Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Hàn Đông ở lại vài ngày, sau đó hắn đeo ba lô, đi xe lửa đên Tây Xuyên, trải qua hai mươi tiếng đồng hồ, giữa trưa ngày thứ hai hắn đã đến thành phố Thục Đô của tỉnh Tây Xuyên.
Tuy đây là Tây Bộ nhưng lại là một thành phố tỉnh lỵ, Thục Đô vẫn rất phồn hoa, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, đường lớn sáu làn xe chạy. Phố phường rất sạch sẽ, hai bên trồng đầy cây phù dung, bây giờ đúng lúc mùa hoa nở, mùi hương nhàn nhạt bùng vào khoang mũi.
Hàn Đông tìm người hỏi thăm, sau đó bắt xe đến bến xe phía bắc mua vé xe đến thành phố Vinh Châu. Lúc này vẫn còn một giờ nữa mới đến lúc xe chạy, vì vậy Hàn Đông ra ngoài tìm một quán cơm dùng bữa trưa, sau đó đi về phía phòng chờ.
Vừa đi đến cửa thì một người từ bên trong phóng ào ra, nếu không phải Hàn Đông tránh nhanh sẽ bị húc vào người.
Hàn Đông nhíu mày, sau đó một tên mập chạy ra, hắn hét lớn:
- Đứng lại.
Tuy tên mập kia béo núc nhưng động tác lại rất nhanh, hắn cất bước như bay, tiến đến như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng đè tên khốn đang chạy thục mạng ở phía trước lại. Tên đáng thương kia bị đè xuống đất mà kêu gào ầm ĩ, quơ quơ cánh tay.
Người bên cạnh vội vàng chạy đến xem náo nhiệt, đây chính là thói xấu của người Trung Quốc, dù thế nào cũng không bỏ qua cơ hội được xem kịch hay.
Tên mập quỳ hai đầu gối xuống hông tên thanh niên, sau đó bẻ ngoặt cánh tay của đối phương ra phía sau, cướp lấy bóp tiền trong tay, sau đó đứng lên đạp vài cái mắng:
- Dám trộm bóp của ông à?
- Đánh...Đánh đi...
Đám người xem náo nhiệt nghe nói đó là móc túi thì ồn ào, có vài người định tiến lên cho tên thanh niên một bài học.
- Làm gì...Làm gì?
Vài tên đàn ông chợt từ trong đám người chen vào, bọn họ kéo tay áo lên, lộ ra những đường hoa văn xăm mình, trong tay là những con dao găm lóe sáng.
Đám người vây quanh thấy vậy thì nhanh chóng lui ra phía sau.
Tên mập thấy vậy cũng chột dạ, hắn quát:
- Các người muốn làm gì?
- Tiểu tử, hôm nay các đại gia xin mày chút máu.
Một tên đàn ông nhìn tên thanh niên đang nằm dưới đất rồi hung hăng vung đao đâm tới.
Tên mập tranh thủ thời gian nhảy ra, lúc này đám đàn ông kia cầm dao găm áp sát lại, vây quanh hắn, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, có chút kinh hoàng.
- Dừng tay.
Hàn Đông chợt hét lớn một tiếng, hắn nhanh chóng tiến đến, vung tay chém vào cánh tay cầm dao của tên đàn ông đối diện. Bàn tay hắn vỗ vào cổ tay của đối phương, tên này lập tức bị trật khớp, dao rơi xuống đất, đau đến mức đối phương liên tục kêu gào.
Đám người còn lại đều kinh hãi, ai cũng vung dao găm đâm về phía Hàn Đông.
Hàn Đông không chút hoang mang, trên lưng vẫn đeo ba lô, hắn vung tay vung chân, những tiếng bốp bốp bốp vang lên liên tục. Một lát sau vài tên đàn ông đã nằm trên mặt đất, cánh tay rũ xuống, dao găm rơi rớt.
Hàn Đông từ nhỏ đã luyện võ với đám cảnh vệ của ông nội, đã chịu không ít khổ sở, cũng coi như tôi luyện được một thân võ công không tệ, đối phó với vài tên côn đồ thì căn bản không có vấn đề.
- Hay...
Đám người đứng phía xa vỗ tay ủng hộ, sau đó dần nhích lại gần.
- Đại ca, cám ơn anh.
Tên mập bắt tay Hàn Đông, liên tục nói lời cảm tạ.
Đám người lại bạo động, hai gã cảnh sát chen vào, một người dùng ánh mắt bất thiện nhìn tên mập:
- Chuyện gì xảy ra? Là anh đánh những người này sao?
Tên mập lấy trong túi áo ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho đối phương:
- Đám móc túi này muốn lấy bóp của tôi.
Tên cảnh sát tiếp nhận giấy chứng nhận của tên mập, xem qua, có chút sững sốt, sau đó trả lại giấy chứng nhận:
- Thì ra là đồng nghiệp, vậy thì không có gì.
Hàn Đông cũng thở dài một hơi, nếu tên mập đã xử lý tốt, hắn cũng không muốn có thêm phiền toái. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn vài phút nữa xe sẽ xuất phát, vì vậy xoay người đi đến phòng chờ.
Tên mập ở phía sau hô lên:
-Đại ca.
Hàn Đông quay đầu lại nói:
- Tôi đã đến lúc phải đi, chào tạm biệt, hẹn gặp lại.
Hàn Đông cũng không trông cậy vào sự báo đáp của tên mập, hắn giúp đối phương chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Khi xé vé, nhân viên tiếp viên đứng ở cửa xe không khỏi lầm bầm mất kiên nhẫn:
- Sao lề mề như vậy? Còn ai nữa không?
Hàn Đông cảm thấy khó hiểu:
- Tôi sao biết được còn ai nữa không? Không phải xe chưa đến giờ xuất bến sao?
Hàn Đông thật sự bất mãn với thái độ của tiếp viên, hắn cũng không thèm tiếp tục quan tâm, trực tiếp lên xe, cất ba lô, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ.
- Thái độ gì vậy?
Tiếp viên trừng mắt nói.
Lúc này lái xe đã chờ đến mức mất bình tĩnh, cũng nhanh chóng khởi động xe.
- Chờ chút, chờ chút...
Một người chạy đến như bay, vừa chạy vừa hô hào, đúng là tên mập vừa rồi. Hắn chạy đến xé vé, đi lên xe nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt chợt vui vẻ, hai mắt híp lại thành đường. Hắn nhanh chóng bước đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hàn Đông, sau đó hưng phấn nói:
- Đại ca, thì ra anh cũng đến Vinh Châu...
Hàn Đông có chút bất ngờ:
- Đúng vậy, tôi đi Vinh Châu.
Tên mập sau khi ngồi xuống thì dùng giọng cảm kích nói:
- Đại ca, vừa rồi cảm ơn anh nhiều, nếu không...
Hàn Đông khoát tay nói:
- Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi.
Trước đây Hàn Đông là bí thư đảng ủy khoa Trung Văn đại học Yên Kinh, công tác và tiếp xúc với mọi người rất đơn giản, cũng không giỏi liên hệ với người khác. Dù sau đó ra trường Hàn Đông cũng từng trải nhiều năm, nhưng lúc này hắn vẫn còn thật sự chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, thái độ của hắn với tên mập nhiệt tình là khá bình tĩnh, không mấy nóng sốt.
Nhưng tên mập lại không quan tâm đến điều đó, hắn tự giới thiệu bản thân, nói mình tên là Chu Chính, là người Vinh Châu, làm cảnh sát ở huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, hắn rất hâm mộ biểu hiện thân thủ phi phàm của Hàn Đông, vì vậy dùng giọng khâm phục nói:
- Đại ca, anh luyên võ công gì mà lợi hại như vậy?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi chỉ tùy tiện luyện tập mà thôi, cũng không có gì.
Chu Chính kinh ngạc mở to mắt:
- Như vậy mà không có gì sao?
Chu Chính dừng lại một chút rồi hỏi:
- Nghe khẩu âm thì thấy anh có vẻ không phải là người Vinh Châu.
Hàn Đông khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi là Hàn Đông, đến Vinh Châu công tác.
Sau này Hàn Đông sẽ công tác ở Vinh Châu, quen biết thêm vài người cũng sẽ có lợi hơn.
Bây giờ Hàn Đông thật sự là một cậu sinh viên non nớt, nhưng nếu xét về phương diện khác, hắn còn có được trí nhớ từ kiếp trước, bây giờ hai loại kinh nghiệm khác biệt va chạm vào nhau, còn cần thời gian để thích ứng.
Tất nhiên Hàn Đông cũng biết, nếu minh đã quyết định đi trên con đường tham chính, thì sẽ không còn sử xự như những gì đã làm ở trường đại học, nói trắng ra là hắn phải khéo ăn nói, khéo đưa đẩy, quan hệ.
Hàn Đông hiểu, trong quan trường, có thể nói là chiến trường không thấy thuốc súng, nhưng nếu không chú ý thì chết không chỗ chôn.
Xe chạy khá nhanh, từ Thục Đô đến Vinh Châu mất chừng bốn giờ, trên đường đi Chu Chính liên tục nói chuyện với Hàn Đông, mở miệng là gọi "Anh Đông", rất thân thiết.
Hàn Đông cũng dần quen với sự nhiệt tình của đối phương, vì vậy cũng mở miệng trò chuyện câu được câu không, cũng biết được thêm vài tình huống ở Vinh Châu.
Xe đến bến xe Vinh Châu, Chu Chính nhiệt tình muốn mời Hàn Đông ăn một bữa cơm:
- Anh Đông, hôm nay anh đã cứu tôi một mạng, tôi mời anh bữa cơm nhé.
Hàn Đông không nhịn được cười, tiểu tử này đúng là biết kiếm cớ:
- Hôm nay không được rồi, tôi đã có hẹn, phải đi thăm hỏi một vị trưởng bối, để hôm khác nhé.
Trước khi đến Hàn Đông đã liên lạc với tư lệnh viên phân khu Lý Đại Dũng, nói rằng xế chiều sẽ đến thăm hỏi, tất nhiên sẽ không thể thất ước.
Chu Chính nghe nói như vậy cũng không miễn cưỡng:
- Nếu đã như vậy thì để hôm khác vậy.
Chu Chính lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút ghi số máy nhắn tin của mình, sau đó xé trang giấy đưa cho Hàn Đông:
- Anh Đông, đây số máy nhắn tin của tôi, anh nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé?
Tuy đây là Tây Bộ nhưng lại là một thành phố tỉnh lỵ, Thục Đô vẫn rất phồn hoa, nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, đường lớn sáu làn xe chạy. Phố phường rất sạch sẽ, hai bên trồng đầy cây phù dung, bây giờ đúng lúc mùa hoa nở, mùi hương nhàn nhạt bùng vào khoang mũi.
Hàn Đông tìm người hỏi thăm, sau đó bắt xe đến bến xe phía bắc mua vé xe đến thành phố Vinh Châu. Lúc này vẫn còn một giờ nữa mới đến lúc xe chạy, vì vậy Hàn Đông ra ngoài tìm một quán cơm dùng bữa trưa, sau đó đi về phía phòng chờ.
Vừa đi đến cửa thì một người từ bên trong phóng ào ra, nếu không phải Hàn Đông tránh nhanh sẽ bị húc vào người.
Hàn Đông nhíu mày, sau đó một tên mập chạy ra, hắn hét lớn:
- Đứng lại.
Tuy tên mập kia béo núc nhưng động tác lại rất nhanh, hắn cất bước như bay, tiến đến như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng đè tên khốn đang chạy thục mạng ở phía trước lại. Tên đáng thương kia bị đè xuống đất mà kêu gào ầm ĩ, quơ quơ cánh tay.
Người bên cạnh vội vàng chạy đến xem náo nhiệt, đây chính là thói xấu của người Trung Quốc, dù thế nào cũng không bỏ qua cơ hội được xem kịch hay.
Tên mập quỳ hai đầu gối xuống hông tên thanh niên, sau đó bẻ ngoặt cánh tay của đối phương ra phía sau, cướp lấy bóp tiền trong tay, sau đó đứng lên đạp vài cái mắng:
- Dám trộm bóp của ông à?
- Đánh...Đánh đi...
Đám người xem náo nhiệt nghe nói đó là móc túi thì ồn ào, có vài người định tiến lên cho tên thanh niên một bài học.
- Làm gì...Làm gì?
Vài tên đàn ông chợt từ trong đám người chen vào, bọn họ kéo tay áo lên, lộ ra những đường hoa văn xăm mình, trong tay là những con dao găm lóe sáng.
Đám người vây quanh thấy vậy thì nhanh chóng lui ra phía sau.
Tên mập thấy vậy cũng chột dạ, hắn quát:
- Các người muốn làm gì?
- Tiểu tử, hôm nay các đại gia xin mày chút máu.
Một tên đàn ông nhìn tên thanh niên đang nằm dưới đất rồi hung hăng vung đao đâm tới.
Tên mập tranh thủ thời gian nhảy ra, lúc này đám đàn ông kia cầm dao găm áp sát lại, vây quanh hắn, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, có chút kinh hoàng.
- Dừng tay.
Hàn Đông chợt hét lớn một tiếng, hắn nhanh chóng tiến đến, vung tay chém vào cánh tay cầm dao của tên đàn ông đối diện. Bàn tay hắn vỗ vào cổ tay của đối phương, tên này lập tức bị trật khớp, dao rơi xuống đất, đau đến mức đối phương liên tục kêu gào.
Đám người còn lại đều kinh hãi, ai cũng vung dao găm đâm về phía Hàn Đông.
Hàn Đông không chút hoang mang, trên lưng vẫn đeo ba lô, hắn vung tay vung chân, những tiếng bốp bốp bốp vang lên liên tục. Một lát sau vài tên đàn ông đã nằm trên mặt đất, cánh tay rũ xuống, dao găm rơi rớt.
Hàn Đông từ nhỏ đã luyện võ với đám cảnh vệ của ông nội, đã chịu không ít khổ sở, cũng coi như tôi luyện được một thân võ công không tệ, đối phó với vài tên côn đồ thì căn bản không có vấn đề.
- Hay...
Đám người đứng phía xa vỗ tay ủng hộ, sau đó dần nhích lại gần.
- Đại ca, cám ơn anh.
Tên mập bắt tay Hàn Đông, liên tục nói lời cảm tạ.
Đám người lại bạo động, hai gã cảnh sát chen vào, một người dùng ánh mắt bất thiện nhìn tên mập:
- Chuyện gì xảy ra? Là anh đánh những người này sao?
Tên mập lấy trong túi áo ra một tờ giấy chứng nhận đưa cho đối phương:
- Đám móc túi này muốn lấy bóp của tôi.
Tên cảnh sát tiếp nhận giấy chứng nhận của tên mập, xem qua, có chút sững sốt, sau đó trả lại giấy chứng nhận:
- Thì ra là đồng nghiệp, vậy thì không có gì.
Hàn Đông cũng thở dài một hơi, nếu tên mập đã xử lý tốt, hắn cũng không muốn có thêm phiền toái. Hắn đưa tay nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn vài phút nữa xe sẽ xuất phát, vì vậy xoay người đi đến phòng chờ.
Tên mập ở phía sau hô lên:
-Đại ca.
Hàn Đông quay đầu lại nói:
- Tôi đã đến lúc phải đi, chào tạm biệt, hẹn gặp lại.
Hàn Đông cũng không trông cậy vào sự báo đáp của tên mập, hắn giúp đối phương chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Khi xé vé, nhân viên tiếp viên đứng ở cửa xe không khỏi lầm bầm mất kiên nhẫn:
- Sao lề mề như vậy? Còn ai nữa không?
Hàn Đông cảm thấy khó hiểu:
- Tôi sao biết được còn ai nữa không? Không phải xe chưa đến giờ xuất bến sao?
Hàn Đông thật sự bất mãn với thái độ của tiếp viên, hắn cũng không thèm tiếp tục quan tâm, trực tiếp lên xe, cất ba lô, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ.
- Thái độ gì vậy?
Tiếp viên trừng mắt nói.
Lúc này lái xe đã chờ đến mức mất bình tĩnh, cũng nhanh chóng khởi động xe.
- Chờ chút, chờ chút...
Một người chạy đến như bay, vừa chạy vừa hô hào, đúng là tên mập vừa rồi. Hắn chạy đến xé vé, đi lên xe nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt chợt vui vẻ, hai mắt híp lại thành đường. Hắn nhanh chóng bước đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hàn Đông, sau đó hưng phấn nói:
- Đại ca, thì ra anh cũng đến Vinh Châu...
Hàn Đông có chút bất ngờ:
- Đúng vậy, tôi đi Vinh Châu.
Tên mập sau khi ngồi xuống thì dùng giọng cảm kích nói:
- Đại ca, vừa rồi cảm ơn anh nhiều, nếu không...
Hàn Đông khoát tay nói:
- Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi.
Trước đây Hàn Đông là bí thư đảng ủy khoa Trung Văn đại học Yên Kinh, công tác và tiếp xúc với mọi người rất đơn giản, cũng không giỏi liên hệ với người khác. Dù sau đó ra trường Hàn Đông cũng từng trải nhiều năm, nhưng lúc này hắn vẫn còn thật sự chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, thái độ của hắn với tên mập nhiệt tình là khá bình tĩnh, không mấy nóng sốt.
Nhưng tên mập lại không quan tâm đến điều đó, hắn tự giới thiệu bản thân, nói mình tên là Chu Chính, là người Vinh Châu, làm cảnh sát ở huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, hắn rất hâm mộ biểu hiện thân thủ phi phàm của Hàn Đông, vì vậy dùng giọng khâm phục nói:
- Đại ca, anh luyên võ công gì mà lợi hại như vậy?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi chỉ tùy tiện luyện tập mà thôi, cũng không có gì.
Chu Chính kinh ngạc mở to mắt:
- Như vậy mà không có gì sao?
Chu Chính dừng lại một chút rồi hỏi:
- Nghe khẩu âm thì thấy anh có vẻ không phải là người Vinh Châu.
Hàn Đông khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi là Hàn Đông, đến Vinh Châu công tác.
Sau này Hàn Đông sẽ công tác ở Vinh Châu, quen biết thêm vài người cũng sẽ có lợi hơn.
Bây giờ Hàn Đông thật sự là một cậu sinh viên non nớt, nhưng nếu xét về phương diện khác, hắn còn có được trí nhớ từ kiếp trước, bây giờ hai loại kinh nghiệm khác biệt va chạm vào nhau, còn cần thời gian để thích ứng.
Tất nhiên Hàn Đông cũng biết, nếu minh đã quyết định đi trên con đường tham chính, thì sẽ không còn sử xự như những gì đã làm ở trường đại học, nói trắng ra là hắn phải khéo ăn nói, khéo đưa đẩy, quan hệ.
Hàn Đông hiểu, trong quan trường, có thể nói là chiến trường không thấy thuốc súng, nhưng nếu không chú ý thì chết không chỗ chôn.
Xe chạy khá nhanh, từ Thục Đô đến Vinh Châu mất chừng bốn giờ, trên đường đi Chu Chính liên tục nói chuyện với Hàn Đông, mở miệng là gọi "Anh Đông", rất thân thiết.
Hàn Đông cũng dần quen với sự nhiệt tình của đối phương, vì vậy cũng mở miệng trò chuyện câu được câu không, cũng biết được thêm vài tình huống ở Vinh Châu.
Xe đến bến xe Vinh Châu, Chu Chính nhiệt tình muốn mời Hàn Đông ăn một bữa cơm:
- Anh Đông, hôm nay anh đã cứu tôi một mạng, tôi mời anh bữa cơm nhé.
Hàn Đông không nhịn được cười, tiểu tử này đúng là biết kiếm cớ:
- Hôm nay không được rồi, tôi đã có hẹn, phải đi thăm hỏi một vị trưởng bối, để hôm khác nhé.
Trước khi đến Hàn Đông đã liên lạc với tư lệnh viên phân khu Lý Đại Dũng, nói rằng xế chiều sẽ đến thăm hỏi, tất nhiên sẽ không thể thất ước.
Chu Chính nghe nói như vậy cũng không miễn cưỡng:
- Nếu đã như vậy thì để hôm khác vậy.
Chu Chính lấy ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút ghi số máy nhắn tin của mình, sau đó xé trang giấy đưa cho Hàn Đông:
- Anh Đông, đây số máy nhắn tin của tôi, anh nhất định phải liên lạc với tôi đấy nhé?
Bình luận facebook