Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cháu sẽ chịu khó học hỏi chị
Tô Ánh Nguyệt oán hận trừng mắt nhìn Tô Yến Nhi, đổi trắng thay đen bao lâu nay luôn là sở trưởng của cô ta.
Chuyện đêm hôm đó giữa cô và Trần Minh Tân thật hoang đường, cô đối với anh có chút áy náy, trực giác của cô cho thấy Trần Minh Tân không phải loại người không đứng đắn.
“Ông nội, sao ông lại nói con không ra gì, ông đừng tùy tiện vu oan cho một người ông còn chưa từng gặp mặt, ông là người nắm quyền của nhà họ Tô, ông có quyền phát ngôn, có phán đoán của riêng mình, đừng để bị kẻ khác dắt mũi gây hiểu lầm.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa lạnh nhạt nhìn Tô Yến Nhi, gương mặt cô lạnh lùng, sắc mặt càng thêm sắc lạnh.
Tô Yến Nhi cắn môi không nói gì, rất nhiều người đàn ông đều thích bộ dạng lạnh lùng nhưng xinh đẹp này của Tô Ánh Nguyệt, cho nên cô ta nghĩ cách để hủy hoại thanh danh của cô, nhưng không ngờ vẫn có người tình nguyện kết hôn với cô, cô ta cho rằng nững ngươi đàn ông khác dù cho ở bên Tô Ánh Nguyệt thì cũng để chơi đùa mà thôi.
“Không ra gì? Ý mày là tao vu oan cho mày à?” Tô Thành tức giận vô cùng, sống đến hơn nửa đời người, cháu gái mình lại dám dùng giọng điệu dạy bảo người khác ra để nói chuyện với ông.
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt không đổi nói ra lời trái với lòng mình: “Ông nội dạy rất đúng, là con không ra gì, nhưng quan hệ máu mủ vốn là thứ không thể thay đổi được, con cũng luôn kính trọng ông, cũng khâm phục ông nói được làm được.”
Cô biết Tô Thành luôn xem trọng quan hệ máu mủ, cũng thích người khác khen ngợi ông, cho nên nói như vậy, cổ phần nhất định sẽ thuộc về cô.
Quả nhiên, Tô Thành nghe cô nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, khoát tay: “Nếu đã như vậy, trước tiên cứ đến công ty thực tập đi đã, nếu như biểu hiện tốt, ta có thể suy nghĩ việc đưa cổ phần cho cháu.”
Tô Ánh Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng: “Con cảm ơn ông.”
Ánh mắt Tô Yến Nhi lộ rõ vẻ không cam tâm, mỗi lần chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể khiến ông nội hoàn toàn thất vọng về Tô Ánh Nguyệt!
Lần này cũng như vậy, cô ta cho rằng có thể mượn cơ hội này, để ông nội đuổi Tô Ánh Nguyệt khỏi nhà họ Tô, không ngờ cuối cùng ông nội lại đi lệch hướng so với suy đoán của cô ta!
Tô Thành dường như có chút mệt mỏi, phất tay: “Ông về trước đây, hai đứa nói chuyện đi, Ánh Nguyệt chịu khó học hỏi Yến Nhi đi.”
“Con sẽ chịu khó học hỏi chị.” Tô Ánh Nguyệt tươi cười nhìn Tô Yến Nhi, Tô Yến Nhi cười đáp lại, nhưng nụ cười có chút kỳ quặc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng của Tô Thành đã biến mất sau cửa, mới quay sang chỗ Tô Yến Nhi, đáy mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Tôi vào công ty thực tập, mong chị chỉ bảo thêm!”
Tô Yến Nhi kìm nén sự tức giận trong lòng, những lời này ngày cô trở về Tô Ánh Nguyệt đã từng nói rồi, nhưng cô không quan tâm, cho rằng sau khi xảy ra việc như vậy, ông nội sẽ hoàn toàn từ bỏ cô ấy!
“Cứ yên tâm đi, em vào công ty thực tập, chị nhất định sẽ chỉ dạy em tử tế.”
Tô Yến Nhi nhấn mạnh mấy chữ ‘chỉ dạy em tử tế’, trong lời nói thể hiện sự oán hận rõ ràng.
Tô Ánh Nguyệt ngược lại không sợ chút nào, cô tin rằng trên thế gian này không phải ai cũng là kẻ mù, không nhìn ra được bộ mặt thật của Tô Yến Nhi.
“Vậy tôi phải cảm ơn chị trước rồi.” Tô Ánh Nguyệt sắc mặt không đổi, nhìn có vẻ như thật sự có thành ý.
Tô Yến Nhi tức giận đến mức lập tức rời đi.
Tô Yến Nhi đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới thở phào một hơi, ngồi một lúc rồi mới rời đi.
Cô biết muốn lấy cổ phần không phải chuyện dễ dàng, nhưng có thể vào Tô thị làm việc cũng tốt, ít nhất so với việc không có gì thì mạnh hơn một chút.
Bởi vì trong lòng đang mải suy nghĩ, cho nên lúc đi ra cô vô tình đụng phải một người phục vụ đang bê khay đồ.
‘Choang’ một tiếng, ly rượu và bình rượu đồng loạt rơi xuống đất, trước khi rơi xuống, toàn bộ số rượu ở bên trong còn đổ lên người Tô Ánh Nguyệt.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chất lỏng màu đỏ in rất rõ lên áo.
Tô Ánh Nguyệt và người phục vụ đều giật mình bất động.
Tô Ánh Nguyệt chau mày, biết đây là lỗi của bản thân, vì vậy mở miệng trước: “Tôi xin lỗi.”
Người phục vụ dường như khóc ầm lên ngay tại đó, cổ họng run rẩy nói: “Đây…đây là…. Château Lafite Rothschild năm 1870…”
Chuyện đêm hôm đó giữa cô và Trần Minh Tân thật hoang đường, cô đối với anh có chút áy náy, trực giác của cô cho thấy Trần Minh Tân không phải loại người không đứng đắn.
“Ông nội, sao ông lại nói con không ra gì, ông đừng tùy tiện vu oan cho một người ông còn chưa từng gặp mặt, ông là người nắm quyền của nhà họ Tô, ông có quyền phát ngôn, có phán đoán của riêng mình, đừng để bị kẻ khác dắt mũi gây hiểu lầm.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa lạnh nhạt nhìn Tô Yến Nhi, gương mặt cô lạnh lùng, sắc mặt càng thêm sắc lạnh.
Tô Yến Nhi cắn môi không nói gì, rất nhiều người đàn ông đều thích bộ dạng lạnh lùng nhưng xinh đẹp này của Tô Ánh Nguyệt, cho nên cô ta nghĩ cách để hủy hoại thanh danh của cô, nhưng không ngờ vẫn có người tình nguyện kết hôn với cô, cô ta cho rằng nững ngươi đàn ông khác dù cho ở bên Tô Ánh Nguyệt thì cũng để chơi đùa mà thôi.
“Không ra gì? Ý mày là tao vu oan cho mày à?” Tô Thành tức giận vô cùng, sống đến hơn nửa đời người, cháu gái mình lại dám dùng giọng điệu dạy bảo người khác ra để nói chuyện với ông.
Tô Ánh Nguyệt sắc mặt không đổi nói ra lời trái với lòng mình: “Ông nội dạy rất đúng, là con không ra gì, nhưng quan hệ máu mủ vốn là thứ không thể thay đổi được, con cũng luôn kính trọng ông, cũng khâm phục ông nói được làm được.”
Cô biết Tô Thành luôn xem trọng quan hệ máu mủ, cũng thích người khác khen ngợi ông, cho nên nói như vậy, cổ phần nhất định sẽ thuộc về cô.
Quả nhiên, Tô Thành nghe cô nói xong, sắc mặt hơi thay đổi, khoát tay: “Nếu đã như vậy, trước tiên cứ đến công ty thực tập đi đã, nếu như biểu hiện tốt, ta có thể suy nghĩ việc đưa cổ phần cho cháu.”
Tô Ánh Nguyệt ánh mắt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng: “Con cảm ơn ông.”
Ánh mắt Tô Yến Nhi lộ rõ vẻ không cam tâm, mỗi lần chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể khiến ông nội hoàn toàn thất vọng về Tô Ánh Nguyệt!
Lần này cũng như vậy, cô ta cho rằng có thể mượn cơ hội này, để ông nội đuổi Tô Ánh Nguyệt khỏi nhà họ Tô, không ngờ cuối cùng ông nội lại đi lệch hướng so với suy đoán của cô ta!
Tô Thành dường như có chút mệt mỏi, phất tay: “Ông về trước đây, hai đứa nói chuyện đi, Ánh Nguyệt chịu khó học hỏi Yến Nhi đi.”
“Con sẽ chịu khó học hỏi chị.” Tô Ánh Nguyệt tươi cười nhìn Tô Yến Nhi, Tô Yến Nhi cười đáp lại, nhưng nụ cười có chút kỳ quặc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng của Tô Thành đã biến mất sau cửa, mới quay sang chỗ Tô Yến Nhi, đáy mắt tràn đầy sự khiêu khích: “Tôi vào công ty thực tập, mong chị chỉ bảo thêm!”
Tô Yến Nhi kìm nén sự tức giận trong lòng, những lời này ngày cô trở về Tô Ánh Nguyệt đã từng nói rồi, nhưng cô không quan tâm, cho rằng sau khi xảy ra việc như vậy, ông nội sẽ hoàn toàn từ bỏ cô ấy!
“Cứ yên tâm đi, em vào công ty thực tập, chị nhất định sẽ chỉ dạy em tử tế.”
Tô Yến Nhi nhấn mạnh mấy chữ ‘chỉ dạy em tử tế’, trong lời nói thể hiện sự oán hận rõ ràng.
Tô Ánh Nguyệt ngược lại không sợ chút nào, cô tin rằng trên thế gian này không phải ai cũng là kẻ mù, không nhìn ra được bộ mặt thật của Tô Yến Nhi.
“Vậy tôi phải cảm ơn chị trước rồi.” Tô Ánh Nguyệt sắc mặt không đổi, nhìn có vẻ như thật sự có thành ý.
Tô Yến Nhi tức giận đến mức lập tức rời đi.
Tô Yến Nhi đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới thở phào một hơi, ngồi một lúc rồi mới rời đi.
Cô biết muốn lấy cổ phần không phải chuyện dễ dàng, nhưng có thể vào Tô thị làm việc cũng tốt, ít nhất so với việc không có gì thì mạnh hơn một chút.
Bởi vì trong lòng đang mải suy nghĩ, cho nên lúc đi ra cô vô tình đụng phải một người phục vụ đang bê khay đồ.
‘Choang’ một tiếng, ly rượu và bình rượu đồng loạt rơi xuống đất, trước khi rơi xuống, toàn bộ số rượu ở bên trong còn đổ lên người Tô Ánh Nguyệt.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chất lỏng màu đỏ in rất rõ lên áo.
Tô Ánh Nguyệt và người phục vụ đều giật mình bất động.
Tô Ánh Nguyệt chau mày, biết đây là lỗi của bản thân, vì vậy mở miệng trước: “Tôi xin lỗi.”
Người phục vụ dường như khóc ầm lên ngay tại đó, cổ họng run rẩy nói: “Đây…đây là…. Château Lafite Rothschild năm 1870…”
Bình luận facebook