Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Lâm Phương Tri vừa vặn đi xuống, khi thấy Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà đứng ở cửa ra vào thì có chút sững sốt, sau đó lại cười tủm tỉm cùng chào hỏi vài câu nhưng trong lòng thì rất bức bối. Hắn muốn đuổi theo Hàn Đông mời dùng cơm, thuận tiện dễ nói chuyện, nhưng thấy Vũ Kiến ở đây, hắn cũng không tiện mở miệng.
Vũ Kiến quét mắt nhìn Lâm Phương Tri, trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng, hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, vì vậy mà trong lòng bùng lửa.
Ngày hôm sau vừa đi làm thì Vũ Kiến đã lấy cớ gọi Lâm Phương Tri vào phòng làm việc và khiển trách một phen.
Lâm Phương Tri cực kỳ bực bội nhưng cũng biết Vũ Kiến mượn đề tài để nói chuyện của mình, vì thế cũng không chống đối, cố gắng chịu đựng. Sau đó hắn đến gõ cửa phòng làm việc của Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, bây giờ tôi thấy làm việc rất khó khăn.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt uất ức của Lâm Phương Tri mà cười cười, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc:
- Sao vậy?
- Chủ tịch Hàn, hôm qua tôi và Đặng Đạt Hòa xuống tìm hiểu và nói chuyện đẩy mạnh đầu tư với các vị chủ quán ven sông, kết quả là hôm nay bí thư Vũ Kiến đã gọi đến, nói rằng tôi không nên làm loạn, đây không phải là chọc gậy rối loạn sao?
- Sự thật là như vậy, chính quyền thị trấn cũng không thu đồng nào, cũng không phải muốn nói gì cũng được.
Lâm Phương Tri hít vào vài hơi thuốc, phun ra một luồng khói xanh:
- Chủ tịch Hàn, có vài tình huống tôi muốn nói với anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Được, tôi cũng muốn tìm hiểu vài tình huống.
Lâm Phương Tri đã có quyết định, nhìn vào những biểu hiện của Hàn Đông thì biết, vị chủ tịch thị trấn này đến đây cũng không phải để mạ vàng hoặc là làm dày lý lịch, ít nhất cũng sẽ làm chút hiện thực. Lâm Phương Tri nghĩ rằng đây là cơ hội của mình, chính mình nên nắm chắc.
Hơn một giờ trôi qua, Lâm Phương Tri đã nói ra những chuyện quan trọng mà mình biết, dùng phương pháp này để biểu hiện ý tứ muốn đứng sang hàng ngũ của Hàn Đông.
Đợi sau khi Lâm Phương Tri đi ra, Hàn Đông ngồi mọt mình trong phòng, xem ra có sự hiện hữu của Vũ Kiến thì chuyện xây dựng nhà máy rượu ở An Khê sẽ không dễ dàng gì, hắn chắc chắn sẽ không cho mình kêu gọi đầu tư lớn như vậy. Nếu muốn phát triển kinh tế mà chị dựa vào những hàng quán ven sông thì căn bản là chẳng ra gì, nếu có thể xây dựng một nhà máy rượu quy mô lớn, đối với một thị trấn nông nghiệp như thị trấn Triệu Hoa thì có tác dụng rất lớn.
Vấn đề hiện tại nhất định không phải là Hàn Đông muốn tạo ra thành tích, mà có hắn thì nhà máy rượu này cũng không dễ xây dựng. Đầu tiên là hội nghị đảng ủy thị trấn sẽ không thông qua những chuyện lớn như vậy, mặt khác Vũ Kiến lại là người của thôn An Khê, uy tín của hắn ở đó là rất cao, nếu như hắn nói lời cản trở, như vậy việc xây dựng nhà máy sẽ khó thể nào thành hiện thực.
- Thật sự quá phiền.
Hàn Đông khó hiểu thở dài một hơi.
Hàn Đông nhớ đến lời nói của Lâm Phương Tri, vì vậy hắn quyết định đi tìm Mưu Kỳ Tiên, nếu có thể tranh thủ sự giúp đỡ của vị ủy viên đảng ủy, phó chủ tịch thị trấn này giúp sức, công tác của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Mưu Kỳ Tiên đang vùi đầu xem thứ gì đó, người này có mái tóc hoa râm, vì nguyên nhân tuổi tác, hắn chỉ có thể làm phó chủ tịch thị trấn được một nhiệm kỳ nữa, vì thế nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là công việc cho đứa con chỉ biết chơi bời lêu lổng của mình. Hắn đã không ít lần mời Vũ Kiến đi dùng cơm, chính là hy vọng con mình có thể đi làm ở khối chính quyền thị trấn, dù không vào biên chế cũng được, nhưng Vũ Kiến cứ nói không có vị trí tốt, nói hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Hàn Đông gõ cửa:
- Chủ tịch Mưu đang bận rộn gì thế?
Mưu Kỳ Tiên ngẩng đầu lên dùng giọng vui tươi nói:
- Chủ tịch Hàn đến đấy à, mời ngồi!
Hàn Đông ngồi xuống, nói chuyện phiếm hai câu với Mưu Kỳ Tiên, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Mưu, gần đây tôi nghe nói đồn công an đang tuyển người, anh Kiếm có người phù hợp không?
Mưu Kỳ Tiên chợt sững sờ, hôm qua Vũ Kiến còn nói không có cơ hội gì, vì vậy mà trong lòng hắn chợt bùng lên phẫn nộ, hắn cảm thấy mình giống như bị đối phương đùa giỡn. Hắn giống như một con lừa đói, chỉ nhìn chằm chằm vào roi da của Vũ Kiến, tuy trên mặt có củ cà rốt nhưng không thể nào ăn vào miệng.
Kh thấy vẻ mặt già nua của Mưu Kỳ Tiên, Hàn Đông thầm nở nụ cười, tin tức của Lâm Phương Tri là rất chuẩn, xem ra Mưu Kỳ Tiên vì chuyện công tác của con mình mà trong lòng có bất mãn với Vũ Kiến.
- Chủ tịch Mưu, nếu như anh cần lời, tôi sẽ nói với đồn trưởng Chu, để anh ấy xử lý.
Vẻ mặt Mưu Kỳ Tiên chợt biến đổi:
- Điều này chỉ sợ không tốt.
Hàn Đông cười cười:
- Chủ tịch Mưu đừng khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa việc tuyển người cũng không thể qua loa được.
Hàn Đông nói xong thì đứng lên:
- Tôi sẽ điện thoại cho chủ tịch Chu.
Tối hôm trước khi uống rượu, Chu Chính đã nhắc đến chuyện này, đồn công an thị trấn Triệu Hoa cần thêm năm người nữa, Vương Gia Toàn chỉ cho Chu Chính một chỉ tiêu, điều này làm hắn khó chịu.
Mưu Kỳ Tiên nhìn bóng lưng của Hàn Đông mà vẻ mặt biến đổi liên tục, mục đích của Hàn Đông đã rất rõ ràng, nhưng hắn thật sự không thể nào bỏ qua cho được. Một là vì vấn đề công tác của con mình, vấn đề khác chính là chuyện đứng thành hàng của mình, nếu tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông thì chắc chắn sẽ làm cho Vũ Kiến không được thoải mái.
Giữa trưa Mưu Kỳ Tiên về đến nha, đưa con Mưu Thuấn Hoa đã vui sướng nói cho hắn biết, đồn công an đã liên lạc, ngày mai lên gặp mặt.
Khi thấy vẻ mặt đắc ý của con trai, Mưu Kỳ Tiên thở dài một hơi, tên này suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cũng không chịu tìm một công việc đàng hoàng, rõ ràng làm công an rất phù hợp với con mình. Nhưng chỉ một lần như thế lại phát sinh vấn đề, đó chính là tình cảnh của mình có chút xấu hổ.
- Này, anh Mưu, lần này bí thư Vũ rõ ràng làm rất tốt, đồn trưởng Chu tự mình đến nhà đấy.
Vợ của Mưu Kỳ Tiên cũng rất vui vẻ.
- Hừ, đã vào công an thì làm cho tốt.
Mưu Kỳ Tiên trừng mắt nhìn con trai, vì tương lai của con, hắn quyết định tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông.
Tất nhiên Mưu Kỳ Tiên cũng không dễ dàng vào hàng ngũ của Hàn Đông như vậy, dù sao thì hắn cũng thấy rất rõ, chỉ cần Vũ Kiến còn ở thị trấn Triệu Hoa, Hàn Đông cũng sẽ không thể làm ra bất kỳ chuyện lớn gì. Vì vậy buổi chiều vừa đi làm thì hắn đã đến phòng làm việc của Vũ Kiến, chuẩn bị liên hệ với đối phương, miễn phát sinh hiểu lầm.
Nào ngờ Vũ Kiến vừa nghe vậy thì vẻ mặt trầm xuống:
- Anh Mưu, sao anh lại nóng vội như vậy, Hàn Đông tìm anh kéo quan hệ, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
- Bí thư Vũ, tiểu tử nhà tôi, nó...
- Được rồi, anh Mưu, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện của con anh, vào đồn công an có gì đâu mà tốt, bảo cậu nhà đừng đi nữa.
Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì mặt già đỏ lên:
- Bí thư Vũ, Thuấn Hoa cũng không còn nhỏ, luôn nhàn rỗi cũng không hay.
Vũ Kiến vung tay lên:
- Này anh Mưu, tôi sẽ sắp xếp công tác cho con anh, anh chỉ cần an tâm chờ là được.
Từ trong phòng làm việc của Vũ Kiến đi ra, Mưu Kỳ Tiên thật sự rất bực, đây rõ ràng là ức hiếp người, chính anh không giúp còn không cho người khác giúp sao?
Kết quả là buổi chiều về nhà, Mưu Kỳ Tiên thấy vợ con đều ủ rũ, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Còn sao nữa?
Mưu Thuấn Hoa trừng mắt tức giận:
- Đồn công an điện thoại đến, nói rằng danh sách có chút thay đổi
Vợ Mưu Kỳ Tiên cũng nói:
- Cũng không biết đồn trưởng Chu làm sao bây giờ...
- Được rồi.
Mưu Kỳ Tiên gầm khẽ một tiếng, hắn chỉ cần suy xét một chú là biết có chuyện gì xảy ra, đây nhất định là vì nguyên nhân Vũ Kiến chào hỏi Vương Gia Toàn.
Vợ Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì nhảy dựng lên:
- Anh rống lên cái gì vậy? Làm chủ tịch thị trấn mà chẳng có bản lĩnh, ngay cả chuyện công tác của con trai cũng không làm tốt, chẳng ra gì.
Mưu Kỳ Tiên tức giận đến mức toàn thân phát run, hắn không nói lời nào mà chạy vào nhà, dùng máy nhắn tin nhờ người gọi Hàn Đông. Một lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe rõ âm thanh của Hàn Đông thì Mưu Kỳ Tiên hít vào một hơi thật sâu:
- Chủ tịch Hàn, anh có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm.
Vũ Kiến quét mắt nhìn Lâm Phương Tri, trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng, hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, vì vậy mà trong lòng bùng lửa.
Ngày hôm sau vừa đi làm thì Vũ Kiến đã lấy cớ gọi Lâm Phương Tri vào phòng làm việc và khiển trách một phen.
Lâm Phương Tri cực kỳ bực bội nhưng cũng biết Vũ Kiến mượn đề tài để nói chuyện của mình, vì thế cũng không chống đối, cố gắng chịu đựng. Sau đó hắn đến gõ cửa phòng làm việc của Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, bây giờ tôi thấy làm việc rất khó khăn.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt uất ức của Lâm Phương Tri mà cười cười, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc:
- Sao vậy?
- Chủ tịch Hàn, hôm qua tôi và Đặng Đạt Hòa xuống tìm hiểu và nói chuyện đẩy mạnh đầu tư với các vị chủ quán ven sông, kết quả là hôm nay bí thư Vũ Kiến đã gọi đến, nói rằng tôi không nên làm loạn, đây không phải là chọc gậy rối loạn sao?
- Sự thật là như vậy, chính quyền thị trấn cũng không thu đồng nào, cũng không phải muốn nói gì cũng được.
Lâm Phương Tri hít vào vài hơi thuốc, phun ra một luồng khói xanh:
- Chủ tịch Hàn, có vài tình huống tôi muốn nói với anh.
Hàn Đông gật đầu:
- Được, tôi cũng muốn tìm hiểu vài tình huống.
Lâm Phương Tri đã có quyết định, nhìn vào những biểu hiện của Hàn Đông thì biết, vị chủ tịch thị trấn này đến đây cũng không phải để mạ vàng hoặc là làm dày lý lịch, ít nhất cũng sẽ làm chút hiện thực. Lâm Phương Tri nghĩ rằng đây là cơ hội của mình, chính mình nên nắm chắc.
Hơn một giờ trôi qua, Lâm Phương Tri đã nói ra những chuyện quan trọng mà mình biết, dùng phương pháp này để biểu hiện ý tứ muốn đứng sang hàng ngũ của Hàn Đông.
Đợi sau khi Lâm Phương Tri đi ra, Hàn Đông ngồi mọt mình trong phòng, xem ra có sự hiện hữu của Vũ Kiến thì chuyện xây dựng nhà máy rượu ở An Khê sẽ không dễ dàng gì, hắn chắc chắn sẽ không cho mình kêu gọi đầu tư lớn như vậy. Nếu muốn phát triển kinh tế mà chị dựa vào những hàng quán ven sông thì căn bản là chẳng ra gì, nếu có thể xây dựng một nhà máy rượu quy mô lớn, đối với một thị trấn nông nghiệp như thị trấn Triệu Hoa thì có tác dụng rất lớn.
Vấn đề hiện tại nhất định không phải là Hàn Đông muốn tạo ra thành tích, mà có hắn thì nhà máy rượu này cũng không dễ xây dựng. Đầu tiên là hội nghị đảng ủy thị trấn sẽ không thông qua những chuyện lớn như vậy, mặt khác Vũ Kiến lại là người của thôn An Khê, uy tín của hắn ở đó là rất cao, nếu như hắn nói lời cản trở, như vậy việc xây dựng nhà máy sẽ khó thể nào thành hiện thực.
- Thật sự quá phiền.
Hàn Đông khó hiểu thở dài một hơi.
Hàn Đông nhớ đến lời nói của Lâm Phương Tri, vì vậy hắn quyết định đi tìm Mưu Kỳ Tiên, nếu có thể tranh thủ sự giúp đỡ của vị ủy viên đảng ủy, phó chủ tịch thị trấn này giúp sức, công tác của hắn sẽ dễ dàng hơn.
Mưu Kỳ Tiên đang vùi đầu xem thứ gì đó, người này có mái tóc hoa râm, vì nguyên nhân tuổi tác, hắn chỉ có thể làm phó chủ tịch thị trấn được một nhiệm kỳ nữa, vì thế nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là công việc cho đứa con chỉ biết chơi bời lêu lổng của mình. Hắn đã không ít lần mời Vũ Kiến đi dùng cơm, chính là hy vọng con mình có thể đi làm ở khối chính quyền thị trấn, dù không vào biên chế cũng được, nhưng Vũ Kiến cứ nói không có vị trí tốt, nói hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Hàn Đông gõ cửa:
- Chủ tịch Mưu đang bận rộn gì thế?
Mưu Kỳ Tiên ngẩng đầu lên dùng giọng vui tươi nói:
- Chủ tịch Hàn đến đấy à, mời ngồi!
Hàn Đông ngồi xuống, nói chuyện phiếm hai câu với Mưu Kỳ Tiên, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Mưu, gần đây tôi nghe nói đồn công an đang tuyển người, anh Kiếm có người phù hợp không?
Mưu Kỳ Tiên chợt sững sờ, hôm qua Vũ Kiến còn nói không có cơ hội gì, vì vậy mà trong lòng hắn chợt bùng lên phẫn nộ, hắn cảm thấy mình giống như bị đối phương đùa giỡn. Hắn giống như một con lừa đói, chỉ nhìn chằm chằm vào roi da của Vũ Kiến, tuy trên mặt có củ cà rốt nhưng không thể nào ăn vào miệng.
Kh thấy vẻ mặt già nua của Mưu Kỳ Tiên, Hàn Đông thầm nở nụ cười, tin tức của Lâm Phương Tri là rất chuẩn, xem ra Mưu Kỳ Tiên vì chuyện công tác của con mình mà trong lòng có bất mãn với Vũ Kiến.
- Chủ tịch Mưu, nếu như anh cần lời, tôi sẽ nói với đồn trưởng Chu, để anh ấy xử lý.
Vẻ mặt Mưu Kỳ Tiên chợt biến đổi:
- Điều này chỉ sợ không tốt.
Hàn Đông cười cười:
- Chủ tịch Mưu đừng khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa việc tuyển người cũng không thể qua loa được.
Hàn Đông nói xong thì đứng lên:
- Tôi sẽ điện thoại cho chủ tịch Chu.
Tối hôm trước khi uống rượu, Chu Chính đã nhắc đến chuyện này, đồn công an thị trấn Triệu Hoa cần thêm năm người nữa, Vương Gia Toàn chỉ cho Chu Chính một chỉ tiêu, điều này làm hắn khó chịu.
Mưu Kỳ Tiên nhìn bóng lưng của Hàn Đông mà vẻ mặt biến đổi liên tục, mục đích của Hàn Đông đã rất rõ ràng, nhưng hắn thật sự không thể nào bỏ qua cho được. Một là vì vấn đề công tác của con mình, vấn đề khác chính là chuyện đứng thành hàng của mình, nếu tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông thì chắc chắn sẽ làm cho Vũ Kiến không được thoải mái.
Giữa trưa Mưu Kỳ Tiên về đến nha, đưa con Mưu Thuấn Hoa đã vui sướng nói cho hắn biết, đồn công an đã liên lạc, ngày mai lên gặp mặt.
Khi thấy vẻ mặt đắc ý của con trai, Mưu Kỳ Tiên thở dài một hơi, tên này suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cũng không chịu tìm một công việc đàng hoàng, rõ ràng làm công an rất phù hợp với con mình. Nhưng chỉ một lần như thế lại phát sinh vấn đề, đó chính là tình cảnh của mình có chút xấu hổ.
- Này, anh Mưu, lần này bí thư Vũ rõ ràng làm rất tốt, đồn trưởng Chu tự mình đến nhà đấy.
Vợ của Mưu Kỳ Tiên cũng rất vui vẻ.
- Hừ, đã vào công an thì làm cho tốt.
Mưu Kỳ Tiên trừng mắt nhìn con trai, vì tương lai của con, hắn quyết định tiếp nhận ý tốt của Hàn Đông.
Tất nhiên Mưu Kỳ Tiên cũng không dễ dàng vào hàng ngũ của Hàn Đông như vậy, dù sao thì hắn cũng thấy rất rõ, chỉ cần Vũ Kiến còn ở thị trấn Triệu Hoa, Hàn Đông cũng sẽ không thể làm ra bất kỳ chuyện lớn gì. Vì vậy buổi chiều vừa đi làm thì hắn đã đến phòng làm việc của Vũ Kiến, chuẩn bị liên hệ với đối phương, miễn phát sinh hiểu lầm.
Nào ngờ Vũ Kiến vừa nghe vậy thì vẻ mặt trầm xuống:
- Anh Mưu, sao anh lại nóng vội như vậy, Hàn Đông tìm anh kéo quan hệ, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
- Bí thư Vũ, tiểu tử nhà tôi, nó...
- Được rồi, anh Mưu, anh yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện của con anh, vào đồn công an có gì đâu mà tốt, bảo cậu nhà đừng đi nữa.
Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì mặt già đỏ lên:
- Bí thư Vũ, Thuấn Hoa cũng không còn nhỏ, luôn nhàn rỗi cũng không hay.
Vũ Kiến vung tay lên:
- Này anh Mưu, tôi sẽ sắp xếp công tác cho con anh, anh chỉ cần an tâm chờ là được.
Từ trong phòng làm việc của Vũ Kiến đi ra, Mưu Kỳ Tiên thật sự rất bực, đây rõ ràng là ức hiếp người, chính anh không giúp còn không cho người khác giúp sao?
Kết quả là buổi chiều về nhà, Mưu Kỳ Tiên thấy vợ con đều ủ rũ, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao vậy?
- Còn sao nữa?
Mưu Thuấn Hoa trừng mắt tức giận:
- Đồn công an điện thoại đến, nói rằng danh sách có chút thay đổi
Vợ Mưu Kỳ Tiên cũng nói:
- Cũng không biết đồn trưởng Chu làm sao bây giờ...
- Được rồi.
Mưu Kỳ Tiên gầm khẽ một tiếng, hắn chỉ cần suy xét một chú là biết có chuyện gì xảy ra, đây nhất định là vì nguyên nhân Vũ Kiến chào hỏi Vương Gia Toàn.
Vợ Mưu Kỳ Tiên nghe vậy thì nhảy dựng lên:
- Anh rống lên cái gì vậy? Làm chủ tịch thị trấn mà chẳng có bản lĩnh, ngay cả chuyện công tác của con trai cũng không làm tốt, chẳng ra gì.
Mưu Kỳ Tiên tức giận đến mức toàn thân phát run, hắn không nói lời nào mà chạy vào nhà, dùng máy nhắn tin nhờ người gọi Hàn Đông. Một lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe rõ âm thanh của Hàn Đông thì Mưu Kỳ Tiên hít vào một hơi thật sâu:
- Chủ tịch Hàn, anh có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm.
Bình luận facebook