Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Trần tổng của chúng tôi rất bận
Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, trong phòng đã trống trơn.
Cửa sổ đã được mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào, màn cửa bay phất phơ theo gió.
Cô từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm xuống mặt đất thì điện thoại đã vang lên.
Là điện thoại của Trần Minh Tân.
Giọng nói ân cần cẩn thận dặn dò của anh phát ra từ điện thoại: “Bữa sáng trên bàn chắc cũng đã nguội rồi, em cho vô lò vi sóng làm nóng lại rồi hãy ăn.”
Đầu dây bên kia của điện thoại có vài tiếng tạp âm nhỏ giống như tiếng lật giấy tờ.
Tô Ánh Nguyệt đoán anh đang ở trong văn phòng.
Cô đi đến trước bàn ăn, trên bàn quả thật có sẵn bữa ăn sáng do Trần Minh Tân chuẩn bị cho cô, khóe môi cô bất giác hiện ra nụ cười, giọng cũng nhẹ nhàng thánh thót: “Vâng, anh đang bận à?”
Đầu dây bên kia tĩnh lặng vài giây, sau đó giọng của Trần Minh Tân mới vang lên: “Ừ, đang làm việc.”
Đang làm việc sao.
Tô Ánh Nguyệt đổi qua tay khác cầm điện thoại, lên tiếng hỏi câu mà Trần Minh Tân không ngờ cô sẽ hỏi: “Anh làm việc ở đâu vậy?”
Lại tiếng lật hồ sơ vang lên từ đầu dây bên kia rồi lại ngưng: “Một công ty nhỏ thôi, nhưng mà, lương đủ để nuôi em không thành vấn đề.”
“…” Ý của cô đương nhiên không phải như vậy, cô chỉ là tò mò nên hỏi cho biết thôi.
“Anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.”
Tô Ánh Nguyệt cúp máy, nhưng cảm giác nhịp tim trong lòng đang nhảy loạn nhịp, cô đâu phải không có tay chân, ai thèm anh nuôi, đúng là đồ thần kinh!
Cô lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua tại biệt thự nhà họ Tô.
Lúc bị vệ sỹ bao vây, Trần Minh Tân nắm tay cô, sắc mặt anh rất bình thản, vẻ mặt kiên định vững vàng.
Cô nhận ra được: Trần Minh Tân thật sự không giống những người đàn ông khác, anh rất tự tin, rất nhanh trí, bình tĩnh khiến cho người khác bất giác tin tưởng anh.
Anh không chỉ một lần đã thể hiện chứng tỏ cho cô thấy anh muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Bây giờ nghĩ lại, cùng Trần Minh Tân đi hết quãng đời còn lại hình như không còn là chuyện khiến cho cô khó chịu như trước đây nữa.
Chỉ là, Trần Minh Tân càng tốt với cô, càng khiến cho cô có cảm giác tội lỗi.
Anh đối xử với cô rất tốt, tận tình chu đáo, việc gì cũng rất chu toàn.
Hoàn hảo đến mức khiến cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt vừa suy nghĩ, vừa rửa mặt, bất cẩn đụng trúng vết thương trên đầu.
Cảm giác đau đớn làm cho cô tỉnh lại.
Cô đột nhiên đích nhớ đến tối hôm qua, cô thật sự đã đoạn tuyệt với ông nội.
Lúc cô mới về nước, Tô Yến Nhi đã thông đồng với Phan Viết Huy muốn hại cô, bây giờ Tô Thành vì muốn củng cố quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Phan nên đẩy cô vào hang cọp.
Nhà họ Tô vốn không có chỗ dành cho cô, đã vậy thì cô càng không cần phải quay về.
Nhưng mà, cổ phần công ty không thể dễ dàng cho qua được.
Còn về phần chuyện nhà tù nơi giam ba mình, cô cũng sẽ nhất định tìm ra.
Ăn xong bữa sáng, Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị ra cửa.
Cô đối với những chuyện lúc chín tuổi đặc biệt có ấn tượng sâu đậm.
Sau khi bà nội ruột của cô qua đời, ông nội cưới bà nội hiện tại là Lưu Bích, sau đó sinh ra ba của Tô Yến Nhi, cho nên ba cô sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở.
Sau khi xảy ra chuyện, ba không lập tức bị bắt đi, ông còn đi tìm luật sư bất chấp đêm đã tối khuya, ông có dẫn theo cô đi cùng.
Chỉ là sau này, sau khi ba bị bắt đi, cô bị đón về nhà họ Tô, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống như địa ngục trong nhà họ Tô, sau cùng còn bị Tô Yến Nhi hãm hại nói cô phá thai, rồi lại bị Tô Thành đưa ra nước ngoài.
Cũng không biết cô có còn nhớ được luật sư năm đó không.
Cô mơ hồ nhớ được chỗ ở và họ của luật sư đó, nhưng có thể tìm thấy không thì chỉ có thể thử đi tìm thôi.
Tô Ánh Nguyệt vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là An Hạ gọi đến.
“An Hạ.” Tô Ánh Nguyệt vừa nghe điện thoại, vừa đi vào con đường nhỏ dựa vào ký ức mơ hồ của mình.
Tiếng của An Hạ có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được cô nói gì, hình như là cô đang ở phòng bếp của nhân viên gọi cho Tô Ánh Nguyệt: “Sao hôm nay cậu không đi làm, vừa rồi cái cô Tô Yến Nhi mới đến đảo một vòng, mình bận cả buổi sáng, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.”
“Tôi hả…”Tô Ánh Nguyệt dừng lại, không biết phải giải thích như thế nào?
“Còn nữa chuyện hôm bữa, lúc chúng ta ở bar, sao cậu đột nhiên về mà không báo tôi một tiếng!” giọng của An Hạ có vẻ giận.
Tô Ánh Nguyệt sờ vào vết thương trên đầu: “Bữa đó tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên đã về trước, đỡ mất công cậu còn phải đưa tôi về.”
An Hạ lạnh nhạt nói: “Biện minh.”
Tô Ánh Nguyệt biết cô không phải thật sự giận mình, nên cũng không để ý: “Tôi đã lật bài với nhà họ Tô rồi, nên chắc cũng sẽ không trở về đó làm việc đâu, tôi còn chút việc, bữa khác mời cậu ăn cơm tạ tội.”
Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, trước khi vết thương trên đầu cô lành hẳn, cô không dám gặp An Hạ, An Hạ không phải ngốc, cô ấy sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ luật sư đó hình như họ Phùng.
Vừa đúng trước mặt có người đang đi lại, Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh có biết ở khu này có ai là luật sư họ Phùng, khoảng năm sáu mươi tuổi không.”
Người đi đường đó khoát tay tay: “Xin lỗi, tôi mới dọn đến hôm nay, nên không biết rõ.”
“Dạ, không sao, cám ơn anh.” Tô Ánh Nguyệt cười nói cám ơn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Khu này là khu lâu đời nhất ở thành phố Vân Châu này, nên đa số là người dân ở đã lâu, nếu như vị luật sư họ Phùng đó vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra ông ta.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩn lên nhìn góc quẹo phía trước hình như có hai bóng dáng quen thuộc.
Sao bọn họ lại ở đây?
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ, nhấc chân chạy nhanh lên phía trước đuổi theo, nhưng kết quả không nhìn thấy gì.
Vừa rồi rõ ràng ở đây mà.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống nghỉ trên hàng ghế dài bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho Trần Minh Tân.
Điện thoại reng lên vài tiếng mới có người bắt máy.
Tô Ánh Nguyệt liền lên tiếng hỏi: “Trần Minh Tân, anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Bên cạnh Trần Minh Tân vẫn có tiếng người nói chuyện, nói cái gì hạng mục gì đó.
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt hiện lên nghi ngờ, cô tin vào mắt mình, vừa rồi chắc chắn hai người đó là Trần Minh Tân và Nam Sơn.
“Công ty nào.” Tô Ánh Nguyệt nhất định phải hỏi rõ ràng.
Trần Minh Tân lặng im một lát, sau đó cười cười nói: “Sao? Nhớ anh à?”
“…”
Sau khi Trần Minh Tân cười, hình như sợ cô sẽ giận, liền nói tên công ty: “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý đầu tư Việt Phong.”
Đầu tư Việt Phong?
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lục lọi tìm kiếm một lượt, thấy không hề có ấn tượng, chắc đúng là công ty nhỏ.
Cô liền lái xe đến công ty Việt Phong.
Vừa đi vào đã bị lễ tân cản lại.
“Xin chào cô, cho hỏi cô tìm ai? Có hẹn trước không?”
Tô Ánh Nguyệt nhất định muốn xác định người mình thấy có phải là Trần Minh Tân hay không, nên cũng không để ý đến chuyện phép tắc lịch sự, lên tiếng hỏi: “Chỗ này có người tên Trần Minh Tân không?”
Ánh mắt cô nhân viên lễ tân liền thay đổi, nhìn lại tướng mạo Tô Ánh Nguyệt lần nữa, lập tức khẩu khí có hơi thay đổi: “Cô nói tổng giám đốc Trần?”
“Tổng giám đốc Trần?" Tô Ánh Nguyệt thật sự không biết chức vụ của Trần Minh Tân là gì, tùy tiện gật đầu: “Đúng rồi, là anh ấy.”
Cô nhân viên liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt không vui nói: “Cho hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu.
“Không có sao…” Cô nhân viên lễ tân kéo dài âm cuối, nụ cười trên mặt cô tươi hơn: “Vậy làm phiền cô phải đặt lịch hẹn nhé, hoặc là cô phải xếp hàng chờ, Tổng giám đốc Trần của chúng tôi rất bận.”
Cửa sổ đã được mở ra, gió từ bên ngoài thổi vào, màn cửa bay phất phơ theo gió.
Cô từ trên giường ngồi dậy, chân vừa chạm xuống mặt đất thì điện thoại đã vang lên.
Là điện thoại của Trần Minh Tân.
Giọng nói ân cần cẩn thận dặn dò của anh phát ra từ điện thoại: “Bữa sáng trên bàn chắc cũng đã nguội rồi, em cho vô lò vi sóng làm nóng lại rồi hãy ăn.”
Đầu dây bên kia của điện thoại có vài tiếng tạp âm nhỏ giống như tiếng lật giấy tờ.
Tô Ánh Nguyệt đoán anh đang ở trong văn phòng.
Cô đi đến trước bàn ăn, trên bàn quả thật có sẵn bữa ăn sáng do Trần Minh Tân chuẩn bị cho cô, khóe môi cô bất giác hiện ra nụ cười, giọng cũng nhẹ nhàng thánh thót: “Vâng, anh đang bận à?”
Đầu dây bên kia tĩnh lặng vài giây, sau đó giọng của Trần Minh Tân mới vang lên: “Ừ, đang làm việc.”
Đang làm việc sao.
Tô Ánh Nguyệt đổi qua tay khác cầm điện thoại, lên tiếng hỏi câu mà Trần Minh Tân không ngờ cô sẽ hỏi: “Anh làm việc ở đâu vậy?”
Lại tiếng lật hồ sơ vang lên từ đầu dây bên kia rồi lại ngưng: “Một công ty nhỏ thôi, nhưng mà, lương đủ để nuôi em không thành vấn đề.”
“…” Ý của cô đương nhiên không phải như vậy, cô chỉ là tò mò nên hỏi cho biết thôi.
“Anh làm việc đi, tôi cúp máy đây.”
Tô Ánh Nguyệt cúp máy, nhưng cảm giác nhịp tim trong lòng đang nhảy loạn nhịp, cô đâu phải không có tay chân, ai thèm anh nuôi, đúng là đồ thần kinh!
Cô lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua tại biệt thự nhà họ Tô.
Lúc bị vệ sỹ bao vây, Trần Minh Tân nắm tay cô, sắc mặt anh rất bình thản, vẻ mặt kiên định vững vàng.
Cô nhận ra được: Trần Minh Tân thật sự không giống những người đàn ông khác, anh rất tự tin, rất nhanh trí, bình tĩnh khiến cho người khác bất giác tin tưởng anh.
Anh không chỉ một lần đã thể hiện chứng tỏ cho cô thấy anh muốn cùng cô đi hết cuộc đời này.
Bây giờ nghĩ lại, cùng Trần Minh Tân đi hết quãng đời còn lại hình như không còn là chuyện khiến cho cô khó chịu như trước đây nữa.
Chỉ là, Trần Minh Tân càng tốt với cô, càng khiến cho cô có cảm giác tội lỗi.
Anh đối xử với cô rất tốt, tận tình chu đáo, việc gì cũng rất chu toàn.
Hoàn hảo đến mức khiến cho cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tô Ánh Nguyệt vừa suy nghĩ, vừa rửa mặt, bất cẩn đụng trúng vết thương trên đầu.
Cảm giác đau đớn làm cho cô tỉnh lại.
Cô đột nhiên đích nhớ đến tối hôm qua, cô thật sự đã đoạn tuyệt với ông nội.
Lúc cô mới về nước, Tô Yến Nhi đã thông đồng với Phan Viết Huy muốn hại cô, bây giờ Tô Thành vì muốn củng cố quan hệ hợp tác làm ăn với nhà họ Phan nên đẩy cô vào hang cọp.
Nhà họ Tô vốn không có chỗ dành cho cô, đã vậy thì cô càng không cần phải quay về.
Nhưng mà, cổ phần công ty không thể dễ dàng cho qua được.
Còn về phần chuyện nhà tù nơi giam ba mình, cô cũng sẽ nhất định tìm ra.
Ăn xong bữa sáng, Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị ra cửa.
Cô đối với những chuyện lúc chín tuổi đặc biệt có ấn tượng sâu đậm.
Sau khi bà nội ruột của cô qua đời, ông nội cưới bà nội hiện tại là Lưu Bích, sau đó sinh ra ba của Tô Yến Nhi, cho nên ba cô sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở.
Sau khi xảy ra chuyện, ba không lập tức bị bắt đi, ông còn đi tìm luật sư bất chấp đêm đã tối khuya, ông có dẫn theo cô đi cùng.
Chỉ là sau này, sau khi ba bị bắt đi, cô bị đón về nhà họ Tô, rồi từ đó bắt đầu cuộc sống như địa ngục trong nhà họ Tô, sau cùng còn bị Tô Yến Nhi hãm hại nói cô phá thai, rồi lại bị Tô Thành đưa ra nước ngoài.
Cũng không biết cô có còn nhớ được luật sư năm đó không.
Cô mơ hồ nhớ được chỗ ở và họ của luật sư đó, nhưng có thể tìm thấy không thì chỉ có thể thử đi tìm thôi.
Tô Ánh Nguyệt vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là An Hạ gọi đến.
“An Hạ.” Tô Ánh Nguyệt vừa nghe điện thoại, vừa đi vào con đường nhỏ dựa vào ký ức mơ hồ của mình.
Tiếng của An Hạ có chút nhỏ, nhưng vẫn nghe được cô nói gì, hình như là cô đang ở phòng bếp của nhân viên gọi cho Tô Ánh Nguyệt: “Sao hôm nay cậu không đi làm, vừa rồi cái cô Tô Yến Nhi mới đến đảo một vòng, mình bận cả buổi sáng, giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.”
“Tôi hả…”Tô Ánh Nguyệt dừng lại, không biết phải giải thích như thế nào?
“Còn nữa chuyện hôm bữa, lúc chúng ta ở bar, sao cậu đột nhiên về mà không báo tôi một tiếng!” giọng của An Hạ có vẻ giận.
Tô Ánh Nguyệt sờ vào vết thương trên đầu: “Bữa đó tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên đã về trước, đỡ mất công cậu còn phải đưa tôi về.”
An Hạ lạnh nhạt nói: “Biện minh.”
Tô Ánh Nguyệt biết cô không phải thật sự giận mình, nên cũng không để ý: “Tôi đã lật bài với nhà họ Tô rồi, nên chắc cũng sẽ không trở về đó làm việc đâu, tôi còn chút việc, bữa khác mời cậu ăn cơm tạ tội.”
Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, trước khi vết thương trên đầu cô lành hẳn, cô không dám gặp An Hạ, An Hạ không phải ngốc, cô ấy sẽ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ luật sư đó hình như họ Phùng.
Vừa đúng trước mặt có người đang đi lại, Tô Ánh Nguyệt lên tiếng hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh có biết ở khu này có ai là luật sư họ Phùng, khoảng năm sáu mươi tuổi không.”
Người đi đường đó khoát tay tay: “Xin lỗi, tôi mới dọn đến hôm nay, nên không biết rõ.”
“Dạ, không sao, cám ơn anh.” Tô Ánh Nguyệt cười nói cám ơn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Khu này là khu lâu đời nhất ở thành phố Vân Châu này, nên đa số là người dân ở đã lâu, nếu như vị luật sư họ Phùng đó vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra ông ta.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, ngẩn lên nhìn góc quẹo phía trước hình như có hai bóng dáng quen thuộc.
Sao bọn họ lại ở đây?
Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ, nhấc chân chạy nhanh lên phía trước đuổi theo, nhưng kết quả không nhìn thấy gì.
Vừa rồi rõ ràng ở đây mà.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống nghỉ trên hàng ghế dài bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho Trần Minh Tân.
Điện thoại reng lên vài tiếng mới có người bắt máy.
Tô Ánh Nguyệt liền lên tiếng hỏi: “Trần Minh Tân, anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Bên cạnh Trần Minh Tân vẫn có tiếng người nói chuyện, nói cái gì hạng mục gì đó.
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt hiện lên nghi ngờ, cô tin vào mắt mình, vừa rồi chắc chắn hai người đó là Trần Minh Tân và Nam Sơn.
“Công ty nào.” Tô Ánh Nguyệt nhất định phải hỏi rõ ràng.
Trần Minh Tân lặng im một lát, sau đó cười cười nói: “Sao? Nhớ anh à?”
“…”
Sau khi Trần Minh Tân cười, hình như sợ cô sẽ giận, liền nói tên công ty: “Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý đầu tư Việt Phong.”
Đầu tư Việt Phong?
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lục lọi tìm kiếm một lượt, thấy không hề có ấn tượng, chắc đúng là công ty nhỏ.
Cô liền lái xe đến công ty Việt Phong.
Vừa đi vào đã bị lễ tân cản lại.
“Xin chào cô, cho hỏi cô tìm ai? Có hẹn trước không?”
Tô Ánh Nguyệt nhất định muốn xác định người mình thấy có phải là Trần Minh Tân hay không, nên cũng không để ý đến chuyện phép tắc lịch sự, lên tiếng hỏi: “Chỗ này có người tên Trần Minh Tân không?”
Ánh mắt cô nhân viên lễ tân liền thay đổi, nhìn lại tướng mạo Tô Ánh Nguyệt lần nữa, lập tức khẩu khí có hơi thay đổi: “Cô nói tổng giám đốc Trần?”
“Tổng giám đốc Trần?" Tô Ánh Nguyệt thật sự không biết chức vụ của Trần Minh Tân là gì, tùy tiện gật đầu: “Đúng rồi, là anh ấy.”
Cô nhân viên liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt không vui nói: “Cho hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu.
“Không có sao…” Cô nhân viên lễ tân kéo dài âm cuối, nụ cười trên mặt cô tươi hơn: “Vậy làm phiền cô phải đặt lịch hẹn nhé, hoặc là cô phải xếp hàng chờ, Tổng giám đốc Trần của chúng tôi rất bận.”
Bình luận facebook