoàng Văn Vận, thì nghe máy nói:
- Xin chào Bí thư Hoàng...
- Hàn Đông, sao lại như thế? Nghe nói cậu không chỉ chửi Tiết Nhân Nghĩa là Chủ tịch huyện chó má, còn đánh cho anh ta sưng u đầu hả?
Hàn Đông sửng sốt, Hoàng Văn Vận biết nhanh như vậy sao? Khẩn trương nói qua sự việc một lần:
- Bí thư Hoàng, tôi không chửi Chủ tịch huyện Tiết, cũng không hề đánh anh ta, thật là oan uổng quá.
- Cậu thật là...
Hoàng Văn Vận thở dài một hơi,
- Lãnh đạo Thành ủy vừa gọi điện thoại tới nói chuyện này, làm sao cậu không chú ý một chút, Huyện ủy bị áp lực rất lớn đó!
- Làm gì vậy?
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, thân mình nghiêng sang một bên.
Phụp...
Tiết Nhân Nghĩa không thu chân được, lập tức tiến lên, đụng đổ một cái bàn, trán đập vào chân bàn, lập tức sưng u lên một cục.
- Á
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng này.
Những người khác đang sắp xếp việc trưng bày trong khu triển lãm, cũng đều vây quanh lại đây, một trò diễn hay như vậy rất khó thấy được.
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán, phẫn nộ nói:
- Hàn Đông, anh dám đánh tôi...
Hàn Đông khinh thường nói:
- Tôi động đầu ngón tay nào vào anh sao, tự mình té ngã còn không biết xấu hổ, còn trách người khác!
Đúng lúc này, Tưởng Quân Kỳ cùng Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai đi vào đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy khu triển lãm Vinh Châu có rất nhiều người vây quanh, sắc mặt liền có thay đổi lớn.
Lăng Tụ Giai quay đầu cười nói:
- Quân Kỳ à, bốt triển lãm Vinh Châu của các anh rất náo nhiệt, nhiều người như vậy vây quanh, có chiêu gì mới hấp dẫn người ta sao?
Phó trưởng ban thư ký Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh ở bên cạnh nói:
- Xem ra lần này Vinh Châu nhất định có thể thắng lợi trở về.
Tưởng Quân Kỳ cười theo. Trong lòng thì cay đắng, anh ta biết Vinh Châu không có thủ đoạn bịp bợm gì, nhiều người vây quanh như vậy cũng không biết có phải chuyện tốt gì hay không.
Vốn dĩ thông qua quan hệ, mới mời được Phó chủ tịch thường trực tỉnh đến xem, cũng là muốn mình được đẹp mày đẹp mặt, nhưng nếu khiến Lăng Tụ Giai thấy được mặt không tốt, thể diện của mình liền mất hết.
- Ừ, đi xem.
Lăng Tụ Giai mỉm cười nói.
Đoàn người liền vây quanh Lăng Tụ Giai đi tới, bên cạnh còn có phóng viên đài truyền hình đi theo.
Rất nhanh người vây xem đã phát hiện mấy người đang đi tới có khí thế khác thường, không ngờ còn có phóng viên đài truyền hình đến phỏng vấn. Vậy khẳng định không phải nhân vật bình thường, liền đều tự động tản ra.
Cũng có người nhận ra Lăng Tụ Giai, khẩn trương trở lại chỗ của mình ra vẻ đang chuẩn bị thật sự.
- Hàn Đông, tôi sẽ không để yên cho anh!
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán phẫn nộ nói. Bị xấu mặt ở trước mọi người, đã khiến gã hoàn toàn mất đi lý trí. Lúc này bộ dạng, hơi giống như là một mụ đàn bà chanh chua.
Đám người Lăng Tụ Giai đã đi tới, nghe được tiếng kêu của Tiết Nhân Nghĩa, đều giật mình.
Tưởng Quân Kỳ phẫn nộ bước lên trước vài bước, nhỏ giọng giận dữ hét:
- Tiết Nhân Nghĩa, anh nói cái gì đó?
Tiết Nhân Nghĩa cũng giật mình, xoay người nhìn thấy Tưởng Quân Kỳ, lập tức như là gặp được cứu tinh vậy, vẻ mặt cầu xin nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, Hàn Đông không chỉ chửi tôi, còn đánh tôi...
Hàn Đông lãnh đạm nói:
- Chủ tịch huyện Tiết. Nhiều người như vậy nhìn thấy, tôi không có đánh anh, anh đừng nói xấu người khác!
Lăng Tụ Giai dừng bước cách đó ba thước, khẽ cau mày, ông ta nghe được tên Hàn Đông, lập tức nhớ tới con trai Lăng Tĩnh Nhiên bị đánh gãy hai chân, phải nhờ chuyên gia ở Khoa chỉnh hình của bệnh viện Nhân dân tỉnh toàn lực cứu chữa mà cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi, về sau nhiều nhất chỉ có thể chống nạng mà đi.
Tuy rằng sự việc đầu tiên là do lỗi của Lăng Tĩnh Nhiên, hơn nữa chân gã cũng là do Lữ Nam Phương bảo người ta đánh gãy, không liên quan nhiều đến Hàn Đông. Nhưng ngày hôm đó Hàn Đông là người đi theo cùng với Lữ Nam Phương, lại không làm gì khi Lữ Nam Phương làm vậy, nên Lăng Tụ Giai đã nhớ kỹ tên Hàn Đông.
Làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Lăng Tụ Giai nếu thật muốn bới móc ra thân phận của Hàn Đông, thì cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng chính bởi vì ông ta là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, làm sao lại để ý tới Hàn Đông, cho nên cũng không cố ý hỏi thăm thân phận của hắn.
Hiện tại Hàn Đông và người khác gây rối, đối với Lăng Tụ Giai mà nói, chính là một cớ tốt. Một câu, sẽ khiến tương lai sau này của Hàn Đông bị ảnh hưởng rất lớn.
- Thật không thể tưởng tượng được.
Lăng Tụ Giai nhíu mày nói.
- Tôi đi hỏi tình huống một chút.
Phó trưởng ban thư ký Tả Thiếu Huy nói xong, tiến lên trầm giọng nói:
- Các anh làm náo loạn gì ở đây vậy, không thấy lãnh đạo đang tới đây sao?
Tưởng Quân Kỳ cười nói:
- Phó trưởng ban thư ký, thật ngại quá, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý...
Lăng Tụ Giai lúc này đi tới, thản nhiên nói:
- Không ngờ là ẩu đả thủ trưởng, bây giờ người trẻ tuổi kích động quá, người như vậy làm sao có thể vào bộ máy chính phủ được?
Nói xong, ông ta liền dẫn theo một đám người đi về phía bốt triển lãm khác, Tả Thiếu Huy trừng mắt nhìn Tưởng Quân Kỳ, đuổi theo tiến đến thấp giọng giải thích nói:
- Đúng là như vậy, Phó chủ tịch tỉnh Lăng, là tôi suy xét không chu toàn, vốn định để mọi người xem một chuyện vui...
Lăng Tụ Giai khoát tay nói:
- Không sao, hiện tượng này tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng rất bình thường thôi. Người lúc trước đánh người tên Hàn Đông ấy, người đó trẻ tuổi rất kích động.
- Đúng vậy.
Tả Thiếu Huy phụ họa nói, trong lòng cũng đã nhớ kỹ Hàn Đông. Người Phó chủ tịch tỉnh Lăng cố ý nhắc tới, đương nhiên phải nhớ kỹ, đến lúc đó phải nói rõ với bên thành phố Vinh Châu mới được.
Các Phó trưởng ban thư ký của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đều phục vụ các vị Phó chủ tịch tỉnh. Tả Thiếu Huy chính là người đi theo Lăng Tụ Giai, là thân tín của Lăng Tụ Giai, tự nhiên lĩnh hội được chuyện quan trọng trong ý đồ của lãnh đạo.
- Hai người các anh đã làm được một chuyện tốt rồi!
Tưởng Quân Kỳ giận tím mặt. Vốn dĩ là một chuyện tốt, hiện tại thật chế giễu, bị hai người bọn họ làm náo loạn ra như vậy. Ấn tượng của Phó chủ tịch tỉnh Lăng với mình khẳng định trở nên không tốt.
Tiết Nhân Nghĩa ôm lấy trán biện bạch:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, là Hàn Đông chửi tôi là Chủ tịch huyện chó má trước...
- Anh đúng là Chủ tịch huyện chó má!
Tưởng Quân Kỳ tức giận,
- Anh dẫn đội như thế nào đây, quản lý đội ngũ như thế nào đây?
Tiết Nhân Nghĩa bị mắng xối xả đến mặt đỏ bừng, trong lòng buồn bực vô cùng. Tuy rằng y là Phó chủ tịch huyện, nhưng Hàn Đông cũng là cấp phó Cục, nếu hắn nghe mình mà tiếp đón thì tốt rồi.
Lúc này Tưởng Quân Kỳ lại nói với Hàn Đông:
- Về phần anh, về nhà khách viết bản kiểm điểm cho tôi, làm chuyện mất mặt ngay trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng, các anh thật là có bản lĩnh đấy!
Vừa nghe là Phó chủ tịch tỉnh Lăng, Hàn Đông liền biết vì sao lúc trước lời nói của ông ta với mình rất không khách khí.
Xem ra người này vẫn nhớ chuyện cũ với mình đây, Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy Lăng Tụ Giai cười đang nói chuyện với người khác với vẻ mặt mỉm, bên cạnh phóng viên đài truyền hình đang toàn lực đưa tin.
- Còn nhìn cái gì vậy, không nghe thấy lời tôi nói sao?
Tưởng Quân Kỳ tức giận nói, trở về nhất định phải đề nghị huyện Phú Nghĩa thu hồi chức vụ của anh.
Hàn Đông hít sâu một hơi nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tưởng, bảo tôi viết kiểm điểm cũng được, nhưng có chuyện này, tôi nhất định phải giải thích cho ngài một chút. Bởi vì Chủ tịch huyện Tiết có thành kiến đối với tôi, nên Ban quản lý sắp xếp cho chúng tôi một vị trí triển lãm rất bình thường. Vị trí không đến một thước chiều rộng, như vậy bảo chúng tôi phải thực hiện công tác như thế nào đây? Hơn nữa tôi cũng cũng không đánh anh ta. Là chính anh ta tiến lên đụng vào cái bàn!
- Anh nói xong rồi sao? Nói xong thì đi viết kiểm điểm đi!
Tưởng Quân Kỳ lãnh đạm nói, lại từ chối cho ý kiến về lời nói của Hàn Đông.
Hàn Đông cũng biết dù mình có giải thích như thế nào, Tưởng Quân Kỳ cũng không sẽ tin mình , lúc này liền xoay người đi ra ngoài.
Uông Hoằng Trạch dẫn theo vài nhân viên công tác đi vào đại sảnh, nhìn thấy Hàn Đông liền cao hứng nói:
- Hàn Đông, anh đi đâu vậy?
- Phó trưởng phòng Uông, tôi phải về nhà khách viết bản kiểm điểm.
Hàn Đông cười khổ một tiếng nói.
Uông Hoằng Trạch sửng sốt, phất tay bảo mấy nhân viên công tác tản ra, nghi ngờ nói:
- Sao lại như thế?
Hàn Đông nói:
- Còn không phải là vì việc của bốt triển lãm sao, Phó chủ tịch huyện dẫn đội của huyện chúng tôi có thành kiến đối với tôi, nên cho chúng tôi vị trí triển lãm chỉ có một thước chiều rộng. Tôi không kìm nổi mắng anh ta một câu, anh ta tức giận đến mức tự mình tiến lên đụng vào bàn khiến đầu sưng u một cục. Kết quả khiến Phó chủ tịch tỉnh Lăng thấy được, Phó Chủ tịch thành phố của chúng tôi bảo tôi viết kiểm điểm.
Nghe Hàn Đông tự thuật, lúc mới bắt đầu Uông Hoằng Trạch còn cười tủm tỉm, lúc sau liền hơi run lên, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất. Nghe Hàn Đông thuật lại xong, Uông Hoằng Trạch vỗ vai Hạ Hàn Đông nói:
- Không ngờ để Phó chủ tịch tỉnh Lăng nhìn thấy, chuyện này có chút phiền phức. Tôi nói này, chỉ là vấn đề vị trí triển lãm, làm sao anh không tìm tôi chứ, làm gì mà gây náo loạn lớn như vậy.
Hàn Đông cũng buồn bực nói:
- Lúc ấy tôi cũng đang nổi nóng, ai biết lại đúng lúc đụng tới Phó chủ tịch tỉnh Lăng đến đây.
Uông Hoằng Trạch nói:
- Hàn Đông, chuyện này tôi có thể không giúp được anh. Tuy nhiên vấn đề bốt triển lãm thì dễ thôi. Chúng tôi có để lại vài vị trí tốt ở cạnh bốt Chủ tịch, đợi lát nữa cho anh một chỗ, hy vọng các anh có thể kéo về vài doanh nghiệp, nói không chừng mấy người ở thành phố sẽ xử phạt anh nhẹ một chút!
Hàn Đông cảm kích nói:
- Đa tạ Phó trưởng phòng Uông.
Lúc này hai người liền đi tới khu a5, giờ này Tưởng Quân Kỳ đã đuổi theo chuẩn bị tìm cơ hội giải thích với Lăng Tụ Giai. Mọi người thấy Hàn Đông dẫn theo một nhân viên công tác của triển lãm đến, đều lộ ra vẻ nghi ngờ.
Tiết Nhân Nghĩa trừng mắt nói:
- Không phải bảo anh trở về viết bản kiểm điểm rồi sao?
Người này thật sự đúng là không biết xấu hổ, Hàn Đông không kiên nhẫn nói:
- Chẳng liên quan gì đến anh, tôi tự khắc sẽ viết tốt bản kiểm điểm.
Sắc mặt Tiết Nhân Nghĩa lập tức liền nhợt nhạt, tất cả mọi người bên cạnh đều khiếp sợ nhìn Hàn Đông. Hắn đến đây định làm gì nữa, chuẩn bị phá phách bừa bãi sao?
Uông Hoằng Trạch nhìn Hàn Đông, trong lòng cảm thấy nghi ngờ khó hiểu. Hàn Đông này không giống loại người kích động, không có chừng mực mà!
Hàn Đông mặc kệ Tiết Nhân Nghĩa, nói với Đặng Học Vinh:
- Dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta bỏ vị trí triển lãm này thôi.
Đặng Học Vinh khó hiểu nói:
- Chủ nhiệm Hàn, vậy chúng ta đến chỗ nào?
Phạm Văn Phương và hai nhân viên công tác khác cũng đều nhìn Hàn Đông bằng cặp mắt mong đợi, nghĩ thầm rằng lúc này sẽ không tay trắng mà đi về như vậy chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Ừ, chúng ta đổi sang một chỗ rất tốt, không cần cãi nhau với tiểu nhân làm gì.
Tiết Nhân Nghĩa tức giận đến muốn nhảy dựng lên, nhưng nhìn ra phía xa, lại không dám đại náo. Tức giận trừng mắt nói với Hàn Đông:
- Anh... anh cứ chờ đấy!
Hàn Đông thẳng thừng quay mặt đi, căn bản không nhìn gã, nói với đám người Đặng Học Vinh:
- Mấy anh còn thất thần làm gì? Khẩn trương thu dọn đi, Phó trưởng phòng Uông còn đang chờ đây.
Tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, đi theo phía sau Hàn Đông và Uông Hoằng Trạch, rất nhanh đi đến vị trí trước mặt bốt Chủ tịch.
- Nơi này đi, Hàn Đông, các anh khẩn trương bố trí đi.
Uông Hoằng Trạch cười nói,
- Rất nhanh các doanh nghiệp sẽ vào đến nơi rồi.
Hàn Đông nắm tay anh ta, cảm kích nói:
- Cảm ơn Phó trưởng phòng Uông.
Uông Hoằng Trạch nói:
- Đây là việc nhỏ, tôi còn có chút việc đi làm, có chuyện gì anh trực tiếp gọi tôi là được.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Phó trưởng phòng Uông, buổi tối có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm!
Uông Hoằng Trạch ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chuyện này khó mà nói, dù sao chúng tôi cũng là đơn vị chủ sự, buổi tối có lẽ cũng bề bộn nhiều việc lắm. Anh không cần quan tâm tôi đâu, qua thời gian này chúng ta hẵng đi ăn cơm nhé.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Cũng được, có thời gian tôi giới thiệu một người bạn trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy với Phó trưởng phòng Uông.
Hàn Đông cảm thấy Uông Hoằng Trạch thật là tốt, lúc này có thể giúp mình như vậy, Hàn Đông quyết định cũng cho anh ta một cơ hội.
- Tôi cảm ơn anh trước, đến lúc đó anh nhớ hẹn người đến giới thiệu cho tôi biết đấy nhé.
Uông Hoằng Trạch cười cười. Theo anh ta thì có lẽ Hàn Đông cũng chỉ có thể quen biết nhân viên bình thường ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bởi vậy cũng không để ý. Hàn Đông nói như vậy, coi như là thể hiện lòng biết ơn với mình thôi.
Tiễn bước Uông Hoằng Trạch, Hàn Đông nói với mọi người:
- Được rồi, hiện tại chúng ta đã có vị trí, kế tiếp phải nhờ vào mọi người. Lần này chúng ta sẽ tử chiến đến cùng. Tình huống lúc trước các anh cũng thấy rồi, một số người muốn loại trừ chúng ta, khiến chúng ta phải trở về mà không thu hoạch được gì. Hiện tại, chúng ta nhất định phải phải tranh phần, nắm quyền chứng minh thực lực thực tế của chúng ta.
- Chủ nhiệm Hàn yên tâm đi, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó!
Phạm Văn Phương nắm tay lại nói,
- Chúng tôi đều ủng hộ Chủ nhiệm Hàn.
- Được, nơi này liền giao cho các anh, tôi phải trở về viết bản kiểm điểm đây.
Nói xong, hắn liền đi ra bên ngoài.
Mặc dù cũng có chút khó chịu với Tưởng Quân Kỳ, nhưng người ta là Phó Chủ tịch thành phố, trong công tác cũng phải chịu vậy. Cũng vừa lúc có thể mượn cơ hội này, đi liên hệ với La Khải Bản một chút.
Trở lại nhà khách, Hàn Đông tìm giấy bút bắt đầu viết, chủ yếu là kể lại tỉ mỉ sự việc hôm nay một lần, đồng thời đổi câu "Chủ tịch huyện chó má" của mình thành "Chó má, Chủ tịch huyện cũng không thể sắp xếp bậy bạ như vậy". Kết quả Tiết Nhân Nghĩa không nghe rõ ràng liền cho rằng mình đang chửi người, vân vân. Về phần chuyện của hắn, thì cơ bản dựa theo sự thật mà viết, dù sao toàn bộ sự tình, Hàn Đông kỳ thật cũng cũng không có sai lầm lớn nào, cùng lắm thì chính là nói một câu nói cũng không thô tục lắm mà thôi. Huống chi "Chó má" còn không tính là thô tục cho cam!
Viết xong cái gọi là bản kiểm điểm, Hàn Đông đọc lại một lượt, cảm giác đã viết rõ ràng toàn bộ sự việc, rồi ghi tên mình vào.
Nói thật, bản kiểm điểm này căn bản là thuyết minh sự thật mà thôi, cũng không coi là kiểm điểm. Chuyện này là Hàn Đông cố ý làm vậy, hắn cũng không muốn để lại bất luận một chút tỳ vết nào cho con đường làm quan của mình.
Viết xong kiểm điểm, Hàn Đông gấp nó lại cho vào trong túi, nhìn đồng hồ, thời gian đã là mười một giờ, liền gọi điện thoại hẹn La Khải Bản và Từ Bân cùng nhau ăn cơm trưa. Sau đó xuống lầu, đến chỗ cách xa trung tâm triển lãm nhìn một chút, thấy mấy người Đặng Học Vinh đang bị không ít người vây quanh. Cả đám người trông bận kinh khủng, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười vui sướng.
Vị trí khác đúng là có hiệu quả khác, nếu thật sự làm ở vị trí triển lãm nơi Tiết Nhân Nghĩa sắp xếp, chỉ sợ căn bản là không có doanh nghiệp nào đến hỏi thăm.
Sau đó, Hàn Đông lái xe, đi dọc theo đường phố phía trước. La Khải Bản nói phía trước cách đó không xa còn có một quán rượu tên là Sư tử lầu, bảo Hàn Đông chờ bọn họ ở chỗ này.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên lên, Hàn Đông cầm lấy điện thoại di động, vừa thấy là dãy số của văn phòng Hoàng Văn Vận, thì nghe máy nói:
- Xin chào Bí thư Hoàng...
- Hàn Đông, sao lại như thế? Nghe nói cậu không chỉ chửi Tiết Nhân Nghĩa là Chủ tịch huyện chó má, còn đánh cho anh ta sưng u đầu hả?
Hàn Đông sửng sốt, Hoàng Văn Vận biết nhanh như vậy sao? Khẩn trương nói qua sự việc một lần:
- Bí thư Hoàng, tôi không chửi Chủ tịch huyện Tiết, cũng không hề đánh anh ta, thật là oan uổng quá.
- Cậu thật là...
Hoàng Văn Vận thở dài một hơi,
- Lãnh đạo Thành ủy vừa gọi điện thoại tới nói chuyện này, làm sao cậu không chú ý một chút, Huyện ủy bị áp lực rất lớn đó!
Bình luận facebook